“Buông tay!” Cố An Kỳ cau mày, lạnh lùng nhìn tay Hàn Dịch Phong đang cầm tay mình, dường như không muốn nói gì thêm nữa nên chỉ nói đúng một câu duy nhất.
Hàn Dịch Phong thấy Cố An Kỳ lạnh lùng, lửa giận dường như lại càng cháy dữ dội, không những không buông tay mà còn cầm chặt hơn.
“Hàn Dịch Phong!” Cố An Kỳ cau mày, bàn tay chưa hoàn toàn hồi phục bắt đầu hơi hơi đau đớn. Cô cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Dịch Phong.
“Anh muốn tính toán với tôi đúng không, được, tôi tính rõ ràng với anh bây giờ luôn.” Cố An Kỳ bỏ tay của Hàn Dịch Phong ra.
“Một lần tôi bị điện giật nên ngất xỉu ở studio, sau đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu, lúc đó anh ở đâu? Tay tôi bị bỏng nghiêm trọng, bị người xấu hành hạ, lúc đó anh ở đâu?” Giọng nói Cố An Kỳ ngày càng cao, “Đừng nói đến thăm, ngay cả một câu hỏi thăm anh cũng không có. Hàn Dịch Phong, Cố An Kỳ tôi là người, không phải thú cưng của anh mà anh gọi đến thì đến, bảo đi thì đi.”
Cố An Kỳ tức đến điên người, lời nói cũng không lưu tình. Cô không phải vì mình, mà cảm thấy không đáng giá thay cho chủ nhân thân thể này.
Nếu Hàn Dịch Phong quả thực có quan hệ thân mật với cô ấy, sau nhiều chuyện xảy ra như vậy nhưng cũng không giúp đỡ, chỉ thờ ơ đứng nhìn, sao không khiến người ta khổ sở, thất vọng đây?
“Em…” Hàn Dịch Phong dường như muốn nói cái gì đó lại bị Cố An Kỳ cắt ngang.
“Đừng nói với tôi là anh không có thời gian” Cố An Kỳ bình tĩnh nói, “Nói thật với anh, lần bị điện giật ảnh hưởng đến trí não của tôi, vì vậy có rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ. Trong đó… Cũng bao gồm cả anh.”
“An Kỳ, em đang nói đùa phải không…” Vẻ mặt Hàn Dịch Phong cổ quái, cười cũng gượng ép.
“Tôi không nói đùa với anh, Hàn Dịch Phong tiên sinh.” Cố An Kỳ lạnh nhạt nói. Từ lúc Hàn Dịch Phong kéo cô lại thì lửa giận trong lòng cô đã bị châm lên, cô cũng hiểu, dao sắc chặt đay rối, phải nhanh chóng xử lý mối quan hệ loạn tùng phèo này trước rồi nói sau.
Mặc kệ chủ nhân thân thể này mê luyến Hàn Dịch Phong bao nhiêu, cô, hiện tại cô không hề có chút thiện cảm nào với anh ta, không cần nói đến hẹn hò.
“Cuộc họp quảng cáo sắp bắt đầu rồi, xin thứ lỗi.” Tâm trạng Cố An Kỳ hơi kém, thờ ơ đi qua anh ta.
Hàn Dịch Phong vẫn đang bị vây trong trạng thái khiếp sợ, chưa thể hoàn hồn. Anh không đoán được lần điện giật đó lại gây ra tổn thương lớn như vậy với Cố An Kỳ. Anh thừa nhận lúc ấy anh đang tức giận, cộng thêm việc nghe nói ngay hôm sau Cố An Kỳ đã ra viện nên cũng không để trong lòng, nhưng sao anh biết được tình trạng của Cố An Kỳ lại tồi tệ đến mức đó chứ? Chuyện tay Cố An Kỳ bị bỏng ồn ào một thời gian nên tất nhiên anh biết, lúc ấy anh không nhắn tin, gọi điện hỏi thăm cô ư ? Không ai nghe máy thì bảo anh phải làm sao? Sao cô lại nghĩ anh chưa từng gọi điện chứ?
Hàn Dịch Phong không biết tâm trạng hiện giờ mình ra sao, chỉ cảm thấy Cố An Kỳ điềm tĩnh ngượng ngùng từng hẹn hò với mình đã biến mất rồi, hiện tại cô chỉ là người xa lạ có bề ngoài tương tự mà thôi. Hàn Dịch Phong nhìn bóng dáng Cố An Kỳ rời đi, mấp máy môi, nhưng lời nói vẫn không thể ra khỏi miệng.
Cố An Kỳ không ở lại chờ Chu Á Kiệt mà tự mình đến phòng họp trước.
Trước khi mở màn 3 phút Chu Á Kiệt mới vào phòng họp, thấy Cố An Kỳ đã ở đây anh nhẹ nhàng thở ra.
“Sao đột nhiên cô lại đi?” Chu Á Kiệt khẽ hỏi.
“Không có gì, nhìn thấy vài người không muốn gặp mà thôi.” Cố An Kỳ lạnh lùng trả lời, trên mặt cũng không có cảm xúc dư thừa.
Cuộc họp được bắt đầu rất nhanh chóng, sau khi diễn ra một nửa Hàn Dịch Phong mới đến, vẻ mặt ảm đạm, dường như tâm trạng rất kém. Anh thường ném tới vài ánh mắt nhưng đều bị Cố An Kỳ làm lơ. Cố An Kỳ vừa cẩn thận nghe những lời người chủ trì cuộc họp nói, đồng thời tốc ký nhanh trong đầu.
“Quảng cáo được chia làm ba phần, điểm này tôi tin các vị cũng đã nghe nói.” Người chủ trì chậm rãi giải thích, “Chủ đề cho ba phần quảng cáo chúng tôi đã xác định xong, chính là tình yêu của cô bé lọ lem. Tuần sau sẽ bắt đầu phát sóng quảng cáo, trong khoảng thời gian đó mong các vị chăm sóc tốt làn da của mình. Sau khi tiến hành quay và cắt thì thứ hai tuần sau quảng cáo sẽ được tung lên mạng, sau đó tiến hành bình chọn qua Internet, điện thoại di động. Bình chọn diễn ra trong ba tuần, người có số phiếu cao nhất sẽ giành được vị trí đại diện.”
Cố An Kỳ gật gật đầu, trong lòng cô biết rất rõ tầm quan trọng của quảng cáo lần này.
“Phần này là của Nhâm Tĩnh Thu tiểu thư, phần này của Cố An Kỳ tiểu thư, còn đây là của Đường Tâm Tâm tiểu thư .” Ba người Cố An Kỳ nhìn cái túi nhỏ được đưa đến, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Cố An Kỳ mở ra túi hồ sơ, phát hiện bên trong là một chồng nhân dân tệ, trong lòng lại hiện vài dấu chấm hỏi. Đột nhiên phát tiền cho bọn cô làm gì?
“Đây là kinh phí của các vị dùng cho buổi quay lần này. Chủ đề là cô bé lọ lem, vì vậy kinh phí cho quảng cáo lần này chỉ giới hạn trong túi hồ sơ đó. Nên sử dụng như thế nào mong các vị cẩn thận cân nhắc. Kinh phí cho ba phần là bằng nhau, mong các vị không cần lo lắng vấn đề bất công.”
Cố An Kỳ nhìn ánh mắt người chủ trì, khóe miệng nhàn nhã cong lên.
Công bằng… thế sao? Đúng là nghiêm túc. Cái này có tồn tại ư?
Cố An Kỳ cười không nói gì, khóe miệng dường như trào phúng. Mặc dù bề ngoài kinh phí ba người là giống nhau nhưng trên thực tế, cô có chênh lệch rất lớn với hai người kia. Có thể nói ngay từ đầu, cô đã ở trong trạng thái bất lợi. Chênh lệch giữa họ không phải tiền bạc, mà là mối quan hệ.
Dùng số kinh phí đó để quay một quảng cáo hàng đầu là chuyện không thể nào, số tiền thuê nhân viên, mời đạo diễn đã vượt xa con số đó, chưa kể đến chuyện phải thuê phông nền, kí hợp đồng thuê địa điểm. Muốn quay xong quảng cáo này thì kinh phí chắc chắn phải vượt chỉ tiêu. Để tiết kiệm kinh phí, vậy chắc chắn phải tận dụng hết các mối quan hệ, cố gắng khuyên người đó bớt tiền công, chỉ lấy giá hữu nghị.
Không phải ai cũng được giá hữu nghị, chẳng những quen biết mà còn phải từng hợp tác với nhau. Điều này không thành vấn đề với Đường Tâm Tâm và Nhâm Tĩnh Thu. Nhâm Tĩnh Thu thì không cần phải nói, cô ra mắt đã nhiều năm, trong giới cũng coi như có uy tín nên tất nhiên sẽ quen biết với không ít người, mà Đường Tâm Tâm cũng không đơn giản, dáng vẻ ngọt ngào dễ lấy lòng người khác, tuy mới ra mắt không lâu nhưng số người quen biết cũng không phải là ít. So với hai người họ, Cố An Kỳ quả thật mệt mỏi hơn nhiều.
Cố An Kỳ liếc nhìn Đường Tâm Tâm bên cạnh, quả nhiên, ý cười trên mặt cô ta dường như không kiềm chế được mà bộc lộ ra ngoài.
Trong các ứng cử viên, người làm Đường Tâm Tâm đau đầu nhất chính là Cố An Kỳ. Không phải Cố An Kỳ quá nổi tiếng hay quá nhiều người hâm mộ, cô chỉ đơn giản cảm thấy Cố An Kỳ rất khó đối phó. Cô liên tục ngáng chân Cố An Kỳ hai lần nhưng không lần nào có hiệu quả. Đôi mắt nâu của Cố An Kỳ dường như có thể nhìn thấy suy nghĩ của cô, luôn có thể không dấu vết tránh thoát khỏi những bất lợi.
Không thể không nói, Cố An Kỳ luôn tạo cho Đường Tâm Tâm một cảm giác không thể chọc vào. Cô cẩn thận sâu sắc, mặc dù nhìn không ra nhưng chắc chắn đó là người tâm tư rất nặng. So với Nhâm Tĩnh Thu khá đơn giản, ngay thẳng chính trực, Đường Tâm Tâm cảm thấy Cố An Kỳ khó đối phó hơn nhiều. Tâm tư Cố An Kỳ vô cùng linh hoạt, trầm tĩnh không dễ nghe theo người khác sắp đặt, điều quan trọng nhất là diễn xuất của cô ấy rất xuất sắc. Đường Tâm Tâm không phải người tự đại, cô không tự kỷ đến mức mù quáng mà cảm thấy mình diễn tốt nhất, cô đã được lĩnh giáo bản lĩnh của Cố An Kỳ, màn biểu diễn trên sân khấu lần trước, nói thật, khiến cô vô cùng rung động.
Nếu chỉ so về diễn xuất, đúng là cô không bằng Cố An Kỳ, chẳng qua quảng cáo lần này không phải chỉ so diễn xuất, không phải sao?
Cái cần so lần này là làm sao đầu tư ít nhất những thu được lợi nhuận nhiều nhất cũng như các mối quan hệ và độ nổi tiếng. Trong giới giải trí Cố An Kỳ không có nhiều mối quan hệ, muốn so với cô ư? Ha, còn kém xa lắm. Tuy rằng đáng tiếc, nhưng mà Cố An Kỳ, cô chắc chắn sẽ không có cơ hội trở mình đâu.
Đường Tâm Tâm ném cho Cố An Kỳ cái nhìn đầy “thân thiện”, chẳng qua khóe mắt không giấu nổi sự đắc ý, Cố An Kỳ chống lại ánh mắt cô ta, nhàn nhã nghiêng đầu, cười lại một cái.
Sau đó cuộc họp giải thích vài quy tắc, Cố An Kỳ cẩn thận ngồi nghe. Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, Nhâm Tĩnh Thu mang theo trợ lý đi qua Cố An Kỳ: “Tôi chắc chắn sẽ không thua dưới tay người ti bỉ như cô.”
Cố An Kỳ lắc lắc đầu, chặn đường đi của Nhâm Tĩnh Thu: “Nhâm tiểu thư, tôi nghĩ có một số việc tôi phải nói rõ. Mặc dù tôi không tự xưng là chính nhân quân tử gì đó, nhưng trò lần trước cô mà cô nhắc tới tôi không hề có hứng thú làm. Cô tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, tôi chỉ muốn nói, mấy tin đồn này không phải do Cố An Kỳ tôi đi nhiều chuyện. Nếu tôi có ý kiến với cô tôi sẽ nói thẳng, không thèm lén lút nói xấu sau lưng.”
Nhâm Tĩnh Thu nghiêng người, quay đầu đánh giá Cố An Kỳ khoảng hơn mười giây, dường như đang xác nhận lại cái gì đó rồi mới nói: “Tôi tạm thời tin lời cô, nhưng vị trí người đại diện lần này tôi nhất định phải giành được.”
“Tôi cũng không dễ dàng nhận thua đâu.” Cố An Kỳ cười cười, khóe miệng cong lên.
Nhâm Tĩnh Thu phải giành được nó, cô không phải cũng thế sao? Điều kiện kém hơn họ thì sao? Xuất phát điểm thấp hơn người khác thì đã sao? Rất nhiều lúc tiền bạc không giải quyết được vấn đề, quan trọng nhất vẫn là đầu óc.
Cố An Kỳ nhìn ngựa xe như nước* ngoài cửa sổ, lặng lẽ nheo mắt lại. Vị trí người đại diện này, cho dù thế nào cô cũng phải giành về tay!
(* nguyên văn 车水马龙: ý chỉ đường phố nhộn nhịp, đông đúc)
“Buông tay!” Cố An Kỳ cau mày, lạnh lùng nhìn tay Hàn Dịch Phong đang cầm tay mình, dường như không muốn nói gì thêm nữa nên chỉ nói đúng một câu duy nhất.
Hàn Dịch Phong thấy Cố An Kỳ lạnh lùng, lửa giận dường như lại càng cháy dữ dội, không những không buông tay mà còn cầm chặt hơn.
“Hàn Dịch Phong!” Cố An Kỳ cau mày, bàn tay chưa hoàn toàn hồi phục bắt đầu hơi hơi đau đớn. Cô cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Dịch Phong.
“Anh muốn tính toán với tôi đúng không, được, tôi tính rõ ràng với anh bây giờ luôn.” Cố An Kỳ bỏ tay của Hàn Dịch Phong ra.
“Một lần tôi bị điện giật nên ngất xỉu ở studio, sau đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu, lúc đó anh ở đâu? Tay tôi bị bỏng nghiêm trọng, bị người xấu hành hạ, lúc đó anh ở đâu?” Giọng nói Cố An Kỳ ngày càng cao, “Đừng nói đến thăm, ngay cả một câu hỏi thăm anh cũng không có. Hàn Dịch Phong, Cố An Kỳ tôi là người, không phải thú cưng của anh mà anh gọi đến thì đến, bảo đi thì đi.”
Cố An Kỳ tức đến điên người, lời nói cũng không lưu tình. Cô không phải vì mình, mà cảm thấy không đáng giá thay cho chủ nhân thân thể này.
Nếu Hàn Dịch Phong quả thực có quan hệ thân mật với cô ấy, sau nhiều chuyện xảy ra như vậy nhưng cũng không giúp đỡ, chỉ thờ ơ đứng nhìn, sao không khiến người ta khổ sở, thất vọng đây?
“Em…” Hàn Dịch Phong dường như muốn nói cái gì đó lại bị Cố An Kỳ cắt ngang.
“Đừng nói với tôi là anh không có thời gian” Cố An Kỳ bình tĩnh nói, “Nói thật với anh, lần bị điện giật ảnh hưởng đến trí não của tôi, vì vậy có rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ. Trong đó… Cũng bao gồm cả anh.”
“An Kỳ, em đang nói đùa phải không…” Vẻ mặt Hàn Dịch Phong cổ quái, cười cũng gượng ép.
“Tôi không nói đùa với anh, Hàn Dịch Phong tiên sinh.” Cố An Kỳ lạnh nhạt nói. Từ lúc Hàn Dịch Phong kéo cô lại thì lửa giận trong lòng cô đã bị châm lên, cô cũng hiểu, dao sắc chặt đay rối, phải nhanh chóng xử lý mối quan hệ loạn tùng phèo này trước rồi nói sau.Mặc kệ chủ nhân thân thể này mê luyến Hàn Dịch Phong bao nhiêu, cô, hiện tại cô không hề có chút thiện cảm nào với anh ta, không cần nói đến hẹn hò.
“Cuộc họp quảng cáo sắp bắt đầu rồi, xin thứ lỗi.” Tâm trạng Cố An Kỳ hơi kém, thờ ơ đi qua anh ta.
Hàn Dịch Phong vẫn đang bị vây trong trạng thái khiếp sợ, chưa thể hoàn hồn. Anh không đoán được lần điện giật đó lại gây ra tổn thương lớn như vậy với Cố An Kỳ. Anh thừa nhận lúc ấy anh đang tức giận, cộng thêm việc nghe nói ngay hôm sau Cố An Kỳ đã ra viện nên cũng không để trong lòng, nhưng sao anh biết được tình trạng của Cố An Kỳ lại tồi tệ đến mức đó chứ? Chuyện tay Cố An Kỳ bị bỏng ồn ào một thời gian nên tất nhiên anh biết, lúc ấy anh không nhắn tin, gọi điện hỏi thăm cô ư ? Không ai nghe máy thì bảo anh phải làm sao? Sao cô lại nghĩ anh chưa từng gọi điện chứ?
Hàn Dịch Phong không biết tâm trạng hiện giờ mình ra sao, chỉ cảm thấy Cố An Kỳ điềm tĩnh ngượng ngùng từng hẹn hò với mình đã biến mất rồi, hiện tại cô chỉ là người xa lạ có bề ngoài tương tự mà thôi. Hàn Dịch Phong nhìn bóng dáng Cố An Kỳ rời đi, mấp máy môi, nhưng lời nói vẫn không thể ra khỏi miệng.
Cố An Kỳ không ở lại chờ Chu Á Kiệt mà tự mình đến phòng họp trước.
Trước khi mở màn 3 phút Chu Á Kiệt mới vào phòng họp, thấy Cố An Kỳ đã ở đây anh nhẹ nhàng thở ra.
“Sao đột nhiên cô lại đi?” Chu Á Kiệt khẽ hỏi.
“Không có gì, nhìn thấy vài người không muốn gặp mà thôi.” Cố An Kỳ lạnh lùng trả lời, trên mặt cũng không có cảm xúc dư thừa.
Cuộc họp được bắt đầu rất nhanh chóng, sau khi diễn ra một nửa Hàn Dịch Phong mới đến, vẻ mặt ảm đạm, dường như tâm trạng rất kém. Anh thường ném tới vài ánh mắt nhưng đều bị Cố An Kỳ làm lơ. Cố An Kỳ vừa cẩn thận nghe những lời người chủ trì cuộc họp nói, đồng thời tốc ký nhanh trong đầu.
“Quảng cáo được chia làm ba phần, điểm này tôi tin các vị cũng đã nghe nói.” Người chủ trì chậm rãi giải thích, “Chủ đề cho ba phần quảng cáo chúng tôi đã xác định xong, chính là tình yêu của cô bé lọ lem. Tuần sau sẽ bắt đầu phát sóng quảng cáo, trong khoảng thời gian đó mong các vị chăm sóc tốt làn da của mình. Sau khi tiến hành quay và cắt thì thứ hai tuần sau quảng cáo sẽ được tung lên mạng, sau đó tiến hành bình chọn qua Internet, điện thoại di động. Bình chọn diễn ra trong ba tuần, người có số phiếu cao nhất sẽ giành được vị trí đại diện.”
Cố An Kỳ gật gật đầu, trong lòng cô biết rất rõ tầm quan trọng của quảng cáo lần này.
“Phần này là của Nhâm Tĩnh Thu tiểu thư, phần này của Cố An Kỳ tiểu thư, còn đây là của Đường Tâm Tâm tiểu thư .” Ba người Cố An Kỳ nhìn cái túi nhỏ được đưa đến, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Cố An Kỳ mở ra túi hồ sơ, phát hiện bên trong là một chồng nhân dân tệ, trong lòng lại hiện vài dấu chấm hỏi. Đột nhiên phát tiền cho bọn cô làm gì?
“Đây là kinh phí của các vị dùng cho buổi quay lần này. Chủ đề là cô bé lọ lem, vì vậy kinh phí cho quảng cáo lần này chỉ giới hạn trong túi hồ sơ đó. Nên sử dụng như thế nào mong các vị cẩn thận cân nhắc. Kinh phí cho ba phần là bằng nhau, mong các vị không cần lo lắng vấn đề bất công.”
Cố An Kỳ nhìn ánh mắt người chủ trì, khóe miệng nhàn nhã cong lên.
Công bằng… thế sao? Đúng là nghiêm túc. Cái này có tồn tại ư?
Cố An Kỳ cười không nói gì, khóe miệng dường như trào phúng. Mặc dù bề ngoài kinh phí ba người là giống nhau nhưng trên thực tế, cô có chênh lệch rất lớn với hai người kia. Có thể nói ngay từ đầu, cô đã ở trong trạng thái bất lợi. Chênh lệch giữa họ không phải tiền bạc, mà là mối quan hệ.
Dùng số kinh phí đó để quay một quảng cáo hàng đầu là chuyện không thể nào, số tiền thuê nhân viên, mời đạo diễn đã vượt xa con số đó, chưa kể đến chuyện phải thuê phông nền, kí hợp đồng thuê địa điểm. Muốn quay xong quảng cáo này thì kinh phí chắc chắn phải vượt chỉ tiêu. Để tiết kiệm kinh phí, vậy chắc chắn phải tận dụng hết các mối quan hệ, cố gắng khuyên người đó bớt tiền công, chỉ lấy giá hữu nghị.
Không phải ai cũng được giá hữu nghị, chẳng những quen biết mà còn phải từng hợp tác với nhau. Điều này không thành vấn đề với Đường Tâm Tâm và Nhâm Tĩnh Thu. Nhâm Tĩnh Thu thì không cần phải nói, cô ra mắt đã nhiều năm, trong giới cũng coi như có uy tín nên tất nhiên sẽ quen biết với không ít người, mà Đường Tâm Tâm cũng không đơn giản, dáng vẻ ngọt ngào dễ lấy lòng người khác, tuy mới ra mắt không lâu nhưng số người quen biết cũng không phải là ít. So với hai người họ, Cố An Kỳ quả thật mệt mỏi hơn nhiều.
Cố An Kỳ liếc nhìn Đường Tâm Tâm bên cạnh, quả nhiên, ý cười trên mặt cô ta dường như không kiềm chế được mà bộc lộ ra ngoài.
Trong các ứng cử viên, người làm Đường Tâm Tâm đau đầu nhất chính là Cố An Kỳ. Không phải Cố An Kỳ quá nổi tiếng hay quá nhiều người hâm mộ, cô chỉ đơn giản cảm thấy Cố An Kỳ rất khó đối phó. Cô liên tục ngáng chân Cố An Kỳ hai lần nhưng không lần nào có hiệu quả. Đôi mắt nâu của Cố An Kỳ dường như có thể nhìn thấy suy nghĩ của cô, luôn có thể không dấu vết tránh thoát khỏi những bất lợi.
Không thể không nói, Cố An Kỳ luôn tạo cho Đường Tâm Tâm một cảm giác không thể chọc vào. Cô cẩn thận sâu sắc, mặc dù nhìn không ra nhưng chắc chắn đó là người tâm tư rất nặng. So với Nhâm Tĩnh Thu khá đơn giản, ngay thẳng chính trực, Đường Tâm Tâm cảm thấy Cố An Kỳ khó đối phó hơn nhiều. Tâm tư Cố An Kỳ vô cùng linh hoạt, trầm tĩnh không dễ nghe theo người khác sắp đặt, điều quan trọng nhất là diễn xuất của cô ấy rất xuất sắc. Đường Tâm Tâm không phải người tự đại, cô không tự kỷ đến mức mù quáng mà cảm thấy mình diễn tốt nhất, cô đã được lĩnh giáo bản lĩnh của Cố An Kỳ, màn biểu diễn trên sân khấu lần trước, nói thật, khiến cô vô cùng rung động.
Nếu chỉ so về diễn xuất, đúng là cô không bằng Cố An Kỳ, chẳng qua quảng cáo lần này không phải chỉ so diễn xuất, không phải sao?
Cái cần so lần này là làm sao đầu tư ít nhất những thu được lợi nhuận nhiều nhất cũng như các mối quan hệ và độ nổi tiếng. Trong giới giải trí Cố An Kỳ không có nhiều mối quan hệ, muốn so với cô ư? Ha, còn kém xa lắm. Tuy rằng đáng tiếc, nhưng mà Cố An Kỳ, cô chắc chắn sẽ không có cơ hội trở mình đâu.
Đường Tâm Tâm ném cho Cố An Kỳ cái nhìn đầy “thân thiện”, chẳng qua khóe mắt không giấu nổi sự đắc ý, Cố An Kỳ chống lại ánh mắt cô ta, nhàn nhã nghiêng đầu, cười lại một cái.
Sau đó cuộc họp giải thích vài quy tắc, Cố An Kỳ cẩn thận ngồi nghe. Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, Nhâm Tĩnh Thu mang theo trợ lý đi qua Cố An Kỳ: “Tôi chắc chắn sẽ không thua dưới tay người ti bỉ như cô.”
Cố An Kỳ lắc lắc đầu, chặn đường đi của Nhâm Tĩnh Thu: “Nhâm tiểu thư, tôi nghĩ có một số việc tôi phải nói rõ. Mặc dù tôi không tự xưng là chính nhân quân tử gì đó, nhưng trò lần trước cô mà cô nhắc tới tôi không hề có hứng thú làm. Cô tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, tôi chỉ muốn nói, mấy tin đồn này không phải do Cố An Kỳ tôi đi nhiều chuyện. Nếu tôi có ý kiến với cô tôi sẽ nói thẳng, không thèm lén lút nói xấu sau lưng.”
Nhâm Tĩnh Thu nghiêng người, quay đầu đánh giá Cố An Kỳ khoảng hơn mười giây, dường như đang xác nhận lại cái gì đó rồi mới nói: “Tôi tạm thời tin lời cô, nhưng vị trí người đại diện lần này tôi nhất định phải giành được.”
“Tôi cũng không dễ dàng nhận thua đâu.” Cố An Kỳ cười cười, khóe miệng cong lên.
Nhâm Tĩnh Thu phải giành được nó, cô không phải cũng thế sao? Điều kiện kém hơn họ thì sao? Xuất phát điểm thấp hơn người khác thì đã sao? Rất nhiều lúc tiền bạc không giải quyết được vấn đề, quan trọng nhất vẫn là đầu óc.
Cố An Kỳ nhìn ngựa xe như nước* ngoài cửa sổ, lặng lẽ nheo mắt lại. Vị trí người đại diện này, cho dù thế nào cô cũng phải giành về tay!
(* nguyên văn 车水马龙: ý chỉ đường phố nhộn nhịp, đông đúc)