Cố An Kỳ cười khổ lắc đầu, rót ít nước ấm, mở túi trà gừng ra pha cho Chu Mẫn Mẫn.
Khi cô đưa ly trà cho Chu Mẫn Mẫn thuận tiện cầm lấy tay cô bé, tay cô bé… lạnh như băng
.
“Cám ơn, chị An Kỳ ” Chu Mẫn Mẫn để ly trà sang một bên, giọng nói ngọt ngào như kẹo đường pha thêm chút run rẩy.
Cố An Kỳ sờ trán cô bé, may mà không nóng, chắc sẽ không phát sốt. Thở phào nhẹ nhõm, cô đứng lên: “Chị đi lấy giúp em cái chăn…” Đã lo một chuyện rồi thì lo hết luôn vậy.
“Không cần!” Chu Mẫn Mẫn nắm chặt lấy tay áo Cố An Kỳ, “Như thế này được rồi…”
Ngón tay Chu Mẫn Mẫn run rẩy rất mạnh, dường như bị hoảng sợ quá độ. Cố An Kỳ nhăn lại mi, trong lòng lại không rõ rốt cuộc thì cô bé bị làm sao: “Em cứ như vậy thì lát nữa sẽ không thể quay phim tiếp đâu.”
“Em…” Chu Mẫn Mẫn buông lỏng tay áo Cố An Kỳ, đầu cúi càng thấp, “Cảnh vừa rồi em diễn không tốt,trước khi tìm được cảm giác em không thể lau khô.”
“Ai dạy em cách nhập vai như thế ?” Cố An Kỳ nhíu mày thật sâu. Đúng vậy, có cùng hoàn cảnh với nhân vật thì càng dễ nhập vai hơn. Khi cô mới vào nghề cũng từng làm như vậy, nhưng sau cô mới biết, đối với diễn viên mà nói có nhập vai được hay không là vô cùng quan trọng, nhưng cơ thể khỏe mạnh lại còn quan trọng hơn. Bị bệnh thì sao có thể quay phim được nữa, đừng tưởng rằng diễn viên nhờ vào sự kiên cường chống đỡ là có thể diễn xong, có đôi khi thân thể còn yếu ớt hơn so với sự tưởng tượng của bản thân.
“Chị An Kỳ, em có thể làm được, chị không cần để ý đến em, em có thể mà.” Lúc nói chuyện giọng nói Chu Mẫn Mẫn vẫn còn run rẩy, cơ thể cũng vẫn run không ngừng nhưng lại để lộ sự quật cường.
Cố An Kỳ đứng thẳng lên, đi nhanh ra ngoài. Chắc là… bị ghét rồi… Chu Mẫn Mẫn cúi đầu xuống.
Đột nhiên một chiếc khăn lớn từ trên trời rơi xuống, trùm lấy cơ thể Chu Mẫn Mẫn. Cô bé ôm khăn ngồi trên ghế, mờ mịt nhìn Cố An Kỳ, giống một con chó nhỏ bị lạc đang ngồi đợi chủ nhân của nó.
“Sức khỏe mới quan trọng, không có sức khỏe, cho dù em có thể kiên cường diễn cũng sẽ làm bạn diễn của em bị phân tâm, lo lắng cho em. Nếu em còn muốn ở lại trường quay thì giữ ấm cho chị, còn nếu không muốn chỉ ngồi im ở đây thì về luôn đi.”
Cố An Kỳ nhìn vẻ mặt mờ mịt của Chu Mẫn Mẫn rồi thở dài, cầm lấy chiếc khăn nhẹ nhàng chà lau tóc giúp cô bé.
“Đúng là đó cũng là một cách để có thể nhập vai, nhưng trong tương lai em sẽ còn diễn nhiều nhân vật có tính cách khác hẳn tính cách thật của em, những chuyện nhân vật làm không phải tất cả em đều làm được. Nếu em diễn một kẻ sát nhân, em sẽ đi giết người sao?” Cố An Kỳ dừng một chút, nhìn Chu Mẫn Mẫn lắc đầu cô mới tiếp tục nói, “Em thấy chưa, em cũng biết không thể nào đúng không, cho nên có vài thứ không chỉ dựa vào kinh nghiệm tích lũy cùng thực tiễn mà còn cần năng lực tưởng tượng. Nhân vật trong phim sở dĩ có lực hấp dẫn vì từng nhân vật trong đó đều có sự sáng tạo độc đáo của diễn viên.”
Cố An Kỳ cũng không quan tâm Chu Mẫn Mẫn nghe có hiểu hay không, chỉ vừa lau tóc vừa giảng giải cho cô bé. Cô cũng không biết vì sao mình lại xen vào việc của người khác như vây, chỉ biết tính tình cô bé này từng rất giống cô khiến cô dường như thấy được bản thân mình, không thể không chăm sóc.
“Hôm nay cảnh của em diễn là nhân vật gặp mưa rồi phát sốt, lẩm bẩm ‘Mẹ, chúng ta trở về đi…’ khi em nói câu đó hơi thở mỏng manh, yếu ớt một chút, ánh mắt cũng phải trống rỗng. Sức khỏe bệnh nhân sẽ không thể mạnh khỏe mà rất suy yếu, vì vậy khi đứng thì hơi lảo đảo, không cần đứng thẳng.” Cố An Kỳ chưa đọc kịch bản đã có thể phân tích lời thoại của Chu Mẫn Mẫn.
Chu Mẫn Mẫn kinh ngạc, cô bé không ngờ Cố An Kỳ đã nhớ hết lời thoại của mọi người, nghe Cố An Kỳ phân tích dễ hiểu, cô bé đã biết cảnh kia nên diễn như thế nào. Cô bé vì Diệp Y Dung mà xa cách Cố An Kỳ, nhưng lúc cô bé bị bệnh Cố An Kỳ còn tới chăm sóc, nói cảm nhận về nhân vật cho cô bé, dạy cô bé nên làm thế nào. Bàn tay nho nhỏ nắm chặt khăn ấm áp trên người, trong lòng vô cùng áy náy.
Trà gừng đã hơi nguội, Cố An Kỳ đổ đi rồi lại để ít nước ấm vào tay cô bé, Chu Mẫn Mẫn nhẹ nhàng thở ra, uống một ít cả người cũng cảm thấy ấm áp lên. Những lời Cố An Kỳ đã nói cô bé cũng không hoàn toàn hiểu hết nhưng cũng hiểu ra vài vấn đề.
“Cố An Kỳ, cô đang làm gì thế? !” Diệp Y Dung vừa quay xong thấy Chu Mẫn Mẫn cầm trà nóng, cô ta tức giận đến mức giọng nói cũng thay đổi, cô ta lập tức giật lấy ly trà trong tay Chu Mẫn ném đi, cũng không biết cố ý hay vô tình mà ly trà kia bay về phía Cố An Kỳ.
Khoảng cách quá gần khiến Cố An Kỳ không kịp tránh. Nước trà nóng dội lên mu bàn tay phải Cố An Kỳ làm cho cô đau đến mức thu tay lại, nhíu mày thật sâu.
“Cô có biết Chu Mẫn Mẫn đang nhập vai hay không, cô làm vậy là có ý gì? Làm thế để phá nó nhập vai đúng không? Cô đúng là giả tạo, một mặt dùng gương mặt hiền lành đến gần người khác, mặt khác phá rối người ta!” Diệp Y Dung nhìn mu bàn tay sưng đỏ của Cố An Kỳ, đắc ý giơ lên khóe miệng. Cả người chắn trước Chu Mẫn Mẫn, ra vẻ là chỗ dựa của cô bé.
“Thì ra người dạy cô bé cách nhập vai đó là cô.” Cố An Kỳ cười nhạo, che bàn tay đau theo bản năng.
“An Kỳ, sao vậy?” Trịnh Văn Quân quay xong cảnh với Diệp Y Dung, khi đi ngang qua đây chuẩn bị đến phòng lưu trữ lấy cốc nước nóng thì nghe thấy âm thanh ầm ĩ. Anh vừa vào đã thấy Diệp Y Dung chỉ vào Cố An Kỳ mắng tới tấp.
“Không có gì, chỉ là người mới nổi ‘Dạy’ tiền bối là không thể chăm sóc ngôi sao nhỏ tuổi của công ty khác mà thôi.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, dường như người chịu nhục không phải là cô. Chẳng qua ánh mắt cô nhìn Diệp Y Dung không mang theo chút ấm áp nào.