Lời nói của Kiều Trí Viễn không được Cố An Kỳ và Dư Quả quá tin tưởng. Dư Quả là người cái gì cũng viết ra trên mặt, vẻ mặt cô bây giờ vô cùng nghi ngờ Kiều Trí Viễn, người như anh ta có thể vì một bộ phim mà cãi nhau với công ty ư? Anh ta không phải chỉ là một con rối của công ty sao?
“Vì đoàn làm phim chúng tôi mà cãi nhau với ‘Thời đại tinh thượng’? Lá gan của anh lớn như vậy từ khi nào ?” Cách nói chuyện của Dư Quả rất đụng chạm, với người cô ngứa mắt không bao giờ có chuyện cô nói chuyện tử tế.
“Dư Quả tiểu thư, tôi cũng không định lừa các cô.” Kiều Trí Viễn nhíu mày, thấy Dư Quả vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng lại càng không kiên nhẫn.
“Anh Kiều, anh vẫn nên nói rõ ràng mọi chuyện đi, có lẽ mọi chuyện còn có thể vãn hồi.” Cố An Kỳ im lặng hồi lâu đột nhiên mở miệng. Hai mắt cô nhìn thẳng vào Kiều Trí Viễn, chờ anh kể lại mọi chuyện.
Giọng điệu như vậy, ánh mắt tin tưởng như vậy vô cùng giống người kia. Làm sao có thể…
Kiều Trí Viễn hơi sửng sốt, chưa thể hoàn hồn.
Sau một lúc lâu Cố An Kỳ không thấy Kiều Trí Viễn trả lời, đành hỏi lại: “Có chuyện gì không tiện nói ra sao?”
“Không, không phải.” Kiều Trí Viễn hoàn hồn, nói ra hết mọi chuyện, “Công ty chế tác ra được một kịch bản mới muốn tôi và Toa Toa diễn cùng nhau để chiếu vào dịp nghỉ hè, nhưng thời gian quay lại trùng với bộ phim này, hơn nữa công ty khá coi trọng bộ phim kia, cho nên…”
Cố An Kỳ nghe Kiều Trí Viễn giải thích, trong lòng cười lạnh. Đã cho anh ta cơ hội nhưng anh ta vẫn đùa giỡn cô như con ngốc, nghĩ cô là người dễ bị lừa thế sao? Thời gian quay phim trùng nhau? Đùa à? Không phải cô chưa từng ở trong “Thời đại tinh thượng”, quy củ ở đó cô vẫn hiểu rõ. Trong “Thời đại tinh thượng”, ngoài “anh cả”, “chị cả”, những người khác đều không thể từ chối công việc được giao. Chỉ cần được giao cho chắc chắn sẽ dốc hết sức hoàn thành. Cho dù bạn có nổi tiếng bao nhiêu, cho dù công việc của bạn là cái bẫy thì lịch trình vẫn bị xếp kín hai mươi tư giờ, và bạn phải hoàn thành cho bằng hết.
Kiều Trí Viễn, độ nổi tiếng của anh không phải vừa, nhưng nếu so với “anh cả” chân chính của “Thời đại tinh thượng” là Tào Đông Tuấn thì còn kém xa lắm. Anh dựa vào cái gì để có tư cách này? Hơn nữa, anh sẽ vì một đoàn làm phim nhỏ bé mà vứt bỏ “Thời đại tinh thượng” anh đã mất công lấy lòng bao lâu nay sao? Ha, anh đánh giá chúng tôi cao quá rồi.
Cố An Kỳ không hề bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, chỉ làm ra vẻ như đã tìn tưởng anh ta, khẽ gật gật đầu.
Kiều Trí Viễn thấy ánh mắt tin tưởng của Cố An Kỳ thì nghĩ cô tin lời anh ta, trong lòng khẽ thở phào: “Sự việc là như thế, nhưng tôi thật sự muốn diễn nhân vật này, vì vậy mới trở mặt với công ty rồi đến đây.”
“Nếu đơn giản chỉ là vi phạm hợp đồng, vậy vì sao trước đây không hề nghe thấy phong thanh gì? Hơn nữa rút thì thôi lại còn gạ gẫm cả các nhà tài trợ khác của chúng tôi đi theo. Kiều Trí Viễn, kẻ ngốc cũng biết nội tình chuyện này có trò mèo. Công ty các anh tàn nhẫn với chúng tôi thế nào chính mắt anh cũng đã thấy. Anh tự hỏi xem bản thân anh có tin được mấy lời nói dối hạng ba vừa rồi không?” Dư Quả tức giận đến phát điên, “Anh không có thành ý muốn nói thì tôi cũng không có hứng thú muốn nghe. Cút, anh lập tức cút cho tôi. Anh vĩnh viễn không được bước vào đây một bước nào nữa, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát.”
“Tôi không nói dối, công ty rất xem trọng kịch bản của Dư Quả tiểu thư, lo lắng chiếu hai bộ phim điện ảnh cùng một lúc thì phòng bán vé sẽ có xung đột, cho nên…”
“Thích kịch bản bà đây viết ư? Thích kịch bản bà đây viết mà còn cho anh đi quay bộ phim khác sao, não anh bị úng nước rồi đúng không?” Dư Quả tiện tay vớ lấy cái điện thoại, “Cút ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lông mày Kiều Trí Viễn cau chặt lại, khó xử không biết nên nói gì mới tốt.
Công ty gần đây thấy Hứa Toa Toa tốn rất nhiều thời gian đến thăm đoàn làm phim của anh nên đã trao đổi với anh vài thứ. Công ty không dám đắc tội Hứa Toa Toa cũng không có nghĩa công ty không dám đắc tội anh. Trong lòng anh hiểu được điểm này, cũng biết rõ Hứa Toa Toa chắc chắn phải đẩy nhanh không ít lịch trình để có thời gian đến. Anh đã khuyên Hứa Toa Toa, nhưng Hứa Toa Toa lại nói không sao, sau đó số lần đến đoàn làm phim còn nhiều hơn, còn nói rõ với công ty muốn diễn vai “nữ phụ”.
Toa Toa vẫn luôn là cục cưng của công ty, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Cho dù lúc Huyên Di còn sống cô ta cũng đã thích làm theo ý mình, công ty không dám đắc tội cô ta và thế lực sau lưng.
“Nữ phụ”, “Nữ phụ”, dù nói thế nào thì nó cũng chỉ là một vai phụ, chị cả của “Thời đại tinh thượng” sao có thể làm vai phụ cho một tân binh?
Công ty gần đây càng ngày càng không hài lòng với Toa Toa, cuối cùng đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu đoàn làm phim 《 Tình yêu cuối cùng 》. Kiều Trí Viễn không rõ, vì sao lúc này Toa Toa không đến đây.
Cô ta thật ra cũng không phải quá mức thích bộ phim này, nhưng không hiểu sao vẫn để công ty ra mặt nói chuyện vài lần với Trần Văn Nhã về chuyện này. Vì Dư Quả đã dặn dò nên Trần Văn Nhã đều từ chối thẳng thừng.
Mắt thấy tần suất Hứa Toa Toa đến đoàn làm phim càng thường xuyên, công ty càng ngày càng không thể tha thứ. Kỳ thật từ trước tới nay công ty không hề thích đoàn làm phim này, ngoài anh ra, những người còn lại đều là tân binh. Nghệ sĩ mới, đội ngũ mới, đạo diễn mới, nhìn thế nào cũng không có trụ cột. Ban đầu công ty tài trợ cũng vì anh —— nghệ sĩ của “Thời đại tinh thượng” chứ không phải cho toàn bộ đoàn làm phim.
Cuối cùng cố ý “đo ni đóng giày” một kịch bản mới cho Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn để họ diễn cùng nhau. Anh đã đọc kịch bản, nói là đo ni đóng giày nhưng thực tế vẫn theo con đường cũ của anh, không có gì đột phá, so với kịch bản của Dư Quả thì còn kém rất xa.
Kiều Trí Viễn trong giới giải trí đã sắp được bảy năm, bảy năm là một cửa ải rất quan trọng, anh phải gặt hái được thành công trong năm nay thì mới có thể tiếp tục đứng vững trong giới. Anh không còn thời gian để chờ đợi, bỏ qua 《 Tình yêu cuối cùng 》, trong tương lai anh sẽ không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa.
Thành hay bại, đi tiếp một một chặng đường dài nữa hay bắt đầu xuống dốc đều đặt cược vào đây, bằng bất cứ giá nào anh cũng không thể buông kịch bản này. Anh biết Dư Quả ghét anh, cũng không thích Hứa Toa Toa, nên nếu nói sự thật ra sẽ càng làm cô phản cảm, có lẽ sẽ hủy bỏ tư cách diễn viên chính của anh, vì vậy anh thà rằng nói dối sứt sẹo cũng không muốn nói thật.
“Dư Quả, Văn Nhã sắp đến rồi, cậu chờ cậu ấy đến rồi nói sau. Không cần đuối anh ta đi vội” Cố An Kỳ lớn tiếng khuyên can Dư Quả đang kích động, kéo cô sang một bên sau đó nói nhỏ, “Bây giờ cậu đuổi anh ta đi cũng vô dụng, Văn Nhã mới là đạo diễn, chỉ có cậu ấy lên tiếng thì mới là chính thức. Nhẫn nhịn đi.”
“Hừ…” Dư Quả bĩu môi, trừng mắt nhìn Kiều Trí Viễn, miễn cưỡng ngồi nơi cách anh ta xa nhất, không thèm quan tâm anh ta nhưng cũng không đuổi anh ta đi nữa.
Kiều Trí Viễn tưởng Cố An Kỳ kéo Dư Quả ra là để nói tốt hộ anh ta, cảm kích gật đầu với cô. Cố An Kỳ hơi mỉm cười đáp lại, nhưng cảm thấy mình cười cứ như không.
Kiều Trí Viễn, trò hay vừa mới bắt đầu mà thôi.
Trần Văn Nhã nhanh chóng đi tới, cô nghe Kiều Trí Viễn giải thích, một chữ cũng không nói, chỉ chờ anh ta nói xong thì tuôn ra một câu: “Sau này anh không cần đến đây nữa.”
Trần Văn Nhã là người hướng nội, tính cách giống như một tiểu thư khuê các, từ trước tới nay luôn nói chuyện với thiện ý, chưa hề cao giọng bao giờ. Cố An Kỳ chưa từng thấy cô tức giận vì chuyện gì, chuyện này xem ra đã dồn cô đến cực hạn.
“Vì sao? Xin cho tôi một cơ hội nữa, tôi chắc chắn sẽ quay tốt.” Kiều Trí Viễn thành khẩn nói.
“Miếu nhỏ không chứa được đại phật.” Trần Văn Nhã im lặng nói, “Anh đi đi, cho dù anh nói gì tôi cũng sẽ không thuê anh. Trở về nói với công ty của anh, hợp đồng giữa chúng ta bị hủy bỏ không phải vì các anh vi phạm hợp đồng, mà do anh không thích hợp với bộ phim của chúng tôi, chúng tôi sa thải anh. Đây là tiền vi phạm hợp đồng, anh cầm lại đi, bảo họ giữ lại để sau này còn quay phim.”
Nội tâm Trần Văn Nhã rất mạnh mẽ, cô không cần người khác bố thí, đùa giỡn ném tiền cho cô, cũng không cần người khác nghĩ đoàn làm phim của cô hèn mọn mà thích làm gì thì làm. Ném khoản tiền này đi, có lẽ sẽ có người bảo cô ngốc, nhưng cô không muốn vì chút tiền đó mà bán đứng tôn nghiêm của cô, bán đứng tôn nghiêm của toàn bộ đoàn làm phim.
Con người ai cũng có điểm mấu chốt, Kiều Trí Viễn mặc dù nói thì nghe hay lắm, nhưng “Thời đại tinh thượng” có ý gì, trong lòng cô hiểu rõ. Cô gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cho dù ngốc đến mức nào cũng có thể nghe ra sự không kiên nhẫn và cách nói chuyện khinh thường của đối phương. Lúc nói đến tiền vi phạm hợp đồng, còn nói sẽ đưa một mức giá khiến đoàn làm phim vừa lòng, họ biến cô thành cái gì? Biến đoàn làm phim của cô thành cái gì?
Khoản tiền này, cô không muốn nhận, mà cũng không dám nhận.
“Tôi… đạo diễn Trần, tôi thật lòng muốn diễn vai này.”
Trần Văn Nhã thờ ơ nhìn vào mắt Kiều Trí Viễn: “Anh không nghe thấy lời tôi nói sao? Anh không hợp với vai này. Là tôi đã nhìn nhầm.”
“Cô… Nhưng trước đây cô…” Kiều Trí Viễn chưa từ bỏ ý định.
“Tôi không có giận chó đánh mèo lên anh, cũng không vì chuyện công ty anh mà trút giận lên anh.” Trần Văn Nhã nói, “Trên người anh không có khí chất của nhân vật, cho dù diễn xuất sắc như thế nào thì cũng chỉ là cái xác không hồn, chỉ lột tả được bề nổi. Không phục ư? Vậy anh nói đi, từ khi đến đây anh đã nói được một câu ‘xin lỗi’ nào chưa? Hay anh chỉ trốn tránh trách nhiệm, nghĩ mình là người bị hại, còn chúng tôi đang hiểu lầm anh? Anh tự hỏi bản thân anh đi, xem ai mới là người bị hại?”
“Có lẽ anh cảm thấy cãi nhau với công ty thì chứng tỏ anh rất oai, nhưng anh vẫn vứt hết mọi chuyện cho công ty giải quyết. Anh căn bản là không muốn giải quyết. Anh kém nhân vật chính trong chuyện quá xa, không hề có trách nhiệm, tôi sẽ không dùng anh. “
Lời nói của Kiều Trí Viễn không được Cố An Kỳ và Dư Quả quá tin tưởng. Dư Quả là người cái gì cũng viết ra trên mặt, vẻ mặt cô bây giờ vô cùng nghi ngờ Kiều Trí Viễn, người như anh ta có thể vì một bộ phim mà cãi nhau với công ty ư? Anh ta không phải chỉ là một con rối của công ty sao?
“Vì đoàn làm phim chúng tôi mà cãi nhau với ‘Thời đại tinh thượng’? Lá gan của anh lớn như vậy từ khi nào ?” Cách nói chuyện của Dư Quả rất đụng chạm, với người cô ngứa mắt không bao giờ có chuyện cô nói chuyện tử tế.
“Dư Quả tiểu thư, tôi cũng không định lừa các cô.” Kiều Trí Viễn nhíu mày, thấy Dư Quả vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng lại càng không kiên nhẫn.
“Anh Kiều, anh vẫn nên nói rõ ràng mọi chuyện đi, có lẽ mọi chuyện còn có thể vãn hồi.” Cố An Kỳ im lặng hồi lâu đột nhiên mở miệng. Hai mắt cô nhìn thẳng vào Kiều Trí Viễn, chờ anh kể lại mọi chuyện.
Giọng điệu như vậy, ánh mắt tin tưởng như vậy vô cùng giống người kia. Làm sao có thể…
Kiều Trí Viễn hơi sửng sốt, chưa thể hoàn hồn.
Sau một lúc lâu Cố An Kỳ không thấy Kiều Trí Viễn trả lời, đành hỏi lại: “Có chuyện gì không tiện nói ra sao?”
“Không, không phải.” Kiều Trí Viễn hoàn hồn, nói ra hết mọi chuyện, “Công ty chế tác ra được một kịch bản mới muốn tôi và Toa Toa diễn cùng nhau để chiếu vào dịp nghỉ hè, nhưng thời gian quay lại trùng với bộ phim này, hơn nữa công ty khá coi trọng bộ phim kia, cho nên…”
Cố An Kỳ nghe Kiều Trí Viễn giải thích, trong lòng cười lạnh. Đã cho anh ta cơ hội nhưng anh ta vẫn đùa giỡn cô như con ngốc, nghĩ cô là người dễ bị lừa thế sao? Thời gian quay phim trùng nhau? Đùa à? Không phải cô chưa từng ở trong “Thời đại tinh thượng”, quy củ ở đó cô vẫn hiểu rõ. Trong “Thời đại tinh thượng”, ngoài “anh cả”, “chị cả”, những người khác đều không thể từ chối công việc được giao. Chỉ cần được giao cho chắc chắn sẽ dốc hết sức hoàn thành. Cho dù bạn có nổi tiếng bao nhiêu, cho dù công việc của bạn là cái bẫy thì lịch trình vẫn bị xếp kín hai mươi tư giờ, và bạn phải hoàn thành cho bằng hết.
Kiều Trí Viễn, độ nổi tiếng của anh không phải vừa, nhưng nếu so với “anh cả” chân chính của “Thời đại tinh thượng” là Tào Đông Tuấn thì còn kém xa lắm. Anh dựa vào cái gì để có tư cách này? Hơn nữa, anh sẽ vì một đoàn làm phim nhỏ bé mà vứt bỏ “Thời đại tinh thượng” anh đã mất công lấy lòng bao lâu nay sao? Ha, anh đánh giá chúng tôi cao quá rồi.
Cố An Kỳ không hề bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, chỉ làm ra vẻ như đã tìn tưởng anh ta, khẽ gật gật đầu.
Kiều Trí Viễn thấy ánh mắt tin tưởng của Cố An Kỳ thì nghĩ cô tin lời anh ta, trong lòng khẽ thở phào: “Sự việc là như thế, nhưng tôi thật sự muốn diễn nhân vật này, vì vậy mới trở mặt với công ty rồi đến đây.”
“Nếu đơn giản chỉ là vi phạm hợp đồng, vậy vì sao trước đây không hề nghe thấy phong thanh gì? Hơn nữa rút thì thôi lại còn gạ gẫm cả các nhà tài trợ khác của chúng tôi đi theo. Kiều Trí Viễn, kẻ ngốc cũng biết nội tình chuyện này có trò mèo. Công ty các anh tàn nhẫn với chúng tôi thế nào chính mắt anh cũng đã thấy. Anh tự hỏi xem bản thân anh có tin được mấy lời nói dối hạng ba vừa rồi không?” Dư Quả tức giận đến phát điên, “Anh không có thành ý muốn nói thì tôi cũng không có hứng thú muốn nghe. Cút, anh lập tức cút cho tôi. Anh vĩnh viễn không được bước vào đây một bước nào nữa, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát.”
“Tôi không nói dối, công ty rất xem trọng kịch bản của Dư Quả tiểu thư, lo lắng chiếu hai bộ phim điện ảnh cùng một lúc thì phòng bán vé sẽ có xung đột, cho nên…”
“Thích kịch bản bà đây viết ư? Thích kịch bản bà đây viết mà còn cho anh đi quay bộ phim khác sao, não anh bị úng nước rồi đúng không?” Dư Quả tiện tay vớ lấy cái điện thoại, “Cút ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lông mày Kiều Trí Viễn cau chặt lại, khó xử không biết nên nói gì mới tốt.
Công ty gần đây thấy Hứa Toa Toa tốn rất nhiều thời gian đến thăm đoàn làm phim của anh nên đã trao đổi với anh vài thứ. Công ty không dám đắc tội Hứa Toa Toa cũng không có nghĩa công ty không dám đắc tội anh. Trong lòng anh hiểu được điểm này, cũng biết rõ Hứa Toa Toa chắc chắn phải đẩy nhanh không ít lịch trình để có thời gian đến. Anh đã khuyên Hứa Toa Toa, nhưng Hứa Toa Toa lại nói không sao, sau đó số lần đến đoàn làm phim còn nhiều hơn, còn nói rõ với công ty muốn diễn vai “nữ phụ”.
Toa Toa vẫn luôn là cục cưng của công ty, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Cho dù lúc Huyên Di còn sống cô ta cũng đã thích làm theo ý mình, công ty không dám đắc tội cô ta và thế lực sau lưng.
“Nữ phụ”, “Nữ phụ”, dù nói thế nào thì nó cũng chỉ là một vai phụ, chị cả của “Thời đại tinh thượng” sao có thể làm vai phụ cho một tân binh?
Công ty gần đây càng ngày càng không hài lòng với Toa Toa, cuối cùng đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu đoàn làm phim 《 Tình yêu cuối cùng 》. Kiều Trí Viễn không rõ, vì sao lúc này Toa Toa không đến đây.
Cô ta thật ra cũng không phải quá mức thích bộ phim này, nhưng không hiểu sao vẫn để công ty ra mặt nói chuyện vài lần với Trần Văn Nhã về chuyện này. Vì Dư Quả đã dặn dò nên Trần Văn Nhã đều từ chối thẳng thừng.
Mắt thấy tần suất Hứa Toa Toa đến đoàn làm phim càng thường xuyên, công ty càng ngày càng không thể tha thứ. Kỳ thật từ trước tới nay công ty không hề thích đoàn làm phim này, ngoài anh ra, những người còn lại đều là tân binh. Nghệ sĩ mới, đội ngũ mới, đạo diễn mới, nhìn thế nào cũng không có trụ cột. Ban đầu công ty tài trợ cũng vì anh —— nghệ sĩ của “Thời đại tinh thượng” chứ không phải cho toàn bộ đoàn làm phim.
Cuối cùng cố ý “đo ni đóng giày” một kịch bản mới cho Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn để họ diễn cùng nhau. Anh đã đọc kịch bản, nói là đo ni đóng giày nhưng thực tế vẫn theo con đường cũ của anh, không có gì đột phá, so với kịch bản của Dư Quả thì còn kém rất xa.
Kiều Trí Viễn trong giới giải trí đã sắp được bảy năm, bảy năm là một cửa ải rất quan trọng, anh phải gặt hái được thành công trong năm nay thì mới có thể tiếp tục đứng vững trong giới. Anh không còn thời gian để chờ đợi, bỏ qua 《 Tình yêu cuối cùng 》, trong tương lai anh sẽ không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa.
Thành hay bại, đi tiếp một một chặng đường dài nữa hay bắt đầu xuống dốc đều đặt cược vào đây, bằng bất cứ giá nào anh cũng không thể buông kịch bản này. Anh biết Dư Quả ghét anh, cũng không thích Hứa Toa Toa, nên nếu nói sự thật ra sẽ càng làm cô phản cảm, có lẽ sẽ hủy bỏ tư cách diễn viên chính của anh, vì vậy anh thà rằng nói dối sứt sẹo cũng không muốn nói thật.
“Dư Quả, Văn Nhã sắp đến rồi, cậu chờ cậu ấy đến rồi nói sau. Không cần đuối anh ta đi vội” Cố An Kỳ lớn tiếng khuyên can Dư Quả đang kích động, kéo cô sang một bên sau đó nói nhỏ, “Bây giờ cậu đuổi anh ta đi cũng vô dụng, Văn Nhã mới là đạo diễn, chỉ có cậu ấy lên tiếng thì mới là chính thức. Nhẫn nhịn đi.”
“Hừ…” Dư Quả bĩu môi, trừng mắt nhìn Kiều Trí Viễn, miễn cưỡng ngồi nơi cách anh ta xa nhất, không thèm quan tâm anh ta nhưng cũng không đuổi anh ta đi nữa.
Kiều Trí Viễn tưởng Cố An Kỳ kéo Dư Quả ra là để nói tốt hộ anh ta, cảm kích gật đầu với cô. Cố An Kỳ hơi mỉm cười đáp lại, nhưng cảm thấy mình cười cứ như không.
Kiều Trí Viễn, trò hay vừa mới bắt đầu mà thôi.
Trần Văn Nhã nhanh chóng đi tới, cô nghe Kiều Trí Viễn giải thích, một chữ cũng không nói, chỉ chờ anh ta nói xong thì tuôn ra một câu: “Sau này anh không cần đến đây nữa.”
Trần Văn Nhã là người hướng nội, tính cách giống như một tiểu thư khuê các, từ trước tới nay luôn nói chuyện với thiện ý, chưa hề cao giọng bao giờ. Cố An Kỳ chưa từng thấy cô tức giận vì chuyện gì, chuyện này xem ra đã dồn cô đến cực hạn.
“Vì sao? Xin cho tôi một cơ hội nữa, tôi chắc chắn sẽ quay tốt.” Kiều Trí Viễn thành khẩn nói.
“Miếu nhỏ không chứa được đại phật.” Trần Văn Nhã im lặng nói, “Anh đi đi, cho dù anh nói gì tôi cũng sẽ không thuê anh. Trở về nói với công ty của anh, hợp đồng giữa chúng ta bị hủy bỏ không phải vì các anh vi phạm hợp đồng, mà do anh không thích hợp với bộ phim của chúng tôi, chúng tôi sa thải anh. Đây là tiền vi phạm hợp đồng, anh cầm lại đi, bảo họ giữ lại để sau này còn quay phim.”
Nội tâm Trần Văn Nhã rất mạnh mẽ, cô không cần người khác bố thí, đùa giỡn ném tiền cho cô, cũng không cần người khác nghĩ đoàn làm phim của cô hèn mọn mà thích làm gì thì làm. Ném khoản tiền này đi, có lẽ sẽ có người bảo cô ngốc, nhưng cô không muốn vì chút tiền đó mà bán đứng tôn nghiêm của cô, bán đứng tôn nghiêm của toàn bộ đoàn làm phim.
Con người ai cũng có điểm mấu chốt, Kiều Trí Viễn mặc dù nói thì nghe hay lắm, nhưng “Thời đại tinh thượng” có ý gì, trong lòng cô hiểu rõ. Cô gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cho dù ngốc đến mức nào cũng có thể nghe ra sự không kiên nhẫn và cách nói chuyện khinh thường của đối phương. Lúc nói đến tiền vi phạm hợp đồng, còn nói sẽ đưa một mức giá khiến đoàn làm phim vừa lòng, họ biến cô thành cái gì? Biến đoàn làm phim của cô thành cái gì?
Khoản tiền này, cô không muốn nhận, mà cũng không dám nhận.
“Tôi… đạo diễn Trần, tôi thật lòng muốn diễn vai này.”
Trần Văn Nhã thờ ơ nhìn vào mắt Kiều Trí Viễn: “Anh không nghe thấy lời tôi nói sao? Anh không hợp với vai này. Là tôi đã nhìn nhầm.”
“Cô… Nhưng trước đây cô…” Kiều Trí Viễn chưa từ bỏ ý định.
“Tôi không có giận chó đánh mèo lên anh, cũng không vì chuyện công ty anh mà trút giận lên anh.” Trần Văn Nhã nói, “Trên người anh không có khí chất của nhân vật, cho dù diễn xuất sắc như thế nào thì cũng chỉ là cái xác không hồn, chỉ lột tả được bề nổi. Không phục ư? Vậy anh nói đi, từ khi đến đây anh đã nói được một câu ‘xin lỗi’ nào chưa? Hay anh chỉ trốn tránh trách nhiệm, nghĩ mình là người bị hại, còn chúng tôi đang hiểu lầm anh? Anh tự hỏi bản thân anh đi, xem ai mới là người bị hại?”
“Có lẽ anh cảm thấy cãi nhau với công ty thì chứng tỏ anh rất oai, nhưng anh vẫn vứt hết mọi chuyện cho công ty giải quyết. Anh căn bản là không muốn giải quyết. Anh kém nhân vật chính trong chuyện quá xa, không hề có trách nhiệm, tôi sẽ không dùng anh. “