“Anh Dật Phàm…” Từ xa Cố An Kỳ đã nghe thấy một giọng nói làm nũng ngọt đến phát ngấy làm cho người nghe chưa quen như cô lập tức nổi da gà.
“Cô là… Thái Nhược Lâm?” Tô Dật Phàm ngập ngừng vài giây để suy nghĩ.
“Vâng, em là Thái Nhược Lâm.” Khuôn mặt của Thái Nhược Lâm đỏ ửng, giống như được Tô Dật Phàm nhớ tên là một điều rất vinh hạnh đối với cô ta.
“Có chuyện gì không?” Tâm trạng của Tô Dật Phàm hiện tại không được tốt lắm, tâm hồn đang lơ lửng trên mây, cộng thêm ở đằng sau đang có Cố An Kỳ xem trò hay, vì vậy cách nói chuyện vô cùng xa cách.
“À ừm, tuần sau em sẽ tham gia chương trình 《GoGo xông lên 》, lúc đó có thể mời anh Dật Phàm…” Thái Nhược Lâm từ từ cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau.
Cố An Kỳ ở phía sau Tô Dật Phàm nhô đầu ra, nhưng phát hiện Thái Nhược Lâm vẫn không nhìn thấy cô nên tiếp tục mặc kệ.
“Trò chơi ở chương trình đó cũng không khó khăn lắm đâu, có thể hợp tác giúp đỡ nhau. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi đồng đội của cô.” Tô Dật Phàm ôn hòa nói.
Hả? Thái Nhược Lâm lập tức sững sờ, đây không phải kết quả mà cô ta muốn, cô ta muốn hợp tác với Tô Dật Phàm nên mới ra mặt hỏi mà. Dạo này Tô Dật Phàm hợp tác với nữ minh tinh nào thì đều có scandal với minh tinh đó, vì muốn được thân thiết với Tô Dật Phàm hơn cũng như được lăng xê để nổi tiếng nên cô ta mới nghĩ ra cách này. Mặt khác, Tô Dật Phàm cũng là nghệ sĩ cô ta thích nhất từ trước tới nay, cô ta thầm thích anh đã lâu, nay nhìn Tô Dật Phàm bị người cô ta xem thường nhất, ngứa mắt nhất là Cố An Kỳ chiếm lấy thì trong lòng hơi khó chịu, hay phải nói là căm ghét.
“Đồng đội của anh Dật Phàm là…” Thái Nhược Lâm thử hỏi.
“Tuần sau tôi và cô ấy sẽ xuất hiện với tư cách là đồng đội.” Tô Dật Phàm kéo người nào đó bên cạnh đang đứng xem trò hay, mặc kệ mọi chuyện ra.
“Cố An Kỳ?” Thái Nhược Lâm mở to mắt, lại là cô? Sao lại là cô? Thái Nhược Lâm vất vả lắm mới đào được thông tin Tô Dật Phàm một mình tham gia chương trình《GoGo xông lên 》, cô ta sống chết bám lấy quản lý nhà mình sắp xếp lịch trình, tại sao, tại sao lại là Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm cùng tham gia?
Thái Nhược Lâm không biết gần đây lịch trình của Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ đã được điều chỉnh lại, trên cơ bản gần như giống nhau, lý do là để có thể quảng bá cùng lúc, mặt khác cũng bởi vì Cố An Kỳ mới nhận được một “món quà” kinh sợ như vậy, mọi người đều lo lắng cô tham gia chương trình một mình, cho nên lặng lẽ sắp xếp lịch trình của cô và Tô Dật Phàm giống nhau. Thật ra Tô Dật Phàm là người yêu cầu chuyện này đầu tiên, mấy quản lý không thể thuyết phục được anh, cuối cùng qua một cuộc điện thoại của anh đã bị anh thu phục. 《GoGo xông lên 》 ban đầu là một mình Tô Dật Phàm tham gia, nhưng sau khi sắp xếp lại thì Cố An Kỳ cũng chiếm được cơ hội này.
Sắc mặt của Thái Nhược Lâm rất khó coi, hận không thể đâm cho khuôn mặt của Cố An Kỳ thủng một lỗ. Đôi mắt hạnh của Cố An Kỳ mở to nhìn Thái Nhược Lâm đối diện không ngừng phóng sát khí về phía mình thì thấy quá nhàm chán, quay đầu dời mắt về phía Tô Dật Phàm, dáng vẻ lười biếng như không để Thái Nhược Lâm vào mắt.
“Cố An Kỳ, lần này cậu tham gia cùng anh Dật Phàm sao? Sao mình chưa từng nghe cậu nói?” Thái Nhược Lâm vẫn có thể giữ nguyên giọng nói ngọt ngào khiến Cố An Kỳ hơi ngạc nhiên.
“Tôi và cô thân đến mức đó sao?” Cố An Kỳ mở to mắt, dáng vẻ ngây thơ vô tội.
Thái Nhược Lâm cắn chặt răng, sắc mặt lại là khó coi thêm vài phần, mặc dù vẫn mang theo sự thân thiết, nhưng khi đối mặt hai người đã quá quen thuộc với việc mang mặt nạ, giả vờ của cô ta tất nhiên là trăm ngàn chỗ hở.
Tô Dật Phàm dường như nhìn ra sự căm hận của Thái Nhược Lâm, yên lặng kéo Cố An Kỳ đến bên cạnh mình: “Ngại quá, tôi và An Kỳ còn có việc nên đi trước.”
An Kỳ? Tô Dật Phàm gọi đứa con gái kia là gì? An Kỳ? Thân thiết như vậy ư? Vì sao với cô ta thì gọi cả họ tên nghe rất xa lạ, còn đối với Cố An Kỳ thì lại gọi tên vô cùng thân mật? Thái Nhược Lâm hung hăng nhìn Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm song song rời đi, sắc mặt vô cùng khó chịu.
“Anh thật xấu tính, khi vở kịch bắt đầu diễn theo ý em thì lại kéo em đi.” Cố An Kỳ bất mãn nói, “Còn chưa được xem hết nữa.”
“Em thích xem kịch như vậy ư?” Tô Dật Phàm run rẩy khóe miệng.
“Cũng không phải, chỉ là hiếm hoi mới gặp được người bắn tim tung tóe đến anh như vậy nên cảm thấy mới mẻ thôi.” Cố An Kỳ suy nghĩ rồi nói, “Tuy nhiên vở kịch này chẳng thú vị gì cả. Người nhàm chán, kịch bản cũng nhàm chán.”
Tô Dật Phàm buồn cười xoa đầu Cố An Kỳ: “Chỉ biết xem kịch thôi, không ra chắn giúp anh gì cả.”
“Em không muốn làm bia đỡ đạn đâu, em đã bị hận quá nhiều rồi, rắc rối cũng một đống, tự nhiên lại thêm tên mình vào vài cái danh sách đen làm gì chứ.” Cố An Kỳ lười biếng nói, sau đó ngáp một cái.
“…” Tô Dật Phàm không trả lời, thay vào đó im lặng một lúc, nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của Cố An Kỳ, thở dài một cái rồi lẩm bẩm: “Không, chắc chắn em sẽ không bị thương nữa.”
“Anh nói gì cơ?” Cố An Kỳ quay đầu nhìn Tô Dật Phàm.
“Không có gì, mau đi lên văn phòng của Âu Dương tiên sinh đi.” Tô Dật Phàm nhàn nhạt nói. Anh không nói lại, bởi vì anh không muốn Cố An Kỳ cảm thấy áp lực, có vài thứ không phải cứ nói miệng là được, nhiều lúc, hành động so với ngôn ngữ còn quan trọng hơn.
“Đến cả rồi à? Ngồi đi.” Âu Dương Thừa nói với hai người đang từ ngoài cửa đi vào.
“Hai người còn có lịch trình nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.” Âu Dương Thừa nói, “Có một số việc tôi muốn xác nhận trước với hai người, hai người đang hẹn hò thật sự hay đó chỉ là tin đồn?”
Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm đều sửng sốt: “Vì sao Âu Dương tiên sinh lại hỏi vậy?”
“Trả lời tôi trước đã.” Âu Dương Thừa không trả lời câu hỏi của họ mà muốn họ nói ra đáp án trước.
“Chúng tôi không có hẹn hò.” Tô Dật Phàm trả lời, giọng điệu hơi lạnh lùng.
Âu Dương Thừa nhìn sâu vào Tô Dật Phàm, lông mày hơi nhíu lại: “Như vậy hai người không có ý định hẹn hò?”
“Hả?” Cố An Kỳ thật sự không rõ Âu Dương Thừa có âm mưu gì, khiến hai người họ trở tay không kịp, “Có gì muốn nói, Âu Dương tiên sinh có thể nói thẳng, cứ nửa úp nửa mở sao chúng tôi hiểu được. Đoán đến đoán đi cũng chẳng có gì thú vị.”
“Nếu hai người không có ý định hẹn hò, tốt nhất vẫn nên ít tiếp xúc với nhau thì hơn. Hai người cũng biết gần đây fan chiến rất lợi hại, tiếp tục thân thiết thì sẽ xảy ra chuyện lớn.” Âu Dương Thừa dừng một chút, uống ngụm trà rồi nói tiếp, “Đương nhiên, nếu hai người định hẹn hò thì nên nhanh chóng mở cuộc họp báo công bố rõ ràng. Mặc dù cuộc chiến lập tức còn bùng nổ lớn hơn, nhưng về lâu dài mà nói, hiệu quả lại rất tốt. An Kỳ, cô cũng không cần luôn chuẩn bị biện pháp phòng vệ hay lo lắng hãi hùng; Dật Phàm, cậu cũng có thể danh chính ngôn thuận chắn trước An Kỳ mà bảo vệ.”
Cố An Kỳ nhíu mày, không trả lời ngay. Có lẽ, nên nói cô không biết nên làm thế nào để trả lời mới đúng, lúc này cô hơi mâu thuẫn, không biết mình nên đi con đường nào, tâm trạng lúc này cô cũng không nói nên lời. Cô trầm mặc nhìn Tô Dật Phàm bên cạnh, lại phát hiện đối phương cũng giống cô, nhíu chặt lông mày.
Thì ra là thế… Thấy tình cảnh đó, khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, nếu anh cũng không thể quyết định được, vậy thì để cô mở miệng đi.
“Chúng tôi không có ý định này.” Cố An Kỳ mở miệng nói, cách nói vô cùng chắc chắn.
Cô có thiện cảm với Tô Dật Phàm, nhưng cũng chỉ dừng lại thiện cảm mà thôi, không có ý nghĩ khác. Cô thừa nhận khi nghe nói Tô Dật Phàm từng là bạn trai của cô, thái độ của cô đối với Tô Dật Phàm có chút thay đổi, trong khoảng thời gian này ở bên nhau cũng rất hòa hợp, nhưng vẫn chưa tới mức “Yêu” kia.
Cô không thích có scandal lung tung, ngoại trừ khi bắt buộc để quảng bá, cô không nghĩ hoặc không muốn có scandal với nam nghệ sĩ. Cô muốn một tình yêu chân thành, không hỗn loạn tạp chất, đáng tiếc Tô Dật Phàm cũng không phải người thích hợp. Cô là người có lòng tự trọng rất mạnh, không hy vọng Tô Dật Phàm bởi vì bảo vệ cô mà lấy cớ này để che mắt thiên hạ.
Cô chính là cô, lúc nào cũng ngẩng đầu đi về phía trước, cho dù ngã xuống cũng không sao. Cô sẽ không vì bất cứ ai mà bỏ lòng tự trọng xuống, cô mãi mãi là một nữ vương cao ngạo. Mãi mãi cũng không phải là cô bé lọ lem nhỏ bé.
Tô Dật Phàm nghe thấy lời nói của Cố An Kỳ thì cũng không có phản bác, chỉ nhìn thật lâu vào Cố An Kỳ dị thường quả quyết bên cạnh, không biết đang suy nghĩ điều gì. Anh không thể nói những lời “tỏ tình”, bởi vì trong lòng anh còn có Lâm Huyên Di. Anh thích Cố An Kỳ, không sai, nhưng nếu như vậy mà ở bên cô thì đối với cô thật không công bằng. Anh, không muốn làm như vậy.
“Một khi đã như vậy, hoạt động sau này của hai người sẽ được tách ra, ngoài hoạt động quảng bá thì tất cả đều tách ra làm riêng hết.” Âu Dương Thừa cảm giác được bầu không khí đã thay đổi, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi nheo lại, nói thẳng với hai người.
“Tôi hiểu.” Cố An Kỳ gật gật đầu, “Âu Dương tiên sinh còn chuyện gì muốn phân phó không?”
“Không có, tôi sẽ sắp xếp cho cô một nhóm chuyên bảo vệ nghệ sĩ đến bảo vệ sự an toàn cho cô.” Âu Dương Thừa hứa hẹn.
“Ừ, cám ơn Âu Dương tiên sinh, về chuyện sắp xếp công việc, sau này anh có thể thảo luận trực tiếp với Chu tiên sinh, tôi tin anh ấy sẽ nói ràng với anh hơn.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, “Từ trước đến nay tôi đối với quyết định của công ty hình như đều không có hành động phản đối nào, Âu Dương tiên sinh rõ chứ?”
“Anh Dật Phàm…” Từ xa Cố An Kỳ đã nghe thấy một giọng nói làm nũng ngọt đến phát ngấy làm cho người nghe chưa quen như cô lập tức nổi da gà.
“Cô là… Thái Nhược Lâm?” Tô Dật Phàm ngập ngừng vài giây để suy nghĩ.
“Vâng, em là Thái Nhược Lâm.” Khuôn mặt của Thái Nhược Lâm đỏ ửng, giống như được Tô Dật Phàm nhớ tên là một điều rất vinh hạnh đối với cô ta.
“Có chuyện gì không?” Tâm trạng của Tô Dật Phàm hiện tại không được tốt lắm, tâm hồn đang lơ lửng trên mây, cộng thêm ở đằng sau đang có Cố An Kỳ xem trò hay, vì vậy cách nói chuyện vô cùng xa cách.
“À ừm, tuần sau em sẽ tham gia chương trình 《GoGo xông lên 》, lúc đó có thể mời anh Dật Phàm…” Thái Nhược Lâm từ từ cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau.
Cố An Kỳ ở phía sau Tô Dật Phàm nhô đầu ra, nhưng phát hiện Thái Nhược Lâm vẫn không nhìn thấy cô nên tiếp tục mặc kệ.
“Trò chơi ở chương trình đó cũng không khó khăn lắm đâu, có thể hợp tác giúp đỡ nhau. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi đồng đội của cô.” Tô Dật Phàm ôn hòa nói.
Hả? Thái Nhược Lâm lập tức sững sờ, đây không phải kết quả mà cô ta muốn, cô ta muốn hợp tác với Tô Dật Phàm nên mới ra mặt hỏi mà. Dạo này Tô Dật Phàm hợp tác với nữ minh tinh nào thì đều có scandal với minh tinh đó, vì muốn được thân thiết với Tô Dật Phàm hơn cũng như được lăng xê để nổi tiếng nên cô ta mới nghĩ ra cách này. Mặt khác, Tô Dật Phàm cũng là nghệ sĩ cô ta thích nhất từ trước tới nay, cô ta thầm thích anh đã lâu, nay nhìn Tô Dật Phàm bị người cô ta xem thường nhất, ngứa mắt nhất là Cố An Kỳ chiếm lấy thì trong lòng hơi khó chịu, hay phải nói là căm ghét.
“Đồng đội của anh Dật Phàm là…” Thái Nhược Lâm thử hỏi.
“Tuần sau tôi và cô ấy sẽ xuất hiện với tư cách là đồng đội.” Tô Dật Phàm kéo người nào đó bên cạnh đang đứng xem trò hay, mặc kệ mọi chuyện ra.
“Cố An Kỳ?” Thái Nhược Lâm mở to mắt, lại là cô? Sao lại là cô? Thái Nhược Lâm vất vả lắm mới đào được thông tin Tô Dật Phàm một mình tham gia chương trình《GoGo xông lên 》, cô ta sống chết bám lấy quản lý nhà mình sắp xếp lịch trình, tại sao, tại sao lại là Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm cùng tham gia?
Thái Nhược Lâm không biết gần đây lịch trình của Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ đã được điều chỉnh lại, trên cơ bản gần như giống nhau, lý do là để có thể quảng bá cùng lúc, mặt khác cũng bởi vì Cố An Kỳ mới nhận được một “món quà” kinh sợ như vậy, mọi người đều lo lắng cô tham gia chương trình một mình, cho nên lặng lẽ sắp xếp lịch trình của cô và Tô Dật Phàm giống nhau. Thật ra Tô Dật Phàm là người yêu cầu chuyện này đầu tiên, mấy quản lý không thể thuyết phục được anh, cuối cùng qua một cuộc điện thoại của anh đã bị anh thu phục. 《GoGo xông lên 》 ban đầu là một mình Tô Dật Phàm tham gia, nhưng sau khi sắp xếp lại thì Cố An Kỳ cũng chiếm được cơ hội này.
Sắc mặt của Thái Nhược Lâm rất khó coi, hận không thể đâm cho khuôn mặt của Cố An Kỳ thủng một lỗ. Đôi mắt hạnh của Cố An Kỳ mở to nhìn Thái Nhược Lâm đối diện không ngừng phóng sát khí về phía mình thì thấy quá nhàm chán, quay đầu dời mắt về phía Tô Dật Phàm, dáng vẻ lười biếng như không để Thái Nhược Lâm vào mắt.
“Cố An Kỳ, lần này cậu tham gia cùng anh Dật Phàm sao? Sao mình chưa từng nghe cậu nói?” Thái Nhược Lâm vẫn có thể giữ nguyên giọng nói ngọt ngào khiến Cố An Kỳ hơi ngạc nhiên.
“Tôi và cô thân đến mức đó sao?” Cố An Kỳ mở to mắt, dáng vẻ ngây thơ vô tội.
Thái Nhược Lâm cắn chặt răng, sắc mặt lại là khó coi thêm vài phần, mặc dù vẫn mang theo sự thân thiết, nhưng khi đối mặt hai người đã quá quen thuộc với việc mang mặt nạ, giả vờ của cô ta tất nhiên là trăm ngàn chỗ hở.
Tô Dật Phàm dường như nhìn ra sự căm hận của Thái Nhược Lâm, yên lặng kéo Cố An Kỳ đến bên cạnh mình: “Ngại quá, tôi và An Kỳ còn có việc nên đi trước.”
An Kỳ? Tô Dật Phàm gọi đứa con gái kia là gì? An Kỳ? Thân thiết như vậy ư? Vì sao với cô ta thì gọi cả họ tên nghe rất xa lạ, còn đối với Cố An Kỳ thì lại gọi tên vô cùng thân mật? Thái Nhược Lâm hung hăng nhìn Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm song song rời đi, sắc mặt vô cùng khó chịu.
“Anh thật xấu tính, khi vở kịch bắt đầu diễn theo ý em thì lại kéo em đi.” Cố An Kỳ bất mãn nói, “Còn chưa được xem hết nữa.”
“Em thích xem kịch như vậy ư?” Tô Dật Phàm run rẩy khóe miệng.
“Cũng không phải, chỉ là hiếm hoi mới gặp được người bắn tim tung tóe đến anh như vậy nên cảm thấy mới mẻ thôi.” Cố An Kỳ suy nghĩ rồi nói, “Tuy nhiên vở kịch này chẳng thú vị gì cả. Người nhàm chán, kịch bản cũng nhàm chán.”
Tô Dật Phàm buồn cười xoa đầu Cố An Kỳ: “Chỉ biết xem kịch thôi, không ra chắn giúp anh gì cả.”
“Em không muốn làm bia đỡ đạn đâu, em đã bị hận quá nhiều rồi, rắc rối cũng một đống, tự nhiên lại thêm tên mình vào vài cái danh sách đen làm gì chứ.” Cố An Kỳ lười biếng nói, sau đó ngáp một cái.
“…” Tô Dật Phàm không trả lời, thay vào đó im lặng một lúc, nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của Cố An Kỳ, thở dài một cái rồi lẩm bẩm: “Không, chắc chắn em sẽ không bị thương nữa.”
“Anh nói gì cơ?” Cố An Kỳ quay đầu nhìn Tô Dật Phàm.
“Không có gì, mau đi lên văn phòng của Âu Dương tiên sinh đi.” Tô Dật Phàm nhàn nhạt nói. Anh không nói lại, bởi vì anh không muốn Cố An Kỳ cảm thấy áp lực, có vài thứ không phải cứ nói miệng là được, nhiều lúc, hành động so với ngôn ngữ còn quan trọng hơn.
“Đến cả rồi à? Ngồi đi.” Âu Dương Thừa nói với hai người đang từ ngoài cửa đi vào.
“Hai người còn có lịch trình nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.” Âu Dương Thừa nói, “Có một số việc tôi muốn xác nhận trước với hai người, hai người đang hẹn hò thật sự hay đó chỉ là tin đồn?”
Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm đều sửng sốt: “Vì sao Âu Dương tiên sinh lại hỏi vậy?”
“Trả lời tôi trước đã.” Âu Dương Thừa không trả lời câu hỏi của họ mà muốn họ nói ra đáp án trước.
“Chúng tôi không có hẹn hò.” Tô Dật Phàm trả lời, giọng điệu hơi lạnh lùng.
Âu Dương Thừa nhìn sâu vào Tô Dật Phàm, lông mày hơi nhíu lại: “Như vậy hai người không có ý định hẹn hò?”
“Hả?” Cố An Kỳ thật sự không rõ Âu Dương Thừa có âm mưu gì, khiến hai người họ trở tay không kịp, “Có gì muốn nói, Âu Dương tiên sinh có thể nói thẳng, cứ nửa úp nửa mở sao chúng tôi hiểu được. Đoán đến đoán đi cũng chẳng có gì thú vị.”
“Nếu hai người không có ý định hẹn hò, tốt nhất vẫn nên ít tiếp xúc với nhau thì hơn. Hai người cũng biết gần đây fan chiến rất lợi hại, tiếp tục thân thiết thì sẽ xảy ra chuyện lớn.” Âu Dương Thừa dừng một chút, uống ngụm trà rồi nói tiếp, “Đương nhiên, nếu hai người định hẹn hò thì nên nhanh chóng mở cuộc họp báo công bố rõ ràng. Mặc dù cuộc chiến lập tức còn bùng nổ lớn hơn, nhưng về lâu dài mà nói, hiệu quả lại rất tốt. An Kỳ, cô cũng không cần luôn chuẩn bị biện pháp phòng vệ hay lo lắng hãi hùng; Dật Phàm, cậu cũng có thể danh chính ngôn thuận chắn trước An Kỳ mà bảo vệ.”
Cố An Kỳ nhíu mày, không trả lời ngay. Có lẽ, nên nói cô không biết nên làm thế nào để trả lời mới đúng, lúc này cô hơi mâu thuẫn, không biết mình nên đi con đường nào, tâm trạng lúc này cô cũng không nói nên lời. Cô trầm mặc nhìn Tô Dật Phàm bên cạnh, lại phát hiện đối phương cũng giống cô, nhíu chặt lông mày.
Thì ra là thế… Thấy tình cảnh đó, khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, nếu anh cũng không thể quyết định được, vậy thì để cô mở miệng đi.
“Chúng tôi không có ý định này.” Cố An Kỳ mở miệng nói, cách nói vô cùng chắc chắn.
Cô có thiện cảm với Tô Dật Phàm, nhưng cũng chỉ dừng lại thiện cảm mà thôi, không có ý nghĩ khác. Cô thừa nhận khi nghe nói Tô Dật Phàm từng là bạn trai của cô, thái độ của cô đối với Tô Dật Phàm có chút thay đổi, trong khoảng thời gian này ở bên nhau cũng rất hòa hợp, nhưng vẫn chưa tới mức “Yêu” kia.
Cô không thích có scandal lung tung, ngoại trừ khi bắt buộc để quảng bá, cô không nghĩ hoặc không muốn có scandal với nam nghệ sĩ. Cô muốn một tình yêu chân thành, không hỗn loạn tạp chất, đáng tiếc Tô Dật Phàm cũng không phải người thích hợp. Cô là người có lòng tự trọng rất mạnh, không hy vọng Tô Dật Phàm bởi vì bảo vệ cô mà lấy cớ này để che mắt thiên hạ.
Cô chính là cô, lúc nào cũng ngẩng đầu đi về phía trước, cho dù ngã xuống cũng không sao. Cô sẽ không vì bất cứ ai mà bỏ lòng tự trọng xuống, cô mãi mãi là một nữ vương cao ngạo. Mãi mãi cũng không phải là cô bé lọ lem nhỏ bé.
Tô Dật Phàm nghe thấy lời nói của Cố An Kỳ thì cũng không có phản bác, chỉ nhìn thật lâu vào Cố An Kỳ dị thường quả quyết bên cạnh, không biết đang suy nghĩ điều gì. Anh không thể nói những lời “tỏ tình”, bởi vì trong lòng anh còn có Lâm Huyên Di. Anh thích Cố An Kỳ, không sai, nhưng nếu như vậy mà ở bên cô thì đối với cô thật không công bằng. Anh, không muốn làm như vậy.
“Một khi đã như vậy, hoạt động sau này của hai người sẽ được tách ra, ngoài hoạt động quảng bá thì tất cả đều tách ra làm riêng hết.” Âu Dương Thừa cảm giác được bầu không khí đã thay đổi, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi nheo lại, nói thẳng với hai người.
“Tôi hiểu.” Cố An Kỳ gật gật đầu, “Âu Dương tiên sinh còn chuyện gì muốn phân phó không?”
“Không có, tôi sẽ sắp xếp cho cô một nhóm chuyên bảo vệ nghệ sĩ đến bảo vệ sự an toàn cho cô.” Âu Dương Thừa hứa hẹn.
“Ừ, cám ơn Âu Dương tiên sinh, về chuyện sắp xếp công việc, sau này anh có thể thảo luận trực tiếp với Chu tiên sinh, tôi tin anh ấy sẽ nói ràng với anh hơn.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, “Từ trước đến nay tôi đối với quyết định của công ty hình như đều không có hành động phản đối nào, Âu Dương tiên sinh rõ chứ?”