Tô Dật Phàm không phải chưa từng nghi ngờ Cố An Kỳ và Lâm Huyên Di là một người, nhưng bởi vì suy nghĩ này quá hoang đường, hơn nữa anh lại cảm thấy có thành kiến* nếu mang theo thái độ đối với Lâm Huyên Di mà đối xử với Cố An Kỳ thì thật không tôn trọng cô, vì vậy mới không suy xét theo hướng này.
(* nguyên văn有色眼镜)
Nếu… Nếu Cố An Kỳ thật sự là Lâm Huyên Di…
Tô Dật Phàm nhíu chặt lông mày, gọi một cuộc điện thoại. Tay anh run rẩy giống như rất khẩn trương.
“Alo …” Giọng nói của Tiêu Thắng Hinh ở đầu kia điện thoại vang lên.
“Alo, Thắng Hinh, tôi là Dật Phàm.”
“À, Dật Phàm, sao thế, đại ân nhân, sao lại rảnh gọi điện thoại cho tôi thế này?” Tiêu Thắng Hinh thoải mái trêu chọc. Dạo này cô vẫn hay theo dõi tin tức, mặc dù chưa nói chuyện với Cố An Kỳ nhưng cô vui mừng thay cô ấy. Đôi này đi một đường vòng lớn, cuối cùng cũng đã có dấu hiệu ở bên nhau, cô thật lòng muốn chúc phúc cho họ.
Tô Dật Phàm đi thẳng vào vấn đề: “Cố An Kỳ thật sự là Lâm Huyên Di sao?”
“Cái gì? Cậu đang nói gì thế?” Tiêu Thắng Hinh sững sờ, “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
“Cô ấy nói với mình như thế, nhưng còn nói không hề nhớ mình.” Tô Dật Phàm nghĩ cách gài bẫy Tiêu Thắng Hinh.
“Cái gì? Huyên Di đã nói thẳng với cậu rồi á?” Tiêu Thắng Hinh vô thức nói ra, ngay khi vừa dứt lời, cô đã biết mình trúng bẫy. Với tính cách của Lâm Huyên Di, sao có thể đột nhiên nói thẳng chuyện này với Tô Dật Phàm chứ?
“Không đúng, An Kỳ sẽ không nói chuyện này với cậu, sao cậu lại gài bẫy mình chứ?” Tiêu Thắng Hinh ảo não nói, “Qúa ti bỉ.”
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Tô Dật Phàm không để ý đến chỉ trích của Tiêu Thắng Hinh, tiếp tục truy vấn, “Huyên Di sao lại biến thành An Kỳ được?”
Tiêu Thắng Hinh mặc dù bực mình, nhưng nói thật, cô đã quan sát Tô Dật Phàm thật lâu. Từ lúc ra mắt tới nay, đừng nói là bạn gái, ngay cả đối tượng scandal cũng không có. Anh không giống Đường Hải Lâm chỉ giả vờ bề ngoài, anh thật lòng thật dạ với Lâm Huyên Di. Nói thật , cô cũng hiểu Lâm Huyên Di và Tô Dật Phàm xét theo đủ khía cạnh thực sự rất đẹp đôi, nhưng mà… Nhưng người này tại sao lại gài bẫy cô chứ “Nếu muốn biết thì hỏi thẳng An Kỳ đi.” Tiêu Thắng Hinh nói xong, không nhiều lời lập tức cúp máy.
Tô Dật Phàm nghe mấy tiếng “Tút tút tút” vang lên thì lập tức chán nản. Việc này phải nói như thế nào đây? Tất nhiên anh muốn làm rõ chuyện Cố An Kỳ và Lâm Huyên Di là một người rồi, nhưng mà… Nhưng mà…
Nghĩ lại thái độ cứng rắn của Cố An Kỳ trong lần gặp cuối cùng, Tô Dật Phàm rất có lòng tin bây giờ mình đã bị xếp vào sổ đen hẹn hò của cô. Dù là cô của ngày trước, hay cô của bây giờ thì đối với mọi chuyện đều rất cố chấp, bảo thủ. Một khi đã xác định chuyện gì, nếu muốn cô thay đổi, gần như có thể nói là còn khó hơn lên trời.
“Ai…” Tô Dật Phàm ôm đầu, thở dài, không biết nên nói gì mới tốt, “Huyên Di… An Kỳ… Ai… Mình gặp họa lớn rồi.”
Vài ngày sau đó công việc của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đều bị tách ra, sau khi Cố An Kỳ nói chuyện với Âu Dương Thừa thì đã giải thích chuyện này với Chu Á Kiệt. Cô không phải là cao dán hay người thích dựa vào Tô Dật Phàm. Tách khỏi anh, cô vẫn có thể sống tốt. Cô không phải cỏ dại, ký sinh trùng, cô có cuộc sống, sân khấu của riêng mình. Không có Tô Dật Phàm, cô vẫn là bá chủ sân khấu. Nếu không có việc quảng bá quan trọng gì, cô cũng không định cùng xuất hiện một chỗ với Tô Dật Phàm dưới mọi tình huống.
Theo trực giác, Chu Á Kiệt cảm thấy giữa Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Cố An Kỳ không thích, hay nói đúng hơn là ghét người khác thăm dò suy nghĩ của cô, vì vậy Chu Á Kiệt không hỏi, chỉ loại bỏ vài lịch trình theo ý của Cố An Kỳ. Cố An Kỳ hiếm khi không làm việc liên tục, loại bỏ lịch trình lại càng hiếm hơn nữa, trong khoảng thời gian này cường độ làm việc của cô đúng là quá mạnh mẽ, dành nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn đối với cô cũng không phải chuyện xấu.
Lại nói tiếp, kì lạ là không chỉ một mình Cố An Kỳ, gần đây Tô Dật Phàm cũng rất khác thường, chẳng những luôn hỏi anh để biết hành tung của Cố An Kỳ, mà còn không biết cứ tự suy nghĩ việc gì một mình. Anh tất nhiên sẽ không tiết lộ công việc hàng ngày của Cố An Kỳ cho Tô Dật Phàm biết, chẳng qua từ góc độ người xem thì anh thấy, Tô Dật Phàm… Dường như đang gặp khó khăn, hình như đã làm chuyện gì đó chọc giận đại nữ vương rồi?
Kệ đi, anh cũng chỉ là quản lý thôi, mấy chuyện nghệ sĩ hẹn hò cứ thuận theo tự nhiên, để họ tự quyết định là được. Anh cũng không có bản lĩnh kích thích được Cố An Kỳ.
“An Kỳ, đây là lịch làm việc ngày hôm nay.” Chu Á Kiệt đưa lịch làm việc cho Cố An Kỳ.
“Một hoạt động, một chụp trang bìa tạp chí, một buổi họp mặt đầu tiên của các diễn viên đóng quảng cáo? Sau đó là hết à?” Cố An Kỳ ngẩng đầu hỏi Chu Á Kiệt.
“Ừ, đại khái chỉ có thế.” Chu Á Kiệt nói, “Hoạt động cô tham gia hôm nay khá thích hỏi chuyện bát quái, đến lúc đó…”
“Tôi sẽ phủ nhận luôn.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, “Chuyện với Tô Dật Phàm càng kéo dài thì đối với tôi và anh ấy đều chẳng có gì hay. Nói rõ ràng trong một lần có lẽ mấy chuyện gây rối cũng sẽ không xảy ra nữa.”
Cô… đang giận dỗi sao? Chu Á Kiệt sửng sốt, không ngờ Cố An Kỳ sẽ nói ra những lời như vậy.
Chương trình mà Cố An Kỳ tham gia có raiting rất cao, gần như luôn có mặt trong các bảng xếp hạng. Mặc dù chỉ trò chuyện bát quái, nhưng MC đều biết thời diểm nào nên hỏi, vì vậy chuyện sẽ không khó giải quyết, chỉ cần cô phủ nhận, đồng thời làm ra vài hành động tỏ vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa thì chắc sẽ không bị làm khó.
“Em biết không? Rất khó để mời được vị khách mời hôm nay đó. Bây giờ lịch trình của cô ấy gần như đã bị xếp kín, chúng ta hẹn rất lâu, sắp xếp lịch mãi mới hẹn được cô ấy đến đây đấy.” MC nam Bàng Bàng nói.
“Bàng Bàng, anh biết không? Văn Gia rất thích cô ấy đó, ngay từ lúc ở hậu trường đã khẩn trương rồi. Vừa rồi lúc mà vị khách kia đến chào hỏi ấy, Văn Gia cứ bóp tay em nói ‘Người thật đây rồi người thật đây rồi.’ ” MC nữ Nhậm Nhậm cười nói.
“Đúng vậy, cô ấy là thần tượng em thích nhất, sùng bái nhất hiện nay, lần đầu tiên được gặp cô ấy… Anh chị có biết… cảm xúc của em…” Khuôn mặt MC nữ Văn Gia hơi ửng đỏ.
“Không riêng gì em, thật ra có rất nhiều người bây giờ thích cô ấy, hâm mộ cô ấy. Diễn xuất trong những bộ phim truyền hình của cô ấy đều được giới truyền thông khen không dứt miệng. Nghe nói ngoài đời cô ấy cũng rất có cá tính nên rất được mọi người yêu quý. Bây giờ chúng ta xin được chào đón vị khách mời ngày hôm nay —— Cố An Kỳ lên sân khấu” MC Bàng Bàng nói.
“Chào các vị MC, chào khác giả của《 bát quái không đóng cửa 》.” Cố An Kỳ vừa lên sân khấu đã đứng ra giữa chào hỏi.
Văn Gia không nói hai lời đi lên ôm Cố An Kỳ một cái: “An Kỳ, mình là ‘fan kì cựu ‘ của hoa hồng trắng đây. Muốn gặp cậu đã lâu nhưng biết lịch làm việc của cậu bận rộn nên không có cách nào gặp được.”
“A, fan kì cựu, tức là gia nhập sớm nhất, vào lúc《 Bảo vệ cô bé lọ lem 》 ư?” Cố An Kỳ kinh ngạc hỏi.
“Mình rất thích cậu diễn Ôn Bội Quân, khí chất nữ vương đó, cảm giác nội tâm yếu đuối đó, rất là… rất là…” Văn Gia kích động đến mức nói năng lộn xộn.
“Nhìn xem cô bé này đi, từ trước tới nay lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng, Cố An Kỳ vừa lên sân khấu, con bé đã không biết mình đang nói gì rồi.” MC Bàng Bàng cười đùa ra mặt chữa cháy.
Cố An Kỳ mỉm cười đã hiểu, đầu hơi nghiêng, Văn Gia bám chặt lấy vị trí bên cạnh Cố An Kỳ, hoàn toàn không có ý định làm MC, hôm nay định chuyển sang làm fan hâm mộ cực đoan.
“An Kỳ, nghe nói bộ phim 《 Tình yêu cuối cùng 》 của em đã bước vào giai đoạn chỉnh sửa cuối cùng đúng không ? Sẽ công chiếu ngay chứ? Đây là một bộ phim như thế nào vậy?.” Nhậm Nhậm hỏi.
“Vâng, vào ngày 20 tháng 7 sẽ công chiếu lần đầu, hy vọng mọi người có thể đến xem bộ phim mới nhất của chúng em.” Cố An Kỳ cười nói, “Bộ phim điện ảnh này được chuyển thể từ cuốn sách bán chạy 《 Tình yêu cuối cùng 》 của Dư Quả, rất cảm động, cũng rất ấm áp, nội dung kể về quá trình hai nhân vật chính quen nhau, từ từ thay đổi quan điểm của người kia đối với thế giới, đối với sinh mạng, là một tác phẩm rất đặc biệt.”
“Lần này hợp tác với Tô Dật Phàm Tô đại thiên vương em có cảm giác như thế nào?” Bàng Bàng hỏi.
“Anh Dật Phàm luôn giúp đỡ hậu bối, đối xử với mọi người đều rất tốt. Cảnh diễn cùng anh ấy đều rất nhanh, rất thuận lợi.” Cố An Kỳ vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười mà trả lời.
“Ồ, đúng vậy, Dật Phàm đúng là rất hay giúp đỡ người khác, người tốt bụng mà, số lượng người trong giới giải trí được anh giúp không phải là ít đâu.” Nhậm Nhậm nói.
MC không truy hỏi quá nhiều về chuyện của Tô Dật Phàm, điều này khiến Cố An Kỳ an tâm hơn, mấy câu hỏi chỉ xoay quanh làm thế nào lại thay đổi được con đường diễn xuất của mình, sao lại nhận được nhiều cơ hội tốt như vậy, làm thế nào để nhập vai vào nhân vật tốt nhất, ai là bạn tốt nhất của cô vân vân.
“A, An Kỳ, trong giới cậu có nhiều bạn thật.” Văn Gia nói, “Tiếp theo chúng ta sẽ đến với một trò chơi rất thú vị.”
“Trò chơi gì?” Cố An Kỳ khó hiểu, hình như cô chưa nghe nói có trò chơi cần phải tương tác với bạn bè mà.
“Quy tắc là thế này, hộp giấy bên trái là tên người, hộp bên phải gồm những tờ giấy ghi rõ mệnh lệnh cô phải làm qua điện thoại với người đó. Vài mệnh lệnh sẽ hơi kì lạ, nhưng như vậy mới có thể thử nghiệm tình bạn của hai người, cô thấy đúng không?” Bàng Bàng cười rất giống hồ ly.
Cố An Kỳ lắc lắc đầu, biết tránh không được, cô lạnh nhạt nói: “Vậy thì bắt đầu đi.”
Đầu tiên cô rút một tờ giấy từ hộp bên trái, sau đó lại rút một tờ ở hộp bên phải.
“Đối tượng là…” Văn Gia mở tờ giấy, “A Tô Dật Phàm Tô thiên vương.”
“U hu, tôi đã cảm thấy raiting tập này sẽ tăng vọt lên rồi.” Bàng Bàng nói, “Nhiệm vụ là tỏ tình Tô Dật Phàm, nói ‘Em yêu anh ‘ .”
“Thật hay giả vậy? Qúa tuyệt vời, đúng là quá tuyệt vời.” Nhậm Nhậm nâng cao dexiben mà hét lên.
“Em và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, gọi điện thoại như vậy thì rất kì quái.” Cố An Kỳ xấu hổ nói.
“Vì kì quái nên chúng tôi mới làm mà.” Ba người cũng thay đổi giọng nói kì quái theo.
Tỏ tình…với Tô Dật Phàm? Cố An Kỳ không khỏi run rẩy khóe miệng, cô mới cùng Tô Dật Phàm phân rõ quan hệ, vì sao lại đột nhiên muốn cô tỏ tình với anh, ông trời đang trêu đùa co sao? Tuy nhiên… bây giờ chắc hẳn Tô Dật Phàm đang làm việc, điện thoại chắc cũng tắt máy, gọi thì gọi, gọi không được thì càng tốt.
Vì tránh để Tô Dật Phàm đoán được họ đang trong chương trình, ban tổ chức cố tình mang di động của Cố An Kỳ ra, muốn cô dùng điện thoại của mình gọi cho Tô Dật Phàm.
“Tút… Tút…” Âm thanh chờ điện thoại vang lên.
“Anh Dật Phàm bề bộn nhiều việc, lúc này có lẽ đang quay phim nên không nghe máy được.” Cố An Kỳ khẽ nói với người bên cạnh.
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Quả nhiên, anh không thể nhận điện thoại, Cố An Kỳ lập tức khẽ thở phào.
Cúp máy, đang định nói gì đó thì điện thoại của cô vang lên: “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…”
“A, Không phải là Tô thiên vương gọi tới chứ? Mau nghe đi mau nghe đi.” Ba người bên cạnh ồn ào giục khiến Cố An Kỳ bất đắc dĩ phải nghe máy.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ.”
“An Kỳ, vừa rồi nhận được điện thoại của em, sao vậy? Có chuyện gì sao?” Tô Dật Phàm lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ là không cẩn thận bấm nhầm nút thôi. Khụ khụ, đột nhiên gọi cho anh ngại quá.” Cố An Kỳ thật sự không thể nói ra mấy lời tỏ tình được, với chuyện này không những cô mù mịt, mà cả đời cũng không thể nào sáng ra nổi, đây là tình huống gì chứ?
“Vậy à.” Chính Tô Dật Phàm cũng không rõ mình đang thở phào nhẹ nhõm, còn mang theo chút mất mát.
Nhậm Nhậm, Bàng Bàng, Văn Gia luôn ở đằng sau Cố An Kỳ giơ thẻ, muốn cô tỏ tình, Cố An Kỳ cảm thấy chẳng những khóe miệng mình đang co rút, mà mí mắt cũng bắt đầu nhảy.
“À ừm, anh Dật Phàm này, thật ra cũng không có gì, à ừm, kỳ thật ra em vẫn thích diễn xuất của anh. Em là fan của anh.” Cố An Kỳ ngập ngừng, sống chết cũng không nói câu “Em yêu anh”, thay vào đó “thú nhận cô là fan hâm mộ của anh”.
“Ha ha, em sao thế? Sao lại đột nhiên nói mấy lời này?” Tô Dật Phàm dở khóc dở cười.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến mà thôi.” Cố An Kỳ bị vài người phía sau liên tục thúc giục nói câu “Em yêu anh” nên lúc trả lời không tránh khỏi xấu hổ.
Tô Dật Phàm không phải chưa từng nghi ngờ Cố An Kỳ và Lâm Huyên Di là một người, nhưng bởi vì suy nghĩ này quá hoang đường, hơn nữa anh lại cảm thấy có thành kiến* nếu mang theo thái độ đối với Lâm Huyên Di mà đối xử với Cố An Kỳ thì thật không tôn trọng cô, vì vậy mới không suy xét theo hướng này.
(* nguyên văn有色眼镜)
Nếu… Nếu Cố An Kỳ thật sự là Lâm Huyên Di…
Tô Dật Phàm nhíu chặt lông mày, gọi một cuộc điện thoại. Tay anh run rẩy giống như rất khẩn trương.
“Alo …” Giọng nói của Tiêu Thắng Hinh ở đầu kia điện thoại vang lên.
“Alo, Thắng Hinh, tôi là Dật Phàm.”
“À, Dật Phàm, sao thế, đại ân nhân, sao lại rảnh gọi điện thoại cho tôi thế này?” Tiêu Thắng Hinh thoải mái trêu chọc. Dạo này cô vẫn hay theo dõi tin tức, mặc dù chưa nói chuyện với Cố An Kỳ nhưng cô vui mừng thay cô ấy. Đôi này đi một đường vòng lớn, cuối cùng cũng đã có dấu hiệu ở bên nhau, cô thật lòng muốn chúc phúc cho họ.
Tô Dật Phàm đi thẳng vào vấn đề: “Cố An Kỳ thật sự là Lâm Huyên Di sao?”
“Cái gì? Cậu đang nói gì thế?” Tiêu Thắng Hinh sững sờ, “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
“Cô ấy nói với mình như thế, nhưng còn nói không hề nhớ mình.” Tô Dật Phàm nghĩ cách gài bẫy Tiêu Thắng Hinh.
“Cái gì? Huyên Di đã nói thẳng với cậu rồi á?” Tiêu Thắng Hinh vô thức nói ra, ngay khi vừa dứt lời, cô đã biết mình trúng bẫy. Với tính cách của Lâm Huyên Di, sao có thể đột nhiên nói thẳng chuyện này với Tô Dật Phàm chứ?
“Không đúng, An Kỳ sẽ không nói chuyện này với cậu, sao cậu lại gài bẫy mình chứ?” Tiêu Thắng Hinh ảo não nói, “Qúa ti bỉ.”
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Tô Dật Phàm không để ý đến chỉ trích của Tiêu Thắng Hinh, tiếp tục truy vấn, “Huyên Di sao lại biến thành An Kỳ được?”
Tiêu Thắng Hinh mặc dù bực mình, nhưng nói thật, cô đã quan sát Tô Dật Phàm thật lâu. Từ lúc ra mắt tới nay, đừng nói là bạn gái, ngay cả đối tượng scandal cũng không có. Anh không giống Đường Hải Lâm chỉ giả vờ bề ngoài, anh thật lòng thật dạ với Lâm Huyên Di. Nói thật , cô cũng hiểu Lâm Huyên Di và Tô Dật Phàm xét theo đủ khía cạnh thực sự rất đẹp đôi, nhưng mà… Nhưng người này tại sao lại gài bẫy cô chứ “Nếu muốn biết thì hỏi thẳng An Kỳ đi.” Tiêu Thắng Hinh nói xong, không nhiều lời lập tức cúp máy.
Tô Dật Phàm nghe mấy tiếng “Tút tút tút” vang lên thì lập tức chán nản. Việc này phải nói như thế nào đây? Tất nhiên anh muốn làm rõ chuyện Cố An Kỳ và Lâm Huyên Di là một người rồi, nhưng mà… Nhưng mà…
Nghĩ lại thái độ cứng rắn của Cố An Kỳ trong lần gặp cuối cùng, Tô Dật Phàm rất có lòng tin bây giờ mình đã bị xếp vào sổ đen hẹn hò của cô. Dù là cô của ngày trước, hay cô của bây giờ thì đối với mọi chuyện đều rất cố chấp, bảo thủ. Một khi đã xác định chuyện gì, nếu muốn cô thay đổi, gần như có thể nói là còn khó hơn lên trời.
“Ai…” Tô Dật Phàm ôm đầu, thở dài, không biết nên nói gì mới tốt, “Huyên Di… An Kỳ… Ai… Mình gặp họa lớn rồi.”
Vài ngày sau đó công việc của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đều bị tách ra, sau khi Cố An Kỳ nói chuyện với Âu Dương Thừa thì đã giải thích chuyện này với Chu Á Kiệt. Cô không phải là cao dán hay người thích dựa vào Tô Dật Phàm. Tách khỏi anh, cô vẫn có thể sống tốt. Cô không phải cỏ dại, ký sinh trùng, cô có cuộc sống, sân khấu của riêng mình. Không có Tô Dật Phàm, cô vẫn là bá chủ sân khấu. Nếu không có việc quảng bá quan trọng gì, cô cũng không định cùng xuất hiện một chỗ với Tô Dật Phàm dưới mọi tình huống.
Theo trực giác, Chu Á Kiệt cảm thấy giữa Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Cố An Kỳ không thích, hay nói đúng hơn là ghét người khác thăm dò suy nghĩ của cô, vì vậy Chu Á Kiệt không hỏi, chỉ loại bỏ vài lịch trình theo ý của Cố An Kỳ. Cố An Kỳ hiếm khi không làm việc liên tục, loại bỏ lịch trình lại càng hiếm hơn nữa, trong khoảng thời gian này cường độ làm việc của cô đúng là quá mạnh mẽ, dành nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn đối với cô cũng không phải chuyện xấu.
Lại nói tiếp, kì lạ là không chỉ một mình Cố An Kỳ, gần đây Tô Dật Phàm cũng rất khác thường, chẳng những luôn hỏi anh để biết hành tung của Cố An Kỳ, mà còn không biết cứ tự suy nghĩ việc gì một mình. Anh tất nhiên sẽ không tiết lộ công việc hàng ngày của Cố An Kỳ cho Tô Dật Phàm biết, chẳng qua từ góc độ người xem thì anh thấy, Tô Dật Phàm… Dường như đang gặp khó khăn, hình như đã làm chuyện gì đó chọc giận đại nữ vương rồi?
Kệ đi, anh cũng chỉ là quản lý thôi, mấy chuyện nghệ sĩ hẹn hò cứ thuận theo tự nhiên, để họ tự quyết định là được. Anh cũng không có bản lĩnh kích thích được Cố An Kỳ.
“An Kỳ, đây là lịch làm việc ngày hôm nay.” Chu Á Kiệt đưa lịch làm việc cho Cố An Kỳ.
“Một hoạt động, một chụp trang bìa tạp chí, một buổi họp mặt đầu tiên của các diễn viên đóng quảng cáo? Sau đó là hết à?” Cố An Kỳ ngẩng đầu hỏi Chu Á Kiệt.
“Ừ, đại khái chỉ có thế.” Chu Á Kiệt nói, “Hoạt động cô tham gia hôm nay khá thích hỏi chuyện bát quái, đến lúc đó…”
“Tôi sẽ phủ nhận luôn.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, “Chuyện với Tô Dật Phàm càng kéo dài thì đối với tôi và anh ấy đều chẳng có gì hay. Nói rõ ràng trong một lần có lẽ mấy chuyện gây rối cũng sẽ không xảy ra nữa.”
Cô… đang giận dỗi sao? Chu Á Kiệt sửng sốt, không ngờ Cố An Kỳ sẽ nói ra những lời như vậy.
Chương trình mà Cố An Kỳ tham gia có raiting rất cao, gần như luôn có mặt trong các bảng xếp hạng. Mặc dù chỉ trò chuyện bát quái, nhưng MC đều biết thời diểm nào nên hỏi, vì vậy chuyện sẽ không khó giải quyết, chỉ cần cô phủ nhận, đồng thời làm ra vài hành động tỏ vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa thì chắc sẽ không bị làm khó.
“Em biết không? Rất khó để mời được vị khách mời hôm nay đó. Bây giờ lịch trình của cô ấy gần như đã bị xếp kín, chúng ta hẹn rất lâu, sắp xếp lịch mãi mới hẹn được cô ấy đến đây đấy.” MC nam Bàng Bàng nói.
“Bàng Bàng, anh biết không? Văn Gia rất thích cô ấy đó, ngay từ lúc ở hậu trường đã khẩn trương rồi. Vừa rồi lúc mà vị khách kia đến chào hỏi ấy, Văn Gia cứ bóp tay em nói ‘Người thật đây rồi người thật đây rồi.’ ” MC nữ Nhậm Nhậm cười nói.
“Đúng vậy, cô ấy là thần tượng em thích nhất, sùng bái nhất hiện nay, lần đầu tiên được gặp cô ấy… Anh chị có biết… cảm xúc của em…” Khuôn mặt MC nữ Văn Gia hơi ửng đỏ.
“Không riêng gì em, thật ra có rất nhiều người bây giờ thích cô ấy, hâm mộ cô ấy. Diễn xuất trong những bộ phim truyền hình của cô ấy đều được giới truyền thông khen không dứt miệng. Nghe nói ngoài đời cô ấy cũng rất có cá tính nên rất được mọi người yêu quý. Bây giờ chúng ta xin được chào đón vị khách mời ngày hôm nay —— Cố An Kỳ lên sân khấu” MC Bàng Bàng nói.
“Chào các vị MC, chào khác giả của《 bát quái không đóng cửa 》.” Cố An Kỳ vừa lên sân khấu đã đứng ra giữa chào hỏi.
Văn Gia không nói hai lời đi lên ôm Cố An Kỳ một cái: “An Kỳ, mình là ‘fan kì cựu ‘ của hoa hồng trắng đây. Muốn gặp cậu đã lâu nhưng biết lịch làm việc của cậu bận rộn nên không có cách nào gặp được.”
“A, fan kì cựu, tức là gia nhập sớm nhất, vào lúc《 Bảo vệ cô bé lọ lem 》 ư?” Cố An Kỳ kinh ngạc hỏi.
“Mình rất thích cậu diễn Ôn Bội Quân, khí chất nữ vương đó, cảm giác nội tâm yếu đuối đó, rất là… rất là…” Văn Gia kích động đến mức nói năng lộn xộn.
“Nhìn xem cô bé này đi, từ trước tới nay lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng, Cố An Kỳ vừa lên sân khấu, con bé đã không biết mình đang nói gì rồi.” MC Bàng Bàng cười đùa ra mặt chữa cháy.
Cố An Kỳ mỉm cười đã hiểu, đầu hơi nghiêng, Văn Gia bám chặt lấy vị trí bên cạnh Cố An Kỳ, hoàn toàn không có ý định làm MC, hôm nay định chuyển sang làm fan hâm mộ cực đoan.
“An Kỳ, nghe nói bộ phim 《 Tình yêu cuối cùng 》 của em đã bước vào giai đoạn chỉnh sửa cuối cùng đúng không ? Sẽ công chiếu ngay chứ? Đây là một bộ phim như thế nào vậy?.” Nhậm Nhậm hỏi.
“Vâng, vào ngày 20 tháng 7 sẽ công chiếu lần đầu, hy vọng mọi người có thể đến xem bộ phim mới nhất của chúng em.” Cố An Kỳ cười nói, “Bộ phim điện ảnh này được chuyển thể từ cuốn sách bán chạy 《 Tình yêu cuối cùng 》 của Dư Quả, rất cảm động, cũng rất ấm áp, nội dung kể về quá trình hai nhân vật chính quen nhau, từ từ thay đổi quan điểm của người kia đối với thế giới, đối với sinh mạng, là một tác phẩm rất đặc biệt.”
“Lần này hợp tác với Tô Dật Phàm Tô đại thiên vương em có cảm giác như thế nào?” Bàng Bàng hỏi.
“Anh Dật Phàm luôn giúp đỡ hậu bối, đối xử với mọi người đều rất tốt. Cảnh diễn cùng anh ấy đều rất nhanh, rất thuận lợi.” Cố An Kỳ vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười mà trả lời.
“Ồ, đúng vậy, Dật Phàm đúng là rất hay giúp đỡ người khác, người tốt bụng mà, số lượng người trong giới giải trí được anh giúp không phải là ít đâu.” Nhậm Nhậm nói.
MC không truy hỏi quá nhiều về chuyện của Tô Dật Phàm, điều này khiến Cố An Kỳ an tâm hơn, mấy câu hỏi chỉ xoay quanh làm thế nào lại thay đổi được con đường diễn xuất của mình, sao lại nhận được nhiều cơ hội tốt như vậy, làm thế nào để nhập vai vào nhân vật tốt nhất, ai là bạn tốt nhất của cô vân vân.
“A, An Kỳ, trong giới cậu có nhiều bạn thật.” Văn Gia nói, “Tiếp theo chúng ta sẽ đến với một trò chơi rất thú vị.”
“Trò chơi gì?” Cố An Kỳ khó hiểu, hình như cô chưa nghe nói có trò chơi cần phải tương tác với bạn bè mà.
“Quy tắc là thế này, hộp giấy bên trái là tên người, hộp bên phải gồm những tờ giấy ghi rõ mệnh lệnh cô phải làm qua điện thoại với người đó. Vài mệnh lệnh sẽ hơi kì lạ, nhưng như vậy mới có thể thử nghiệm tình bạn của hai người, cô thấy đúng không?” Bàng Bàng cười rất giống hồ ly.
Cố An Kỳ lắc lắc đầu, biết tránh không được, cô lạnh nhạt nói: “Vậy thì bắt đầu đi.”
Đầu tiên cô rút một tờ giấy từ hộp bên trái, sau đó lại rút một tờ ở hộp bên phải.
“Đối tượng là…” Văn Gia mở tờ giấy, “A Tô Dật Phàm Tô thiên vương.”
“U hu, tôi đã cảm thấy raiting tập này sẽ tăng vọt lên rồi.” Bàng Bàng nói, “Nhiệm vụ là tỏ tình Tô Dật Phàm, nói ‘Em yêu anh ‘ .”
“Thật hay giả vậy? Qúa tuyệt vời, đúng là quá tuyệt vời.” Nhậm Nhậm nâng cao dexiben mà hét lên.
“Em và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, gọi điện thoại như vậy thì rất kì quái.” Cố An Kỳ xấu hổ nói.
“Vì kì quái nên chúng tôi mới làm mà.” Ba người cũng thay đổi giọng nói kì quái theo.
Tỏ tình…với Tô Dật Phàm? Cố An Kỳ không khỏi run rẩy khóe miệng, cô mới cùng Tô Dật Phàm phân rõ quan hệ, vì sao lại đột nhiên muốn cô tỏ tình với anh, ông trời đang trêu đùa co sao? Tuy nhiên… bây giờ chắc hẳn Tô Dật Phàm đang làm việc, điện thoại chắc cũng tắt máy, gọi thì gọi, gọi không được thì càng tốt.
Vì tránh để Tô Dật Phàm đoán được họ đang trong chương trình, ban tổ chức cố tình mang di động của Cố An Kỳ ra, muốn cô dùng điện thoại của mình gọi cho Tô Dật Phàm.
“Tút… Tút…” Âm thanh chờ điện thoại vang lên.
“Anh Dật Phàm bề bộn nhiều việc, lúc này có lẽ đang quay phim nên không nghe máy được.” Cố An Kỳ khẽ nói với người bên cạnh.
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Quả nhiên, anh không thể nhận điện thoại, Cố An Kỳ lập tức khẽ thở phào.
Cúp máy, đang định nói gì đó thì điện thoại của cô vang lên: “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…”
“A, Không phải là Tô thiên vương gọi tới chứ? Mau nghe đi mau nghe đi.” Ba người bên cạnh ồn ào giục khiến Cố An Kỳ bất đắc dĩ phải nghe máy.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ.”
“An Kỳ, vừa rồi nhận được điện thoại của em, sao vậy? Có chuyện gì sao?” Tô Dật Phàm lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ là không cẩn thận bấm nhầm nút thôi. Khụ khụ, đột nhiên gọi cho anh ngại quá.” Cố An Kỳ thật sự không thể nói ra mấy lời tỏ tình được, với chuyện này không những cô mù mịt, mà cả đời cũng không thể nào sáng ra nổi, đây là tình huống gì chứ?
“Vậy à.” Chính Tô Dật Phàm cũng không rõ mình đang thở phào nhẹ nhõm, còn mang theo chút mất mát.
Nhậm Nhậm, Bàng Bàng, Văn Gia luôn ở đằng sau Cố An Kỳ giơ thẻ, muốn cô tỏ tình, Cố An Kỳ cảm thấy chẳng những khóe miệng mình đang co rút, mà mí mắt cũng bắt đầu nhảy.
“À ừm, anh Dật Phàm này, thật ra cũng không có gì, à ừm, kỳ thật ra em vẫn thích diễn xuất của anh. Em là fan của anh.” Cố An Kỳ ngập ngừng, sống chết cũng không nói câu “Em yêu anh”, thay vào đó “thú nhận cô là fan hâm mộ của anh”.
“Ha ha, em sao thế? Sao lại đột nhiên nói mấy lời này?” Tô Dật Phàm dở khóc dở cười.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến mà thôi.” Cố An Kỳ bị vài người phía sau liên tục thúc giục nói câu “Em yêu anh” nên lúc trả lời không tránh khỏi xấu hổ.