Lâm Vân Vân nghe thấy lời mời của Cố An Kỳ thì sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. Cố An Kỳ vẫn chú ý hành động của cô ta, thấy thế hơi nheo mắt lại: “Đi ra ngoài cho thoải mái một chút, nếu không còn phải ngồi rất lâu nữa đấy.”
“A, ừm… Không, không cần…” Lâm Vân Vân cuống quít nói, “Tôi, tôi còn muốn đi toilet, đúng, còn phải đi toilet.”
“À, là vậy à…” Cố An Kỳ trầm ngâm nhìn Lâm Vân Vân, không nói gì, sau khi thấy cô ta càng ngày càng khẩn trương mới nói, “Tôi nghĩ tôi cũng muốn đi, không bằng cùng nhau đi thôi.”
Sắc mặt Lâm Vân Vân hoàn toàn trắng bệch: “Cố An Kỳ, tôi… Tôi…”
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt cô nhìn không được tốt lắm.” Cố An Kỳ ra vẻ quan tâm, sự nghi ngờ trong lòng càng ngày càng tăng cao, từ trước đến nay cô từng gặp Lâm Vân Vân, càng không cần nói đến chuyện cùng xuất hiện với cô ta. Nếu nói chủ nhân trước đây của thân thể này có quan hệ gì với Lâm Vân Vân thì lại càng không thể nào, dù sao thì, tính tình của chủ nhân thân thể này rất ôn hòa, mặc dù hơi nhát gan, nhưng tuyệt đối không phải người thích đi hạ thấp người khác, chắc sẽ không làm những việc như vậy.
Vậy Lâm Vân Vân vì sao phải sợ cô? Sao khi nhìn thấy cô phải giật mình như vậy?
Cô đã từng làm gì, hay là cô đã nhìn thấy cái gì sao? Cố An Kỳ nhíu mày, vô luận như thế nào, cô cũng phải làm rõ chuyện này.
“An Kỳ?” Phía sau vang lên giọng nói của Trịnh Văn Quân, “Sao em vẫn còn ở đây? Sao không đi nghỉ ngơi một lát đi?”
“A, xin lỗi, tôi còn có việc nên đi trước.” Lâm Vân Vân giống như thấy được cứu tinh, không đợi Cố An Kỳ trả lời đã chạy đi như gió.
Cố An Kỳ nhìn phản ứng của cô ta lại càng thấy nghi ngờ nhiều hơn, Trịnh Văn Quân thấy Cố An Kỳ trầm ngâm thì hỏi: “Sao thế? Em và cô ta có quan hệ gì sao?”
“Không phải, ” Cố An Kỳ lắc lắc đầu, “Chỉ cảm thấy kì lạ mà thôi, không hiểu sao cô ta cứ sợ tôi.”
“Cô ta rất sợ em ư?” Trịnh Văn Quân kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Ừ.” Cố An Kỳ gật gật đầu, “Quên đi, dù sao cô ta cũng đã đi rồi, nói gì nữa cũng vô dụng.”
Truy đuổi quá ráo riết không phải lúc nào cũng tốt, có đôi khi phải chậm lại, hỏi thăm tin tức từ phía xung quanh. Mặc dù Trịnh Văn Quân đến không đúng lúc, nhưng cũng không thể nói là hại Cố An Kỳ. Cố An Kỳ không nói thêm gì, chỉ cùng Trịnh Văn Quân đi về phòng nghỉ phía trước.
Phòng nghỉ, mặc dù nơi là nơi để nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế, mọi nghệ sĩ đều xuất ra 200% tinh thần, xuất ra mọi chiêu thức như đang ở trong một cuộc thi sắc đẹp. Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là vì phòng nghỉ cho phép truyền thông ra vào để chụp được thêm nhiều ảnh, nếu vị nghệ sĩ nào xảy ra chuyện gì mất mặt hay thú vị vân vân, chắc chắn sẽ là người đầu tiên lên trang bìa.
Cố An Kỳ không thích những trường hợp như thế này, nhưng Trịnh Văn Quân muốn tới, thân là “bạn gái trên danh nghĩa “, cô cũng phải đến cùng.
“An Kỳ tiểu thư, sao lúc trước cô không cùng Trịnh Văn Quân đi lên thảm đỏ với nhau, mà là cùng Tô Dật Phàm? Có phải hai người có quan hệ gì hay không?”
“Anh Dật Phàm và tôi chỉ có quan hệ hợp tác bình thường, bộ phim tiếp theo chúng tôi sẽ hợp tác cùng nhau, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ bộ phim mới《 Tình yêu cuối cùng 》 của chúng tôi nhiều hơn.” Cố An Kỳ giả vờ nghe không hiểu ý ngoài lời nói của phóng viên, chỉ nắm chặt cơ hội quảng bá.
“Vậy cô cảm thấy Tô Dật Phàm thế nào?”
“Là một tiền bối rất tốt, luôn giúp đỡ hậu bối chúng tôi, cho chúng tôi rất nhiều lời khuyên hữu ích.” Cố An Kỳ không đề cập tới “Tôi”, mở miệng đều là “Chúng tôi “, tinh thần cảnh giác rất cao.
“Quan hệ giữa cô và Trịnh Văn Quân còn ổn định không?”
“Mặc dù chúng tôi dạo này đều bận việc, không có thời gian gặp nhau nhưng vẫn duy trì liên lạc. Quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất tốt, vẫn như cũ.” Cố An Kỳ ba phải trả lời. Những lời này đều là sự thật, nhưng lại có hai cách hiểu khác nhau.
“Đây là Tô Dật Phàm lần đầu tiên mang bạn đồng hành đi lên thảm đỏ, cô cảm thấy vì sao anh ấy lại chọn cô?” Phóng viên sắc bén hỏi.
“Đây là lần đầu tiên anh Dật Phàm đi lên thảm đỏ với bạn đồng hành sao? Xin lỗi, tôi không biết, có lẽ có một số việc, mọi người hỏi anh ấy thì sẽ tốt hơn.” Cố An Kỳ duy trì nụ cười nhàn nhạt, hiền lành nói.
“Ừm, khi lần đầu tiên cô hợp tác với Tô Dật Phàm trong 《 Hình xăm 》, cô có cảm giác gì”
“《 Hình xăm 》 là một bộ phim rất thú vị, ở phim trường cũng có rất nhiều đồ nội thất, cách nhân vật nhìn thế giới cũng rất hay. Có thể được tham gia diễn, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.” Cố An Kỳ nói, “Có thể hợp tác với nhiều diễn viên trong đoàn làm phim giúp tôi học hỏi được rất nhiều điều, tôi cảm thấy rất, rất hưng phấn.” Cố An Kỳ vẫn trả lời cẩn thận như trước.
“Xin hỏi…”
“Xin lỗi, các vị có thể cho tôi và An Kỳ chút thời gian riêng tư được không, dù sao chúng tôi cũng đã lâu rồi không gặp nhau.” Trịnh Văn Quân thô lỗ nói, giống như cậu bé lần đầu biết yêu khiến không ít người buồn cười.
Thật vất vả mới thoát khỏi đám phóng viên, hai người đến một góc ngồi xuống.
“An Kỳ, anh Dật Phàm…”
“Hôm nay tôi cũng mới biết sẽ đi lên thảm đỏ với anh ấy, còn những thứ khác thì không rõ.” Cố An Kỳ đơn giản nói rõ mọi chuyện, đỡ cho Trịnh Văn Quân phải đắn đo từng câu từng chữ, “Mặc dù anh ấy hơi kì lạ, nhưng cũng sẽ không có ác ý hại tôi.”
Trịnh Văn Quân khi mới nghe thấy Cố An Kỳ giải thích, tưởng Cố An Kỳ có ý với mình nên nét mặt tươi tỉnh hẳn, không ngờ chưa sung sướng được bao lâu cô lại bỏ thêm một câu.
“Ý anh không phải hỏi em cái này.” Trịnh Văn Quân than thở, nhưng cũng không rối rắm vấn đề đó với Cố An Kỳ nữa. Anh đã rất lâu rồi không được nhìn thấy Cố An Kỳ, lĩnh vực hoạt động của Cố An Kỳ và anh khác nhau, anh tập trung vào âm nhạc, còn Cố An Kỳ lại tập trung vào diễn xuất, vì vậy hai người rất ít gặp nhau.
Vốn Cố An Kỳ là người thiếu quan tâm đến chuyện tình cảm, Trịnh Văn Quân chỉ sợ càng ngày sẽ càng xa cách anh, đến cuối cùng chỉ còn là quan hệ hợp tác bình thường, không còn là gì của nhau. Vừa rồi khi thấy Cố An Kỳ, anh đã vội vàng chạy tới. Nhưng Cố An Kỳ dường như vẫn dáng vẻ như cũ, bình thản ấm áp, nhưng không có quá nhiều tình cảm trong đó.
Trịnh Văn Quân không chỉ một lần suy nghĩ, rốt cuộc thì con người lạnh lùng, hờ hững ngoài đời, hay “Ôn Bội Quân” trong phim dám yêu dám hận, thẳng thắn mà nhạy cảm mới là con người thật của cô? Trong khoảng thời gian tách ra này, Trịnh Văn Quân đã suy nghĩ rất nhiều, về Cố An Kỳ, cũng về anh.
Sau khi quay xong, Trịnh Văn Quân có một khoảng thời gian rất dài không thể thoát ra khỏi bộ phim, không thể nhận bộ phim mới, thay vào đó lại tiến hành sáng tác trong lĩnh vực âm nhạc sở trường của anh. Trải qua cuộc sống chỉ có âm nhạc trong một tháng, anh mới hồi phục lại tâm trạng, tiếp tục nhận bộ phim mới, bây giờ đang chuẩn bị quay.
Anh luôn luôn tự hỏi, người anh yêu rốt cuộc là ai? Là Ôn Bội Quân trong phim, hay là Cố An Kỳ ngoài đời. Không thể không nói bản thân Cố An Kỳ và Ôn Bội Quân có rất nhiều điểm tương tự, đều khiến anh không thể dời mắt. Cố An Kỳ cứng cỏi, kiên cường, là người kiêu ngạo, chưa bao giờ cầu xin người khác giúp cô, cũng chưa bao giờ tin tưởng một ai, những điểm đó rất giống Ôn Bội Quân, thật sự rất giống. Nhưng điểm khác biệt là chuyện gì Ôn Bội Quân cũng viết ở trên mặt, không để ở trong lòng, còn Cố An Kỳ lại che giấu bản thân rất sâu, Trịnh Văn Quân không thể nhìn thấu đáy lòng của Cố An Kỳ.
Có đôi khi, Trịnh Văn Quân thậm chí còn hơi sợ Cố An Kỳ. Cái gì cô cũng không để người ta biết, che giấu quá sâu khiến người ta không có cảm giác an toàn. Cô cần được bảo vệ, nhưng lúc Trịnh Văn Quân tự hỏi mình có khả năng bảo vệ cô hay không, anh lại do dự.
Lần Cố An Kỳ bị chỉnh thê thảm, từng quá trình anh đều biết, nhưng Dương Văn Lâm lại ngăn cản không cho anh nói chuyện này ra ngoài, vì vậy một chữ anh cũng không thể tiết lộ. Nếu để lộ ra, không những danh tiếng của anh bị ảnh hưởng, mà còn không giúp gì được cho Cố An Kỳ lúc đó.
Anh đã xem rất nhiều quảng cáo, phim ảnh vân vân của cô gần đây, nhưng càng xem anh lại càng cảm thấy khó chịu.Từng nhân vật Cố An Kỳ đều diễn rất nhập thần, khiến người ta lầm tưởng rằng đó là cá tính của cô.
Anh lại bắt đầu nghĩ, rốt cuộc thì đối với Cố An Kỳ anh là gì, mà với anh Cố An Kỳ là gì. Anh vẫn thích Cố An Kỳ, nhưng cảm giác yêu mãnh liệt, gần như mất hết lí trí cũng đã phai nhạt dần.
“Câu hỏi lần trước, em có thể cho anh câu trả lời thuyết phục không?” Trịnh Văn Quân hỏi.
“Xin lỗi.” Cố An Kỳ nói, không giải thích nhiều, cũng không làm “người tốt”.
“Như vậy à, ha ha, thật ra anh cũng đã đoán được ít nhiều rồi, ha ha.” Trịnh Văn Quân cười trông rất gượng ép, khi nghe thấy đáp án của Cố An Kỳ anh cũng không kinh ngạc, nói cách khác anh đã biết đáp án này từ lâu, chỉ là vẫn không muốn tin mà thôi.
Cố An Kỳ không nói gì thêm, tiếp theo cô cũng khó mà nói thêm gì nữa. Thật ra cô cảm thấy Trịnh Văn Quân đã thay đổi, anh hướng nội hơn, tính cách cũng trầm ổn hơn, nhưng xa cách với cô hơn. Từ khoảnh khắc nhìn thấy Trịnh Văn Quân, cô đã biết, mình không thể cho anh bất kỳ một cơ hội nào.
Lúc ấy có lẽ Trịnh Văn Quân thích cô thật, nhưng cũng chỉ vì bị ảnh hưởng bởi nhân vật trong truyện do nhập diễn quá sâu mà thôi. Nay đã kết thúc phần diễn, cảm tình phai nhạt, cái gì cũng chẳng còn nữa.
Nếu cứ cố chấp hẹn hò, cuối cùng cả anh và cô đều bị tổn thương.
Lời hứa, Cố An Kỳ chưa bao giờ tin vào cái gì gọi là lời hứa, đặc biệt là hứa hẹn về tình yêu, cô không hề tin tưởng cái đó tồn tại. Những lời Trịnh Văn Quân nói lúc đó, cô cũng chẳng tin là thật, mặc dù lúc ấy có lẽ cũng có chút rung động, nhưng cô hiểu rõ Trịnh Văn Quân không phải người mà cô muốn. Hai người cũng không thích hợp với nhau.
Trong chốc lát hai người đều im lặng, không khí có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là Cố An Kỳ chuyển đề tài trước, hỏi về bộ phim mới của Trịnh Văn Quân, hai người gần như lại quay trở về cảm giác làm bạn bè ban đầu, nói rất nhiều chuyện, nhưng lại không đề cập tới chuyện tình cảm.
Lâm Vân Vân nghe thấy lời mời của Cố An Kỳ thì sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. Cố An Kỳ vẫn chú ý hành động của cô ta, thấy thế hơi nheo mắt lại: “Đi ra ngoài cho thoải mái một chút, nếu không còn phải ngồi rất lâu nữa đấy.”
“A, ừm… Không, không cần…” Lâm Vân Vân cuống quít nói, “Tôi, tôi còn muốn đi toilet, đúng, còn phải đi toilet.”
“À, là vậy à…” Cố An Kỳ trầm ngâm nhìn Lâm Vân Vân, không nói gì, sau khi thấy cô ta càng ngày càng khẩn trương mới nói, “Tôi nghĩ tôi cũng muốn đi, không bằng cùng nhau đi thôi.”
Sắc mặt Lâm Vân Vân hoàn toàn trắng bệch: “Cố An Kỳ, tôi… Tôi…”
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt cô nhìn không được tốt lắm.” Cố An Kỳ ra vẻ quan tâm, sự nghi ngờ trong lòng càng ngày càng tăng cao, từ trước đến nay cô từng gặp Lâm Vân Vân, càng không cần nói đến chuyện cùng xuất hiện với cô ta. Nếu nói chủ nhân trước đây của thân thể này có quan hệ gì với Lâm Vân Vân thì lại càng không thể nào, dù sao thì, tính tình của chủ nhân thân thể này rất ôn hòa, mặc dù hơi nhát gan, nhưng tuyệt đối không phải người thích đi hạ thấp người khác, chắc sẽ không làm những việc như vậy.
Vậy Lâm Vân Vân vì sao phải sợ cô? Sao khi nhìn thấy cô phải giật mình như vậy?
Cô đã từng làm gì, hay là cô đã nhìn thấy cái gì sao? Cố An Kỳ nhíu mày, vô luận như thế nào, cô cũng phải làm rõ chuyện này.
“An Kỳ?” Phía sau vang lên giọng nói của Trịnh Văn Quân, “Sao em vẫn còn ở đây? Sao không đi nghỉ ngơi một lát đi?”
“A, xin lỗi, tôi còn có việc nên đi trước.” Lâm Vân Vân giống như thấy được cứu tinh, không đợi Cố An Kỳ trả lời đã chạy đi như gió.
Cố An Kỳ nhìn phản ứng của cô ta lại càng thấy nghi ngờ nhiều hơn, Trịnh Văn Quân thấy Cố An Kỳ trầm ngâm thì hỏi: “Sao thế? Em và cô ta có quan hệ gì sao?”
“Không phải, ” Cố An Kỳ lắc lắc đầu, “Chỉ cảm thấy kì lạ mà thôi, không hiểu sao cô ta cứ sợ tôi.”
“Cô ta rất sợ em ư?” Trịnh Văn Quân kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Ừ.” Cố An Kỳ gật gật đầu, “Quên đi, dù sao cô ta cũng đã đi rồi, nói gì nữa cũng vô dụng.”
Truy đuổi quá ráo riết không phải lúc nào cũng tốt, có đôi khi phải chậm lại, hỏi thăm tin tức từ phía xung quanh. Mặc dù Trịnh Văn Quân đến không đúng lúc, nhưng cũng không thể nói là hại Cố An Kỳ. Cố An Kỳ không nói thêm gì, chỉ cùng Trịnh Văn Quân đi về phòng nghỉ phía trước.
Phòng nghỉ, mặc dù nơi là nơi để nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế, mọi nghệ sĩ đều xuất ra 200% tinh thần, xuất ra mọi chiêu thức như đang ở trong một cuộc thi sắc đẹp. Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là vì phòng nghỉ cho phép truyền thông ra vào để chụp được thêm nhiều ảnh, nếu vị nghệ sĩ nào xảy ra chuyện gì mất mặt hay thú vị vân vân, chắc chắn sẽ là người đầu tiên lên trang bìa.
Cố An Kỳ không thích những trường hợp như thế này, nhưng Trịnh Văn Quân muốn tới, thân là “bạn gái trên danh nghĩa “, cô cũng phải đến cùng.
“An Kỳ tiểu thư, sao lúc trước cô không cùng Trịnh Văn Quân đi lên thảm đỏ với nhau, mà là cùng Tô Dật Phàm? Có phải hai người có quan hệ gì hay không?”
“Anh Dật Phàm và tôi chỉ có quan hệ hợp tác bình thường, bộ phim tiếp theo chúng tôi sẽ hợp tác cùng nhau, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ bộ phim mới《 Tình yêu cuối cùng 》 của chúng tôi nhiều hơn.” Cố An Kỳ giả vờ nghe không hiểu ý ngoài lời nói của phóng viên, chỉ nắm chặt cơ hội quảng bá.
“Vậy cô cảm thấy Tô Dật Phàm thế nào?”
“Là một tiền bối rất tốt, luôn giúp đỡ hậu bối chúng tôi, cho chúng tôi rất nhiều lời khuyên hữu ích.” Cố An Kỳ không đề cập tới “Tôi”, mở miệng đều là “Chúng tôi “, tinh thần cảnh giác rất cao.
“Quan hệ giữa cô và Trịnh Văn Quân còn ổn định không?”
“Mặc dù chúng tôi dạo này đều bận việc, không có thời gian gặp nhau nhưng vẫn duy trì liên lạc. Quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất tốt, vẫn như cũ.” Cố An Kỳ ba phải trả lời. Những lời này đều là sự thật, nhưng lại có hai cách hiểu khác nhau.
“Đây là Tô Dật Phàm lần đầu tiên mang bạn đồng hành đi lên thảm đỏ, cô cảm thấy vì sao anh ấy lại chọn cô?” Phóng viên sắc bén hỏi.
“Đây là lần đầu tiên anh Dật Phàm đi lên thảm đỏ với bạn đồng hành sao? Xin lỗi, tôi không biết, có lẽ có một số việc, mọi người hỏi anh ấy thì sẽ tốt hơn.” Cố An Kỳ duy trì nụ cười nhàn nhạt, hiền lành nói.
“Ừm, khi lần đầu tiên cô hợp tác với Tô Dật Phàm trong 《 Hình xăm 》, cô có cảm giác gì”
“《 Hình xăm 》 là một bộ phim rất thú vị, ở phim trường cũng có rất nhiều đồ nội thất, cách nhân vật nhìn thế giới cũng rất hay. Có thể được tham gia diễn, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.” Cố An Kỳ nói, “Có thể hợp tác với nhiều diễn viên trong đoàn làm phim giúp tôi học hỏi được rất nhiều điều, tôi cảm thấy rất, rất hưng phấn.” Cố An Kỳ vẫn trả lời cẩn thận như trước.
“Xin hỏi…”
“Xin lỗi, các vị có thể cho tôi và An Kỳ chút thời gian riêng tư được không, dù sao chúng tôi cũng đã lâu rồi không gặp nhau.” Trịnh Văn Quân thô lỗ nói, giống như cậu bé lần đầu biết yêu khiến không ít người buồn cười.
Thật vất vả mới thoát khỏi đám phóng viên, hai người đến một góc ngồi xuống.
“An Kỳ, anh Dật Phàm…”
“Hôm nay tôi cũng mới biết sẽ đi lên thảm đỏ với anh ấy, còn những thứ khác thì không rõ.” Cố An Kỳ đơn giản nói rõ mọi chuyện, đỡ cho Trịnh Văn Quân phải đắn đo từng câu từng chữ, “Mặc dù anh ấy hơi kì lạ, nhưng cũng sẽ không có ác ý hại tôi.”
Trịnh Văn Quân khi mới nghe thấy Cố An Kỳ giải thích, tưởng Cố An Kỳ có ý với mình nên nét mặt tươi tỉnh hẳn, không ngờ chưa sung sướng được bao lâu cô lại bỏ thêm một câu.
“Ý anh không phải hỏi em cái này.” Trịnh Văn Quân than thở, nhưng cũng không rối rắm vấn đề đó với Cố An Kỳ nữa. Anh đã rất lâu rồi không được nhìn thấy Cố An Kỳ, lĩnh vực hoạt động của Cố An Kỳ và anh khác nhau, anh tập trung vào âm nhạc, còn Cố An Kỳ lại tập trung vào diễn xuất, vì vậy hai người rất ít gặp nhau.
Vốn Cố An Kỳ là người thiếu quan tâm đến chuyện tình cảm, Trịnh Văn Quân chỉ sợ càng ngày sẽ càng xa cách anh, đến cuối cùng chỉ còn là quan hệ hợp tác bình thường, không còn là gì của nhau. Vừa rồi khi thấy Cố An Kỳ, anh đã vội vàng chạy tới. Nhưng Cố An Kỳ dường như vẫn dáng vẻ như cũ, bình thản ấm áp, nhưng không có quá nhiều tình cảm trong đó.
Trịnh Văn Quân không chỉ một lần suy nghĩ, rốt cuộc thì con người lạnh lùng, hờ hững ngoài đời, hay “Ôn Bội Quân” trong phim dám yêu dám hận, thẳng thắn mà nhạy cảm mới là con người thật của cô? Trong khoảng thời gian tách ra này, Trịnh Văn Quân đã suy nghĩ rất nhiều, về Cố An Kỳ, cũng về anh.
Sau khi quay xong, Trịnh Văn Quân có một khoảng thời gian rất dài không thể thoát ra khỏi bộ phim, không thể nhận bộ phim mới, thay vào đó lại tiến hành sáng tác trong lĩnh vực âm nhạc sở trường của anh. Trải qua cuộc sống chỉ có âm nhạc trong một tháng, anh mới hồi phục lại tâm trạng, tiếp tục nhận bộ phim mới, bây giờ đang chuẩn bị quay.
Anh luôn luôn tự hỏi, người anh yêu rốt cuộc là ai? Là Ôn Bội Quân trong phim, hay là Cố An Kỳ ngoài đời. Không thể không nói bản thân Cố An Kỳ và Ôn Bội Quân có rất nhiều điểm tương tự, đều khiến anh không thể dời mắt. Cố An Kỳ cứng cỏi, kiên cường, là người kiêu ngạo, chưa bao giờ cầu xin người khác giúp cô, cũng chưa bao giờ tin tưởng một ai, những điểm đó rất giống Ôn Bội Quân, thật sự rất giống. Nhưng điểm khác biệt là chuyện gì Ôn Bội Quân cũng viết ở trên mặt, không để ở trong lòng, còn Cố An Kỳ lại che giấu bản thân rất sâu, Trịnh Văn Quân không thể nhìn thấu đáy lòng của Cố An Kỳ.
Có đôi khi, Trịnh Văn Quân thậm chí còn hơi sợ Cố An Kỳ. Cái gì cô cũng không để người ta biết, che giấu quá sâu khiến người ta không có cảm giác an toàn. Cô cần được bảo vệ, nhưng lúc Trịnh Văn Quân tự hỏi mình có khả năng bảo vệ cô hay không, anh lại do dự.
Lần Cố An Kỳ bị chỉnh thê thảm, từng quá trình anh đều biết, nhưng Dương Văn Lâm lại ngăn cản không cho anh nói chuyện này ra ngoài, vì vậy một chữ anh cũng không thể tiết lộ. Nếu để lộ ra, không những danh tiếng của anh bị ảnh hưởng, mà còn không giúp gì được cho Cố An Kỳ lúc đó.
Anh đã xem rất nhiều quảng cáo, phim ảnh vân vân của cô gần đây, nhưng càng xem anh lại càng cảm thấy khó chịu.Từng nhân vật Cố An Kỳ đều diễn rất nhập thần, khiến người ta lầm tưởng rằng đó là cá tính của cô.
Anh lại bắt đầu nghĩ, rốt cuộc thì đối với Cố An Kỳ anh là gì, mà với anh Cố An Kỳ là gì. Anh vẫn thích Cố An Kỳ, nhưng cảm giác yêu mãnh liệt, gần như mất hết lí trí cũng đã phai nhạt dần.
“Câu hỏi lần trước, em có thể cho anh câu trả lời thuyết phục không?” Trịnh Văn Quân hỏi.
“Xin lỗi.” Cố An Kỳ nói, không giải thích nhiều, cũng không làm “người tốt”.
“Như vậy à, ha ha, thật ra anh cũng đã đoán được ít nhiều rồi, ha ha.” Trịnh Văn Quân cười trông rất gượng ép, khi nghe thấy đáp án của Cố An Kỳ anh cũng không kinh ngạc, nói cách khác anh đã biết đáp án này từ lâu, chỉ là vẫn không muốn tin mà thôi.
Cố An Kỳ không nói gì thêm, tiếp theo cô cũng khó mà nói thêm gì nữa. Thật ra cô cảm thấy Trịnh Văn Quân đã thay đổi, anh hướng nội hơn, tính cách cũng trầm ổn hơn, nhưng xa cách với cô hơn. Từ khoảnh khắc nhìn thấy Trịnh Văn Quân, cô đã biết, mình không thể cho anh bất kỳ một cơ hội nào.
Lúc ấy có lẽ Trịnh Văn Quân thích cô thật, nhưng cũng chỉ vì bị ảnh hưởng bởi nhân vật trong truyện do nhập diễn quá sâu mà thôi. Nay đã kết thúc phần diễn, cảm tình phai nhạt, cái gì cũng chẳng còn nữa.
Nếu cứ cố chấp hẹn hò, cuối cùng cả anh và cô đều bị tổn thương.
Lời hứa, Cố An Kỳ chưa bao giờ tin vào cái gì gọi là lời hứa, đặc biệt là hứa hẹn về tình yêu, cô không hề tin tưởng cái đó tồn tại. Những lời Trịnh Văn Quân nói lúc đó, cô cũng chẳng tin là thật, mặc dù lúc ấy có lẽ cũng có chút rung động, nhưng cô hiểu rõ Trịnh Văn Quân không phải người mà cô muốn. Hai người cũng không thích hợp với nhau.
Trong chốc lát hai người đều im lặng, không khí có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là Cố An Kỳ chuyển đề tài trước, hỏi về bộ phim mới của Trịnh Văn Quân, hai người gần như lại quay trở về cảm giác làm bạn bè ban đầu, nói rất nhiều chuyện, nhưng lại không đề cập tới chuyện tình cảm.