Sau hai tuần, phần hóa trang cơ bản của các diễn viễn đều được quay chụp xong, công tác chuẩn bị đã tương đối ổn thỏa. Tài liệu tuyên truyền cũng đã sắp xếp đâu ra đó.
Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân nhận kịch bản chính thức, ở ô diễn viên chính đã in sẵn tên bọn họ.
Cố An Kỳ cầm kịch bản, theo thói quen đọc lướt một lần, đại khái cũng hiểu rõ kết cấu nội dung kịch bản. Cha nữ chính qua đời khi cô còn nhỏ, sau đó mẹ lại có quan hệ với một vị nhà giàu, không bao lâu sau khi phu nhân nhà giàu đó qua đời thì được gả vào nhà đó làm phu nhân, mà nữ chính cũng nhờ đó mà trở thành tiểu thư. Nhưng dù vậy thì cô vẫn rất khổ cực, luôn phải chịu đựng người chị Ôn Bội Quân ( con gái của cha dượng) bắt nạt, ngược đãi, mà không dám mở miệng nói với mẹ, chỉ cố gắng tích cóp tiền bạc, hi vọng sớm được rời khỏi gia cảnh bức bối ngột ngạt đó.
Bước ngoặt xảy ra vào bữa tiệc tối mừng sinh nhật mười tám tuổi của người chị. Khi đó vị hôn phu mới đính hôn của cô chị trở về từ Anh quốc đến dự tiệc, vô tình thấy cảnh cô ta hành hạ nữ chính, thành ra ấn tượng về cô chị vô cùng kém, mà đối với nữ chính lại có chút thương mến. Về sau dần dần tỏ ra quan tâm đến nữ chính, hai người từ từ thắt chặt quan hệ.
Nữ chính bị vùi dập thê thảm sẽ thu hút quan tâm của người xem, thường thường họ sẽ một mặt nhớ đến nữ nhân chính đáng thương, lo lắng buồn phiền cho cô ta, mặt khác sẽ sục sôi căm giận hận không thể lấy dao chém chết người chị của nữ chính. Kiểu vai nữ người thứ ba vẫn thường là tâm điểm cho khán giả “ném đá”, nhưng nữ chính là lại dựa vào tính cách nhu nhược yếu đuối của mình để lấy lòng khán giả, khiến người xem yêu mến, ủng hộ.
Như vậy tuy nhân vật chính chịu thiệt thòi, nhưng bởi thế nên người xem mới động lòng. Bộ phim này rồi sẽ rất nổi tiếng, Cố An Kỳ nhận xét.
“Sáng mai sẽ tổ chức họp báo công bố dàn diễn viên. Có thể hai người sẽ bị hỏi về tin đồn vừa rồi, nhưng dù thế thì cũng chỉ im lặng không nhắc tới nó, cố gắng hướng đám phóng viên đó đến bộ phim sắp quay là tốt nhất.” Dương Văn Lâm dặn một câu, “Còn nữa…”
“Nghe điện thoại đi, mau nghe điện thoại. Ba Dương nghe điện thoại, mau nghe điện thoại.” Ba người bị tiếng chuông điện thoại kì quặc bất thình lình vang lên làm cho giật mình, nhất là Cố An Kỳ, nụ cười trên mặt bỗng chốc cứng đờ.
Cái này…cái này chẳng phải là nhạc chuông mà vào một ngày chán đời túm được di động của Dương Văn Lâm, cô đã nổi ác tâm mà cài hay sao? Thế quái nào mà đến giờ anh ta còn giữ vậy?
“Khụ khụ, tôi đi nghe điện thoại một chút.” Dương Văn Lâm có chút ngượng ngùng, vội móc di động đi ra ngoài.
Không lâu sau, Dương Văn Lâm trở lại, mây đen kéo đầy mặt, lông mày nhíu lại. Nhìn sắc mặt của anh, trong lòng Cố An Kỳ dậy lên dự cảm không tốt: “ Xảy ra chuyện gì sao?”
“ Bên chế tác người ta nói phải loại cô ra, đổi người khác diễn.” Dương Văn Lâm nhìn thật sâu vào mắt Cố An Kỳ, hơi ái ngại rằng cô có thể bị shock.
“ Cái gì? Đổi người vào lúc này á? Không phải ngày mai là họp báo rồi sao?” Trịnh Văn Quân sửng sốt, “Phải chăng là nhầm lẫn?”
“Không phải nhầm lẫn đâu, là bên tài trợ muốn dành chỗ cho người khác.”
Trịnh Văn Quân thở hắt ra một hơi, chán chẳng muốn nói. Nhà tài trợ đối với tổ kịch là vô cùng quan trọng, cho nên bọn họ vẫn thường mang tiền tài trợ ra để “mua” một hai vai cho mấy diễn viên ít tiếng tăm nhưng có giao tình.
Đây là luật bất thành văn trong việc tài trợ.
“Tôi có thể biết đó là ai không?” Cố An Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo không hề lẫn một chút gì giận dữ hay không cam lòng, giọng điệu ổn định, không có thái độ phản đối, như thể những điều cô vừa nghe chỉ là một câu chuyện thường nhật không lấy gì làm lạ.
“Là Diệp Y Dung sao?” Cố An Kỳ nhướn mày.
Đôi lông mày của Dương Văn Lâm lại siết chặt hơn, không trả lời. à, Cố An Kỳ nhếch mép, cười chế nhạo, cô đã có đáp án của mình. Hóa ra lúc trước Diệp Y Dung gọi điện là vì chuyện này…
“Dương tiên sinh, nếu vai chính trong “Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem” của tôi đã bị hủy, ba tháng tới tôi coi như rỗi rãi, tôi có thể xem một kịch bản khác được không?” Cố An Kỳ bỏ qua luôn việc nhân vật của mình bị đổi, có ý muốn sớm làm việc tiếp, hi vọng tìm được một kịch bản khác mà mình thích.
“Các kịch bản khác tôi đều đã xem qua rồi, không có cái nào xuất sắc cả. Hơn nữa, so với “Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem”, bất luận là tiền đầu tư hay tổ kịch, đội hình diễn viên đều kém xa. Thời gian phát sóng đều vào đêm khuya, người xem vô cùng ít.” Dương Văn Lâm phân tích: “ Nếu cô muốn khởi nghiệp lại lần nữa thì bộ phim đầu tiên là vô cùng quan trọng, không thể cứ diễn loạn là được. Tôi sẽ thỏa hiệp lại với tổ kịch của “Bảo vệ cô bé Lọ Lem”, cô đừng xem kịch bản khác vội.”
“Nụ cười của người ấy, luôn rực rỡ như thế. Có thể đem thế giới của tôi, từ hai màu đen trắng trở nên rực rỡ.” Giữa lúc Cố An Kỳ định lên tiếng thì di động của Trịnh Văn Quân đột nhiên đổ chuông, nhạc chuông hiển nhiên là ca khúc mới nhất của anh: Vụt Mất.
“ Điện thoại của đạo diễn Lâm à?” Trịnh Văn Quân có chút bực bội, giữa lúc này Lâm Hạc Quần gọi để làm cái gì cơ chứ? Nhưng anh cũng chẳng lảng tránh mà bắt máy.
“A lô, đạo diễn Lâm, Trịnh Văn Quân đây.”
“Số di động của Cố An Kỳ á? Cô ý vừa mới đổi hôm qua, mà anh cần gặp cô ấy sao?”
“Chờ chút, cô ấy ngồi ngay đây.”
Trịnh Văn Quân đưa máy cho Cố An Kỳ. Cố An Kỳ khó hiểu tiếp điện thoại: “Alô, Cố An Kỳ đây.”
“An Kỳ, tôi là Lâm Hạc Quần.” Lâm Hạc Quần thường ngày ăn nói thô lỗ, tự nhiên lúc này lại trở nên lớ ngớ, giọng nói mang ý xấu hổ, khiến Cố An Kỳ cảm thấy có chút quái dị.
“ Đạo diễn Lâm, chào anh.” Cô khá là thắc mắc về ý đồ khi gọi điện của Lâm Hạc Quần nên tạm thời không biết phải nói gì.
“ Ờ, chuyện đổi vai diễn lần này…thật sự xin lỗi.”Lâm Hạc Quần đối với việc này cực kì áy náy, dẫu sao cũng là anh đã mời Cố An Kỳ vào vai diễn chính. Thế mà ngay vào lúc chuẩn bị công bố danh sách diễn viên chính lại có sự cố này. Nếu là nhà tài trợ khác, anh nhất định có bỏ cũng không bỏ diễn viên mình chọn được, nói cái gì mà để Cố An Kỳ ở lại chắc là do anh thiếu người xuất sắc như “Giải Trí Châu Á”. Nợ nhân tình đúng là khó khăn, đến lúc phải trả nợ thì đến bố anh cũng cảm thấy nghẹn ngào!
“ Đây không phải lỗi tại anh, đạo diễn Lâm. Tôi có thể hiểu.” Cố An Kỳ bình tĩnh đáp, ngữ điệu không hề có chút gì bất mãn. Cô cũng không phải người không hiểu chuyện, mấy thứ “quy củ” nhập nhằng này về cơ bản vẫn nắm được. Việc đổi diễn viên chính vốn cũng không phải chuyện gì đặc biệt, không cần phải cầu kì báo trước, mà việc tiền trảm hậu tấu nói chung cũng xảy ra như cơm bữa.
Có lúc ngay cả một lời giải thích cũng không có, trực tiếp cho người về nhà luôn. Lần này Lâm Hạc Quần tự gọi điện đến xin lỗi cô, coi như là đã giữ thể diện cho cô rồi.
“Thật ra…An Kỳ…” Lâm Hạc Quần tưởng như phát rồ, sao có mỗi một chuyện thôi mà lại khó nói thế này, thỏ thẻ mất nửa ngày, rốt cục đành nói toạc ra: “Liệu cô có muốn ở lại mà diễn vai nữ phản diện không?”
“Vai phản diện?” Cố An Kỳ ngẩn người, “ Ý anh là Ôn Bội Quân?”
“ Ừ, đúng thế.” Lâm Hạc Quần tiếp tục khuyên, “Nhân vật này mãi mà không tìm được diễn viên thích hợp, Ôn Bội Quân là nhân vật phối hợp cực kì quan trọng, nhân vật phản diện chính. Có thể nói điểm nổi bật của bộ phim dựa một phần lớn vào cô ấy. Tuy nhiên diễn xuất cho nhân vật này đòi hỏi vô cùng cao, để diễn cô ấy thật “sống”, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có mình cô khả năng thôi.”
Nếu tin đồn lan truyền ra, tất cả mọi người biết cô ngay trước khi phim bấm máy mà bị thay khỏi vị trí nhân vật chính, hơn nữa lại không một lời, ngay trước khi tổ chức họp báo công bố một ngày mà đuổi khỏi đoàn diễn viên chính, điều này đối với không ít diễn viên mà nói, là một sự sỉ nhục. Mà giờ anh ta còn muốn mời cô ở lại để diễn phối hợp, đối với Cố An Kỳ, quả thực cũng vô cùng nhục nhã.
Nhưng Lâm Hạc Quần cũng là bí bách quá. Thật ra diễn viên diễn vai nữ phản diện trong phim cũng không tệ, tuy nhiên Lâm Hạc Quần không cảm nhận được linh hồn của vai diễn trong cô ấy, nhìn tạo hình của cô lại càng thấy không hợp, đó không phải là Ôn Bội Quân mà anh muốn. Trùng hợp làm sao vào lúc anh vướng mắc thì cô diễn viên kia lại xui xẻo bị đụng xe, ngã gãy chân phải tĩnh dưỡng mấy tháng lận. Lâm Hạc Quần suy tính cẩn thận hồi lâu, cảm nhận đạo diễn của anh nói có lẽ chỉ Cố An Kỳ là đảm nhận được vai diễn Ôn Bội Quân này, cho nên anh mới kiên trì muốn bàn bạc với cô.
“Tôi…” Cố An Kỳ còn đang ngập ngừng, di động đã bị Dương Văn Lâm giật lấy.
“ Đạo diễn Lâm, chào anh, tôi là người đại diện của Cố An Kỳ – Dương Văn Lâm.” Dương Văn Lâm cực kì công thức hóa giọng điệu, “Chuyện này tôi nghĩ chúng ta cần gặp mặt để bàn thêm, anh nghĩ lúc nào thì thích hợp.”
“ Được, vậy đi, lát nữa gặp sau.” Dương Văn Lâm cúp điện thoại, đưa máy trả lại cho Trịnh Văn Quân.
Cố An Kỳ không nói gì, chỉ cười nhìn anh, chờ nghe giải thích.
“An Kỳ, tôi hi vọng cô có thể diễn, đừng vì ba cái tự trọng thiển cận mà từ chối cơ hội này.” Dương Văn Lâm bắt đầu khuyên giải Cố An Kỳ. Lần này không phải chỉ vì tránh cho công ty những bất lợi từ tai tiếng quá sớm, mà còn vì sự nghiệp của riêng Cố An Kỳ. Cô chắc chắn phải tham gia phim này.
“ Tuy nói là diễn phối hợp, nhưng đất diễn của Ôn Bội quân không hề thiếu. Thời gian xuất hiện rất nhiều, không phải lo về áp lực xếp hạng. Cơ hội tốt như vậy, tôi làm sao từ chối được?” Cố An Kỳ mỉm cười nói. Nhìn vào vị trí của cô lúc này, chẳng lẽ còn có thể tỏ thái độ được sao? Cái cô cần lúc này là một điều gì đó có thể đè bẹp lời đồn “Bình hoa” mà thiên hạ đang “ưu ái” dành tặng cô.
Tự trọng của diễn viên ư? Cái thứ vớ vẩn đấy thì làm ơn tránh xa ra cho tôi nhờ.
“Cô…khụ khụ..” Dương Văn Lâm vốn định từ từ khai thông cho Cố An Kỳ, chẳng ngờ cô chưa gì đã gật đầu cái rụp, anh cũng có chút xấu hổ chứ. Anh đẩy chiếc kính gọng vàng đang trễ xuống mũi lên, “ Tiền bồi thường phá hợp đồng của bọn họ cộng thêm tiền cát-xê mới nhất định phải đi xem lại. Mấy điều khoản cô đã đáp ứng cũng sẽ phải duyệt lại lần nữa.”
Dương Văn Lâm lúc này vô cùng vội vã. Cố An Kỳ trước đó vì tham gia phim này đã phải hủy rất nhiều hoạt động mới có thời gian, tổ kịch của bọn họ ở Đông Phong cũng đã tuyên truyền rất nhiều về việc “ Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân sẽ tham gia phim truyền hình mới của đài truyền hình OOP”, ngày mai tổ chức họp báo chuẩn bị bấm máy, tự nhiên lại mọc ra một Diệp Y Dung thế chỗ Cố An Kỳ.
Bên tài trợ thay đổi danh sách diễn viên chính cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, đến giờ phút này mới báo cho họ biết, không phải là đang đùa giỡn với người ta sao. Rốt cuộc muốn chơi bài gì? Định biến nghệ sĩ của anh thành cái gì? Vụ này nhất định anh phải tính toán sòng phẳng.
“Nhân vật lần này của cô không hề đơn giản.” Dương Văn Lâm quả là một người đại diện chuyên nghiệp, trước khi kí hợp đồng đã mang toàn bộ kịch bản ra đọc hết một lượt, đối với nội dung hoàn toàn nắm được, “Tuy nói là nhân vật phải diện, nhưng nếu diễn lên, không chừng so với nhân vật chính còn gây nhiều ấn tượng hơn. Chẳng qua là nếu diễn quá lấn át thì phản hồi của giới chuyên môn sẽ là phê phán chứ chả khen ngợi gì. Đây là bộ phim khởi đầu lại của cô, nếu đã làm, thì phải làm sao cho tốt nhất. Làm thế nào cho tất cả những kẻ đã từng khinh thường cô sẽ phải hối hận!”
Khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, chỉ cười mà không nói nữa, nhưng suy nghĩ thì hoàn toàn trùng khớp với Dương Văn Lâm. Cô tuyệt đối sẽ không lãng phí cơ hội ngàn vàng này.
Chỉ nhận vai chính là có thể thành nhân vật chính sao? Cười khẽ, phải biết rằng “chính” không bao giờ là tất cả.
Sau hai tuần, phần hóa trang cơ bản của các diễn viễn đều được quay chụp xong, công tác chuẩn bị đã tương đối ổn thỏa. Tài liệu tuyên truyền cũng đã sắp xếp đâu ra đó.
Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân nhận kịch bản chính thức, ở ô diễn viên chính đã in sẵn tên bọn họ.
Cố An Kỳ cầm kịch bản, theo thói quen đọc lướt một lần, đại khái cũng hiểu rõ kết cấu nội dung kịch bản. Cha nữ chính qua đời khi cô còn nhỏ, sau đó mẹ lại có quan hệ với một vị nhà giàu, không bao lâu sau khi phu nhân nhà giàu đó qua đời thì được gả vào nhà đó làm phu nhân, mà nữ chính cũng nhờ đó mà trở thành tiểu thư. Nhưng dù vậy thì cô vẫn rất khổ cực, luôn phải chịu đựng người chị Ôn Bội Quân ( con gái của cha dượng) bắt nạt, ngược đãi, mà không dám mở miệng nói với mẹ, chỉ cố gắng tích cóp tiền bạc, hi vọng sớm được rời khỏi gia cảnh bức bối ngột ngạt đó.
Bước ngoặt xảy ra vào bữa tiệc tối mừng sinh nhật mười tám tuổi của người chị. Khi đó vị hôn phu mới đính hôn của cô chị trở về từ Anh quốc đến dự tiệc, vô tình thấy cảnh cô ta hành hạ nữ chính, thành ra ấn tượng về cô chị vô cùng kém, mà đối với nữ chính lại có chút thương mến. Về sau dần dần tỏ ra quan tâm đến nữ chính, hai người từ từ thắt chặt quan hệ.
Nữ chính bị vùi dập thê thảm sẽ thu hút quan tâm của người xem, thường thường họ sẽ một mặt nhớ đến nữ nhân chính đáng thương, lo lắng buồn phiền cho cô ta, mặt khác sẽ sục sôi căm giận hận không thể lấy dao chém chết người chị của nữ chính. Kiểu vai nữ người thứ ba vẫn thường là tâm điểm cho khán giả “ném đá”, nhưng nữ chính là lại dựa vào tính cách nhu nhược yếu đuối của mình để lấy lòng khán giả, khiến người xem yêu mến, ủng hộ.
Như vậy tuy nhân vật chính chịu thiệt thòi, nhưng bởi thế nên người xem mới động lòng. Bộ phim này rồi sẽ rất nổi tiếng, Cố An Kỳ nhận xét.
“Sáng mai sẽ tổ chức họp báo công bố dàn diễn viên. Có thể hai người sẽ bị hỏi về tin đồn vừa rồi, nhưng dù thế thì cũng chỉ im lặng không nhắc tới nó, cố gắng hướng đám phóng viên đó đến bộ phim sắp quay là tốt nhất.” Dương Văn Lâm dặn một câu, “Còn nữa…”
“Nghe điện thoại đi, mau nghe điện thoại. Ba Dương nghe điện thoại, mau nghe điện thoại.” Ba người bị tiếng chuông điện thoại kì quặc bất thình lình vang lên làm cho giật mình, nhất là Cố An Kỳ, nụ cười trên mặt bỗng chốc cứng đờ.
Cái này…cái này chẳng phải là nhạc chuông mà vào một ngày chán đời túm được di động của Dương Văn Lâm, cô đã nổi ác tâm mà cài hay sao? Thế quái nào mà đến giờ anh ta còn giữ vậy?
“Khụ khụ, tôi đi nghe điện thoại một chút.” Dương Văn Lâm có chút ngượng ngùng, vội móc di động đi ra ngoài.
Không lâu sau, Dương Văn Lâm trở lại, mây đen kéo đầy mặt, lông mày nhíu lại. Nhìn sắc mặt của anh, trong lòng Cố An Kỳ dậy lên dự cảm không tốt: “ Xảy ra chuyện gì sao?”
“ Bên chế tác người ta nói phải loại cô ra, đổi người khác diễn.” Dương Văn Lâm nhìn thật sâu vào mắt Cố An Kỳ, hơi ái ngại rằng cô có thể bị shock.
“ Cái gì? Đổi người vào lúc này á? Không phải ngày mai là họp báo rồi sao?” Trịnh Văn Quân sửng sốt, “Phải chăng là nhầm lẫn?”“Không phải nhầm lẫn đâu, là bên tài trợ muốn dành chỗ cho người khác.”
Trịnh Văn Quân thở hắt ra một hơi, chán chẳng muốn nói. Nhà tài trợ đối với tổ kịch là vô cùng quan trọng, cho nên bọn họ vẫn thường mang tiền tài trợ ra để “mua” một hai vai cho mấy diễn viên ít tiếng tăm nhưng có giao tình.
Đây là luật bất thành văn trong việc tài trợ.
“Tôi có thể biết đó là ai không?” Cố An Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo không hề lẫn một chút gì giận dữ hay không cam lòng, giọng điệu ổn định, không có thái độ phản đối, như thể những điều cô vừa nghe chỉ là một câu chuyện thường nhật không lấy gì làm lạ.
“Là Diệp Y Dung sao?” Cố An Kỳ nhướn mày.
Đôi lông mày của Dương Văn Lâm lại siết chặt hơn, không trả lời. à, Cố An Kỳ nhếch mép, cười chế nhạo, cô đã có đáp án của mình. Hóa ra lúc trước Diệp Y Dung gọi điện là vì chuyện này…
“Dương tiên sinh, nếu vai chính trong “Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem” của tôi đã bị hủy, ba tháng tới tôi coi như rỗi rãi, tôi có thể xem một kịch bản khác được không?” Cố An Kỳ bỏ qua luôn việc nhân vật của mình bị đổi, có ý muốn sớm làm việc tiếp, hi vọng tìm được một kịch bản khác mà mình thích.
“Các kịch bản khác tôi đều đã xem qua rồi, không có cái nào xuất sắc cả. Hơn nữa, so với “Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem”, bất luận là tiền đầu tư hay tổ kịch, đội hình diễn viên đều kém xa. Thời gian phát sóng đều vào đêm khuya, người xem vô cùng ít.” Dương Văn Lâm phân tích: “ Nếu cô muốn khởi nghiệp lại lần nữa thì bộ phim đầu tiên là vô cùng quan trọng, không thể cứ diễn loạn là được. Tôi sẽ thỏa hiệp lại với tổ kịch của “Bảo vệ cô bé Lọ Lem”, cô đừng xem kịch bản khác vội.”
“Nụ cười của người ấy, luôn rực rỡ như thế. Có thể đem thế giới của tôi, từ hai màu đen trắng trở nên rực rỡ.” Giữa lúc Cố An Kỳ định lên tiếng thì di động của Trịnh Văn Quân đột nhiên đổ chuông, nhạc chuông hiển nhiên là ca khúc mới nhất của anh: Vụt Mất.
“ Điện thoại của đạo diễn Lâm à?” Trịnh Văn Quân có chút bực bội, giữa lúc này Lâm Hạc Quần gọi để làm cái gì cơ chứ? Nhưng anh cũng chẳng lảng tránh mà bắt máy.
“A lô, đạo diễn Lâm, Trịnh Văn Quân đây.”
“Số di động của Cố An Kỳ á? Cô ý vừa mới đổi hôm qua, mà anh cần gặp cô ấy sao?”
“Chờ chút, cô ấy ngồi ngay đây.”
Trịnh Văn Quân đưa máy cho Cố An Kỳ. Cố An Kỳ khó hiểu tiếp điện thoại: “Alô, Cố An Kỳ đây.”
“An Kỳ, tôi là Lâm Hạc Quần.” Lâm Hạc Quần thường ngày ăn nói thô lỗ, tự nhiên lúc này lại trở nên lớ ngớ, giọng nói mang ý xấu hổ, khiến Cố An Kỳ cảm thấy có chút quái dị.
“ Đạo diễn Lâm, chào anh.” Cô khá là thắc mắc về ý đồ khi gọi điện của Lâm Hạc Quần nên tạm thời không biết phải nói gì.
“ Ờ, chuyện đổi vai diễn lần này…thật sự xin lỗi.”Lâm Hạc Quần đối với việc này cực kì áy náy, dẫu sao cũng là anh đã mời Cố An Kỳ vào vai diễn chính. Thế mà ngay vào lúc chuẩn bị công bố danh sách diễn viên chính lại có sự cố này. Nếu là nhà tài trợ khác, anh nhất định có bỏ cũng không bỏ diễn viên mình chọn được, nói cái gì mà để Cố An Kỳ ở lại chắc là do anh thiếu người xuất sắc như “Giải Trí Châu Á”. Nợ nhân tình đúng là khó khăn, đến lúc phải trả nợ thì đến bố anh cũng cảm thấy nghẹn ngào!
“ Đây không phải lỗi tại anh, đạo diễn Lâm. Tôi có thể hiểu.” Cố An Kỳ bình tĩnh đáp, ngữ điệu không hề có chút gì bất mãn. Cô cũng không phải người không hiểu chuyện, mấy thứ “quy củ” nhập nhằng này về cơ bản vẫn nắm được. Việc đổi diễn viên chính vốn cũng không phải chuyện gì đặc biệt, không cần phải cầu kì báo trước, mà việc tiền trảm hậu tấu nói chung cũng xảy ra như cơm bữa.
Có lúc ngay cả một lời giải thích cũng không có, trực tiếp cho người về nhà luôn. Lần này Lâm Hạc Quần tự gọi điện đến xin lỗi cô, coi như là đã giữ thể diện cho cô rồi.
“Thật ra…An Kỳ…” Lâm Hạc Quần tưởng như phát rồ, sao có mỗi một chuyện thôi mà lại khó nói thế này, thỏ thẻ mất nửa ngày, rốt cục đành nói toạc ra: “Liệu cô có muốn ở lại mà diễn vai nữ phản diện không?”
“Vai phản diện?” Cố An Kỳ ngẩn người, “ Ý anh là Ôn Bội Quân?”
“ Ừ, đúng thế.” Lâm Hạc Quần tiếp tục khuyên, “Nhân vật này mãi mà không tìm được diễn viên thích hợp, Ôn Bội Quân là nhân vật phối hợp cực kì quan trọng, nhân vật phản diện chính. Có thể nói điểm nổi bật của bộ phim dựa một phần lớn vào cô ấy. Tuy nhiên diễn xuất cho nhân vật này đòi hỏi vô cùng cao, để diễn cô ấy thật “sống”, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có mình cô khả năng thôi.”
Nếu tin đồn lan truyền ra, tất cả mọi người biết cô ngay trước khi phim bấm máy mà bị thay khỏi vị trí nhân vật chính, hơn nữa lại không một lời, ngay trước khi tổ chức họp báo công bố một ngày mà đuổi khỏi đoàn diễn viên chính, điều này đối với không ít diễn viên mà nói, là một sự sỉ nhục. Mà giờ anh ta còn muốn mời cô ở lại để diễn phối hợp, đối với Cố An Kỳ, quả thực cũng vô cùng nhục nhã.
Nhưng Lâm Hạc Quần cũng là bí bách quá. Thật ra diễn viên diễn vai nữ phản diện trong phim cũng không tệ, tuy nhiên Lâm Hạc Quần không cảm nhận được linh hồn của vai diễn trong cô ấy, nhìn tạo hình của cô lại càng thấy không hợp, đó không phải là Ôn Bội Quân mà anh muốn. Trùng hợp làm sao vào lúc anh vướng mắc thì cô diễn viên kia lại xui xẻo bị đụng xe, ngã gãy chân phải tĩnh dưỡng mấy tháng lận. Lâm Hạc Quần suy tính cẩn thận hồi lâu, cảm nhận đạo diễn của anh nói có lẽ chỉ Cố An Kỳ là đảm nhận được vai diễn Ôn Bội Quân này, cho nên anh mới kiên trì muốn bàn bạc với cô.
“Tôi…” Cố An Kỳ còn đang ngập ngừng, di động đã bị Dương Văn Lâm giật lấy.
“ Đạo diễn Lâm, chào anh, tôi là người đại diện của Cố An Kỳ – Dương Văn Lâm.” Dương Văn Lâm cực kì công thức hóa giọng điệu, “Chuyện này tôi nghĩ chúng ta cần gặp mặt để bàn thêm, anh nghĩ lúc nào thì thích hợp.”
“ Được, vậy đi, lát nữa gặp sau.” Dương Văn Lâm cúp điện thoại, đưa máy trả lại cho Trịnh Văn Quân.
Cố An Kỳ không nói gì, chỉ cười nhìn anh, chờ nghe giải thích.
“An Kỳ, tôi hi vọng cô có thể diễn, đừng vì ba cái tự trọng thiển cận mà từ chối cơ hội này.” Dương Văn Lâm bắt đầu khuyên giải Cố An Kỳ. Lần này không phải chỉ vì tránh cho công ty những bất lợi từ tai tiếng quá sớm, mà còn vì sự nghiệp của riêng Cố An Kỳ. Cô chắc chắn phải tham gia phim này.
“ Tuy nói là diễn phối hợp, nhưng đất diễn của Ôn Bội quân không hề thiếu. Thời gian xuất hiện rất nhiều, không phải lo về áp lực xếp hạng. Cơ hội tốt như vậy, tôi làm sao từ chối được?” Cố An Kỳ mỉm cười nói. Nhìn vào vị trí của cô lúc này, chẳng lẽ còn có thể tỏ thái độ được sao? Cái cô cần lúc này là một điều gì đó có thể đè bẹp lời đồn “Bình hoa” mà thiên hạ đang “ưu ái” dành tặng cô.
Tự trọng của diễn viên ư? Cái thứ vớ vẩn đấy thì làm ơn tránh xa ra cho tôi nhờ.
“Cô…khụ khụ..” Dương Văn Lâm vốn định từ từ khai thông cho Cố An Kỳ, chẳng ngờ cô chưa gì đã gật đầu cái rụp, anh cũng có chút xấu hổ chứ. Anh đẩy chiếc kính gọng vàng đang trễ xuống mũi lên, “ Tiền bồi thường phá hợp đồng của bọn họ cộng thêm tiền cát-xê mới nhất định phải đi xem lại. Mấy điều khoản cô đã đáp ứng cũng sẽ phải duyệt lại lần nữa.”
Dương Văn Lâm lúc này vô cùng vội vã. Cố An Kỳ trước đó vì tham gia phim này đã phải hủy rất nhiều hoạt động mới có thời gian, tổ kịch của bọn họ ở Đông Phong cũng đã tuyên truyền rất nhiều về việc “ Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân sẽ tham gia phim truyền hình mới của đài truyền hình OOP”, ngày mai tổ chức họp báo chuẩn bị bấm máy, tự nhiên lại mọc ra một Diệp Y Dung thế chỗ Cố An Kỳ.
Bên tài trợ thay đổi danh sách diễn viên chính cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, đến giờ phút này mới báo cho họ biết, không phải là đang đùa giỡn với người ta sao. Rốt cuộc muốn chơi bài gì? Định biến nghệ sĩ của anh thành cái gì? Vụ này nhất định anh phải tính toán sòng phẳng.
“Nhân vật lần này của cô không hề đơn giản.” Dương Văn Lâm quả là một người đại diện chuyên nghiệp, trước khi kí hợp đồng đã mang toàn bộ kịch bản ra đọc hết một lượt, đối với nội dung hoàn toàn nắm được, “Tuy nói là nhân vật phải diện, nhưng nếu diễn lên, không chừng so với nhân vật chính còn gây nhiều ấn tượng hơn. Chẳng qua là nếu diễn quá lấn át thì phản hồi của giới chuyên môn sẽ là phê phán chứ chả khen ngợi gì. Đây là bộ phim khởi đầu lại của cô, nếu đã làm, thì phải làm sao cho tốt nhất. Làm thế nào cho tất cả những kẻ đã từng khinh thường cô sẽ phải hối hận!”
Khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, chỉ cười mà không nói nữa, nhưng suy nghĩ thì hoàn toàn trùng khớp với Dương Văn Lâm. Cô tuyệt đối sẽ không lãng phí cơ hội ngàn vàng này.
Chỉ nhận vai chính là có thể thành nhân vật chính sao? Cười khẽ, phải biết rằng “chính” không bao giờ là tất cả.