Buổi họp báo ngày hôm sau vẫn cứ diễn ra như đã định, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ là có thêm Diệp Y Dung mà thôi.
Cũng hôm đó Cố An Kỳ không có việc gì, định đến sớm làm quen với ứmọi tKhông có người hóa trang và tạo hình giúp đỡ, cô phải đến cửa hàng lần trước khi mua áo quần, chọn một bộ thiết kế trông có vẻ đơn giản, đó là chiếc váy màu tím dài đến đầu gối cùng với trang sức bằng bạc, bới tóc lên cao thành búi, đánh màu lạnh lên mắt, khiến càng thêm thanh nhã, sau đó đi ra hội trường.
Vẫn còn sớm, hội trường vẫn chưa có mặt ai. Sau khi đã quen thuộc mọi thứ xung quanh, cô liền vào phòng nghỉ ngơi chốc lát, nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị tốt tinh thần để còn đối mặt với trận chiến ác liệt sắp tới.
Nhưng chưa được bao lâu, Diệp Y Dung bước đôi giày cao gót đi đến. Cô ta giống như một cô công chúa nhỏ, đi theo sau là rất nhiều trợ lí, mọi người vây quanh cô để sắp xếp chuẩn bị. Diệp Y Dung liếc mắt nhìn Cố An Kỳ, thấy cô nằm bất động ở kia, trong lòng lại càng đắc ý vài phần.
Bị đánh thức, Cố An Kỳ mở to mắt lên, liếc thấy Diệp Y Dung từ trong gương trang điểm.
Phong cách ăn mặc của Diệp Y Dung hôm nay chính là Mỹ Phong, trên lô tai đeo một đôi hoa tai vòng tròn, mái tóc nhuộm màu cây đay được uốn thành những lọn to cuộn sóng, hơn nữa hôm nay cô ta mặt một chiếc áo màu lam để lộ vai, rồi lại phối thêm chiếc váy nhung ngắn màu trắng, thoạt nhìn qua rất giống búp bê châu Âu.
Quả thật là rất đáng yêu, chỉ có điều… đối với hình tượng bị ngược đãi trong bộ phim thì còn kém khá xa.
Khóe miệng Cố An Kỳ khẽ nhếch lên, rồi khép mắt lại, không để ý đến cô ta nữa.
Cố An Kỳ không để ý đến Diệp Y Dung, nhưng không có nghĩa là Diệp Y Dung sẽ bỏ qua cho cô. Diệp Y Dung đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống thấy cô ngồi trước gương trang điểm: “Cố An Kỳ à, thật sự là không ngờ đấy, thế mà cô lại có thể đảm nhận vai nữ thứ hai.”
Cố An Kỳ không trả lời cô ta, mắt nhìn mũi, mũi nối tim, tập trung nghỉ ngơi.
“Ai ya, sao trước kia tôi không nhìn ra nhỉ, không những cô câu kết với Trịnh Văn Quân, mà ngay cả đạo diễn Lâm cũng có một chân.” Diệp Y Dung thấy Cố An Kỳ không để ý tới mình thì giọng điệu nói chuyện khó chịu hơn vài phần.
Cố An Kỳ hít sâu một hơi, đứng bật dậy. Diệp Y Dung hoảng hốt, tưởng rằng Cố An Kỳ định làm chuyện gì đó nên không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước. Ai ngờ Cố An Kỳ lại như không nhìn thấy cô, cầm túi xách của mình đi ra ngoài.
Diệp Y Dung cảm thấy như bị sỉ nhục, cho rằng mình bị đối phương coi thường: “Đứng lại! Cố An Kỳ, cô đứng lại cho tôi! Cô bị điếc rồi sao?!”
Cố An Kỳ giật lấy cánh cửa phòng nghỉ, đứng lại quay đầu, cười như không cười, nói: “Diệp tiểu thư, đừng tưởng rằng ở hậu trường là an toàn, nói không chừng trong hậu trường còn có camera đang quay cô đấy.” Nói xong cô híp mắt lại, giơ tay lên làm tư thế như chụp ảnh, sau đó bước nhanh rời khỏi phòng nghỉ.
“Cô!” Diệp Y Dung giận dữ trừng mắt Cố An Kỳ, nhưng rồi lại không dám đi ra ngoài, thậm chí lúc đó vẻ mặt còn có chút bối rối, Cố An Kỳ nói không sai, có một ít phóng viên ẩn náu ở phía sau đài để thu nhập tin tức, bây giờ sự nghiệp của cô đang trong thời kì đi lên, chỗ đứng trong giới vẫn chưa ổn định, nếu là vì Cố An Kỳ mà bị phóng viên cho ra tin xấu thì đối với cô là một việc vô cùng bất lợi.
Chết tiệt! Đồ khốn Cố An Kỳ, nhất định cô phải xử đẹp cô ta.
Cố An Kỳ rời khỏi phòng nghỉ, cũng không còn chỗ nào để đi nữa, nên liền tới hậu trường xem kịch bản. Trong kịch bản chủ yếu là đối thoại của nhân vật, bất kể là của cô hay là lời của người khác thì cô cũng đã ghi nhớ toàn bộ. Lần này xem lại một lần nữa, chẳng qua là để cân nhắc, mỗi người sẽ biểu diễn như thế nào, và cô nên phản ứng lại ra sao.
Cô không cho phép mình mắc sai lầm khi làm việc, bởi vì đó là nguyên nhân khiến cho cả đội phải làm đi làm lại nhiều lần. Cố An Kỳ cô, hoặc là không làm, còn khi đã làm thì phải làm cho tốt! Bình thường trong đời sống bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, cô cũng không ngại, nhưng khi đề cập đến danh dự làm việc của cô, cô nhất định không để người ta nói bậy.
Không bao lâu sau Trịnh Văn Quân, Lâm Hạc Quần và mấy người khác đều đã đến, thấy thời gian trôi nhanh, Cố An Kỳ dặm lại chút son phấn.
Mọi người liên tục vào hội trường, Cố An Kỳ là người cuối cùng đi vào, ngồi xuống chỗ bên tay phải của Trịnh Văn Quân. Như những buổi họp báo khác, đầu tiên là nói qua nội dung của bộ phim, sau đó giới thiệu dàn diễn viên, cuối cùng là phóng viên đặt câu hỏi.
Thật ra thì cũng chính là họp báo, tất cả mọi người không phải là lần đầu tiên phỏng vấn cũng bị phỏng vấn. Phóng viên của những buổi họp báo như thế này cứ như đánh Thái cực quyền, đẩy lui đánh tới.
“Cố An Kỳ, tin đồn giữa cô và Trịnh Văn Quân là thật hay giả? Tấm hình kia là như thế nào?” Sự việc quả như Dương Văn Lâm đã đoán, lại nhắc đến vụ scandal kia.
“Tôi và Trịnh Văn Quân chỉ là quan hệ đàn anh đàn em trong công ti mà thôi, tốt lắm thì cũng chỉ là bạn bè, không phải là người yêu gì cả.” Cố An Kỳ dừng lại một chút, “Hôm nay là buổi họp báo ra mắt “Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem”, mong các vị chú ý đến diễn viên mới nhiều hơn, đừng đem tiêu điểm đặt ở tôi, cám ơn.”
Đối với các phóng viên thì diễn viên không phải là đối thủ của họ, cho nên làm rõ tình hình càng tốt. Nếu không nữ phản diện cùng với nam chính ở ngoài nói chuyện yêu đương, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy quái dị.
“Trịnh Văn Quân, những gì Cố An Kỳ nói là thật sao? Hai người thật sự chỉ là bạn bè?”
“Rốt cuộc tấm hình kia là như thế nào?”
“…”
Được rồi, bọn họ không phải là “cố ý”, chỉ là rất “thành tâm” trả lời vấn đề của phóng viên mà thôi. Chẳng qua đây là lần đầu tiên tỏ thái độ công khai, các phóng viên không khống chế được cũng không phải là điều mà bọn họ “có thể” dự đoán được. Trước ống kính Cố An Kỳ vẫn duy trì vẻ mặt khiêm tốn mỉm cười, không nói gì thêm, ngược lại đưa micro cho Trịnh Văn Quân.
Trọng tâm của phần phóng vấn dần dần lệch ra khỏi quỹ đạo, sắc mặt Diệp Y Dung ngày càng khó coi, đang ở tỏng hội trường vậy mà không một ai chú ý tới cô, ngược lại lại quan tâm đến nghệ sĩ hạng ba nhỏ bé như Cố An Kỳ, điều này làm sao bảo cô phải nhịn được cơn tức giận đây? Ngón tay nắm chặt mép váy, vạt áo vốn bằng phẳng đã bị cô nắm thành nhiều nếp nhăn. Nhưng trước ống kính máy quay phải giả vờ trưng ra bộ mặt tươi cười, nét cười của Diệp Y Dung ngày càng cứng ngắc, ngày càng khó coi.
“Để biết thêm chi tiết, cuối tuần này chúng tôi sẽ mời dự buổi họp báo làm rõ vấn đề này, đến lúc đó nhất định sẽ trả lời đầy đủ vấn đề của các vị. Dù sao lần này cũng là truyền bá cho bộ phim mới “Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem”, mong các vị phóng viên bằng hữu có thể chú ý nhiều hơn đến bộ phim mới này, hỏi những vấn đề liên quan đến bộ phim này. Cám ơn” Trịnh Văn Quân nói mạch lạc.
Lần này thì nhà sản xuất đã hơi quá đáng rồi, khiến cho mấy người “Đông Phong” đều thấy đối phương làm không Thái Thượng Đạo* chút nào. Nhưng bọn họ cũng không thể bởi vì phút nhất thời mà đắc tội với đối phương được. Nén giận đi, không thể phát hỏa được. Nói gì thì nói, bây giờ bọn họ phải thu hút sự chú ý của giới truyền thông vào bộ phim mới, đem scandal vào kịch bản, ngược lại nhận được hảo cảm từ phía nhà sản xuất.
Nếu đối phương đã nói tuần sau sẽ giải thích rõ ràng thì bây giờ có hỏi gì cũng như không, trong lòng các phóng viên cũng hiểu điều này, thế nên quay lại phỏng vấn trọng tâm của bộ phim.
“Diệp Y Dung, đây là lần đầu tiên cô đảm nhận vai chính, liệu cô có thấy hồi hộp không? Liệu có nghĩ rằng mình sẽ diễn xuất tốt? Lần đầu tiên hợp tác cùng với Trịnh Văn Quân, cô cảm thấy anh ta như thế nào?” Cuối cùng phóng viên cũng tự động nhắc đến Diệp Y Dung, sắc mặt Diệp Y Dung cũng tốt lên vài phần.
Trên mặt Diệp Y Dung từ từ xuất hiện một nụ cười vô tà, chậm rãi nói, âm thanh ngọt như mật: “Lần đầu tiên đảm nhận vai nữ chính, đương nhiên là có hồi hộp. Nói thật, từ lúc bắt đầu đến lúc Lâm đ*o diễn mời, trong lòng thực ra cũng không để ý đâu, cầm kịch bản làm rất nhiều khóa. Bây giờ thấy đội hình chế tác tốt như vậy, lại có thể thử sức tìm kiếm đối thủ, trong lòng cũng đã xác định không ít. Tôi cảm thấy “Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem” nhất định sẽ thành công vang dội.”
Đáp án của Diệp Y Dung làm cho sắc mặt Lâm Hạc Quần ngồi bên cạnh lạnh đi vài phần. Cô gái này có ý gì chứ? Tính cho anh tin đồn sao? Nói là anh chủ động mời cô ta?! Mọi người đều biết Lâm Hạc Quần tuyển diễn viên đều là tuyển kính, hoặc là có ước hẹn với nhà sản xuất, rất ít khi chủ động đi mời diễn viên vào thử vai. Nay Diệp Y Dung nói vậy há chẳng phải có nghĩa là Lâm Hạc Quần coi trọng biểu diễn của cô ta, cho nên mới mời cô ta đảm nhiệm vai chính? Nếu lần này quay không tốt, liệu có làm ô danh của Lâm Hạc Quần?
(* là Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn, là tôn hiệu của Thái Thượng Lão Quân, ý nói việc làm của nhà sản xuất không sáng sủa chút nào.)
Buổi họp báo ngày hôm sau vẫn cứ diễn ra như đã định, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ là có thêm Diệp Y Dung mà thôi.
Cũng hôm đó Cố An Kỳ không có việc gì, định đến sớm làm quen với ứmọi tKhông có người hóa trang và tạo hình giúp đỡ, cô phải đến cửa hàng lần trước khi mua áo quần, chọn một bộ thiết kế trông có vẻ đơn giản, đó là chiếc váy màu tím dài đến đầu gối cùng với trang sức bằng bạc, bới tóc lên cao thành búi, đánh màu lạnh lên mắt, khiến càng thêm thanh nhã, sau đó đi ra hội trường.
Vẫn còn sớm, hội trường vẫn chưa có mặt ai. Sau khi đã quen thuộc mọi thứ xung quanh, cô liền vào phòng nghỉ ngơi chốc lát, nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị tốt tinh thần để còn đối mặt với trận chiến ác liệt sắp tới.
Nhưng chưa được bao lâu, Diệp Y Dung bước đôi giày cao gót đi đến. Cô ta giống như một cô công chúa nhỏ, đi theo sau là rất nhiều trợ lí, mọi người vây quanh cô để sắp xếp chuẩn bị. Diệp Y Dung liếc mắt nhìn Cố An Kỳ, thấy cô nằm bất động ở kia, trong lòng lại càng đắc ý vài phần.
Bị đánh thức, Cố An Kỳ mở to mắt lên, liếc thấy Diệp Y Dung từ trong gương trang điểm.
Phong cách ăn mặc của Diệp Y Dung hôm nay chính là Mỹ Phong, trên lô tai đeo một đôi hoa tai vòng tròn, mái tóc nhuộm màu cây đay được uốn thành những lọn to cuộn sóng, hơn nữa hôm nay cô ta mặt một chiếc áo màu lam để lộ vai, rồi lại phối thêm chiếc váy nhung ngắn màu trắng, thoạt nhìn qua rất giống búp bê châu Âu.
Quả thật là rất đáng yêu, chỉ có điều… đối với hình tượng bị ngược đãi trong bộ phim thì còn kém khá xa.
Khóe miệng Cố An Kỳ khẽ nhếch lên, rồi khép mắt lại, không để ý đến cô ta nữa.
Cố An Kỳ không để ý đến Diệp Y Dung, nhưng không có nghĩa là Diệp Y Dung sẽ bỏ qua cho cô. Diệp Y Dung đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống thấy cô ngồi trước gương trang điểm: “Cố An Kỳ à, thật sự là không ngờ đấy, thế mà cô lại có thể đảm nhận vai nữ thứ hai.”
Cố An Kỳ không trả lời cô ta, mắt nhìn mũi, mũi nối tim, tập trung nghỉ ngơi.
“Ai ya, sao trước kia tôi không nhìn ra nhỉ, không những cô câu kết với Trịnh Văn Quân, mà ngay cả đạo diễn Lâm cũng có một chân.” Diệp Y Dung thấy Cố An Kỳ không để ý tới mình thì giọng điệu nói chuyện khó chịu hơn vài phần.
Cố An Kỳ hít sâu một hơi, đứng bật dậy. Diệp Y Dung hoảng hốt, tưởng rằng Cố An Kỳ định làm chuyện gì đó nên không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước. Ai ngờ Cố An Kỳ lại như không nhìn thấy cô, cầm túi xách của mình đi ra ngoài.
Diệp Y Dung cảm thấy như bị sỉ nhục, cho rằng mình bị đối phương coi thường: “Đứng lại! Cố An Kỳ, cô đứng lại cho tôi! Cô bị điếc rồi sao?!”
Cố An Kỳ giật lấy cánh cửa phòng nghỉ, đứng lại quay đầu, cười như không cười, nói: “Diệp tiểu thư, đừng tưởng rằng ở hậu trường là an toàn, nói không chừng trong hậu trường còn có camera đang quay cô đấy.” Nói xong cô híp mắt lại, giơ tay lên làm tư thế như chụp ảnh, sau đó bước nhanh rời khỏi phòng nghỉ.
“Cô!” Diệp Y Dung giận dữ trừng mắt Cố An Kỳ, nhưng rồi lại không dám đi ra ngoài, thậm chí lúc đó vẻ mặt còn có chút bối rối, Cố An Kỳ nói không sai, có một ít phóng viên ẩn náu ở phía sau đài để thu nhập tin tức, bây giờ sự nghiệp của cô đang trong thời kì đi lên, chỗ đứng trong giới vẫn chưa ổn định, nếu là vì Cố An Kỳ mà bị phóng viên cho ra tin xấu thì đối với cô là một việc vô cùng bất lợi.
Chết tiệt! Đồ khốn Cố An Kỳ, nhất định cô phải xử đẹp cô ta.
Cố An Kỳ rời khỏi phòng nghỉ, cũng không còn chỗ nào để đi nữa, nên liền tới hậu trường xem kịch bản. Trong kịch bản chủ yếu là đối thoại của nhân vật, bất kể là của cô hay là lời của người khác thì cô cũng đã ghi nhớ toàn bộ. Lần này xem lại một lần nữa, chẳng qua là để cân nhắc, mỗi người sẽ biểu diễn như thế nào, và cô nên phản ứng lại ra sao.
Cô không cho phép mình mắc sai lầm khi làm việc, bởi vì đó là nguyên nhân khiến cho cả đội phải làm đi làm lại nhiều lần. Cố An Kỳ cô, hoặc là không làm, còn khi đã làm thì phải làm cho tốt! Bình thường trong đời sống bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, cô cũng không ngại, nhưng khi đề cập đến danh dự làm việc của cô, cô nhất định không để người ta nói bậy.
Không bao lâu sau Trịnh Văn Quân, Lâm Hạc Quần và mấy người khác đều đã đến, thấy thời gian trôi nhanh, Cố An Kỳ dặm lại chút son phấn.
Mọi người liên tục vào hội trường, Cố An Kỳ là người cuối cùng đi vào, ngồi xuống chỗ bên tay phải của Trịnh Văn Quân. Như những buổi họp báo khác, đầu tiên là nói qua nội dung của bộ phim, sau đó giới thiệu dàn diễn viên, cuối cùng là phóng viên đặt câu hỏi.
Thật ra thì cũng chính là họp báo, tất cả mọi người không phải là lần đầu tiên phỏng vấn cũng bị phỏng vấn. Phóng viên của những buổi họp báo như thế này cứ như đánh Thái cực quyền, đẩy lui đánh tới.
“Cố An Kỳ, tin đồn giữa cô và Trịnh Văn Quân là thật hay giả? Tấm hình kia là như thế nào?” Sự việc quả như Dương Văn Lâm đã đoán, lại nhắc đến vụ scandal kia.
“Tôi và Trịnh Văn Quân chỉ là quan hệ đàn anh đàn em trong công ti mà thôi, tốt lắm thì cũng chỉ là bạn bè, không phải là người yêu gì cả.” Cố An Kỳ dừng lại một chút, “Hôm nay là buổi họp báo ra mắt “Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem”, mong các vị chú ý đến diễn viên mới nhiều hơn, đừng đem tiêu điểm đặt ở tôi, cám ơn.”
Đối với các phóng viên thì diễn viên không phải là đối thủ của họ, cho nên làm rõ tình hình càng tốt. Nếu không nữ phản diện cùng với nam chính ở ngoài nói chuyện yêu đương, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy quái dị.
“Trịnh Văn Quân, những gì Cố An Kỳ nói là thật sao? Hai người thật sự chỉ là bạn bè?”
“Rốt cuộc tấm hình kia là như thế nào?”
“…”
Được rồi, bọn họ không phải là “cố ý”, chỉ là rất “thành tâm” trả lời vấn đề của phóng viên mà thôi. Chẳng qua đây là lần đầu tiên tỏ thái độ công khai, các phóng viên không khống chế được cũng không phải là điều mà bọn họ “có thể” dự đoán được. Trước ống kính Cố An Kỳ vẫn duy trì vẻ mặt khiêm tốn mỉm cười, không nói gì thêm, ngược lại đưa micro cho Trịnh Văn Quân.
Trọng tâm của phần phóng vấn dần dần lệch ra khỏi quỹ đạo, sắc mặt Diệp Y Dung ngày càng khó coi, đang ở tỏng hội trường vậy mà không một ai chú ý tới cô, ngược lại lại quan tâm đến nghệ sĩ hạng ba nhỏ bé như Cố An Kỳ, điều này làm sao bảo cô phải nhịn được cơn tức giận đây? Ngón tay nắm chặt mép váy, vạt áo vốn bằng phẳng đã bị cô nắm thành nhiều nếp nhăn. Nhưng trước ống kính máy quay phải giả vờ trưng ra bộ mặt tươi cười, nét cười của Diệp Y Dung ngày càng cứng ngắc, ngày càng khó coi.
“Để biết thêm chi tiết, cuối tuần này chúng tôi sẽ mời dự buổi họp báo làm rõ vấn đề này, đến lúc đó nhất định sẽ trả lời đầy đủ vấn đề của các vị. Dù sao lần này cũng là truyền bá cho bộ phim mới “Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem”, mong các vị phóng viên bằng hữu có thể chú ý nhiều hơn đến bộ phim mới này, hỏi những vấn đề liên quan đến bộ phim này. Cám ơn” Trịnh Văn Quân nói mạch lạc.
Lần này thì nhà sản xuất đã hơi quá đáng rồi, khiến cho mấy người “Đông Phong” đều thấy đối phương làm không Thái Thượng Đạo* chút nào. Nhưng bọn họ cũng không thể bởi vì phút nhất thời mà đắc tội với đối phương được. Nén giận đi, không thể phát hỏa được. Nói gì thì nói, bây giờ bọn họ phải thu hút sự chú ý của giới truyền thông vào bộ phim mới, đem scandal vào kịch bản, ngược lại nhận được hảo cảm từ phía nhà sản xuất.
Nếu đối phương đã nói tuần sau sẽ giải thích rõ ràng thì bây giờ có hỏi gì cũng như không, trong lòng các phóng viên cũng hiểu điều này, thế nên quay lại phỏng vấn trọng tâm của bộ phim.
“Diệp Y Dung, đây là lần đầu tiên cô đảm nhận vai chính, liệu cô có thấy hồi hộp không? Liệu có nghĩ rằng mình sẽ diễn xuất tốt? Lần đầu tiên hợp tác cùng với Trịnh Văn Quân, cô cảm thấy anh ta như thế nào?” Cuối cùng phóng viên cũng tự động nhắc đến Diệp Y Dung, sắc mặt Diệp Y Dung cũng tốt lên vài phần.
Trên mặt Diệp Y Dung từ từ xuất hiện một nụ cười vô tà, chậm rãi nói, âm thanh ngọt như mật: “Lần đầu tiên đảm nhận vai nữ chính, đương nhiên là có hồi hộp. Nói thật, từ lúc bắt đầu đến lúc Lâm đ*o diễn mời, trong lòng thực ra cũng không để ý đâu, cầm kịch bản làm rất nhiều khóa. Bây giờ thấy đội hình chế tác tốt như vậy, lại có thể thử sức tìm kiếm đối thủ, trong lòng cũng đã xác định không ít. Tôi cảm thấy “Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem” nhất định sẽ thành công vang dội.”
Đáp án của Diệp Y Dung làm cho sắc mặt Lâm Hạc Quần ngồi bên cạnh lạnh đi vài phần. Cô gái này có ý gì chứ? Tính cho anh tin đồn sao? Nói là anh chủ động mời cô ta?! Mọi người đều biết Lâm Hạc Quần tuyển diễn viên đều là tuyển kính, hoặc là có ước hẹn với nhà sản xuất, rất ít khi chủ động đi mời diễn viên vào thử vai. Nay Diệp Y Dung nói vậy há chẳng phải có nghĩa là Lâm Hạc Quần coi trọng biểu diễn của cô ta, cho nên mới mời cô ta đảm nhiệm vai chính? Nếu lần này quay không tốt, liệu có làm ô danh của Lâm Hạc Quần?
(* là Thái Thượng Đạo Đức Thiên Tôn, là tôn hiệu của Thái Thượng Lão Quân, ý nói việc làm của nhà sản xuất không sáng sủa chút nào.)