Sau khi thu âm xong, Tiêu Thắng Hinh đi ra thấy Cố An Kỳ thì lập tức cười vui vẻ: “An Kỳ, cậu tới rồi à? ”
“Ừ, đến được một lúc rồi, mình đã nghe bản demo của cậu, rất hay.” Cố An Kỳ cười nói, không tiết lộ cuộc nói chuyện của mình và Hà Viễn Hàng.
“Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, cũng đã muộn rồi, hay chúng ta đi ra ngoài ăn đi.” Tiêu Thắng Hinh rất phấn chấn, có tinh thần hơn so với lần đầu tiên Cố An Kỳ nhìn thấy cô.
“Nhưng đừng ăn đồ cay, bảo vệ cổ họng cho tốt.” Hà Viễn Hàng thấy Tiêu Thắng Hinh trộm liếc về phía anh thì bất đắc dĩ lắc đầu. Thật ra Tiêu Thắng Hinh hiện tại thật sự đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, anh nhìn ra được Cố An Kỳ là người có chủ kiến, hơn nữa không hề có ác ý với Tiêu Thắng Hinh, để Tiêu Thắng Hinh kết thúc công việc sớm, thả các cô ra ngoài đối với Tiêu Thắng Hinh mà nói thì cũng là chuyện tốt.
Tiêu Thắng Hinh được Hà Viễn Hàng đồng ý thì vui vẻ lôi kéo Cố An Kỳ đi ra ngoài.
Cố An Kỳ và Tiêu Thắng Hinh đi đến nhà hàng nhỏ gần đó ăn uống. Tiêu Thắng Hinh dường như trở lại tâm trạng của mấy năm trước khi vừa ra mắt, mặc dù dư luận bất lợi với cô, cô cũng vẫn đang bị chèn ép, nhưng may mắn sau buổi lễ “Phượng Hoàng Lửa”, ánh mắt của truyền thông ánh dần rời khỏi người cô khiến cuộc sống của cô thoải mái hơn không ít, ít nhất khi ra ngoài cũng không cần phải che che lấp lấp nữa.
Tiêu Thắng Hinh cởi mở kể lại những chuyện thú vị gần đây, nụ cười luôn thường trực trên môi, nhưng Cố An Kỳ nhìn cô ấy như vậy, trong lòng không hiểu sao lại chua xót. Một Tiêu Thắng Hinh tích cực lạc quan như thế này mà lúc đó lại muốn tự sát kết thúc sinh mệnh thì chứng tỏ cô ấy đã phải chịu nhiều đả kích đến mức nào.
Tiêu Thắng Hinh lôi kéo Cố An Kỳ nói rất nhiều, cả người nhìn qua vui vẻ hơn không ít, chẳng qua khi nhắc tới Đường Hải Lâm, sự thù hận trong mắt cô vẫn chưa tan biến. Đường Hải Lâm, anh ta hại cô thê thảm đến mức này, cho dù phải xuống địa ngục cô cũng muốn kéo anh ta theo cùng.
Cố An Kỳ thu hết biểu tình của Tiêu Thắng Hinh vào trong mắt, trong lòng biết nếu Đường Hải Lâm chưa biến mất thì cái gai trong lòng Tiêu Thắng Hinh mãi mãi cũng không nhổ ra được.
Cố An Kỳ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thắng Hinh, kế hoạch đã được bắt đầu rồi, cậu nhớ cẩn thận, cố gắng đừng xuất hiện trước truyền thông. Cứ chịu đựng mấy tháng rồi sẽ nổi bật trở lại.”
“Ừ, mình biết phải làm thế nào.” Tiêu Thắng Hinh gật đầu, “An Kỳ, cậu cũng phải cẩn thận, Đường Hải Lâm và quản lý của anh ta không phải người dễ dây vào đâu.”
“Mình biết phải làm gì.” Cố An Kỳ bình tĩnh đáp.
Cố An Kỳ không thể nói là có thể nhìn thấu tâm tư mọi người, nhưng vì nhạy cảm cô có thể ít nhiều đoán ra được hành động tiếp theo của người đó. Trong khoảng thời gian này Đường Hải Lâm đã bắt đầu không an phận, nếu không có quản lý của anh ta luôn kiểm soát mọi chuyện, anh ta đã sớm xảy ra vấn đề. Chẳng qua dạo này tin tức về Tiêu Thắng Hinh đã ít dần đi, đối phương dường như cũng bắt đầu lơi lỏng.
Đường Hải Lâm là người luôn coi mình ở vị trí cao, luôn dùng lỗ mũi nhìn xuống những người ở vị trí thấp hơn.”Hoa Dương” cũng coi như là nơi lợi hại, có thể áp chế mọi tin gièm pha về anh ta, chế tạo mọi tin tức về anh ta đều là tích cực, giúp anh ta mấy ngày nay nước lên thì thuyền lên, tiền thù lao tăng với tốc độ chóng mặt khiến người ta cảm thấy khủng bố.
“Tiếp theo… hãy xem anh ta leo lên cây như thế nào.” Cố An Kỳ nheo mắt, làm như cảm thán nói một câu.
Lúc này cô chưa để Tiểu Bảo giúp cô chuẩn bị thông tin gì, thay vào đó lợi dụng vài phóng viên của các tạp chí, khi nói chuyện phiếm thì “vô tình” để lộ ra ít tin tức hữu dụng với họ. Cô chỉ cần ngồi chờ họ đưa tin là xong.
《 Tình yêu cuối cùng 》 đã chính thức khởi quay, cô cũng không thể phân tâm quá mức, một lòng chỉ đặt trên diễn xuất, chỉ thỉnh thoảng đọc lướt qua báo chí, tìm kiếm thông tin về Đường Hải Lâm. Một tháng trôi qua, Đường Hải Lâm cuối cùng cũng đã bị tóm dấu vết, thì ra lần này người anh ta nhắm vào không ở trong giới, ngược lại kề cận tiểu công chúa nhà chủ tịch “Pamir”.
Ha, đúng là trùng hợp. Cố An Kỳ mỉm cười, bình tĩnh đóng di động lại.
Tô Dật Phàm nhìn Cố An Kỳ ở một góc nghịch điện thoại, cười nói : “Sao lại có hứng nghịch điện thoại thế?”
“À, không có gì, chỉ đang nghịch ‘weibo’ mà thôi.” Cố An Kỳ tìm đại một lý do, khi nói dối, thậm chí mắt cô cũng không thèm chớp mắt một cái.
“Thế à?” Tô Dật Phàm bỗng nhiên tiến lại gần, thừa dịp Cố An Kỳ không chú ý, “tách” một tiếng chụp lại cô.
“Làm gì thế?” Cố An Kỳ tức giận nói.
“À, không có gì, chỉ đang nghịch ‘Weibo’ mà thôi.” Tô Dật Phàm không nhanh không chậm nói, cách nói chuyện không hề thay đổi.
“Tô thiên vương, có phải anh rất nhàm chán hay không?” Cố An Kỳ bĩu môi, bật điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy anh đã đăng ảnh cô lên “weibo”.
“Không hề.” Tô Dật Phàm lập tức trả lời.
Cố An Kỳ không thèm để ý đến anh nữa mà đi đọc kịch bản của mình. Một tháng qua cô và Tô Dật Phàm cũng coi như thân thiết, tuy nhiên thời gian hai người đóng cặp với nhau không nhiều, bởi vì nửa đầu phim phần lớn chỉ là cảnh của một mình “Hàn Lâm Nhi”, cô bệnh nặng như thế nào, cơ thể xuất hiện vấn đề lớn ra sao, rồi sao lại bị bức bách đến bất đắc dĩ phải rời khỏi quê nhà vân vân.
Phần của Tô Dật Phàm lại xen kẽ với của Cố An Kỳ, vì vậy hai người đều không diễn cùng nhau. Thay vào đó lúc rảnh rỗi hay tán gẫu nên bây giờ nói chuyện cũng không còn nhiều quy củ như trước.
“Hàn Lâm Nhi không phải đã nhớ kỹ kịch bản sao?” Tô Dật Phàm gọi tên trong phim của Cố An Kỳ.
“Đã nhớ kỹ nhưng ôn lại một lần.” Cố An Kỳ nhìn kịch bản cũng không ngẩng đầu lên, “Lần đầu tiên diễn với thiên vương nên tôi lo lắng.”
Cô mà lo lắng? Tô Dật Phàm lắc đầu, đó mới là chuyện lạ thì có. Từ chối cho ý kiến liếc nhìn Cố An Kỳ, anh cũng cất điện thoại đi, lật xem thời gian biểu công việc. Hai người cứ như vậy ngồi ở hai đầu ghế, không ai nói câu nào, mỗi người tự đọc một thứ.
“Hihi, híhí” bên tai vang lên tiếng cười trộm nho nhỏ, Tô Dật Phàm nhìn lại, nhưng không thấy ai.
Dư Quả thấy Tô Dật Phàm xoay người thì mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi lúc thấy Cố An Kỳ lạnh nhạt nói “lo lắng” với Tô Dật Phàm, cô vui mừng quá đỗi, hận không thể lập tức đào xuống một cái hố, khi thấy Tô Dật Phàm ngồi ngoan ngoãn đọc lịch trình mới, cô không cẩn thận mới bị bại lộ địa điểm, khụ khụ, cô không phải cố ý đâu.
Dư Quả thích gán ghép đôi này, nhưng cũng biết hai người này đều giảo hoạt, không có việc gì thì không dám trêu chọc nhiều. Bình thường cũng chỉ YY sau lưng, sau đó thì thăm dò bề ngoài mà thôi.
“Chuẩn bị chuẩn bị, diễn cảnh ba mươi tám, chuẩn bị đi.” Trần Văn Nhã hô.
Cố An Kỳ đứng lên, đi đến vị trí của mình, đây là lần đầu tiên cô và Tô Dật Phàm diễn cảnh tình cảm với nhau, nội dung là Hàn Lâm Nhi bất mãn với cách nói chuyện và thái độ của Lâm Phàm Bình bảo cô nhanh chóng chuyển đồ, không nghe cô giải thích đã trách cứ, hơn nữa hở ra là nói sẽ giúp cô, Hàn Lâm Nhi khinh thường người động tí là khoe như vậy, người “yếu đuối” như cô lập tức nghĩ ra kế sách “nhỏ” để Lâm Phàm Bình “giúp vài việc”, kết quả mới trêu chọc đối phương chưa được bao lâu thì bệnh tim đã tái phát.
Cảnh này có hai chỗ khó xử lý, một là cảm giác với Lâm Phàm Bình, hai là cảnh đau tim.
Hàn Lâm Nhi trêu đùa Lâm Phàm Bình cũng không phải do cô có ý xấu hay cái gì khác. Đơn giản chỉ vì cô ghét câu nói của Lâm Phàm Bình “Có chuyện gì cũng có thể tìm tôi” với cả “giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên”. Người nói những lời khách sáo như thế này rất nhiều, nhưng ai sẽ kiên nhẫn và nghiêm túc đi làm? Có ai không phải nói câu đó để lưu lại ấn tượng tốt của cô ta hay anh ta trong mắt mọi người?
Tất cả mọi người đều giống nhau, đều không chịu trách nhiệm, đều sẽ nói như vậy trong trường hợp này. Mấy lời hứa hẹn đều chỉ là nói dối.
Hàn Lâm Nhi là người nhạy cảm, từ nhỏ trái tim đã có bệnh, cần người chăm sóc. Khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mẹ vẫn bảo cô giáo ở trường mẫu giáo chăm sóc cô nhiều hơn, cô giáo cũng nói hai câu y như vậy. Hàn Lâm Nhi vẫn nghĩ cô giáo là thật lòng muốn giúp cô nên đối với cô giáo đặc biệt thân thiết. Nhưng về sau cô mới biết, cô giáo rất ghét phải chăm sóc cho cô, sau lưng luôn nói với người khác cô là ma ốm, là đại tiểu thư khó hầu hạ, mắc bệnh công chúa nghiêm trọng, luôn giả vờ yếu ớt. Cô ta còn luôn khóc kể chính mình có bao nhiêu đáng thương đến mức nào khi phải chăm sóc đại tiểu thư phiền toái như vậy.
Nếu làm không được, vì sao còn muốn hứa hẹn? Vì sao còn muốn giả vờ quan tâm? Vì sao? Đây là vì sao?
Hàn Lâm Nhi ghét Lâm Phàm Bình, là sự ghét bỏ từ nội tâm. Tựa như… một đứa bé trốn trong bóng tối đã lâu, đột nhiên phải đối mặt với ánh nắng, vì vậy luôn cảm thấy chói mắt mà kháng cự theo bản năng.
Hàn Lâm Nhi không phải người mới bị bệnh, từ nhỏ trái tim cô đã mắc bệnh, hàng năm phải chịu sự tra tấn của những cơn đau, cho nên bản thân cô biết phải đối phó với tình huống đó như thế nào, thân thể đối với phản ứng này cũng có chút chống cự. Khác với những người mới bị bệnh, cô có thể liệt kê chi tiết cơn đau như thế nào ra.
Khi đã đến vị trí, Cố An Kỳ đặt tay lên ngực, cảm thụ cảm giác trái tim đang đập, sau đó từ từ để tay xuống.
“5, 4, 3″ 2, 1… Bảng Clapper board được dập xuống, khuôn mặt của Cố An Kỳ đã mang theo mặt nạ của Hàn Lâm Nhi.
Hàn Lâm Nhi mặc một bộ váy công chúa màu trắng, người hơi dựa vào cửa sổ. Cô cười ngọt ngào, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên: “Ừm, thật ngại quá, phiền anh rồi.”
Hàn Lâm Nhi ngoan ngoãn ngượng ngùng đứng một bên, trên mặt còn mang theo chút xấu hổ thẹn thùng.
Trần Văn Nhã gật đầu với biểu hiện lúc này của cô, Cố An Kỳ quả nhiên là nhân vật lợi hại, nắm giữ tính cách và cảm giác của nhân vật rất chuẩn xác. Hàn Lâm Nhi mặc dù lúc này đang là một “cô gái nhỏ yếu đuối” diễn vai đại tiểu thư mỏng manh động lòng người, nhưng trên thực tế Cố An Kỳ vẫn giữ lại bản tính của Hàn Lâm Nhi để người ta cảm nhận được, đoạn vừa rồi chỉ là một vở kịch.
Thoạt nhìn thì Cố An Kỳ đang là một đại tiểu thư “mềm mại” dễ nói chuyện, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, có thể phát hiện khóe mắt của cô vẫn bí mật liếc nhìn nét mặt của Lâm Phàm Bình, mà khóe miệng cũng hơi hơi cong lên, dáng vẻ tiểu hồ ly đang tính toán con mồi.
Diễn xuất, quan trọng nhất là thần vận, là cảm giác, nét mặt thay đổi trong im lặng còn khó nắm trong tay hơn là dùng giọng nói đọc lời thoại. Muốn diễn đến cảnh giới diễn trong diễn lại càng khó khăn, nhưng mà Cố An Kỳ lại nắm chắc bí quyết trong tay.
Lý do tỉ lệ phim truyền hình hay điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết hay hoạt hình thất bại rất cao, là vì hình ảnh trong phim truyền hình và điện ảnh quá chi tiết, không còn không gian cho người ta tưởng tượng, nhưng giữa những lúc thay đổi vẻ mặt Cố An Kỳ có để lại khoảng trống, để người ta có thể đoán rốt cuộc cô thật sự có phải là đại tiểu thư nũng nịu hay không. Cố An Kỳ chuyển đổi các chi tiết rất tình tế, không làm người khác cảm thấy cố ý, cũng không làm người ta cảm thấy cô đang cố ý đi theo con đường “yếu đuối” hoặc là “nhạy cảm dí dỏm”. Mỗi một thần thái nhỏ của cô cũng rất thú vị gây ra không ít hứng thú cho người xem khiến họ kỳ vọng được xem tiếp.
Lâm Phàm Bình giống như không chú ý tới chi tiết đó, chỉ hào sảng nói: “Không có gì, mọi người đều là hàng xóm, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. Ở dưới tầng này sao?”
Tô Dật Phàm cười ngốc nghếch, giống như trong tiểu thuyết miêu tả là “Là người thành thật không có tâm nhãn*, luôn luôn có lòng tốt giúp đỡ người khác, rất ít lo lắng thiệt hơn về mình” . Giọng nói của Tô Dật Phàm vẫn ôn hòa trước sau như một, chẳng qua trong ánh mắt lại dường như mang theo một chút ánh sáng, toàn thân toát lên tinh thần khiến người ta cảm thấy đây là một thanh niên sáng lạn như ánh mặt trời, rất lạc quan về cuộc sống.
(* Nguyên văn: 心眼”: nghĩa là “người có khả năng thấu hiểu người khác, cũng như có tầm nhìn sâu rộng”.
“Đúng vậy, thật sự là phiền anh rồi.” Hàn Lâm Nhi cúi thấp đầu, giống như hơi ngượng ngùng.
“Đừng khách sáo.” Lâm Phàm Bình an ủi, “Cô là con gái, mấy chuyện như chuyển đồ đạc thế này nên tìm người giúp đỡ.”
“Cám ơn.” Hàn Lâm Nhi nói xong thì nhường đường để Lâm Phàm Bình xuống lầu.
Hàn Lâm Nhi vẫn nhìn theo bóng dáng Lâm Phàm Bình đi xuống, cô bí mật đi đến chỗ đầu cầu thang thám thính, khóe miệng đắc ý giơ lên: “Đầu gỗ chết tiệt, cho anh tùy tiện khoác lác này.”
Hàn Lâm Nhi nhăn mũi, hướng xuống tầng dưới làm mặt quỷ.
Đột nhiên, sắc mặt của cô chợt biến đổi, lông mày nhíu chặt, cơ thể từ từ cuộn lại. Vẻ mặt của cô rất đau đớn, miệng hơi mở ra nhưng một tiếng kêu đau cũng không phát ra được. Tay cô không thể khống chế run rẩy, tay trái ôm ngực, tay phải thuần thục từ cái túi bên người lấy ra một viên thuốc cứu mạng rồi nuốt xuống.
Làm xong tất cả các động tác cô mới ngồi xuống, nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại nhanh chóng cụp mắt, trong mắt dường như cất giấu rất sâu một cảm giác bất đắc dĩ, một cảm giác đau thương.
Không cần Cố An Kỳ nói, chỉ cần thông qua vẻ mặt của cô, mọi người đều có thể biết cô đang nghĩ gì.
Hàn Lâm Nhi, cô biết đại nạn của mình đã tới, bệnh cũng tái phát càng ngày càng thường xuyên …
Cô… thời gian chẳng còn lại bao nhiêu.
Sau khi thu âm xong, Tiêu Thắng Hinh đi ra thấy Cố An Kỳ thì lập tức cười vui vẻ: “An Kỳ, cậu tới rồi à? ”
“Ừ, đến được một lúc rồi, mình đã nghe bản demo của cậu, rất hay.” Cố An Kỳ cười nói, không tiết lộ cuộc nói chuyện của mình và Hà Viễn Hàng.
“Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, cũng đã muộn rồi, hay chúng ta đi ra ngoài ăn đi.” Tiêu Thắng Hinh rất phấn chấn, có tinh thần hơn so với lần đầu tiên Cố An Kỳ nhìn thấy cô.
“Nhưng đừng ăn đồ cay, bảo vệ cổ họng cho tốt.” Hà Viễn Hàng thấy Tiêu Thắng Hinh trộm liếc về phía anh thì bất đắc dĩ lắc đầu. Thật ra Tiêu Thắng Hinh hiện tại thật sự đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, anh nhìn ra được Cố An Kỳ là người có chủ kiến, hơn nữa không hề có ác ý với Tiêu Thắng Hinh, để Tiêu Thắng Hinh kết thúc công việc sớm, thả các cô ra ngoài đối với Tiêu Thắng Hinh mà nói thì cũng là chuyện tốt.
Tiêu Thắng Hinh được Hà Viễn Hàng đồng ý thì vui vẻ lôi kéo Cố An Kỳ đi ra ngoài.
Cố An Kỳ và Tiêu Thắng Hinh đi đến nhà hàng nhỏ gần đó ăn uống. Tiêu Thắng Hinh dường như trở lại tâm trạng của mấy năm trước khi vừa ra mắt, mặc dù dư luận bất lợi với cô, cô cũng vẫn đang bị chèn ép, nhưng may mắn sau buổi lễ “Phượng Hoàng Lửa”, ánh mắt của truyền thông ánh dần rời khỏi người cô khiến cuộc sống của cô thoải mái hơn không ít, ít nhất khi ra ngoài cũng không cần phải che che lấp lấp nữa.
Tiêu Thắng Hinh cởi mở kể lại những chuyện thú vị gần đây, nụ cười luôn thường trực trên môi, nhưng Cố An Kỳ nhìn cô ấy như vậy, trong lòng không hiểu sao lại chua xót. Một Tiêu Thắng Hinh tích cực lạc quan như thế này mà lúc đó lại muốn tự sát kết thúc sinh mệnh thì chứng tỏ cô ấy đã phải chịu nhiều đả kích đến mức nào.
Tiêu Thắng Hinh lôi kéo Cố An Kỳ nói rất nhiều, cả người nhìn qua vui vẻ hơn không ít, chẳng qua khi nhắc tới Đường Hải Lâm, sự thù hận trong mắt cô vẫn chưa tan biến. Đường Hải Lâm, anh ta hại cô thê thảm đến mức này, cho dù phải xuống địa ngục cô cũng muốn kéo anh ta theo cùng.
Cố An Kỳ thu hết biểu tình của Tiêu Thắng Hinh vào trong mắt, trong lòng biết nếu Đường Hải Lâm chưa biến mất thì cái gai trong lòng Tiêu Thắng Hinh mãi mãi cũng không nhổ ra được.
Cố An Kỳ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thắng Hinh, kế hoạch đã được bắt đầu rồi, cậu nhớ cẩn thận, cố gắng đừng xuất hiện trước truyền thông. Cứ chịu đựng mấy tháng rồi sẽ nổi bật trở lại.”
“Ừ, mình biết phải làm thế nào.” Tiêu Thắng Hinh gật đầu, “An Kỳ, cậu cũng phải cẩn thận, Đường Hải Lâm và quản lý của anh ta không phải người dễ dây vào đâu.”
“Mình biết phải làm gì.” Cố An Kỳ bình tĩnh đáp.
Cố An Kỳ không thể nói là có thể nhìn thấu tâm tư mọi người, nhưng vì nhạy cảm cô có thể ít nhiều đoán ra được hành động tiếp theo của người đó. Trong khoảng thời gian này Đường Hải Lâm đã bắt đầu không an phận, nếu không có quản lý của anh ta luôn kiểm soát mọi chuyện, anh ta đã sớm xảy ra vấn đề. Chẳng qua dạo này tin tức về Tiêu Thắng Hinh đã ít dần đi, đối phương dường như cũng bắt đầu lơi lỏng.
Đường Hải Lâm là người luôn coi mình ở vị trí cao, luôn dùng lỗ mũi nhìn xuống những người ở vị trí thấp hơn.”Hoa Dương” cũng coi như là nơi lợi hại, có thể áp chế mọi tin gièm pha về anh ta, chế tạo mọi tin tức về anh ta đều là tích cực, giúp anh ta mấy ngày nay nước lên thì thuyền lên, tiền thù lao tăng với tốc độ chóng mặt khiến người ta cảm thấy khủng bố.
“Tiếp theo… hãy xem anh ta leo lên cây như thế nào.” Cố An Kỳ nheo mắt, làm như cảm thán nói một câu.
Lúc này cô chưa để Tiểu Bảo giúp cô chuẩn bị thông tin gì, thay vào đó lợi dụng vài phóng viên của các tạp chí, khi nói chuyện phiếm thì “vô tình” để lộ ra ít tin tức hữu dụng với họ. Cô chỉ cần ngồi chờ họ đưa tin là xong.《 Tình yêu cuối cùng 》 đã chính thức khởi quay, cô cũng không thể phân tâm quá mức, một lòng chỉ đặt trên diễn xuất, chỉ thỉnh thoảng đọc lướt qua báo chí, tìm kiếm thông tin về Đường Hải Lâm. Một tháng trôi qua, Đường Hải Lâm cuối cùng cũng đã bị tóm dấu vết, thì ra lần này người anh ta nhắm vào không ở trong giới, ngược lại kề cận tiểu công chúa nhà chủ tịch “Pamir”.
Ha, đúng là trùng hợp. Cố An Kỳ mỉm cười, bình tĩnh đóng di động lại.
Tô Dật Phàm nhìn Cố An Kỳ ở một góc nghịch điện thoại, cười nói : “Sao lại có hứng nghịch điện thoại thế?”
“À, không có gì, chỉ đang nghịch ‘weibo’ mà thôi.” Cố An Kỳ tìm đại một lý do, khi nói dối, thậm chí mắt cô cũng không thèm chớp mắt một cái.
“Thế à?” Tô Dật Phàm bỗng nhiên tiến lại gần, thừa dịp Cố An Kỳ không chú ý, “tách” một tiếng chụp lại cô.
“Làm gì thế?” Cố An Kỳ tức giận nói.
“À, không có gì, chỉ đang nghịch ‘Weibo’ mà thôi.” Tô Dật Phàm không nhanh không chậm nói, cách nói chuyện không hề thay đổi.
“Tô thiên vương, có phải anh rất nhàm chán hay không?” Cố An Kỳ bĩu môi, bật điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy anh đã đăng ảnh cô lên “weibo”.
“Không hề.” Tô Dật Phàm lập tức trả lời.
Cố An Kỳ không thèm để ý đến anh nữa mà đi đọc kịch bản của mình. Một tháng qua cô và Tô Dật Phàm cũng coi như thân thiết, tuy nhiên thời gian hai người đóng cặp với nhau không nhiều, bởi vì nửa đầu phim phần lớn chỉ là cảnh của một mình “Hàn Lâm Nhi”, cô bệnh nặng như thế nào, cơ thể xuất hiện vấn đề lớn ra sao, rồi sao lại bị bức bách đến bất đắc dĩ phải rời khỏi quê nhà vân vân.
Phần của Tô Dật Phàm lại xen kẽ với của Cố An Kỳ, vì vậy hai người đều không diễn cùng nhau. Thay vào đó lúc rảnh rỗi hay tán gẫu nên bây giờ nói chuyện cũng không còn nhiều quy củ như trước.
“Hàn Lâm Nhi không phải đã nhớ kỹ kịch bản sao?” Tô Dật Phàm gọi tên trong phim của Cố An Kỳ.
“Đã nhớ kỹ nhưng ôn lại một lần.” Cố An Kỳ nhìn kịch bản cũng không ngẩng đầu lên, “Lần đầu tiên diễn với thiên vương nên tôi lo lắng.”
Cô mà lo lắng? Tô Dật Phàm lắc đầu, đó mới là chuyện lạ thì có. Từ chối cho ý kiến liếc nhìn Cố An Kỳ, anh cũng cất điện thoại đi, lật xem thời gian biểu công việc. Hai người cứ như vậy ngồi ở hai đầu ghế, không ai nói câu nào, mỗi người tự đọc một thứ.
“Hihi, híhí” bên tai vang lên tiếng cười trộm nho nhỏ, Tô Dật Phàm nhìn lại, nhưng không thấy ai.
Dư Quả thấy Tô Dật Phàm xoay người thì mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi lúc thấy Cố An Kỳ lạnh nhạt nói “lo lắng” với Tô Dật Phàm, cô vui mừng quá đỗi, hận không thể lập tức đào xuống một cái hố, khi thấy Tô Dật Phàm ngồi ngoan ngoãn đọc lịch trình mới, cô không cẩn thận mới bị bại lộ địa điểm, khụ khụ, cô không phải cố ý đâu.
Dư Quả thích gán ghép đôi này, nhưng cũng biết hai người này đều giảo hoạt, không có việc gì thì không dám trêu chọc nhiều. Bình thường cũng chỉ YY sau lưng, sau đó thì thăm dò bề ngoài mà thôi.
“Chuẩn bị chuẩn bị, diễn cảnh ba mươi tám, chuẩn bị đi.” Trần Văn Nhã hô.
Cố An Kỳ đứng lên, đi đến vị trí của mình, đây là lần đầu tiên cô và Tô Dật Phàm diễn cảnh tình cảm với nhau, nội dung là Hàn Lâm Nhi bất mãn với cách nói chuyện và thái độ của Lâm Phàm Bình bảo cô nhanh chóng chuyển đồ, không nghe cô giải thích đã trách cứ, hơn nữa hở ra là nói sẽ giúp cô, Hàn Lâm Nhi khinh thường người động tí là khoe như vậy, người “yếu đuối” như cô lập tức nghĩ ra kế sách “nhỏ” để Lâm Phàm Bình “giúp vài việc”, kết quả mới trêu chọc đối phương chưa được bao lâu thì bệnh tim đã tái phát.
Cảnh này có hai chỗ khó xử lý, một là cảm giác với Lâm Phàm Bình, hai là cảnh đau tim.
Hàn Lâm Nhi trêu đùa Lâm Phàm Bình cũng không phải do cô có ý xấu hay cái gì khác. Đơn giản chỉ vì cô ghét câu nói của Lâm Phàm Bình “Có chuyện gì cũng có thể tìm tôi” với cả “giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên”. Người nói những lời khách sáo như thế này rất nhiều, nhưng ai sẽ kiên nhẫn và nghiêm túc đi làm? Có ai không phải nói câu đó để lưu lại ấn tượng tốt của cô ta hay anh ta trong mắt mọi người?
Tất cả mọi người đều giống nhau, đều không chịu trách nhiệm, đều sẽ nói như vậy trong trường hợp này. Mấy lời hứa hẹn đều chỉ là nói dối.
Hàn Lâm Nhi là người nhạy cảm, từ nhỏ trái tim đã có bệnh, cần người chăm sóc. Khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mẹ vẫn bảo cô giáo ở trường mẫu giáo chăm sóc cô nhiều hơn, cô giáo cũng nói hai câu y như vậy. Hàn Lâm Nhi vẫn nghĩ cô giáo là thật lòng muốn giúp cô nên đối với cô giáo đặc biệt thân thiết. Nhưng về sau cô mới biết, cô giáo rất ghét phải chăm sóc cho cô, sau lưng luôn nói với người khác cô là ma ốm, là đại tiểu thư khó hầu hạ, mắc bệnh công chúa nghiêm trọng, luôn giả vờ yếu ớt. Cô ta còn luôn khóc kể chính mình có bao nhiêu đáng thương đến mức nào khi phải chăm sóc đại tiểu thư phiền toái như vậy.
Nếu làm không được, vì sao còn muốn hứa hẹn? Vì sao còn muốn giả vờ quan tâm? Vì sao? Đây là vì sao?
Hàn Lâm Nhi ghét Lâm Phàm Bình, là sự ghét bỏ từ nội tâm. Tựa như… một đứa bé trốn trong bóng tối đã lâu, đột nhiên phải đối mặt với ánh nắng, vì vậy luôn cảm thấy chói mắt mà kháng cự theo bản năng.
Hàn Lâm Nhi không phải người mới bị bệnh, từ nhỏ trái tim cô đã mắc bệnh, hàng năm phải chịu sự tra tấn của những cơn đau, cho nên bản thân cô biết phải đối phó với tình huống đó như thế nào, thân thể đối với phản ứng này cũng có chút chống cự. Khác với những người mới bị bệnh, cô có thể liệt kê chi tiết cơn đau như thế nào ra.
Khi đã đến vị trí, Cố An Kỳ đặt tay lên ngực, cảm thụ cảm giác trái tim đang đập, sau đó từ từ để tay xuống.
“5, 4, 3″ 2, 1… Bảng Clapper board được dập xuống, khuôn mặt của Cố An Kỳ đã mang theo mặt nạ của Hàn Lâm Nhi.
Hàn Lâm Nhi mặc một bộ váy công chúa màu trắng, người hơi dựa vào cửa sổ. Cô cười ngọt ngào, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên: “Ừm, thật ngại quá, phiền anh rồi.”
Hàn Lâm Nhi ngoan ngoãn ngượng ngùng đứng một bên, trên mặt còn mang theo chút xấu hổ thẹn thùng.
Trần Văn Nhã gật đầu với biểu hiện lúc này của cô, Cố An Kỳ quả nhiên là nhân vật lợi hại, nắm giữ tính cách và cảm giác của nhân vật rất chuẩn xác. Hàn Lâm Nhi mặc dù lúc này đang là một “cô gái nhỏ yếu đuối” diễn vai đại tiểu thư mỏng manh động lòng người, nhưng trên thực tế Cố An Kỳ vẫn giữ lại bản tính của Hàn Lâm Nhi để người ta cảm nhận được, đoạn vừa rồi chỉ là một vở kịch.
Thoạt nhìn thì Cố An Kỳ đang là một đại tiểu thư “mềm mại” dễ nói chuyện, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, có thể phát hiện khóe mắt của cô vẫn bí mật liếc nhìn nét mặt của Lâm Phàm Bình, mà khóe miệng cũng hơi hơi cong lên, dáng vẻ tiểu hồ ly đang tính toán con mồi.
Diễn xuất, quan trọng nhất là thần vận, là cảm giác, nét mặt thay đổi trong im lặng còn khó nắm trong tay hơn là dùng giọng nói đọc lời thoại. Muốn diễn đến cảnh giới diễn trong diễn lại càng khó khăn, nhưng mà Cố An Kỳ lại nắm chắc bí quyết trong tay.
Lý do tỉ lệ phim truyền hình hay điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết hay hoạt hình thất bại rất cao, là vì hình ảnh trong phim truyền hình và điện ảnh quá chi tiết, không còn không gian cho người ta tưởng tượng, nhưng giữa những lúc thay đổi vẻ mặt Cố An Kỳ có để lại khoảng trống, để người ta có thể đoán rốt cuộc cô thật sự có phải là đại tiểu thư nũng nịu hay không. Cố An Kỳ chuyển đổi các chi tiết rất tình tế, không làm người khác cảm thấy cố ý, cũng không làm người ta cảm thấy cô đang cố ý đi theo con đường “yếu đuối” hoặc là “nhạy cảm dí dỏm”. Mỗi một thần thái nhỏ của cô cũng rất thú vị gây ra không ít hứng thú cho người xem khiến họ kỳ vọng được xem tiếp.
Lâm Phàm Bình giống như không chú ý tới chi tiết đó, chỉ hào sảng nói: “Không có gì, mọi người đều là hàng xóm, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. Ở dưới tầng này sao?”
Tô Dật Phàm cười ngốc nghếch, giống như trong tiểu thuyết miêu tả là “Là người thành thật không có tâm nhãn*, luôn luôn có lòng tốt giúp đỡ người khác, rất ít lo lắng thiệt hơn về mình” . Giọng nói của Tô Dật Phàm vẫn ôn hòa trước sau như một, chẳng qua trong ánh mắt lại dường như mang theo một chút ánh sáng, toàn thân toát lên tinh thần khiến người ta cảm thấy đây là một thanh niên sáng lạn như ánh mặt trời, rất lạc quan về cuộc sống.
(* Nguyên văn: 心眼”: nghĩa là “người có khả năng thấu hiểu người khác, cũng như có tầm nhìn sâu rộng”.
“Đúng vậy, thật sự là phiền anh rồi.” Hàn Lâm Nhi cúi thấp đầu, giống như hơi ngượng ngùng.
“Đừng khách sáo.” Lâm Phàm Bình an ủi, “Cô là con gái, mấy chuyện như chuyển đồ đạc thế này nên tìm người giúp đỡ.”
“Cám ơn.” Hàn Lâm Nhi nói xong thì nhường đường để Lâm Phàm Bình xuống lầu.
Hàn Lâm Nhi vẫn nhìn theo bóng dáng Lâm Phàm Bình đi xuống, cô bí mật đi đến chỗ đầu cầu thang thám thính, khóe miệng đắc ý giơ lên: “Đầu gỗ chết tiệt, cho anh tùy tiện khoác lác này.”
Hàn Lâm Nhi nhăn mũi, hướng xuống tầng dưới làm mặt quỷ.
Đột nhiên, sắc mặt của cô chợt biến đổi, lông mày nhíu chặt, cơ thể từ từ cuộn lại. Vẻ mặt của cô rất đau đớn, miệng hơi mở ra nhưng một tiếng kêu đau cũng không phát ra được. Tay cô không thể khống chế run rẩy, tay trái ôm ngực, tay phải thuần thục từ cái túi bên người lấy ra một viên thuốc cứu mạng rồi nuốt xuống.
Làm xong tất cả các động tác cô mới ngồi xuống, nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại nhanh chóng cụp mắt, trong mắt dường như cất giấu rất sâu một cảm giác bất đắc dĩ, một cảm giác đau thương.
Không cần Cố An Kỳ nói, chỉ cần thông qua vẻ mặt của cô, mọi người đều có thể biết cô đang nghĩ gì.
Hàn Lâm Nhi, cô biết đại nạn của mình đã tới, bệnh cũng tái phát càng ngày càng thường xuyên …
Cô… thời gian chẳng còn lại bao nhiêu.