Cố An Kỳ nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát thì cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều, ít nhất không còn buồn nôn nữa. Đến lúc bán đấu giá thì cô phải có mặt vì không thể không cho người đứng ra tổ chức mặt mũi, vì thế cô đứng lên, chuẩn bị ra ngoài phòng nghỉ, cô vừa đi giày cao gót vào thì lại nghe thấy tiếng có người mở cửa đi vào.
Cố An Kỳ cũng không có ý định trốn tránh, đứng thẳng lên định chào hỏi với người bên ngoài.
“Cô đã đủ chưa?” Giọng nói này đối với Cố An Kỳ không hề xa lạ, không, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc.
Đường Hải Lâm? Sao anh ta lại ở đây? Cố An Kỳ sửng sốt, bước chân dừng lại, bí mật nhìn ra tình hình bên ngoài xuyên qua khe hở của bức bình phong treo đầy quần áo.
“Cái gì mà tôi đã đủ chưa? Đường Hải Lâm” Giọng nói của Nha Nha cao vút tới mức chói tai, “Chính anh đã nói với tôi, anh chia tay với Tiêu Thắng Hinh là để được ở bên tôi, bây giờ thì sao? Cái cô công chúa nhà chủ tịch là sao?”
Cố An Kỳ nhìn trò hề trước mắt, cả người cứng đờ. Cho dù thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được hai nhân vật chính trong cuộc khắc khẩu này đều là “người quen” của cô, mà Nha Nha còn có liên quan tới Đường Hải Lâm. Điều này… Điều này quả thật bất ngờ.
“Ai mới là người cố tình gây sự? Hả?” Đường Hải Lâm vô cùng bất mãn, chỉnh lại cái áo bị Nha Nha làm nhăn nhúm rồi nói, “Bây giờ tôi đang quay quảng cáo cho ‘Pamir’, gặp mặt Alice là chuyện quá bình thường, có sao không? Ghen tị, cô chỉ biết ghen tị thôi. Đúng là…”
“Tôi cố tình gây sự ư? Ha ha, ” Nha Nha bị chọc tức đến cười, “Đúng, là tôi cố tình gây sự, là tôi cố tình gây sự nhìn thấy anh ôm eo cô ta, là tôi cố tình gây sự nhìn thấy anh hôn cô ta, là tôi cố tình gây sự nhìn thấy anh nói nhỏ bên tai cô ta đấy. Dạo này tôi không tìm được anh, nghe nói hôm nay anh tham gia bữa tiệc tối này nên tôi đã nhờ Liêu đại ca giúp tôi vào được, tôi định tìm anh để hỏi xem anh có chuyện gì mà nhiều ngày như vậy ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được, không khác gì đã bốc hơi khỏi trái đất.”
“Được, nhưng khi tới đây tôi đã nhìn thấy cái gì? Đúng là màn biểu diễn xuất sắc. Anh xem trúng Alice ở điểm nào? Tiền tài? Hay là địa vị? Anh đã chiếm được quảng cáo của ‘Pamir’ rồi, cần gì phải đi lấy lòng cô ta nữa?” Nha Nha châm chọc, “Anh muốn bán thân sao? Bán cho Alice để đổi lấy địa vị cao sao? Anh muốn làm con vịt* sao?”
(*đây là tiếng lóng bên Trung Quốc, con vịt còn có nghĩa là trai bao)
“Đủ rồi Nha Nha, tôi cảnh cáo cô đừng quá đáng quá, không phải ai cũng xấu xa như cô. Đừng nói nhảm nữa. Tôi thích Alice thật lòng, vì vậy muốn ở bên cô ấy. Quan hệ giữa tôi và cô vốn không tồn tại tình cảm, cô có hiểu không?” Giọng điệu của Đường Hải Lâm vô cùng cứng rắn, nói y như thật, “Cô không thể buông tay, tác thành cho tôi và Alice sao?”
“Tôi xấu xa? Muốn tôi buông tay? Đường Hải Lâm, anh điên rồi đúng không? Vì sao tôi lại xấu xa? Vì sao tôi phải buông tay?” Nha Nha khiếp sợ nhìn Đường Hải Lâm, “Rõ ràng anh đã nói muốn ở bên tôi, kết hôn với tôi.”
“Cô không xấu xa ư? Được, vậy lúc trước vì sao cô lại chỉnh Cố An Kỳ, cô nói đi. Chỉnh cô ta tới mức phải vào viện, đừng nói với tôi là cô không biết lực sát thương của mấy đạo cụ đó, cũng đừng nói với tôi là không nhận ra sự bất thường của cô ta vì bản tính của MC là nhạy cảm, biết nhìn mặt đoán ý. Cô vẫn sử dụng hết các thủ đoạn thì độ nhẫn tâm cũng không phải vừa. Cô không bán thân, đúng, nhưng cô lại bán người khác. Cô bán Cố An Kỳ không phải vì để lấy lòng Diệp Y Dung sao?” Đường Hải Lâm chế giễu, cũng không dài dòng nói thẳng, “Thật đáng tiếc, hậu thuẫn của Diệp Y Dung không đủ chắc chắn, cuối cùng vẫn bị sụp đổ, chương trình của cô cũng tan tành, doanh thu không có nên bị đài truyền hình đóng cửa. Cô phải làm mấy buổi trình diễn từ thiện, còn có cái gì mà chương trình tuyên truyền bảo vệ động vật để vãn hồi lại hình tượng , à, nói qua cũng phải nói lại, nếu trong lòng cô không xấu xa, không có lòng muốn chỉnh Cố An Kỳ thì khi đó sao có thể gặp phong ba lớn như vậy chứ?”
Nha Nha trợn tròn mắt nhìn Đường Hải Lâm: “Lúc trước anh, lúc trước anh không nói với tôi như vậy …”
Nha Nha ngây dại, lúc ấy sau khi chuyện này vỡ lở, cô ta bị công ty bãi chức, bắt phải về nhà kiểm điểm lại. Công ty nói là phải đợi đến khi mọi người quên chuyện này đi mới cho cô ta trở về. Đó chỉ là nói giảm nói tránh cho việc muốn cô ta biến mất khỏi giới giải trí trong khoảng thời gian này. Lúc đó cô ta rất đau khổ, buổi tối đi mua rượu về nhà uống, ngay cả quán bar cô ta cũng không dám đi vì sợ lại bôi nhọ thêm thanh danh đã vốn không mấy tốt đẹp của mình.
Khi cô ta làm buổi trình diễn từ thiện thì gặp Đường Hải Lâm, Đường Hải Lâm nói với cô ta, không phải lỗi của cô ta, là lỗi của công ty, của Diệp Y Dung, chứ không phải người “bị ép thi hành mệnh lệnh” là cô ta. Vì sao? Vì sao bây giờ tất cả đều thay đổi?
“Lúc trước tôi đã nói gì nhỉ ? À, tôi nói là tất cả không phải lỗi của cô, trời ạ, không phải cô tin là thật chứ?” Đường Hải Lâm cười ác ý, “Cô đúng là ngu ngốc, chuyện cô làm đã bị phanh phui ai cũng biết, tôi có ngu đâu mà bị cô che mờ mắt?”
“Nha Nha, tôi nói cho cô biết, tôi đã cho cô vị trí MC của 《818》thì cô cũng phải biết điều, hiểu chưa? Đừng quấn quýt mãi không buông nữa, nếu không lột bộ mặt thật của mọi người ra thì không hay lắm đâu.” Đường Hải Lâm nói chuyện không hề khách khí, “Cô phải biết rằng, bây giờ cô vừa mới trở lại giới giải trí, vị trí chưa được ổn định. Nếu thật sự muốn đấu cùng tôi, sẽ có kết cục gì chắc cô cũng biết.”
Đường Hải Lâm nói y như mình là một người hào phóng. Hành vi của anh ta bây giờ chẳng khác gì như đang bố thí cho người bị mình lăng nhục một ít tiền, sau đó nói “Này, đây là cho cô, chúng ta thanh toán xong.” À không đúng, hẳn là phải thêm câu “cô hãy cảm ơn tôi đi nữa”, vô liêm sỉ khiến người ta phải căm hận.
Nha Nha cắn răng, không nói một câu, cả người tức giận đến phát run: “Tôi hỏi anh, nếu tôi nói tôi vẫn muốn đấu với anh thì anh định thế nào? Định khiến tôi giống như Tiêu Thắng Hinh sao?”
Đến tình trạng này, tất cả mọi người đều nói thẳng, Nha Nha vẫn nghi ngờ chuyện của Tiêu Thắng Hinh có liên quan đến Đường Hải Lâm, nhưng lúc ấy Đường Hải Lâm ở trước mặt cô ta bày ra dáng vẻ thâm tình chân thành nên cô ta không nghĩ anh ta sẽ làm chuyện như thế này, nhưng hôm nay thì sao? Nhìn người đàn ông cực kì xa lạ trước mắt, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh đến thấu xương.
“Biết là được rồi.” Đường Hải Lâm ném ra vài chữ, trong giọng nói dường như còn mang theo một chút đắc ý, “Nha Nha, cô là người thông minh, không ngu ngốc như Tiêu Thắng Hinh, chắc cô biết nên làm gì.”
Nha Nha im lặng một lúc rồi nói: “Tôi biết nên làm gì, chúc anh và thiên kim tiểu thư hạnh phúc.”
Đường Hải Lâm nhìn Nha Nha đã từ bỏ thì khóe miệng dần dần cong lên, thật ra mà nói anh ta cũng hơi đau đầu. Nếu Nha Nha thật sự vẫn không chịu lùi bước, cứ liều mạng xông lên thì anh ta không biết phải làm sao. Dù sao chuyện với Nha Nha anh ta chưa thông báo cho quản lý của mình, nếu nói với anh ta, thể nào cũng rước lấy một trận phong ba, bị anh ta dạy dỗ. Dù sao thì anh ta coi như cũng là người đứng đầu “Hoa Dương”, sao có thể cứ hai ba ngày lại bị quản lý dạy dỗ được? Vậy không phải là quá mất mặt hay sao?
“Ừ, cô rất thức thời, yên tâm đi, tôi sẽ không quên cô tốt như thế nào đâu, chương trình《818》 này cô có thể tiếp tục làm. Nếu có chương trình mới tôi sẽ lấy giúp cô.” Đường Hải Lâm tâm trạng rất tốt nói.
“Cám ơn anh, Đường đại ca.” Nha Nha khẽ nói, nhưng khi cúi đầu xuống vẻ mặt đã vặn vẹo, ngón tay cũng đâm sâu vào da thịt.
“Ừ.” Đường Hải Lâm không chú ý tới điểm bất thường của Nha Nha, thay vào đó như đã giải quyết được việc lớn, tâm tình vô cùng vui vẻ đi ra ngoài cửa.
“Đường Hải Lâm anh là đồ khốn.” Nha Nha vừa thấy Đường Hải Lâm đi thì lập tức gục xuống bên cạnh sô pha, suy sụp gào khóc, “Sao anh có thể máu lạnh, vô tình như vậy?”
Cố An Kỳ ở phía sau bình phong nhàn nhạt lắc đầu, Đường Hải Lâm chính là người như vậy, chỉ chơi đùa với nữ nghệ sĩ, chơi chán thì ném. Nếu thân phận người đó cao, anh ta sẽ nghĩ đủ mọi cách, thậm chí lợi dụng ánh mắt và cây bút của truyền thông để tạo nên scandal, sau đó dùng đủ loại lời ngon tiếng ngọt để người đó công khai quan hệ với anh ta. Nếu thân phận người đó thấp, phần lớn sẽ giống như Nha Nha, chơi chán thì bỏ. Đối với anh ta, những người này chỉ như phong cảnh dọc đường, sẽ không lưu luyến, cũng sẽ không hối hận.
Lúc trước khi Nha Nha thấy kết cục của Tiêu Thắng Hinh thì đã nên cảnh giác, nhưng không, cô ta vẫn tin Đường Hải Lâm, tin anh ta sẽ gỡ tội danh cho mình, nay có thể trách ai được? Có lẽ Nha Nha đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Cố An Kỳ mãi mãi cũng sẽ không quên cô ta đã tốn bao nhiêu tâm tư để chỉnh cô, còn cô đã dựa vào nghị lực nào để kiên trì chống đỡ đến cuối cùng.
Tất cả, cô đều sẽ không quên. Sỉ nhục lớn như vậy sao cô dám quên chứ?
“Đường Hải Lâm Đường… Hải Lâm, tôi… Tôi còn đang mang thai đứa con của anh, anh muốn tôi phải làm gì bây giờ?” Nha Nha khóc đến thiếu không khí. Vừa rồi cô ta tìm Đường Hải Lâm chính là muốn thương lượng chuyện này, nhưng không ngờ chưa kịp nói, hai người đã cãi nhau trước.
Nghe Đường Hải Lâm nói, nếu cô ta không chịu buông tay thì sẽ rơi vào kết cục như Tiêu Thắng Hinh, Nha Nha thật sự rất sợ, cô ta rất sợ mình cũng sẽ bị chỉnh đến đường cùng. Hiện tại cô ta đang cảm thấy may mắn, may mắn vì vừa rồi chưa nói ra chuyện mang thai, nếu không chắc chắn cô ta sẽ chết chắc, không có đường lui.
Cô ta không nghĩ Đường Hải Lâm sẽ vì đứa bé mà kết hôn với cô ta, vừa rồi dáng vẻ dữ tợn của anh ta cho đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa quên được, nếu anh ta biết cô ta mang thai, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ cách diệt cô ta cho bằng được. Nha Nha bất lực rơi lệ trên sô pha rất lâu, cuối cùng dường như nghe thấy nên ngoài có tiếng gõ cửa nên sợ hãi, nhanh chóng chỉnh trang lại rồi lén đi ra ngoài
Cố An Kỳ nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát thì cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều, ít nhất không còn buồn nôn nữa. Đến lúc bán đấu giá thì cô phải có mặt vì không thể không cho người đứng ra tổ chức mặt mũi, vì thế cô đứng lên, chuẩn bị ra ngoài phòng nghỉ, cô vừa đi giày cao gót vào thì lại nghe thấy tiếng có người mở cửa đi vào.
Cố An Kỳ cũng không có ý định trốn tránh, đứng thẳng lên định chào hỏi với người bên ngoài.
“Cô đã đủ chưa?” Giọng nói này đối với Cố An Kỳ không hề xa lạ, không, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc.
Đường Hải Lâm? Sao anh ta lại ở đây? Cố An Kỳ sửng sốt, bước chân dừng lại, bí mật nhìn ra tình hình bên ngoài xuyên qua khe hở của bức bình phong treo đầy quần áo.
“Cái gì mà tôi đã đủ chưa? Đường Hải Lâm” Giọng nói của Nha Nha cao vút tới mức chói tai, “Chính anh đã nói với tôi, anh chia tay với Tiêu Thắng Hinh là để được ở bên tôi, bây giờ thì sao? Cái cô công chúa nhà chủ tịch là sao?”
Cố An Kỳ nhìn trò hề trước mắt, cả người cứng đờ. Cho dù thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được hai nhân vật chính trong cuộc khắc khẩu này đều là “người quen” của cô, mà Nha Nha còn có liên quan tới Đường Hải Lâm. Điều này… Điều này quả thật bất ngờ.
“Ai mới là người cố tình gây sự? Hả?” Đường Hải Lâm vô cùng bất mãn, chỉnh lại cái áo bị Nha Nha làm nhăn nhúm rồi nói, “Bây giờ tôi đang quay quảng cáo cho ‘Pamir’, gặp mặt Alice là chuyện quá bình thường, có sao không? Ghen tị, cô chỉ biết ghen tị thôi. Đúng là…”
“Tôi cố tình gây sự ư? Ha ha, ” Nha Nha bị chọc tức đến cười, “Đúng, là tôi cố tình gây sự, là tôi cố tình gây sự nhìn thấy anh ôm eo cô ta, là tôi cố tình gây sự nhìn thấy anh hôn cô ta, là tôi cố tình gây sự nhìn thấy anh nói nhỏ bên tai cô ta đấy. Dạo này tôi không tìm được anh, nghe nói hôm nay anh tham gia bữa tiệc tối này nên tôi đã nhờ Liêu đại ca giúp tôi vào được, tôi định tìm anh để hỏi xem anh có chuyện gì mà nhiều ngày như vậy ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được, không khác gì đã bốc hơi khỏi trái đất.”
“Được, nhưng khi tới đây tôi đã nhìn thấy cái gì? Đúng là màn biểu diễn xuất sắc. Anh xem trúng Alice ở điểm nào? Tiền tài? Hay là địa vị? Anh đã chiếm được quảng cáo của ‘Pamir’ rồi, cần gì phải đi lấy lòng cô ta nữa?” Nha Nha châm chọc, “Anh muốn bán thân sao? Bán cho Alice để đổi lấy địa vị cao sao? Anh muốn làm con vịt* sao?”(*đây là tiếng lóng bên Trung Quốc, con vịt còn có nghĩa là trai bao)
“Đủ rồi Nha Nha, tôi cảnh cáo cô đừng quá đáng quá, không phải ai cũng xấu xa như cô. Đừng nói nhảm nữa. Tôi thích Alice thật lòng, vì vậy muốn ở bên cô ấy. Quan hệ giữa tôi và cô vốn không tồn tại tình cảm, cô có hiểu không?” Giọng điệu của Đường Hải Lâm vô cùng cứng rắn, nói y như thật, “Cô không thể buông tay, tác thành cho tôi và Alice sao?”
“Tôi xấu xa? Muốn tôi buông tay? Đường Hải Lâm, anh điên rồi đúng không? Vì sao tôi lại xấu xa? Vì sao tôi phải buông tay?” Nha Nha khiếp sợ nhìn Đường Hải Lâm, “Rõ ràng anh đã nói muốn ở bên tôi, kết hôn với tôi.”
“Cô không xấu xa ư? Được, vậy lúc trước vì sao cô lại chỉnh Cố An Kỳ, cô nói đi. Chỉnh cô ta tới mức phải vào viện, đừng nói với tôi là cô không biết lực sát thương của mấy đạo cụ đó, cũng đừng nói với tôi là không nhận ra sự bất thường của cô ta vì bản tính của MC là nhạy cảm, biết nhìn mặt đoán ý. Cô vẫn sử dụng hết các thủ đoạn thì độ nhẫn tâm cũng không phải vừa. Cô không bán thân, đúng, nhưng cô lại bán người khác. Cô bán Cố An Kỳ không phải vì để lấy lòng Diệp Y Dung sao?” Đường Hải Lâm chế giễu, cũng không dài dòng nói thẳng, “Thật đáng tiếc, hậu thuẫn của Diệp Y Dung không đủ chắc chắn, cuối cùng vẫn bị sụp đổ, chương trình của cô cũng tan tành, doanh thu không có nên bị đài truyền hình đóng cửa. Cô phải làm mấy buổi trình diễn từ thiện, còn có cái gì mà chương trình tuyên truyền bảo vệ động vật để vãn hồi lại hình tượng , à, nói qua cũng phải nói lại, nếu trong lòng cô không xấu xa, không có lòng muốn chỉnh Cố An Kỳ thì khi đó sao có thể gặp phong ba lớn như vậy chứ?”
Nha Nha trợn tròn mắt nhìn Đường Hải Lâm: “Lúc trước anh, lúc trước anh không nói với tôi như vậy …”
Nha Nha ngây dại, lúc ấy sau khi chuyện này vỡ lở, cô ta bị công ty bãi chức, bắt phải về nhà kiểm điểm lại. Công ty nói là phải đợi đến khi mọi người quên chuyện này đi mới cho cô ta trở về. Đó chỉ là nói giảm nói tránh cho việc muốn cô ta biến mất khỏi giới giải trí trong khoảng thời gian này. Lúc đó cô ta rất đau khổ, buổi tối đi mua rượu về nhà uống, ngay cả quán bar cô ta cũng không dám đi vì sợ lại bôi nhọ thêm thanh danh đã vốn không mấy tốt đẹp của mình.
Khi cô ta làm buổi trình diễn từ thiện thì gặp Đường Hải Lâm, Đường Hải Lâm nói với cô ta, không phải lỗi của cô ta, là lỗi của công ty, của Diệp Y Dung, chứ không phải người “bị ép thi hành mệnh lệnh” là cô ta. Vì sao? Vì sao bây giờ tất cả đều thay đổi?
“Lúc trước tôi đã nói gì nhỉ ? À, tôi nói là tất cả không phải lỗi của cô, trời ạ, không phải cô tin là thật chứ?” Đường Hải Lâm cười ác ý, “Cô đúng là ngu ngốc, chuyện cô làm đã bị phanh phui ai cũng biết, tôi có ngu đâu mà bị cô che mờ mắt?”
“Nha Nha, tôi nói cho cô biết, tôi đã cho cô vị trí MC của 《818》thì cô cũng phải biết điều, hiểu chưa? Đừng quấn quýt mãi không buông nữa, nếu không lột bộ mặt thật của mọi người ra thì không hay lắm đâu.” Đường Hải Lâm nói chuyện không hề khách khí, “Cô phải biết rằng, bây giờ cô vừa mới trở lại giới giải trí, vị trí chưa được ổn định. Nếu thật sự muốn đấu cùng tôi, sẽ có kết cục gì chắc cô cũng biết.”
Đường Hải Lâm nói y như mình là một người hào phóng. Hành vi của anh ta bây giờ chẳng khác gì như đang bố thí cho người bị mình lăng nhục một ít tiền, sau đó nói “Này, đây là cho cô, chúng ta thanh toán xong.” À không đúng, hẳn là phải thêm câu “cô hãy cảm ơn tôi đi nữa”, vô liêm sỉ khiến người ta phải căm hận.
Nha Nha cắn răng, không nói một câu, cả người tức giận đến phát run: “Tôi hỏi anh, nếu tôi nói tôi vẫn muốn đấu với anh thì anh định thế nào? Định khiến tôi giống như Tiêu Thắng Hinh sao?”
Đến tình trạng này, tất cả mọi người đều nói thẳng, Nha Nha vẫn nghi ngờ chuyện của Tiêu Thắng Hinh có liên quan đến Đường Hải Lâm, nhưng lúc ấy Đường Hải Lâm ở trước mặt cô ta bày ra dáng vẻ thâm tình chân thành nên cô ta không nghĩ anh ta sẽ làm chuyện như thế này, nhưng hôm nay thì sao? Nhìn người đàn ông cực kì xa lạ trước mắt, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh đến thấu xương.
“Biết là được rồi.” Đường Hải Lâm ném ra vài chữ, trong giọng nói dường như còn mang theo một chút đắc ý, “Nha Nha, cô là người thông minh, không ngu ngốc như Tiêu Thắng Hinh, chắc cô biết nên làm gì.”
Nha Nha im lặng một lúc rồi nói: “Tôi biết nên làm gì, chúc anh và thiên kim tiểu thư hạnh phúc.”
Đường Hải Lâm nhìn Nha Nha đã từ bỏ thì khóe miệng dần dần cong lên, thật ra mà nói anh ta cũng hơi đau đầu. Nếu Nha Nha thật sự vẫn không chịu lùi bước, cứ liều mạng xông lên thì anh ta không biết phải làm sao. Dù sao chuyện với Nha Nha anh ta chưa thông báo cho quản lý của mình, nếu nói với anh ta, thể nào cũng rước lấy một trận phong ba, bị anh ta dạy dỗ. Dù sao thì anh ta coi như cũng là người đứng đầu “Hoa Dương”, sao có thể cứ hai ba ngày lại bị quản lý dạy dỗ được? Vậy không phải là quá mất mặt hay sao?
“Ừ, cô rất thức thời, yên tâm đi, tôi sẽ không quên cô tốt như thế nào đâu, chương trình《818》 này cô có thể tiếp tục làm. Nếu có chương trình mới tôi sẽ lấy giúp cô.” Đường Hải Lâm tâm trạng rất tốt nói.
“Cám ơn anh, Đường đại ca.” Nha Nha khẽ nói, nhưng khi cúi đầu xuống vẻ mặt đã vặn vẹo, ngón tay cũng đâm sâu vào da thịt.
“Ừ.” Đường Hải Lâm không chú ý tới điểm bất thường của Nha Nha, thay vào đó như đã giải quyết được việc lớn, tâm tình vô cùng vui vẻ đi ra ngoài cửa.
“Đường Hải Lâm anh là đồ khốn.” Nha Nha vừa thấy Đường Hải Lâm đi thì lập tức gục xuống bên cạnh sô pha, suy sụp gào khóc, “Sao anh có thể máu lạnh, vô tình như vậy?”
Cố An Kỳ ở phía sau bình phong nhàn nhạt lắc đầu, Đường Hải Lâm chính là người như vậy, chỉ chơi đùa với nữ nghệ sĩ, chơi chán thì ném. Nếu thân phận người đó cao, anh ta sẽ nghĩ đủ mọi cách, thậm chí lợi dụng ánh mắt và cây bút của truyền thông để tạo nên scandal, sau đó dùng đủ loại lời ngon tiếng ngọt để người đó công khai quan hệ với anh ta. Nếu thân phận người đó thấp, phần lớn sẽ giống như Nha Nha, chơi chán thì bỏ. Đối với anh ta, những người này chỉ như phong cảnh dọc đường, sẽ không lưu luyến, cũng sẽ không hối hận.
Lúc trước khi Nha Nha thấy kết cục của Tiêu Thắng Hinh thì đã nên cảnh giác, nhưng không, cô ta vẫn tin Đường Hải Lâm, tin anh ta sẽ gỡ tội danh cho mình, nay có thể trách ai được? Có lẽ Nha Nha đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Cố An Kỳ mãi mãi cũng sẽ không quên cô ta đã tốn bao nhiêu tâm tư để chỉnh cô, còn cô đã dựa vào nghị lực nào để kiên trì chống đỡ đến cuối cùng.
Tất cả, cô đều sẽ không quên. Sỉ nhục lớn như vậy sao cô dám quên chứ?
“Đường Hải Lâm Đường… Hải Lâm, tôi… Tôi còn đang mang thai đứa con của anh, anh muốn tôi phải làm gì bây giờ?” Nha Nha khóc đến thiếu không khí. Vừa rồi cô ta tìm Đường Hải Lâm chính là muốn thương lượng chuyện này, nhưng không ngờ chưa kịp nói, hai người đã cãi nhau trước.
Nghe Đường Hải Lâm nói, nếu cô ta không chịu buông tay thì sẽ rơi vào kết cục như Tiêu Thắng Hinh, Nha Nha thật sự rất sợ, cô ta rất sợ mình cũng sẽ bị chỉnh đến đường cùng. Hiện tại cô ta đang cảm thấy may mắn, may mắn vì vừa rồi chưa nói ra chuyện mang thai, nếu không chắc chắn cô ta sẽ chết chắc, không có đường lui.
Cô ta không nghĩ Đường Hải Lâm sẽ vì đứa bé mà kết hôn với cô ta, vừa rồi dáng vẻ dữ tợn của anh ta cho đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa quên được, nếu anh ta biết cô ta mang thai, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ cách diệt cô ta cho bằng được. Nha Nha bất lực rơi lệ trên sô pha rất lâu, cuối cùng dường như nghe thấy nên ngoài có tiếng gõ cửa nên sợ hãi, nhanh chóng chỉnh trang lại rồi lén đi ra ngoài
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cố An Kỳ nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát thì cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều, ít nhất không còn buồn nôn nữa. Đến lúc bán đấu giá thì cô phải có mặt vì không thể không cho người đứng ra tổ chức mặt mũi, vì thế cô đứng lên, chuẩn bị ra ngoài phòng nghỉ, cô vừa đi giày cao gót vào thì lại nghe thấy tiếng có người mở cửa đi vào.
Cố An Kỳ cũng không có ý định trốn tránh, đứng thẳng lên định chào hỏi với người bên ngoài.
“Cô đã đủ chưa?” Giọng nói này đối với Cố An Kỳ không hề xa lạ, không, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc.
Đường Hải Lâm? Sao anh ta lại ở đây? Cố An Kỳ sửng sốt, bước chân dừng lại, bí mật nhìn ra tình hình bên ngoài xuyên qua khe hở của bức bình phong treo đầy quần áo.
“Cái gì mà tôi đã đủ chưa? Đường Hải Lâm” Giọng nói của Nha Nha cao vút tới mức chói tai, “Chính anh đã nói với tôi, anh chia tay với Tiêu Thắng Hinh là để được ở bên tôi, bây giờ thì sao? Cái cô công chúa nhà chủ tịch là sao?”
Cố An Kỳ nhìn trò hề trước mắt, cả người cứng đờ. Cho dù thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được hai nhân vật chính trong cuộc khắc khẩu này đều là “người quen” của cô, mà Nha Nha còn có liên quan tới Đường Hải Lâm. Điều này… Điều này quả thật bất ngờ.
“Ai mới là người cố tình gây sự? Hả?” Đường Hải Lâm vô cùng bất mãn, chỉnh lại cái áo bị Nha Nha làm nhăn nhúm rồi nói, “Bây giờ tôi đang quay quảng cáo cho ‘Pamir’, gặp mặt Alice là chuyện quá bình thường, có sao không? Ghen tị, cô chỉ biết ghen tị thôi. Đúng là…”
“Tôi cố tình gây sự ư? Ha ha, ” Nha Nha bị chọc tức đến cười, “Đúng, là tôi cố tình gây sự, là tôi cố tình gây sự nhìn thấy anh ôm eo cô ta, là tôi cố tình gây sự nhìn thấy anh hôn cô ta, là tôi cố tình gây sự nhìn thấy anh nói nhỏ bên tai cô ta đấy. Dạo này tôi không tìm được anh, nghe nói hôm nay anh tham gia bữa tiệc tối này nên tôi đã nhờ Liêu đại ca giúp tôi vào được, tôi định tìm anh để hỏi xem anh có chuyện gì mà nhiều ngày như vậy ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được, không khác gì đã bốc hơi khỏi trái đất.”
“Được, nhưng khi tới đây tôi đã nhìn thấy cái gì? Đúng là màn biểu diễn xuất sắc. Anh xem trúng Alice ở điểm nào? Tiền tài? Hay là địa vị? Anh đã chiếm được quảng cáo của ‘Pamir’ rồi, cần gì phải đi lấy lòng cô ta nữa?” Nha Nha châm chọc, “Anh muốn bán thân sao? Bán cho Alice để đổi lấy địa vị cao sao? Anh muốn làm con vịt* sao?”
(*đây là tiếng lóng bên Trung Quốc, con vịt còn có nghĩa là trai bao)
“Đủ rồi Nha Nha, tôi cảnh cáo cô đừng quá đáng quá, không phải ai cũng xấu xa như cô. Đừng nói nhảm nữa. Tôi thích Alice thật lòng, vì vậy muốn ở bên cô ấy. Quan hệ giữa tôi và cô vốn không tồn tại tình cảm, cô có hiểu không?” Giọng điệu của Đường Hải Lâm vô cùng cứng rắn, nói y như thật, “Cô không thể buông tay, tác thành cho tôi và Alice sao?”
“Tôi xấu xa? Muốn tôi buông tay? Đường Hải Lâm, anh điên rồi đúng không? Vì sao tôi lại xấu xa? Vì sao tôi phải buông tay?” Nha Nha khiếp sợ nhìn Đường Hải Lâm, “Rõ ràng anh đã nói muốn ở bên tôi, kết hôn với tôi.”
“Cô không xấu xa ư? Được, vậy lúc trước vì sao cô lại chỉnh Cố An Kỳ, cô nói đi. Chỉnh cô ta tới mức phải vào viện, đừng nói với tôi là cô không biết lực sát thương của mấy đạo cụ đó, cũng đừng nói với tôi là không nhận ra sự bất thường của cô ta vì bản tính của MC là nhạy cảm, biết nhìn mặt đoán ý. Cô vẫn sử dụng hết các thủ đoạn thì độ nhẫn tâm cũng không phải vừa. Cô không bán thân, đúng, nhưng cô lại bán người khác. Cô bán Cố An Kỳ không phải vì để lấy lòng Diệp Y Dung sao?” Đường Hải Lâm chế giễu, cũng không dài dòng nói thẳng, “Thật đáng tiếc, hậu thuẫn của Diệp Y Dung không đủ chắc chắn, cuối cùng vẫn bị sụp đổ, chương trình của cô cũng tan tành, doanh thu không có nên bị đài truyền hình đóng cửa. Cô phải làm mấy buổi trình diễn từ thiện, còn có cái gì mà chương trình tuyên truyền bảo vệ động vật để vãn hồi lại hình tượng , à, nói qua cũng phải nói lại, nếu trong lòng cô không xấu xa, không có lòng muốn chỉnh Cố An Kỳ thì khi đó sao có thể gặp phong ba lớn như vậy chứ?”
Nha Nha trợn tròn mắt nhìn Đường Hải Lâm: “Lúc trước anh, lúc trước anh không nói với tôi như vậy …”
Nha Nha ngây dại, lúc ấy sau khi chuyện này vỡ lở, cô ta bị công ty bãi chức, bắt phải về nhà kiểm điểm lại. Công ty nói là phải đợi đến khi mọi người quên chuyện này đi mới cho cô ta trở về. Đó chỉ là nói giảm nói tránh cho việc muốn cô ta biến mất khỏi giới giải trí trong khoảng thời gian này. Lúc đó cô ta rất đau khổ, buổi tối đi mua rượu về nhà uống, ngay cả quán bar cô ta cũng không dám đi vì sợ lại bôi nhọ thêm thanh danh đã vốn không mấy tốt đẹp của mình.
Khi cô ta làm buổi trình diễn từ thiện thì gặp Đường Hải Lâm, Đường Hải Lâm nói với cô ta, không phải lỗi của cô ta, là lỗi của công ty, của Diệp Y Dung, chứ không phải người “bị ép thi hành mệnh lệnh” là cô ta. Vì sao? Vì sao bây giờ tất cả đều thay đổi?
“Lúc trước tôi đã nói gì nhỉ ? À, tôi nói là tất cả không phải lỗi của cô, trời ạ, không phải cô tin là thật chứ?” Đường Hải Lâm cười ác ý, “Cô đúng là ngu ngốc, chuyện cô làm đã bị phanh phui ai cũng biết, tôi có ngu đâu mà bị cô che mờ mắt?”
“Nha Nha, tôi nói cho cô biết, tôi đã cho cô vị trí MC của 《818》thì cô cũng phải biết điều, hiểu chưa? Đừng quấn quýt mãi không buông nữa, nếu không lột bộ mặt thật của mọi người ra thì không hay lắm đâu.” Đường Hải Lâm nói chuyện không hề khách khí, “Cô phải biết rằng, bây giờ cô vừa mới trở lại giới giải trí, vị trí chưa được ổn định. Nếu thật sự muốn đấu cùng tôi, sẽ có kết cục gì chắc cô cũng biết.”
Đường Hải Lâm nói y như mình là một người hào phóng. Hành vi của anh ta bây giờ chẳng khác gì như đang bố thí cho người bị mình lăng nhục một ít tiền, sau đó nói “Này, đây là cho cô, chúng ta thanh toán xong.” À không đúng, hẳn là phải thêm câu “cô hãy cảm ơn tôi đi nữa”, vô liêm sỉ khiến người ta phải căm hận.
Nha Nha cắn răng, không nói một câu, cả người tức giận đến phát run: “Tôi hỏi anh, nếu tôi nói tôi vẫn muốn đấu với anh thì anh định thế nào? Định khiến tôi giống như Tiêu Thắng Hinh sao?”
Đến tình trạng này, tất cả mọi người đều nói thẳng, Nha Nha vẫn nghi ngờ chuyện của Tiêu Thắng Hinh có liên quan đến Đường Hải Lâm, nhưng lúc ấy Đường Hải Lâm ở trước mặt cô ta bày ra dáng vẻ thâm tình chân thành nên cô ta không nghĩ anh ta sẽ làm chuyện như thế này, nhưng hôm nay thì sao? Nhìn người đàn ông cực kì xa lạ trước mắt, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh đến thấu xương.
“Biết là được rồi.” Đường Hải Lâm ném ra vài chữ, trong giọng nói dường như còn mang theo một chút đắc ý, “Nha Nha, cô là người thông minh, không ngu ngốc như Tiêu Thắng Hinh, chắc cô biết nên làm gì.”
Nha Nha im lặng một lúc rồi nói: “Tôi biết nên làm gì, chúc anh và thiên kim tiểu thư hạnh phúc.”
Đường Hải Lâm nhìn Nha Nha đã từ bỏ thì khóe miệng dần dần cong lên, thật ra mà nói anh ta cũng hơi đau đầu. Nếu Nha Nha thật sự vẫn không chịu lùi bước, cứ liều mạng xông lên thì anh ta không biết phải làm sao. Dù sao chuyện với Nha Nha anh ta chưa thông báo cho quản lý của mình, nếu nói với anh ta, thể nào cũng rước lấy một trận phong ba, bị anh ta dạy dỗ. Dù sao thì anh ta coi như cũng là người đứng đầu “Hoa Dương”, sao có thể cứ hai ba ngày lại bị quản lý dạy dỗ được? Vậy không phải là quá mất mặt hay sao?
“Ừ, cô rất thức thời, yên tâm đi, tôi sẽ không quên cô tốt như thế nào đâu, chương trình《818》 này cô có thể tiếp tục làm. Nếu có chương trình mới tôi sẽ lấy giúp cô.” Đường Hải Lâm tâm trạng rất tốt nói.
“Cám ơn anh, Đường đại ca.” Nha Nha khẽ nói, nhưng khi cúi đầu xuống vẻ mặt đã vặn vẹo, ngón tay cũng đâm sâu vào da thịt.
“Ừ.” Đường Hải Lâm không chú ý tới điểm bất thường của Nha Nha, thay vào đó như đã giải quyết được việc lớn, tâm tình vô cùng vui vẻ đi ra ngoài cửa.
“Đường Hải Lâm anh là đồ khốn.” Nha Nha vừa thấy Đường Hải Lâm đi thì lập tức gục xuống bên cạnh sô pha, suy sụp gào khóc, “Sao anh có thể máu lạnh, vô tình như vậy?”
Cố An Kỳ ở phía sau bình phong nhàn nhạt lắc đầu, Đường Hải Lâm chính là người như vậy, chỉ chơi đùa với nữ nghệ sĩ, chơi chán thì ném. Nếu thân phận người đó cao, anh ta sẽ nghĩ đủ mọi cách, thậm chí lợi dụng ánh mắt và cây bút của truyền thông để tạo nên scandal, sau đó dùng đủ loại lời ngon tiếng ngọt để người đó công khai quan hệ với anh ta. Nếu thân phận người đó thấp, phần lớn sẽ giống như Nha Nha, chơi chán thì bỏ. Đối với anh ta, những người này chỉ như phong cảnh dọc đường, sẽ không lưu luyến, cũng sẽ không hối hận.
Lúc trước khi Nha Nha thấy kết cục của Tiêu Thắng Hinh thì đã nên cảnh giác, nhưng không, cô ta vẫn tin Đường Hải Lâm, tin anh ta sẽ gỡ tội danh cho mình, nay có thể trách ai được? Có lẽ Nha Nha đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Cố An Kỳ mãi mãi cũng sẽ không quên cô ta đã tốn bao nhiêu tâm tư để chỉnh cô, còn cô đã dựa vào nghị lực nào để kiên trì chống đỡ đến cuối cùng.
Tất cả, cô đều sẽ không quên. Sỉ nhục lớn như vậy sao cô dám quên chứ?
“Đường Hải Lâm Đường… Hải Lâm, tôi… Tôi còn đang mang thai đứa con của anh, anh muốn tôi phải làm gì bây giờ?” Nha Nha khóc đến thiếu không khí. Vừa rồi cô ta tìm Đường Hải Lâm chính là muốn thương lượng chuyện này, nhưng không ngờ chưa kịp nói, hai người đã cãi nhau trước.
Nghe Đường Hải Lâm nói, nếu cô ta không chịu buông tay thì sẽ rơi vào kết cục như Tiêu Thắng Hinh, Nha Nha thật sự rất sợ, cô ta rất sợ mình cũng sẽ bị chỉnh đến đường cùng. Hiện tại cô ta đang cảm thấy may mắn, may mắn vì vừa rồi chưa nói ra chuyện mang thai, nếu không chắc chắn cô ta sẽ chết chắc, không có đường lui.
Cô ta không nghĩ Đường Hải Lâm sẽ vì đứa bé mà kết hôn với cô ta, vừa rồi dáng vẻ dữ tợn của anh ta cho đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa quên được, nếu anh ta biết cô ta mang thai, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ cách diệt cô ta cho bằng được. Nha Nha bất lực rơi lệ trên sô pha rất lâu, cuối cùng dường như nghe thấy nên ngoài có tiếng gõ cửa nên sợ hãi, nhanh chóng chỉnh trang lại rồi lén đi ra ngoài