Trong lòng Văn tiên sinh lúc này đang thầm oán Đường Hải Lâm không nói chuyện này sớm, nhưng chuyện đã tới nước không thể cứu vãn thế này rồi, có mắng mỏ anh ta thì cũng vô ích. Anh ta phân tích tình huống hiện tại, cảm thấy mọi chuyện chưa đến mức tệ lắm.
Nha Nha là một MC không có bối cảnh, nếu muốn kích động dư luận phát triển theo hướng cô ta mong muốn khá khó khăn, quản lý của cô ta, Trần tiểu thư Văn tiên sinh có quen biết, là một quản lý không có thủ đoạn. Làm việc cổ hủ không linh hoạt, không giao thiệp sâu với báo chí. Nếu không có bức ảnh nào, Văn tiên sinh nắm chắc trăm phần trăm có thể xoay chuyển tình huống.
“Văn tiên sinh, anh nhất định phải giúp tôi, thật sự tôi không hề đẩy cô ta, mụ đàn bà khốn nạn kia tự ngã xuống.” Đường Hải Lâm van nài.
“Đứa bé trong bụng cô ta…” Văn tiên sinh hỏi, “Đứa bé trong bụng cô ta có phải là của anh hay không?”
“Chắc chắn không phải của tôi, tuyệt đối không phải của tôi” Đường Hải Lâm trốn tránh trách nhiệm, “Cô ta rất lẳng lơ, chắc chắn đó không phải con tôi.”
Văn tiên sinh nghe vậy, khinh thường nhìn Đường Hải Lâm, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thu hồi toàn bộ cảm xúc trong mắt.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, anh phải trả lời thành thật cho tôi. Nếu anh nói dối, khi sự việc bị khui ra tôi sẽ không bảo vệ anh đâu.” Văn tiên sinh hỏi lại một lần nữa.
“…” Đường Hải Lâm do dự, “Chắc không phải của tôi đâu, trước đây tôi chưa từng nghe cô ta nói.”
“Nếu những gì anh nói không phải sự thật, Đường Hải Lâm, anh có biết nên phải làm gì không?” Văn tiên sinh lặp lại, khuôn mặt vốn âm trầm nay lại âm u thêm vài phần.
Văn tiên sinh là quản lý cao cấp nhất của “Hoa Dương”, năm đó đã kề vai sát cánh làm việc với người thành lập “Hoa Dương” Lạc tiên sinh. Ban đầu giới giải trí còn liên quan tới cả xã hội đen, “Hoa Dương” và xã hội đen vẫn có giao tình rất tốt với nhau, đều là trợ giúp đắc lực cho Văn tiên sinh.
Sau đó giới giải trí thanh lọc hoàn toàn, công ty cũng hoàn toàn bị tẩy trắng, cho nên Văn tiên sinh lại trở thành quản lý, cứ thế làm liền mười mấy năm, nay ở trong giới cũng là người có danh tiếng. Nếu không phải “Hoa Dương” vẫn âm thịnh dương suy, thiếu một “anh cả” thì sao anh ta phải chạy tới làm hậu thuẫn cho Đường Hải Lâm?
Vì hiểu quá rõ thủ đoạn của Văn tiên sinh nên sắc mặt Đường Hải Lâm trở nên cứng đờ, sau đó lập tức gật đầu như băm tỏi.
Nha Nha cũng không biết tình hình hiện nay của Đường Hải Lâm, cũng không biết bên ngoài đang nổi lên sóng to gió lớn. Cô ta vẫn bình tĩnh ở một mình trong bệnh viện, khoảng thời gian này cô ta đã suy nghĩ rất nhiều. Cô ta không điên, cũng không phải đầu óc không bình thường mới làm như vậy, chính vì hiểu quá rõ kết quả của chuyện này nên cô ta mới chọn ra tay trước.
Đường Hải Lâm, Nha Nha hiện tại chỉ cần là nghĩ đến cái tên này là lòng quặn thắt lại đau đớn. Cô ta hận không thể ăn thịt, uống máu anh ta, nghĩ đến những việc anh ta đã làm cô ta lại không thể tha thứ. Cô ta vốn cũng định ngoan ngoãn rút lui, xóa sạch sẽ sự tồn tại của đứa bé, sau đó chỉ làm một MC bình thường, nhưng khi cô ta nhìn thấy hình ảnh Đường Hải Lâm chu đáo dịu dàng chăm sóc cho Alice trên báo, lòng của cô ta không nhịn được đau đớn. Đứa con đầu tiên của cô ta, bố của nó đang ở bên cạnh người phụ nữ khác, mà cô ta vì bảo vệ bản thân mà phải đi phá đứa trẻ, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Khoảng thời gian khi đang làm việc cô ta cũng gặp lại Đường Hải Lâm, chỉ là Đường Hải Lâm mất kiên nhẫn đuổi cô ta đi, đẩy mạnh cô ta một cái khiến cô ta suýt nữa thì ngã xuống, Đường Hải Lâm lúc ấy nói rất nhiều lời khó nghe, còn bảo cô ta đừng quấy rầy cuộc sống của anh ta. Đạo lý gì đây? Cô ta đáng ghét như vậy sao? Sự quan tâm ngày trước của anh ta đâu rồi?
Vì sao lúc nào cô ta cũng phải chui vào một góc liếm láp vết thương? Vì sao tên đầu sỏ lại vẫn có thể sống ung dung tự tại? Điều này không phải quá không công bằng sao? Dựa vào cái gì cô ta có gãy răng cũng phải nuốt vào trong bụng, mà người kia lại ôm được thiên kim tiểu thư về?
Một khi ý nghĩ như vậy chôn ở trong lòng, nó sẽ lan tràn một cách rất nhanh chóng. Không, người bị tổn thương không nên chỉ có mình cô ta, cho dù chết, cô ta cũng phải kéo theo một cái đệm lưng. Nha Nha đã chuản bị hết mọi thứ, cũng đã xây dựng tốt tâm lý, bằng giá nào cô ta cũng phải lật đổ được Đường Hải Lâm, dù có chết cũng phải lột được một lớp da của anh ta.
Nha Nha nghĩ như vậy, trong mắt hiện lên sự ngoan độc, nắm chặt lấy tấm chăn, cô ta cười lạnh. Đường Hải Lâm, bây giờ anh đang hủy hoại thanh danh của tôi đúng không? Không sao cả, chuyện này càng bung bét càng tốt, trong tay tôi còn có một át chủ bài mà anh không thể nào lật đổ được.
“Vuốt nhẹ mái tóc đen dài của em…” Đột nhiên tiếng chuông di động của Nha Nha vang lên, cô ta híp mắt, nhận điện thoại.
“Ừ, là tôi, bây giờ có thể bắt đầu động thủ được rồi.” Nha Nha nói, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước, thậm chí ôn hòa đến mức quỷ dị. Mang theo cảm xúc khó nói rõ, cô ta cắt đứt điện thoại.
Lúc ấy trong đầu Nha Nha chỉ có suy nghĩ đồng quy vu tận, khiến cho cô ta chưa kịp tính toán đến sự sai lệch trong bối cảnh của hai người. Vài ngày sau dư luận vẫn tiếp tục ồn ào, Văn tiên sinh khống chế vài tờ báo, bắt đầu truyền ra tin tức ngày trước Nha Nha luôn ra vào quán bar uống rượu, có hành vi phòng đãng, ý định áp chế sự việc; mặt khác, Cố An Kỳ cứ cách mấy ngày lại để Chu Á Kiệt “không đúng lúc” cung cấp vài tin tức cho truyền thông, để cánh nhà báo “Tự do phát huy” .
Không hề nhắc tới Đường Hải Lâm, nhưng cũng đã gần tới đích. Lúc trước mọi người đều không tin vào những tin tức mà người nặc danh cung cấp cho họ, nhưng càng về sao, họ lại càng phát hiện ra điểm bất thường, nếu chuyện này thật sự chẳng liên quan gì đến Đường Hải Lâm thì sao Văn tiên sinh phải nhúng tay? [T R U Y E N F U L L . V N] Vì sao lại muốn tiêu diệt một MC nhỏ bé như Nha Nha? Không ít người đã bắt đầu nghi ngờ Đường Hải Lâm, nhưng phần lớn vẫn chưa dám đề cập thẳng đến tên “Đường Hải Lâm”.
Văn tiên sinh cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng kì lạ, rõ ràng anh ta đã đích thân ra tay giải quyết rồi. Theo lẽ thường, đáng lẽ Nha Nha không có bối cảnh đã phải nhanh chóng bị áp chế, các tờ báo khác cũng đã đưa tin không tốt về cô ta, cuối cùng đáng ra tin tức này phải che mắt mọi người mới phải. Nhưng vì sao? Vì sao chẳng có chút hiệu quả nào? Không, thậm chí có thể nói là các tờ báo lớn ngày càng chú ý đến chuyện này.
Chờ đến khi Văn tiên sinh phản ứng lại, chuẩn bị tạo ra scandal cho một nghệ sĩ khác để đánh lạc hướng chuyện của Đường Hải Lâm thì một việc lớn khác lại xảy ra. Đường Hải Lâm lại bị gọi đến sở cảnh sát tiến hành thẩm vấn một lần nữa.
“Đường Hải Lâm tiên sinh, tôi nghĩ chúng tôi phải điều tra lại một số chuyện.” Cảnh sát nói.
“Tôi cũng muốn thành thật một số chuyện.” Đường Hải Lâm và Văn tiên sinh đã bàn bạc trước với nhau nên trong lòng đã có sự chuẩn bị. Anh ta biết dạo này đang có tin đồn ám chỉ quan hệ giữa anh ta và Nha Nha, lúc trước cảnh sát không hề tìm anh ta, nhưng hôm nay lại gọi anh ta đến, nói không chừng là vì chuyện này.
“Tôi và Nha Nha lúc trước đúng là đã từng yêu nhau, nhưng vì lần trước do tôi quá sợ hãi hậu quả khi nói ra nên đã giấu giếm.” Đường Hải Lâm tỏ vẻ vô cùng áy náy, “Cô ấy xảy ra chuyện như vậy tôi cũng rất hoảng loạn. Dù sao cũng đã từng yêu nhau, không ngờ cô ấy lại mang thai đứa con của người khác, cuối cùng còn bị sinh non nữa.”
“Khoảng thời gian anh và cô ấy yêu nhau trùng khớp với thời gian cô ấy mang thai, vì sao anh lại chắc chắn mình không phải là cha đứa bé?” Cảnh sát rất bình tĩnh hỏi, mặt không hề thay đổi.
“Cô ấy chưa từng nói với tôi chuyện đứa bé, hơn nữa lúc ấy cô ấy cũng có dấu hiệu bắt cá hai tay, cho nên…” Đường Hải Lâm không nói hết, để không gian cho cảnh sát tưởng tượng, ám chỉ Nha Nha chơi bời với người khác, đứa bé trong bụng cũng không phải của anh ta.
“Nếu Đường tiên sinh đã có tự tin như vậy thì hãy hợp tác với chúng tôi, để chúng tôi xét nghiệm ít máu của anh, ở hiện trường có vết máu của người thứ hai, vì vậy chúng tôi muốn xác định xem nó có trùng khớp với máu của những người bị tình nghi hay không.”
“Anh vẫn đang nghi ngờ tôi sao?” Đường Hải Lâm giả vờ tức giận, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, anh ta biết lúc đó mình không hề bị thương, càng không cần nói đến việc chảy máu.
“Mong anh thông cảm, đây là làm theo phép tắc.” Cảnh sát nghiêm túc nói, “Nếu sau khi xét nghiệm không phải Đường tiên sinh thì chúng tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh nữa.”
Đường Hải Lâm giả vờ tự hỏi một lát, sau đó làm như hào phòng nói: “Thôi, thử máu thì thử đi, dù sao xét nghiệm xong cũng sẽ chứng minh được sự trong sạch của tôi.”
Cảnh sát đưa Đường Hải Lâm đến một căn phòng, sau khi lấy ít máu thì bảo anh ta chờ kết quả xét nghiệm trong vài ngày, nếu không phải của anh ta, sở cảnh sát sẽ không tra hỏi anh ta nữa mà loại anh ta khỏi danh sách tình nghi. Tâm trạng của Đường Hải Lâm rất tốt, không nghĩ lại có bia đỡ đạn giải quyết chuyện này hộ anh ta, áp lực đè nén đã lâu được giải tỏa, đêm đó anh ta đến quán bar vui chơi điên cuồng, uống rượu đến mức ngay cả điện thoại của Văn tiên sinh cũng không nhận.
Ngày hôm sau Văn tiên sinh hỏi ta trong sở cảnh sát đã bị hỏi cái gì, anh ta không hề tiết lộ, chỉ mặt mày hớn hở nói là mọi chuyện đã được giải quyết, cảnh sát đã hết nghi ngờ anh ta. Văn tiên sinh mặc dù không biết rõ mọi chuyện nhưng nhìn dáng vẻ đó của anh ta vẫn quyết định tin anh ta một lần.
Ba ngày sau, khi Đường Hải Lâm đang nhàn nhã uống trà với Alice, vài cảnh sát xông vào, yêu cầu Đường Hải Lâm đi cùng họ, Đường Hải Lâm sững sờ, đây… đây rốt cuộc là sao? Không phải nói chỉ cần kết quả xét nghiệm không liên quan đến anh ta thì sẽ không quấy rầy anh ta nữa sao? Vì sao lại… ?
Đường Hải Lâm ra sức phản kháng, trong cơn giận dữ hét lên: “Không phải nói không liên quan đến tôi sao, các anh ** đang làm gì vậy ? Còn tìm tôi làm gì?”
Alice mắt trợn tròn nhìn Đường Hải Lâm bị lôi đi, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn, nhìn cái người đang chửi ầm ĩ mất hết cả hình tượng kia cô thật sự rất khó có thể tưởng tượng, đây chính là người vẫn luôn săn sóc che chở cho cô. Alice đầu óc trống rỗng, không hề ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn Đường Hải Lâm tức giận bị vài cảnh sát dẫn đi.
Trong lòng Văn tiên sinh lúc này đang thầm oán Đường Hải Lâm không nói chuyện này sớm, nhưng chuyện đã tới nước không thể cứu vãn thế này rồi, có mắng mỏ anh ta thì cũng vô ích. Anh ta phân tích tình huống hiện tại, cảm thấy mọi chuyện chưa đến mức tệ lắm.
Nha Nha là một MC không có bối cảnh, nếu muốn kích động dư luận phát triển theo hướng cô ta mong muốn khá khó khăn, quản lý của cô ta, Trần tiểu thư Văn tiên sinh có quen biết, là một quản lý không có thủ đoạn. Làm việc cổ hủ không linh hoạt, không giao thiệp sâu với báo chí. Nếu không có bức ảnh nào, Văn tiên sinh nắm chắc trăm phần trăm có thể xoay chuyển tình huống.
“Văn tiên sinh, anh nhất định phải giúp tôi, thật sự tôi không hề đẩy cô ta, mụ đàn bà khốn nạn kia tự ngã xuống.” Đường Hải Lâm van nài.
“Đứa bé trong bụng cô ta…” Văn tiên sinh hỏi, “Đứa bé trong bụng cô ta có phải là của anh hay không?”
“Chắc chắn không phải của tôi, tuyệt đối không phải của tôi” Đường Hải Lâm trốn tránh trách nhiệm, “Cô ta rất lẳng lơ, chắc chắn đó không phải con tôi.”
Văn tiên sinh nghe vậy, khinh thường nhìn Đường Hải Lâm, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thu hồi toàn bộ cảm xúc trong mắt.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, anh phải trả lời thành thật cho tôi. Nếu anh nói dối, khi sự việc bị khui ra tôi sẽ không bảo vệ anh đâu.” Văn tiên sinh hỏi lại một lần nữa.
“…” Đường Hải Lâm do dự, “Chắc không phải của tôi đâu, trước đây tôi chưa từng nghe cô ta nói.”
“Nếu những gì anh nói không phải sự thật, Đường Hải Lâm, anh có biết nên phải làm gì không?” Văn tiên sinh lặp lại, khuôn mặt vốn âm trầm nay lại âm u thêm vài phần.
Văn tiên sinh là quản lý cao cấp nhất của “Hoa Dương”, năm đó đã kề vai sát cánh làm việc với người thành lập “Hoa Dương” Lạc tiên sinh. Ban đầu giới giải trí còn liên quan tới cả xã hội đen, “Hoa Dương” và xã hội đen vẫn có giao tình rất tốt với nhau, đều là trợ giúp đắc lực cho Văn tiên sinh.Sau đó giới giải trí thanh lọc hoàn toàn, công ty cũng hoàn toàn bị tẩy trắng, cho nên Văn tiên sinh lại trở thành quản lý, cứ thế làm liền mười mấy năm, nay ở trong giới cũng là người có danh tiếng. Nếu không phải “Hoa Dương” vẫn âm thịnh dương suy, thiếu một “anh cả” thì sao anh ta phải chạy tới làm hậu thuẫn cho Đường Hải Lâm?
Vì hiểu quá rõ thủ đoạn của Văn tiên sinh nên sắc mặt Đường Hải Lâm trở nên cứng đờ, sau đó lập tức gật đầu như băm tỏi.
Nha Nha cũng không biết tình hình hiện nay của Đường Hải Lâm, cũng không biết bên ngoài đang nổi lên sóng to gió lớn. Cô ta vẫn bình tĩnh ở một mình trong bệnh viện, khoảng thời gian này cô ta đã suy nghĩ rất nhiều. Cô ta không điên, cũng không phải đầu óc không bình thường mới làm như vậy, chính vì hiểu quá rõ kết quả của chuyện này nên cô ta mới chọn ra tay trước.
Đường Hải Lâm, Nha Nha hiện tại chỉ cần là nghĩ đến cái tên này là lòng quặn thắt lại đau đớn. Cô ta hận không thể ăn thịt, uống máu anh ta, nghĩ đến những việc anh ta đã làm cô ta lại không thể tha thứ. Cô ta vốn cũng định ngoan ngoãn rút lui, xóa sạch sẽ sự tồn tại của đứa bé, sau đó chỉ làm một MC bình thường, nhưng khi cô ta nhìn thấy hình ảnh Đường Hải Lâm chu đáo dịu dàng chăm sóc cho Alice trên báo, lòng của cô ta không nhịn được đau đớn. Đứa con đầu tiên của cô ta, bố của nó đang ở bên cạnh người phụ nữ khác, mà cô ta vì bảo vệ bản thân mà phải đi phá đứa trẻ, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Khoảng thời gian khi đang làm việc cô ta cũng gặp lại Đường Hải Lâm, chỉ là Đường Hải Lâm mất kiên nhẫn đuổi cô ta đi, đẩy mạnh cô ta một cái khiến cô ta suýt nữa thì ngã xuống, Đường Hải Lâm lúc ấy nói rất nhiều lời khó nghe, còn bảo cô ta đừng quấy rầy cuộc sống của anh ta. Đạo lý gì đây? Cô ta đáng ghét như vậy sao? Sự quan tâm ngày trước của anh ta đâu rồi?
Vì sao lúc nào cô ta cũng phải chui vào một góc liếm láp vết thương? Vì sao tên đầu sỏ lại vẫn có thể sống ung dung tự tại? Điều này không phải quá không công bằng sao? Dựa vào cái gì cô ta có gãy răng cũng phải nuốt vào trong bụng, mà người kia lại ôm được thiên kim tiểu thư về?
Một khi ý nghĩ như vậy chôn ở trong lòng, nó sẽ lan tràn một cách rất nhanh chóng. Không, người bị tổn thương không nên chỉ có mình cô ta, cho dù chết, cô ta cũng phải kéo theo một cái đệm lưng. Nha Nha đã chuản bị hết mọi thứ, cũng đã xây dựng tốt tâm lý, bằng giá nào cô ta cũng phải lật đổ được Đường Hải Lâm, dù có chết cũng phải lột được một lớp da của anh ta.
Nha Nha nghĩ như vậy, trong mắt hiện lên sự ngoan độc, nắm chặt lấy tấm chăn, cô ta cười lạnh. Đường Hải Lâm, bây giờ anh đang hủy hoại thanh danh của tôi đúng không? Không sao cả, chuyện này càng bung bét càng tốt, trong tay tôi còn có một át chủ bài mà anh không thể nào lật đổ được.
“Vuốt nhẹ mái tóc đen dài của em…” Đột nhiên tiếng chuông di động của Nha Nha vang lên, cô ta híp mắt, nhận điện thoại.
“Ừ, là tôi, bây giờ có thể bắt đầu động thủ được rồi.” Nha Nha nói, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước, thậm chí ôn hòa đến mức quỷ dị. Mang theo cảm xúc khó nói rõ, cô ta cắt đứt điện thoại.
Lúc ấy trong đầu Nha Nha chỉ có suy nghĩ đồng quy vu tận, khiến cho cô ta chưa kịp tính toán đến sự sai lệch trong bối cảnh của hai người. Vài ngày sau dư luận vẫn tiếp tục ồn ào, Văn tiên sinh khống chế vài tờ báo, bắt đầu truyền ra tin tức ngày trước Nha Nha luôn ra vào quán bar uống rượu, có hành vi phòng đãng, ý định áp chế sự việc; mặt khác, Cố An Kỳ cứ cách mấy ngày lại để Chu Á Kiệt “không đúng lúc” cung cấp vài tin tức cho truyền thông, để cánh nhà báo “Tự do phát huy” .
Không hề nhắc tới Đường Hải Lâm, nhưng cũng đã gần tới đích. Lúc trước mọi người đều không tin vào những tin tức mà người nặc danh cung cấp cho họ, nhưng càng về sao, họ lại càng phát hiện ra điểm bất thường, nếu chuyện này thật sự chẳng liên quan gì đến Đường Hải Lâm thì sao Văn tiên sinh phải nhúng tay? [T R U Y E N F U L L . V N] Vì sao lại muốn tiêu diệt một MC nhỏ bé như Nha Nha? Không ít người đã bắt đầu nghi ngờ Đường Hải Lâm, nhưng phần lớn vẫn chưa dám đề cập thẳng đến tên “Đường Hải Lâm”.
Văn tiên sinh cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng kì lạ, rõ ràng anh ta đã đích thân ra tay giải quyết rồi. Theo lẽ thường, đáng lẽ Nha Nha không có bối cảnh đã phải nhanh chóng bị áp chế, các tờ báo khác cũng đã đưa tin không tốt về cô ta, cuối cùng đáng ra tin tức này phải che mắt mọi người mới phải. Nhưng vì sao? Vì sao chẳng có chút hiệu quả nào? Không, thậm chí có thể nói là các tờ báo lớn ngày càng chú ý đến chuyện này.
Chờ đến khi Văn tiên sinh phản ứng lại, chuẩn bị tạo ra scandal cho một nghệ sĩ khác để đánh lạc hướng chuyện của Đường Hải Lâm thì một việc lớn khác lại xảy ra. Đường Hải Lâm lại bị gọi đến sở cảnh sát tiến hành thẩm vấn một lần nữa.
“Đường Hải Lâm tiên sinh, tôi nghĩ chúng tôi phải điều tra lại một số chuyện.” Cảnh sát nói.
“Tôi cũng muốn thành thật một số chuyện.” Đường Hải Lâm và Văn tiên sinh đã bàn bạc trước với nhau nên trong lòng đã có sự chuẩn bị. Anh ta biết dạo này đang có tin đồn ám chỉ quan hệ giữa anh ta và Nha Nha, lúc trước cảnh sát không hề tìm anh ta, nhưng hôm nay lại gọi anh ta đến, nói không chừng là vì chuyện này.
“Tôi và Nha Nha lúc trước đúng là đã từng yêu nhau, nhưng vì lần trước do tôi quá sợ hãi hậu quả khi nói ra nên đã giấu giếm.” Đường Hải Lâm tỏ vẻ vô cùng áy náy, “Cô ấy xảy ra chuyện như vậy tôi cũng rất hoảng loạn. Dù sao cũng đã từng yêu nhau, không ngờ cô ấy lại mang thai đứa con của người khác, cuối cùng còn bị sinh non nữa.”
“Khoảng thời gian anh và cô ấy yêu nhau trùng khớp với thời gian cô ấy mang thai, vì sao anh lại chắc chắn mình không phải là cha đứa bé?” Cảnh sát rất bình tĩnh hỏi, mặt không hề thay đổi.
“Cô ấy chưa từng nói với tôi chuyện đứa bé, hơn nữa lúc ấy cô ấy cũng có dấu hiệu bắt cá hai tay, cho nên…” Đường Hải Lâm không nói hết, để không gian cho cảnh sát tưởng tượng, ám chỉ Nha Nha chơi bời với người khác, đứa bé trong bụng cũng không phải của anh ta.
“Nếu Đường tiên sinh đã có tự tin như vậy thì hãy hợp tác với chúng tôi, để chúng tôi xét nghiệm ít máu của anh, ở hiện trường có vết máu của người thứ hai, vì vậy chúng tôi muốn xác định xem nó có trùng khớp với máu của những người bị tình nghi hay không.”
“Anh vẫn đang nghi ngờ tôi sao?” Đường Hải Lâm giả vờ tức giận, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, anh ta biết lúc đó mình không hề bị thương, càng không cần nói đến việc chảy máu.
“Mong anh thông cảm, đây là làm theo phép tắc.” Cảnh sát nghiêm túc nói, “Nếu sau khi xét nghiệm không phải Đường tiên sinh thì chúng tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh nữa.”
Đường Hải Lâm giả vờ tự hỏi một lát, sau đó làm như hào phòng nói: “Thôi, thử máu thì thử đi, dù sao xét nghiệm xong cũng sẽ chứng minh được sự trong sạch của tôi.”
Cảnh sát đưa Đường Hải Lâm đến một căn phòng, sau khi lấy ít máu thì bảo anh ta chờ kết quả xét nghiệm trong vài ngày, nếu không phải của anh ta, sở cảnh sát sẽ không tra hỏi anh ta nữa mà loại anh ta khỏi danh sách tình nghi. Tâm trạng của Đường Hải Lâm rất tốt, không nghĩ lại có bia đỡ đạn giải quyết chuyện này hộ anh ta, áp lực đè nén đã lâu được giải tỏa, đêm đó anh ta đến quán bar vui chơi điên cuồng, uống rượu đến mức ngay cả điện thoại của Văn tiên sinh cũng không nhận.
Ngày hôm sau Văn tiên sinh hỏi ta trong sở cảnh sát đã bị hỏi cái gì, anh ta không hề tiết lộ, chỉ mặt mày hớn hở nói là mọi chuyện đã được giải quyết, cảnh sát đã hết nghi ngờ anh ta. Văn tiên sinh mặc dù không biết rõ mọi chuyện nhưng nhìn dáng vẻ đó của anh ta vẫn quyết định tin anh ta một lần.
Ba ngày sau, khi Đường Hải Lâm đang nhàn nhã uống trà với Alice, vài cảnh sát xông vào, yêu cầu Đường Hải Lâm đi cùng họ, Đường Hải Lâm sững sờ, đây… đây rốt cuộc là sao? Không phải nói chỉ cần kết quả xét nghiệm không liên quan đến anh ta thì sẽ không quấy rầy anh ta nữa sao? Vì sao lại… ?
Đường Hải Lâm ra sức phản kháng, trong cơn giận dữ hét lên: “Không phải nói không liên quan đến tôi sao, các anh ** đang làm gì vậy ? Còn tìm tôi làm gì?”
Alice mắt trợn tròn nhìn Đường Hải Lâm bị lôi đi, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn, nhìn cái người đang chửi ầm ĩ mất hết cả hình tượng kia cô thật sự rất khó có thể tưởng tượng, đây chính là người vẫn luôn săn sóc che chở cho cô. Alice đầu óc trống rỗng, không hề ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn Đường Hải Lâm tức giận bị vài cảnh sát dẫn đi.