Cố An Kỳ cho dù thế nào cũng không thể ngờ được di vật của mẹ cô lại xuất hiện ở buổi bán đấu giá, chiếc vòng rõ ràng đã vỡ tan tành nhưng nay lại hoàn hảo như lúc ban đầu. Cô khiếp sợ nhìn lên sân khấu, không nói một câu, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
“An Kỳ, em có ổn không?” Tô Dật Phàm thấy Cố An Kỳ hồn vía lên mây thì ấm áp hỏi.
Cố An Kỳ không trả lời, chỉ cắm sâu móng tay vào trong lòng bàn tay, đôi mắt chưa một giây phút rời khỏi chiếc vòng ngọc kia.
“Vật bán đấu giá lần này là vòng ngọc cổ gia truyền của nhà Hứa Toa Toa tiểu thư, theo như đánh giá, chiếc vòng ngọc này rất quý giá, Toa Toa tiểu thư vì những đứa trẻ vùng nghèo khó mà bỏ nhiều tâm sức như vậy, thật khiến người ta bội phục.” MC khen ngợi, khiến cho không ít người phía dưới dành tặng Hứa Toa Toa ánh mắt tán thưởng.
MC tiếp tục giới thiệu về chiếc vòng ngọc. Cố An Kỳ một chữ cũng không nghe lọt, chỉ nhìn chằm chằm vào cái vòng kia, hàm răng cắn chặt. Thì ra vật của mẹ chưa từng bị phá hủy sao? Thì ra đều là do họ lừa gạt cô sao? Nay không nghĩ ra nên lấy gì bán đấu giá nên đem di vật của mẹ cô ra cho đủ số sao?
Sao họ dám? Sao họ có thể?
Không, không thể để di vật của mẹ lọt vào tay người khác được, cô chắc chắn phải giành được nó, cô chắc chắn phải mua được. Cố An Kỳ mím chặt môi, lông mày cau lại.
“Anh Dật Phàm, cầu xin anh giúp em một việc.” Cố An Kỳ hạ giọng, lần đầu tiên cô hạ mình trước Tô Dật Phàm.
“Có chuyện gì em cứ nói đi, nếu tôi có thể giúp chắc chắn sẽ làm.” Tô Dật Phàm trầm giọng nói, anh hiểu Cố An Kỳ không phải người tùy tiện cầu xin người khác, chưa bao giờ muốn nợ ân tình người ta, nay lại dùng từ nặng như vậy, có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó quá khó khăn. Từ trước tới nay anh chưa từng thấy Cố An Kỳ ăn nói khép nép như thế này, cho dù trước đây khi Cố An Kỳ tâng bốc anh, cô cũng chưa bao giờ bỏ kiêu ngạo của mình xuống.
Anh nhìn Cố An Kỳ, rồi lại nhìn chiếc vòng ngọc trên sân khấu, chẳng lẽ, cô có liên quan đến chiếc vòng ngọc kia sao?
Cố An Kỳ cắn môi, dường như vô cùng khó nói, nhưng lại không thể không mở miệng: “Anh có thể cho em vay ít tiền không?”
“Em muốn mua chiếc vòng ngọc kia.” Tô Dật Phàm không hề dùng một từ nghi vấn nào.
“Phải.” Khớp ngón tay của Cố An Kỳ đã trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng hơi đỏ lên.
“Tôi hiểu rồi.” Tô Dật Phàm cũng không đồng ý với Cố An Kỳ, chỉ nhàn nhạt nói một câu.
Trong lòng Cố An Kỳ suy sụp, vẻ mặt lập tức trở nên ảm đạm. Đúng vậy, ai lại rảnh rỗi cho một nghệ sĩ mới leo lên hạng hai vay nhiều tiền như vậy chứ? Mà kể cả cho vay đi chăng nữa thì có đòi lại được không cũng là một vấn đề. Dựa vào cái gì phải cho cô vay, vì sao phải cho cô vay chứ?
Cô cười khổ tự giễu. Cô đúng là mất trí rồi nên mới nói mấy lời này ra khỏi miệng.
“Bây giờ sẽ bắt đầu bán đấu giá, giá khởi điểm một trăm vạn.” MC hô.
“Số 90, một trăm mười vạn.” Cố An Kỳ giơ thẻ, mặc dù cô biết cái giá này cô không thể trả nổi, nhưng mà, trong lòng cô vẫn nuôi hy vọng.
“…”
“Số 108, hai trăm vạn. A, giá trị của chiếc vòng ngọc này đang càng ngày càng cao.”
“Số 58, bảy trăm vạn.”
Cố An Kỳ khó tin nhìn Tô Dật Phàm đang giơ thẻ, cả người ngây ra, mở miệng muốn nói nhưng một chữ cũng không thể thốt ra.
“Số 98, tám trăm vạn, còn ai không? Còn ai muốn mua không? Như vậy 3, 2 ”
“Số 58, tám trăm năm mươi vạn.”
“Số 98, chín trăm vạn.” Sau đó là cuộc đấu của Tô Dật Phàm và một người hình như là đại diện cho người khác đến bán đấu giá, người đó vừa lo lắng nói chuyện điện thoại vừa giơ thẻ, nhưng có vẻ sẽ không trụ được lâu nữa.
“Số 58, chín trăm năm mươi vạn ”
“Chín trăm năm mươi vạn, còn có ai ra giá cao hơn không? Chín trăm năm mươi vạn lần thứ nhất, chín trăm năm mươi vạn lần thứ hai, chín trăm năm mươi vạn lần thứ ba, thành giao.”
Tô Dật Phàm chưa từng nhìn Cố An Kỳ, chỉ cười nhạt, nhận vỗ tay của những người xung quanh.
Cố An Kỳ lặng lẽ nhìn anh, không biết đang nghĩ gì, sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, bữa tiệc lại được tiếp tục, Cố An Kỳ không có tâm trạng nói chuyện với bất kì ai, cô yên lặng đi ra vườn hoa ngoài đại sảnh.
Những cơn gió đêm thổi qua, không mang áo khoác nên cô cảm thấy hơi lạnh, cô từ từ ngồi xổm xuống thềm cầu thang. Hơi ngẩng đầu lên, cô cứ im lặng nhìn cảnh sắc trong vườn, không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
“Quả nhiên em ở đây.” Tô Dật Phàm ngồi xuống bên cạnh cô.
Cố An Kỳ không hề liếc nhìn anh, cũng không nói gì, vẫn giữ nguyên động tác như cũ.
“Vòng ngọc của em.” Tô Dật Phàm dường như cũng không quá để ý đến thái độ của Cố An Kỳ, chỉ đưa cái hộp cho cô.
“Chín trăm năm mươi vạn, em sẽ trả lại cho anh.” Cố An Kỳ kiên định nói, đây là câu đầu tiên cô nói sau khi kết thúc phần bán đấu giá chiếc vòng ngọc.
“Tôi biết.” Tô Dật Phàm ôn hòa cười, chỉ đáp lại hai chữ.
Cố An Kỳ không nhận chiếc vòng ngọc ngay mà hơi nhíu mi: “Anh tin tưởng em như vậy sao? Khoản tiền hôm nay cũng không phải là nhỏ.”
Con người chính là loài động vật kì lạ như vậy, khi không có được sự tin tưởng của người khác dành cho mình thì trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, nhưng sau khi đoạt được một trăm phần trăm sự tin tưởng của người đó, lại luôn tự hỏi sao người đó lại tin mình. Cố An Kỳ tự nhận giao tình của mình và Tô Dật Phàm còn chưa tới mức độ đó, nhưng vì sao anh lại tin cô?
“Nếu nói là tin tưởng nhân cách của em thì chẳng bằng nói là tôi tin tưởng ánh mắt của tôi.” Tô Dật Phàm cười nói, “Em cũng không phải là người sẽ quỵt nợ, sau này nhớ cố gắng nhiều hơn đó, bây giờ em đang nợ tôi không ít tiền, nếu không chăm chỉ làm việc thì sẽ không đủ tiền trả đâu.”
Tô Dật Phàm cố ý dùng giọng điệu thoải mái nói chuyện, vỗ vai cô rồi đứng thẳng lên.
“Trong vòng một năm chắc chắn em sẽ trả lại toàn bộ.” Cố An Kỳ nói với theo bóng dáng Tô Dật Phàm.
“Tôi chờ.” Tô Dật Phàm nở nụ cười tao nhã, dứt lời lập tức rời khỏi hậu viện, đi về nơi tổ chức bữa tiệc phía trước.
Cố An Kỳ nhẹ nhàng mở hộp trang sức lấy chiếc vòng ngọc ra. Đây chắc chắn là vòng ngọc của mẹ cô, ở trên bề mặt còn có một vết xước nhỏ do trước đây cô không cẩn thận làm rơi.
Chiếc vòng đó làm Cố An Kỳ nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ. Nhớ tới người mẹ dịu dàng đã qua đời, nhớ tới những ngày tháng thoải mái vô lo vô nghĩ hồi còn nhỏ. Sống mũi cô cay cay, nước mắt đong đầy trong mắt. Cô hít hít cái mũi, cố gắng mở to mắt để nuốt nước mắt ngược trở lại.
Cô không thể khóc, dù thế nào thì bây giờ cô vẫn không thể khóc. Cô còn có con đường của mình phải đi, không thể lui về phía sau, không thể rơi lệ.
Cô, không thể yếu đuối.
Ôm chặt cái hộp kia vào lòng, cô âm thầm thề. Bất kể như thế nào, cô cũng phải mạnh mẽ, bất kể như thế nào, cô cũng phải sống thật tốt, phải tốt hơn bất cứ kể nào khác. cô sẽ không để mẹ cô phải thất vọng, tuyệt đối sẽ không.
Cố An Kỳ để chiếc hộp vào túi xách nhỏ của mình, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc cô đi ra cửa, chuẩn bị về nhà.
“Không ngờ Tô thiên vương lại thích chiếc vòng ngọc gia truyền nhà em.” Hứa Toa Toa đang nói chuyện với Tô Dật Phàm.
Tô Dật Phàm vẫn tiếp tục duy trì nụ cười thương mại hóa của anh: “Chiếc vòng ngọc kia quả thật rất xuất sắc, rất đẹp, Hứa Toa Toa tiểu thư có thể lấy bảo bối gia truyền ra bán đấu giá, thật sự là làm cho người ta phải kính nể.”
“Đâu có đâu có.” Hứa Toa Toa khách sáo nói, tiếp tục bắt chuyện với Tô Dật Phàm, “Nghe nói gần đây anh Dật Phàm đang quay bộ phim điện ảnh mới phải không, à còn hợp tác với Cố An Kỳ nữa? Đây đúng là cặp đôi khiến người ta phải chờ mong.”
Hứa Toa Toa không dấu vết thay đổi cách xưng hô với Tô Dật Phàm, Tô Dật Phàm hơi nheo mắt lại, trong lòng đã hiểu rõ: “Hứa Toa Toa tiểu thư và Kiều Trí Viễn tiên sinh lần đầu hợp tác trên màn ảnh cũng rất hấp dẫn ánh mắt người khác.”
“…” Lời nói Hứa Toa Toa đã chuẩn bị tốt lại bị Tô Dật Phàm chặn họng, “Sao có thể lợi hại như phim điện ảnh của anh Dật Phàm chứ, anh Dật Phàm, không biết tương lai em có thể có cơ hội hợp tác với anh một bộ hay không?”
“Nếu có cơ hội, chắc chắn rồi.”
Tô Dật Phàm không mềm không cứng nói, không cho câu trả lời thuyết phục, nhưng Hứa Toa Toa lại cho rằng Tô Dật Phàm đã đáp ứng lời đề nghị của cô ta, vui vẻ đến mức nở một nụ cười sáng lạn: “Vậy đến lúc đó mong anh Dật Phàm chỉ giáo nhiều hơn rồi.”
Tô Dật Phàm ôn hòa nhìn cô ta, sau đó gọi người phía sau cô ta: “An Kỳ…”
Cố An Kỳ vốn nhìn Tô Dật Phàm thấy Hứa Toa Toa đứng cùng một chỗ thì đang định đi đường vòng, nhưng không ngờ lại bị Tô Dật Phàm gọi lại.
“Chào anh Dật Phàm, chào chị Toa Toa.” Cố An Kỳ lạnh nhạt nói, trong giọng nói không mang theo chút hứng thú nào. Đối với Hứa Toa Toa, cô đã cố gắng đè nén sự hận thù lắm rồi. Hôm nay cô rất mệt mỏi, không còn sức để diễn trò nữa.
“Đây là hậu bối của công ty chúng tôi, nếu có thể, mong Hứa Toa Toa tiểu thư giúp đỡ nhiều hơn.” Tô Dật Phàm nói, giới thiệu Cố An Kỳ cho Hứa Toa Toa.
“An Kỳ tiểu thư đúng không? Trước đây chúng em đã gặp nhau rồi.” Hứa Toa Toa kéo tay Cố An Kỳ, giống như quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết.
“Đúng vậy, chị Toa Toa.” Cố An Kỳ nói, mặc dù trên mặt không có quá nhiều ý cười nhưng vẫn khiến người ta không nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
“A, không nói nữa, Trí Viễn còn đang chờ em, em đi trước, hai vị đi sau nhé.” Hứa Toa Toa dường như nghĩ tới điều gì đó rồi nói.
“Ừ, tạm biệt.”
Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ chào Hứa Toa Toa rồi chuẩn bị ai về nhà nấy.
“Để tôi đưa em về, đã trễ thế này, con gái như em đi không an toàn.” Tô Dật Phàm nói.
“Không cần, một mình em tự về cũng được.” Trong lời nói của Cố An Kỳ lộ ra một chút xa cách, cô cũng không biết mình bị làm sao, chỉ biết khi nhìn thấy Hứa Toa Toa và Tô Dật Phàm nói chuyện với nhau, trong lòng dường như cảm thấy bị bóp nghẹt.
“Đừng cáu, để tôi đưa em về.” Tô Dật Phàm nói, “Trên người em đang cầm vật quý giá, cũng không nên để người khác nhìn thấy.”
Tô Dật Phàm đang cố ý nhắc nhở Cố An Kỳ chuyện vừa rồi cô nợ ân tình của anh. Cố An Kỳ cắn cắn môi rồi trả lời: “Vậy làm phiền anh Dật Phàm rồi.”
Cố An Kỳ cho dù thế nào cũng không thể ngờ được di vật của mẹ cô lại xuất hiện ở buổi bán đấu giá, chiếc vòng rõ ràng đã vỡ tan tành nhưng nay lại hoàn hảo như lúc ban đầu. Cô khiếp sợ nhìn lên sân khấu, không nói một câu, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
“An Kỳ, em có ổn không?” Tô Dật Phàm thấy Cố An Kỳ hồn vía lên mây thì ấm áp hỏi.
Cố An Kỳ không trả lời, chỉ cắm sâu móng tay vào trong lòng bàn tay, đôi mắt chưa một giây phút rời khỏi chiếc vòng ngọc kia.
“Vật bán đấu giá lần này là vòng ngọc cổ gia truyền của nhà Hứa Toa Toa tiểu thư, theo như đánh giá, chiếc vòng ngọc này rất quý giá, Toa Toa tiểu thư vì những đứa trẻ vùng nghèo khó mà bỏ nhiều tâm sức như vậy, thật khiến người ta bội phục.” MC khen ngợi, khiến cho không ít người phía dưới dành tặng Hứa Toa Toa ánh mắt tán thưởng.
MC tiếp tục giới thiệu về chiếc vòng ngọc. Cố An Kỳ một chữ cũng không nghe lọt, chỉ nhìn chằm chằm vào cái vòng kia, hàm răng cắn chặt. Thì ra vật của mẹ chưa từng bị phá hủy sao? Thì ra đều là do họ lừa gạt cô sao? Nay không nghĩ ra nên lấy gì bán đấu giá nên đem di vật của mẹ cô ra cho đủ số sao?
Sao họ dám? Sao họ có thể?
Không, không thể để di vật của mẹ lọt vào tay người khác được, cô chắc chắn phải giành được nó, cô chắc chắn phải mua được. Cố An Kỳ mím chặt môi, lông mày cau lại.
“Anh Dật Phàm, cầu xin anh giúp em một việc.” Cố An Kỳ hạ giọng, lần đầu tiên cô hạ mình trước Tô Dật Phàm.
“Có chuyện gì em cứ nói đi, nếu tôi có thể giúp chắc chắn sẽ làm.” Tô Dật Phàm trầm giọng nói, anh hiểu Cố An Kỳ không phải người tùy tiện cầu xin người khác, chưa bao giờ muốn nợ ân tình người ta, nay lại dùng từ nặng như vậy, có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó quá khó khăn. Từ trước tới nay anh chưa từng thấy Cố An Kỳ ăn nói khép nép như thế này, cho dù trước đây khi Cố An Kỳ tâng bốc anh, cô cũng chưa bao giờ bỏ kiêu ngạo của mình xuống.
Anh nhìn Cố An Kỳ, rồi lại nhìn chiếc vòng ngọc trên sân khấu, chẳng lẽ, cô có liên quan đến chiếc vòng ngọc kia sao?
Cố An Kỳ cắn môi, dường như vô cùng khó nói, nhưng lại không thể không mở miệng: “Anh có thể cho em vay ít tiền không?”
“Em muốn mua chiếc vòng ngọc kia.” Tô Dật Phàm không hề dùng một từ nghi vấn nào.
“Phải.” Khớp ngón tay của Cố An Kỳ đã trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng hơi đỏ lên.
“Tôi hiểu rồi.” Tô Dật Phàm cũng không đồng ý với Cố An Kỳ, chỉ nhàn nhạt nói một câu.
Trong lòng Cố An Kỳ suy sụp, vẻ mặt lập tức trở nên ảm đạm. Đúng vậy, ai lại rảnh rỗi cho một nghệ sĩ mới leo lên hạng hai vay nhiều tiền như vậy chứ? Mà kể cả cho vay đi chăng nữa thì có đòi lại được không cũng là một vấn đề. Dựa vào cái gì phải cho cô vay, vì sao phải cho cô vay chứ?
Cô cười khổ tự giễu. Cô đúng là mất trí rồi nên mới nói mấy lời này ra khỏi miệng.
“Bây giờ sẽ bắt đầu bán đấu giá, giá khởi điểm một trăm vạn.” MC hô.“Số 90, một trăm mười vạn.” Cố An Kỳ giơ thẻ, mặc dù cô biết cái giá này cô không thể trả nổi, nhưng mà, trong lòng cô vẫn nuôi hy vọng.
“…”
“Số 108, hai trăm vạn. A, giá trị của chiếc vòng ngọc này đang càng ngày càng cao.”
“Số 58, bảy trăm vạn.”
Cố An Kỳ khó tin nhìn Tô Dật Phàm đang giơ thẻ, cả người ngây ra, mở miệng muốn nói nhưng một chữ cũng không thể thốt ra.
“Số 98, tám trăm vạn, còn ai không? Còn ai muốn mua không? Như vậy 3, 2 ”
“Số 58, tám trăm năm mươi vạn.”
“Số 98, chín trăm vạn.” Sau đó là cuộc đấu của Tô Dật Phàm và một người hình như là đại diện cho người khác đến bán đấu giá, người đó vừa lo lắng nói chuyện điện thoại vừa giơ thẻ, nhưng có vẻ sẽ không trụ được lâu nữa.
“Số 58, chín trăm năm mươi vạn ”
“Chín trăm năm mươi vạn, còn có ai ra giá cao hơn không? Chín trăm năm mươi vạn lần thứ nhất, chín trăm năm mươi vạn lần thứ hai, chín trăm năm mươi vạn lần thứ ba, thành giao.”
Tô Dật Phàm chưa từng nhìn Cố An Kỳ, chỉ cười nhạt, nhận vỗ tay của những người xung quanh.
Cố An Kỳ lặng lẽ nhìn anh, không biết đang nghĩ gì, sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, bữa tiệc lại được tiếp tục, Cố An Kỳ không có tâm trạng nói chuyện với bất kì ai, cô yên lặng đi ra vườn hoa ngoài đại sảnh.
Những cơn gió đêm thổi qua, không mang áo khoác nên cô cảm thấy hơi lạnh, cô từ từ ngồi xổm xuống thềm cầu thang. Hơi ngẩng đầu lên, cô cứ im lặng nhìn cảnh sắc trong vườn, không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
“Quả nhiên em ở đây.” Tô Dật Phàm ngồi xuống bên cạnh cô.
Cố An Kỳ không hề liếc nhìn anh, cũng không nói gì, vẫn giữ nguyên động tác như cũ.
“Vòng ngọc của em.” Tô Dật Phàm dường như cũng không quá để ý đến thái độ của Cố An Kỳ, chỉ đưa cái hộp cho cô.
“Chín trăm năm mươi vạn, em sẽ trả lại cho anh.” Cố An Kỳ kiên định nói, đây là câu đầu tiên cô nói sau khi kết thúc phần bán đấu giá chiếc vòng ngọc.
“Tôi biết.” Tô Dật Phàm ôn hòa cười, chỉ đáp lại hai chữ.
Cố An Kỳ không nhận chiếc vòng ngọc ngay mà hơi nhíu mi: “Anh tin tưởng em như vậy sao? Khoản tiền hôm nay cũng không phải là nhỏ.”
Con người chính là loài động vật kì lạ như vậy, khi không có được sự tin tưởng của người khác dành cho mình thì trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, nhưng sau khi đoạt được một trăm phần trăm sự tin tưởng của người đó, lại luôn tự hỏi sao người đó lại tin mình. Cố An Kỳ tự nhận giao tình của mình và Tô Dật Phàm còn chưa tới mức độ đó, nhưng vì sao anh lại tin cô?
“Nếu nói là tin tưởng nhân cách của em thì chẳng bằng nói là tôi tin tưởng ánh mắt của tôi.” Tô Dật Phàm cười nói, “Em cũng không phải là người sẽ quỵt nợ, sau này nhớ cố gắng nhiều hơn đó, bây giờ em đang nợ tôi không ít tiền, nếu không chăm chỉ làm việc thì sẽ không đủ tiền trả đâu.”
Tô Dật Phàm cố ý dùng giọng điệu thoải mái nói chuyện, vỗ vai cô rồi đứng thẳng lên.
“Trong vòng một năm chắc chắn em sẽ trả lại toàn bộ.” Cố An Kỳ nói với theo bóng dáng Tô Dật Phàm.
“Tôi chờ.” Tô Dật Phàm nở nụ cười tao nhã, dứt lời lập tức rời khỏi hậu viện, đi về nơi tổ chức bữa tiệc phía trước.
Cố An Kỳ nhẹ nhàng mở hộp trang sức lấy chiếc vòng ngọc ra. Đây chắc chắn là vòng ngọc của mẹ cô, ở trên bề mặt còn có một vết xước nhỏ do trước đây cô không cẩn thận làm rơi.
Chiếc vòng đó làm Cố An Kỳ nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ. Nhớ tới người mẹ dịu dàng đã qua đời, nhớ tới những ngày tháng thoải mái vô lo vô nghĩ hồi còn nhỏ. Sống mũi cô cay cay, nước mắt đong đầy trong mắt. Cô hít hít cái mũi, cố gắng mở to mắt để nuốt nước mắt ngược trở lại.
Cô không thể khóc, dù thế nào thì bây giờ cô vẫn không thể khóc. Cô còn có con đường của mình phải đi, không thể lui về phía sau, không thể rơi lệ.
Cô, không thể yếu đuối.
Ôm chặt cái hộp kia vào lòng, cô âm thầm thề. Bất kể như thế nào, cô cũng phải mạnh mẽ, bất kể như thế nào, cô cũng phải sống thật tốt, phải tốt hơn bất cứ kể nào khác. cô sẽ không để mẹ cô phải thất vọng, tuyệt đối sẽ không.
Cố An Kỳ để chiếc hộp vào túi xách nhỏ của mình, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc cô đi ra cửa, chuẩn bị về nhà.
“Không ngờ Tô thiên vương lại thích chiếc vòng ngọc gia truyền nhà em.” Hứa Toa Toa đang nói chuyện với Tô Dật Phàm.
Tô Dật Phàm vẫn tiếp tục duy trì nụ cười thương mại hóa của anh: “Chiếc vòng ngọc kia quả thật rất xuất sắc, rất đẹp, Hứa Toa Toa tiểu thư có thể lấy bảo bối gia truyền ra bán đấu giá, thật sự là làm cho người ta phải kính nể.”
“Đâu có đâu có.” Hứa Toa Toa khách sáo nói, tiếp tục bắt chuyện với Tô Dật Phàm, “Nghe nói gần đây anh Dật Phàm đang quay bộ phim điện ảnh mới phải không, à còn hợp tác với Cố An Kỳ nữa? Đây đúng là cặp đôi khiến người ta phải chờ mong.”
Hứa Toa Toa không dấu vết thay đổi cách xưng hô với Tô Dật Phàm, Tô Dật Phàm hơi nheo mắt lại, trong lòng đã hiểu rõ: “Hứa Toa Toa tiểu thư và Kiều Trí Viễn tiên sinh lần đầu hợp tác trên màn ảnh cũng rất hấp dẫn ánh mắt người khác.”
“…” Lời nói Hứa Toa Toa đã chuẩn bị tốt lại bị Tô Dật Phàm chặn họng, “Sao có thể lợi hại như phim điện ảnh của anh Dật Phàm chứ, anh Dật Phàm, không biết tương lai em có thể có cơ hội hợp tác với anh một bộ hay không?”
“Nếu có cơ hội, chắc chắn rồi.”
Tô Dật Phàm không mềm không cứng nói, không cho câu trả lời thuyết phục, nhưng Hứa Toa Toa lại cho rằng Tô Dật Phàm đã đáp ứng lời đề nghị của cô ta, vui vẻ đến mức nở một nụ cười sáng lạn: “Vậy đến lúc đó mong anh Dật Phàm chỉ giáo nhiều hơn rồi.”
Tô Dật Phàm ôn hòa nhìn cô ta, sau đó gọi người phía sau cô ta: “An Kỳ…”
Cố An Kỳ vốn nhìn Tô Dật Phàm thấy Hứa Toa Toa đứng cùng một chỗ thì đang định đi đường vòng, nhưng không ngờ lại bị Tô Dật Phàm gọi lại.
“Chào anh Dật Phàm, chào chị Toa Toa.” Cố An Kỳ lạnh nhạt nói, trong giọng nói không mang theo chút hứng thú nào. Đối với Hứa Toa Toa, cô đã cố gắng đè nén sự hận thù lắm rồi. Hôm nay cô rất mệt mỏi, không còn sức để diễn trò nữa.
“Đây là hậu bối của công ty chúng tôi, nếu có thể, mong Hứa Toa Toa tiểu thư giúp đỡ nhiều hơn.” Tô Dật Phàm nói, giới thiệu Cố An Kỳ cho Hứa Toa Toa.
“An Kỳ tiểu thư đúng không? Trước đây chúng em đã gặp nhau rồi.” Hứa Toa Toa kéo tay Cố An Kỳ, giống như quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết.
“Đúng vậy, chị Toa Toa.” Cố An Kỳ nói, mặc dù trên mặt không có quá nhiều ý cười nhưng vẫn khiến người ta không nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
“A, không nói nữa, Trí Viễn còn đang chờ em, em đi trước, hai vị đi sau nhé.” Hứa Toa Toa dường như nghĩ tới điều gì đó rồi nói.
“Ừ, tạm biệt.”
Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ chào Hứa Toa Toa rồi chuẩn bị ai về nhà nấy.
“Để tôi đưa em về, đã trễ thế này, con gái như em đi không an toàn.” Tô Dật Phàm nói.
“Không cần, một mình em tự về cũng được.” Trong lời nói của Cố An Kỳ lộ ra một chút xa cách, cô cũng không biết mình bị làm sao, chỉ biết khi nhìn thấy Hứa Toa Toa và Tô Dật Phàm nói chuyện với nhau, trong lòng dường như cảm thấy bị bóp nghẹt.
“Đừng cáu, để tôi đưa em về.” Tô Dật Phàm nói, “Trên người em đang cầm vật quý giá, cũng không nên để người khác nhìn thấy.”
Tô Dật Phàm đang cố ý nhắc nhở Cố An Kỳ chuyện vừa rồi cô nợ ân tình của anh. Cố An Kỳ cắn cắn môi rồi trả lời: “Vậy làm phiền anh Dật Phàm rồi.”