Dọc đường về nhà Cố An Kỳ lại ngẩn người theo thói quen, không hiểu sao lại cảm thấy không yên lòng. Cô cô gắng nghĩ xem mình đã từng gặp Tô Dật Phàm hay chưa, nhưng nghĩ thế nào cũng không thấy có chút ấn tượng gì với cái tên này. Cái khác thì cô không dám nói nhưng cô khá tự tin về trí nhớ của mình, tuy nhiên cô vẫn không nhớ ra mình với Tô Dật Phàm có giao tình gì.
Ngày trước sau khi Tô Dật Phàm nhanh chóng gặp may thì lập tức ra nước ngoài tiếp tục phát triển. Mà cô tuy rằng khi rảnh cũng đi công tác ở nước ngoài công việc chủ yếu vẫn ở trong nước.
Theo lẽ thường mà nói, cuộc sống của cô và Tô Dật Phàm nên giống hai đường thẳng song song, không thể giao nhau.
Rõ ràng cô không biết Tô Dật Phàm, nhưng tại sao anh…
Cố An Kỳ nhíu nhíu mày, lặng lẽ trầm tư, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ dần lui về sau, không biết suy nghĩ gì.
Gió đêm đông không có chút ấm áp nào, lạnh đến mức làm người ta phải run rẩy. Gió lạnh len lỏi qua các khe cửa sổ phất qua hai má Cố An Kỳ khiến cô không khỏi giật mình, lặng lẽ thu tay vào trong chiếc áo khoác dày.
Cố An Kỳ không phải người thích tự đi tìm phiền não, cho dù cô và Tô Dật Phàm đã từng có liên hệ gì thì hiện tại cũng không phải là chuyện cô nên quan tâm. Bây giờ cô còn chuyện quan trọng hơn phải làm. Cô muốn cho “Cố An Kỳ” một lần nữa lấy lại vị trí vốn thuộc về cô, cô cũng muốn làm rõ…
Lúc ấy rốt cuộc là ai giở trò đẩy cô vào vách núi, làm hại cô mất đi danh tiếng cùng quyền lực, có bạn không thể tìm, không người dựa vào, phải dùng thân phận khác phấn đấu lại từ đầu.
Từ trước đến nay cô đều là người thù dai, không phải là thánh mẫu khoan hồng độ lượng. Người nợ cô, sẽ có một ngày cô đòi lại tất cả.
Cố An Kỳ nắm chặt tay, ngón tay hơi run run. Đây là niềm tin để cô tiếp tục dùng thân phận Cố An Kỳ, cũng là động lực để cô quay trở lại sân khấu. Dù Tô Dật Phàm là địch hay là bạn, chỉ cần cản trở đường đi của cô, cô cũng sẽ không khách khí.
Thay đổi hoàn cảnh mới cô còn lạ lẫm nên hơi khó ngủ, cô đành đọc quyển sách Chu Á Kiệt đưa cho cô tên là 《 Tình yêu cuối cùng 》, quyển này bán rất chạy. Câu chuyện trong sách viết rất cảm động và thú vị, Cố An Kỳ đọc say sưa, nháy mắt đã đến bình minh, sau khi cô thấy buồn ngủ một chút thì mới về giường ngủ một lát.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Cố An Kỳ đang mơ màng ngủ,mắt cũng không thèm mở, sờ soạng lung tung tủ đầu giường.
“An Kỳ! Không xong không xong !” Giọng nói lo lắng của Tạ Vũ Phỉ từ bên kia điện thoại truyền tới.
“Hả? Xảy ra chuyện gì?” Cố An Kỳ sửng sốt, vừa tỉnh ngủ cô còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
“Chị và Tô… Ai nha, em cũng không biết phải nói thế nào nữa, chị mau bật tivi lên, kênh 8 nha.”
Cố An Kỳ theo lời Tạ Vũ Phỉ mở tivi.
“Theo phóng viên báo chúng tôi nhiều ngày điều tra, những ngày gần đây ngày diễn viên mới nổi Cố An Kỳ tiểu thư và Tô Dật Phàm tiên sinh hẹn hò bí mật, Cố An Kỳ tiểu thư mới chuyển nhà, từ nhỏ ngõ chuyển đến khu nhà trọ ở vùng ngoại ô phía đông.” Người dẫn chương trình chiếu bức ảnh chụp ngõ nhà Cố An Kỳ cùng với cảnh cô chuyển nhà bị phóng đại lên.
“Tối hôm qua hai người họ hẹn hò ở KTV, cùng nhau hát tình ca, sau đó cùng nhau về nhà trọ. Liên tưởng đến chuyện dạo gần đây Cố An Kỳ tiểu thư ngày càng nổi, phóng viên không thể không hoài nghi sự nổi tiếng của Cố An Kỳ tiểu thư có chỗ dựa sau lưng là Tô Dật Phàm Tô thiên vương hay không.”
Tô Dật Phàm? Không lầm chứ? Cố An Kỳ xoa xoa mắt, xác định lại phóng viên tờ báo này đưa tin về Tô Dật Phàm mà không phải Trịnh Văn Quân. Ặc… Rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra?
Vì sao hôm qua cô tham gia bữa tiệc mà hôm nay đã bị đưa tin có “Quan hệ thân mật ” với Tô Dật Phàm, mà thậm chí còn phát triển đến tình trạng “Ở chung” ? Bí mật hẹn hò? Ặc, cô mới gặp Tô Dật Phàm hai lần thôi mà…
Tuy cô đã sớm biết khả năng nhìn hình đoán chữ của phóng viên nhưng vào lúc này, cô không thể không tán thưởng lần nữa đối với năng lực liên tưởng cùng ảo tưởng của bọn họ.
“An Kỳ? An Kỳ? Chị còn đó không?” Giọng Tạ Vũ Phỉ truyền đến.
“Ừ, chị còn.”
“Chị không sao chứ?” Tạ Vũ Phỉ do dự hỏi, cô hơi lo lắng cho Cố An Kỳ, “Chị đừng nghe họ nói lung tung, em biết chị và Tô thiên vương nhất định không làm chuyện này.”
Cố An Kỳ cười cười, nếu cô yếu ớt đến mức bị mấy tin tức làm cho gục ngã thì cô nên sớm rời khỏi làng giải trí thì hơn : “Chị không sao, việc này chị sẽ xử lý. Cám ơn em đã nói cho chị biết.”
Cố An Kỳ kéo một chút rèm cửa sổ ra, dò xét bên ngoài, thấy rất nhiều paparazzi đứng bên ngoài tiểu khu. Paparazzi bị bảo vệ chặn ở ngoài không vào được, nhưng cũng có nghĩa Cố An Kỳ không ra được.
Cô nói với Tạ Vũ Phỉ không có gì, nhưng trong lòng cô hiểu scandal lần này phải giải quyết một lần cho tốt. Có scandal với thiên vương chưa chắc đã có lợi, đặc biệt trước đó không lâu cô vừa có tin đồn với Trịnh Văn Quân. Thường xuyên có scandal với nhiều nam nghệ sĩ đối với danh dự nữ nghệ sĩ rất tổn hại, rất dễ bị gọi là “Lẳng lơ”, “Hồ ly tinh”, khả năng tệ hơn là bị gán tội “Cố ý thông đồng với nam nghệ sĩ”.
Nữ nghệ sĩ thường xử lí scandal cẩn thận hơn nam nghệ sĩ, xử lý tốt thì là tuyên truyền hiệu quả, xử lý không tốt… có thể sẽ rơi vào thời kỳ đóng băng vô thời hạn.
Phóng viên bát quái làm chuyện này cô không hề ngạc nhiên, song cô không hiểu sao họ lại buộc cô và Tô Dật Phàm vào cùng chỗ. Ngày hôm qua người đi tham gia nhiều bữa tiệc như vậy, người có tiếng tăm cũng không thiếu, vì sao phóng viên lại cho rằng cô và Tô Dật Phàm là một cặp? Tin đồn về Nhâm Tĩnh Thu và Tô Dật Phàm không phải có giá trị hơn Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm sao?
Việc này quá mức kỳ quái, báo viết quá mức cố ý. Nếu thật sự không có người ở sau lưng động tay chân trợ giúp thì mới là lạ.
Cố An Kỳ sẽ không ngốc đến mức tin chuyện này là tự xảy ra, thế giới này căn bản không có điều gì là trùng hợp, nếu có thì cũng là tất nhiên mà thôi.
Được rồi, cô còn chưa tính kế người khác mà đã bị người khác tính kế lên đầu. Cố An Kỳ nheo lại mắt, khóe miệng giơ lên một độ cong nguy hiểm.