Cố An Kỳ cũng không quá để ý, sau này cô mới biết cậu bé kia là con chị Trương. Theo như mấy câu chuyện phiếm mà nhân viên hay nói thì chị Trương đã li hôn, một mình nuôi con lớn lên quả thật cũng không dễ gì. Con của chị ấy mới năm tuổi, còn đi học nhà trẻ, để tiện chăm sóc thì đôi khi chị Trương đi làm cũng mang con đến đoàn làm phim. Đứa bé kia cũng yên tĩnh không đùa nghịch lung tung. Mọi người cũng hiểu được nỗi khó xử của chị Trương cộng thêm đứa bé cũng ngoan ngoãn nên cũng để mặc đứa bé ngồi một chỗ xem diễn.
Dáng người cậu bé có vẻ nhỏ, hơn nữa thích ở trong góc, lại không thích gặp người lạ nên Cố An Kỳ chưa bao giờ gặp được. Sau vài lần quay phim, Cố An Kỳ cũng thấy thấp thoáng bóng dáng đứa bé kia tránh sau cây cột nhìn mọi người quay phim, nhưng quay xong thì lại không biết bé đã trốn đi từ lúc nào.
Chuyện này đối với Cố An Kỳ mà nói thì chỉ là một nốt nhạc đệm nên cô không đặt trong lòng. Cộng thêm việc mấy ngày dậy sớm quay phim làm cô sức tàn lực kiệt không còn hơi sức đâu mà quan tâm mấy chuyện khác.
Nháy mắt đã đến thứ Tư , đây chính là buổi ra mắt phim mà mọi người mong chờ, đoàn làm phim hôm nay được nghỉ sớm, mọi người đều tự về nhà chuẩn bị xem buổi công chiếu, nhân tiện tăng raiting cho phim luôn.
Nhà Cố An Kỳ không có tivi, xem bằng máy tính thì không được tính vào raiting, nên cô vừa về đến nhà thì rửa mặt rồi ngủ không biết trời đất là gì.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Cố An Kỳ vươn tay ra khỏi chăn, sờ soạng tủ quần áo bên cạnh, tìm được di động.
“Alo , tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ tiếp nhận cuộc điện thoại.
“An Kỳ, có raiting của《bảo vệ cô bé lọ lem》 rồi , 15. 3%.” Từ đầu bên kia truyền đến giọng nói của Trịnh Văn Quân, dường như còn mang theo vui sướng không kiềm chế được.
“Ừ…” Cô bình thản lên tiếng. Bị cuộc điện thoại này quấy nhiễu làm cô cũng không buồn ngủ nữa, khoác áo khoác đi xuống giường. Trên sàn gỗ vang lên tiếng bước chân “Loẹt quẹt loẹt quẹt”, nhưng đã quá quen với nó nên Cố An Kỳ không thèm để ý, tiếp tục đi tìm vài lá trà.
“Có không ngạc nhiên sao? Thành tích trong buổi ra mắt này coi như đã nằm trong top mười trong năm nay. Có thể còn lọt top ba nữa đó.” Cố An Kỳ không ngạc nhiên lại làm cho Trịnh Văn Quân sửng sốt.
“Ừ…” Cô chuyển sang chế độ loa ngoài, trả lời cho có lệ, tự pha cho mình một ly trà đặc để nâng cao tinh thần.
Trịnh Văn Quân nhận ra Cố An Kỳ không thèm để ý, vì thế lập tức nói sang chuyện khác nhằm lôi kéo sự chú ý của cô: “Cô biết trong tập này raiting cao nhất là ở đoạn nào không?”
“Không có hứng đoán.” Cố An Kỳ hai tay cầm ly trà, thản nhiên nhấp từng ngụm nhỏ, hai mắt híp lại, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
“…” Trịnh Văn Quân đột nhiên không biết nói gì nữa, lúc quay phim Cố An Kỳ cố gắng như vậy, vốn tưởng rằng cô làm thế vì để ý đến raiting, nhưng không ngờ cô không thèm để ý, giống như cô chỉ quan tâm đến quá trình quay, còn sau đó thành tích thế nào không liên quan đến cô.
“Còn chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì tôi cúp máy đây ?” Phí điện
thoại cũng không rẻ, tiền lương cô còn chưa nhận được nên phải chi tiêu tiết kiệm.
“Chờ đã, đoạn raiting cao nhất là sau khi Diệp Y Dung rời đi, cô và tôi tranh chấp.”
“Hả?” Cố An Kỳ hơi hơi nhíu mày, điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của cô, cô vẫn nghĩ là cảnh “Ôn Bội Quân giáo huấn Lưu Chân Chân” chứ.
“Có thời gian thì lên trang web xem đi, đúng rồi phó đạo diễn bảo tôi nói với cô hôm nay được nghỉ một ngày, không cần đến đoàn làm phim. Được rồi không nói nữa tôi cũng phải đi ngủ đây. Cả đêm ngồi đợi thu raiting đã được ngủ đâu.” Trịnh Văn Quân cả đêm không ngủ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh đảm nhiệm vai nhân vật chính. Nhân vật chính là người có ảnh hưởng lớn nhất đến raiting. Nếu tập này raiting cao, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu thấp… vậy thì anh sẽ gánh trên lưng tiếng xấu nam chính raiting thấp. Dù cho bộ phim mới có xảy ra vấn đề gì thì anh cũng không thoát khỏi liên quan.
“Ừ, anh đi ngủ trước đi.” Cố An Kỳ ngắt điện thoại.
Đã ngủ mười lăm tiếng, nếu lại ngủ nữa thì sẽ không tốt, Cố An Kỳ dù sao cũng không ngủ được nữa, quyết định ra khỏi giường nấu chút đồ nhét cho no bụng. Nước đường nóng chảy xuống dạ dày làm cô ấm hơn một chút. Da dày của cô không tốt nên Cố An Kỳ luôn cẩn thận, cho dù ở trường quay thì cũng luôn mang theo túi trà gừng cùng ít đồ ăn nhẹ.
“Cốc cốc cốc…” Cửa phòng bị gõ vài lần. Gì vậy? Mới sáng sớm ra ai đã đến? Cố An Kỳ hơi khó hiểu, chậm rãi mở cửa phòng.
“Dì Trương, có chuyện gì vậy?” Cố An Kỳ nhìn vợ của chủ nhà cho thuê phòng trước mắt, trong lòng buồn bực, nếu nói đến tiền thuê nhà thì cô đã ứng trước rồi mà.
“À, An Kỳ này, dì mới được thông báo là nơi này sắp bị phá bỏ, cháu xem…”
Cố An Kỳ ngẩn người, cô đúng là không nghĩ tới chuyện ngõ này sẽ bị phá bỏ : “Hả, phá bỏ? À vâng, dì Trương, cháu biết rồi, cháu sẽ nhanh chóng thu dọn chuyển ra ngoài.”
Mỗi gia đình trong ngõ này đều đối xử rất tốt với Cố An Kỳ, bởi vì Cố An Kỳ tuổi còn nhỏ, cộng thêm dáng vẻ ngoan ngoãn nên rất được mấy người lớn tuổi yêu quý. Ở đây, mọi người đều xem cô như người một nhà, vô cùng chăm sóc. Mới ở đây hai tháng nhưng Cố An Kỳ đã quen với nó, đột nhiên bảo cô phải chuyển đi thì đúng là có hơi đột ngột.
“Việc này cũng không gấp, cháu cứ từ từ tìm, dù sao mấy tháng nữa mới phá bỏ. Dì chỉ báo trước để cháu có thêm nhiều thời gian chuẩn bị thôi.”
Dì Trương nói, nhân tiện lấy ra một ít tiền, “Này, đây là tiền thuê nhà lần trước cháu đưa cho dì, chỗ này sắp phá đi , dì Trương cũng không phải người không biết phải trái, tiền này trả lại cho cháu.”
“Sao có thể như thế chứ, cháu đã ở đây hai ba tháng rồi, tuy chỗ này sẽ phá đi nhưng tiền thuê cháu vẫn phải đóng mà.” Cố An Kỳ đem tiền trả lại cho dì Trương.
“Dì Trương cũng biết cháu khó xử, từ trước đến nay cháu luôn là đứa bé hiểu biết. Công việc đi sớm về khuya cũng vất vả cho cháu. Tiền này cháu cứ giữ bên người mà dùng.” Dì Trương thật ra không biết Cố An Kỳ là diễn viên, chỉ biết cô hay đi sớm về khuya, dường như cũng chẳng kiếm được bao nhiêu nên vô cùng đau lòng cho cô.
Hai người tranh chấp một lúc, cuối cùng Cố An Kỳ vẫn phải nhận lại tiền thuê nhà.
“Vâng… Cám ơn dì Trương” Cố An Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
“Thế này mới đúng!” Dì Trương cười cười, lại cầm tay Cố An Kỳ liên miên cằn nhằn nói một hồi. Con gái bà đều ở nước ngoài, lâu lâu mới trở về một lần. Bà chăm sóc Cố An Kỳ như con gái mình, lần này chuyển đi cũng không biết đến khi nào thì mới có thể gặp lại, nếu được, bà hi vọng Cố An Kỳ có thể bên cạnh bà đến lúc chỗ này bị phá bỏ.
Nói trong chốc lát, dì Trương bị hàng xóm bên cạnh gọi đi.
Cố An Kỳ nhìn căn phòng nhỏ cô vất vả sắp xếp, thở dài thật sâu. Hoàn cảnh ở đây rất hợp với sở thích của cô, giao thông cũng thuận tiện, cho dù phải đi đến trường quay hay đài truyền hình đều có thể bắt xe rất nhanh. Cái chính là, ngõ này khá phức tạp, cho dù có paparazzi theo dõi cũng rất khó để theo sát cô, bởi vì những người trong ngõ sinh ra ở đây nên có ý thức cảnh giác rất cao, sẽ dạy dỗ những tên paparazzi một trận rồi đuổi đi.
Ai, kế hoạch không cản được biến hóa, xem ra bây giờ lại xuất hiện thêm một vấn đề nữa cần quan tâm rồi.
Cố An Kỳ cũng không quá để ý, sau này cô mới biết cậu bé kia là con chị Trương. Theo như mấy câu chuyện phiếm mà nhân viên hay nói thì chị Trương đã li hôn, một mình nuôi con lớn lên quả thật cũng không dễ gì. Con của chị ấy mới năm tuổi, còn đi học nhà trẻ, để tiện chăm sóc thì đôi khi chị Trương đi làm cũng mang con đến đoàn làm phim. Đứa bé kia cũng yên tĩnh không đùa nghịch lung tung. Mọi người cũng hiểu được nỗi khó xử của chị Trương cộng thêm đứa bé cũng ngoan ngoãn nên cũng để mặc đứa bé ngồi một chỗ xem diễn.
Dáng người cậu bé có vẻ nhỏ, hơn nữa thích ở trong góc, lại không thích gặp người lạ nên Cố An Kỳ chưa bao giờ gặp được. Sau vài lần quay phim, Cố An Kỳ cũng thấy thấp thoáng bóng dáng đứa bé kia tránh sau cây cột nhìn mọi người quay phim, nhưng quay xong thì lại không biết bé đã trốn đi từ lúc nào.
Chuyện này đối với Cố An Kỳ mà nói thì chỉ là một nốt nhạc đệm nên cô không đặt trong lòng. Cộng thêm việc mấy ngày dậy sớm quay phim làm cô sức tàn lực kiệt không còn hơi sức đâu mà quan tâm mấy chuyện khác.
Nháy mắt đã đến thứ Tư , đây chính là buổi ra mắt phim mà mọi người mong chờ, đoàn làm phim hôm nay được nghỉ sớm, mọi người đều tự về nhà chuẩn bị xem buổi công chiếu, nhân tiện tăng raiting cho phim luôn.
Nhà Cố An Kỳ không có tivi, xem bằng máy tính thì không được tính vào raiting, nên cô vừa về đến nhà thì rửa mặt rồi ngủ không biết trời đất là gì.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Cố An Kỳ vươn tay ra khỏi chăn, sờ soạng tủ quần áo bên cạnh, tìm được di động.
“Alo , tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ tiếp nhận cuộc điện thoại.
“An Kỳ, có raiting của《bảo vệ cô bé lọ lem》 rồi , 15. 3%.” Từ đầu bên kia truyền đến giọng nói của Trịnh Văn Quân, dường như còn mang theo vui sướng không kiềm chế được.
“Ừ…” Cô bình thản lên tiếng. Bị cuộc điện thoại này quấy nhiễu làm cô cũng không buồn ngủ nữa, khoác áo khoác đi xuống giường. Trên sàn gỗ vang lên tiếng bước chân “Loẹt quẹt loẹt quẹt”, nhưng đã quá quen với nó nên Cố An Kỳ không thèm để ý, tiếp tục đi tìm vài lá trà.
“Có không ngạc nhiên sao? Thành tích trong buổi ra mắt này coi như đã nằm trong top mười trong năm nay. Có thể còn lọt top ba nữa đó.” Cố An Kỳ không ngạc nhiên lại làm cho Trịnh Văn Quân sửng sốt.
“Ừ…” Cô chuyển sang chế độ loa ngoài, trả lời cho có lệ, tự pha cho mình một ly trà đặc để nâng cao tinh thần.
Trịnh Văn Quân nhận ra Cố An Kỳ không thèm để ý, vì thế lập tức nói sang chuyện khác nhằm lôi kéo sự chú ý của cô: “Cô biết trong tập này raiting cao nhất là ở đoạn nào không?”
“Không có hứng đoán.” Cố An Kỳ hai tay cầm ly trà, thản nhiên nhấp từng ngụm nhỏ, hai mắt híp lại, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
“…” Trịnh Văn Quân đột nhiên không biết nói gì nữa, lúc quay phim Cố An Kỳ cố gắng như vậy, vốn tưởng rằng cô làm thế vì để ý đến raiting, nhưng không ngờ cô không thèm để ý, giống như cô chỉ quan tâm đến quá trình quay, còn sau đó thành tích thế nào không liên quan đến cô.
“Còn chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì tôi cúp máy đây ?” Phí điện
thoại cũng không rẻ, tiền lương cô còn chưa nhận được nên phải chi tiêu tiết kiệm.
“Chờ đã, đoạn raiting cao nhất là sau khi Diệp Y Dung rời đi, cô và tôi tranh chấp.”
“Hả?” Cố An Kỳ hơi hơi nhíu mày, điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của cô, cô vẫn nghĩ là cảnh “Ôn Bội Quân giáo huấn Lưu Chân Chân” chứ.
“Có thời gian thì lên trang web xem đi, đúng rồi phó đạo diễn bảo tôi nói với cô hôm nay được nghỉ một ngày, không cần đến đoàn làm phim. Được rồi không nói nữa tôi cũng phải đi ngủ đây. Cả đêm ngồi đợi thu raiting đã được ngủ đâu.” Trịnh Văn Quân cả đêm không ngủ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh đảm nhiệm vai nhân vật chính. Nhân vật chính là người có ảnh hưởng lớn nhất đến raiting. Nếu tập này raiting cao, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu thấp… vậy thì anh sẽ gánh trên lưng tiếng xấu nam chính raiting thấp. Dù cho bộ phim mới có xảy ra vấn đề gì thì anh cũng không thoát khỏi liên quan.
“Ừ, anh đi ngủ trước đi.” Cố An Kỳ ngắt điện thoại.
Đã ngủ mười lăm tiếng, nếu lại ngủ nữa thì sẽ không tốt, Cố An Kỳ dù sao cũng không ngủ được nữa, quyết định ra khỏi giường nấu chút đồ nhét cho no bụng. Nước đường nóng chảy xuống dạ dày làm cô ấm hơn một chút. Da dày của cô không tốt nên Cố An Kỳ luôn cẩn thận, cho dù ở trường quay thì cũng luôn mang theo túi trà gừng cùng ít đồ ăn nhẹ.
“Cốc cốc cốc…” Cửa phòng bị gõ vài lần. Gì vậy? Mới sáng sớm ra ai đã đến? Cố An Kỳ hơi khó hiểu, chậm rãi mở cửa phòng.
“Dì Trương, có chuyện gì vậy?” Cố An Kỳ nhìn vợ của chủ nhà cho thuê phòng trước mắt, trong lòng buồn bực, nếu nói đến tiền thuê nhà thì cô đã ứng trước rồi mà.
“À, An Kỳ này, dì mới được thông báo là nơi này sắp bị phá bỏ, cháu xem…”
Cố An Kỳ ngẩn người, cô đúng là không nghĩ tới chuyện ngõ này sẽ bị phá bỏ : “Hả, phá bỏ? À vâng, dì Trương, cháu biết rồi, cháu sẽ nhanh chóng thu dọn chuyển ra ngoài.”
Mỗi gia đình trong ngõ này đều đối xử rất tốt với Cố An Kỳ, bởi vì Cố An Kỳ tuổi còn nhỏ, cộng thêm dáng vẻ ngoan ngoãn nên rất được mấy người lớn tuổi yêu quý. Ở đây, mọi người đều xem cô như người một nhà, vô cùng chăm sóc. Mới ở đây hai tháng nhưng Cố An Kỳ đã quen với nó, đột nhiên bảo cô phải chuyển đi thì đúng là có hơi đột ngột.
“Việc này cũng không gấp, cháu cứ từ từ tìm, dù sao mấy tháng nữa mới phá bỏ. Dì chỉ báo trước để cháu có thêm nhiều thời gian chuẩn bị thôi.”
Dì Trương nói, nhân tiện lấy ra một ít tiền, “Này, đây là tiền thuê nhà lần trước cháu đưa cho dì, chỗ này sắp phá đi , dì Trương cũng không phải người không biết phải trái, tiền này trả lại cho cháu.”
“Sao có thể như thế chứ, cháu đã ở đây hai ba tháng rồi, tuy chỗ này sẽ phá đi nhưng tiền thuê cháu vẫn phải đóng mà.” Cố An Kỳ đem tiền trả lại cho dì Trương.
“Dì Trương cũng biết cháu khó xử, từ trước đến nay cháu luôn là đứa bé hiểu biết. Công việc đi sớm về khuya cũng vất vả cho cháu. Tiền này cháu cứ giữ bên người mà dùng.” Dì Trương thật ra không biết Cố An Kỳ là diễn viên, chỉ biết cô hay đi sớm về khuya, dường như cũng chẳng kiếm được bao nhiêu nên vô cùng đau lòng cho cô.
Hai người tranh chấp một lúc, cuối cùng Cố An Kỳ vẫn phải nhận lại tiền thuê nhà.
“Vâng… Cám ơn dì Trương” Cố An Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
“Thế này mới đúng!” Dì Trương cười cười, lại cầm tay Cố An Kỳ liên miên cằn nhằn nói một hồi. Con gái bà đều ở nước ngoài, lâu lâu mới trở về một lần. Bà chăm sóc Cố An Kỳ như con gái mình, lần này chuyển đi cũng không biết đến khi nào thì mới có thể gặp lại, nếu được, bà hi vọng Cố An Kỳ có thể bên cạnh bà đến lúc chỗ này bị phá bỏ.
Nói trong chốc lát, dì Trương bị hàng xóm bên cạnh gọi đi.
Cố An Kỳ nhìn căn phòng nhỏ cô vất vả sắp xếp, thở dài thật sâu. Hoàn cảnh ở đây rất hợp với sở thích của cô, giao thông cũng thuận tiện, cho dù phải đi đến trường quay hay đài truyền hình đều có thể bắt xe rất nhanh. Cái chính là, ngõ này khá phức tạp, cho dù có paparazzi theo dõi cũng rất khó để theo sát cô, bởi vì những người trong ngõ sinh ra ở đây nên có ý thức cảnh giác rất cao, sẽ dạy dỗ những tên paparazzi một trận rồi đuổi đi.
Ai, kế hoạch không cản được biến hóa, xem ra bây giờ lại xuất hiện thêm một vấn đề nữa cần quan tâm rồi.