Tuy nói Diệp Y Dung vì dựa vào “Thế Giới Giải Trí Châu Á” mới có được vai diễn, nhưng đối với vai diễn này cô rất nghiêm túc. Cô bỏ ra khá nhiều thời gian để nghiền ngẫm tính cách nhân vật, cho nên cô tuyệt đối không cho phép, không cho phép mình bị Cố An Kỳ cướp lấy sự nổi bật. Diệp Y Dung hung hăng trừng mắt liếc Cố An Kỳ một cái, mà hình như Cố An Kỳ cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, hơi nghiên người, bắt gặp dáng vẻ của Diệp Y Dung, khóe miệng nhếch lên tạo nên một nụ cười nhạt. Vở kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu, mà tính tình đã bấp bênh thế rồi sao?
Cố An Kỳ cười nhẹ, quay người lại, không nhìn cô ta nữa. Diệp Y Dung có thế nào thì cô cũng chẳng quan tâm, điều cô cần làm là phải diễn thật tốt, nhờ bộ phim này cô mới có thể đứng vững trong giới showbiz.
“An Kỳ, nhân vật lần này không để cho cô diễn thì thật là lãng phí, vừa rồi đúng là cái thần cần có khi diễn!” Tuy lúc nói chuyện Trịnh Văn Quân có hơi trêu chọc, nhưng vừa rồi anh thật sự bị chuyển biến của Cố AN Kỳ dọa cho sợ.
Cố An Kỳ cười cười, định nói gì đó thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên. “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…”
Điện thoại của Vũ Phỉ? Cố An Kỳ nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, gật đầu với Trịnh Văn Quân rồi vào trong góc bắt điện thoại.
“Alo, Vũ Phỉ, chị đây.” Cố An Kỳ nghe điện thoại.
“An Kỳ, An Kỳ! Em nhận đơợc thông báo đến ‘Hoa Mai’ thử giọng!” Tạ Vũ Phri vô cùng thích thú, giọng nói trong điện thoại cao đến tám đề-xi-ben, hình như là vừa nhận được thông báo xong, gọi cho Cố An Kỳ đầu tiên.
Bộ phim điện ảnh kia Cố An Kỳ có nghe nói, chế tạo bởi giám đốc sản xuất lớn, có không ít diễn viên đều tham gia vào, nếu như có thể được lồng tiếng bộ phim điện ảnh đấy thì tương lai phát triển của Tạ Vũ Phỉ hết sức thuận lợi.
“Làm người lồng tiếng cho ‘Hoa Mai’? Đây đúng là một chuyện tốt, chúc mừng em.” Cố An Kỳ rất thành tâm khiến cho cô vô cùng vui sướng. “Đề mục lần lồng tiếng này đã có rồi sao? Có nắm chắc không?”
“À…nói đến việc này, An Kỳ, gần đây chị có rảnh không? Cô Diệp vừa mới đi đến thành phố A họp giao lưu, thế nên tạm thời em vẫn chưa tìm ra người có thể giúp em.” Tạ Vũ Phỉ nhăn nhó nói, “Cái này, nếu chị không có thời gian thì thôi, không cần để ý nhiều đâu.”
“Buổi thử giọng bắt đầu từ lúc nào? Cấp bách đến vậy sao? Ngày mốt luyện tập có kịp không?” Cố AN Kỳ suy nghĩ rồi hỏi. Lịch quay hôm nay của cô đã kín mít, nếu muốn ra ngoài cũng khó khăn, dẫu sao chuyện quay phim không phải là của riêng mình mà còn là cả vấn đề của ekip.
“Không vội không vội, thứ hai mới thử giọng.” Tạ Vũ Phỉ vội nói.
“Như vậy đi, chị sẽ cố gắng quay xong sớm, khi nào xong sẽ gọi điện cho em.” Cố An Kỳ cảm thấy dù sao sớm một chút cũng tốt, như thế chuẩn bị sẽ khá hơn. Chuẩn bị càng đầy đủ, thì khả năng được chọn lồng tiếng càng cao, vì thế nên trả lời ngay.
Nghe thấy âm thanh của Tạ Vũ Phỉ, Cố An Kỳ có thể cảm nhận được cô bé dường như vẫn còn vô cùng cao hứng lẫn căng thẳng, đến nỗi nói chuyện còn lộn xộn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tạ Vũ Phỉ đi thử giọng, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an. Cố An Kỳ cũng hiểu được sự lo lắng của cô, an ủi cô ấy vài câu, rồi lại hàn huyên một lát, này mới cúp điện thoại.
“Sao thế? Có chuyện gì tốt sao?” Trịnh Văn Quân nhìn thấy khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, buột miệng hỏi một câu.
“Ừ, Vũ Phỉ được thông báo đến ‘Hoa Mai’ thử giọng.” Cố An Kỳ cất điện thoại vào túi xách, tâm trạng có vẻ rất khá.
“Là Tạ Vũ Phỉ?” Trịnh Văn Quân hơi kinh ngạc. Anh và Tạ Vũ Phỉ có gặp vài lần, cũng coi như là quen biết. Trong ấn tượng của anh về cô chính là một người hoạt bát đơn giản, là một “tiểu cô nương” không bao giờ lớn. Nhưng Trịnh Văn Quân chưa bao giờ nghĩ cô nàng có thể nhận được thông báo đến ‘Hoa Mai’ thử giọng.
“Ừ.” Cố An Kỳ đứng lên. “Tôi đi thay phục trang trước, đợi lát nữa rồi nói sau.”
“Được, đợi chút nữa rồi nói. Thời gian cũng không còn nhiều lắm, tôi cũng đi thay quần áo đây, chuẩn bị chuẩn bị nào.” Trịnh Văn Quân cũng đứng lên.
“Bảo Vệ Của Cô Bé Lọ Lem” dự tính sẽ chính thức lên sóng vào chín giờ tối thứ tư hàng tuần. Sau khi chọn hình thức mỗi tuần phát một tập phim, nhưng bởi vì lúc trước khi tuyển diễn viên cả ekip đã mất khá nhiều thời gian, cho nên bây giờ cũng chẳng còn thì giờ xem chiếu thử. Vì thế để có thể theo kịp lịch phát sóng, cả đội quay không thể không kéo dài thời gian quay phim, vừa tập kịch vừa chuẩn bị.
Nhân vật của Cố An Kỳ tuy chỉ là nữ phụ, nhưng đất diễn tuyệt đối không ít. Để rút thời gian đi ra ngoài, cô chỉ có thể giảm bớt thời gian quay phim lại, ra sức cố gắng phối hợp ăn ý với dàn diễn viên, từng cảnh quay đều thuận lợi thông qua.
Cố An Kỳ ngồi ở trên ghế, từ từ nhắm hai mắt hình dung về cảnh quay tiếp theo. Để cho người hóa trang tùy ý trang điểm, cô vẫn không nhúc nhích. Khoảng chừng hơn bốn mươi ohuts đồng hồ sau, tạo hình của cô cũng đã xong.
Cố An Kỳ bước ra khỏi phòng hóa trang, lọt vào tầm mắt của mọi người, mọi người cảm thấy người trước mặt mình không ngừng tỏa sáng, không nghĩ rằng cô gái nhìn thanh tú vậy mà cũng có thể cao quý như thế.
Cố An Kỳ vừa thay bộ quần áo học sinh, một lần nữa mặc vào bộ đồng phục màu trắng để hở vai, quần áo cắt may rất hợp với dáng người cô, chiếc áo choàng màu xám được vắt lên cánh tay, có vẻ diễm lệ nhưng không mất đi sự đoan trang. Mái tóc đen nhánh được túm cao, để lộ ra gáy thon dài trắng nõn. Hai lọn tóc hơi xoăn bên tai rũ xuống, hình tượng đơn giản già dặn lại có thêm vài phần dịu dàng.
Cô không đeo nhiều trang sức, nhưng không khiến người ta cảm thấy cô lãnh lẽo. Trên vành tai đính chiếc khuyên tai nạm một bông hoa hồng trắng nho nhỏ, đeo một sợi dây chuyền được đính kèm một bông hoa hồng trắng kim cương đơn giản, còn lại gắn chín mươi chín hạt tròn xung quanh sợi dây, khéo léo dừng lại ở trên xương quai xanh, khiến cô vừa mới nhìn qua, giữa sự cao quí lộ ra vài phần dễ thương gợi cảm. Cô hơi nâng cằm lên, chậm rãi tao nhã bước đi về phía trước, nét mặt cực kì bình tĩnh, khiến người ta không thể đọc ra suy nghĩ trong cô, nhưng không biết vì sao, dáng vẻ hờ hững kia của cô, mơ hồ làm người ta cảm thấy khó ở chung, sinh ra cảm giác khó gần. Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng kia hoàn toàn giống như miêu tả Ôn Bội Quân trong kịch bản!
Diễn còn chưa diễn, nhưng khí khái của Ôn Bội Quân cô đã có đầy đủ, làm cho người ta cực kì kinh ngạc. Cố An Kỳ không cần mở miệng nói lời thoại, không cần làm bất kì động tác riêng biệt nào, mọi người cũng có thể phân biệt được xuất thân của cô là một vị thiên kim tiểu thư.
Ôn Bội Quân, thạt giống như cô ấy đi ra từ kịch bản!
Tuy nói Diệp Y Dung vì dựa vào “Thế Giới Giải Trí Châu Á” mới có được vai diễn, nhưng đối với vai diễn này cô rất nghiêm túc. Cô bỏ ra khá nhiều thời gian để nghiền ngẫm tính cách nhân vật, cho nên cô tuyệt đối không cho phép, không cho phép mình bị Cố An Kỳ cướp lấy sự nổi bật. Diệp Y Dung hung hăng trừng mắt liếc Cố An Kỳ một cái, mà hình như Cố An Kỳ cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, hơi nghiên người, bắt gặp dáng vẻ của Diệp Y Dung, khóe miệng nhếch lên tạo nên một nụ cười nhạt. Vở kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu, mà tính tình đã bấp bênh thế rồi sao?
Cố An Kỳ cười nhẹ, quay người lại, không nhìn cô ta nữa. Diệp Y Dung có thế nào thì cô cũng chẳng quan tâm, điều cô cần làm là phải diễn thật tốt, nhờ bộ phim này cô mới có thể đứng vững trong giới showbiz.
“An Kỳ, nhân vật lần này không để cho cô diễn thì thật là lãng phí, vừa rồi đúng là cái thần cần có khi diễn!” Tuy lúc nói chuyện Trịnh Văn Quân có hơi trêu chọc, nhưng vừa rồi anh thật sự bị chuyển biến của Cố AN Kỳ dọa cho sợ.
Cố An Kỳ cười cười, định nói gì đó thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên. “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…”
Điện thoại của Vũ Phỉ? Cố An Kỳ nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, gật đầu với Trịnh Văn Quân rồi vào trong góc bắt điện thoại.
“Alo, Vũ Phỉ, chị đây.” Cố An Kỳ nghe điện thoại.
“An Kỳ, An Kỳ! Em nhận đơợc thông báo đến ‘Hoa Mai’ thử giọng!” Tạ Vũ Phri vô cùng thích thú, giọng nói trong điện thoại cao đến tám đề-xi-ben, hình như là vừa nhận được thông báo xong, gọi cho Cố An Kỳ đầu tiên.Bộ phim điện ảnh kia Cố An Kỳ có nghe nói, chế tạo bởi giám đốc sản xuất lớn, có không ít diễn viên đều tham gia vào, nếu như có thể được lồng tiếng bộ phim điện ảnh đấy thì tương lai phát triển của Tạ Vũ Phỉ hết sức thuận lợi.
“Làm người lồng tiếng cho ‘Hoa Mai’? Đây đúng là một chuyện tốt, chúc mừng em.” Cố An Kỳ rất thành tâm khiến cho cô vô cùng vui sướng. “Đề mục lần lồng tiếng này đã có rồi sao? Có nắm chắc không?”
“À…nói đến việc này, An Kỳ, gần đây chị có rảnh không? Cô Diệp vừa mới đi đến thành phố A họp giao lưu, thế nên tạm thời em vẫn chưa tìm ra người có thể giúp em.” Tạ Vũ Phỉ nhăn nhó nói, “Cái này, nếu chị không có thời gian thì thôi, không cần để ý nhiều đâu.”
“Buổi thử giọng bắt đầu từ lúc nào? Cấp bách đến vậy sao? Ngày mốt luyện tập có kịp không?” Cố AN Kỳ suy nghĩ rồi hỏi. Lịch quay hôm nay của cô đã kín mít, nếu muốn ra ngoài cũng khó khăn, dẫu sao chuyện quay phim không phải là của riêng mình mà còn là cả vấn đề của ekip.
“Không vội không vội, thứ hai mới thử giọng.” Tạ Vũ Phỉ vội nói.
“Như vậy đi, chị sẽ cố gắng quay xong sớm, khi nào xong sẽ gọi điện cho em.” Cố An Kỳ cảm thấy dù sao sớm một chút cũng tốt, như thế chuẩn bị sẽ khá hơn. Chuẩn bị càng đầy đủ, thì khả năng được chọn lồng tiếng càng cao, vì thế nên trả lời ngay.
Nghe thấy âm thanh của Tạ Vũ Phỉ, Cố An Kỳ có thể cảm nhận được cô bé dường như vẫn còn vô cùng cao hứng lẫn căng thẳng, đến nỗi nói chuyện còn lộn xộn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tạ Vũ Phỉ đi thử giọng, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an. Cố An Kỳ cũng hiểu được sự lo lắng của cô, an ủi cô ấy vài câu, rồi lại hàn huyên một lát, này mới cúp điện thoại.
“Sao thế? Có chuyện gì tốt sao?” Trịnh Văn Quân nhìn thấy khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, buột miệng hỏi một câu.
“Ừ, Vũ Phỉ được thông báo đến ‘Hoa Mai’ thử giọng.” Cố An Kỳ cất điện thoại vào túi xách, tâm trạng có vẻ rất khá.
“Là Tạ Vũ Phỉ?” Trịnh Văn Quân hơi kinh ngạc. Anh và Tạ Vũ Phỉ có gặp vài lần, cũng coi như là quen biết. Trong ấn tượng của anh về cô chính là một người hoạt bát đơn giản, là một “tiểu cô nương” không bao giờ lớn. Nhưng Trịnh Văn Quân chưa bao giờ nghĩ cô nàng có thể nhận được thông báo đến ‘Hoa Mai’ thử giọng.
“Ừ.” Cố An Kỳ đứng lên. “Tôi đi thay phục trang trước, đợi lát nữa rồi nói sau.”
“Được, đợi chút nữa rồi nói. Thời gian cũng không còn nhiều lắm, tôi cũng đi thay quần áo đây, chuẩn bị chuẩn bị nào.” Trịnh Văn Quân cũng đứng lên.
“Bảo Vệ Của Cô Bé Lọ Lem” dự tính sẽ chính thức lên sóng vào chín giờ tối thứ tư hàng tuần. Sau khi chọn hình thức mỗi tuần phát một tập phim, nhưng bởi vì lúc trước khi tuyển diễn viên cả ekip đã mất khá nhiều thời gian, cho nên bây giờ cũng chẳng còn thì giờ xem chiếu thử. Vì thế để có thể theo kịp lịch phát sóng, cả đội quay không thể không kéo dài thời gian quay phim, vừa tập kịch vừa chuẩn bị.
Nhân vật của Cố An Kỳ tuy chỉ là nữ phụ, nhưng đất diễn tuyệt đối không ít. Để rút thời gian đi ra ngoài, cô chỉ có thể giảm bớt thời gian quay phim lại, ra sức cố gắng phối hợp ăn ý với dàn diễn viên, từng cảnh quay đều thuận lợi thông qua.
Cố An Kỳ ngồi ở trên ghế, từ từ nhắm hai mắt hình dung về cảnh quay tiếp theo. Để cho người hóa trang tùy ý trang điểm, cô vẫn không nhúc nhích. Khoảng chừng hơn bốn mươi ohuts đồng hồ sau, tạo hình của cô cũng đã xong.
Cố An Kỳ bước ra khỏi phòng hóa trang, lọt vào tầm mắt của mọi người, mọi người cảm thấy người trước mặt mình không ngừng tỏa sáng, không nghĩ rằng cô gái nhìn thanh tú vậy mà cũng có thể cao quý như thế.
Cố An Kỳ vừa thay bộ quần áo học sinh, một lần nữa mặc vào bộ đồng phục màu trắng để hở vai, quần áo cắt may rất hợp với dáng người cô, chiếc áo choàng màu xám được vắt lên cánh tay, có vẻ diễm lệ nhưng không mất đi sự đoan trang. Mái tóc đen nhánh được túm cao, để lộ ra gáy thon dài trắng nõn. Hai lọn tóc hơi xoăn bên tai rũ xuống, hình tượng đơn giản già dặn lại có thêm vài phần dịu dàng.
Cô không đeo nhiều trang sức, nhưng không khiến người ta cảm thấy cô lãnh lẽo. Trên vành tai đính chiếc khuyên tai nạm một bông hoa hồng trắng nho nhỏ, đeo một sợi dây chuyền được đính kèm một bông hoa hồng trắng kim cương đơn giản, còn lại gắn chín mươi chín hạt tròn xung quanh sợi dây, khéo léo dừng lại ở trên xương quai xanh, khiến cô vừa mới nhìn qua, giữa sự cao quí lộ ra vài phần dễ thương gợi cảm. Cô hơi nâng cằm lên, chậm rãi tao nhã bước đi về phía trước, nét mặt cực kì bình tĩnh, khiến người ta không thể đọc ra suy nghĩ trong cô, nhưng không biết vì sao, dáng vẻ hờ hững kia của cô, mơ hồ làm người ta cảm thấy khó ở chung, sinh ra cảm giác khó gần. Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng kia hoàn toàn giống như miêu tả Ôn Bội Quân trong kịch bản!
Diễn còn chưa diễn, nhưng khí khái của Ôn Bội Quân cô đã có đầy đủ, làm cho người ta cực kì kinh ngạc. Cố An Kỳ không cần mở miệng nói lời thoại, không cần làm bất kì động tác riêng biệt nào, mọi người cũng có thể phân biệt được xuất thân của cô là một vị thiên kim tiểu thư.
Ôn Bội Quân, thạt giống như cô ấy đi ra từ kịch bản!