“Không đâu, anh Dật Phàm sẽ không chán chị An Kỳ đâu.” Giản Tiếu lớn tiếng nói, thu hút ánh mắt của không ít người.
“Xuỵt…” Cố An Kỳ đỏ mặt, nhanh chóng giơ tay ý bảo cô bé không lên tiếng, “Chị chỉ nói đùa mà thôi.”
Giản Tiếu là một cô bé rất đơn thuần, làm việc cũng dốc hết sức, chẳng qua đôi khi quá mức nghiêm túc, làm quá mọi chuyện lên. Cố An Kỳ bình thường thích trêu đùa cô ấy, nhưng không ngờ lần này cũng kéo cả mình xuống nước.
“Thật là, chị An Kỳ đừng đùa như vậy nữa, làm em sợ tới mức…” Giản Tiếu bĩu môi, xấu hổ hạ giọng xuống, “Anh Dật Phàm ca sẽ không chán chị An Kỳ đâu, anh Dật Phàm rất để bụng mấy chuyện liên quan đến chị.”
“Ừ, chị biết.” Khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên, ánh mắt cũng dịu dàng hơn không ít.
Đúng vậy, cô biết, cô biết hết. Có vài thứ không cần người ngoài nhắc nhở cô tự có thể cảm nhận được. Tình cảm của Tô Dật Phàm đối với cô thế nào cô đều biết rõ. Nghĩ tới biểu hiện khẩn trương của Tô Dật Phàm sau khi tỏ tình, cô nhịn không được khóe miệng cong lên.
Lắc lắc đầu, cô tiếp tục đem tầm mắt đặt lên kịch bản. Chuẩn bị tốt trước khi diễn xuất là điều thiết yếu cơ bản. Mấy cảnh diễn tiếp theo đều rất thuận lợi, Cố An Kỳ không muốn lãng phí thời gian nên đều sử dụng cách diễn trực tiếp*, dẫn dắt bạn diễn nhập vai, lấy tốc độ nhanh nhất, ít NG nhất để quay xong những cảnh đó. Mấy phân cảnh còn lại đều là cảnh của cô và Thái Nhược Lâm. Cuối cùng còn một cảnh độc thoại của cô, có thể nói một mình một sân khấu.
(* phần giải thích thuật ngữ này của chị Trà hoa nữ: “đái hí” hay còn gọi là “đối diễn” tức là cùng 1 diễn viên trong đoàn phim diễn chung trực tiếp lúc tập chứ không phải chỉ ngồi lẩm nhẩm 1 mình, là 1 phương pháp diễn. Mình chẳng biết để tiếng việt là gì nên để theo chị ấy luôn)
Thời gian quay mặc dù lâu hơn cô dự đoán nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn, có lẽ khoảng một hai tiếng nữa quay xong là cô có thể về nhà nghỉ ngơi.
Cố An Kỳ dựa đầu vào tường, nhắm mắt lại ngủ một giấc.
“A… chị… chị An Kỳ… anh anh Dật Phàm ” Giản Tiếu lắp bắp nói.
“Hả? Anh ấy làm sao?” Cố An Kỳ mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, “Có chuyện gì thế?”
“An Kỳ.”Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp mang theo một chút từ tính, Cố An Kỳ vẫn chưa tỉnh ngủ, cô nheo mắt lại rồi xoay người.
“Sao anh lại tới đây?” Cố An Kỳ thấy bên cạnh là Tô Dật Phàm thì hơi ngạc nhiên, không phải đã nói hôm nay không gặp nhau sao? Sao anh lại chạy tới đây?
“Chỗ anh quay xong sớm, vì vậy tới đây để giám sát em.” Tô Dật Phàm đùa giỡn, tuyệt đối không nói ra nguyên nhân chính.
Để được gặp Cố An Kỳ, anh dùng đã dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết công việc của mình, sau đó hấp tấp vội vàng tới đây. Thật ra anh để ý dạo này lên weibo bầu không khí nơi fan hơi khác thường. Sau đó anh cũng dạo một vòng weibo của Cố An Kỳ, phát hiện những bình luận mới nhất đều là mắng chửi trách móc khiến anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Anh lo lắng không biết có phải trong fandom đã làm gì hay không, vì thế có gửi tin nhắn hỏi, sau đó anh mới biết thành kiến của họ đối với Cố An Kỳ đã sâu tới mức gần như không thể vãn hồi.
Tô Dật Phàm không rõ đầu đuôi câu chuyện lắm, nhưng cá nhân anh thật sự hy vọng fan của hai bên đều có thể chấp nhận chuyện của anh và cô. Sau sự việc búp bê nguyền rủa, Tô Dật Phàm vẫn luôn lo lắng cho an toàn của Cố An Kỳ, nay lại gặp phải chuyện này, sao anh có thể tiếp tục im lặng được nữa?
Lúc này vội vàng chạy tới đây chẳng những là vì anh muốn hộ tống Cố An Kỳ về nhà, mà còn là do anh muốn gặp cô. Công việc của hai người đều bận bịu, trong tương lai có lẽ còn nhiều việc hơn. Muốn gặp mặt nhất định phải tranh thủ thời gian, Tô Dật Phàm cũng không thấy mệt mỏi khi đánh đổi thời gian ngủ để được ở bên cạnh Cố An Kỳ. Anh vui vẻ, cùng sẵn lòng làm vậy.
Không ai biết anh coi trọng phần tình cảm này đến mức nào, không ai biết anh muốn duy trì nó đến đâu.
Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ của Tô Dật Phàm biết là anh vội vàng chạy tới, trong lòng mặc dù vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Sáng mai anh còn có lịch trình mà, vẫn muốn chờ ở đây sao?”
“Không sao.” Tô Dật Phàm cười nói, “Cái đó không quan trọng. Cố gắng quay xong sớm đi rồi anh đưa em về nhà.”
“Ừ.” Cố An Kỳ mỉm cười gật gật đầu, trong lòng tính toán lát nữa còn phải cố gắng hơn nữa, cố gắng không NG, không phạm sai lầm, để cho cảnh tiếp theo chỉ quay one – shot*.
(*Nói đơn giản đó là kiểu quay chỉ sử dụng duy nhất một ống kính máy quay, quay từ đầu đến cuối, không dừng lại và không cắt ghép để chuyển cảnh)
“An Kỳ này, cậu và anh Dật Phàm là…”
Cố An Kỳ đang định lên sân khấu thì đụng phải Thái Nhược Lâm, mặc dù trên mặt là cô ta nói chuyện với Cố An Kỳ, nhưng ánh mắt thì dán lên người Tô Dật Phàm. Cố An Kỳ liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Anh ấy là bạn trai của tôi, chúng tôi đang hẹn hò, xin hỏi Thái tiểu thư có cao kiến gì không?”
Trên báo chí không phải đã nói quá rõ rồi sao, nay Thái Nhược Lâm hỏi như vậy là có ý đồ gì? Mơ tưởng Tô Dật Phàm ư? À, được rồi, người mơ tưởng Tô Dật Phàm cũng không chỉ có một, Cố An Kỳ cũng không rảnh rỗi cùng mấy cô nàng này đánh công phòng chiến*. Trái tim của Tô Dật Phàm đặt ở trên người cô, trong lòng cô cô biết. Nếu Tô Dật Phàm dám làm phản, cô dám khẳng định, cô chắc chắn sẽ xử anh một trận, cho anh biết boxing cô học cũng không phải chỉ để đó.
(*công phòng chiến: một môn võ của Hồng Kông)
“Thật sao? Sao… sao lại thế được?” Thái Nhược Lâm che miệng kêu lên, “Hai người hẹn hò ư? Từ lúc nào thế?”
“Cũng mới đây, báo chí chắc đã đưa tin.” Cố An Kỳ không hề nhìn Thái Nhược Lâm, chỉ đi xác định lại vị trí của mình một lần nữa, cô cần phải tranh thủ quay xong sớm càng nhanh càng tốt để đi về nhà. Cô không muốn Tô Dật Phàm mất nhiều thời gian chờ mình, không đi ngủ được sớm, cuối cùng sáng mai lại không dậy được.
“À, là thế à.” Sắc mặt Thái Nhược Lâm không thể gọi là tốt, khóe miệng cũng hơi cứng ngắc, “Vậy chúc mừng hai người.”
“Cám ơn.” Cố An Kỳ nghe được lời chúc phúc của Thái Nhược Lâm chẳng có mấy thật lòng, nhưng cô cũng không để ý, dù sao Thái Nhược Lâm đối với cô chỉ là một người xa lạ, cô chẳng cần vì một lời chúc phúc hay không chúc phúc của người xa lạ mà rối rắm.
“An Kỳ, cậu nên trông chừng anh Dật Phàm cho kỹ vào, bên cạnh anh ấy chẳng thiếu mỹ nữ đâu, cẩn thận anh ấy sẽ bị mấy cô đó câu đi mất đấy.” Thái Nhược Lâm đứng ở bên cạnh Cố An Kỳ nói với cô.
Cố An Kỳ hít sâu một hơi, vẫn chưa kết thúc hả? Lúc trước thì không tin cô và Tô Dật Phàm yêu đương, sau thì lại muốn cô chú ý đến mỹ nữ bên người Tô Dật Phàm. Cô và Thái Nhược Lâm hình như chưa thân thiết đến mức trêu đùa nhau như thế này thì phải? Cho dù không nói thẳng, nhưng thực ra mục đích muốn đâm chọc tình cảm của cô và Tô Dật Phàm. Muốn cô chú ý đến mỹ nữ bên người Tô Dật Phàm, muốn cô không tin Tô Dật Phàm? Muốn cô bị thần kinh quản lý cuộc sống của anh? Nổ súng với tất cả sinh vật giống cái bên cạnh anh sao? Cô cũng không phải ngu ngốc, sao phải làm mấy chuyện nhàm chán này?
“Thái Nhược Lâm tiểu thư, cô không cần đi chuẩn bị sao? Chỉ còn 1 phút nữa là bắt đầu rồi, nhưng hình như cô không định đi xác định lại vị trí với cả trang điểm lại thì phải.” Cố An Kỳ không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện nhàm chán này với Thái Nhược Lâm nên lập tức chuyển chủ đề.
Thái Nhược Lâm thấy Cố An Kỳ không mắc mưu thì trong lòng hơi khó chịu, nhưng Cố An Kỳ nói đúng, việc trang điểm và xác định vị trí cô ta chưa làm gì, có lẽ sẽ có chút phiền phức, cô ta nên đi thì hơn.
Cố An Kỳ đi vào phim trường, vẫy vẫy tay năm lần với Tô Dật Phàm ở ngoài. Tô Dật Phàm hiểu rõ, hơi gật gật đầu.
Thái Nhược Lâm nhìn sự ăn ý giữa hai người, trong lòng càng ngày càng chua, Tô Dật Phàm là nguyên nhân chính cô ta tiến vào giới giải trí, cũng là nam nghệ sĩ từ trước tới nay cô ta thích nhất, sùng bái nhất. Nói thật ra, cô ta tham gia vào giới giải trí này không phải vì danh lợi mà chỉ muốn được tiếp xúc với Tô Dật Phàm, làm bạn với anh, nếu có thể, trở thành bạn gái của anh. Từ lúc ra mắt tới nay cô ta vẫn duy trì được hình tượng tốt đẹp, sự nghiệp thì đang trên đà bay lên, cô ta tin một ngày nào đó, cô ta sẽ đứng ở nơi cao nhất, cùng Tô Dật Phàm tay trong tay, nhưng vì sao? Vì sao giữa đường lại nhảy ra một Cố An Kỳ?
Rõ ràng lúc ấy cô đã rất tức giận, nếu tức giận như vậy thì sao không rút lui khỏi giới diễn xuất luôn đi? Tại sao lại trở về? Tại sao còn muốn tranh đoạt cơ hội với họ? Tại sao lại cướp Tô Dật Phàm đi?
“Cut! Nhược Lâm, tập trung tinh thần một chút, diễn lại lần nữa” Đạo diễn bất mãn nói, cắt đứt mạch suy nghĩ của Thái Nhược Lâm. Thái Nhược Lâm nghe thấy lời đạo diễn thì lập tức đưa mắt nhìn Tô Dật Phàm, sau đó chỉ cảm thấy hận không thể lập tức tìm cái lỗ chui xuống cho rồi. Cô ta muốn phô bày mặt tốt nhất trước mặt Tô Dật Phàm, nhưng vì sao? Vì sao một hai lần rồi mà vẫn hỏng bét?
Sau đó Thái Nhược Lâm hiển nhiên vẫn ở trạng thái mất tập trung, diễn đi diễn lại đến lần thứ mười vẫn chưa đạt được hiệu quả, đạo diễn bắt đầu cuống lên, Cố An Kỳ chỉ có cảnh quay trong một ngày, mọi người đều biết hiện tại trong giới Cố An Kỳ có danh hiệu không NG, cộng thêm bình thường Thái Nhược Lâm nhiều nhất cũng chỉ quay lại năm lần, đạo diễn vẫn cảm thấy chỉ cần một ngày là đủ, nhưng mà… Nhìn tình huống hiện tại, có lẽ phải kéo dài tới ngày mai, mà lịch trình của Cố An Kỳ kín mít, nếu muốn để cô sắp xếp thêm nửa ngày đến quay cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cố An Kỳ cũng không nghĩ tới Thái Nhược Lâm lại thất thường như thế, biểu hiện của cô ta có thể nói là mất hồn mất vía. Cố An Kỳ lắc lắc đầu, từ chối cho ý kiến. Tô Dật Phàm mỉm cười lấy khăn mặt và nước uống đưa cho Cố An Kỳ: “Có lẽ còn phải quay thêm một lúc nữa, em nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ư.” Cố An Kỳ gật gật đầu.
Đạo diễn thấy đại thần Tô Dật Phàm ngồi một bên giám sát như pho tượng thì nhất thời cảm thấy áp lực cũng lớn lên. Nếu Thái Nhược Lâm diễn vẫn không đạt yêu cầu, Cố An Kỳ vẫn bị giữ ở đoàn làm phim thì Tô thiên vương sẽ không bùng nổ chứ? Đạo diễn nhìn Thái Nhược Lâm vẫn đang trong trạng thái mất hồn vía như trước, bắt đầu cảm thấy bực bội.
“Không đâu, anh Dật Phàm sẽ không chán chị An Kỳ đâu.” Giản Tiếu lớn tiếng nói, thu hút ánh mắt của không ít người.
“Xuỵt…” Cố An Kỳ đỏ mặt, nhanh chóng giơ tay ý bảo cô bé không lên tiếng, “Chị chỉ nói đùa mà thôi.”
Giản Tiếu là một cô bé rất đơn thuần, làm việc cũng dốc hết sức, chẳng qua đôi khi quá mức nghiêm túc, làm quá mọi chuyện lên. Cố An Kỳ bình thường thích trêu đùa cô ấy, nhưng không ngờ lần này cũng kéo cả mình xuống nước.
“Thật là, chị An Kỳ đừng đùa như vậy nữa, làm em sợ tới mức…” Giản Tiếu bĩu môi, xấu hổ hạ giọng xuống, “Anh Dật Phàm ca sẽ không chán chị An Kỳ đâu, anh Dật Phàm rất để bụng mấy chuyện liên quan đến chị.”
“Ừ, chị biết.” Khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên, ánh mắt cũng dịu dàng hơn không ít.
Đúng vậy, cô biết, cô biết hết. Có vài thứ không cần người ngoài nhắc nhở cô tự có thể cảm nhận được. Tình cảm của Tô Dật Phàm đối với cô thế nào cô đều biết rõ. Nghĩ tới biểu hiện khẩn trương của Tô Dật Phàm sau khi tỏ tình, cô nhịn không được khóe miệng cong lên.
Lắc lắc đầu, cô tiếp tục đem tầm mắt đặt lên kịch bản. Chuẩn bị tốt trước khi diễn xuất là điều thiết yếu cơ bản. Mấy cảnh diễn tiếp theo đều rất thuận lợi, Cố An Kỳ không muốn lãng phí thời gian nên đều sử dụng cách diễn trực tiếp*, dẫn dắt bạn diễn nhập vai, lấy tốc độ nhanh nhất, ít NG nhất để quay xong những cảnh đó. Mấy phân cảnh còn lại đều là cảnh của cô và Thái Nhược Lâm. Cuối cùng còn một cảnh độc thoại của cô, có thể nói một mình một sân khấu.
(* phần giải thích thuật ngữ này của chị Trà hoa nữ: “đái hí” hay còn gọi là “đối diễn” tức là cùng 1 diễn viên trong đoàn phim diễn chung trực tiếp lúc tập chứ không phải chỉ ngồi lẩm nhẩm 1 mình, là 1 phương pháp diễn. Mình chẳng biết để tiếng việt là gì nên để theo chị ấy luôn)
Thời gian quay mặc dù lâu hơn cô dự đoán nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn, có lẽ khoảng một hai tiếng nữa quay xong là cô có thể về nhà nghỉ ngơi.
Cố An Kỳ dựa đầu vào tường, nhắm mắt lại ngủ một giấc.
“A… chị… chị An Kỳ… anh anh Dật Phàm ” Giản Tiếu lắp bắp nói.“Hả? Anh ấy làm sao?” Cố An Kỳ mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, “Có chuyện gì thế?”
“An Kỳ.”Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp mang theo một chút từ tính, Cố An Kỳ vẫn chưa tỉnh ngủ, cô nheo mắt lại rồi xoay người.
“Sao anh lại tới đây?” Cố An Kỳ thấy bên cạnh là Tô Dật Phàm thì hơi ngạc nhiên, không phải đã nói hôm nay không gặp nhau sao? Sao anh lại chạy tới đây?
“Chỗ anh quay xong sớm, vì vậy tới đây để giám sát em.” Tô Dật Phàm đùa giỡn, tuyệt đối không nói ra nguyên nhân chính.
Để được gặp Cố An Kỳ, anh dùng đã dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết công việc của mình, sau đó hấp tấp vội vàng tới đây. Thật ra anh để ý dạo này lên weibo bầu không khí nơi fan hơi khác thường. Sau đó anh cũng dạo một vòng weibo của Cố An Kỳ, phát hiện những bình luận mới nhất đều là mắng chửi trách móc khiến anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Anh lo lắng không biết có phải trong fandom đã làm gì hay không, vì thế có gửi tin nhắn hỏi, sau đó anh mới biết thành kiến của họ đối với Cố An Kỳ đã sâu tới mức gần như không thể vãn hồi.
Tô Dật Phàm không rõ đầu đuôi câu chuyện lắm, nhưng cá nhân anh thật sự hy vọng fan của hai bên đều có thể chấp nhận chuyện của anh và cô. Sau sự việc búp bê nguyền rủa, Tô Dật Phàm vẫn luôn lo lắng cho an toàn của Cố An Kỳ, nay lại gặp phải chuyện này, sao anh có thể tiếp tục im lặng được nữa?
Lúc này vội vàng chạy tới đây chẳng những là vì anh muốn hộ tống Cố An Kỳ về nhà, mà còn là do anh muốn gặp cô. Công việc của hai người đều bận bịu, trong tương lai có lẽ còn nhiều việc hơn. Muốn gặp mặt nhất định phải tranh thủ thời gian, Tô Dật Phàm cũng không thấy mệt mỏi khi đánh đổi thời gian ngủ để được ở bên cạnh Cố An Kỳ. Anh vui vẻ, cùng sẵn lòng làm vậy.
Không ai biết anh coi trọng phần tình cảm này đến mức nào, không ai biết anh muốn duy trì nó đến đâu.
Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ của Tô Dật Phàm biết là anh vội vàng chạy tới, trong lòng mặc dù vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Sáng mai anh còn có lịch trình mà, vẫn muốn chờ ở đây sao?”
“Không sao.” Tô Dật Phàm cười nói, “Cái đó không quan trọng. Cố gắng quay xong sớm đi rồi anh đưa em về nhà.”
“Ừ.” Cố An Kỳ mỉm cười gật gật đầu, trong lòng tính toán lát nữa còn phải cố gắng hơn nữa, cố gắng không NG, không phạm sai lầm, để cho cảnh tiếp theo chỉ quay one – shot*.
(*Nói đơn giản đó là kiểu quay chỉ sử dụng duy nhất một ống kính máy quay, quay từ đầu đến cuối, không dừng lại và không cắt ghép để chuyển cảnh)
“An Kỳ này, cậu và anh Dật Phàm là…”
Cố An Kỳ đang định lên sân khấu thì đụng phải Thái Nhược Lâm, mặc dù trên mặt là cô ta nói chuyện với Cố An Kỳ, nhưng ánh mắt thì dán lên người Tô Dật Phàm. Cố An Kỳ liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Anh ấy là bạn trai của tôi, chúng tôi đang hẹn hò, xin hỏi Thái tiểu thư có cao kiến gì không?”
Trên báo chí không phải đã nói quá rõ rồi sao, nay Thái Nhược Lâm hỏi như vậy là có ý đồ gì? Mơ tưởng Tô Dật Phàm ư? À, được rồi, người mơ tưởng Tô Dật Phàm cũng không chỉ có một, Cố An Kỳ cũng không rảnh rỗi cùng mấy cô nàng này đánh công phòng chiến*. Trái tim của Tô Dật Phàm đặt ở trên người cô, trong lòng cô cô biết. Nếu Tô Dật Phàm dám làm phản, cô dám khẳng định, cô chắc chắn sẽ xử anh một trận, cho anh biết boxing cô học cũng không phải chỉ để đó.
(*công phòng chiến: một môn võ của Hồng Kông)
“Thật sao? Sao… sao lại thế được?” Thái Nhược Lâm che miệng kêu lên, “Hai người hẹn hò ư? Từ lúc nào thế?”
“Cũng mới đây, báo chí chắc đã đưa tin.” Cố An Kỳ không hề nhìn Thái Nhược Lâm, chỉ đi xác định lại vị trí của mình một lần nữa, cô cần phải tranh thủ quay xong sớm càng nhanh càng tốt để đi về nhà. Cô không muốn Tô Dật Phàm mất nhiều thời gian chờ mình, không đi ngủ được sớm, cuối cùng sáng mai lại không dậy được.
“À, là thế à.” Sắc mặt Thái Nhược Lâm không thể gọi là tốt, khóe miệng cũng hơi cứng ngắc, “Vậy chúc mừng hai người.”
“Cám ơn.” Cố An Kỳ nghe được lời chúc phúc của Thái Nhược Lâm chẳng có mấy thật lòng, nhưng cô cũng không để ý, dù sao Thái Nhược Lâm đối với cô chỉ là một người xa lạ, cô chẳng cần vì một lời chúc phúc hay không chúc phúc của người xa lạ mà rối rắm.
“An Kỳ, cậu nên trông chừng anh Dật Phàm cho kỹ vào, bên cạnh anh ấy chẳng thiếu mỹ nữ đâu, cẩn thận anh ấy sẽ bị mấy cô đó câu đi mất đấy.” Thái Nhược Lâm đứng ở bên cạnh Cố An Kỳ nói với cô.
Cố An Kỳ hít sâu một hơi, vẫn chưa kết thúc hả? Lúc trước thì không tin cô và Tô Dật Phàm yêu đương, sau thì lại muốn cô chú ý đến mỹ nữ bên người Tô Dật Phàm. Cô và Thái Nhược Lâm hình như chưa thân thiết đến mức trêu đùa nhau như thế này thì phải? Cho dù không nói thẳng, nhưng thực ra mục đích muốn đâm chọc tình cảm của cô và Tô Dật Phàm. Muốn cô chú ý đến mỹ nữ bên người Tô Dật Phàm, muốn cô không tin Tô Dật Phàm? Muốn cô bị thần kinh quản lý cuộc sống của anh? Nổ súng với tất cả sinh vật giống cái bên cạnh anh sao? Cô cũng không phải ngu ngốc, sao phải làm mấy chuyện nhàm chán này?
“Thái Nhược Lâm tiểu thư, cô không cần đi chuẩn bị sao? Chỉ còn 1 phút nữa là bắt đầu rồi, nhưng hình như cô không định đi xác định lại vị trí với cả trang điểm lại thì phải.” Cố An Kỳ không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện nhàm chán này với Thái Nhược Lâm nên lập tức chuyển chủ đề.
Thái Nhược Lâm thấy Cố An Kỳ không mắc mưu thì trong lòng hơi khó chịu, nhưng Cố An Kỳ nói đúng, việc trang điểm và xác định vị trí cô ta chưa làm gì, có lẽ sẽ có chút phiền phức, cô ta nên đi thì hơn.
Cố An Kỳ đi vào phim trường, vẫy vẫy tay năm lần với Tô Dật Phàm ở ngoài. Tô Dật Phàm hiểu rõ, hơi gật gật đầu.
Thái Nhược Lâm nhìn sự ăn ý giữa hai người, trong lòng càng ngày càng chua, Tô Dật Phàm là nguyên nhân chính cô ta tiến vào giới giải trí, cũng là nam nghệ sĩ từ trước tới nay cô ta thích nhất, sùng bái nhất. Nói thật ra, cô ta tham gia vào giới giải trí này không phải vì danh lợi mà chỉ muốn được tiếp xúc với Tô Dật Phàm, làm bạn với anh, nếu có thể, trở thành bạn gái của anh. Từ lúc ra mắt tới nay cô ta vẫn duy trì được hình tượng tốt đẹp, sự nghiệp thì đang trên đà bay lên, cô ta tin một ngày nào đó, cô ta sẽ đứng ở nơi cao nhất, cùng Tô Dật Phàm tay trong tay, nhưng vì sao? Vì sao giữa đường lại nhảy ra một Cố An Kỳ?
Rõ ràng lúc ấy cô đã rất tức giận, nếu tức giận như vậy thì sao không rút lui khỏi giới diễn xuất luôn đi? Tại sao lại trở về? Tại sao còn muốn tranh đoạt cơ hội với họ? Tại sao lại cướp Tô Dật Phàm đi?
“Cut! Nhược Lâm, tập trung tinh thần một chút, diễn lại lần nữa” Đạo diễn bất mãn nói, cắt đứt mạch suy nghĩ của Thái Nhược Lâm. Thái Nhược Lâm nghe thấy lời đạo diễn thì lập tức đưa mắt nhìn Tô Dật Phàm, sau đó chỉ cảm thấy hận không thể lập tức tìm cái lỗ chui xuống cho rồi. Cô ta muốn phô bày mặt tốt nhất trước mặt Tô Dật Phàm, nhưng vì sao? Vì sao một hai lần rồi mà vẫn hỏng bét?
Sau đó Thái Nhược Lâm hiển nhiên vẫn ở trạng thái mất tập trung, diễn đi diễn lại đến lần thứ mười vẫn chưa đạt được hiệu quả, đạo diễn bắt đầu cuống lên, Cố An Kỳ chỉ có cảnh quay trong một ngày, mọi người đều biết hiện tại trong giới Cố An Kỳ có danh hiệu không NG, cộng thêm bình thường Thái Nhược Lâm nhiều nhất cũng chỉ quay lại năm lần, đạo diễn vẫn cảm thấy chỉ cần một ngày là đủ, nhưng mà… Nhìn tình huống hiện tại, có lẽ phải kéo dài tới ngày mai, mà lịch trình của Cố An Kỳ kín mít, nếu muốn để cô sắp xếp thêm nửa ngày đến quay cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cố An Kỳ cũng không nghĩ tới Thái Nhược Lâm lại thất thường như thế, biểu hiện của cô ta có thể nói là mất hồn mất vía. Cố An Kỳ lắc lắc đầu, từ chối cho ý kiến. Tô Dật Phàm mỉm cười lấy khăn mặt và nước uống đưa cho Cố An Kỳ: “Có lẽ còn phải quay thêm một lúc nữa, em nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ư.” Cố An Kỳ gật gật đầu.
Đạo diễn thấy đại thần Tô Dật Phàm ngồi một bên giám sát như pho tượng thì nhất thời cảm thấy áp lực cũng lớn lên. Nếu Thái Nhược Lâm diễn vẫn không đạt yêu cầu, Cố An Kỳ vẫn bị giữ ở đoàn làm phim thì Tô thiên vương sẽ không bùng nổ chứ? Đạo diễn nhìn Thái Nhược Lâm vẫn đang trong trạng thái mất hồn vía như trước, bắt đầu cảm thấy bực bội.