“Uống nước rồi sửa sang lại bề ngoài đi, sắp đến nơi rồi.” Chu Á Kiệt đưa một chai nước cho Cố An Kỳ. Cố An Kỳ bỏ khăn lạnh trên mặt xuống, bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.”
Chu Á Kiệt nhìn cô một cái, sau khi xác định cảm xúc của cô đã ổn định mới xoay người không nói nữa. Anh đã xem cảnh diễn cuối cùng của cô, là ngạc nhiên hay rung động? Anh không rõ, anh không hiểu rõ về quay phim, nhưng làm quản lý nhiều năm anh cũng hiểu được đôi chút. Trong lúc diễn Cố An Kỳ đôi khi không khống chế được mình, nhưng may cô là người rất lý trí, luôn biết nên điều chỉnh như thế nào, vào lúc kì diệu nhất, tự cô sẽ chỉnh lại cho phù hợp.
Cố An Kỳ diễn mà không phải diễn, cô đã đặt toàn bộ tâm tư tình cảm của mình vào đó, Chu Á Kiệt chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc Cố An Kỳ dao động kịch liệt như thế, chưa bao giờ nhìn thấy cô nhập vai quá mức như vậy, đến mức cuối cùng khi thoát khỏi nó vẫn còn hoảng hốt.
Sáng nay cô khác thường cũng vì lần diễn này sao? Cô, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
“Hô…” Cố An Kỳ sau khi uống một ngụm trà lớn cuối cùng cũng cảm thấy mình đã sống lại , “Hôm nay ngoài định hình nhân vật thì còn hoạt động gì khác không?”
“Không, hôm nay chỉ có việc đó thôi.” Chu Á Kiệt ngừng lại một chút, “Hôm nay Dư Quả không chừng cũng tới. Nên xử lý như thế nào chắc cô cũng biết.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Cố An Kỳ tùy ý trả lời, nhớ lại trước đây Chu Á Kiệt từng nói, dường như Dư Quả không muốn để cô đảm nhiệm vai nhân vật chính này. Nếu cô ấy là biên kịch, lại là tác giả của quyển sách thì tất nhiên có tiếng nói trong việc quyết định cô có được nhận vai này hay không. Tuy Trần Văn Nhã kiên quyết muốn cô đóng vai chính nhưng ý kiến của Dư Quả cũng rất quan trọng. Không qua được cửa của cô ấy thì không chừng còn bị đá ra khỏi danh sách diễn viên chính.
“Xuống đi, đến nơi rồi.” Chu Á Kiệt nói.
Nơi hai người tới hôm nay là một thẩm mỹ viện khá nổi tiếng ở ngoại ô thành phố, thái độ phục vụ của nơi này tất nhiên không có gì để chê, có cả dịch vụ cá nhân, cung cấp ghế VIP cho vài vị khách VIP đặc thù, vì vậy tới đây phần lớn là ngôi sao hoặc danh nhân giới mua bán.
Lúc Cố An Kỳ đến Trần Văn Nhã đã đến rồi, bên cạnh cô còn có một cô gái tóc ngắn đến tai, trên khuôn mặt trẻ con bộc lộ sự không kiên nhẫn, chắc hẳn chính là Dư Quả trong lời đồn. Cố An Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy hai người họ, trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc.
Trần Văn Nhã vừa tốt nghiệp đại học, điều này cô biết nhưng không ngờ Dư Quả cũng trẻ như vậy. Phải biết rằng sách bán chạy của Dư Quả đã có hơn mười cuốn, nếu xét theo điểm này thì, chẳng phải ở cấp ba, thậm chí là cấp hai cô đã nổi tiếng?
Dư Quả vô cùng nổi tiếng nhưng Cố An Kỳ không biết gì về cô ấy cũng là điều dễ hiểu. Từ lúc Dư Quả viết quyển sách đầu tiên đã không hề tiết lộ bất cứ thông tin cá nhân nào ra ngoài, không giống vài mỹ nữ tác gia khác thích đưa ảnh của mình lên vừa để tuyên truyền vừa lăng xê, cuộc sống cá nhân của cô trầm lặng hơn rất nhiều.
Lần này cô đột nhiên đứng ra nói muốn làm biên kịch khiến Cố An Kỳ hơi giật mình, biên kịch đôi khi vẫn cần đến trường quay xem diễn viên diễn để sáng tác hoặc sửa chữa lại, nói cách khác Dư Quả muốn đứng sau màn chỉ đạo.
“Xin chào, tôi là Cố An Kỳ.” Cô nghiêng đầu nói.
“Xin chào, tôi là Trần Văn Nhã, ngồi xuống rồi nói đi.” Trần Văn Nhã mời Cố An Kỳ ngồi xuống.
Mục đích họ tới đây không phải để mát xa hay sửa mặt mà là xây dựng hình tượng cho nữ nhân vật chính trong câu chuyện, vì vậy Chu Á Kiệt cũng được phép ngồi vào ghế VIP. Xây dựng nhân vật vốn không phải chuyện của Chu Á Kiệt nhưng những hợp đồng hay sắp xếp lịch quay phim sau này đều do anh giúp Cố An Kỳ thương lượng. Anh và Cố An Kỳ lần lượt ngồi xuống, cẩn thận nghe hai bên nói chuyện.
“Cố An Kỳ, cô cũng biết nữ chính Hàn Lâm Nhi là một nhân vật rất đặc biệt, tôi muốn biết cái nhìn của cô về nhân vật đó.” Đạo diễn Trần đi thẳng vào vấn đề.
Cố An Kỳ cũng nghiêm túc, sau khi tự hỏi nói thẳng ra: “Hàn Lâm Nhi bề ngoài có thể thấy cô ấy là người hoạt bát, nhưng trong nội tâm lại thiếu cảm giác an toàn, là người nhát gan và cô đơn, sợ hãi cảnh sinh ly tử biệt, cũng sợ hãi đối mặt với cái chết. Nhìn qua thì nghĩ cô sống thoải mái, nhưng thực tế cũng rất bốc đồng.”
“Cô dựa vào cái gì mà nói như thế?” Dư Quả hất khuôn mặt bánh bao nói.
“Sau khi cô ấy biết rằng mẹ mình biết mình chỉ sống được một năm nữa thì lén trốn ra khỏi bệnh viện, chỉ để lại một lá thư rất dài. Người ngoài sẽ nghĩ là do cô ấy không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nhưng thực tế là do cô ấy nhát gan muốn trốn tránh khoảnh khắc lìa đời nhìn thấy người thân bi thương rơi lệ. Khi rời khỏi trấn nhỏ kỳ thật trong lòng cô ấy cũng biết đó là hành động tùy hứng. Cuộc đời cô ấy đã sắp tàn lụi, cô ấy đương nhiên muốn biết thế giới ngoài trấn nhỏ có hình dạng gì, có cảnh đẹp ra sao.”
“Ý của cô là Hàn Lâm Nhi rất ích kỷ? Cô ấy làm sai ?” Trần Văn Nhã lập tức hỏi.
“Ai cũng ích kỉ, cô ấy làm thế không thể nói là đúng mà cũng chẳng thể nói là sai, chỉ có thể nói vào thời khắc cuối cùng trong cuộc đời, cô ấy đã lựa chọn nghe theo trái tim mình. Cho dù sự lựa chọn đó có ra sao thì cô ấy cũng không hối hận. Cô ấy biết rất rõ mình muốn gì, muốn làm gì. Sau khi chẩn đoán lập tức rời khỏi bệnh viện không thể hiện cô ấy làm việc bất chấp hậu quả, mà là cô ấy đã sớm suy nghĩ chu đáo, vạch rõ con đường cho tương lai.” Cố An Kỳ không hề nôn nóng, vẫn bình tĩnh trả lời.
Dư Quả liếc nhìn Cố An Kỳ, giận dỗi quay đầu đi, tuy nhiên sự không kiên nhẫn trên mặt đã vơi bớt. Lời Cố An Kỳ nói mặc dù chua ngoa, nhưng có thể thấy cô đã nghiêm túc nghiên cứu Hàn Lâm Nhi, cũng cố gắng nghiền ngẫm nội tâm của cô mới có thể nói như vậy . Cô không phải người không chịu lắng nghe người khác, tuy trong lòng còn khó chịu nhưng đáy lòng vẫn đồng ý với quan điểm của Cố An Kỳ.
“Vậy… Cô nghĩ cô có thể phân tích được nhân vật này? Muốn dùng cách nào để phân tích?” Trần Văn Nhã suy tư một lát rồi hỏi.
“Phân tích không thể nào hết được, cũng như không phải một mình tôi nói là đủ. Trong cảm nhận mỗi người đều có một Hàn Lâm Nhi khác nhau, vì vậy tôi cũng không muốn mạnh miệng.” Cố An Kỳ dừng một chút, “Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ dùng hết sức lực để phân tích và nhập vai nhân vật này.”
“Vậy trước hết cô diễn cảnh Hàn Lâm Nhi lần đầu biết được cuộc đời mình chỉ còn lại một năm đi.” Dư Quả cố ý làm khó dễ.
Cố An Kỳ còn chưa được cầm kịch bản, sách cô cũng mới chỉ đọc nhiều nhất là hai, ba lần, nếu muốn nhớ kỹ từng lời thoại là chuyện không thể nào. Đôi mắt nâu của Cố An Kỳ chống lại đôi mắt Dư Quả vui sướng khi người gặp họa, chuẩn bị xem kịch vui, giống như đã biết Dư Quả sẽ cố ý khảo nghiệm cô.
Cô không tức không giận, chỉ lặng lẽ đổi vị trí, đối mặt với Dư Quả.
Khi Dư Quả đang tò mò vì sao Cố An Kỳ đột nhiên lại chuyển vị trí thì Cố An Kỳ mở miệng.
“Bác sĩ… Tôi còn có thể sống bao lâu nữa?” Cô đè thấp giọng xuống, cúi đầu, góc độ hoàn hảo làm Dư Quả không thấy rõ vẻ mặt của cô. Giọng nói khô khốc yếu ớt như loại thuốc đắng phiêu tán ở không trung, khiến người ta cảm thấy khó hiểu và phiền muộn.
Ngữ điệu của cô vẫn bình tĩnh, không giống người bình thường khi nghe nói mình mắc bệnh nan y thì sắc mặt thay đổi, không khống chế được đầu óc trống rỗng. Cô rất lý trí, hiểu rất rõ mình sinh ra đã mắc bệnh khó chữa khỏi, sinh mệnh vĩnh viễn sẽ ngắn hơn người khác.
Chẳng qua… Biết là một chuyện, muốn thừa nhận nó lại là một chuyện khác. Niềm hi vọng sống càng lâu càng tốt giờ đã tan biến thành mây khói.
“Lâm Nhi… Cô…” Dư Quả không tự chủ giúp cô diễn tiếp, “Nếu tiếp tục trị liệu thì sẽ kéo dài được khoảng hai đến ba năm nữa, nhưng nếu trị liệu trễ… có lẽ chỉ còn lại có một năm.”
“À, còn có một năm. Còn dài hơn tôi nghĩ nữa.” Ngữ điệu cô nâng cao lên, tựa hồ tâm trạng rất tốt, nhưng Dư Quả lại nghe ra, giọng điệu như trút được gánh nặng ấy mang theo chút khó chịu. Cô ấy chỉ ra vẻ thoải mái để làm cô yên lòng, không cần lo lắng cho cô ấy khi biết được sự thật mình sắp chết.
“Cô…”
“Tôi không sao, kỳ thật mạng này vốn tìm lại từ Quỷ Môn Quan rồi. Mắc bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng mà còn có thể sống lâu như vậy, trưởng thành như thế này nữa đã xem như kỳ tích rồi không phải sao?” Cô cười khẽ.
“Cô nhanh chóng sắp xếp nằm viện đi, tôi sẽ tận lực giúp cô chữa trị .” Dư Quả tiếp tục đọc lời thoại bác sĩ.
“Ha ha” cô cười nhẹ, không nói gì nữa, bởi vì giờ phút này trong lòng cô đã có quyết định, cô phải rời khỏi nơi này, rời khỏi trấn nhỏ cô đã sinh sống mười mấy năm, cô muốn ra bên ngoài để hưởng thụ thế giới thú vị đầy màu sắc.
Dư Quả là tác giả bộ tiểu thuyết tác giả này nên tất nhiên biết đây là lúc Hàn Lâm Nhi hạ quyết tâm muốn trốn đi. Hai mắt cô nhìn Cố An Kỳ sáng lên, tựa hồ tràn ngập kỳ vọng vào tương lai, cuối cùng thì cô cũng thừa nhận thất bại rồi. Không thể không nói, tuy cô không thích Cố An Kỳ, nhưng cô ấy đúng là diễn viên giỏi, cũng rất thích hợp với nhân vật Hàn Lâm Nhi.
Chủ yếu là, lời kịch của cô vừa nói, không những không sai một chữ mà cách diễn cũng rất phù hợp. Giống như cô đã sớm thuộc lòng tình tiết, lời thoại trong câu chuyện.
“Uống nước rồi sửa sang lại bề ngoài đi, sắp đến nơi rồi.” Chu Á Kiệt đưa một chai nước cho Cố An Kỳ. Cố An Kỳ bỏ khăn lạnh trên mặt xuống, bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.”
Chu Á Kiệt nhìn cô một cái, sau khi xác định cảm xúc của cô đã ổn định mới xoay người không nói nữa. Anh đã xem cảnh diễn cuối cùng của cô, là ngạc nhiên hay rung động? Anh không rõ, anh không hiểu rõ về quay phim, nhưng làm quản lý nhiều năm anh cũng hiểu được đôi chút. Trong lúc diễn Cố An Kỳ đôi khi không khống chế được mình, nhưng may cô là người rất lý trí, luôn biết nên điều chỉnh như thế nào, vào lúc kì diệu nhất, tự cô sẽ chỉnh lại cho phù hợp.
Cố An Kỳ diễn mà không phải diễn, cô đã đặt toàn bộ tâm tư tình cảm của mình vào đó, Chu Á Kiệt chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc Cố An Kỳ dao động kịch liệt như thế, chưa bao giờ nhìn thấy cô nhập vai quá mức như vậy, đến mức cuối cùng khi thoát khỏi nó vẫn còn hoảng hốt.
Sáng nay cô khác thường cũng vì lần diễn này sao? Cô, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
“Hô…” Cố An Kỳ sau khi uống một ngụm trà lớn cuối cùng cũng cảm thấy mình đã sống lại , “Hôm nay ngoài định hình nhân vật thì còn hoạt động gì khác không?”
“Không, hôm nay chỉ có việc đó thôi.” Chu Á Kiệt ngừng lại một chút, “Hôm nay Dư Quả không chừng cũng tới. Nên xử lý như thế nào chắc cô cũng biết.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Cố An Kỳ tùy ý trả lời, nhớ lại trước đây Chu Á Kiệt từng nói, dường như Dư Quả không muốn để cô đảm nhiệm vai nhân vật chính này. Nếu cô ấy là biên kịch, lại là tác giả của quyển sách thì tất nhiên có tiếng nói trong việc quyết định cô có được nhận vai này hay không. Tuy Trần Văn Nhã kiên quyết muốn cô đóng vai chính nhưng ý kiến của Dư Quả cũng rất quan trọng. Không qua được cửa của cô ấy thì không chừng còn bị đá ra khỏi danh sách diễn viên chính.
“Xuống đi, đến nơi rồi.” Chu Á Kiệt nói.
Nơi hai người tới hôm nay là một thẩm mỹ viện khá nổi tiếng ở ngoại ô thành phố, thái độ phục vụ của nơi này tất nhiên không có gì để chê, có cả dịch vụ cá nhân, cung cấp ghế VIP cho vài vị khách VIP đặc thù, vì vậy tới đây phần lớn là ngôi sao hoặc danh nhân giới mua bán.
Lúc Cố An Kỳ đến Trần Văn Nhã đã đến rồi, bên cạnh cô còn có một cô gái tóc ngắn đến tai, trên khuôn mặt trẻ con bộc lộ sự không kiên nhẫn, chắc hẳn chính là Dư Quả trong lời đồn. Cố An Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy hai người họ, trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc.
Trần Văn Nhã vừa tốt nghiệp đại học, điều này cô biết nhưng không ngờ Dư Quả cũng trẻ như vậy. Phải biết rằng sách bán chạy của Dư Quả đã có hơn mười cuốn, nếu xét theo điểm này thì, chẳng phải ở cấp ba, thậm chí là cấp hai cô đã nổi tiếng?
Dư Quả vô cùng nổi tiếng nhưng Cố An Kỳ không biết gì về cô ấy cũng là điều dễ hiểu. Từ lúc Dư Quả viết quyển sách đầu tiên đã không hề tiết lộ bất cứ thông tin cá nhân nào ra ngoài, không giống vài mỹ nữ tác gia khác thích đưa ảnh của mình lên vừa để tuyên truyền vừa lăng xê, cuộc sống cá nhân của cô trầm lặng hơn rất nhiều.
Lần này cô đột nhiên đứng ra nói muốn làm biên kịch khiến Cố An Kỳ hơi giật mình, biên kịch đôi khi vẫn cần đến trường quay xem diễn viên diễn để sáng tác hoặc sửa chữa lại, nói cách khác Dư Quả muốn đứng sau màn chỉ đạo.
“Xin chào, tôi là Cố An Kỳ.” Cô nghiêng đầu nói.
“Xin chào, tôi là Trần Văn Nhã, ngồi xuống rồi nói đi.” Trần Văn Nhã mời Cố An Kỳ ngồi xuống.
Mục đích họ tới đây không phải để mát xa hay sửa mặt mà là xây dựng hình tượng cho nữ nhân vật chính trong câu chuyện, vì vậy Chu Á Kiệt cũng được phép ngồi vào ghế VIP. Xây dựng nhân vật vốn không phải chuyện của Chu Á Kiệt nhưng những hợp đồng hay sắp xếp lịch quay phim sau này đều do anh giúp Cố An Kỳ thương lượng. Anh và Cố An Kỳ lần lượt ngồi xuống, cẩn thận nghe hai bên nói chuyện.
“Cố An Kỳ, cô cũng biết nữ chính Hàn Lâm Nhi là một nhân vật rất đặc biệt, tôi muốn biết cái nhìn của cô về nhân vật đó.” Đạo diễn Trần đi thẳng vào vấn đề.
Cố An Kỳ cũng nghiêm túc, sau khi tự hỏi nói thẳng ra: “Hàn Lâm Nhi bề ngoài có thể thấy cô ấy là người hoạt bát, nhưng trong nội tâm lại thiếu cảm giác an toàn, là người nhát gan và cô đơn, sợ hãi cảnh sinh ly tử biệt, cũng sợ hãi đối mặt với cái chết. Nhìn qua thì nghĩ cô sống thoải mái, nhưng thực tế cũng rất bốc đồng.”
“Cô dựa vào cái gì mà nói như thế?” Dư Quả hất khuôn mặt bánh bao nói.
“Sau khi cô ấy biết rằng mẹ mình biết mình chỉ sống được một năm nữa thì lén trốn ra khỏi bệnh viện, chỉ để lại một lá thư rất dài. Người ngoài sẽ nghĩ là do cô ấy không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nhưng thực tế là do cô ấy nhát gan muốn trốn tránh khoảnh khắc lìa đời nhìn thấy người thân bi thương rơi lệ. Khi rời khỏi trấn nhỏ kỳ thật trong lòng cô ấy cũng biết đó là hành động tùy hứng. Cuộc đời cô ấy đã sắp tàn lụi, cô ấy đương nhiên muốn biết thế giới ngoài trấn nhỏ có hình dạng gì, có cảnh đẹp ra sao.”
“Ý của cô là Hàn Lâm Nhi rất ích kỷ? Cô ấy làm sai ?” Trần Văn Nhã lập tức hỏi.
“Ai cũng ích kỉ, cô ấy làm thế không thể nói là đúng mà cũng chẳng thể nói là sai, chỉ có thể nói vào thời khắc cuối cùng trong cuộc đời, cô ấy đã lựa chọn nghe theo trái tim mình. Cho dù sự lựa chọn đó có ra sao thì cô ấy cũng không hối hận. Cô ấy biết rất rõ mình muốn gì, muốn làm gì. Sau khi chẩn đoán lập tức rời khỏi bệnh viện không thể hiện cô ấy làm việc bất chấp hậu quả, mà là cô ấy đã sớm suy nghĩ chu đáo, vạch rõ con đường cho tương lai.” Cố An Kỳ không hề nôn nóng, vẫn bình tĩnh trả lời.
Dư Quả liếc nhìn Cố An Kỳ, giận dỗi quay đầu đi, tuy nhiên sự không kiên nhẫn trên mặt đã vơi bớt. Lời Cố An Kỳ nói mặc dù chua ngoa, nhưng có thể thấy cô đã nghiêm túc nghiên cứu Hàn Lâm Nhi, cũng cố gắng nghiền ngẫm nội tâm của cô mới có thể nói như vậy . Cô không phải người không chịu lắng nghe người khác, tuy trong lòng còn khó chịu nhưng đáy lòng vẫn đồng ý với quan điểm của Cố An Kỳ.
“Vậy… Cô nghĩ cô có thể phân tích được nhân vật này? Muốn dùng cách nào để phân tích?” Trần Văn Nhã suy tư một lát rồi hỏi.
“Phân tích không thể nào hết được, cũng như không phải một mình tôi nói là đủ. Trong cảm nhận mỗi người đều có một Hàn Lâm Nhi khác nhau, vì vậy tôi cũng không muốn mạnh miệng.” Cố An Kỳ dừng một chút, “Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ dùng hết sức lực để phân tích và nhập vai nhân vật này.”
“Vậy trước hết cô diễn cảnh Hàn Lâm Nhi lần đầu biết được cuộc đời mình chỉ còn lại một năm đi.” Dư Quả cố ý làm khó dễ.
Cố An Kỳ còn chưa được cầm kịch bản, sách cô cũng mới chỉ đọc nhiều nhất là hai, ba lần, nếu muốn nhớ kỹ từng lời thoại là chuyện không thể nào. Đôi mắt nâu của Cố An Kỳ chống lại đôi mắt Dư Quả vui sướng khi người gặp họa, chuẩn bị xem kịch vui, giống như đã biết Dư Quả sẽ cố ý khảo nghiệm cô.
Cô không tức không giận, chỉ lặng lẽ đổi vị trí, đối mặt với Dư Quả.
Khi Dư Quả đang tò mò vì sao Cố An Kỳ đột nhiên lại chuyển vị trí thì Cố An Kỳ mở miệng.
“Bác sĩ… Tôi còn có thể sống bao lâu nữa?” Cô đè thấp giọng xuống, cúi đầu, góc độ hoàn hảo làm Dư Quả không thấy rõ vẻ mặt của cô. Giọng nói khô khốc yếu ớt như loại thuốc đắng phiêu tán ở không trung, khiến người ta cảm thấy khó hiểu và phiền muộn.
Ngữ điệu của cô vẫn bình tĩnh, không giống người bình thường khi nghe nói mình mắc bệnh nan y thì sắc mặt thay đổi, không khống chế được đầu óc trống rỗng. Cô rất lý trí, hiểu rất rõ mình sinh ra đã mắc bệnh khó chữa khỏi, sinh mệnh vĩnh viễn sẽ ngắn hơn người khác.
Chẳng qua… Biết là một chuyện, muốn thừa nhận nó lại là một chuyện khác. Niềm hi vọng sống càng lâu càng tốt giờ đã tan biến thành mây khói.
“Lâm Nhi… Cô…” Dư Quả không tự chủ giúp cô diễn tiếp, “Nếu tiếp tục trị liệu thì sẽ kéo dài được khoảng hai đến ba năm nữa, nhưng nếu trị liệu trễ… có lẽ chỉ còn lại có một năm.”
“À, còn có một năm. Còn dài hơn tôi nghĩ nữa.” Ngữ điệu cô nâng cao lên, tựa hồ tâm trạng rất tốt, nhưng Dư Quả lại nghe ra, giọng điệu như trút được gánh nặng ấy mang theo chút khó chịu. Cô ấy chỉ ra vẻ thoải mái để làm cô yên lòng, không cần lo lắng cho cô ấy khi biết được sự thật mình sắp chết.
“Cô…”
“Tôi không sao, kỳ thật mạng này vốn tìm lại từ Quỷ Môn Quan rồi. Mắc bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng mà còn có thể sống lâu như vậy, trưởng thành như thế này nữa đã xem như kỳ tích rồi không phải sao?” Cô cười khẽ.
“Cô nhanh chóng sắp xếp nằm viện đi, tôi sẽ tận lực giúp cô chữa trị .” Dư Quả tiếp tục đọc lời thoại bác sĩ.
“Ha ha” cô cười nhẹ, không nói gì nữa, bởi vì giờ phút này trong lòng cô đã có quyết định, cô phải rời khỏi nơi này, rời khỏi trấn nhỏ cô đã sinh sống mười mấy năm, cô muốn ra bên ngoài để hưởng thụ thế giới thú vị đầy màu sắc.
Dư Quả là tác giả bộ tiểu thuyết tác giả này nên tất nhiên biết đây là lúc Hàn Lâm Nhi hạ quyết tâm muốn trốn đi. Hai mắt cô nhìn Cố An Kỳ sáng lên, tựa hồ tràn ngập kỳ vọng vào tương lai, cuối cùng thì cô cũng thừa nhận thất bại rồi. Không thể không nói, tuy cô không thích Cố An Kỳ, nhưng cô ấy đúng là diễn viên giỏi, cũng rất thích hợp với nhân vật Hàn Lâm Nhi.
Chủ yếu là, lời kịch của cô vừa nói, không những không sai một chữ mà cách diễn cũng rất phù hợp. Giống như cô đã sớm thuộc lòng tình tiết, lời thoại trong câu chuyện.