Cố An Kỳ một mình trở về nhà, đồng hồ đã điểm gần tám giờ, bụng của cô có hơi sôi sục. Làm qua loa bữa ăn sáng đơn giản, nhưng thần trí của cô đã bay đi phương nào. Đồ ăn cho hơi nhiều muối nên mặn.
Nhớ lại những gì Tạ Vũ Phỉ nói, cô cũng đoán được cô ấy đã biết gì đó. Nhưng Tạ Vũ Phỉ lại không hề truy vấn cô, điều này cô rất lấy cảm tạ. Cô không thích để cho người khác nhìn rồi nghĩ rằng mình có vẻ yếu ớt, không phải là nói không tin người khác, mà là thói quen của cô vốn tự mình giải quyết việc. Chuyện này cô có phần rất tự tin, có thể tự mình xử lí được, cô tuyệt đối không muốn bạn bè nhúng tay vào.
Trước lúc khi gieo hạt giống để nảy mầm, có vẻ như đó là thời gian để giải quyết một số vấn đề nho nhỏ. Cố An Kỳ dùng chiếc đũa đảo đảo trong bát phở, đưa lên miệng.
Chủ ý đã quyết, cả người cô cũng thoải mái một chút, lại húp ít canh trong bát. Ăn cơm chiều xong, theo thói quen, cô mở ti vi xem tin tức giải trí.
Tin tức nói về cái chết của Lâm Huyên Di vẫn chiếm vị trí đầu của các loại báo đài, “Thời đại Tinh thượng” vì cô mà tổ chức một lễ tang cực kì long trọng, các nghệ sĩ thân quen với cô ngày trước cũng đều tham gia.
Danh sách khách mời rất dài, phần lớn là các nhân vật hết sức quan trọng, nhưng có một cái tên khiến cô ngẩn người, Tô Dật Phàm? Nhân vật Tô Dật Phàm, này vài năm gần đây ở nước ngoài phát triển cấp Thiên vương nhưng giờ lại về nước để dự lễ đám tang của cô sao? Kì lạ thật, tại sao cô không hề rõ về người này nhỉ? Nhíu mày, Cố An Kỳ không nghĩ ra gì, vì thế cũng chẳng muốn nghĩ nữa, vội chuyển kênh.
Cô chỉ mới quay đến một nửa lại đột ngột ngã từ trên sườn dốc xuống gặp phải chuyên, nên đành bỏ lại bỏ phim điển ảnh kia, hiện tại “Thời đại tinh thượng” cũng đã phân cho “chị cả” Hứa Toa Toa đóng lại. Bởi vậy, không thể không nói, bộ phim điện ảnh này lại tiến thêm một bước nữa.
Trong giới Showbiz không có biến chuyển gì lớn, ngày thì đăng tin về chuyên sau khi thiên vương này có scandal sex, rồi ngày thì lại nhắc đến chuyện phái diễn viên đến để tân trang lại đoàn diễn, hay là chuyện một mĩ nữ mới nổi đang đi trên đường thì bị chụp lén, đa số đều là tin tức giống nhau bình thường. Các tiết mục thì không khác nhau là mấy, chỉ có thay đổi nhân vật chính mà thôi, thế nhưng Cô An Kỳ vẫn thích xem như cũ, bật đi bật lại xem.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” *Qin: Vẫn cười cái nhạc đt của chị Kỳ =))* Điện thoại của CốAn Kỳ đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng nuốt hết số đồ ăn trong miệng mới chuyển điện thoại lên tai: “Vâng, tôi là Cố An Kỳ.”
“Cố An Kỳ, giữa trưa ngày mai em đến phòng biểu diễn kĩ năng của công ty nhé, có chút chuyện nhỏ, nhớ là đến đúng giờ đấy.” Giọng Diệp Lâm trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng với theo thanh âm của điện thoại từ đầu kia truyền tới.
Sáng sớm ngày hôm sau Cố An Kỳ đến công ty, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy toàn bộ nhân viên trong công ty đều ăn mặc ý tứ hơn so với nhưng ngày thường rất nhiều, trên mặt trang điểm cũng dường như đậm hơn.
Các nữ nghệ sĩ đến đây có đuôi lông mày vài phần cong lên, giống như là có chuyện tốt tới nhà vậy. Hôm nay là ngày gì vậy? Cố An Kỳ có chút không hiểu.
“An Kỳ, chị cũng tới rồi!” Từ xa, Tạ Vũ Phỉ trông thấy Cô An Kỳ, liền hưng phấn chạy vọt đến một đường đến chỗ cô.
“Ừh!! cô Diệp bảo chị đến. Đúng rồi Vũ Phỉ, hôm nay là ngày gì đặc biệt à? Sao mọi người đều nhìn kì lạ thế?”
“Em cũng không rõ lắm, nghe nói hình như hôm nay có nhân vật tai to mặt lớn nào đo tới công ty.” Tạ Vũ Phỉ cũng có vẻ mờ mịt, tuy cô ở ký túc xá của công ty nhưng các nghệ sĩ khác đều vì cô hay đi cùng Cố An Kỳ, cộng thêm việc được Diệc Lâm đặc cách nhận làm học trò mà có chút xa lánh cô, cho nên cô cũng chỉ biết đại khái, nhưng không rõ là chuyện gì đang xảy ra.
“Hóa ra là thế à.” Cố An Kỳ gật gật đầu, cũng không để ý. Dù sao thì nhân vật to lớn này cũng không thể liên can gì đến một ngôi sao nhỏ như cô.
“A! Mau lên nếu không không kịp thời gian đâu, An Kỳ, chúng ta nhanh lên. Đến muộn sẽ không tốt đâu.” Tạ Vũ Phỉ kéo Cố An Kỳ, quay đầu chạy về hướng phòng học.
Trong phòng học hôm nay dường như có chút kì quái, khác với thói quen của mọi người, tất cả đều ra sức nhích lên ngồi phía trước. Hàng vị trí đầu đều chật ních, ngược lại những chỗ ngồi sau lại bị bỏ trống.
Họ quay đầu xuống trừng mắt nhìn cô cùng Tạ Vũ Phỉ, cô vẫn cười cười bình thường, dường như không có việc gì, lấy ghế ra ngồi ở một góc, cách xa đám người kia. Bọn họ không nhìn thấy cô, thì cô cũng không cần phải lấy lòng họ. Cùng Tạ Vũ Phỉ ngồi ở góc, họ thản nhiên tán gẫu trên trời dưới biển.
“Thật xin lỗi, cô có thể nhường chỗ một chút không?” Giọng người con trai trầm ấm như rượu nho ủ từ lâu, làm cho người nghe cảm thấy thật thoải mái.
Cố An Kỳ giương mắt, không ngẩng mặt mà đánh giá người con trai này. Kỳ thật, Cố An Kỳ nhíu mày, điều hòa trong phòng học cũng không thấp, vì sao người này lại mặc một chiếc áo lông màu đen dày như vậy? Thật là một người kì quái.
Nói như thế nào nhỉ? Người này rõ ràng mặc đồ lông dê màu đen, lưng hơi còng, nhìn qua cũng có vẻ không phải người tự tin, nhưng cô có thể ngửi thấy trên người đối phương một mùi hương đồng loại. Con người này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, Cố An Kỳ nhíu chặt mi, theo phản xạ có điều kiện bình thường mà nhích xa anh ta một chút.
“An Kỳ, chị không thoải mái sao?” Tạ Vũ Phỉ cảm thấy được động tác nhỏ của Cố An Kỳ, bất giác hỏi.
“Không có gì.” Cố An Kỳ cười cười, không chú ý đến người kia ở bên cạnh mình.
Không bao lâu sau, Diệp Lâm bước vào phòng học, vừa bước vừa nói: “Hôm nay chúng ta đến để tham dự huấn luyện khóa lần đầu tiên, đề bài là Ăn cay. Người biểu diễn trước sẽ bình luận màn biểu diễn của người sau.”
“Cô ơi, Tô Dật Phàm đâu? Không phải hôm nay anh ấy sẽ tới sao?’ Một nữ sinh đột ngột đứng lên.
Tô Dật Phàm? Cố An Kỳ liếc mắt qua nhìn người con trai ngồi bên cạnh mình, cảm thấy có chút hiểu chuyện. Người con trai tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cô, quay về phía cô gật đầu. Cố An Kỳ cũng không muốn bóc trần kế của anh ta, chỉ hơi gật đầu coi như đáp lễ.
“Em tới để nghe khóa này hay là đến xem Tô Dật Phàm? Nếu là tới xem Tô Dật Phàm, vậy thì em mau ra ngoài.” Diệp Lâm nghiêm khắc nói.
Nữ sinh kia vốn định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô Diệp thì lập tức không nói nữa, đành ngậm miệng ngoan ngoãn chuẩn bị nghe giảng bài.
“Ai bắt đầu trước?” Diệp Lâm đứng ở vũ đài hỏi. Điều đương nhiên, mọi người nghe nói Tô Dật Phàm không đến, liền bị đã kích, nhất thời thiếu hưng trí.
“Tạ Vũ Phỉ, em lên trước đi.”
“Dạ!” Tạ Vũ Phỉ đứng lên, vội chạy lên sân khấu, ngồi trên chiếc ghế dưới ngọn đèn.
“Bắt đầu!”
Tạ Vũ Phỉ xoa xoa hai tay, giống như là được nhìn thấy món ăn mình yêu thích, hai mắt sáng rực. Dùng tay làm động tác lấy đũa, gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng.
Một giây… Hai giây…
“Khụ khụ, khụ khụ.” Tạ Vũ Phỉ cả người như ăn phải hạt tiêu nồng, hốc mắt đỏ quạch, nước mắt dâng đầy nơi hốc mắt, bắt đầu rơi xuống. Cô cố gắng vỗ yết hầu, hướng về phía bàn nước trà, lấy một ly nước, nhanh chóng uống.
“Ùng ục ùng ục…” Cô ngay cả thanh âm của mồm toàn nước vẫn bắt chước được.
Hết một ly, cô lại đợi một lát, hình như vẫn cảm thấy yết hầu đau hơn bình thường, nhanh chóng làm một ly nước nữa, cuối cùng hình như mới hạ hỏa, cả người thở phào nhẹ nhõm, thả lõng lại. Cuối cùng cô nhìn cái món ăn mà mình vừa nãy còn cực kì thèm thuồng kia, vội chuyển bát, không dám tiếp tục nữa.
Màn diễn của Tạ Vũ Phỉ đương nhiên có trình tự, đầu tiên nhìn thấy đồ ăn thì lòng tràn đầy vui mừng, ăn đến khi bị vị cay làm cho nghẹn mà nước mắt chảy ròng ròng, đến cuối cùng dập tắt lửa mới yên lòng, không hề ăn lại món đó nữa. Toàn bộ quá trình đều thật chính xác.
“Tốt, Tạ Vũ Phỉ, em qua ngồi bên cạnh. Kế tiếp, ai lên?” Diệp Lâm hô. “Không có người sao? Vậy thì em đi, Thái Nhược Lâm.”
Cái gì? Bảo cô diễn sau Tạ Vũ Phỉ sao? Thái Nhược Lâm choáng váng, đôi mắt to xinh đẹp hiện lên một tia phẫn hận. Ai chẳng biết diễn sau Tạ Vũ Phỉ thì chẳng gặt hái được gì hay ho sao? Nãy giờ những gì nổi bật đều bị cô ta lấy hết rồi, mình bây giờ mà lên chẳng phải là muốn ăn mệt. Diệp Lâm chắc chắn là cố ý nhắm vào cô.
Cứ việc không muốn, nhưng Thái Nhược Lâm cũng không dám nói ra, chỉ đành kiên trì bước lên sân khấu.
“Chuẩn bị tốt mà bắt đầu!” Diệp Lâm nhìn bộ dạng mè nheo của cô ta mà bất mãn nói.
Thái Nhược cố nén cơn tức giận đang dâng trào lại trong lòng, nhìn về phía bát canh bên cạnh, đưa lên miệng. Thái Nhược Lâm coi như là người thông minh, biết chiếc đũa không thể biểu hiện tốt nên đơn giản chuyển sang dùng thìa.
Canh vừa đưa đến miệng, cô đột nhiên kêu lớn: “Phù phù!Cay, cay quá!”
“Nước! Khụ khụ! Nước! Phục vụ đâu!” Thái Nhược Lâm nghẹn bực bội mà ho lớn, cả người kích động tìm cốc nước, cuối cùng dường như là theo phục vụ mà lấy được ly nước, không nói hai lời liền uống ngay. Sau đó lại tiếp tục ho khan một chút mới ngừng lại.
“Tạ Vũ Phỉ, em bình luận đi.”
Tạ Vũ Phỉ có chút khó xử nhìn Thái Nhược Lâm, không biết nên nói như thế nào. Diệp Lâm nhìn biểu tình của Tạ Vũ Phỉ, không khỏi nhíu nhíu mày: “Cô gọi em nói em nói đi, còn đang làm gì thế?”
“Thái Nhược Lâm có trình tự biểu diễn không rõ ràng, thời điểm lúc ăn cay còn chưa có cảm giác để bắt đầu, cũng như không thể cảm nhận được vị cay.” Tạ Vũ Phỉ nghĩ nghĩ rồi chỉ có thể tìm cái không quá đả kích người ta mà nói.
Màn diễn của Thái Nhược Lâm thực sự là bình thường, tuy mặt ngoài thấy rất giống với màn biểu diễn của Tạ Vũ Phỉ, nhưng những chi tiết xử lí quả thật không bằng Tạ Vũ Phỉ. Toàn bộ tâm tình của quá trình ăn cay cũng chưa chuyển biến hoàn hảo, nếu biểu diễn một mình thì còn có thể đánh lừa được, nhưng đằng này lại xếp sau Tạ Vũ Phỉ, hai người một đôi so sánh, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.
Diệp Lâm cũng không tính đa số với Tạ Vũ Phỉ, cho cô đi xuống sân khấu, lại nói: “Cố An Kỳ, đi lên.”
Cô? Thái Nhược Lâm liếc Cố An Kỳ dưới sân khâu, cảm thấy như được thả lỏng vài phần. Vừa rồi cô diễn không được tốt, nhưng nói thế nào cũng không cần so với cái bình hoa kém cỏi Cố AN Kỳ kia. Có Cố An Kỳ ở phía sau làm đệm lưng, cô lập tức cảm thấy yên tâm.
Cố An Kỳ ngẩn người, liền trả lời: “Dạ!”
Cố An Kỳ một mình trở về nhà, đồng hồ đã điểm gần tám giờ, bụng của cô có hơi sôi sục. Làm qua loa bữa ăn sáng đơn giản, nhưng thần trí của cô đã bay đi phương nào. Đồ ăn cho hơi nhiều muối nên mặn.
Nhớ lại những gì Tạ Vũ Phỉ nói, cô cũng đoán được cô ấy đã biết gì đó. Nhưng Tạ Vũ Phỉ lại không hề truy vấn cô, điều này cô rất lấy cảm tạ. Cô không thích để cho người khác nhìn rồi nghĩ rằng mình có vẻ yếu ớt, không phải là nói không tin người khác, mà là thói quen của cô vốn tự mình giải quyết việc. Chuyện này cô có phần rất tự tin, có thể tự mình xử lí được, cô tuyệt đối không muốn bạn bè nhúng tay vào.
Trước lúc khi gieo hạt giống để nảy mầm, có vẻ như đó là thời gian để giải quyết một số vấn đề nho nhỏ. Cố An Kỳ dùng chiếc đũa đảo đảo trong bát phở, đưa lên miệng.
Chủ ý đã quyết, cả người cô cũng thoải mái một chút, lại húp ít canh trong bát. Ăn cơm chiều xong, theo thói quen, cô mở ti vi xem tin tức giải trí.
Tin tức nói về cái chết của Lâm Huyên Di vẫn chiếm vị trí đầu của các loại báo đài, “Thời đại Tinh thượng” vì cô mà tổ chức một lễ tang cực kì long trọng, các nghệ sĩ thân quen với cô ngày trước cũng đều tham gia.
Danh sách khách mời rất dài, phần lớn là các nhân vật hết sức quan trọng, nhưng có một cái tên khiến cô ngẩn người, Tô Dật Phàm? Nhân vật Tô Dật Phàm, này vài năm gần đây ở nước ngoài phát triển cấp Thiên vương nhưng giờ lại về nước để dự lễ đám tang của cô sao? Kì lạ thật, tại sao cô không hề rõ về người này nhỉ? Nhíu mày, Cố An Kỳ không nghĩ ra gì, vì thế cũng chẳng muốn nghĩ nữa, vội chuyển kênh.
Cô chỉ mới quay đến một nửa lại đột ngột ngã từ trên sườn dốc xuống gặp phải chuyên, nên đành bỏ lại bỏ phim điển ảnh kia, hiện tại “Thời đại tinh thượng” cũng đã phân cho “chị cả” Hứa Toa Toa đóng lại. Bởi vậy, không thể không nói, bộ phim điện ảnh này lại tiến thêm một bước nữa.
Trong giới Showbiz không có biến chuyển gì lớn, ngày thì đăng tin về chuyên sau khi thiên vương này có scandal sex, rồi ngày thì lại nhắc đến chuyện phái diễn viên đến để tân trang lại đoàn diễn, hay là chuyện một mĩ nữ mới nổi đang đi trên đường thì bị chụp lén, đa số đều là tin tức giống nhau bình thường. Các tiết mục thì không khác nhau là mấy, chỉ có thay đổi nhân vật chính mà thôi, thế nhưng Cô An Kỳ vẫn thích xem như cũ, bật đi bật lại xem.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” *Qin: Vẫn cười cái nhạc đt của chị Kỳ =))* Điện thoại của CốAn Kỳ đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng nuốt hết số đồ ăn trong miệng mới chuyển điện thoại lên tai: “Vâng, tôi là Cố An Kỳ.”
“Cố An Kỳ, giữa trưa ngày mai em đến phòng biểu diễn kĩ năng của công ty nhé, có chút chuyện nhỏ, nhớ là đến đúng giờ đấy.” Giọng Diệp Lâm trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng với theo thanh âm của điện thoại từ đầu kia truyền tới.
Sáng sớm ngày hôm sau Cố An Kỳ đến công ty, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy toàn bộ nhân viên trong công ty đều ăn mặc ý tứ hơn so với nhưng ngày thường rất nhiều, trên mặt trang điểm cũng dường như đậm hơn.
Các nữ nghệ sĩ đến đây có đuôi lông mày vài phần cong lên, giống như là có chuyện tốt tới nhà vậy. Hôm nay là ngày gì vậy? Cố An Kỳ có chút không hiểu.
“An Kỳ, chị cũng tới rồi!” Từ xa, Tạ Vũ Phỉ trông thấy Cô An Kỳ, liền hưng phấn chạy vọt đến một đường đến chỗ cô.
“Ừh!! cô Diệp bảo chị đến. Đúng rồi Vũ Phỉ, hôm nay là ngày gì đặc biệt à? Sao mọi người đều nhìn kì lạ thế?”
“Em cũng không rõ lắm, nghe nói hình như hôm nay có nhân vật tai to mặt lớn nào đo tới công ty.” Tạ Vũ Phỉ cũng có vẻ mờ mịt, tuy cô ở ký túc xá của công ty nhưng các nghệ sĩ khác đều vì cô hay đi cùng Cố An Kỳ, cộng thêm việc được Diệc Lâm đặc cách nhận làm học trò mà có chút xa lánh cô, cho nên cô cũng chỉ biết đại khái, nhưng không rõ là chuyện gì đang xảy ra.
“Hóa ra là thế à.” Cố An Kỳ gật gật đầu, cũng không để ý. Dù sao thì nhân vật to lớn này cũng không thể liên can gì đến một ngôi sao nhỏ như cô.
“A! Mau lên nếu không không kịp thời gian đâu, An Kỳ, chúng ta nhanh lên. Đến muộn sẽ không tốt đâu.” Tạ Vũ Phỉ kéo Cố An Kỳ, quay đầu chạy về hướng phòng học.
Trong phòng học hôm nay dường như có chút kì quái, khác với thói quen của mọi người, tất cả đều ra sức nhích lên ngồi phía trước. Hàng vị trí đầu đều chật ních, ngược lại những chỗ ngồi sau lại bị bỏ trống.
Họ quay đầu xuống trừng mắt nhìn cô cùng Tạ Vũ Phỉ, cô vẫn cười cười bình thường, dường như không có việc gì, lấy ghế ra ngồi ở một góc, cách xa đám người kia. Bọn họ không nhìn thấy cô, thì cô cũng không cần phải lấy lòng họ. Cùng Tạ Vũ Phỉ ngồi ở góc, họ thản nhiên tán gẫu trên trời dưới biển.
“Thật xin lỗi, cô có thể nhường chỗ một chút không?” Giọng người con trai trầm ấm như rượu nho ủ từ lâu, làm cho người nghe cảm thấy thật thoải mái.
Cố An Kỳ giương mắt, không ngẩng mặt mà đánh giá người con trai này. Kỳ thật, Cố An Kỳ nhíu mày, điều hòa trong phòng học cũng không thấp, vì sao người này lại mặc một chiếc áo lông màu đen dày như vậy? Thật là một người kì quái.
Nói như thế nào nhỉ? Người này rõ ràng mặc đồ lông dê màu đen, lưng hơi còng, nhìn qua cũng có vẻ không phải người tự tin, nhưng cô có thể ngửi thấy trên người đối phương một mùi hương đồng loại. Con người này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, Cố An Kỳ nhíu chặt mi, theo phản xạ có điều kiện bình thường mà nhích xa anh ta một chút.
“An Kỳ, chị không thoải mái sao?” Tạ Vũ Phỉ cảm thấy được động tác nhỏ của Cố An Kỳ, bất giác hỏi.
“Không có gì.” Cố An Kỳ cười cười, không chú ý đến người kia ở bên cạnh mình.
Không bao lâu sau, Diệp Lâm bước vào phòng học, vừa bước vừa nói: “Hôm nay chúng ta đến để tham dự huấn luyện khóa lần đầu tiên, đề bài là Ăn cay. Người biểu diễn trước sẽ bình luận màn biểu diễn của người sau.”
“Cô ơi, Tô Dật Phàm đâu? Không phải hôm nay anh ấy sẽ tới sao?’ Một nữ sinh đột ngột đứng lên.
Tô Dật Phàm? Cố An Kỳ liếc mắt qua nhìn người con trai ngồi bên cạnh mình, cảm thấy có chút hiểu chuyện. Người con trai tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cô, quay về phía cô gật đầu. Cố An Kỳ cũng không muốn bóc trần kế của anh ta, chỉ hơi gật đầu coi như đáp lễ.
“Em tới để nghe khóa này hay là đến xem Tô Dật Phàm? Nếu là tới xem Tô Dật Phàm, vậy thì em mau ra ngoài.” Diệp Lâm nghiêm khắc nói.
Nữ sinh kia vốn định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô Diệp thì lập tức không nói nữa, đành ngậm miệng ngoan ngoãn chuẩn bị nghe giảng bài.
“Ai bắt đầu trước?” Diệp Lâm đứng ở vũ đài hỏi. Điều đương nhiên, mọi người nghe nói Tô Dật Phàm không đến, liền bị đã kích, nhất thời thiếu hưng trí.
“Tạ Vũ Phỉ, em lên trước đi.”
“Dạ!” Tạ Vũ Phỉ đứng lên, vội chạy lên sân khấu, ngồi trên chiếc ghế dưới ngọn đèn.
“Bắt đầu!”
Tạ Vũ Phỉ xoa xoa hai tay, giống như là được nhìn thấy món ăn mình yêu thích, hai mắt sáng rực. Dùng tay làm động tác lấy đũa, gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng.
Một giây… Hai giây…
“Khụ khụ, khụ khụ.” Tạ Vũ Phỉ cả người như ăn phải hạt tiêu nồng, hốc mắt đỏ quạch, nước mắt dâng đầy nơi hốc mắt, bắt đầu rơi xuống. Cô cố gắng vỗ yết hầu, hướng về phía bàn nước trà, lấy một ly nước, nhanh chóng uống.
“Ùng ục ùng ục…” Cô ngay cả thanh âm của mồm toàn nước vẫn bắt chước được.
Hết một ly, cô lại đợi một lát, hình như vẫn cảm thấy yết hầu đau hơn bình thường, nhanh chóng làm một ly nước nữa, cuối cùng hình như mới hạ hỏa, cả người thở phào nhẹ nhõm, thả lõng lại. Cuối cùng cô nhìn cái món ăn mà mình vừa nãy còn cực kì thèm thuồng kia, vội chuyển bát, không dám tiếp tục nữa.
Màn diễn của Tạ Vũ Phỉ đương nhiên có trình tự, đầu tiên nhìn thấy đồ ăn thì lòng tràn đầy vui mừng, ăn đến khi bị vị cay làm cho nghẹn mà nước mắt chảy ròng ròng, đến cuối cùng dập tắt lửa mới yên lòng, không hề ăn lại món đó nữa. Toàn bộ quá trình đều thật chính xác.
“Tốt, Tạ Vũ Phỉ, em qua ngồi bên cạnh. Kế tiếp, ai lên?” Diệp Lâm hô. “Không có người sao? Vậy thì em đi, Thái Nhược Lâm.”
Cái gì? Bảo cô diễn sau Tạ Vũ Phỉ sao? Thái Nhược Lâm choáng váng, đôi mắt to xinh đẹp hiện lên một tia phẫn hận. Ai chẳng biết diễn sau Tạ Vũ Phỉ thì chẳng gặt hái được gì hay ho sao? Nãy giờ những gì nổi bật đều bị cô ta lấy hết rồi, mình bây giờ mà lên chẳng phải là muốn ăn mệt. Diệp Lâm chắc chắn là cố ý nhắm vào cô.
Cứ việc không muốn, nhưng Thái Nhược Lâm cũng không dám nói ra, chỉ đành kiên trì bước lên sân khấu.
“Chuẩn bị tốt mà bắt đầu!” Diệp Lâm nhìn bộ dạng mè nheo của cô ta mà bất mãn nói.
Thái Nhược cố nén cơn tức giận đang dâng trào lại trong lòng, nhìn về phía bát canh bên cạnh, đưa lên miệng. Thái Nhược Lâm coi như là người thông minh, biết chiếc đũa không thể biểu hiện tốt nên đơn giản chuyển sang dùng thìa.
Canh vừa đưa đến miệng, cô đột nhiên kêu lớn: “Phù phù!Cay, cay quá!”
“Nước! Khụ khụ! Nước! Phục vụ đâu!” Thái Nhược Lâm nghẹn bực bội mà ho lớn, cả người kích động tìm cốc nước, cuối cùng dường như là theo phục vụ mà lấy được ly nước, không nói hai lời liền uống ngay. Sau đó lại tiếp tục ho khan một chút mới ngừng lại.
“Tạ Vũ Phỉ, em bình luận đi.”
Tạ Vũ Phỉ có chút khó xử nhìn Thái Nhược Lâm, không biết nên nói như thế nào. Diệp Lâm nhìn biểu tình của Tạ Vũ Phỉ, không khỏi nhíu nhíu mày: “Cô gọi em nói em nói đi, còn đang làm gì thế?”
“Thái Nhược Lâm có trình tự biểu diễn không rõ ràng, thời điểm lúc ăn cay còn chưa có cảm giác để bắt đầu, cũng như không thể cảm nhận được vị cay.” Tạ Vũ Phỉ nghĩ nghĩ rồi chỉ có thể tìm cái không quá đả kích người ta mà nói.
Màn diễn của Thái Nhược Lâm thực sự là bình thường, tuy mặt ngoài thấy rất giống với màn biểu diễn của Tạ Vũ Phỉ, nhưng những chi tiết xử lí quả thật không bằng Tạ Vũ Phỉ. Toàn bộ tâm tình của quá trình ăn cay cũng chưa chuyển biến hoàn hảo, nếu biểu diễn một mình thì còn có thể đánh lừa được, nhưng đằng này lại xếp sau Tạ Vũ Phỉ, hai người một đôi so sánh, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.
Diệp Lâm cũng không tính đa số với Tạ Vũ Phỉ, cho cô đi xuống sân khấu, lại nói: “Cố An Kỳ, đi lên.”
Cô? Thái Nhược Lâm liếc Cố An Kỳ dưới sân khâu, cảm thấy như được thả lỏng vài phần. Vừa rồi cô diễn không được tốt, nhưng nói thế nào cũng không cần so với cái bình hoa kém cỏi Cố AN Kỳ kia. Có Cố An Kỳ ở phía sau làm đệm lưng, cô lập tức cảm thấy yên tâm.
Cố An Kỳ ngẩn người, liền trả lời: “Dạ!”