Vì Cố An Kỳ kiên trì nên cuối cùng Trịnh Văn Quân đành bảo Minh Nhiễm mượn chuyên viên trang điểm ít kem che khuyết điểm đem đến. Minh Nhiễm nhìn tay Cố An Kỳ rồi xung phong nhận việc: “An Kỳ, tôi giúp cô thoa nhé.”
“Ừ, cám ơn, phiền cô.” Cố An Kỳ mỉm cười nói cảm ơn rồi giơ tay lên.
Cố An Kỳ đã để tay lâu dưới nước nhưng tay vẫn đỏ như cũ, có chỗ còn hơi sưng lên. Bàn tay vốn trắng nõn như ngọc giờ trở nên sưng đỏ. Ngón tay vốn màu hồng do bị nóng mà cũng đổi sắc.
Thế này thì đau đến mức nào chứ! Sau khi Minh Nhiễm thấy vết thương của Cố An Kỳ thì trong lòng hơi sợ hãi. Cô lén liếc nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ, chỉ thấy trên mặt cô vẫn thản nhiên mỉm cười như trước, dường như không hề đau. Nếu không nhìn thấy bàn tay bị bỏng của Cố An Kỳ, cô cũng sẽ không tưởng tượng được Cố An Kỳ vẫn có thể duy trì nụ cười hoàn mỹ như vậy.
Tay cô ấy bây giờ chắc chắn là rất đau… Minh Nhiễm nghĩ như vậy, thật cẩn thận bôi kem lên tay Cố An Kỳ, không ngờ vừa đụng tới tay Cố An Kỳ cô đã run lên theo bản năng.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Minh Nhiễm hoảng sợ, vội vàng đứng dậy xin lỗi.
Cố An Kỳ không nghĩ tới vết thương trên tay còn nghiêm trọng hơn so với cô tưởng tượng, thình lình xảy ra đau đớn làm cho tay cô run lên theo phản xạ có điều kiện, mất đi khống chế.
“Xin lỗi, là tôi dọa đến cô.” Cô khẽ nói, thản nhiên cười cười.
Minh Nhiễm nhìn nụ cười ôn hòa mà bình tĩnh của Cố An Kỳ đột nhiên cảm thấy an tâm hơn, tâm trạng hoảng sợ vừa rồi trong nháy mắt dường như cũng được nụ cười đó trấn an.
Nhưng… Nhưng rõ ràng là cô làm đau Cố An Kỳ, vì sao cô ấy lại xin lỗi cô chứ. Rõ ràng người không để ý là cô mà!
Minh Nhiễm nghĩ như thế trong lòng càng thêm áy náy, động tác dưới tay cũng càng nhẹ nhàng hơn. Sau đó tay Cố An Kỳ không run rẩy nữa, mà mãi cho đến khi thoa hết kem lên chỗ bị đỏ, cô vẫn duy trì tươi cười, một chút cũng không thay đổi.
Nhưng chỉ có Cố An Kỳ tự mình biết, cô không phải không đau, mà dựa vào chữ “Nhẫn” nuốt hết cảm giác đau đớn vào bụng. Cho dù mùa đông lạnh đến thấu xương nhưng áo sơ mi cô mặc ở trong đã sớm ướt đẫm, bị mồ hôi lạnh làm ướt . Trán cô cũng rịn ra mồ hôi. Cơ thể là thứ thành thật nhất, cho dù cô kìm nén được dáng vẻ đau đớn, nhưng không thể kìm nén được phản ứng tự nhiên của cơ thể. Đặc biệt là cơ thể này cô vẫn không thể hoàn toàn nắm trong tay, chỉ có thể tiếp tục cố gắng chống đỡ.
Ai, chỉ hy vọng tập ngày hôm nay quay xong thật nhanh.
Tập này đáng lẽ nằm trong phần hậu kì nhưng lại xuất hiện từ trước trên trailer nên mới phải quay trước. Tình tiết trong đó cũng không cần dùng nhiều tới tay, chủ yếu tập trung vào một cảnh là Ôn Bội Quân tức giận tát Lưu Chân Chân, Lưu Chân Chân dù bị đánh vẫn thỉnh cầu Ôn Bội Quân tha thứ cho người bên cạnh. Tất nhiên cũng không phải đánh thật, sau này sẽ sử dụng tới âm thanh, Cố An Kỳ căn bản chỉ cần làm ra vẻ chứ không cần đụng tới cái gì, sẽ không ảnh hưởng đến vết thương trên tay.
Trong phòng nghỉ, Diệp Y Dung một mình đọc kịch bản, trong lòng không nén nổi tức giận. Vừa rồi Tống Vũ Trạch sau khi nhận điện thoại đã nói cho cô ta một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là cô thông qua vòng casting đầu tiên của “Octavia”. Tin xấu là Cố An Kỳ cũng thông qua .
Cô ta có tư cách gì mà dám cùng mình đứng chung một sân khấu? Cô ta dựa vào cái gì chứ? Diệp Y Dung phẫn hận cắn chặt răng, hận không thể đem Cố An Kỳ bầm thây vạn đoạn.
Tống Vũ Trạch hiện tại xử lý toàn bộ công việc liên quan đến quảng cáo của “Octavia”, nói là sẽ tận lực giúp cô ta được thông qua, nhưng cô ta lại không còn tin tưởng Tống Vũ Trạch như trước nữa. Trong đầu cô ta vẫn hiện lên dáng vẻ Cố An Kỳ “Kiêu ngạo” cùng với cảnh tượng “Tống Vũ Trạch bị Cố An Kỳ mê hoặc ” bắt cô ta phải cúi đầu xin lỗi.
Nói cho cùng, tất cả đều làm vì cô ta, nhưng cuối cùng không phải vẫn nghĩ cách khiến cô ta mất mặt sao?
Diệp Y Dung tâm thần không yên, thất thần đọc kịch bản, đột nhiên nhìn thấy một hàng chữ nhỏ trên đó, tức giận muốn nổi điên. Cô ta nắm chặt kịch bản trong tay, bất bình trong lòng không ngừng dâng lên.
Dựa vào cái gì mà cô ta lại bị tát? Dựa vào cái gì mà cô ta lại phải chịu khổ? Cô ta mới là nữ nhân vật chính không phải sao?
Vì sao mỗi người đều vây quanh Cố An Kỳ? Cố An Kỳ, Cố An Kỳ, Cố An Kỳ! Cô ta đúng là đồ ti bỉ, giả tạo, chắc chắn sẽ nhân lúc quay phim mà tát cô ta thật đau. NG vô số lần!
(NG: cảnh quay hỏng)
Chết tiệt, cô ta không thể ngồi chờ chết như vậy!
Diệp Y Dung cẩn thận lật xem hai trang kịch bản, trong đầu tất cả đều là cảnh Cố An Kỳ tát cô ta liên tục, trong lòng càng không yên, ở trong phòng nghỉ không ngừng đi tới đi lui.
“An Kỳ, như thế được không?” Diệp Y Dung đột nhiên nghe thấy giọng Trịnh Văn Quân ngoài cửa.
“Không sao, đã thoa kem che khuyết điểm rồi, nhìn không ra đâu.”
“Nhưng tay em vẫn rất đau… Không cần nói với đạo diễn Lâm sao?” Trịnh Văn Quân hai mắt vẫn nhìn chằm chằm tay Cố An Kỳ, anh thật sự cảm thấy Cố An Kỳ quá mức cậy mạnh …
“Không sao, đợi lát nữa quay xong tôi bôi thuốc là được.”
Diệp Y Dung nghe cuộc đối thoại ngoài cửa, lại nhìn kịch bản trong tay, đột nhiên khóe miệng giơ lên bốn mươi lăm độ, có lẽ cô có biện pháp làm cho Cố An Kỳ “Tốt hơn ” …
Cách thời gian quay chính thức không còn nhiều, mọi người đều đang khẩn trương chuẩn bị, người người đều vội vàng bố trí cảnh tượng một lần nữa, điều chỉnh ngọn đèn, chuẩn bị cho cảnh quay.
Diệp Y Dung giẫm giày cao gót, bước chân càng lúc càng nhanh, dáng vẻ như chờ không kịp.
Lâm Hạc Quần ở trước ống kính giám sát làm công tác điều chỉnh, trao đổi với nhiếp ảnh gia bên cạnh nên cắt hình ảnh như thế nào, góc độ quay ra sao. Đang nói đến chỗ trọng điểm thì ánh sáng lại bị ai đó chặn mất. Lâm Hạc Quần không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên, đúng là Diệp Y Dung.
“Đạo diễn Lâm…” Diệp Y Dung ngọt ngào kêu to, nở nụ cười nhu thuận.
“Chuyện gì?” Lâm Hạc Quần nhìn cô ta một cái rồi xoay người đưa lưng về phía cô ta.
Diệp Y Dung thấy được Lâm Hạc Quần không thích cô ta, sắc mặt hơi đổi, cầm kịch bản vòng đến trước mặt Lâm Hạc Quần: “Đạo diễn Lâm, tôi có thể thỉnh giáo ngài ít vấn đề không? Trước đây ngài từng nói qua Lưu Chân Chân là người có lòng tự trọng rất cao, luôn mang theo sự phản kháng. Nghe xong lời ngài nói, tôi luôn luôn lo lắng nên diễn xuất nhân vật này như thế nào. Cảnh tiếp theo sẽ diễn Ôn Bội Quân tát Lưu Chân Chân, sau đó Lưu Chân Chân bị ngã xuống đất, nhưng tôi đã nghĩ rồi, cảnh này thuộc phần hậu kỳ, sự mạnh mẽ của Lưu Chân Chân cũng nên xuất hiện rồi chứ? Hay cảnh này, ngài xem nếu Lưu Chân Chân tát Ôn Bội Quân có thể có hiệu quả hay không?”
“Ừm…” Lâm Hạc Quần xoay người cầm lấy kịch bản, hít sâu một hơi. Anh cẩn thận cân nhắc, dường như như thế cũng không tệ lắm.
“Không sai, có thể sửa như vậy. Cô có thể tự nghiên cứu nhân vật của mình là chuyện tốt, có thời gian thì đọc kịch bản nhiều vào, ngẫm lại xem nên diễn như thế nào.” Lâm Hạc Quần không mặn không nhạt nói, “Cô đi nói qua với Cố An Kỳ đi, để cô ấy còn chuẩn bị.”
“Dạ!” Diệp Y Dung cúi đầu trả lời, cô ta biết rõ không nén được ý cười nơi khóe miệng nên đành cúi thấp đầu xuống đề phòng bại lộ. Lúc đầu chỉ cần có thể đánh được Cố An Kỳ là tốt rồi, không ngờ Lâm Hạc Quần còn vì cái nhìn của cô ta mà kính trọng hơn, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Diệp Y Dung ánh mắt quét về một góc, khinh thường hừ lạnh.
Cố An Kỳ ơi Cố An Kỳ, tôi muốn nhìn xem cô còn kiêu ngạo đến bao giờ