Cố An Kỳ nhìn theo bóng dáng Nha Nha rời đi, đôi mắt hơi nheo lại. Cô không ngờ hai người này lại có quan hệ với nhau, cũng thật không ngờ Đường Hải Lâm lại có thể làm đến bước này. Nha Nha tất nhiên cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, nhưng Đường Hải Lâm thừa dịp Nha Nha gặp khó khăn mà lừa dối tình cảm của cô ta vẫn khiến Cố An Kỳ kinh ngạc.
Phải biết rằng người như Nha Nha mặc dù thích nịnh nọt nhưng coi như cũng có đầu óc, nếu không cô ta không thể làm MC cho nhiều chương trình như vậy được, hơn nữa khả năng biện luận và nói chen vào còn rất tốt. Nhưng lúc này lại bị Đường Hải Lâm lừa dối, điều này làm cho Cố An Kỳ cảm thấy khó mà tin được. Rốt cuộc thì cô đã đánh giá thấp mấy thủ đoạn lừa bịp của Đường Hải Lâm hay là quá xem trọng bản lĩnh của Nha Nha? Cố An Kỳ đột nhiên không thể giải thích.
Cuộc chia tay không mấy vui vẻ lần này chắc chắn sẽ để lại một nút thắt trong lòng Nha Nha, nhưng vì sợ thế lực của Đường Hải Lâm nên chắc sẽ chưa đến mức trở mặt với anh ta, có lẽ vẫn sẽ ngoan ngoãn cắn răng nuốt lấy nỗi nhục mà Đường Hải Lâm gây ra cho cô ta. Chẳng qua, có một số việc rất kì diệu, có thể thay đổi toàn bộ cục diện. Nha Nha hiện tại thuận theo không dám đối nghịch với Đường Hải Lâm do nguyên nhân lớn là thế lực của Đường Hải Lâm. Như vậy nếu Nha Nha có hậu thuẫn, tự có thế lực của mình thì sao? Vậy sẽ rất khó nói.
Cố An Kỳ không hề cười, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước. Vở kịch này nói không chừng sẽ trở nên rất hấp dẫn, Nha Nha, Đường Hải Lâm, kết cục của hai người đúng là khiến người ta phải “mong đợi”.
Cô con gái Alice của chủ tịch “Pamir” đương nhiệm mà Đường Hải Lâm nhắc đến Cố An Kỳ có biết, hay nói cách khác là người cô khá quen thuộc. Khi Cố An Kỳ nhận bộ phim điện ảnh này đã từng gặp Alice và nói chuyện, sau đó còn đi ra ngoài uống trà chiều với nhau.
Alice là người đơn giản, luôn hướng tới những thứ đẹp đẽ, ví dụ như tình yêu, hay một chiếc áo cưới lộng lẫy, cô ấy là một nhà thiết kế của “Pamir”, nhưng từ trước tới nay chỉ thiết kế duy nhất một thứ là áo cưới. Cô ấy không hề có bụng dạ đen tối, bình thường luôn nằm trong vòng tay bảo vệ của cha nên cuộc sống rất đơn giản thoải mái, Cố An Kỳ không ngờ tên cặn bã Đường Hải Lâm này lại nhắm tới Alice. Tuy nhiên nếu nghĩ lại mấy bạn gái cũ của Đường Hải Lâm thì có ai không là cô gái dịu dàng chăm sóc, ngây thơ không biết tính toán như Tiêu Thắng Hinh đâu?
Đường Hải Lâm ơi Đường Hải Lâm, anh đúng là tên cặn bã hết thuốc chữa. Cố An Kỳ nhíu mày, xem ra kế hoạch của cô phải thay đổi lại rồi, cô khá lo lắng nếu Alice phát hiện ra sự thật thì sẽ có phản ứng gì.
Tuy vậy cô cũng ở lại quá lâu mà trở về vị trí của mình, chờ đợi buổi từ thiện bán đấu giá bắt đầu.
“Đỡ hơn chưa?” Tô Dật Phàm hỏi, thuận tay đưa cho cô một ly nước hoa quả.
“Ừ đỡ hơn nhiều rồi.” Cố An Kỳ cười nhẹ, “Cám ơn.”
“Đừng khách sáo, sau này em vẫn nên uống ít thì hơn, không uống được thì đừng có cậy mạnh.” Tô Dật Phàm nói.
Cậy mạnh? Cô nào có cậy mạnh? Chẳng qua là cô không nghĩ tửu lượng của cơ thể này lại kém tới mức đó mà thôi. Tính nóng nảy của Cố An Kỳ lại nổi lên, thật ra cảm giác say vẫn chưa hoàn toàn tan biến nên cô bĩu môi, không thèm để ý đến Tô Dật Phàm nữa.
Tô Dật Phàm thấy bộ dạng đó của cô thì buồn cười. Trước và sau khi uống rượu Cố An Kỳ đúng là đã trở thành hai người hoàn toàn khác. Khi không uống rượu cô luôn là người lý trí, tao nhã lịch sự, cho dù có tức giận thì cũng rất ít khi biểu hiện ra mặt cho người ta biết. Nhưng sau khi cô uống rượu lại lập tức trở thành người khác, uống say thì không chịu thừa nhận, muốn cô uống ít đi thì cô lại nóng nảy, thật đúng là… rất giống một cô bé trong quá khứ.
Sắc mặt của Cố An Kỳ còn hơi ửng đỏ, cô biết hiện tại mình không được tỉnh táo cho lắm, đầu óc mặc dù vẫn đang hoạt động nhưng vẫn ong ong. Cô vẫn duy trì dáng ngồi của người mẫu, thẳng lưng không nhúc nhích, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên tà váy, hai chân vắt chéo khiến cho làn váy trông dài hơn một ít.
“Đầu tiên chào mừng mọi người đã có mặt tại bữa tiệc bán đấu giá từ thiện của chúng tôi ngày hôm nay, tất cả số tiền bán đấu giá được trong ngày hôm nay sẽ được quyên góp đến các vùng nông thôn nghèo, giúp đỡ các em nhỏ không được đi học.” MC đồng thời cũng là người điều khiển buổi bán đấu giá nói.
“Các đồ vật bán đấu giá hôm nay rất đa dạng, mọi người có thể thỏa thích giơ thẻ, giá khởi điểm trong nửa đầu là một vạn, sau đó đến nửa sau là năm vạn.” Lời MC nói Cố An Kỳ sửng sốt, chẳng lẽ một ngày đi chơi với cô sẽ có giá thấp nhất là một vạn sao? Ặc, vậy thật sự sẽ có người mua sao?
“Yên tâm đi, nếu thật sự không có người ai mua thì tôi sẽ mua.” Tô Dật Phàm nhìn vẻ mặt biến hóa của Cố An Kỳ, trêu chọc cô.
“Không cần anh phải mua, chắc chắn sẽ có người giơ thẻ.” Cố An Kỳ say rượu ngang ngược, lẩm bẩm quay đầu, dáng vẻ không thèm nói chuyện với Tô Dật Phàm khiến Tô Dật Phàm dở khóc dở cười, cô gái này khi say rượu đúng là thú vị.
“Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, chúng ta sẽ vào thẳng luôn chủ đề bán đấu giá hôm nay, xem xem hôm nay có những sản phẩm bán đấu giá nào nào. Vật thứ nhất chúng tôi bán đấu giá là ‘Một ngày đi chơi’ với thần tượng phim mới nổi Cố An Kỳ tiểu thư, giá khởi điểm một vạn.” MC nói.
Được rồi, Cố An Kỳ không ngờ “Một ngày đi chơi” của cô lại là vật bán đấu giá đầu tiên. Vật đầu tiên không phải nên là vật để hâm nóng không khí sao? Bây giờ lại bán đấu giá vật của cô trước là trò đùa gì đây?
“Số 58, hai vạn.”
Số 58? Cố An Kỳ kinh ngạc nhìn Tô Dật Phàm bên cạnh: “Anh giơ thẻ thật à?”
“Em nghĩ tôi hay nói đùa sao?” Tô Dật Phàm vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, chẳng qua không mang theo vài phần xa cách như trước mà xen lẫn ý cười.
“…” Cố An Kỳ không biết trả lời như thế nào, cô tất nhiên nghĩ Tô Dật Phàm nói đùa rồi. Cô say rượu, chẳng lẽ Tô Dật Phàm cũng say? Trong buổi bán đấu giá này, vật đấu giá lại còn nhạy cảm như vậy, Tô Dật Phàm giúp cô trả giá thì cô có thể tránh khỏi tình trạng xấu hổ, nhưng tin tức trên báo ngày mai thật khiến người ta đau đầu.
Cô liếc nhìn Tô Dật Phàm, nhưng không nhìn ra anh có điểm nào bất thường, đành phải từ bỏ, thôi kệ, với người này thì đừng hi vọng có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.
“Số 69, ba vạn.”
“Số 78, bốn vạn.”
“…” Ngòai dự đoán của Cố An Kỳ, ở phía dưới liên tục có người hô tăng giá. Cô nhìn thoáng qua, phần lớn đều là nhân viên cấp cao của đài truyền hình, tổng biên tập tạp chí, ngoài ra còn có vài người trông giống doanh nhân. Nhìn tình hình như vậy, trong lòng Cố An Kỳ đã sáng tỏ, mọi người đều đang muốn đoạt được tin tức về cô. Giải thưởng “Phượng Hoàng Lửa ” muốn trao lại giải thưởng cho cô nhưng cô từ chối người ngoài đều ngạc nhiên không hiểu vì sao, vì vậy đây là một tin tức rất nóng. Mặt khác, trong khoảng thời gian này Tô Dật Phàm và cô cũng bị dính phải vài scandal, lần này anh lại còn là người đầu tiên giơ thẻ, có lẽ người của truyền thông cảm thấy giữa cô và Tô Dật Phàm có gì đó mờ ám.
“Số 120, mười vạn, còn ai muốn mua vật phẩm này không? Còn không? Một ngày được đi chơi với thần tượng phim mới nổi là khoảng thời gian tươi đẹp biết bao.” MC kịp thời cập nhật bảng giá.
“Số 78, mười một vạn.”
“Số 69, mười hai vạn, còn ai không? Còn ai muốn mua không? 3, 2…” MC kéo dài giọng, hiển nhiên là đang cho người khác cơ hội.
“Số 190 mười ba vạn” MC nhất thời mở to mắt hô lên.
“Số 200, mười bốn vạn.”
“Số 190 lại giơ thẻ, mười lăm vạn.”
“Không, lần này là hai mươi vạn.” Người đó từ từ nói, Cố An Kỳ nhíu mày, quay đầu nhìn xuống.
Hà Viễn Hàng? Sao người này cũng đến tham gia náo nhiệt chứ? Không phải là anh không để ý đến mấy buổi bán đấu giá này sao? Sao bây giờ lại cũng nhảy ra phá đám là thế nào?
“Em biết Hà Viễn Hàng?” Tô Dật Phàm nói ra câu nghi vấn nhưung lại dùng từ ngữ khẳng định.
“Ừ, khi đến thăm chỗ thu âm của chị Thắng Hinh thì đã gặp anh ấy.” Cố An Kỳ vẫn không hiểu tên Hà Viễn Hàng kia muốn mua “Một ngày đi chơi” của cô để làm gì.
“Cần tôi giơ thẻ đối phó giúp em không?” Tô Dật Phàm hỏi, không biết Cố An Kỳ có cần sự giúp đỡ hay không.
“Không cần, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Cố An Kỳ nhíu mày.
Cuối cùng Hà Viễn Hàng lấy “giá trên trời” hai mươi vạn mua “Một ngày đi chơi” của Cố An Kỳ. Sau đó lần lượt một vài vật phẩm bán đấu giá nữa được đem ra, Cố An Kỳ cũng chẳng quan tâm, vốn đã say rượu chưa hết, lại còn bị chuyện Hà Viễn Hàng đột nhiên mua “Một ngày đi chơi” khiến cô rối rắm, tinh thần cũng mất tập trung.
“Vật phẩm tiếp theo là chiếc vòng tay Tô Dật Phàm Tô thiên vương đã từng đeo trong khi diễn 《 Hình xăm 》.”
Cố An Kỳ đột nhiên cười, lén chế nhạo: “Anh đúng là không biết xấu hổ, lấy đồ ở đoàn làm phim cho đủ số.”
“Đây không gọi là cho đủ số, tôi nghiêm túc mang vật này đi bán đấu giá chứ bộ.” Tô Dật Phàm còn tỏ vẻ nghiêm túc nói, nhưng dù thế nào Cố An Kỳ như cũng không tin lời của anh là nói thật, vì thế chỉ bĩu môi, không để ý đến anh nữa.
Lực hấp dẫn của Tô thiên vương quả nhiên không nhỏ, cuối cùng vòng tay của anh được bán với giá sáu trăm tám mươi vạn, người giành được cười vô cùng hạnh phúc. Cố An Kỳ rất tò mò, vì sao với thân phận của Tô Dật Phàm, đồ của anh không được sắp xếp ở cuối.
Đúng lúc đó, vật cuối cùng được mang lên. Đó là một cái vòng ngọc màu trắng, ở giữa có hoa văn màu xanh như có một con rắn xanh đang uốn lượn trên đó.
Vật bán đấu giá cuối cùng này làm sắc mặt Cố An Kỳ lập tức trắng bệch, làm sao có thể? Vật này sao có thể lấy ra bán đấu giá được?
Di vật của mẹ cô, năm đó không phải đã bị người đàn bà kia đập vỡ sao? Bây giờ… Bây giờ làm sao có thể… ? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Cố An Kỳ khó tin nhìn vật phía trên, khiếp sợ nói không nên lời.
Chuyện này… Rốt cuộc là sao?
Cố An Kỳ nhìn theo bóng dáng Nha Nha rời đi, đôi mắt hơi nheo lại. Cô không ngờ hai người này lại có quan hệ với nhau, cũng thật không ngờ Đường Hải Lâm lại có thể làm đến bước này. Nha Nha tất nhiên cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, nhưng Đường Hải Lâm thừa dịp Nha Nha gặp khó khăn mà lừa dối tình cảm của cô ta vẫn khiến Cố An Kỳ kinh ngạc.
Phải biết rằng người như Nha Nha mặc dù thích nịnh nọt nhưng coi như cũng có đầu óc, nếu không cô ta không thể làm MC cho nhiều chương trình như vậy được, hơn nữa khả năng biện luận và nói chen vào còn rất tốt. Nhưng lúc này lại bị Đường Hải Lâm lừa dối, điều này làm cho Cố An Kỳ cảm thấy khó mà tin được. Rốt cuộc thì cô đã đánh giá thấp mấy thủ đoạn lừa bịp của Đường Hải Lâm hay là quá xem trọng bản lĩnh của Nha Nha? Cố An Kỳ đột nhiên không thể giải thích.
Cuộc chia tay không mấy vui vẻ lần này chắc chắn sẽ để lại một nút thắt trong lòng Nha Nha, nhưng vì sợ thế lực của Đường Hải Lâm nên chắc sẽ chưa đến mức trở mặt với anh ta, có lẽ vẫn sẽ ngoan ngoãn cắn răng nuốt lấy nỗi nhục mà Đường Hải Lâm gây ra cho cô ta. Chẳng qua, có một số việc rất kì diệu, có thể thay đổi toàn bộ cục diện. Nha Nha hiện tại thuận theo không dám đối nghịch với Đường Hải Lâm do nguyên nhân lớn là thế lực của Đường Hải Lâm. Như vậy nếu Nha Nha có hậu thuẫn, tự có thế lực của mình thì sao? Vậy sẽ rất khó nói.
Cố An Kỳ không hề cười, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước. Vở kịch này nói không chừng sẽ trở nên rất hấp dẫn, Nha Nha, Đường Hải Lâm, kết cục của hai người đúng là khiến người ta phải “mong đợi”.
Cô con gái Alice của chủ tịch “Pamir” đương nhiệm mà Đường Hải Lâm nhắc đến Cố An Kỳ có biết, hay nói cách khác là người cô khá quen thuộc. Khi Cố An Kỳ nhận bộ phim điện ảnh này đã từng gặp Alice và nói chuyện, sau đó còn đi ra ngoài uống trà chiều với nhau.
Alice là người đơn giản, luôn hướng tới những thứ đẹp đẽ, ví dụ như tình yêu, hay một chiếc áo cưới lộng lẫy, cô ấy là một nhà thiết kế của “Pamir”, nhưng từ trước tới nay chỉ thiết kế duy nhất một thứ là áo cưới. Cô ấy không hề có bụng dạ đen tối, bình thường luôn nằm trong vòng tay bảo vệ của cha nên cuộc sống rất đơn giản thoải mái, Cố An Kỳ không ngờ tên cặn bã Đường Hải Lâm này lại nhắm tới Alice. Tuy nhiên nếu nghĩ lại mấy bạn gái cũ của Đường Hải Lâm thì có ai không là cô gái dịu dàng chăm sóc, ngây thơ không biết tính toán như Tiêu Thắng Hinh đâu?
Đường Hải Lâm ơi Đường Hải Lâm, anh đúng là tên cặn bã hết thuốc chữa. Cố An Kỳ nhíu mày, xem ra kế hoạch của cô phải thay đổi lại rồi, cô khá lo lắng nếu Alice phát hiện ra sự thật thì sẽ có phản ứng gì.
Tuy vậy cô cũng ở lại quá lâu mà trở về vị trí của mình, chờ đợi buổi từ thiện bán đấu giá bắt đầu.
“Đỡ hơn chưa?” Tô Dật Phàm hỏi, thuận tay đưa cho cô một ly nước hoa quả.
“Ừ đỡ hơn nhiều rồi.” Cố An Kỳ cười nhẹ, “Cám ơn.”
“Đừng khách sáo, sau này em vẫn nên uống ít thì hơn, không uống được thì đừng có cậy mạnh.” Tô Dật Phàm nói.
Cậy mạnh? Cô nào có cậy mạnh? Chẳng qua là cô không nghĩ tửu lượng của cơ thể này lại kém tới mức đó mà thôi. Tính nóng nảy của Cố An Kỳ lại nổi lên, thật ra cảm giác say vẫn chưa hoàn toàn tan biến nên cô bĩu môi, không thèm để ý đến Tô Dật Phàm nữa.
Tô Dật Phàm thấy bộ dạng đó của cô thì buồn cười. Trước và sau khi uống rượu Cố An Kỳ đúng là đã trở thành hai người hoàn toàn khác. Khi không uống rượu cô luôn là người lý trí, tao nhã lịch sự, cho dù có tức giận thì cũng rất ít khi biểu hiện ra mặt cho người ta biết. Nhưng sau khi cô uống rượu lại lập tức trở thành người khác, uống say thì không chịu thừa nhận, muốn cô uống ít đi thì cô lại nóng nảy, thật đúng là… rất giống một cô bé trong quá khứ.
Sắc mặt của Cố An Kỳ còn hơi ửng đỏ, cô biết hiện tại mình không được tỉnh táo cho lắm, đầu óc mặc dù vẫn đang hoạt động nhưng vẫn ong ong. Cô vẫn duy trì dáng ngồi của người mẫu, thẳng lưng không nhúc nhích, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên tà váy, hai chân vắt chéo khiến cho làn váy trông dài hơn một ít.
“Đầu tiên chào mừng mọi người đã có mặt tại bữa tiệc bán đấu giá từ thiện của chúng tôi ngày hôm nay, tất cả số tiền bán đấu giá được trong ngày hôm nay sẽ được quyên góp đến các vùng nông thôn nghèo, giúp đỡ các em nhỏ không được đi học.” MC đồng thời cũng là người điều khiển buổi bán đấu giá nói.
“Các đồ vật bán đấu giá hôm nay rất đa dạng, mọi người có thể thỏa thích giơ thẻ, giá khởi điểm trong nửa đầu là một vạn, sau đó đến nửa sau là năm vạn.” Lời MC nói Cố An Kỳ sửng sốt, chẳng lẽ một ngày đi chơi với cô sẽ có giá thấp nhất là một vạn sao? Ặc, vậy thật sự sẽ có người mua sao?
“Yên tâm đi, nếu thật sự không có người ai mua thì tôi sẽ mua.” Tô Dật Phàm nhìn vẻ mặt biến hóa của Cố An Kỳ, trêu chọc cô.
“Không cần anh phải mua, chắc chắn sẽ có người giơ thẻ.” Cố An Kỳ say rượu ngang ngược, lẩm bẩm quay đầu, dáng vẻ không thèm nói chuyện với Tô Dật Phàm khiến Tô Dật Phàm dở khóc dở cười, cô gái này khi say rượu đúng là thú vị.
“Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, chúng ta sẽ vào thẳng luôn chủ đề bán đấu giá hôm nay, xem xem hôm nay có những sản phẩm bán đấu giá nào nào. Vật thứ nhất chúng tôi bán đấu giá là ‘Một ngày đi chơi’ với thần tượng phim mới nổi Cố An Kỳ tiểu thư, giá khởi điểm một vạn.” MC nói.
Được rồi, Cố An Kỳ không ngờ “Một ngày đi chơi” của cô lại là vật bán đấu giá đầu tiên. Vật đầu tiên không phải nên là vật để hâm nóng không khí sao? Bây giờ lại bán đấu giá vật của cô trước là trò đùa gì đây?
“Số 58, hai vạn.”
Số 58? Cố An Kỳ kinh ngạc nhìn Tô Dật Phàm bên cạnh: “Anh giơ thẻ thật à?”
“Em nghĩ tôi hay nói đùa sao?” Tô Dật Phàm vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, chẳng qua không mang theo vài phần xa cách như trước mà xen lẫn ý cười.
“…” Cố An Kỳ không biết trả lời như thế nào, cô tất nhiên nghĩ Tô Dật Phàm nói đùa rồi. Cô say rượu, chẳng lẽ Tô Dật Phàm cũng say? Trong buổi bán đấu giá này, vật đấu giá lại còn nhạy cảm như vậy, Tô Dật Phàm giúp cô trả giá thì cô có thể tránh khỏi tình trạng xấu hổ, nhưng tin tức trên báo ngày mai thật khiến người ta đau đầu.
Cô liếc nhìn Tô Dật Phàm, nhưng không nhìn ra anh có điểm nào bất thường, đành phải từ bỏ, thôi kệ, với người này thì đừng hi vọng có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.
“Số 69, ba vạn.”
“Số 78, bốn vạn.”
“…” Ngòai dự đoán của Cố An Kỳ, ở phía dưới liên tục có người hô tăng giá. Cô nhìn thoáng qua, phần lớn đều là nhân viên cấp cao của đài truyền hình, tổng biên tập tạp chí, ngoài ra còn có vài người trông giống doanh nhân. Nhìn tình hình như vậy, trong lòng Cố An Kỳ đã sáng tỏ, mọi người đều đang muốn đoạt được tin tức về cô. Giải thưởng “Phượng Hoàng Lửa ” muốn trao lại giải thưởng cho cô nhưng cô từ chối người ngoài đều ngạc nhiên không hiểu vì sao, vì vậy đây là một tin tức rất nóng. Mặt khác, trong khoảng thời gian này Tô Dật Phàm và cô cũng bị dính phải vài scandal, lần này anh lại còn là người đầu tiên giơ thẻ, có lẽ người của truyền thông cảm thấy giữa cô và Tô Dật Phàm có gì đó mờ ám.
“Số 120, mười vạn, còn ai muốn mua vật phẩm này không? Còn không? Một ngày được đi chơi với thần tượng phim mới nổi là khoảng thời gian tươi đẹp biết bao.” MC kịp thời cập nhật bảng giá.
“Số 78, mười một vạn.”
“Số 69, mười hai vạn, còn ai không? Còn ai muốn mua không? 3, 2…” MC kéo dài giọng, hiển nhiên là đang cho người khác cơ hội.
“Số 190 mười ba vạn” MC nhất thời mở to mắt hô lên.
“Số 200, mười bốn vạn.”
“Số 190 lại giơ thẻ, mười lăm vạn.”
“Không, lần này là hai mươi vạn.” Người đó từ từ nói, Cố An Kỳ nhíu mày, quay đầu nhìn xuống.
Hà Viễn Hàng? Sao người này cũng đến tham gia náo nhiệt chứ? Không phải là anh không để ý đến mấy buổi bán đấu giá này sao? Sao bây giờ lại cũng nhảy ra phá đám là thế nào?
“Em biết Hà Viễn Hàng?” Tô Dật Phàm nói ra câu nghi vấn nhưung lại dùng từ ngữ khẳng định.
“Ừ, khi đến thăm chỗ thu âm của chị Thắng Hinh thì đã gặp anh ấy.” Cố An Kỳ vẫn không hiểu tên Hà Viễn Hàng kia muốn mua “Một ngày đi chơi” của cô để làm gì.
“Cần tôi giơ thẻ đối phó giúp em không?” Tô Dật Phàm hỏi, không biết Cố An Kỳ có cần sự giúp đỡ hay không.
“Không cần, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Cố An Kỳ nhíu mày.
Cuối cùng Hà Viễn Hàng lấy “giá trên trời” hai mươi vạn mua “Một ngày đi chơi” của Cố An Kỳ. Sau đó lần lượt một vài vật phẩm bán đấu giá nữa được đem ra, Cố An Kỳ cũng chẳng quan tâm, vốn đã say rượu chưa hết, lại còn bị chuyện Hà Viễn Hàng đột nhiên mua “Một ngày đi chơi” khiến cô rối rắm, tinh thần cũng mất tập trung.
“Vật phẩm tiếp theo là chiếc vòng tay Tô Dật Phàm Tô thiên vương đã từng đeo trong khi diễn 《 Hình xăm 》.”
Cố An Kỳ đột nhiên cười, lén chế nhạo: “Anh đúng là không biết xấu hổ, lấy đồ ở đoàn làm phim cho đủ số.”
“Đây không gọi là cho đủ số, tôi nghiêm túc mang vật này đi bán đấu giá chứ bộ.” Tô Dật Phàm còn tỏ vẻ nghiêm túc nói, nhưng dù thế nào Cố An Kỳ như cũng không tin lời của anh là nói thật, vì thế chỉ bĩu môi, không để ý đến anh nữa.
Lực hấp dẫn của Tô thiên vương quả nhiên không nhỏ, cuối cùng vòng tay của anh được bán với giá sáu trăm tám mươi vạn, người giành được cười vô cùng hạnh phúc. Cố An Kỳ rất tò mò, vì sao với thân phận của Tô Dật Phàm, đồ của anh không được sắp xếp ở cuối.
Đúng lúc đó, vật cuối cùng được mang lên. Đó là một cái vòng ngọc màu trắng, ở giữa có hoa văn màu xanh như có một con rắn xanh đang uốn lượn trên đó.
Vật bán đấu giá cuối cùng này làm sắc mặt Cố An Kỳ lập tức trắng bệch, làm sao có thể? Vật này sao có thể lấy ra bán đấu giá được?
Di vật của mẹ cô, năm đó không phải đã bị người đàn bà kia đập vỡ sao? Bây giờ… Bây giờ làm sao có thể… ? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Cố An Kỳ khó tin nhìn vật phía trên, khiếp sợ nói không nên lời.
Chuyện này… Rốt cuộc là sao?