“Chỗ chúng tôi vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà cần một người viết lời mới, người đó cũng sẽ trở thành thành viên cố định của nhóm chúng tôi luôn, cho nên tôi phải muốn tìm ‘Vong ưu thảo’ .” Hà Viễn Hàng cũng không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề, ” ‘Vong ưu thảo’ có khả năng viết lời rất xuất sắc, nếu cô ấy hay anh ấy có thể gia nhập phòng làm việc của chúng tôi thì chắc chắn chất lượng của bài hát sẽ được nâng cao lên một bậc.”
“Tôi có thể giúp anh liên lạc với ‘Vong ưu thảo’, nhưng vì tình trạng của cô ấy hơi đặc biệt nên không thể gặp người lạ.” Cố An Kỳ nói.
“Nói như vậy, chúng tôi không thể liên lạc trực tiếp với ‘Vong ưu thảo’ được ư?” Hà Viễn Hàng cau mày nói, “Không được, chúng tôi chắc chắn phải gặp mặt ‘Vong ưu thảo’ thì mới tin tưởng được.”
“Chỉ sợ không được.” Cố An Kỳ không nhanh không chậm nói, “Nếu anh muốn liên lạc thì có thể dùng QQ hoặc MSN, nhưng chat webcam thì có lẽ sẽ không được.”
“… Cố An Kỳ, tôi muốn hỏi cô một chuyện, rốt cuộc thì cô và ‘Vong ưu thảo’ có quan hệ gì? Mong cô nói thật cho tôi biết, cô có phải là ‘Vong ưu thảo’ hay không?” Hà Viễn Hàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi, “Nếu cô không phải là ‘Vong ưu thảo’, vì sao không cho chúng tôi chat webcam với ‘Vong ưu thảo’?”
Hà Viễn Hàng vốn không tin Cố An Kỳ có năng lực viết lời, viết ra những ca từ hấp dẫn mà”Vong ưu thảo” đã viết, nhưng biểu hiện của Cố An Kỳ khiến anh cảm thấy nghi ngờ. Hà Viễn Hàng có cảm giác, Cố An Kỳ chính là “Vong ưu thảo”, nhưng anh lại không thể nói rõ nguyên nhân. Viết lời cũng chẳng phải là chuyện gì cần giấu diếm, nếu quả thật chính là Cố An Kỳ, vì sao cô không nói thẳng ra? Trở thành người viết lời sẽ có lợi đối với sự nghiệp của cô ấy, điều đó có thể chứng tỏ cô ấy là người giỏi toàn diện, fan cũng vui vẻ không phải sao?
“Tôi chưa từng học hay trải qua một khóa đào tạo viết lời nào.” Cố An Kỳ mỉm cười, trả lời quanh co, ” ‘Vong ưu thảo’ là một người bạn rất thân của tôi, chúng tôi đã quen biết từ lâu. Cô ấy và chị Thắng Hinh rất thân thiết, lần này chị Thắng Hinh gặp rắc rối nên cô ấy mới đồng ý viết lời cho những bài hát đó. À, tất nhiên, chị Thắng Hinh cũng không biết ‘Vong ưu thảo’ là ai đâu, bởi vì người đó không muốn nói cho chị ấy biết, cho nên mấy người dù có hỏi chị Thắng Hinh chuyện liên quan đến ‘Vong ưu thảo’ thì chị ấy cũng chẳng tiết lộ được gì.”
“À, đúng rồi, tôi quên mất một chuyện, đừng đi tìm hiểu thân phận của ‘Vong ưu thảo’ nữa vì chắc chắn anh không tìm ra được đâu. Tình trạng sức khỏe của cô ấy khá đặc biệt, hơn nữa cũng không muốn có liên quan gì đến người trong giới giải trí nên mới chọn làm việc trong bóng tối. Nếu anh cứ cố tình muốn tra xét bối cảnh của cô ấy, tôi dám khẳng định cô ấy sẽ hủy bỏ quan hệ hợp tác ngay. Tôi có thể cho anh MSN và QQ của cô ấy, nếu anh khuyên được cô ấy chat webcam hoặc gặp nhau thì tất nhiên là không còn gì bằng.” Cố An Kỳ thản nhiên nói.
“Đươc.” Hà Viễn Hàng trả lời, thật ra anh cũng biết lời nói của Cố An Kỳ không phải là thật, nhưng cho dù biết thì sao? Kể cả Cố An Kỳ có nói dối thì anh cũng không làm gì được cô. Cố An Kỳ chỉ cần sống chết nói không biết “Vong ưu thảo” ở đâu, hoặc nói là bạn cô không cho tiết lộ thì anh cũng bó tay. Nếu làm căng quá, cuối cùng “Vong ưu thảo” không chịu hợp tác với nhóm anh thì mới nguy.
Phòng làm việc của Hà Viễn Hàng bây giờ một người viết lời cũng không có. Hơn nữa đó cũng không phải sở trường của anh, anh chỉ soạn nhạc mà thôi. Mặc dù hiện tại anh chưa cần soạn nhạc cho người ta, nhưng trong phòng làm việc danh sách các ca khúc cần viết lời đã chất thành đống. Thời hạn càng ngày càng gần khiến đầu anh cũng sắp phình to ra đến nơi. Người viết lời đã vốn khó tìm, người viết lời xuất sắc lại càng như mò kim đáy bể. Nếu thật sự bỏ lỡ “Vong ưu thảo”, quả thật anh không biết đi đâu để tìm được người như vậy nữa.
“Vẫn chưa hết thời gian một ngày, tiếp theo anh muốn làm gì?” Cố An Kỳ cười nhìn Hà Viễn Hàng.
“Không có, tôi còn phải làm việc khác.” Hà Viễn Hàng nói, “Có thể để ‘Vong ưu thảo’ nhanh chóng liên lạc với tôi không? Trong hôm nay tôi cần liên lạc với cô ấy.”
“Hôm nay ư? Tôi không chắc lắm, cu thể thế nào tôi phải hỏi qua cô ấy mới biết được.” Cố An Kỳ nửa thật nửa giả nói.
“Tôi chờ tin của cô.” Hà Viễn Hàng cau mày không nói gì thêm.
Cho đến khi rời khỏi phòng làm việc của Hà Viễn Hàng Cố An Kỳ mới hơi nheo mắt lại. Xem ra có lẽ phòng làm việc của họ đang gặp phải vấn đề gì đó, quái lạ, Hà Viễn Hàng vốn có ít nhất ba người viết lời, vì sao nhất thiết cứ phải cần một người mới làm gì? Hơn nữa, bình thường Hà Viễn Hàng rất rảnh rỗi, lý do là vì anh rất tin tưởng cấp dưới của mình, gần như nếu không phải công việc quá phức tạp thì sẽ giao cho cấp dưới làm, rất ít khi phải tự thân vận động, nhưng hôm nay ngay cả thời gian nghỉ ngơi, nói chuyện cũng không có. Chẳng lẽ phòng làm việc của anh đã xảy ra biến cố gì sao?
Cố An Kỳ nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Khi đi xuống cầu thang cô đã thấy có người lén lút trốn ở phía sau qua hình ảnh phản chiếu trong gương. Bởi vì khoảng cách quá xa nên cô không nhìn rõ diện mạo người đó, tuy nhiên chắc có thể là paparazzi. Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Hà Viễn Hàng, theo trực giác cô vẫn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Dạo này cô cũng được xem như nhân vật nổi bật, paparazzi bám theo không ít, nhưng bám riết không tha kiểu này đúng là hiếm thấy.
Cô đi dạo qua vài con phố, cuối cùng cắt đuôi tên kia ở một ngã tư.
Suy nghĩ một lát, cô gọi điện thoại cho Tiết Tiểu Bảo, để anh làm nhiễu địa chỉ IP nhà mình, tuyệt đối sẽ không bị người ta phát hiện ra IP. Sau khi Tiết Tiểu Bảo đáp ứng Cố An Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại cô đang nợ chín trăm năm mươi vạn, với tình hình hiện tại của phòng làm việc Hà Viễn Hàng chắc cũng không thể trả mức lương cao cho cô. Mà nếu nhận lời thì vẫn phải chờ mấy tháng nữa, đợi đến khi ca sĩ ra album mới nhận được tiền. Ai, đây đúng không phải chuyện đơn giản gì mà.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Cố An Kỳ đang nghĩ tới chuyện nợ nần thì chuông di động vang lên.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ nói.
“An Kỳ, cô đã chuẩn bị cho chương trình 《818》 chưa? Có kế hoạch gì rồi?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Bây giờ tôi đang ở ngoài, không tiện nói, tôi đến công ty luôn đây, đúng lúc cũng có chuyện cần nói.” Cố An Kỳ nói vậy, Chu Á Kiệt cũng không từ chối, nhanh chóng đồng ý.
Cố An Kỳ ngồi taxi trở về công ty. Không sai, lúc này cô đã thay đổi ý định. Kế hoạch cũ đã bị cô loại bỏ hoàn toàn. Nha Nha vẫn còn giá trị lợi dụng, sau này có thể trở thành công cụ để cô lật đổ Đường Hải Lâm, vì vậy trước mắt cô chưa thể phá hủy Nha Nha và chương trình của cô ta.
Còn về Liêu Chính Bình hợp tác với Nha Nha ư… Cố An Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt. Thật ra nếu chỉ xét bề ngoài thì người lúc ấy hành hạ Cố An Kỳ thảm nhất, quá đáng nhất là Nha Nha, nhưng Cố An Kỳ biết người máu lạnh nhất, tàn nhẫn nhất lại là Liêu Chính Bình. Anh ta không hề nhiều lời, ném tất cả mọi chuyện cho Nha Nha làm, còn mình thì đứng sau xem kịch, thỉnh thoảng lại đưa vài đạo cụ lên, lạnh lùng nói một câu: “A, Nha Nha, Cố An Kỳ đã thua quá thảm rồi, mấy thứ này để cô ta dùng đi.” Mọi việc cứ như thế.
Cố An Kỳ đã nói rồi, nỗi nhục này, cô đã khắc sâu trong lòng. Ai nợ cô cái gì cô sẽ không quên, Liêu Chính Bình tuyệt đối cô cũng sẽ không bỏ qua. Lúc này buông tha cho Nha Nha, cũng không có nghĩa sẽ tha cho Liêu Chính Bình.
“Cô muốn làm thế nào?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Nha Nha thì chắc chắn phải giữ lại rồi, kế hoạch cho chương trình ngày mai hủy bỏ tất cả đi. Bây giờ Nha Nha còn giá trị lợi dụng, tuyệt đối không thể gây ra chuyện gì quá lớn được. Khoảng thời gian này là thời kì rất mẫn cảm với cô ta, cô ta chẳng những không thể xảy ra chuyện, mà tốt nhất phải tiếp tục phát triển sự nghiệp, đứng vững được vị trí của mình. Chỉ sau khi cô ta có thế lực thì mới có tư cách tranh đấu với Đường Hải Lâm. Hai người họ đấu nhau không phải sẽ càng thú vị hơn sao?” Khóe miệng Cố An Kỳ cong lên nhưng không hề có ý cười.
“Cho nên chương trình《818》, cô sẽ không để xảy ra chuyện gì đúng không, có cần tôi phối hợp với cô hay không?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Không cần, chương trình《818》 cứ diễn ra như bình thường. Cứ như đang đi hoạt động lịch trình như mọi ngày là được.” Cố An Kỳ bình tĩnh nói, giọng điệu không nghe ra vui hay giận.
“Sau đó thì sao? Cô định xử lý chuyện của Nha Nha như thế nào?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Xử lý ư? Tôi còn chẳng biết sao tôi phải quan tâm cơ.” Cố An Kỳ cười khẽ, “Cứ ngồi nhìn thôi, chúng ta không cần ra tay, Nha Nha sẽ tự có hành động.”
Nha Nha không phải loại người dễ dàng tha thứ, cũng không phải người sẽ dễ dàng nuốt trôi nỗi hận trong lòng. Đường Hải Lâm đã lừa dối cô ta, làm hại cô ta đến bước đường này, sao cô ta có thể bỏ qua cho anh ta dễ dàng được? Không sai, bây giờ cô ta đang lựa chọn nhẫn nhịn, tuy nhiên cũng sẽ không được lâu. Cô ta càng áp lực thì lực phản công càng lớn. Cố An Kỳ căn bản không cần ra tay, chỉ cần tạo ra một ngòi nổ, hay nói cách khác là tiêm cho cô ta một liều thuốc kích thích thì cô ta sẽ nhanh chóng bùng nổ, đến lúc đó hận thù, oán giận trong lòng sẽ đốc thúc cô ta dốc toàn lực đối phó với Đường Hải Lâm. Lúc đó Cố An Kỳ lại trở thành ngư ông đắc lợi.
Đường Hải Lâm? Nha Nha? Vở kịch của hai người này chắc chắn sẽ rất phấn khích.
“Chỗ chúng tôi vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà cần một người viết lời mới, người đó cũng sẽ trở thành thành viên cố định của nhóm chúng tôi luôn, cho nên tôi phải muốn tìm ‘Vong ưu thảo’ .” Hà Viễn Hàng cũng không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề, ” ‘Vong ưu thảo’ có khả năng viết lời rất xuất sắc, nếu cô ấy hay anh ấy có thể gia nhập phòng làm việc của chúng tôi thì chắc chắn chất lượng của bài hát sẽ được nâng cao lên một bậc.”
“Tôi có thể giúp anh liên lạc với ‘Vong ưu thảo’, nhưng vì tình trạng của cô ấy hơi đặc biệt nên không thể gặp người lạ.” Cố An Kỳ nói.
“Nói như vậy, chúng tôi không thể liên lạc trực tiếp với ‘Vong ưu thảo’ được ư?” Hà Viễn Hàng cau mày nói, “Không được, chúng tôi chắc chắn phải gặp mặt ‘Vong ưu thảo’ thì mới tin tưởng được.”
“Chỉ sợ không được.” Cố An Kỳ không nhanh không chậm nói, “Nếu anh muốn liên lạc thì có thể dùng QQ hoặc MSN, nhưng chat webcam thì có lẽ sẽ không được.”
“… Cố An Kỳ, tôi muốn hỏi cô một chuyện, rốt cuộc thì cô và ‘Vong ưu thảo’ có quan hệ gì? Mong cô nói thật cho tôi biết, cô có phải là ‘Vong ưu thảo’ hay không?” Hà Viễn Hàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi, “Nếu cô không phải là ‘Vong ưu thảo’, vì sao không cho chúng tôi chat webcam với ‘Vong ưu thảo’?”
Hà Viễn Hàng vốn không tin Cố An Kỳ có năng lực viết lời, viết ra những ca từ hấp dẫn mà”Vong ưu thảo” đã viết, nhưng biểu hiện của Cố An Kỳ khiến anh cảm thấy nghi ngờ. Hà Viễn Hàng có cảm giác, Cố An Kỳ chính là “Vong ưu thảo”, nhưng anh lại không thể nói rõ nguyên nhân. Viết lời cũng chẳng phải là chuyện gì cần giấu diếm, nếu quả thật chính là Cố An Kỳ, vì sao cô không nói thẳng ra? Trở thành người viết lời sẽ có lợi đối với sự nghiệp của cô ấy, điều đó có thể chứng tỏ cô ấy là người giỏi toàn diện, fan cũng vui vẻ không phải sao?
“Tôi chưa từng học hay trải qua một khóa đào tạo viết lời nào.” Cố An Kỳ mỉm cười, trả lời quanh co, ” ‘Vong ưu thảo’ là một người bạn rất thân của tôi, chúng tôi đã quen biết từ lâu. Cô ấy và chị Thắng Hinh rất thân thiết, lần này chị Thắng Hinh gặp rắc rối nên cô ấy mới đồng ý viết lời cho những bài hát đó. À, tất nhiên, chị Thắng Hinh cũng không biết ‘Vong ưu thảo’ là ai đâu, bởi vì người đó không muốn nói cho chị ấy biết, cho nên mấy người dù có hỏi chị Thắng Hinh chuyện liên quan đến ‘Vong ưu thảo’ thì chị ấy cũng chẳng tiết lộ được gì.”
“À, đúng rồi, tôi quên mất một chuyện, đừng đi tìm hiểu thân phận của ‘Vong ưu thảo’ nữa vì chắc chắn anh không tìm ra được đâu. Tình trạng sức khỏe của cô ấy khá đặc biệt, hơn nữa cũng không muốn có liên quan gì đến người trong giới giải trí nên mới chọn làm việc trong bóng tối. Nếu anh cứ cố tình muốn tra xét bối cảnh của cô ấy, tôi dám khẳng định cô ấy sẽ hủy bỏ quan hệ hợp tác ngay. Tôi có thể cho anh MSN và QQ của cô ấy, nếu anh khuyên được cô ấy chat webcam hoặc gặp nhau thì tất nhiên là không còn gì bằng.” Cố An Kỳ thản nhiên nói.
“Đươc.” Hà Viễn Hàng trả lời, thật ra anh cũng biết lời nói của Cố An Kỳ không phải là thật, nhưng cho dù biết thì sao? Kể cả Cố An Kỳ có nói dối thì anh cũng không làm gì được cô. Cố An Kỳ chỉ cần sống chết nói không biết “Vong ưu thảo” ở đâu, hoặc nói là bạn cô không cho tiết lộ thì anh cũng bó tay. Nếu làm căng quá, cuối cùng “Vong ưu thảo” không chịu hợp tác với nhóm anh thì mới nguy.Phòng làm việc của Hà Viễn Hàng bây giờ một người viết lời cũng không có. Hơn nữa đó cũng không phải sở trường của anh, anh chỉ soạn nhạc mà thôi. Mặc dù hiện tại anh chưa cần soạn nhạc cho người ta, nhưng trong phòng làm việc danh sách các ca khúc cần viết lời đã chất thành đống. Thời hạn càng ngày càng gần khiến đầu anh cũng sắp phình to ra đến nơi. Người viết lời đã vốn khó tìm, người viết lời xuất sắc lại càng như mò kim đáy bể. Nếu thật sự bỏ lỡ “Vong ưu thảo”, quả thật anh không biết đi đâu để tìm được người như vậy nữa.
“Vẫn chưa hết thời gian một ngày, tiếp theo anh muốn làm gì?” Cố An Kỳ cười nhìn Hà Viễn Hàng.
“Không có, tôi còn phải làm việc khác.” Hà Viễn Hàng nói, “Có thể để ‘Vong ưu thảo’ nhanh chóng liên lạc với tôi không? Trong hôm nay tôi cần liên lạc với cô ấy.”
“Hôm nay ư? Tôi không chắc lắm, cu thể thế nào tôi phải hỏi qua cô ấy mới biết được.” Cố An Kỳ nửa thật nửa giả nói.
“Tôi chờ tin của cô.” Hà Viễn Hàng cau mày không nói gì thêm.
Cho đến khi rời khỏi phòng làm việc của Hà Viễn Hàng Cố An Kỳ mới hơi nheo mắt lại. Xem ra có lẽ phòng làm việc của họ đang gặp phải vấn đề gì đó, quái lạ, Hà Viễn Hàng vốn có ít nhất ba người viết lời, vì sao nhất thiết cứ phải cần một người mới làm gì? Hơn nữa, bình thường Hà Viễn Hàng rất rảnh rỗi, lý do là vì anh rất tin tưởng cấp dưới của mình, gần như nếu không phải công việc quá phức tạp thì sẽ giao cho cấp dưới làm, rất ít khi phải tự thân vận động, nhưng hôm nay ngay cả thời gian nghỉ ngơi, nói chuyện cũng không có. Chẳng lẽ phòng làm việc của anh đã xảy ra biến cố gì sao?
Cố An Kỳ nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Khi đi xuống cầu thang cô đã thấy có người lén lút trốn ở phía sau qua hình ảnh phản chiếu trong gương. Bởi vì khoảng cách quá xa nên cô không nhìn rõ diện mạo người đó, tuy nhiên chắc có thể là paparazzi. Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Hà Viễn Hàng, theo trực giác cô vẫn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Dạo này cô cũng được xem như nhân vật nổi bật, paparazzi bám theo không ít, nhưng bám riết không tha kiểu này đúng là hiếm thấy.
Cô đi dạo qua vài con phố, cuối cùng cắt đuôi tên kia ở một ngã tư.
Suy nghĩ một lát, cô gọi điện thoại cho Tiết Tiểu Bảo, để anh làm nhiễu địa chỉ IP nhà mình, tuyệt đối sẽ không bị người ta phát hiện ra IP. Sau khi Tiết Tiểu Bảo đáp ứng Cố An Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại cô đang nợ chín trăm năm mươi vạn, với tình hình hiện tại của phòng làm việc Hà Viễn Hàng chắc cũng không thể trả mức lương cao cho cô. Mà nếu nhận lời thì vẫn phải chờ mấy tháng nữa, đợi đến khi ca sĩ ra album mới nhận được tiền. Ai, đây đúng không phải chuyện đơn giản gì mà.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Cố An Kỳ đang nghĩ tới chuyện nợ nần thì chuông di động vang lên.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ nói.
“An Kỳ, cô đã chuẩn bị cho chương trình 《818》 chưa? Có kế hoạch gì rồi?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Bây giờ tôi đang ở ngoài, không tiện nói, tôi đến công ty luôn đây, đúng lúc cũng có chuyện cần nói.” Cố An Kỳ nói vậy, Chu Á Kiệt cũng không từ chối, nhanh chóng đồng ý.
Cố An Kỳ ngồi taxi trở về công ty. Không sai, lúc này cô đã thay đổi ý định. Kế hoạch cũ đã bị cô loại bỏ hoàn toàn. Nha Nha vẫn còn giá trị lợi dụng, sau này có thể trở thành công cụ để cô lật đổ Đường Hải Lâm, vì vậy trước mắt cô chưa thể phá hủy Nha Nha và chương trình của cô ta.
Còn về Liêu Chính Bình hợp tác với Nha Nha ư… Cố An Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt. Thật ra nếu chỉ xét bề ngoài thì người lúc ấy hành hạ Cố An Kỳ thảm nhất, quá đáng nhất là Nha Nha, nhưng Cố An Kỳ biết người máu lạnh nhất, tàn nhẫn nhất lại là Liêu Chính Bình. Anh ta không hề nhiều lời, ném tất cả mọi chuyện cho Nha Nha làm, còn mình thì đứng sau xem kịch, thỉnh thoảng lại đưa vài đạo cụ lên, lạnh lùng nói một câu: “A, Nha Nha, Cố An Kỳ đã thua quá thảm rồi, mấy thứ này để cô ta dùng đi.” Mọi việc cứ như thế.
Cố An Kỳ đã nói rồi, nỗi nhục này, cô đã khắc sâu trong lòng. Ai nợ cô cái gì cô sẽ không quên, Liêu Chính Bình tuyệt đối cô cũng sẽ không bỏ qua. Lúc này buông tha cho Nha Nha, cũng không có nghĩa sẽ tha cho Liêu Chính Bình.
“Cô muốn làm thế nào?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Nha Nha thì chắc chắn phải giữ lại rồi, kế hoạch cho chương trình ngày mai hủy bỏ tất cả đi. Bây giờ Nha Nha còn giá trị lợi dụng, tuyệt đối không thể gây ra chuyện gì quá lớn được. Khoảng thời gian này là thời kì rất mẫn cảm với cô ta, cô ta chẳng những không thể xảy ra chuyện, mà tốt nhất phải tiếp tục phát triển sự nghiệp, đứng vững được vị trí của mình. Chỉ sau khi cô ta có thế lực thì mới có tư cách tranh đấu với Đường Hải Lâm. Hai người họ đấu nhau không phải sẽ càng thú vị hơn sao?” Khóe miệng Cố An Kỳ cong lên nhưng không hề có ý cười.
“Cho nên chương trình《818》, cô sẽ không để xảy ra chuyện gì đúng không, có cần tôi phối hợp với cô hay không?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Không cần, chương trình《818》 cứ diễn ra như bình thường. Cứ như đang đi hoạt động lịch trình như mọi ngày là được.” Cố An Kỳ bình tĩnh nói, giọng điệu không nghe ra vui hay giận.
“Sau đó thì sao? Cô định xử lý chuyện của Nha Nha như thế nào?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Xử lý ư? Tôi còn chẳng biết sao tôi phải quan tâm cơ.” Cố An Kỳ cười khẽ, “Cứ ngồi nhìn thôi, chúng ta không cần ra tay, Nha Nha sẽ tự có hành động.”
Nha Nha không phải loại người dễ dàng tha thứ, cũng không phải người sẽ dễ dàng nuốt trôi nỗi hận trong lòng. Đường Hải Lâm đã lừa dối cô ta, làm hại cô ta đến bước đường này, sao cô ta có thể bỏ qua cho anh ta dễ dàng được? Không sai, bây giờ cô ta đang lựa chọn nhẫn nhịn, tuy nhiên cũng sẽ không được lâu. Cô ta càng áp lực thì lực phản công càng lớn. Cố An Kỳ căn bản không cần ra tay, chỉ cần tạo ra một ngòi nổ, hay nói cách khác là tiêm cho cô ta một liều thuốc kích thích thì cô ta sẽ nhanh chóng bùng nổ, đến lúc đó hận thù, oán giận trong lòng sẽ đốc thúc cô ta dốc toàn lực đối phó với Đường Hải Lâm. Lúc đó Cố An Kỳ lại trở thành ngư ông đắc lợi.
Đường Hải Lâm? Nha Nha? Vở kịch của hai người này chắc chắn sẽ rất phấn khích.