“Fernando tiên sinh, ” Hứa Toa Toa tự tin đi tới, cô ta không ngờ lần này “Văn thiến tịnh ảnh” chịu chơi như vậy, mời hẳn chuyên gia đến hỗ trợ. Để cho buổi chụp ảnh thuận lợi hơn cũng như tạo dáng càng đẹp mắt, cô ta muốn đến chào hỏi Fernando trước.
Dù sao tạo dáng là một công đoạn quan trọng trong lúc chụp ảnh, không ít nghệ sĩ vì đắc tội với nhà tạo mẫu mà phải khoác lên người những bộ trang phục “gây sốc”.
Hứa Toa Toa nói giọng Mỹ bản địa, Fernando sửng sốt trong giây lát, sau đó cau mày xoay người không thèm nói với cô ta một câu.
Hứa Toa Toa sững sờ, không nghĩ Fernando lại không cho cô ta mặt mũi như vậy: “Fernando tiên sinh?”
“Fernando…” Cố An Kỳ bị kẹt giữa hai người rất xấu hổ.
Cô biết, Fernando không thích người Mỹ, không thích người khác sử dụng tiếng Anh – Mỹ nói chuyện với anh. Tiếng Anh – Mỹ nghe như đọc rap, hơn nữa còn mang theo rất nhiều âm “L”, nhiều người nói lại quá nhanh nên anh chẳng hiểu họ đang nói gì. Trước kia Fernando đã nếm mùi đau khổ, mọi người thấy khó hiểu vì sao anh là người da trắng mà không nói tiếng Anh – Mỹ, điều này khiến Fernando rất tức giận, sau đó phàm là thấy có người nói chuyện với anh bằng tiếng Anh – Mỹ anh đều giả vờ như nghe không hiểu.
“Quepasa? 【 Sao thế? 】” Fernando rất bất mãn, dùng tiếng Tây Ban Nha hỏi Cố An Kỳ.
“Anh đừng tức giận.” Cố An Kỳ bất đắc dĩ nói, cô xoay người lại nói với Hứa Toa Toa nói, “Xin lỗi, chị Toa Toa, Fernando không thích nghe tiếng Anh – Mỹ, có việc gì chị nói thẳng bằng tiếng Trung là được, anh ấy nghe hiểu tiếng Trung.”
“Không ngờ em và Fernando tiên sinh là bạn bè, xem ra tiếng Tây Ban Nha của em cũng rất tốt đúng không?” Hứa Toa Toa liếc Cố An Kỳ, giọng điệu nghe rất bình tĩnh, nhưng Cố An Kỳ biết Hứa Toa Toa là đang giận chó đánh mèo lên cô.
Qúai lạ, cô có làm gì đâu. Mà thôi, Hứa Toa Toa ghét cô, cô cũng chẳng muốn gặp Hứa Toa Toa.
Cố An Kỳ trả lời ngắn gọn: “Chỉ là do luyện tập hàng ngày mà thôi.”
Cô không muốn vòng vèo với Hứa Toa Toa nên trả lời trả lời hai câu. Hứa Toa Toa và cô nhận sự giáo dục khác nhau. Khi Cố An Kỳ còn rất nhỏ mẹ cô đã bắt đầu dạy cô các lễ nghi và ngôn ngữ của các nước, bởi vì cô là con một, ngay từ lúc sinh ra đã được ấn định thừa kế sản nghiệp của cả Hứa gia cùng Lâm gia, cho nên được dạy dỗ nghiêm túc gần như không được giải trí. Học tập cũng không dễ dàng, nhưng cô biết tất cả đều có ích cho tương lai.
Sau đó mặc dù cô bị đưa đến cô nhi viện, có một khoảng thời gian rất dài bị gián đoạn, nhưng sau khi cô xem phim cũng như đi du lịch nước ngoài, khả năng nghe hiểu dần dần được cải thiện, cũng có thể nói được. Có lẽ năng lực đọc và viết của cô không quá tốt, nhưng nghe và nói thì hoàn toàn không có vấn đề.
Hứa Toa Toa không giống cô, Cao Á mẹ cô ta rất thương yêu con gái, vì vậy luôn nuông chiều cô ta. Cô ta cảm thấy học tiếng Anh – Mỹ thì khi sang châu Âu sẽ thuận lợi, cho nên thời khóa biểu học tập của Hứa Toa Toa chỉ có tiếng Anh – Mỹ, không giống Lâm Huyên Di ngay từ khi còn nhỏ đã mời giáo viên đến nhà kèm đủ loại kiến thức.
“Cô tìm tôi ‘làm’ gì?” Fernando mí mắt cũng chưa nâng, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi.
“Fernando tiên sinh, anh là nhà tạo mẫu cho ‘Văn thiến tịnh ảnh’ lần này sao?” Hứa Toa Toa hỏi.
“Đúng.” Fernando tích chữ như vàng thốt ra đúng một chữ.
“Lúc trước em đã được xem tác phẩm của anh, lát nữa mong anh chỉ bảo nhiều hơn.” Hứa Toa Toa mỉm cười nói.
“Chỉ bảo? Chỉ bảo nghĩa là sao?” Fernando hỏi Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ dùng tiếng Tây Ban Nha giải thích cho anh, nhưng Fernando không những không hiểu rõ mà vẻ mặt càng thêm mờ mịt: “Tôi phải chỉ bảo cái gì cho cô? Tôi đến có phải để tạo mẫu cho cô đâu … Tôi đến giúp bạn tôi mà.”
“Pamir” cố ý muốn Cố An Kỳ bày ra dáng vẻ hoàn hảo nhất của cô nên đã vung một số tiền lớn mời Fernando đến. Vì vậy phí tạo mẫu căn bản không phải do tòa soạn “Văn thiến tịnh ảnh” cho.
Fernando không hề nhận được thông báo nào nói anh phải trang điểm hay tạo mẫu thêm cho bất kì ai, anh chỉ phu trách một mình Cố An Kỳ.
Sắc mặt Hứa Toa Toa trong nháy mắt cứng đờ, cũng may cô ta nhanh chóng thu hồi: “Vậy ư? Chắc là ban tổ chức nhầm rồi.”
Cô ta giống như lơ đãng kiếm cho mình một cái cớ. Tô Dật Phàm lát nữa còn có công việc, nói chuyện một lúc rồi rời đi. Hứa Toa Toa cũng có ý định bắt chuyện với Tô Dật Phàm, nhưng Tô Dật Phàm chỉ quan tâm tới Cố An Kỳ, cho nên đối với cô ta có chút xa cách.
Trong lòng Hứa Toa Toa bị đè nén một cục tức, từ khi ra mắt tới nay, cô ta chưa từng phải nín nhịn như vậy bao giờ. Trừ cái cô Lâm Huyên Di ra, cho dù là chuyên viên trang điểm, nhà tạo mẫu, hay là thành viên ban tổ chức phân cho cô ta thì đều là người tốt nhất. Từ khi Lâm Huyên Di qua đời, đãi ngộ của cô đều dồn hết cho Hứa Toa Toa. Hứa Toa Toa đi đến đâu, tổ sản xuất cũng cực kì ưu ái cô ta, dùng thứ tốt nhất để tiếp đãi. Điều này là do chẳng những cô ta đã trở thành thiên hậu, mà là phía sau cô ta còn có “Thời đại tinh thượng”.
Bây giờ Cố An Kỳ, không có hậu thuẫn, không có bối cảnh, ra mắt cũng chưa được bao lâu mà đội ngũ nhân viên dám tốt hơn của cô ta, đây là ý gì? Hứa Toa Toa đưa mắt nhìn trợ lý Tiểu Thuyền mới đi mua đồ uống về. Tiểu Thuyền làm việc với Hứa Toa Toa đã nhiều năm, cũng hiểu ý của cô ta, vừa thấy cô ta liếc mắt nhìn Fernando và Cố An Kỳ, trong lòng anh đã hiểu.
Tiểu Thuyền thở dài, xem ra lần này anh lại phải đóng vai người xấu rồi. Giới giải trí chính là như vậy, một khi nghệ sĩ có trợ lý, rất nhiều việc đều đẩy cho trợ lý làm, vai người tốt nghệ sĩ luôn được đóng, còn vai người xấu là của trợ lý. Nếu nghệ sĩ than phiền một việc gì đó, khả năng sẽ bị người ta đồn rằng mắc bệnh ngôi sao, tính cách xấu xa, sau đó bị truyền ra tin tức bất lợi, nhưng trợ lý lại khác, trợ lý chỉ là người bên cạnh nghệ sĩ mà thôi, nếu trợ lý ăn nói lung tung thì cũng chẳng liên quan gì đến nghệ sĩ.
Trong giới giải trí thường xuyên nghe người ta nói thế này, “Trợ lý của XX rất khó chiều, luôn luôn đòi hỏi. Nhưng con người XX thì lại không tệ lắm, khi nói chuyện rất lễ phép, còn hay giúp đỡ chúng tôi.” Vân vân, nhưng họ lại không biết người đưa ra những yêu cầu đó chính là “XX”. Tiểu Thuyền theo Hứa Toa Toa nhiều năm như vậy, người đóng vai xấu luôn là anh, số lần bị người ta nói xấu sau lưng cũng càng ngày càng nhiều.
Tiểu Thuyền lắc lắc đầu, thôi bỏ đi, để xứng đáng với khoản tiền lương này thì phải chấp nhận thôi.
Không lâu sau Tiểu Thuyền đã trở lại, bên cạnh dẫn theo vị tổng chế tác của “Văn thiến tịnh ảnh”.
Cố An Kỳ vừa thấy kiểu cậy thế này trong lòng đại khái đã hiểu rõ mọi chuyện, để bản thân không dính líu tới, người kia vừa đi vào cô lập tức bước ra ngoài. Cô không muốn rước thêm phiền toái, đặc biệt là có liên quan đến Hứa Toa Toa.
“Giản Tiếu, ở đây.” Trên hành lang Cố An Kỳ thấy Giản Tiếu xách túi lớn túi nhỏ thì bật cười, “Sao em mang nhiều thứ thế?”
“Đây là đồ ăn em làm cho chị An Kỳ, đầy đủ như lời dặn của bác sĩ dinh dưỡng. Còn nữa… Đây đều là anh Dật Phàm bảo em mang đến.” Giản Tiếu thở hổn hển ôm một đống sách.
“Dật Phàm?” Cố An Kỳ khó hiểu, “Sao không đưa thẳng cho chị mà phải qua em làm gì? Nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ anh ấy không tới studio sao?”
Cố An Kỳ nhận mấy cái túi Tô Dật Phàm gửi đến, mở túi ra, bên trong toàn bộ đều là sách tâm lý học liên quan đến các chứng sợ hãi, rối loạn nhân cách vân vân, ngoài ra còn kèm theo một tờ giấy nhỏ, phía trên có dòng chữ được viết bằng bút kẻ mắt màu đen “Biết em hay nhàm chán, khi nào không có việc gì làm thì hãy lấy ra giải trí.”
Chữ viết quen thuộc, giọng điệu quen thuộc. Cố An Kỳ không kiềm chế được cong khóe miệng, nhưng trên miệng lại nói: “Mang một túi lớn thế này sao chị đọc hết được chứ?”
“Ừm… Thật ra anh Dật Phàm đang làm việc, bảo em mang hai quyển đến cho chị, nhưng em không biết chị thích đọc quyển nào nên mang hết đến.” Giản Tiếu là người thành thật, cứ liên quan đến công việc thì sẽ làm vô cùng cẩn thận. Ngày trước khi làm trợ lý cho người khác, cô thường xuyên bị soi mói cái này soi mói cái kia, dần dần, cô có thói quen làm vài việc hơi quá sức để tránh bị mắng mỏ. Tuy Cố An Kỳ rất tốt nhưng thói quen của cô vẫn chưa thể sửa trong thời gian ngắn, vì vậy để đảm bảo cô luôn làm mấy chuyện có vẻ dư thừa.
“Về sau cứ chọn bừa một quyển là được, không cần mang hết đâu, chị thấy em ôm cũng đủ mệt chết.” Cố An Kỳ bảo Giản Tiếu thu dọn lại các thứ.
“Vâng” Giản Tiếu cười đồng ý.
Cố An Kỳ để Giản Tiếu đưa túi lớn túi nhỏ về xe, còn mình chọn một quyển tổng quát về tâm lý để đọc.
Đợi đến khi đã đến giờ, cô mới trở lại nơi chụp ảnh, bên trong vẫn là những khuôn mặt đó, nhưng dường như Fernando mang theo vài phần buồn bực, Hứa Toa Toa đắc ý còn có đằng sau là trợ lý của cô ta đang thở phào nhẹ nhõm. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Hứa Toa Toa đã làm cho Fernando tạo mẫu giúp cô ta.
Cố An Kỳ hơi nheo mắt lại, yên lặng ngồi vào chỗ của mình.
Hứa Toa Toa đang chuẩn bị tạo mẫu thì quản lý của cô ta Tống Khánh Phong vội vã chạy vào.
“Fernando tiên sinh, ” Hứa Toa Toa tự tin đi tới, cô ta không ngờ lần này “Văn thiến tịnh ảnh” chịu chơi như vậy, mời hẳn chuyên gia đến hỗ trợ. Để cho buổi chụp ảnh thuận lợi hơn cũng như tạo dáng càng đẹp mắt, cô ta muốn đến chào hỏi Fernando trước.
Dù sao tạo dáng là một công đoạn quan trọng trong lúc chụp ảnh, không ít nghệ sĩ vì đắc tội với nhà tạo mẫu mà phải khoác lên người những bộ trang phục “gây sốc”.
Hứa Toa Toa nói giọng Mỹ bản địa, Fernando sửng sốt trong giây lát, sau đó cau mày xoay người không thèm nói với cô ta một câu.
Hứa Toa Toa sững sờ, không nghĩ Fernando lại không cho cô ta mặt mũi như vậy: “Fernando tiên sinh?”
“Fernando…” Cố An Kỳ bị kẹt giữa hai người rất xấu hổ.
Cô biết, Fernando không thích người Mỹ, không thích người khác sử dụng tiếng Anh – Mỹ nói chuyện với anh. Tiếng Anh – Mỹ nghe như đọc rap, hơn nữa còn mang theo rất nhiều âm “L”, nhiều người nói lại quá nhanh nên anh chẳng hiểu họ đang nói gì. Trước kia Fernando đã nếm mùi đau khổ, mọi người thấy khó hiểu vì sao anh là người da trắng mà không nói tiếng Anh – Mỹ, điều này khiến Fernando rất tức giận, sau đó phàm là thấy có người nói chuyện với anh bằng tiếng Anh – Mỹ anh đều giả vờ như nghe không hiểu.
“Quepasa? 【 Sao thế? 】” Fernando rất bất mãn, dùng tiếng Tây Ban Nha hỏi Cố An Kỳ.
“Anh đừng tức giận.” Cố An Kỳ bất đắc dĩ nói, cô xoay người lại nói với Hứa Toa Toa nói, “Xin lỗi, chị Toa Toa, Fernando không thích nghe tiếng Anh – Mỹ, có việc gì chị nói thẳng bằng tiếng Trung là được, anh ấy nghe hiểu tiếng Trung.”
“Không ngờ em và Fernando tiên sinh là bạn bè, xem ra tiếng Tây Ban Nha của em cũng rất tốt đúng không?” Hứa Toa Toa liếc Cố An Kỳ, giọng điệu nghe rất bình tĩnh, nhưng Cố An Kỳ biết Hứa Toa Toa là đang giận chó đánh mèo lên cô.
Qúai lạ, cô có làm gì đâu. Mà thôi, Hứa Toa Toa ghét cô, cô cũng chẳng muốn gặp Hứa Toa Toa.
Cố An Kỳ trả lời ngắn gọn: “Chỉ là do luyện tập hàng ngày mà thôi.”Cô không muốn vòng vèo với Hứa Toa Toa nên trả lời trả lời hai câu. Hứa Toa Toa và cô nhận sự giáo dục khác nhau. Khi Cố An Kỳ còn rất nhỏ mẹ cô đã bắt đầu dạy cô các lễ nghi và ngôn ngữ của các nước, bởi vì cô là con một, ngay từ lúc sinh ra đã được ấn định thừa kế sản nghiệp của cả Hứa gia cùng Lâm gia, cho nên được dạy dỗ nghiêm túc gần như không được giải trí. Học tập cũng không dễ dàng, nhưng cô biết tất cả đều có ích cho tương lai.
Sau đó mặc dù cô bị đưa đến cô nhi viện, có một khoảng thời gian rất dài bị gián đoạn, nhưng sau khi cô xem phim cũng như đi du lịch nước ngoài, khả năng nghe hiểu dần dần được cải thiện, cũng có thể nói được. Có lẽ năng lực đọc và viết của cô không quá tốt, nhưng nghe và nói thì hoàn toàn không có vấn đề.
Hứa Toa Toa không giống cô, Cao Á mẹ cô ta rất thương yêu con gái, vì vậy luôn nuông chiều cô ta. Cô ta cảm thấy học tiếng Anh – Mỹ thì khi sang châu Âu sẽ thuận lợi, cho nên thời khóa biểu học tập của Hứa Toa Toa chỉ có tiếng Anh – Mỹ, không giống Lâm Huyên Di ngay từ khi còn nhỏ đã mời giáo viên đến nhà kèm đủ loại kiến thức.
“Cô tìm tôi ‘làm’ gì?” Fernando mí mắt cũng chưa nâng, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi.
“Fernando tiên sinh, anh là nhà tạo mẫu cho ‘Văn thiến tịnh ảnh’ lần này sao?” Hứa Toa Toa hỏi.
“Đúng.” Fernando tích chữ như vàng thốt ra đúng một chữ.
“Lúc trước em đã được xem tác phẩm của anh, lát nữa mong anh chỉ bảo nhiều hơn.” Hứa Toa Toa mỉm cười nói.
“Chỉ bảo? Chỉ bảo nghĩa là sao?” Fernando hỏi Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ dùng tiếng Tây Ban Nha giải thích cho anh, nhưng Fernando không những không hiểu rõ mà vẻ mặt càng thêm mờ mịt: “Tôi phải chỉ bảo cái gì cho cô? Tôi đến có phải để tạo mẫu cho cô đâu … Tôi đến giúp bạn tôi mà.”
“Pamir” cố ý muốn Cố An Kỳ bày ra dáng vẻ hoàn hảo nhất của cô nên đã vung một số tiền lớn mời Fernando đến. Vì vậy phí tạo mẫu căn bản không phải do tòa soạn “Văn thiến tịnh ảnh” cho.
Fernando không hề nhận được thông báo nào nói anh phải trang điểm hay tạo mẫu thêm cho bất kì ai, anh chỉ phu trách một mình Cố An Kỳ.
Sắc mặt Hứa Toa Toa trong nháy mắt cứng đờ, cũng may cô ta nhanh chóng thu hồi: “Vậy ư? Chắc là ban tổ chức nhầm rồi.”
Cô ta giống như lơ đãng kiếm cho mình một cái cớ. Tô Dật Phàm lát nữa còn có công việc, nói chuyện một lúc rồi rời đi. Hứa Toa Toa cũng có ý định bắt chuyện với Tô Dật Phàm, nhưng Tô Dật Phàm chỉ quan tâm tới Cố An Kỳ, cho nên đối với cô ta có chút xa cách.
Trong lòng Hứa Toa Toa bị đè nén một cục tức, từ khi ra mắt tới nay, cô ta chưa từng phải nín nhịn như vậy bao giờ. Trừ cái cô Lâm Huyên Di ra, cho dù là chuyên viên trang điểm, nhà tạo mẫu, hay là thành viên ban tổ chức phân cho cô ta thì đều là người tốt nhất. Từ khi Lâm Huyên Di qua đời, đãi ngộ của cô đều dồn hết cho Hứa Toa Toa. Hứa Toa Toa đi đến đâu, tổ sản xuất cũng cực kì ưu ái cô ta, dùng thứ tốt nhất để tiếp đãi. Điều này là do chẳng những cô ta đã trở thành thiên hậu, mà là phía sau cô ta còn có “Thời đại tinh thượng”.
Bây giờ Cố An Kỳ, không có hậu thuẫn, không có bối cảnh, ra mắt cũng chưa được bao lâu mà đội ngũ nhân viên dám tốt hơn của cô ta, đây là ý gì? Hứa Toa Toa đưa mắt nhìn trợ lý Tiểu Thuyền mới đi mua đồ uống về. Tiểu Thuyền làm việc với Hứa Toa Toa đã nhiều năm, cũng hiểu ý của cô ta, vừa thấy cô ta liếc mắt nhìn Fernando và Cố An Kỳ, trong lòng anh đã hiểu.
Tiểu Thuyền thở dài, xem ra lần này anh lại phải đóng vai người xấu rồi. Giới giải trí chính là như vậy, một khi nghệ sĩ có trợ lý, rất nhiều việc đều đẩy cho trợ lý làm, vai người tốt nghệ sĩ luôn được đóng, còn vai người xấu là của trợ lý. Nếu nghệ sĩ than phiền một việc gì đó, khả năng sẽ bị người ta đồn rằng mắc bệnh ngôi sao, tính cách xấu xa, sau đó bị truyền ra tin tức bất lợi, nhưng trợ lý lại khác, trợ lý chỉ là người bên cạnh nghệ sĩ mà thôi, nếu trợ lý ăn nói lung tung thì cũng chẳng liên quan gì đến nghệ sĩ.
Trong giới giải trí thường xuyên nghe người ta nói thế này, “Trợ lý của XX rất khó chiều, luôn luôn đòi hỏi. Nhưng con người XX thì lại không tệ lắm, khi nói chuyện rất lễ phép, còn hay giúp đỡ chúng tôi.” Vân vân, nhưng họ lại không biết người đưa ra những yêu cầu đó chính là “XX”. Tiểu Thuyền theo Hứa Toa Toa nhiều năm như vậy, người đóng vai xấu luôn là anh, số lần bị người ta nói xấu sau lưng cũng càng ngày càng nhiều.
Tiểu Thuyền lắc lắc đầu, thôi bỏ đi, để xứng đáng với khoản tiền lương này thì phải chấp nhận thôi.
Không lâu sau Tiểu Thuyền đã trở lại, bên cạnh dẫn theo vị tổng chế tác của “Văn thiến tịnh ảnh”.
Cố An Kỳ vừa thấy kiểu cậy thế này trong lòng đại khái đã hiểu rõ mọi chuyện, để bản thân không dính líu tới, người kia vừa đi vào cô lập tức bước ra ngoài. Cô không muốn rước thêm phiền toái, đặc biệt là có liên quan đến Hứa Toa Toa.
“Giản Tiếu, ở đây.” Trên hành lang Cố An Kỳ thấy Giản Tiếu xách túi lớn túi nhỏ thì bật cười, “Sao em mang nhiều thứ thế?”
“Đây là đồ ăn em làm cho chị An Kỳ, đầy đủ như lời dặn của bác sĩ dinh dưỡng. Còn nữa… Đây đều là anh Dật Phàm bảo em mang đến.” Giản Tiếu thở hổn hển ôm một đống sách.
“Dật Phàm?” Cố An Kỳ khó hiểu, “Sao không đưa thẳng cho chị mà phải qua em làm gì? Nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ anh ấy không tới studio sao?”
Cố An Kỳ nhận mấy cái túi Tô Dật Phàm gửi đến, mở túi ra, bên trong toàn bộ đều là sách tâm lý học liên quan đến các chứng sợ hãi, rối loạn nhân cách vân vân, ngoài ra còn kèm theo một tờ giấy nhỏ, phía trên có dòng chữ được viết bằng bút kẻ mắt màu đen “Biết em hay nhàm chán, khi nào không có việc gì làm thì hãy lấy ra giải trí.”
Chữ viết quen thuộc, giọng điệu quen thuộc. Cố An Kỳ không kiềm chế được cong khóe miệng, nhưng trên miệng lại nói: “Mang một túi lớn thế này sao chị đọc hết được chứ?”
“Ừm… Thật ra anh Dật Phàm đang làm việc, bảo em mang hai quyển đến cho chị, nhưng em không biết chị thích đọc quyển nào nên mang hết đến.” Giản Tiếu là người thành thật, cứ liên quan đến công việc thì sẽ làm vô cùng cẩn thận. Ngày trước khi làm trợ lý cho người khác, cô thường xuyên bị soi mói cái này soi mói cái kia, dần dần, cô có thói quen làm vài việc hơi quá sức để tránh bị mắng mỏ. Tuy Cố An Kỳ rất tốt nhưng thói quen của cô vẫn chưa thể sửa trong thời gian ngắn, vì vậy để đảm bảo cô luôn làm mấy chuyện có vẻ dư thừa.
“Về sau cứ chọn bừa một quyển là được, không cần mang hết đâu, chị thấy em ôm cũng đủ mệt chết.” Cố An Kỳ bảo Giản Tiếu thu dọn lại các thứ.
“Vâng” Giản Tiếu cười đồng ý.
Cố An Kỳ để Giản Tiếu đưa túi lớn túi nhỏ về xe, còn mình chọn một quyển tổng quát về tâm lý để đọc.
Đợi đến khi đã đến giờ, cô mới trở lại nơi chụp ảnh, bên trong vẫn là những khuôn mặt đó, nhưng dường như Fernando mang theo vài phần buồn bực, Hứa Toa Toa đắc ý còn có đằng sau là trợ lý của cô ta đang thở phào nhẹ nhõm. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Hứa Toa Toa đã làm cho Fernando tạo mẫu giúp cô ta.
Cố An Kỳ hơi nheo mắt lại, yên lặng ngồi vào chỗ của mình.
Hứa Toa Toa đang chuẩn bị tạo mẫu thì quản lý của cô ta Tống Khánh Phong vội vã chạy vào.