Khi Đan Á Đồng tỉnh lại liền cảm thấy có chút bất thường, bởi vì bên dưới có một cảm giác kì lạ, hơn nữa bên cạnh hình như còn có một vật thể sống. Cậu mở to mắt, liền thấy gương mặt mỉm cười của Tiếu Kỳ Thậm, trong nháy mắt cậu liền ngây người, sau mới kịp phản ứng, ra đây là giường bệnh của Tiếu Kỳ Thậm.
Lúc ngồi dậy, cậu mới phát hiện ra trong phòng không phải chỉ có mình Tiếu Kỳ Thậm, mà còn có thêm hai vị bác sĩ vẻ mặt tươi cười đang ngồi trên ghế sofa. Đan Á Đồng xoa xoa mi tâm, cậu có dự cảm không được tốt lắm.
“Tỉnh rồi?” Tiếu Hựu Thiên cười tủm tỉm hỏi, trên mặt là nụ cười từ ái vô cùng, về phần tầm mắt à…đương nhiên là rơi trên người Đan Á Đồng.
Đan Á Đồng liếc mắt nhìn ông già, lập tức mỉm cười nói “Hóa ra là ông Tiếu, cháu chào ông ạ.” Nói xong, mắt cậu nhìn lên đồng hồ trên tường, có chút nhíu nhíu mày. Đã hơn tám giờ rồi, xem ra công việc hôm nay lại phải dời lịch thôi. Nghĩ vậy, cậu nhíu mày càng sâu, rồi đứng dậy cầm lấy bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn, cười cười với Tiếu Hựu Thiên, nói “Thưa ông, cháu đi thay đồ trước. Hôm nay còn có công tác, nên không thể cùng ông trò chuyện nhiều được ạ.” Nói xong, liền đi đến phòng tắm bên cạnh, đông một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.
Dưới đáy lòng Tiếu Hựu Thiên thở dài, tố chất tâm lý thật tốt quá đi. Bị “Bắt gian tại giường” mà vẫn còn bình tĩnh được như vậy, không hổ là hồ ly vừa ý mình. Nghĩ thế, Tiếu Hựu Thiên lại ném ánh mắt khinh bỉ cho thằng cháu của mình, đã nằm chung một cái giường rồi, thế mà chẳng sớ rớ được gì, có phải đàn ông không đó?!
Tiếu Kỳ Thậm thấy ánh mắt ông nội của mình như vậy, cũng chẳng phát hiện ra có gì bất ổn “Ông ơi, cháu không có việc gì đâu, chỉ là xương bị lệch vị trí thôi. Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.” Hắn đang cứ sợ ông mình còn nói quay phim nguy hiểm ra sao, liền vội mở miệng nói tiếp “Cháu biết điều gì bản thân nên làm mà.”
Tiếu Hựu Thiên đứng dậy nói “Thằng nhóc bây từ nhỏ đã luôn vậy, ông cũng mặc kệ. Nhưng lớn rồi, làm gì thì cũng phải suy nghĩ trước sau, xem cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ông cũng chẳng muốn nhiều lời làm gì. Hôm nay ông tới thăm xem bây có sao không, thấy bây vậy cũng biết không có vấn đề gì lớn. Nếu đã thế thì ông đi đây, ông có hẹn với ông Đường đánh cờ rồi.”
Nhìn ông nội cười ha hả bước đi, Tiếu Kỳ Thậm thở dài một hơi, xem ra ấn tượng của ông nội với Á Đồng hẳn là không xấu, ít nhất nếu bản thân mình trên con đường theo đuổi người ấy cũng sẽ không bị người lớn phản đối. Chỉ cần ông nội đồng ý, ba hắn có phản đối thì cũng có thể không đáng ngại lắm.
Sau khi Đan Á Đồng đổi xong đồ, liền nhận được điện thoại của Lộ Phàm, đại ý là hôm nay cậu có thể nghỉ một ngày, mà không cần gấp gáp mấy công việc đó. Đan Á Đồng nhíu nhíu mày, nếu như công việc không cần lắm thì đêm qua Lộ Phàm có thể tự nói với mình mà, tại sao phải đợi đến giờ mới nói. Trên đường đã xảy ra chuyện gì bất ngờ sao?
Hồ ly già nào đó đang đắc ý ngồi trong xe. Cháu à, bây phải biết quý trọng cơ hội nội tạo cho, ăn sạch con hồ ly nhỏ đó đi.
Kéo cửa phòng tắm ra, Đan Á Đồng lau lau mái tóc của mình, gương mặt trắng nõn bởi vì vừa mới tắm xong mà nhiễm lên những tầng ửng đỏ. Tiếu Kỳ Thậm nhìn Đan Á Đồng như vậy, đột nhiên cảm thấy mới tươi rói ngon miệng làm sao.
Không được tự nhiên nghiêng đầu đi, Tiếu Kỳ Thậm hỏi “Em không phải có lịch làm việc à, sao nhàn nhã thế?” Tuy nói thế, nhưng trong đầu hắn lúc này lại chỉ nghĩ đến đôi môi mềm mại ấy, hôn lên phải chăng cảm giác rất thích?
Đem cái khăn ném qua một bên, Đan Á Đồng ngồi xuống ghế sofa “Hôm nay em được nghỉ, nên khá thoải mái. Sáng nay anh muốn ăn gì, em mua cho?”
Tiếu Kỳ Thậm hơi sững sờ, liền suy đoán nguyên nhân đằng sau, cười tít mắt nói “Cái gì cũng được, em ăn gì thì anh ăn cái đó. Anh không kén chọn.” Hắn hạnh phúc còn không kịp, lấy đâu ra kén chọn chứ.
Đan Á Đồng nghĩ nghĩ, cầm một cái kính mát lên, đứng dậy ra khỏi cửa. Đan Á Đồng vừa đi,Tiếu Kỳ Thậm liền gọi cho trợ lý của mình, kêu anh ta không cần mang bữa sáng đến cho hắn nữa.
Đan Á Đồng đeo kính lên, căn bản sẽ không lo sẽ có người nhận ra mình. Bởi người trên TV và người trong đời thường vốn khá khác nhau. Mà cho dù có người nhận ra mình đi chăng nữa thì cũng chỉ cho rằng người giống người thôi, chứ không phải người trên TV kia. Dù gì thì có mấy nghệ sĩ dám ngênh ngang trên đường như vậy chứ?
Có lẽ công tác giữ bí mật của đoàn làm phim rất tốt, nên tin tức Tiếu Kỳ Thậm bị thương cũng không bị rò rỉ lên mặt báo, cũng như Đan Á Đồng không có nghe thấy đàm luận nào liên quan đến chuyện này. Cậu xếp hàng mua cháo, nghĩ đến Tiếu Kỳ Thậm bị thương nên rất nhiều thứ phải kiêng, cậu liền chọn mấy món ăn nhẹ, mua thêm mấy cái bánh bao nhỏ xinh xắn, xong rồi cậu một tay đút ở túi quần đứng ngoài cửa hàng chờ taxi. Thỉnh thoảng sẽ có vài cô học trò liều mạng đến xem xét cậu, nhưng lại vì cậu đeo mắt kính, hơn nữa dáng vẻ khá chững chạc, làm ai cũng không thể tin người này là Đan Á Đồng trên TV.
Rốt cục cũng thấy được một chiếc taxi, Đan Á Đồng vẫy tay, xe taxi ngừng lại trước mắt cậu. Cậu còn chưa kịp lên xe, đã bị một người đàn ông khác kéo cửa xe ra, ngồi lên, ngênh ngang đóng cửa xe rồi đi mất.
Đan Á Đồng ngẩn người, nhíu nhíu mày, sau đó tiếp tục đợi taxi. Đúng lúc này, một chiếc Ferrari ngừng ở trước mặt cậu, cửa sổ xe kéo xuống, Đường Nguyễn Khanh nói “Cậu đến bệnh viện phải không. Lên xe đi.”
Đan Á Đồng cũng không chần chừ, kéo cửa xe ra rồi ngồi lên, nói câu cám ơn, xong liền không mở miệng nữa.
Đường Nguyễn Khanh nhìn hộp cháo trong tay Đan Á Đồng, cong cong khóe môi “Mua cho Tử Mặc à?” Y cứ tưởng Đan Á Đồng sẽ không để ý gì tới thằng nhóc luôn quất chặt người không buông,Tiếu Tử Mặc. Thật không ngờ cậu ta đã bắt đầu tiếp nhận Tiếu Tử Mặc, bằng không sao lại mua bữa sáng cho nó.
“Một nửa là anh ấy, một nửa là cho tôi.” Đan Á Đồng cũng không ngại ngùng gì, nhàn nhạt mở miệng, tuy trên mặt mỉm cười nhưng lại không có mấy phần là vui vẻ.
“À.” Đường Nguyễn Khanh nhíu mày, y tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân thấy hộp cháo kia chướng mắt, chỉ nói “Tôi cũng chưa ăn sáng đấy.” Ý nói là, cậu có nguyện ý chia một ít cháo cho tôi không.
Đan Á Đồng mắt cũng không nâng lên “Dù sao xe cũng chạy chưa xa lắm, hay là quay lại mua thêm một phần nữa đi?”
“Eh? Mà thôi.” Đường Nguyễn Khanh cho xe quẹo sang đường khác “Lát tôi còn có việc, thăm Tử Mặc xong rồi tiện đường qua đó mua cũng được.” Trước kia sao lại không thấy thằng nhỏ này chậm hiểu như vậy nhỉ. Chẳng lẽ là ở cạnh thằng ngốc Tiếu Tử Mặc lâu, nên cậu ta cũng trở nên như vậy?!
Trong xe lại trở nên yên tĩnh, rõ ràng Đan Á Đồng không có ý định lên tiếng, còn Đường Nguyễn Khanh thì nghĩ đến mối quan hệ của người này và chú em họ của mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì. Khi hai người tới bệnh viện liền một trước một sau bước vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, khóe mắt Đường Nguyễn Khanh rơi lên gương mặt thanh tú của Đan Á Đồng. Gương mặt nhìn nghiêng của cậu khiến người khác có một cảm giác thoải mái, nhưng y lại biết, việc làm của người này cũng chẳng dễ chịu như gương mặt của cậu ta đâu.
Cửa thang máy mở ra, Đan Á Đồng làm ra tư thế mời Đường Nguyễn Khanh ra trước, cậu yên tĩnh theo sau, cũng không nói nhiều, làm cho Đường Nguyễn Khanh có cảm giác người này cùng mình vô cùng xa lạ. Không biết có phải y nghĩ nhiều quá hay không, mà y có cảm giác, cảm thấy lần này gặp Đan Á Đồng, thái độ của cậu dành cho y vô cùng xa cách.
Hai người rất nhanh đến phòng bệnh VIP, Đan Á Đồng vừa mở cửa phòng bệnh ra, liền chứng kiến cả phòng đầy người. Tầm mắt cậu quét qua, thì thấy nữ diễn viên đóng vai nữ thứ Vệ Mính đứng cạnh giường bệnh Tiếu Kỳ Thậm đang nói gì đó, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng đến choáng váng, còn mặt Tiếu Kỳ Thậm lại ẩn ẩn có vẻ không kiên nhẫn lắm.
Cạnh đó có nhiều nghệ sĩ trong đoàn, còn có Lý Nam cũng đang ngồi trên sofa, xem ra hôm nay là ngày lành để thăm bệnh. Đan Á Đồng mang hộp cháo vào phòng, vui vẻ nói “Mọi người đến rồi à.”
Liêu Nhiễm nhìn hộp cháo trong tay Đan Á Đồng, nở nụ cười ranh mãnh, JQ a, JQ trắng trợn nha. Đan Á Đồng mua bữa sáng cho Tiếu Kỳ Thậm, xem ra chuyện Tiếu Thiên vương yêu say đắm cũng không phải là không có kết quả. Ánh mắt cô nàng rơi lên vẻ mặt xán lạn của Tiếu Kỳ Thậm, lại nhìn sang Lạc Viêm Kiềm đang cúi đầu, thở dài, quả nhiên trung quyển công vẫn là có tiền đồ hơn biệt nữu công một chút, nữ vương cùng trung khuyển mới là đẹp đôi nhất.
Đan Á Đồng đổ cháo ra chén rồi đặt vào tay Tiếu Kỳ Thậm “Anh bị thương, ăn nhẹ thì tốt hơn.” Nói xong lại lấy ra một chén cho mình, mắt nhìn cái sofa đã đầy người ngồi, nên chỉ có thể ngồi xuống mép giường, đặt cháo lên cái bàn nhỏ ở đầu giường, chuẩn bị chia sẻ cái bàn đó với Tiếu Kỳ Thậm, mà chẳng phát giác ra ánh mắt hoặc giễu cợt, hoặc kỳ lạ, hoặc dò xét ở xung quanh.
Sắc mặt Vệ Mính lúc trắng lúc xanh, cô nàng vừa rồi nói nhiều như vậy mà mặt mũi Tiếu Kỳ Thậm chẳng thoải mái chút nào. Thế mà một thằng con trai lại làm cho anh ấy cười như vậy, thế này là sao chứ?!
Tiếu Kỳ Thậm mặc kệ cô ả nghĩ gì, hắn và Đường Nguyễn Khanh nói dăm ba câu xong, liền cúi đầu xuống chuẩn bị húp cháo. Nhưng mắt nhìn cháo hoa trong chén của mình, lại nhìn sang thấy chén của Đan Á Đồng là thịt gà, hắn có chút bất mãn nói “Này, cho anh ăn cháo trắng, em ăn cháo gà, thật không công bằng.”
“Hai tay em đều có thể dùng, anh có thể sao?” Đan Á Đồng thản nhiên nghiêng đầu liếc hắn một cái, rồi tiếp tục yên lặng húp cháo, không cho Tiếu Kỳ Thậm tí mặt mũi nào.
“Khụ.” Nhìn Tiếu Đại Thiên Vương bị nghẹn, người xung quanh ai nấy đều nói chuyện với nhau, giả bộ chính mình cái gì cũng không nghe thấy, chỉ là khóe mắt lại lén liếc sang quan sát bầu không khí kì lạ của hai người.
Tiếu Kỳ Thậm húp xong cháo, Đan Á Đồng giúp hắn dọn dẹp, rồi kéo cái bàn trên giường sang một bên, động tác rất tự nhiên, làm cho những người bên cạnh nhìn thấy cảnh này cơ hồ sắp rớt cả tròng mắt xuống. Khi đó Đan Á Đồng và Tiếu Kỳ Thậm… Hình như có chút mập mờ?!
Tiếu Kỳ Thậm nhìn Đan Á Đồng làm những việc này, biên độ khóe miệng càng lớn, cuối cùng dường như còn biến thành cười ngây ngô, thiếu chút nữa sáng lóa đến mù cả mắt đám người chung quanh.
Đường Nguyễn Khanh có chút hâm mộ nhìn một màn này, y nghiêng đầu liền thấy được một thiếu niên thần sắc ảm đạm, người này là… Lạc Viêm Kiềm? Y nở một nụ cười châm chọc, không ngờ cậu chủ Lạc gia cũng thích Đan Á Đồng sao?
Vốn là muốn tới thăm bệnh, nhưng giờ thì ai cũng không ngốc mà ngồi ở đây nữa. Cùng một chỗ với hai người kia, luôn có một cảm giác bản thân giống kỳ đà cản mũi. Thế là, chỉ chốc lát mọi người liền lũ lượt ra về, mà ngay cả yêu tinh Liêu Nhiễm vốn luôn thích hóng chuyện cũng rất thức thời mà chào ra về.
Trong phòng bệnh lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Đan Á Đồng nhìn cánh cửa đã đóng lại, đột nhiên cười nói “Không biết bọn họ là đến thăm bệnh, hay là đến xem náo nhiệt nữa.” Nhưng sau đó xoay người đem quà mọi người đem đến đi cất kỹ, kéo ra màn cửa, làm cho nắng sớm chiếu vào phòng, mang tới vài phần sức sống.
Tiếu Kỳ Thậm nhìn bóng lưng Đan Á Đồng, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng lúc này làm hắn cảm thấy hạnh phúc. Hắn kinh ngạc nhìn thiếu niên hòa mình trong nắng sớm, trở nên ngẩn ngơ.
Đan Á Đồng quay đầu lại, mỉm cười nói “Nếu như anh cùng em ở một chỗ, nhất định phải có một cửa sổ sát đất thật đẹp. Em thích ngồi ở ban công ngoài cửa sổ uống cà phê, đọc sách.”
Tiếu Kỳ Thậm có chút mở to hai mắt, hắn cảm thấy giờ phút này mình nhất định nghe nhầm, bởi vì lời người trước mắt nói ra làm cho hắn không thể tin được.
“A, đúng rồi, em còn thích hoa lan. Nếu như anh có cửa sổ sát đất xinh đẹp, còn có hoa lan xinh đẹp, có lẽ cuộc sống cùng anh cũng không tồi.” Nụ cười của thiếu niên trong ánh nắng ban mai thật khó có thể tin được.
Tiếu Kỳ Thậm sững sờ ngắm nụ cười của thiếu niên, dường như hắn đã biến thành một pho tượng.
Lúc ngồi dậy, cậu mới phát hiện ra trong phòng không phải chỉ có mình Tiếu Kỳ Thậm, mà còn có thêm hai vị bác sĩ vẻ mặt tươi cười đang ngồi trên ghế sofa. Đan Á Đồng xoa xoa mi tâm, cậu có dự cảm không được tốt lắm.
“Tỉnh rồi?” Tiếu Hựu Thiên cười tủm tỉm hỏi, trên mặt là nụ cười từ ái vô cùng, về phần tầm mắt à…đương nhiên là rơi trên người Đan Á Đồng.
Đan Á Đồng liếc mắt nhìn ông già, lập tức mỉm cười nói “Hóa ra là ông Tiếu, cháu chào ông ạ.” Nói xong, mắt cậu nhìn lên đồng hồ trên tường, có chút nhíu nhíu mày. Đã hơn tám giờ rồi, xem ra công việc hôm nay lại phải dời lịch thôi. Nghĩ vậy, cậu nhíu mày càng sâu, rồi đứng dậy cầm lấy bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn, cười cười với Tiếu Hựu Thiên, nói “Thưa ông, cháu đi thay đồ trước. Hôm nay còn có công tác, nên không thể cùng ông trò chuyện nhiều được ạ.” Nói xong, liền đi đến phòng tắm bên cạnh, đông một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.
Dưới đáy lòng Tiếu Hựu Thiên thở dài, tố chất tâm lý thật tốt quá đi. Bị “Bắt gian tại giường” mà vẫn còn bình tĩnh được như vậy, không hổ là hồ ly vừa ý mình. Nghĩ thế, Tiếu Hựu Thiên lại ném ánh mắt khinh bỉ cho thằng cháu của mình, đã nằm chung một cái giường rồi, thế mà chẳng sớ rớ được gì, có phải đàn ông không đó?!
Tiếu Kỳ Thậm thấy ánh mắt ông nội của mình như vậy, cũng chẳng phát hiện ra có gì bất ổn “Ông ơi, cháu không có việc gì đâu, chỉ là xương bị lệch vị trí thôi. Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.” Hắn đang cứ sợ ông mình còn nói quay phim nguy hiểm ra sao, liền vội mở miệng nói tiếp “Cháu biết điều gì bản thân nên làm mà.”
Tiếu Hựu Thiên đứng dậy nói “Thằng nhóc bây từ nhỏ đã luôn vậy, ông cũng mặc kệ. Nhưng lớn rồi, làm gì thì cũng phải suy nghĩ trước sau, xem cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ông cũng chẳng muốn nhiều lời làm gì. Hôm nay ông tới thăm xem bây có sao không, thấy bây vậy cũng biết không có vấn đề gì lớn. Nếu đã thế thì ông đi đây, ông có hẹn với ông Đường đánh cờ rồi.”
Nhìn ông nội cười ha hả bước đi, Tiếu Kỳ Thậm thở dài một hơi, xem ra ấn tượng của ông nội với Á Đồng hẳn là không xấu, ít nhất nếu bản thân mình trên con đường theo đuổi người ấy cũng sẽ không bị người lớn phản đối. Chỉ cần ông nội đồng ý, ba hắn có phản đối thì cũng có thể không đáng ngại lắm.
Sau khi Đan Á Đồng đổi xong đồ, liền nhận được điện thoại của Lộ Phàm, đại ý là hôm nay cậu có thể nghỉ một ngày, mà không cần gấp gáp mấy công việc đó. Đan Á Đồng nhíu nhíu mày, nếu như công việc không cần lắm thì đêm qua Lộ Phàm có thể tự nói với mình mà, tại sao phải đợi đến giờ mới nói. Trên đường đã xảy ra chuyện gì bất ngờ sao?
Hồ ly già nào đó đang đắc ý ngồi trong xe. Cháu à, bây phải biết quý trọng cơ hội nội tạo cho, ăn sạch con hồ ly nhỏ đó đi.
Kéo cửa phòng tắm ra, Đan Á Đồng lau lau mái tóc của mình, gương mặt trắng nõn bởi vì vừa mới tắm xong mà nhiễm lên những tầng ửng đỏ. Tiếu Kỳ Thậm nhìn Đan Á Đồng như vậy, đột nhiên cảm thấy mới tươi rói ngon miệng làm sao.
Không được tự nhiên nghiêng đầu đi, Tiếu Kỳ Thậm hỏi “Em không phải có lịch làm việc à, sao nhàn nhã thế?” Tuy nói thế, nhưng trong đầu hắn lúc này lại chỉ nghĩ đến đôi môi mềm mại ấy, hôn lên phải chăng cảm giác rất thích?
Đem cái khăn ném qua một bên, Đan Á Đồng ngồi xuống ghế sofa “Hôm nay em được nghỉ, nên khá thoải mái. Sáng nay anh muốn ăn gì, em mua cho?”
Tiếu Kỳ Thậm hơi sững sờ, liền suy đoán nguyên nhân đằng sau, cười tít mắt nói “Cái gì cũng được, em ăn gì thì anh ăn cái đó. Anh không kén chọn.” Hắn hạnh phúc còn không kịp, lấy đâu ra kén chọn chứ.
Đan Á Đồng nghĩ nghĩ, cầm một cái kính mát lên, đứng dậy ra khỏi cửa. Đan Á Đồng vừa đi,Tiếu Kỳ Thậm liền gọi cho trợ lý của mình, kêu anh ta không cần mang bữa sáng đến cho hắn nữa.
Đan Á Đồng đeo kính lên, căn bản sẽ không lo sẽ có người nhận ra mình. Bởi người trên TV và người trong đời thường vốn khá khác nhau. Mà cho dù có người nhận ra mình đi chăng nữa thì cũng chỉ cho rằng người giống người thôi, chứ không phải người trên TV kia. Dù gì thì có mấy nghệ sĩ dám ngênh ngang trên đường như vậy chứ?
Có lẽ công tác giữ bí mật của đoàn làm phim rất tốt, nên tin tức Tiếu Kỳ Thậm bị thương cũng không bị rò rỉ lên mặt báo, cũng như Đan Á Đồng không có nghe thấy đàm luận nào liên quan đến chuyện này. Cậu xếp hàng mua cháo, nghĩ đến Tiếu Kỳ Thậm bị thương nên rất nhiều thứ phải kiêng, cậu liền chọn mấy món ăn nhẹ, mua thêm mấy cái bánh bao nhỏ xinh xắn, xong rồi cậu một tay đút ở túi quần đứng ngoài cửa hàng chờ taxi. Thỉnh thoảng sẽ có vài cô học trò liều mạng đến xem xét cậu, nhưng lại vì cậu đeo mắt kính, hơn nữa dáng vẻ khá chững chạc, làm ai cũng không thể tin người này là Đan Á Đồng trên TV.
Rốt cục cũng thấy được một chiếc taxi, Đan Á Đồng vẫy tay, xe taxi ngừng lại trước mắt cậu. Cậu còn chưa kịp lên xe, đã bị một người đàn ông khác kéo cửa xe ra, ngồi lên, ngênh ngang đóng cửa xe rồi đi mất.
Đan Á Đồng ngẩn người, nhíu nhíu mày, sau đó tiếp tục đợi taxi. Đúng lúc này, một chiếc Ferrari ngừng ở trước mặt cậu, cửa sổ xe kéo xuống, Đường Nguyễn Khanh nói “Cậu đến bệnh viện phải không. Lên xe đi.”
Đan Á Đồng cũng không chần chừ, kéo cửa xe ra rồi ngồi lên, nói câu cám ơn, xong liền không mở miệng nữa.
Đường Nguyễn Khanh nhìn hộp cháo trong tay Đan Á Đồng, cong cong khóe môi “Mua cho Tử Mặc à?” Y cứ tưởng Đan Á Đồng sẽ không để ý gì tới thằng nhóc luôn quất chặt người không buông,Tiếu Tử Mặc. Thật không ngờ cậu ta đã bắt đầu tiếp nhận Tiếu Tử Mặc, bằng không sao lại mua bữa sáng cho nó.
“Một nửa là anh ấy, một nửa là cho tôi.” Đan Á Đồng cũng không ngại ngùng gì, nhàn nhạt mở miệng, tuy trên mặt mỉm cười nhưng lại không có mấy phần là vui vẻ.
“À.” Đường Nguyễn Khanh nhíu mày, y tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân thấy hộp cháo kia chướng mắt, chỉ nói “Tôi cũng chưa ăn sáng đấy.” Ý nói là, cậu có nguyện ý chia một ít cháo cho tôi không.
Đan Á Đồng mắt cũng không nâng lên “Dù sao xe cũng chạy chưa xa lắm, hay là quay lại mua thêm một phần nữa đi?”
“Eh? Mà thôi.” Đường Nguyễn Khanh cho xe quẹo sang đường khác “Lát tôi còn có việc, thăm Tử Mặc xong rồi tiện đường qua đó mua cũng được.” Trước kia sao lại không thấy thằng nhỏ này chậm hiểu như vậy nhỉ. Chẳng lẽ là ở cạnh thằng ngốc Tiếu Tử Mặc lâu, nên cậu ta cũng trở nên như vậy?!
Trong xe lại trở nên yên tĩnh, rõ ràng Đan Á Đồng không có ý định lên tiếng, còn Đường Nguyễn Khanh thì nghĩ đến mối quan hệ của người này và chú em họ của mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì. Khi hai người tới bệnh viện liền một trước một sau bước vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, khóe mắt Đường Nguyễn Khanh rơi lên gương mặt thanh tú của Đan Á Đồng. Gương mặt nhìn nghiêng của cậu khiến người khác có một cảm giác thoải mái, nhưng y lại biết, việc làm của người này cũng chẳng dễ chịu như gương mặt của cậu ta đâu.
Cửa thang máy mở ra, Đan Á Đồng làm ra tư thế mời Đường Nguyễn Khanh ra trước, cậu yên tĩnh theo sau, cũng không nói nhiều, làm cho Đường Nguyễn Khanh có cảm giác người này cùng mình vô cùng xa lạ. Không biết có phải y nghĩ nhiều quá hay không, mà y có cảm giác, cảm thấy lần này gặp Đan Á Đồng, thái độ của cậu dành cho y vô cùng xa cách.
Hai người rất nhanh đến phòng bệnh VIP, Đan Á Đồng vừa mở cửa phòng bệnh ra, liền chứng kiến cả phòng đầy người. Tầm mắt cậu quét qua, thì thấy nữ diễn viên đóng vai nữ thứ Vệ Mính đứng cạnh giường bệnh Tiếu Kỳ Thậm đang nói gì đó, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng đến choáng váng, còn mặt Tiếu Kỳ Thậm lại ẩn ẩn có vẻ không kiên nhẫn lắm.
Cạnh đó có nhiều nghệ sĩ trong đoàn, còn có Lý Nam cũng đang ngồi trên sofa, xem ra hôm nay là ngày lành để thăm bệnh. Đan Á Đồng mang hộp cháo vào phòng, vui vẻ nói “Mọi người đến rồi à.”
Liêu Nhiễm nhìn hộp cháo trong tay Đan Á Đồng, nở nụ cười ranh mãnh, JQ a, JQ trắng trợn nha. Đan Á Đồng mua bữa sáng cho Tiếu Kỳ Thậm, xem ra chuyện Tiếu Thiên vương yêu say đắm cũng không phải là không có kết quả. Ánh mắt cô nàng rơi lên vẻ mặt xán lạn của Tiếu Kỳ Thậm, lại nhìn sang Lạc Viêm Kiềm đang cúi đầu, thở dài, quả nhiên trung quyển công vẫn là có tiền đồ hơn biệt nữu công một chút, nữ vương cùng trung khuyển mới là đẹp đôi nhất.
Đan Á Đồng đổ cháo ra chén rồi đặt vào tay Tiếu Kỳ Thậm “Anh bị thương, ăn nhẹ thì tốt hơn.” Nói xong lại lấy ra một chén cho mình, mắt nhìn cái sofa đã đầy người ngồi, nên chỉ có thể ngồi xuống mép giường, đặt cháo lên cái bàn nhỏ ở đầu giường, chuẩn bị chia sẻ cái bàn đó với Tiếu Kỳ Thậm, mà chẳng phát giác ra ánh mắt hoặc giễu cợt, hoặc kỳ lạ, hoặc dò xét ở xung quanh.
Sắc mặt Vệ Mính lúc trắng lúc xanh, cô nàng vừa rồi nói nhiều như vậy mà mặt mũi Tiếu Kỳ Thậm chẳng thoải mái chút nào. Thế mà một thằng con trai lại làm cho anh ấy cười như vậy, thế này là sao chứ?!
Tiếu Kỳ Thậm mặc kệ cô ả nghĩ gì, hắn và Đường Nguyễn Khanh nói dăm ba câu xong, liền cúi đầu xuống chuẩn bị húp cháo. Nhưng mắt nhìn cháo hoa trong chén của mình, lại nhìn sang thấy chén của Đan Á Đồng là thịt gà, hắn có chút bất mãn nói “Này, cho anh ăn cháo trắng, em ăn cháo gà, thật không công bằng.”
“Hai tay em đều có thể dùng, anh có thể sao?” Đan Á Đồng thản nhiên nghiêng đầu liếc hắn một cái, rồi tiếp tục yên lặng húp cháo, không cho Tiếu Kỳ Thậm tí mặt mũi nào.
“Khụ.” Nhìn Tiếu Đại Thiên Vương bị nghẹn, người xung quanh ai nấy đều nói chuyện với nhau, giả bộ chính mình cái gì cũng không nghe thấy, chỉ là khóe mắt lại lén liếc sang quan sát bầu không khí kì lạ của hai người.
Tiếu Kỳ Thậm húp xong cháo, Đan Á Đồng giúp hắn dọn dẹp, rồi kéo cái bàn trên giường sang một bên, động tác rất tự nhiên, làm cho những người bên cạnh nhìn thấy cảnh này cơ hồ sắp rớt cả tròng mắt xuống. Khi đó Đan Á Đồng và Tiếu Kỳ Thậm… Hình như có chút mập mờ?!
Tiếu Kỳ Thậm nhìn Đan Á Đồng làm những việc này, biên độ khóe miệng càng lớn, cuối cùng dường như còn biến thành cười ngây ngô, thiếu chút nữa sáng lóa đến mù cả mắt đám người chung quanh.
Đường Nguyễn Khanh có chút hâm mộ nhìn một màn này, y nghiêng đầu liền thấy được một thiếu niên thần sắc ảm đạm, người này là… Lạc Viêm Kiềm? Y nở một nụ cười châm chọc, không ngờ cậu chủ Lạc gia cũng thích Đan Á Đồng sao?
Vốn là muốn tới thăm bệnh, nhưng giờ thì ai cũng không ngốc mà ngồi ở đây nữa. Cùng một chỗ với hai người kia, luôn có một cảm giác bản thân giống kỳ đà cản mũi. Thế là, chỉ chốc lát mọi người liền lũ lượt ra về, mà ngay cả yêu tinh Liêu Nhiễm vốn luôn thích hóng chuyện cũng rất thức thời mà chào ra về.
Trong phòng bệnh lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Đan Á Đồng nhìn cánh cửa đã đóng lại, đột nhiên cười nói “Không biết bọn họ là đến thăm bệnh, hay là đến xem náo nhiệt nữa.” Nhưng sau đó xoay người đem quà mọi người đem đến đi cất kỹ, kéo ra màn cửa, làm cho nắng sớm chiếu vào phòng, mang tới vài phần sức sống.
Tiếu Kỳ Thậm nhìn bóng lưng Đan Á Đồng, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng lúc này làm hắn cảm thấy hạnh phúc. Hắn kinh ngạc nhìn thiếu niên hòa mình trong nắng sớm, trở nên ngẩn ngơ.
Đan Á Đồng quay đầu lại, mỉm cười nói “Nếu như anh cùng em ở một chỗ, nhất định phải có một cửa sổ sát đất thật đẹp. Em thích ngồi ở ban công ngoài cửa sổ uống cà phê, đọc sách.”
Tiếu Kỳ Thậm có chút mở to hai mắt, hắn cảm thấy giờ phút này mình nhất định nghe nhầm, bởi vì lời người trước mắt nói ra làm cho hắn không thể tin được.
“A, đúng rồi, em còn thích hoa lan. Nếu như anh có cửa sổ sát đất xinh đẹp, còn có hoa lan xinh đẹp, có lẽ cuộc sống cùng anh cũng không tồi.” Nụ cười của thiếu niên trong ánh nắng ban mai thật khó có thể tin được.
Tiếu Kỳ Thậm sững sờ ngắm nụ cười của thiếu niên, dường như hắn đã biến thành một pho tượng.