Thật ra nói đơn giản thì diễn xuất cũng giống như việc phân tích tâm lý, giống như bác sĩ tâm lý sẽ phân tích bệnh tình bệnh nhân, diễn viên cũng phải hiểu rõ tính cách nhân vật của mình. Nhân vật của họ có điểm mạnh điểm yếu gì, trong những hoàn cảnh khác nhau với những người không giống nhau thì nên phản ứng như thế nào.
Nhân vật của Cố An Kỳ lần này là một tội phạm thông minh mắc chứng bệnh phản xã hội điên cuồng , cô đã nhiều lần lập ra kế hoạch giết người, gần như có thể nói là không có một chút sơ hở nào, cô cũng dần dần, từng bước một hủy hoại cuộc sống của không ít người. Chẳng qua sự điên cuồng này cô chỉ đặt trong lòng, khi đối mặt với bạn bè ở đại học hay người thân bên cạnh cô vẫn là một cô bé ngoan ngoãn dịu dàng . Trong bộ phim nhân vật này có sự tương phản rất lớn, yêu cầu diễn xuất cũng vô cùng cao. Diễn viên sẽ được hóa thân thành một học sinh bình thường, chẳng qua nên vận dụng diện mạo đó như thế nào để lột tả được mặt điên cuồng thì lại phải dựa vào bản lĩnh của bản thân diễn viên.
Nội dung của cảnh này là Lạc Lâm sau khi vừa giết thêm một người, hôm sau vẫn tiếp tục đi học bình thường, nghe thấy bạn bè xung quanh bàn bạc về chuyện này. Điểm mấu chốt là phải dung hòa được hai tính cách cất giấu và bộc lộ ra ở trên người cô.
Đứng ở vị trí, Cố An Kỳ đã chuẩn bị xong lúc nào cũng có thể bắt đầu.
“Mọi người vào vị trí của mình nào, 5, 4.. 3, 2, 1 Action” bảng Clapperboard được dập mạnh xuống.
“Này, Lạc Lâm, hôm nay sau khi tan học chúng mình về cùng nhau nhé.” Một nữ sin trong lớp học của Lạc Lâm sợ hãi nói.
“Được được, ” Lạc Lâm hơi ngẩng đầu lên, cười khẽ, “Chẳng qua sao đột nhiên lại muốn về cùng nhau?”
“Xuỵt, cái này mình chỉ nói cho cậu biết thôi đấy, chị mình làm ở sở cảnh sát, chị ấy bảo trong khoảng thời gian này khi ra ngoài mình phải cẩn thận một chút, rất nhiều người chết một cách bí ẩn rồi.” Nữ sinh thò đầu ra ngó nhìn xung quanh rồi mới nói.
“Ồ? Cái chết bí ẩn ư?” Giọng Lạc Lâm hơi cao lên, “Cái này thú vị đấy, cậu nói tiếp đi.”
Lạc Lâm kéo tay áo người kia năn nỉ. Cái cô muốn biết chỉ là kết quả điều tra mà thôi, những cái khác không liên quan đến cô. Cái chết bí ẩn? Có lẽ nên gọi là trời phạt đi, cô thay trời hành đạo.
“Có gì thú vị chứ, vài người đã chết rồi đấy, nghe nói chết tự nhiên như bình thường, không tìm ra nguyên nhân nào. Nhưng chính vì thế người ta lại cảm thấy các vụ có điểm giống nhau nào đó.” Nữ sinh cau mày, nghĩ lại lời chị gái đã nói.
“Tự nhiên chết à…” Lạc Lâm kéo dài giọng, khóe miệng cong lên một độ cong quỷ dị. Đám người vô dụng kia tất nhiên sẽ không thể tra ra được cách cô giết người rồi, chỉ là vẫn tra ra được có điểm giống nhau thì cũng đúng là không uổng công cô mất công sức để lại gợi ý.
“Cậu nói xem có phải có nguyên nhân nào đó hay không, tự nhiên tử vong, ví dụ như người nào đó đột nhiên bị nhồi máu cơ tim thì không phải cũng tự nhiên sao ?” Lạc Lâm khéo léo nhập vai cô nữ sinh ngây thơ.
“Cho nên mình mới nói Lạc Lâm cậu rất ngây thơ đó.” Nữ sinh đắc ý vỗ vai Lạc Lâm, dáng vẻ rất quen thuộc. Lạc Lâm không tránh chỉ hơi nghiêng người, tuy nhiên người ta vẫn nhìn ra được cô rất ghét bỏ động tác vô cùng thân thiết này.
Sau cảnh nữ sinh đi khỏi sẽ đến cao trào nhỏ của bộ phim, là cảnh Cố An Kỳ đặc tả một tội phạm giết người, mọi nhân viên đều nghiêm túc đợi xem Cố An Kỳ sẽ diễn như thế nào.
Khóe miệng của Cố An Kỳ hơi cong lên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vỗ về quyển sách thật dày, ngón tay lên xuống như có ma lực khiến cho người ta có ảo giác, giống như toàn thế giới đều bị dẫm nát dưới chân cô, đều bị cô khống chế.
Đối với sự mạo phạm của nữ sinh kia cô không hề tức giận, vẻ mặt sung sướng, đôi mắt nhu hòa long lanh dường như cất giấu một loại ánh sáng nào đó khiến người ta đui mù.
Cô đang chờ mong điều gì đó.
Thế giới này không phải càng ngày càng trở nên thú vị sao? Ngày trước không ai hiểu cô, tất cả đều là lũ ngu ngốc. Cho dù cô làm gì mọi người cũng vẫn ngớ ngẩn không phát hiện ra, à, đúng là cô đã để lại vài manh mối cho cảnh sát, chẳng qua vẫn chẳng thấy hồi âm gì làm cô mất mát một thời gian, đầu óc của những người này thật đúng là vô dụng nhạt nhẽo.
Thủ pháp giết người đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, chẳng lẽ còn muốn bắt cô? Bắt cô ư?
Chênh lệch về chỉ số thông minh, không đúng, là chênh lệch về loại người. Chẳng qua chơi trò chơi này với cảnh sát cũng thú vị đúng không? Có lẽ nên cho chúng thêm nhiều manh mối hơn nữa, nếu vẫn không đoán được… Cô mờ mịt hay nói cách khác là hoang mang nhíu mày, ừm, nếu vẫn không đoán ra, vậy mục tiêu kế tiếp nên là…
“Đừng để tôi nhàm chán nha, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.” Giọng nói của cô trầm thấp, mang theo vài phần ý cười như có như không, dường như rất mong đợi chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
“Cut” đạo diễn hô, “cảnh tiếp theo.”
Cảnh này không có một chút sai lầm nào. Thái Nhược Lâm cũng đã từng nghĩ nếu mình diễn nhân vật đó thì nên xử lý như thế nào, phân đoạn sau gần như không có chút tình cảm cá nhân nào thì phải thể hiện ra sao. Dù sao cũng đều là học trò của cùng một giáo sư dạy diễn xuất, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng cô ta không thể không nói loại phương pháp huyễn tưởng này đã mở đường cho cô ta rất nhiều.
Thái Nhược Lâm thật ra cũng rất thích nhân vật này, nhưng vì cô ta đã diễn một trong những nhân vật chính, là cảnh sát muốn bắt Lạc Lâm của Cố An Kỳ, vì vậy cô ta đã mất đi cơ hội diễn nhân vật này. Chẳng qua cô ta vẫn suy nghĩ, nếu là cô ta diễn thì sẽ ra sao.
Cô ta nghĩ sau khi nữ sinh kia đi cô ta sẽ nắm chặt quyển sách để che giấu sự hưng phấn trong lòng mình, sau đó lại hơi run rẩy vì khẩn trương và mong đợi. Cô ta vẫn nghĩ người máu lạnh như Lạc Lâm rất điên cuồng, cũng vì thế mà cô đã làm ra rất nhiều hành động không thể tưởng tượng nổi cũng như bày ra nhiều vụ giết người mà người ta không thể đoán ra chân tướng. Cô ta vẫn cảm thấy cô ta sẽ dùng giọng điệu vừa chờ mong vừa ép mình phải kiên nhẫn nói ra câu thoại cuối cùng kia.
Cô ta vẫn nghĩ mình đúng, nghĩ cách diễn xuất của mình là đúng, nhưng mà sau khi nhìn phần diễn của Cố An Kỳ, cô ta không thể không nói, Cố An Kỳ xử lý tinh tế hơn hẳn cô ta. Nhân vật của cô làm những chuyện như vậy thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng lại có thể nhìn ra sự điên cuồng cất giấu sâu bên trong. Chẳng ai nói hành động vuốt ve sách là bất thường, cũng chẳng ai nói sinh viên trong trường học lẩm bẩm một mình là kì quái, mọi người đều chỉ nghĩ cô đang lo lắng cho môn thi tiếp theo hoặc đang chuẩn bị vào thi. Điều này vô cùng phù hợp với một Lạc Lâm thích ngụy trang, cũng biểu hiện Cố An Kỳ đã tìm hiểu rất kĩ hoàn cảnh xung quanh, cũng biết cách hòa nhập vào đó.
Cô của phân cảnh đặc tả nhân vật lúc sau và lúc nói chuyện với người khác đều giống nhau, thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng trên người lại tản ra một sự nguy hiểm, giả dối đang tìm đường thoát ra. Loá mắt mà lại khiến người ta cảm thấy kinh hãi, vẻ ngây thơ của trẻ con xen lẫn với sự lạnh lùng tàn khốc đối lập mạnh mẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người, làm cho người ta đui mù.
Ngày trước có lẽ Thái Nhược Lâm đã cảm thấy mình và Cố An Kỳ đã tồn tại một sự chênh lệch nhỏ, chẳng qua bởi vì lúc ấy quá ghét cô, không muốn thừa nhận cô, vì không hiểu tại sao Cố An Kỳ được cô Diệp yêu thích, lại còn được nhận vai phụ quan trọng trong 《 Bảo vệ cô bé lọ lem 》.
Trong lòng Thái Nhược Lâm vẫn rất bất mãn, tức giận vì Cố An Kỳ luôn nhận được những cơ hội tốt, lại còn được nhiều người ngưỡng mộ. Cuối cùng chú của cô ta —— thầy Thái đã từng dạy kỹ xảo chụp ảnh trong “Đông phong” nói cho Thái Nhược Lâm biết cô ta không thể so với Cố An Kỳ. Nếu muốn biết chênh lệch giữa hai người, ai thua ai thắng thì hãy đi xem Cố An Kỳ diễn.
Thái Nhược Lâm đã từng xem vài cảnh diễn của Cố An Kỳ, bình tĩnh xem xét thì cảm thấy đúng là mình hơi thua kém một chút, đây cũng là nguyên nhân cô ta liều mạng nâng cao diễn xuất của mình trong thời gian này, nhưng mà… Vì sao? Vì sao? Vì sao khoảng cách giữa hai người không những không thu hẹp mà lại càng ngày càng xa?
Lần đầu tiên, Thái Nhược Lâm phát hiện cô ta và Cố An Kỳ có một sư chênh lệch rất lớn.
Giống như lời cô Diệp đã nói lúc trước, diễn xuất của hai người cách nhau một trời một vực, không thể đánh đồng với nhau.
Thái Nhược Lâm nắm chặt tay, sau khi diễn, cô ta nhất định phải đè bẹp Cố An Kỳ. Cô ta không tin mình không thắng nổi một Cố An Kỳ nhỏ bé.
Cố An Kỳ dường như nhận thấy có tầm mắt khó chịu ở đằng sau nên quay đầu, song lại không thấy ai nên quay lại, tiếp tục nói chuyện với Giản Tiếu: “Sáng mai bảy giờ nhớ gọi chị dậy nhé, ừ, trước khi bắt đầu lịch trình ngày mai chị muốn đi gặp đạo diễn Trương Chấn Dương. Đúng rồi, em nói chuyện này cho Chu tiên sinh nữa nhé, nếu anh ấy có thời gian thì có thể đi cùng.”
“Vâng, em sẽ chuyển lời cho Chu tiên sinh.” Giản Tiếu nói.
“Ừ, hôm nay diễn xong là không còn chuyện gì nữa đúng không? Nếu kết thúc công việc sớm thì cùng nhau đi ăn khuya đi.” Cố An Kỳ cười nói, “Trong khoảng thời gian này em chạy tới chạy lui theo chị chắc cũng vất vả.”
“Chị An Kỳ, chị không đi ăn với anh Dật Phàm sao?” Giản Tiếu là trợ lý của Cố An Kỳ nên tất nhiên là một trong những người hiểu rõ chuyện tình của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm nhất.
“Hai mươi tư giờ cứ dính lấy nhau chị sợ anh ấy sẽ chán mất.” Cố An Kỳ cười khẽ trêu chọc. Thật ra không phải cô sợ Tô Dật Phàm chán cô, xa nhau mười năm, nếu muốn thay lòng thì đã thay từ lâu, không cần chờ đến tận bây giờ. Cô chỉ muốn anh nghỉ ngơi nhiều hơn mà thôi, cô cũng đã nghe Dương Văn Lâm từng nói, năm giờ sáng mai Tô Dật Phàmđã có lịch trình, nếu có thể, cô muốn anh nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng ngủ quá ít.
Giống như Tô Dật Phàm luôn hy vọng Cố An Kỳ được nghỉ ngơi nhiều, đừng làm bản thân mệt mỏi, Cố An Kỳ cũng không muốn lúc nào cũng chiếm lấy thời gian nghỉ ngơi của anh, kéo anh mệt mỏi đi hẹn hò. Hai người họ đều lý trí, đều biết sự nghiệp phải cân bằng với cuộc sống.
Thật ra nói đơn giản thì diễn xuất cũng giống như việc phân tích tâm lý, giống như bác sĩ tâm lý sẽ phân tích bệnh tình bệnh nhân, diễn viên cũng phải hiểu rõ tính cách nhân vật của mình. Nhân vật của họ có điểm mạnh điểm yếu gì, trong những hoàn cảnh khác nhau với những người không giống nhau thì nên phản ứng như thế nào.
Nhân vật của Cố An Kỳ lần này là một tội phạm thông minh mắc chứng bệnh phản xã hội điên cuồng , cô đã nhiều lần lập ra kế hoạch giết người, gần như có thể nói là không có một chút sơ hở nào, cô cũng dần dần, từng bước một hủy hoại cuộc sống của không ít người. Chẳng qua sự điên cuồng này cô chỉ đặt trong lòng, khi đối mặt với bạn bè ở đại học hay người thân bên cạnh cô vẫn là một cô bé ngoan ngoãn dịu dàng . Trong bộ phim nhân vật này có sự tương phản rất lớn, yêu cầu diễn xuất cũng vô cùng cao. Diễn viên sẽ được hóa thân thành một học sinh bình thường, chẳng qua nên vận dụng diện mạo đó như thế nào để lột tả được mặt điên cuồng thì lại phải dựa vào bản lĩnh của bản thân diễn viên.
Nội dung của cảnh này là Lạc Lâm sau khi vừa giết thêm một người, hôm sau vẫn tiếp tục đi học bình thường, nghe thấy bạn bè xung quanh bàn bạc về chuyện này. Điểm mấu chốt là phải dung hòa được hai tính cách cất giấu và bộc lộ ra ở trên người cô.
Đứng ở vị trí, Cố An Kỳ đã chuẩn bị xong lúc nào cũng có thể bắt đầu.
“Mọi người vào vị trí của mình nào, 5, 4.. 3, 2, 1 Action” bảng Clapperboard được dập mạnh xuống.
“Này, Lạc Lâm, hôm nay sau khi tan học chúng mình về cùng nhau nhé.” Một nữ sin trong lớp học của Lạc Lâm sợ hãi nói.
“Được được, ” Lạc Lâm hơi ngẩng đầu lên, cười khẽ, “Chẳng qua sao đột nhiên lại muốn về cùng nhau?”
“Xuỵt, cái này mình chỉ nói cho cậu biết thôi đấy, chị mình làm ở sở cảnh sát, chị ấy bảo trong khoảng thời gian này khi ra ngoài mình phải cẩn thận một chút, rất nhiều người chết một cách bí ẩn rồi.” Nữ sinh thò đầu ra ngó nhìn xung quanh rồi mới nói.
“Ồ? Cái chết bí ẩn ư?” Giọng Lạc Lâm hơi cao lên, “Cái này thú vị đấy, cậu nói tiếp đi.”
Lạc Lâm kéo tay áo người kia năn nỉ. Cái cô muốn biết chỉ là kết quả điều tra mà thôi, những cái khác không liên quan đến cô. Cái chết bí ẩn? Có lẽ nên gọi là trời phạt đi, cô thay trời hành đạo.
“Có gì thú vị chứ, vài người đã chết rồi đấy, nghe nói chết tự nhiên như bình thường, không tìm ra nguyên nhân nào. Nhưng chính vì thế người ta lại cảm thấy các vụ có điểm giống nhau nào đó.” Nữ sinh cau mày, nghĩ lại lời chị gái đã nói.
“Tự nhiên chết à…” Lạc Lâm kéo dài giọng, khóe miệng cong lên một độ cong quỷ dị. Đám người vô dụng kia tất nhiên sẽ không thể tra ra được cách cô giết người rồi, chỉ là vẫn tra ra được có điểm giống nhau thì cũng đúng là không uổng công cô mất công sức để lại gợi ý.
“Cậu nói xem có phải có nguyên nhân nào đó hay không, tự nhiên tử vong, ví dụ như người nào đó đột nhiên bị nhồi máu cơ tim thì không phải cũng tự nhiên sao ?” Lạc Lâm khéo léo nhập vai cô nữ sinh ngây thơ.
“Cho nên mình mới nói Lạc Lâm cậu rất ngây thơ đó.” Nữ sinh đắc ý vỗ vai Lạc Lâm, dáng vẻ rất quen thuộc. Lạc Lâm không tránh chỉ hơi nghiêng người, tuy nhiên người ta vẫn nhìn ra được cô rất ghét bỏ động tác vô cùng thân thiết này.
Sau cảnh nữ sinh đi khỏi sẽ đến cao trào nhỏ của bộ phim, là cảnh Cố An Kỳ đặc tả một tội phạm giết người, mọi nhân viên đều nghiêm túc đợi xem Cố An Kỳ sẽ diễn như thế nào.
Khóe miệng của Cố An Kỳ hơi cong lên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vỗ về quyển sách thật dày, ngón tay lên xuống như có ma lực khiến cho người ta có ảo giác, giống như toàn thế giới đều bị dẫm nát dưới chân cô, đều bị cô khống chế.
Đối với sự mạo phạm của nữ sinh kia cô không hề tức giận, vẻ mặt sung sướng, đôi mắt nhu hòa long lanh dường như cất giấu một loại ánh sáng nào đó khiến người ta đui mù.
Cô đang chờ mong điều gì đó.
Thế giới này không phải càng ngày càng trở nên thú vị sao? Ngày trước không ai hiểu cô, tất cả đều là lũ ngu ngốc. Cho dù cô làm gì mọi người cũng vẫn ngớ ngẩn không phát hiện ra, à, đúng là cô đã để lại vài manh mối cho cảnh sát, chẳng qua vẫn chẳng thấy hồi âm gì làm cô mất mát một thời gian, đầu óc của những người này thật đúng là vô dụng nhạt nhẽo.
Thủ pháp giết người đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, chẳng lẽ còn muốn bắt cô? Bắt cô ư?
Chênh lệch về chỉ số thông minh, không đúng, là chênh lệch về loại người. Chẳng qua chơi trò chơi này với cảnh sát cũng thú vị đúng không? Có lẽ nên cho chúng thêm nhiều manh mối hơn nữa, nếu vẫn không đoán được… Cô mờ mịt hay nói cách khác là hoang mang nhíu mày, ừm, nếu vẫn không đoán ra, vậy mục tiêu kế tiếp nên là…
“Đừng để tôi nhàm chán nha, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.” Giọng nói của cô trầm thấp, mang theo vài phần ý cười như có như không, dường như rất mong đợi chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
“Cut” đạo diễn hô, “cảnh tiếp theo.”
Cảnh này không có một chút sai lầm nào. Thái Nhược Lâm cũng đã từng nghĩ nếu mình diễn nhân vật đó thì nên xử lý như thế nào, phân đoạn sau gần như không có chút tình cảm cá nhân nào thì phải thể hiện ra sao. Dù sao cũng đều là học trò của cùng một giáo sư dạy diễn xuất, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng cô ta không thể không nói loại phương pháp huyễn tưởng này đã mở đường cho cô ta rất nhiều.
Thái Nhược Lâm thật ra cũng rất thích nhân vật này, nhưng vì cô ta đã diễn một trong những nhân vật chính, là cảnh sát muốn bắt Lạc Lâm của Cố An Kỳ, vì vậy cô ta đã mất đi cơ hội diễn nhân vật này. Chẳng qua cô ta vẫn suy nghĩ, nếu là cô ta diễn thì sẽ ra sao.
Cô ta nghĩ sau khi nữ sinh kia đi cô ta sẽ nắm chặt quyển sách để che giấu sự hưng phấn trong lòng mình, sau đó lại hơi run rẩy vì khẩn trương và mong đợi. Cô ta vẫn nghĩ người máu lạnh như Lạc Lâm rất điên cuồng, cũng vì thế mà cô đã làm ra rất nhiều hành động không thể tưởng tượng nổi cũng như bày ra nhiều vụ giết người mà người ta không thể đoán ra chân tướng. Cô ta vẫn cảm thấy cô ta sẽ dùng giọng điệu vừa chờ mong vừa ép mình phải kiên nhẫn nói ra câu thoại cuối cùng kia.
Cô ta vẫn nghĩ mình đúng, nghĩ cách diễn xuất của mình là đúng, nhưng mà sau khi nhìn phần diễn của Cố An Kỳ, cô ta không thể không nói, Cố An Kỳ xử lý tinh tế hơn hẳn cô ta. Nhân vật của cô làm những chuyện như vậy thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng lại có thể nhìn ra sự điên cuồng cất giấu sâu bên trong. Chẳng ai nói hành động vuốt ve sách là bất thường, cũng chẳng ai nói sinh viên trong trường học lẩm bẩm một mình là kì quái, mọi người đều chỉ nghĩ cô đang lo lắng cho môn thi tiếp theo hoặc đang chuẩn bị vào thi. Điều này vô cùng phù hợp với một Lạc Lâm thích ngụy trang, cũng biểu hiện Cố An Kỳ đã tìm hiểu rất kĩ hoàn cảnh xung quanh, cũng biết cách hòa nhập vào đó.
Cô của phân cảnh đặc tả nhân vật lúc sau và lúc nói chuyện với người khác đều giống nhau, thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng trên người lại tản ra một sự nguy hiểm, giả dối đang tìm đường thoát ra. Loá mắt mà lại khiến người ta cảm thấy kinh hãi, vẻ ngây thơ của trẻ con xen lẫn với sự lạnh lùng tàn khốc đối lập mạnh mẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người, làm cho người ta đui mù.
Ngày trước có lẽ Thái Nhược Lâm đã cảm thấy mình và Cố An Kỳ đã tồn tại một sự chênh lệch nhỏ, chẳng qua bởi vì lúc ấy quá ghét cô, không muốn thừa nhận cô, vì không hiểu tại sao Cố An Kỳ được cô Diệp yêu thích, lại còn được nhận vai phụ quan trọng trong 《 Bảo vệ cô bé lọ lem 》.
Trong lòng Thái Nhược Lâm vẫn rất bất mãn, tức giận vì Cố An Kỳ luôn nhận được những cơ hội tốt, lại còn được nhiều người ngưỡng mộ. Cuối cùng chú của cô ta —— thầy Thái đã từng dạy kỹ xảo chụp ảnh trong “Đông phong” nói cho Thái Nhược Lâm biết cô ta không thể so với Cố An Kỳ. Nếu muốn biết chênh lệch giữa hai người, ai thua ai thắng thì hãy đi xem Cố An Kỳ diễn.
Thái Nhược Lâm đã từng xem vài cảnh diễn của Cố An Kỳ, bình tĩnh xem xét thì cảm thấy đúng là mình hơi thua kém một chút, đây cũng là nguyên nhân cô ta liều mạng nâng cao diễn xuất của mình trong thời gian này, nhưng mà… Vì sao? Vì sao? Vì sao khoảng cách giữa hai người không những không thu hẹp mà lại càng ngày càng xa?
Lần đầu tiên, Thái Nhược Lâm phát hiện cô ta và Cố An Kỳ có một sư chênh lệch rất lớn.
Giống như lời cô Diệp đã nói lúc trước, diễn xuất của hai người cách nhau một trời một vực, không thể đánh đồng với nhau.
Thái Nhược Lâm nắm chặt tay, sau khi diễn, cô ta nhất định phải đè bẹp Cố An Kỳ. Cô ta không tin mình không thắng nổi một Cố An Kỳ nhỏ bé.
Cố An Kỳ dường như nhận thấy có tầm mắt khó chịu ở đằng sau nên quay đầu, song lại không thấy ai nên quay lại, tiếp tục nói chuyện với Giản Tiếu: “Sáng mai bảy giờ nhớ gọi chị dậy nhé, ừ, trước khi bắt đầu lịch trình ngày mai chị muốn đi gặp đạo diễn Trương Chấn Dương. Đúng rồi, em nói chuyện này cho Chu tiên sinh nữa nhé, nếu anh ấy có thời gian thì có thể đi cùng.”
“Vâng, em sẽ chuyển lời cho Chu tiên sinh.” Giản Tiếu nói.
“Ừ, hôm nay diễn xong là không còn chuyện gì nữa đúng không? Nếu kết thúc công việc sớm thì cùng nhau đi ăn khuya đi.” Cố An Kỳ cười nói, “Trong khoảng thời gian này em chạy tới chạy lui theo chị chắc cũng vất vả.”
“Chị An Kỳ, chị không đi ăn với anh Dật Phàm sao?” Giản Tiếu là trợ lý của Cố An Kỳ nên tất nhiên là một trong những người hiểu rõ chuyện tình của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm nhất.
“Hai mươi tư giờ cứ dính lấy nhau chị sợ anh ấy sẽ chán mất.” Cố An Kỳ cười khẽ trêu chọc. Thật ra không phải cô sợ Tô Dật Phàm chán cô, xa nhau mười năm, nếu muốn thay lòng thì đã thay từ lâu, không cần chờ đến tận bây giờ. Cô chỉ muốn anh nghỉ ngơi nhiều hơn mà thôi, cô cũng đã nghe Dương Văn Lâm từng nói, năm giờ sáng mai Tô Dật Phàmđã có lịch trình, nếu có thể, cô muốn anh nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng ngủ quá ít.
Giống như Tô Dật Phàm luôn hy vọng Cố An Kỳ được nghỉ ngơi nhiều, đừng làm bản thân mệt mỏi, Cố An Kỳ cũng không muốn lúc nào cũng chiếm lấy thời gian nghỉ ngơi của anh, kéo anh mệt mỏi đi hẹn hò. Hai người họ đều lý trí, đều biết sự nghiệp phải cân bằng với cuộc sống.