Đôi mắt vừa mở ra không hề có tiêu cự, Cố An Kỳ chỉ mờ mịt nhìn về phương xa. Có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt nàng vẫn phủ một tầng hơi nước. Nàng nâng tay phải lên, ngón tay thon dài tinh tế như dương chi ngọc* khẽ xoa mắt, ngáp to một cái rồi từ từ ngồi thẳng dậy.
(*dương chi ngọc: vượng phẩm trong các loại ngọc, rất quý)
Động tác của Cố An Kỳ không hề làm ra vẻ, cũng không cố tình chú ý đến bất kì góc độ nào. Thiệu Văn Đình ở bên cạnh nhìn phần thể hiện của Cố An Kỳ, trong một chớp mắt tầm mắt của ông và Cố An Kỳ giao nhau, chẳng qua Cố An Kỳ giống như không nhìn thấy ông, ánh mắt như xuyên qua ông nhìn về nơi xa.
Nàng giống như chỉ chú ý đến thế giới nhỏ bé của mình… Không ai có thể làm phiền nàng, cũng không ai có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng.
Dường như vẫn còn hơi mệt nên nang lại từ từ nhắm mắt lại, sau đó mở ra, lần này trong đôi mắt của nàng dần dần có tiêu cự. Chẳng qua nàng vẫn mang đến cảm giác không phải một người vui vẻ, nhưng cũng không giống một tảng đá không có sinh mệnh nữa.
Giờ phút này, đôi mắt vẫn trầm tĩnh ôn nhuận như nước, nhưng trong đó lại mơ hồ cất giấu cảm giác nào đó khó diễn tả thành lời. Chỉ cần chống lại ánh mắt của nàng, bạn sẽ phát hiện trong mắt nàng có núi có sông có toàn bộ thế giới, nhưng nếu nhìn một cách tỉ mỉ, dường như núi ấy, sông ấy, thế giới ấy lại thiếu mất thứ gì đó. Đôi mắt của cô không có chút cảm xúc nào, nàng khuyết thiếu thứ gọi là “cảm xúc”.
Nàng giống như một đứa bé vừa sinh ra, chuyện gì cũng không hiểu, không biết chút gì về thất tình lục dục của con người, nàng chỉ đơn giản dùng góc độ độc đáo của mình để nhìn toàn bộ thế giới.
Cố An Kỳ cúi người ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn sàn nhà, giống như đang ngẩn người. Thoáng chốc, nàng lại vươn tay về phía trước hai ba tấc* rồi dừng lại, vuốt vuốt cái gì đó, có lẽ là cỏ.
(*tấc: một đơn vị đo độ dài bên trung quốc, mỗi trang có một số liệu khác nhau nên ta cũng không rõ nó bằng bao nhiêu cm bên mình nữa, nhưng có vẻ chính xác nhất là vào khoảng 2 đến 3.5cm)
Cô đem đến cho người ta cảm giác như tĩnh mà động, như động mà tĩnh. Rõ ràng đều sinh tồn trong cùng một thế giới, rõ ràng đều nhìn thấy mọi vật như nhau, nhưng đối với vạn vật thế gian, dường như cô có thêm một tầng thương hại, lại thiếu một phần tình yêu. Cô rất nghiêm túc chú ý tới mọi vật xung quanh, nhưng người ta lại không có cách nào đoán ra suy nghĩ của cô.
“Dừng” Thiệu Văn Đình hô, Cố An Kỳ thuận thế từ sàn nhà đứng lên.
“Mong đại diễn Thiệu chỉ giáo.” Cố An Kỳ đã hoàn toàn quên mình đang casting, hiện tại cô rất rất muốn được Thiệu Văn Đình chỉ điểm.
“Ngôn ngữ cơ thể và ánh mắt của cô đều rất chuẩn, tạo hình nhân vật cũng rất độc đáo pha trộn được cả thế giới quan của cô, nhưng vẫn thiếu một thứ.” Thiệu Văn Đình nói, “Thạch nữ cho dù không quan tâm đến thế giới bên ngoài như thế nào, cho dù có lạnh nhạt ra sao thì cô ấy vẫn là tiên vạn năm. Thạch nữ của cô lại cho tôi cảm giác vẫn còn rất non, giống như mới chỉ là ‘tinh’ sinh ra từ hòn đá chứ không phải tiên. Mặc dù linh khí mười phần, nhưng lại không có tiên khí. Cái nên nhìn thấu thì không nhìn thấu, quá tập trung vào các chi tiết. Tuy cô mất đi trí nhớ, nhưng đó là chuyện trước khi cô bảo vệ Kiếm Sơn. Giờ cô đã ở Kiếm Sơn mấy vạn năm, chẳng lẽ cô vẫn sống một cuộc sống như cô vừa diễn sao?”
Thiệu Văn Đình bổ sung thêm một câu coi như an ủi: “Thật ra với tuổi của cô mà diễn được như vậy đã là rất xuất sắc rồi, Thu Thuần chắc cũng chỉ làm được như vậy ở tuổi cô mà thôi.”
Cố An Kỳ không hề phản bác. Cô chỉ nhíu mày, suy nghĩ một lần nữa: “Cho cháu thêm một cơ hội nữa được không?”
“Được, tôi có thể cho cô 30 phút suy nghĩ, sau đó cô thử lại lần nữa.” Thiệu Văn Đình gật đầu nói.
Kỳ thật phần diễn xuất thạch nữ của Cố An Kỳ hôm nay đã khiến ông vô cùng ngạc nhiên, ông chưa từng nghĩ một diễn viên bằng tuổi này mà có thể hoàn toàn lột tả được cảm giác thạch nữ thân là ‘thạch’ mà lại ‘phi thạch’, hoàn toàn tự tạo dựng không khí, chia phân cảnh thành từng phần rõ ràng.
Câu khen ngợi cuối cùng kia của ông cũng không xem như an ủi, bởi vì ông nhìn ra Cố An Kỳ không phải loại người cần người khác an ủi, cần người khác ủng hộ mới có thể vươn lên. Cô rất độc lập cũng có phong cách của riêng mình, cô cũng không cần ông phải chỉ điểm quá nhiều, cô là một diễn viên thông minh, chỉ cần thoáng chỉ điểm, cô có thể nhanh chóng dung nhập được cảm xúc vào đó. Thiệu Văn Đình thật sự cảm thấy với diễn xuất của Cố An Kỳ đã đủ để nổi tiếng, chẳng qua ông cho rằng diễn xuất đó có thể nâng lên một tầm cao mới.
Ông rất muốn biết, cực hạn lớn nhất của Cố An Kỳ là ở đâu, cô có thể đạt đến trình độ nào.
Cô gái này, mới nhỏ tuổi mà diễn xuất đã xuất sắc như vậy, thật khiến người ta phải nổi da gà.
Cố An Kỳ không chú ý tới ánh mắt đánh giá của Thiệu Văn Đình, cô vẫn ngồi trong góc cân nhắc phải làm sao mới diễn được cảm giác này, cảm giác như lơ đãng, nhưng lại có thể toát ra “sự ổn trọng sau thăng trầm” mà cô bồi đắp được sau vạn năm sống sót. Cô hiểu lời của Thiệu Văn Đình, quả thực, thạch nữ của cô như một tinh linh mới sinh, thiếu vài phần tiên khí, hơn vài phần linh khí. Sự non nớt bị thể hiện quá khoa trương dẫn đến thừa thãi, trong khi sự ổn trọng thì lại quá thiếu, việc này làm cho toàn bộ hình ảnh trở nên mất cân bằng.
Hơi thở, trong diễn xuất việc khó nhất là làm sao để cân bằng cùng một tiết tấu. Cố An Kỳ luôn nghĩ vì nhân vật của mình rất đặc biệt nên cô cũng điều chỉnh hơi thở cá nhân và thế giới quan độc đáo theo. Tạo hình của cô không sai, đúng là cô đã xây dựng được một góc nhỏ, nhưng chưa đủ cho toàn bộ nhân vật, hơi thở bị chênh lệch rất nhỏ khiến cho nhân vật của cô bị biến dạng. Vốn là tiên nhưng lại bị cô diễn thành “tinh”, chắc chắn cô đã bỏ sót điều gì đó.
Để xây dựng một nhân vật, căn bản sẽ bắt đầu từ một vài chi tiết nhỏ, Cố An Kỳ vẫn cho rằng như vậy.
Nhưng tiên nhân… Rốt cuộc là người như thế nào? Thần tiên thật sự tồn tại sao?
Cố An Kỳ nhắm mắt lại, ngồi xuống sàn nhà, mục đích muốn cảm nhận cuộc sống hàng ngày của thạch nữ. So với nhiệt độ cơ thể người thì mặt đất… rất lạnh, nhưng nếu lại so với một thạch nữ có nhiệt độ cơ thể vốn thấp, có lẽ lại có cảm nhận khác. Có lẽ nàng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại lại thấy tảng đá đó rất thân thiết, gần gũi. Bản thể của nàng là tảng đá, cho nên đối với chúng sẽ có nhiều tình cảm hơn đối với người khác.
Khóe miệng Cố An Kỳ nhếch lên, thạch nữ, cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm. Trí nhớ bị phong ấn không có nghĩa đánh mất toàn bộ tình cảm. Có lẽ thoạt nhìn lạnh như băng, có lẽ người khác sẽ cảm thấy nàng không am hiểu việc đời, nàng vốn là người có tính cách lạnh lùng, nhưng lại có cách sống độc đáo.
Hơi thở của thạch nữ, cô tìm được rồi.
Hô hấp của Cố An Kỳ càng ngày càng dài, vẻ mặt cũng bắt đầu có biến hóa, có xu hướng chuyển sang bình lặng. Cô không hề có nhiều biểu tình, chỉ yên lặng ngồi trên sàn, nhưng chính nụ cười nhàn nhạt và vẻ mặt ôn hòa đó đủ khiến người ta đui mù.
Giống như yêu trải qua vạn năm tu đạo trong nháy mắt vượt qua kiếp nạn rồi tu thành chính quả. Cô hiểu rồi.
Cố An Kỳ nhanh chóng thu lại nụ cười, sau đó từ từ, mở mắt giống như slow motion. Đôi mắt nâu trong suốt tràn đầy dịu dàng ôn hòa, nhưng không hề có chút ý cười, ngược lại toát lên sự lạnh lùng, dường như vẻ ngoài là một người hiền lành rất dễ ở chung, nhưng trong sâu thẳm nội tâm là sự lạnh lùng cao ngạo, luôn giữ lại chút khoảng cách. Cô không hề có động tác đặc biệt hay cố ý khoe ra mấy tư thế xinh đẹp, cô chỉ ôn hòa ngồi đó đã tạo cảm giác phân cách với người và vật xung quanh.
“Được” Thiệu Văn Đình hô, “An Kỳ, tốt lắm, cô đã bắt được trọng điểm cảm giác thạch nữ không phải lạnh hoàn toàn , cô ấy vẫn có bề ngoài ấm áp, chỉ là nội tâm không hiểu biết về con người và tình cảm tự nhiên khiến người ta sinh ra khoảng cách. Cô ấy cũng không phải không muốn tiếp xúc với người khác, chỉ là cách biểu đạt không tốt, không biết nên đối mặt với người khác như thế nào mà thôi. Cô ấy cũng không phải cố dựng lên rào chắn, luôn nghĩ mình ở trên cao.”
“Đúng vậy, cám ơn đạo diễn Thiệu, nếu không có sự nhắc nhở của bác chắc bây giờ cháu vẫn đang chui vào ngõ cụt, cứ loanh quanh trong đó không ra được.” Cố An Kỳ nở nụ cười, “Còn nữa, cháu xin lỗi, đạo diễn Thiệu, cháu đã vượt quá nửa tiếng chuẩn bị.”
Khi Cố An Kỳ diễn xong sắc trời bên ngoài đã xẩm tối, xem ra Thiệu Văn Đình không gọi cô nửa chừng vì không muốn quấy rầy cô suy nghĩ.
“Đây không phải vấn đề, mấu chốt là cô nghĩ thông suốt là được, để nghĩ thông suốt một nhân vật đừng nói mấy tiếng, có khi còn mất vài năm ấy chứ.” Thiệu Văn Đình có vẻ rất kích động, “Vai thạch nữ này bị xếp kho nhiều năm cuối cùng cũng tìm được diễn viên xứng đáng rồi.”
Thiệu Văn Đình xác định Cố An Kỳ sẽ diễn nhân vật “thạch nữ” này, ông biết sau lưng Cố An Kỳ bị thương nên cũng hỏi han vài câu, muốn cô tĩnh dưỡng cho tốt, sau này có thể sẽ phải treo người trên dây, nếu vì thế mà ép vào lưng cô làm vết thương nặng hơn thì quả thật rất phiền toái.
Cố An Kỳ nghiêm túc gật đầu đáp ứng.
Đôi mắt vừa mở ra không hề có tiêu cự, Cố An Kỳ chỉ mờ mịt nhìn về phương xa. Có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt nàng vẫn phủ một tầng hơi nước. Nàng nâng tay phải lên, ngón tay thon dài tinh tế như dương chi ngọc* khẽ xoa mắt, ngáp to một cái rồi từ từ ngồi thẳng dậy.
(*dương chi ngọc: vượng phẩm trong các loại ngọc, rất quý)
Động tác của Cố An Kỳ không hề làm ra vẻ, cũng không cố tình chú ý đến bất kì góc độ nào. Thiệu Văn Đình ở bên cạnh nhìn phần thể hiện của Cố An Kỳ, trong một chớp mắt tầm mắt của ông và Cố An Kỳ giao nhau, chẳng qua Cố An Kỳ giống như không nhìn thấy ông, ánh mắt như xuyên qua ông nhìn về nơi xa.
Nàng giống như chỉ chú ý đến thế giới nhỏ bé của mình… Không ai có thể làm phiền nàng, cũng không ai có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng.
Dường như vẫn còn hơi mệt nên nang lại từ từ nhắm mắt lại, sau đó mở ra, lần này trong đôi mắt của nàng dần dần có tiêu cự. Chẳng qua nàng vẫn mang đến cảm giác không phải một người vui vẻ, nhưng cũng không giống một tảng đá không có sinh mệnh nữa.
Giờ phút này, đôi mắt vẫn trầm tĩnh ôn nhuận như nước, nhưng trong đó lại mơ hồ cất giấu cảm giác nào đó khó diễn tả thành lời. Chỉ cần chống lại ánh mắt của nàng, bạn sẽ phát hiện trong mắt nàng có núi có sông có toàn bộ thế giới, nhưng nếu nhìn một cách tỉ mỉ, dường như núi ấy, sông ấy, thế giới ấy lại thiếu mất thứ gì đó. Đôi mắt của cô không có chút cảm xúc nào, nàng khuyết thiếu thứ gọi là “cảm xúc”.
Nàng giống như một đứa bé vừa sinh ra, chuyện gì cũng không hiểu, không biết chút gì về thất tình lục dục của con người, nàng chỉ đơn giản dùng góc độ độc đáo của mình để nhìn toàn bộ thế giới.
Cố An Kỳ cúi người ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn sàn nhà, giống như đang ngẩn người. Thoáng chốc, nàng lại vươn tay về phía trước hai ba tấc* rồi dừng lại, vuốt vuốt cái gì đó, có lẽ là cỏ.
(*tấc: một đơn vị đo độ dài bên trung quốc, mỗi trang có một số liệu khác nhau nên ta cũng không rõ nó bằng bao nhiêu cm bên mình nữa, nhưng có vẻ chính xác nhất là vào khoảng 2 đến 3.5cm)
Cô đem đến cho người ta cảm giác như tĩnh mà động, như động mà tĩnh. Rõ ràng đều sinh tồn trong cùng một thế giới, rõ ràng đều nhìn thấy mọi vật như nhau, nhưng đối với vạn vật thế gian, dường như cô có thêm một tầng thương hại, lại thiếu một phần tình yêu. Cô rất nghiêm túc chú ý tới mọi vật xung quanh, nhưng người ta lại không có cách nào đoán ra suy nghĩ của cô.
“Dừng” Thiệu Văn Đình hô, Cố An Kỳ thuận thế từ sàn nhà đứng lên.
“Mong đại diễn Thiệu chỉ giáo.” Cố An Kỳ đã hoàn toàn quên mình đang casting, hiện tại cô rất rất muốn được Thiệu Văn Đình chỉ điểm.
“Ngôn ngữ cơ thể và ánh mắt của cô đều rất chuẩn, tạo hình nhân vật cũng rất độc đáo pha trộn được cả thế giới quan của cô, nhưng vẫn thiếu một thứ.” Thiệu Văn Đình nói, “Thạch nữ cho dù không quan tâm đến thế giới bên ngoài như thế nào, cho dù có lạnh nhạt ra sao thì cô ấy vẫn là tiên vạn năm. Thạch nữ của cô lại cho tôi cảm giác vẫn còn rất non, giống như mới chỉ là ‘tinh’ sinh ra từ hòn đá chứ không phải tiên. Mặc dù linh khí mười phần, nhưng lại không có tiên khí. Cái nên nhìn thấu thì không nhìn thấu, quá tập trung vào các chi tiết. Tuy cô mất đi trí nhớ, nhưng đó là chuyện trước khi cô bảo vệ Kiếm Sơn. Giờ cô đã ở Kiếm Sơn mấy vạn năm, chẳng lẽ cô vẫn sống một cuộc sống như cô vừa diễn sao?”
Thiệu Văn Đình bổ sung thêm một câu coi như an ủi: “Thật ra với tuổi của cô mà diễn được như vậy đã là rất xuất sắc rồi, Thu Thuần chắc cũng chỉ làm được như vậy ở tuổi cô mà thôi.”
Cố An Kỳ không hề phản bác. Cô chỉ nhíu mày, suy nghĩ một lần nữa: “Cho cháu thêm một cơ hội nữa được không?”
“Được, tôi có thể cho cô 30 phút suy nghĩ, sau đó cô thử lại lần nữa.” Thiệu Văn Đình gật đầu nói.
Kỳ thật phần diễn xuất thạch nữ của Cố An Kỳ hôm nay đã khiến ông vô cùng ngạc nhiên, ông chưa từng nghĩ một diễn viên bằng tuổi này mà có thể hoàn toàn lột tả được cảm giác thạch nữ thân là ‘thạch’ mà lại ‘phi thạch’, hoàn toàn tự tạo dựng không khí, chia phân cảnh thành từng phần rõ ràng.
Câu khen ngợi cuối cùng kia của ông cũng không xem như an ủi, bởi vì ông nhìn ra Cố An Kỳ không phải loại người cần người khác an ủi, cần người khác ủng hộ mới có thể vươn lên. Cô rất độc lập cũng có phong cách của riêng mình, cô cũng không cần ông phải chỉ điểm quá nhiều, cô là một diễn viên thông minh, chỉ cần thoáng chỉ điểm, cô có thể nhanh chóng dung nhập được cảm xúc vào đó. Thiệu Văn Đình thật sự cảm thấy với diễn xuất của Cố An Kỳ đã đủ để nổi tiếng, chẳng qua ông cho rằng diễn xuất đó có thể nâng lên một tầm cao mới.
Ông rất muốn biết, cực hạn lớn nhất của Cố An Kỳ là ở đâu, cô có thể đạt đến trình độ nào.
Cô gái này, mới nhỏ tuổi mà diễn xuất đã xuất sắc như vậy, thật khiến người ta phải nổi da gà.
Cố An Kỳ không chú ý tới ánh mắt đánh giá của Thiệu Văn Đình, cô vẫn ngồi trong góc cân nhắc phải làm sao mới diễn được cảm giác này, cảm giác như lơ đãng, nhưng lại có thể toát ra “sự ổn trọng sau thăng trầm” mà cô bồi đắp được sau vạn năm sống sót. Cô hiểu lời của Thiệu Văn Đình, quả thực, thạch nữ của cô như một tinh linh mới sinh, thiếu vài phần tiên khí, hơn vài phần linh khí. Sự non nớt bị thể hiện quá khoa trương dẫn đến thừa thãi, trong khi sự ổn trọng thì lại quá thiếu, việc này làm cho toàn bộ hình ảnh trở nên mất cân bằng.
Hơi thở, trong diễn xuất việc khó nhất là làm sao để cân bằng cùng một tiết tấu. Cố An Kỳ luôn nghĩ vì nhân vật của mình rất đặc biệt nên cô cũng điều chỉnh hơi thở cá nhân và thế giới quan độc đáo theo. Tạo hình của cô không sai, đúng là cô đã xây dựng được một góc nhỏ, nhưng chưa đủ cho toàn bộ nhân vật, hơi thở bị chênh lệch rất nhỏ khiến cho nhân vật của cô bị biến dạng. Vốn là tiên nhưng lại bị cô diễn thành “tinh”, chắc chắn cô đã bỏ sót điều gì đó.
Để xây dựng một nhân vật, căn bản sẽ bắt đầu từ một vài chi tiết nhỏ, Cố An Kỳ vẫn cho rằng như vậy.
Nhưng tiên nhân… Rốt cuộc là người như thế nào? Thần tiên thật sự tồn tại sao?
Cố An Kỳ nhắm mắt lại, ngồi xuống sàn nhà, mục đích muốn cảm nhận cuộc sống hàng ngày của thạch nữ. So với nhiệt độ cơ thể người thì mặt đất… rất lạnh, nhưng nếu lại so với một thạch nữ có nhiệt độ cơ thể vốn thấp, có lẽ lại có cảm nhận khác. Có lẽ nàng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại lại thấy tảng đá đó rất thân thiết, gần gũi. Bản thể của nàng là tảng đá, cho nên đối với chúng sẽ có nhiều tình cảm hơn đối với người khác.
Khóe miệng Cố An Kỳ nhếch lên, thạch nữ, cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm. Trí nhớ bị phong ấn không có nghĩa đánh mất toàn bộ tình cảm. Có lẽ thoạt nhìn lạnh như băng, có lẽ người khác sẽ cảm thấy nàng không am hiểu việc đời, nàng vốn là người có tính cách lạnh lùng, nhưng lại có cách sống độc đáo.
Hơi thở của thạch nữ, cô tìm được rồi.
Hô hấp của Cố An Kỳ càng ngày càng dài, vẻ mặt cũng bắt đầu có biến hóa, có xu hướng chuyển sang bình lặng. Cô không hề có nhiều biểu tình, chỉ yên lặng ngồi trên sàn, nhưng chính nụ cười nhàn nhạt và vẻ mặt ôn hòa đó đủ khiến người ta đui mù.
Giống như yêu trải qua vạn năm tu đạo trong nháy mắt vượt qua kiếp nạn rồi tu thành chính quả. Cô hiểu rồi.
Cố An Kỳ nhanh chóng thu lại nụ cười, sau đó từ từ, mở mắt giống như slow motion. Đôi mắt nâu trong suốt tràn đầy dịu dàng ôn hòa, nhưng không hề có chút ý cười, ngược lại toát lên sự lạnh lùng, dường như vẻ ngoài là một người hiền lành rất dễ ở chung, nhưng trong sâu thẳm nội tâm là sự lạnh lùng cao ngạo, luôn giữ lại chút khoảng cách. Cô không hề có động tác đặc biệt hay cố ý khoe ra mấy tư thế xinh đẹp, cô chỉ ôn hòa ngồi đó đã tạo cảm giác phân cách với người và vật xung quanh.
“Được” Thiệu Văn Đình hô, “An Kỳ, tốt lắm, cô đã bắt được trọng điểm cảm giác thạch nữ không phải lạnh hoàn toàn , cô ấy vẫn có bề ngoài ấm áp, chỉ là nội tâm không hiểu biết về con người và tình cảm tự nhiên khiến người ta sinh ra khoảng cách. Cô ấy cũng không phải không muốn tiếp xúc với người khác, chỉ là cách biểu đạt không tốt, không biết nên đối mặt với người khác như thế nào mà thôi. Cô ấy cũng không phải cố dựng lên rào chắn, luôn nghĩ mình ở trên cao.”
“Đúng vậy, cám ơn đạo diễn Thiệu, nếu không có sự nhắc nhở của bác chắc bây giờ cháu vẫn đang chui vào ngõ cụt, cứ loanh quanh trong đó không ra được.” Cố An Kỳ nở nụ cười, “Còn nữa, cháu xin lỗi, đạo diễn Thiệu, cháu đã vượt quá nửa tiếng chuẩn bị.”
Khi Cố An Kỳ diễn xong sắc trời bên ngoài đã xẩm tối, xem ra Thiệu Văn Đình không gọi cô nửa chừng vì không muốn quấy rầy cô suy nghĩ.
“Đây không phải vấn đề, mấu chốt là cô nghĩ thông suốt là được, để nghĩ thông suốt một nhân vật đừng nói mấy tiếng, có khi còn mất vài năm ấy chứ.” Thiệu Văn Đình có vẻ rất kích động, “Vai thạch nữ này bị xếp kho nhiều năm cuối cùng cũng tìm được diễn viên xứng đáng rồi.”
Thiệu Văn Đình xác định Cố An Kỳ sẽ diễn nhân vật “thạch nữ” này, ông biết sau lưng Cố An Kỳ bị thương nên cũng hỏi han vài câu, muốn cô tĩnh dưỡng cho tốt, sau này có thể sẽ phải treo người trên dây, nếu vì thế mà ép vào lưng cô làm vết thương nặng hơn thì quả thật rất phiền toái.
Cố An Kỳ nghiêm túc gật đầu đáp ứng.