Muốn Cố An Kỳ mặc quần áo như vậy đi phát tờ rơi không phải việc khó, nếu là bình thường cô sẽ chẳng để ý. Công việc tức là công việc, bỏ qua mấy lòng hư vinh không cần thiết, sử dụng thủ đoạn liều lĩnh để đổi lấy thắng lợi cuối cùng, giành được vị trí đại diện kia mới là việc cô nên làm, cũng là những gì cô muốn nhìn thấy, chẳng qua tình huống lúc này hơi khác biệt.
Cô đã được chọn làm diễn viên cho quảng cáo của “Pamir”, mà công ty này khá xoi mói cách ăn mặc của nghệ sĩ. Nếu mặc trang phục này rồi bị nhân viên của “Pamir” bắt gặp, hậu quả như thế nào cô rất khó đoán trước.
Người đại diện quảng cáo cũng chính là đại diện cho sản phẩm, nếu cô làm chuyện gì ảnh hưởng tới hình tượng, có lẽ bên kia sẽ lập tức loại cô. Dù sao bây giờ mới chỉ xác nhận bằng miệng, hợp đồng còn chưa ký. Cho dù khả năng xảy ra chuyện này chỉ có một phần vạn, Cố An Kỳ cũng không muốn đánh cược.
Cô không thích cảm giác mình không nắm trong tay mọi chuyện, cũng không thích cái gì gọi là không rõ. Chỉ có nắm giữ trong tay mới có thể khiến cô yên tâm.
Trang phục này có thể mặc, nhưng không thể cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt mọi người. “Pamir” vô cùng quan trọng, nhưng cô cũng không định bỏ qua “Octavia”. Trong từ điển của cô chưa bao giờ có từ “từ bỏ cơ hội”, từ trước tới nay chỉ có tranh đoạt.
Không có cơ hội, vậy tạo ra cơ hội.
Hai người kia đã thay quần áo, ngồi trên xe đi làm nhiệm vụ từ lâu, Cố An Kỳ lên xe, cũng không vội giục nhân viên lái xe mà hỏi nơi thực hiện nhiệm vụ trước.
“Xin hỏi nơi phát tờ rơi của tôi ở đâu?” Cố An Kỳ thản nhiên hỏi.
“Trung tâm mua sắm gần cầu vượt.” Nhân viên trả lời.
Cố An Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Trên đường đi qua đường Âm Âm đúng không, phiền anh đến nơi đó trước.”
Nhân viên sửng sốt, vẫn chưa hoàn hồn, Cố An Kỳ lại nói lại một lần nữa. Lúc này người kia đã hiểu suy nghĩ của Cố An Kỳ, anh nhíu mày nhắc nhở: “Cố An Kỳ tiểu thư, tôi không thể không nhắc cô, cuộc thi này đã bắt đầu từ bây giờ. Trước mắt cô đã chậm hơn hai vị kia. Nếu cô tạm dừng làm việc gì thì vẫn bị tính vào thời gian. Chúng tôi sẽ không cho cô thêm thời gian phát tờ rơi.”
“Ồ ” Cố An Kỳ không hề khẩn trương, ngược lại vẫn rất ung dung, “Tôi biết, nhưng không sao, vẫn phiền anh đi đường kia đi.”
Nhân viên thấy Cố An Kỳ đã quyết định, trong lòng cảm thấy khinh thường. Cô nàng này đúng là quá cuồng vọng, không biết phân biệt trắng đen, đã phân tích nặng nhẹ cho cô ta rồi, cái gì nên nói cũng đã nói, cô ta vẫn cố chấp cái gì chứ? Kiêu căng tự đại, không nghe lời khuyên của người khác, xem ra muốn tìm người chiến thắng chỉ cần dựa vào kết quả cuộc thi giữa hai người kia thôi.
Nhân viên kia có vẻ mặt gì, thái độ gì, Cố An Kỳ đều thấy rõ. Chẳng qua cô không định giải thích, cũng không định tranh cãi làm gì. Hai mắt cô nhìn chăm chú vào phong cảnh bên ngoài, để ý xem xe đang chạy đến đâu.
“Xin rẽ phải* ở đằng trước.” Cố An Kỳ đang chú ý đường đột nhiên nói.
“Đằng trước là một ngõ nhỏ…” Người kia ngạc nhiên trả lời.
“Cứ rẽ đi, tôi biết nên đi thế nào.” Cố An Kỳ nói.
Người kia thở dài, thấy dáng vẻ Cố An Kỳ, bất mãn trong lòng lại tăng lên vài lần. Chết thì chết đi, dù sao cũng do Cố An Kỳ tự từ bỏ, anh chỉ làm theo lời cô mà thôi.
“Rẽ trái ở đằng trước, sau đó rẽ phải…” Cố An Kỳ tiếp tục chỉ đường, rất nhanh sau đó họ đã đến nơi.
( *trong bản raw để là小轉彎大轉彎, tức quẹo nhỏ, quẹo to, đây là cách gọi của người Thượng Hải khi muốn rẽ phải và rẽ trái. Lý do là từ năm 1945 trở về trước Anh gây áp lực cho chính phủ Trung Quốc áp dụng luật đi trái đường. Khi vô lăng phía bên trái thì quẹo sang bên phải thì quẹo một góc nhỏ, bên trái thì góc lớn nên được gọi là quẹo nhỏ quẹo to. Tuy từ năm 1946 chính phủ Trung Quốc đã đổi lại luật đi bên phải nhưng một số người lớn tuổi vẫn gọi như ngày trước và duy trì đến bây giờ)
“Cám ơn.” Cố An Kỳ nói cảm ơn, cầm áo khoác rồi nhanh chóng xuống xe.
“Ô này, cô…” Nhân viên chưa kịp ngăn cản, Cố An Kỳ đã vọt vào một cửa hàng. Nhân viên ngẩng đầu thấy tên, lập tức cảm thấy choáng váng.
Đây là một cửa hàng độc quyền về Cosplay, nhưng lại có cái tên nghe rất kinh hãi, “Nghiện Crossdressing*” . Vì phải rẽ nhiều lần, hơn nữa rất khó tìm nên rất ít người có thể tìm ra chỗ này. Cố An Kỳ vốn cũng không biết có một cửa hàng như vậy, nhưng nghe nói chủ nhân thân thể này từng làm thêm ở đây, vì vậy khi cần một bộ đồ mới cô lập tức nghĩ đến nơi này đầu tiên.
(*Crossdressing (hay còn có tên khác là transvestite) là căn bệnh mà người mắc phải có xu hướng thích mặc trang phục của giới tính trái ngược với giới tính sinh học của mình. Người mắc bệnh này sẽ có cảm giác tình dục mạnh mẽ khi mang trên người những món đồ của người khác giới. Đây là bệnh tâm lý bẩm sinh có thể xuất hiện ở cả nam và nữ.)
“Kính chào quý khách” quản lý cửa hàng tràn đầy sức sống nói, vài nhân viên bên cạnh cũng phụ họa theo.
“Ơ? An Kỳ?” Quản lý cửa hàng vẫn nhớ cô gái này. Nếu nhớ không nhầm thì vài năm trước cô từng làm thêm ở đây, sắm vai “cô gái thẹn thùng”. Lúc ấy cô rất cố gắng làm việc, một mình gần như có thể làm công việc của hai người. Sau đó vì rất nhiều nguyên nhân nên tự xin thôi việc, tham gia vào giới giải trí. Sao hôm nay lại quay lại đây?
“An Kỳ tiểu thư” cánh cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, nhân viên cũng đi vào theo. Hôm nay họ phụ trách giám sát nhất cử nhất động của Cố An Kỳ, không để cô có cơ hội gian lận.
“Quản lý, thời gian rất gấp nên tôi cũng không muốn dài dòng. Ông có thể giúp tôi một việc không.” Cố An Kỳ chân thành nói, “Tôi muốn mượn một bộ trang phục áo choàng con thỏ. Bộ quần áo trên người tôi dùng để thế chấp, những người này có thể chứng kiến. Xế chiều hôm nay chắc chắn tôi sẽ trả lại, mong quản lý giữ cẩn thận hộ tôi.”
Cửa hàng đúng là chưa từng cho mượn quần áo. Quản lý nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, cho cô một ngoại lệ. Bộ quần áo của cô tự cô giữ đi, tôi tin nhân phẩm của cô.”
“Cám ơn quản lý.”Khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, vẻ mặt vui sướng.
Cô đã thắng ván đánh cược này, quản lý là người vô cùng coi trọng trang phục Cosplay, nếu nghe thấy người kia sẵn sàng lấy trang phục Cosplay của mình ra thế chấp, ấn tượng cũng trở nên tốt hơn. Mà từ trước đến nay anh ta không phải người thích trao đổi, vì vậy trang phục bunny girl này vẫn có thể giữ lại.
Bộ đồ thỏ và bunny girl có sự khác biệt rất lớn, nhưng thế thì sao? Chỉ cần cô mặc bộ bunny girl bên trong, ai có thể bắt bẻ cô? Ngay từ đầu cô đã hỏi, có phải chỉ cần mặc bộ bunny girl là được không, người kia cũng đã cho cô một đáp án khẳng định rồi, không phải sao?
Lợi dụng lỗ hổng của từ ngữ để giăng một cái bẫy, điều này có gì không đúng sao?
Trên đầu Cố An Kỳ đội một đôi tai thỏ lông xù, thoạt nhìn rất đáng yêu. Bộ đồ thỏ của cô làm bằng chất liệu giả lông, áo lót bên trong, áo choàng nhỏ bên ngoài đều là màu trắng, một hàng kim cương nhỏ được gắn ở giữa trông rất xinh đẹp. Bên dưới tương đối đơn giản, một chiếc váy ngắn bó sát màu trắng cộng thêm một đôi giày thỏ cùng màu.
“Cám ơn quản lý.” Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ hiện nay, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống.
“Không cần không cần, nhớ quay lại trả lại là được. Đi làm việc đi.” Quản lý vô tư nói.
Cố An Kỳ gật gật đầu, nhanh chóng theo nhân viên lên xe. Sau khi mọi người thấy trang phục cô tự ý đổi, ánh mắt nhìn cô đều mang theo thâm ý. Tất cả mọi người đều không ngờ Cố An Kỳ sẽ chơi lại “Octavia” một vố như vậy.
Ngay từ ban đầu, Cố An Kỳ đã có rất nhiều hành động khiến người ta kinh ngạc, nhưng thật ra ý định của cô vẫn đặt vào hai chữ chiến thắng. Nhân viên vốn định cảnh cáo Cố An Kỳ chỉ có thể mặc bộ bunny girl, nhưng Cố An Kỳ lại nói người phụ trách hoạt động lần này đã đồng ý cho cô mặc như thế, anh ta rơi vào đường cùng, không còn cách nào ngăn cản.
Giảo hoạt, thật sự là quá giảo hoạt.
Cố An Kỳ không thèm quan tâm tới cái nhìn của người khác, cô chỉ nhanh chóng chạy lên xe, chuẩn bị tới trung tâm mua sắm gần cầu vượt. Chỗ đường nơi cầu vượt tràn ngập các cửa hàng nhỏ, gọi là con phố buôn bán cũng không ngoa. Ở đó còn có một trung tâm mua sắm lớn, hôm nay lại là ngày nghỉ, người đến người đi chắc chắn không ít. Cố An Kỳ muốn phát tờ rơi cũng không phải quá khó khăn.
Cố An Kỳ chỉ huy xe đi vào đường nhỏ rồi đi đến đường chỗ cầu vượt, sau đó cô nhanh chóng cầm một xấp tờ rơi xuống xe. Cố An Kỳ không vội đi phát ngay mà cô đi chuẩn bị việc khác.
Khi người qua đường đang đi bộ mà đột nhiên bị một người ngăn lại nhét tờ rơi vào tay, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, hơn nữa phần lớn sẽ vứt xuống đất rồi lạnh lùng bỏ đi.
Cố An Kỳ hiểu được điểm này, muốn người khác có ấn tượng tốt về mình thì trước hết mình phải thay đổi. Cô từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, dường như đang dần dần nắm bắt đươc cảm giác mong muốn.
Hít sâu một hơi, cô đột ngột mở mắt.
“Mùa sản phẩm mới của ‘Octavia’ sắp được đưa ra thị trường, mong mọi người chú ý nhiều hơn.” Cố An Kỳ cười tươi cao giọng nói, bắt đầu phân phát tờ rơi. Giọng nói vui vẻ kết hợp với bước chân nhẹ nhàng khiến cả người cô toát lên sức sống mãnh liệt.
Cố An Kỳ khi cười không có má lúm đồng tiền nhưng lại rất ngọt ngào, rất hạnh phúc, giống như cô gái nhỏ nhà bên ngọt ngào mềm mại khiến người ta yêu thích. Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, mọi người cũng sẽ không cố tình làm khó cô.
Nụ cười của Cố An Kỳ không phải là cố tình nặn ra mà luôn ở trạng thái tự nhiên nhất, không hề mang lại cảm giác cứng ngắc. Tốc độ phân phát cũng càng lúc càng nhanh, động tác càng ngày càng thành thạo.
Cô đang sắm vai bản thân mình, dung nhập vào trạng thái làm việc, trong khi đó, cô cũng cẩn thận quan sát bí quyết bên trong nó.
Có vài người muốn từ chối tờ rơi Cố An Kỳ đưa, nhưng không biết bị lừa như thế nào, chờ khi phát hiện ra, trong tay đã cầm một tờ.
Chỉ cần Cố An Kỳ chủ động đưa tờ rơi, gần như không ai không nhận. Đương nhiên, đây không phải là trùng hợp, như cô đã nói lúc trước, cho dù làm chuyện gì cũng phải có bí quyết. Muốn người khác bị cô cuốn hút mà nhận lấy tờ rơi cũng không phải việc khó. Không thể không nói hình tượng hiện tại của cô trở thành sự trợ giúp rất lớn cho việc đó.
Màu trắng tượng trưng cho sư thuần khiết, Cố An Kỳ không phải vô duyên vô cớ mặc đồ màu trắng từ đầu đến chân như vậy. Bộ đồ thỏ trắng muốt không quyến rũ như bộ bunny girl, mà mang theo sự mềm mại, ngốc nghếch đáng yêu. Không khiến nữ giới phản cảm, cũng không khiến nam giới cảm thấy khó tiếp cận.
Dáng người Cố An Kỳ tương đối nhỏ nhắn, lại còn mặc bộ đồ con thỏ, đôi tai thỏ lông xù theo bước chân cô đi mà vung vung vẩy vẩy làm cô trông trẻ hơn vài tuổi. Chẳng có ai nhẫn tâm trách mắng và từ chối trẻ con, bởi vì trong lòng mỗi người luôn có sự nâng niu cưng chiều dành cho chúng, mà Cố An Kỳ cũng bắt trúng điểm này.
Một đôi mắt hạnh chờ đợi nhìn mọi người, mỗi khi phát được tờ rơi lại vô cùng chân thành tha thiết nói “Cám ơn, mong chú ý nhiều hơn” . Hình tượng thân thiện kết hợp với nụ cười ngọt ngào đã chinh phục trái tim không ít người.
Xấp tờ rơi trong tay Cố An Kỳ được phân phát rất nhanh, lúc đầu cô vẫn thét to mời mọi người tới nhận tờ rơi, nhưng sau đó có vài người hứng thú với quảng cáo mới ra của “Octavia” tự tới lấy, cũng có vài người thích đôi tai thỏ lông xù của Cố An Kỳ, mượn việc đến lấy tờ rơi để sờ thử.
Cố An Kỳ không phải người khó gần, tai thỏ dù sao cũng không phải mọc từ đầu cô, cho họ chạm vào cũng không sao. Họ được sờ tai thỏ, mà cô phát được tờ rơi, hai bên đều hài lòng đúng không? Nhờ việc hào phóng cho mọi người sờ vào đôi tai lông xù trên đầu, tờ rơi trong tay cô càng ngày càng ít.
“Có thể cho mình một tờ rơi không?” Một cô gái đi tới hỏi Cố An Kỳ.
“A, được, cám ơn bạn, hãy để ý đến mùa sản phẩm mới nhất của ‘Octavia’ nhé.” Cố An Kỳ ngọt ngào nói.
“Ừ.” Đối phương ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với mặt Cố An Kỳ, đột nhiên kinh ngạc mở to mắt, hưng phấn cầm tay cô kêu lên, “Cố An Kỳ, chị là Cố An Kỳ”
Không xong rồi, bị người ta nhận ra rồi. Cố An Kỳ mặc dù cảm thấy căng thẳng, nhưng trên mặt không hề biểu lộ chút nào.
“Hả?” Cố An Kỳ nghiêng đầu, mở to mắt, làm ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
“Trời ạ, chắc chắn chị là Cố An Kỳ, sao chị lại ở đây phát tờ rơi? A, cái này không quan trọng, chị có thể kí tên cho em không, em là fan bự của chị đó, nhóm fan hoa hồng trắng ý.” Người đó lôi kéo cô nói không ngừng nghỉ, sự vui sướng khi lần đầu tiên được nhìn thấy thần tượng trong khoảng cách gần thế này đã che phủ hết suy nghĩ của cô, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ nên xin chữ ký vào đâu mới được.
“Ôi chao? Bạn cũng là hoa hồng trắng sao?” Cố An Kỳ đột nhiên kinh ngạc nắm lấy vai cô, dáng vẻ gặp được chị em đồng hương thân thiết.
“Hả?” Người kia chưa kịp phản ứng Cố An Kỳ đã nói tiếp, “Mình cũng vô cùng thích chị ấy nha.”
“Nói cho bạn biết, vì mình thích chị Cố An Kỳ quá nên đã đi phẫu thuật để được gần gũi với thần tượng hơn đó.” Cố An Kỳ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ra vẻ thần bí nói thầm bên tai cô gái kia. Không ai biết giờ đây cô đang vô cùng bối rối, đồng thời cũng cảm ơn ai đó đã cung cấp cho cô mấy thông tin linh tinh về “phẫu thuật thẩm mỹ”.
Muốn nói cô chỉ là người qua đường giáp có khuôn mặt tương tự chắc chắn sẽ không ai tin, lý do này đã bị nghệ sĩ khác dùng hàng trăm lần, nhưng nếu cô nói mình đã phẫu thuật thẩm mỹ, ngược lại người ta sẽ cảm thấy có vài phần đáng tin, cộng thêm ban đầu cô đắc ý dào dạt nói mình là “Hoa hồng trắng “, lại càng khiến người ta tin lời cô.
“Cô… Cô không xứng làm hoa hồng trắng” người kia tức giận hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, không biết tức giận vì mình không đủ may mắn hay tức con thỏ “phẫu thuật thẩm mỹ”.
Mặc dù Cố An Kỳ trong lòng áy náy vì đã lừa fan, nhưng vì sự thuận lợi của công việc cô không thể không chấp nhận. Sau này đành lên diễn đàn gửi lời xin lỗi hoặc hẹn cô gái này gặp mặt rồi xin lỗi trực tiếp thôi.