* Thành Đô là một thành phố tại tây nam Trung Quốc, tỉnh lỵ tỉnh Tứ Xuyên, là thành phố thuộc tỉnh, đông dân thứ năm Trung Quốc (2005). Thành Đô là một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương quan trọng của Trung Quốc. Hơn 4000 năm trước, nền văn hóa Kim Sa (Jinsha) thời kỳ đồ đồng được thiết lập tại khu vực này. Đồng bằng màu mỡ Thành Đô được gọi là “Thiên Phủ Chi Quốc”, có nghĩa là “đất nước thiên đường”.
Trời đêm quang đãng, sao dày đặc, một chiếc máy bay tư nhân yên lặng khởi hành ở sân bay Florence. Máy bay được thiết kế như một ngôi nhà hai tầng, Seven đi vào phòng bếp, nhìn thấy cô mặc một quần áo màu trắng, như một tinh linh xinh đẹp không nhiễm bụi trần. Tinh linh đang khom lưng, nửa thân thể đều đang vùi trong tủ lạnh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Sao lại không có trứng gà?” Vẻ mặt ấy ngữ khí ấy, như là cô vợ tân hôn nghiêm khắc chất vấn chồng mình: “Sao lại không có tiền gửi ở ngân hàng?” Seven tỉnh mộng.
Hắn chạy qua ôm cô vào ngực, thân thể mảnh mai mềm mại, mái tóc có hương vị cam tự nhiên, hơi ngọt cùng thô ráp nhưng lại thấm vào trong ruột gan, đây là cô vợ mới cưới của hắn.
Từ khi cô xuất hiện trên sàn catwalk đến hơn một giờ sau, họ đã kết thúc hôn lễ, cô dâu cũng bị hắn vách lên vai trước mặt mọi người lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật. Hắn khẩn cấp vội vã, thậm chí không chờ được tiếng chuông 12 giờ ngân vang, nên quyết định cử hành hôn lễ ngay tức khắc…Từ khi quen nhau đến nay, chỉ có hiện tại hắn mới có cảm giác chân thực.
Người trong lòng ôm cổ hắn, dịu dàng dựa vào trong ngực hắn, ôm rất lâu, sau đó cô dịu dàng đẩy đẩy hắn nói: “Em đói.” Một câu nói nhắc nhở hắn, hắn đã đói từ rất lâu rồi.
Hắn cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng trằn trọc, thâm nhập ngọt ngào, triền miên cùng nhau. Nếu như có người thấy, sẽ cảm giác được đây là giây phút cực kỳ lãng mạng, cô dâu xinh đẹp ngẩng đầu nhận nụ hôn của chú rể, dưới cộ lộ ra những đường cong tao nhã, áo cưới trắng tinh như những đám mây, còn cô thì như nằm giữa những đám mây, thân thể mềm mại không xương, toát ra hạnh phúc ngọt ngào.
Chris từng nói, hôn môi là chuyện người yêu nhau mới làm, mỗi khi cô đều bị hôn đến đầu hoa mắt choáng, hưởng thụ sự mềm mại trong lòng một lúc lâu, Seven liền nghĩ đến câu nói này của cô.
Ôm cô ngồi trên bệ bếp, mặt đá cẩm thạch khiến cô cảm thấy hơi lạnh, xê dịch cái mông nhỏ, nhưng sau đó hai tay nhanh chóng bị hắn cố định không thể động đậy.
Cô cúi đầu, làn môi đỏ rực bị hắn mổ vào liên tục, quần áo bằng lụa bị hắn cởi bỏ, hai con thỏ non mềm nhảy ra, rơi vào trong tay hắn, dưới sự xoa nắn của hắn mà trở nên duyên dáng yêu kiều. Áo cũng không cởi ra hoàn toàn, một miếng vải lụa mỏng che trước ngực, nổi lên hai đóa anh đào xinh đẹp.
Hình ảnh hương sắc này kích thích hắn thật mạnh, hắn cúi đầu hận không thể hung hăng cắn từng miếng, bàn tay vội vã dò xét giữa hai chân của cô, gặp trở ngại liền muốn xé bỏ. Cô ngăn cản đúng lúc, mắng hắn một tiếng dã man, cô hơi đứng dậy, mang quần lụa cùng áo lót cởi xuống, ngượng ngùng hơi tách chân ra. Chiếc quần lụa màu trắng bị kéo xuống đến bắp đùi, tầng tầng lớp lớp cánh hoa hiện ra bảo vệ nhụy hoa ngượng ngùng ướt đẫm.
Mắt hắn đỏ cháy, quỳ một gối, môi miệng hướng về mật hoa hương phấn. Cô dồn sức đánh hắn một cái, rên rỉ thất thanh, mủi chân kéo căng, đầu ngón non nớt cong lên, bất lực lơ lửng trong không trung, chờ đợi ai đó đến cứu. Rốt cuộc hắn cũng buông tha đày đọa cô, chậm rãi tiến vào thân thể cô, cô thở ra một hơi. Hắn thăm dỏ một nửa rồi lại chọc đến đáy, như thế lặp đi lặp lại mấy lần thì rút ra, chỉ để ở cửa nhẹ nhàng vuốt ve khiến cô vừa nhột vừa tê, thân thể không tự giác mà hướng về phía hắn, hắn lại rút lui.
“Ừ?” Cô nghiêng khóe mắt nhìn hắn, ánh mắt có sự quyến rĩ, như con mèo cao quý lười nhác. Hai mắt hắn đã sớm đỏ bừng, thở ra từng luồng khí tại chóp mũi của cô, nóng bỏng đến ngứa ngáy, hắn hỏi: “Muốn anh sao?”
Cô không đáp, thân thể nhỏ nhắn lại cọ sát về phía hắn, hắn cắn răng ra lệnh nói: “Nói em muốn anh!”
“Anh muốn em.” Cô lầu bầu lẩm bẩm như con vẹt.
Cánh tay hắn căng thẳng, ngậm chặt dái tai mềm mại của cô, đầu lưỡi liếm vào trong, cô run lên kịch liệt, trong bụng có một dòng nước ấm chảy thẳng xuống dưới, bắp đùi kẹp chặt eo của hắn, đôi tay lung tay vò lấy áo sơ mi của hắn, trên khuôn ngực trần của hắn vẫn còn, CL, sao nó vẫn ở đây, chẳng lẽ hắn không tắm rửa sao…Ý thức dần mơ hồ, cô vươn đầu lưỡi ra liếm…
Lại nghe thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, thân dưới bị hắn hung hăng xỏ xuyên, cô cắn lên ngực hắn theo nhịp xâm nhập của hắn, khớp hàm căng thẳng dần buông lỏng, buông lỏng…Cuối cùng cô hiểu rõ một chuyện, chữ CL trên lồng ngực hắn không phải là do trước kia cô viết lên, bởi vì nó không phai màu…
Sau khi mệt mỏi đến mức tận cùng, hắn mang cô lên giường, đặt một cốc sữa bò ấm áp trước mặt, cô liền ừng ực uống hết rồi liếm môi nhìn hắn. Hắn suy nghĩ rồi lấy ra một giỏ bách cookie, cô mới ăn được có bốn cái bánh thì hắn đã thu cái giỏ lại. Cô nghi hoặc nhìn hắn, muốn hỏi vì sao không cho cô ăn.
Hắn lấy bàn tay lau nhẹ vụn bánh còn dính bên khóe môi của cô: “Còn hơn ba giờ nữa sẽ đến, nơi đó có rất nhiều đồ ăn ngon, anh sợ em ăn quá no đến đó sẽ không ăn được.”
“Nơi nào?” Đến nay cô vẫn không biết của kỳ trăng mặt, nơi nào mà thức ăn ngon nhỉ?
Hắn tươi cười ôm cô vào ngực, hôn trán của cô: “Ngoan ngoãn ngủ một lát, tỉnh lại sẽ biết.”
Ba giờ sau, khi Chris đứng trong sân bay nhộn nhịp thì cảm thấy như đang ở trong giấc mộng. Xung quanh toàn là chữ Trung Quốc, bên tai tràn đầy giọng nói quê hương, đám người bên cạnh vội vàng như nước chảy, mắt đen, da vàng…
Đầu Chris ong ong, như nằm mơ: “Đây là đâu?”
“Thành Đô.”
Cô vô thức xoay người rời đi lại bị Seven ôm vào ngực, Chris giãy dụa rống hắn: “Không phải nơi này! Trên mấy cái thẻ không có nơi này!”
Seven dịu dàng vuốt ve lưng của cô, dịu dàng dỗ dành bên tai: “Nhưng nơi này là nơi em nghĩ đến nhiều nhất, đặc biệt là hiện tại, đúng không?”
Chris ngây ngốc hồi lâu, sau đó không nói chuyện, Seven nhẹ nhàng hôn lên trán của cô: “Có anh, đừng sợ.”
Nếu như nói điều gì có thể đánh bại sự do dự của Chris, không phải thức ăn ngon thì còn là cái gì, Nếu như nói còn có cái gì có thể đánh mất Chris do dự, như vậy không phải mỹ thực còn có thể là gì, cái gọi là “Ăn tại trung quốc, vị tại Tứ Xuyên”, món cay Tứ Xuyên là một trong bốn món ăn trong từ điển ẩm thực Trung Quốc, chủng loại phong phú với các loại món ăn cùng lẩu quen thuộc. Nhìn những tấm biển rực rỡ muôn màu của cửa hàng ăn uống lướt qua ngoài cửa xe, hơi thở quê hương quen thuộc len lỏi trong từng khu phố, rốt cuộc Chris cũng bị sự thèm ăn trong bụng đánh bại.
Từ đầu thỏ cay đến tay rồng, từ bánh ngọt trứng hồng đến lúa mạch thủy tinh, từ miếng chua cay đến chè trôi nước…Seven chân chính chứng kiến được thực lực của cô vợ, cuối cùng nhìn thấy cô ăn không vô nữa, nhưng vẫn phải đồng ý đóng gói cho cô một cái lẩu mang về thì cô mới chịu từ bỏ.
Ăn quá no lại có chút mệt mỏi, Chris lên xe liền ngủ, lúc tỉnh lại thì trời đã đầy nắng chiều, xe ngừng ở một khu nhà ở, trùng trùng lớp lớp những tòa nhà cao tầng xếp hàng ngay thẳng, mặt tường nửa cũ nửa mới, xung quanh người thì dắt chó đi ven đường, còn có mấy người già ở trong công viên chơi mạt chượt, thỉnh thoảng lại có mấy học sinh tiểu học mang cái cặp sách nặng trĩu chạy qua: “Đánh đi, đánh đi, đánh đi.” “Hahahahahaha!” Tiếng cười trẻ thơ theo gió bay xa, trong lòng cô lại tràn đầy trống rỗng, không thể phân biệt được là cảm giác gì, đôi mắt lại đỏ lên.
Seven ngồi trong ghế lái, nhìn khung cảnh chung quanh, vẫn rất an tĩnh. Cùng ngày, bầu trời dần tối, cảnh vật xung quanh nhợt nhạt đi, Chris vặn tay lái đạp ga đi.
Trước là hít sâu một hơi, đứng hồi lâu ở cửa xe, sau đó di chuyển bước chân, sợ hãi, cẩn thận đi về phía trước, đứng ở bên đường ngẩng đầu nhìn cửa sổ nào đó của khu nhà đang lộ ra màu vàng ấm áp.
Trên đường vẫn còn người đi qua đi lại, trời đã tối hoàn toàn nên cũng không ai để ý đến cô.
“Chào y tá trưởng, trực ca đêm a?”
“Đúng a, vừa mới trở về.”
“Ừ.”
Seven chặt chẽ nhìn thân ảnh của Chris, thân thể cô cứng ngắc, ngây ngốc nhìn hình dáng không rõ ràng của người đi đường kia, nhìn theo bóng lưng người đó, mãi cho đến khi người đó biến mất, vẫn tiếp tục nhìn…
Seven xuống xe, sờ cái đầu của cô, ôm con mèo nhỏ lạnh như băng vào ngực.
Chris có tâm sự nên không thèm ăn lẩu đã đi ngủ, đến tận nửa đêm thì bắt đầu đau bụng, người nóng lên, cuống quýt đưa vào bệnh viện, là viêm dạ dày cấp tính. Tiêm thuốc là một y tá thực tập sinh, cắm kim hai lần đều sai chỗ, dưới ánh mắt lạnh như băng của Seven thì đã bắt đầu chảy mồ hôi. Lúc này có một y tá trưởng trung niên mang kim tiêm qua, Seven lập tức phát hiện sự căng thẳng của người ở trong lòng.
Y tá trưởng cũng phát hiện Chris run rẩy, cười nói: “Cô gái lớn như thế rồi còn sợ chích sao? Nắm chặt tay lại, như thế…” …. “Tốt rồi, thả lỏng tay đi.” … “Được rồi, không đau chứ?”
Chris đỏ mặt rủ mắt lắc đầu, Seven cảm ơn, y tá trưởng dặn dò mấy việc cần chú ý thì đi, không đến một giờ sau thì đổi thuốc, Seven rất nhiệt tình bắt chuyện cùng bà, thế là y tá trưởng biết đôi vợ chồng này vừa mới kết hôn, đến Thành Đô hưởng tuần trăng mật.
“Vì ăn uống quá độ nên đau dạ dày sao?” Y tá trưởng phát hiện cô gái nhỏ này rất thẹn thùng, quả nhiên thấy cô đỏ mặt gật đầu, dáng vẻ cực kỳ đánh yêu, khó trách chồng cô lại cẩn thận dè dặt ôm cô trong lòng như thế, dáng vẻ rất khẩn trương.
Không biết vì sao, y tá trưởng rất thích cô gái này, cảm thấy đặc biệt hợp mắt. Bởi vì Chris chỉ có thể ăn thức ăn lỏng nên y tá trưởng nhớ đến canh gà bà làm để ăn khuya, thế là múc cho cô một chén. Chris ăn cực kỳ ngon miệng, Seven thật muốn nếm thử nhưng cô lại dùng tay bảo vệ chén canh, thế là y tá trưởng bật cười: “Con gái tôi trước đây cũng thích bảo vệ đồ ăn như thế này.”
Có ca bệnh mới, y tá trưởng bị gọi đi, Chris chôn đầu trong cái chén, “lách cách” một tiếng, có gì đó nhỏ giọt vào canh, Seven ôm cô dỗ dành: “Bảo bối, ngoan.”
Chạng vạng hôm nay, như mọi gia đình Trung Quốc bình thường khác, trong một căn nhà nào đó ở tiểu khu của Thành Đô, người vợ là Hứa Tú Ninh đang ở trong bếp chuẩn bị cơm chiều, người chồng là Lê Tư Thành đang ở trong phòng khách xem tin tức. Tin tức tài chính và kinh tế đưa tin về hôn lễ của tổng giám đốc tập đoàn Simon có thể khiến cho thị trường chứng khoán dao động, Lê Tư Thành đang buồn bực suy nghĩ chuyện kết hôn thì có liên quan gì tới thị trường chứng khoáng, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Mở cửa, Lê Tư Thành sửng sốt: “Hai người là…”
“Ai nha?” Hứa Tú Ninh bưng cái khay từ trong bếp đi ra, nhìn thấy người tới cũng sững sờ: “Sao hai người lại đến đây?”
Ngoài cửa là hai người xin đẹp, cô gái Trung Quốc tú lệ cùng một người đàn ông hỗn huyết. Cô gái hình như có chút khẩn trương, nhẹ nhàng cắn môi dưới, ánh mắt bất an. Người đàn ông thì nắm eo của cô, tươi cười giải thích nguyên nhân: Vì cảm tạ hai ngày nay y tá trưởng chăm sóc đặc biệt với vợ, nhất là đã chuẩn bị cháo cho cô ấy mấy lần nên hôm nay ra viện liền đến nhà cảm ơn.
“Chao ôi u! Thực là rất khách khí! Tư Thành, anh sững sờ cái gì nữa? Mời khách vào nhà ngồi nha!”
“Nga? Nga! Mời, mời vào!” Lê Tư Thành suy nghĩ, thu hồi sự sững sờ nhiệt tình mời khách vào phòng khách. Hứa Tú Ninh giữ bọn họ lại ăn cơm chiều, tán gẫu mấy câu rồi vào phòng bếp chuẩn bị tiếp mấy món ăn, hai vị khách đối với Lê Tư Thành còn rất xa lạ, chỉ tán gẫu chuyện thời tiết hay trang hoàng trong nhà. Gần như toàn là người đàn ông nói chuyện, cô gái chỉ cúi đầu ôm tách trà, yên tĩnh ngồi một bên.
Lê Tư Thành đột nhiên hỏi: “Còn chưa biết tiểu thư họ gì?” Người đàn ông nắm tay cô gái: “Cô ấy họ Lê.”
“Nga? Cũng họ Lê sao, vậy tên gì?”
Cô gái chậm rãi ngẩng đầu, mím môi nhìn Lê Tư Thành, đôi mắt long lanh trong suốt, ánh mắt mong chờ khẩn trương có chút bi thương, lúc này đột nhiên cánh cửa mở ra, có người đi vào: “Ba, mẹ, con về đây.”
Phòng bếp truyền tới giọng của Hứa Tú Ninh: “Tiểu Vũ a! Trong nhà có khách!”
Cô gái đứng ở cửa rất trẻ, còn chưa đến hai mươi, mặc quần bò màu xanh nhạt, áo jacket, tóc rất ngắn, chỉ hơn vai một chút, trên vai mang một cái túi, sững sờ nhìn ba người trong phòng khách cũng đang sững sờ nhìn mình.
Lê Tư Thành đứng lên giới thiệu: “Đây là con gái của chú, Lê…Tiểu Vũ.”
Seven cảm giác được bàn tay run rẩy trong lòng hắn đang nắm chặt, hắn dịu dàng vuốt tay cô, một bàn tay khác khoác qua bả vai của cô nhẹ nhàng vỗ vỗ. Lê Tiểu Vũ đặt túi xuống đi đến, lễ phép chào hỏi, sau đó mới chạy vào trong phòng bếp líu ríu nói chuyện với Hứa Tú Ninh. Bởi vì trong phòng khách yên tĩnh dị thường nên ba người có thể nghe được tiếng làm nũng của cô gái cùng với tiếng trách cứ yêu chiều của người mẹ.
Không bao lâu sau Lê Tiểu Vũ dọn cơm lên, nhà ăn của Lê gia ở một góc phòng khách, hình bầu dục kiểu dáng Tây Âu. Lê Tiểu Vũ ngồi đối diện Seven, chắc là có cha mẹ ở đây nên hơi lớn gan hỏi: “Anh trai ngước ngoài này thật quen mặt, là cầu thủ bóng đá sao?”
Seven nhạn chén cơm từ Hứa Tú Ninh để trước mặt Chris, đưa cho cô một đôi đũa sạch rồi cười nói: “Tôi là thương nhân.”
Lê tiểu Vũ “nga” một tiếng, lại quay đầu nhìn Chris: “Vậy chị gái giống búp bê thì sao?”
Chris đang cúi đầu ăn canh, nghe vậy thì sặc một cái, Seven nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, Hứa Tú Ninh thì cầm đũa gõ mấy cái vào chén của con gái: “Sao lại nói như thế với khách? Không lễ phép!”
Lê Tiểu Vũ nhỏ giọng than thở, thật giống búp bê mà, lại hỏi: “Vậy chị làm cái gì?”
Chris không đáp, Seven nói, cô ấy học âm nhạc.
Hứa Tú Ninh nói con gái mà học âm nhạc thì thật tốt, lịch sự lại tao nhã, lại nói, trước đây Tiểu Vũ cũng kêu gào muốn học âm nhạc không hiểu sao khi lớn lên thì không thích nữa, bằng mọi giá thi vào trường cảnh sát.
Lê Tiểu Vũ ở bên cạnh nhắc nhở: “Mẹ nhớ lầm à! Con nhắc đến chuyện âm nhạc khi nào? Từ nhỏ con đã không có tế bào âm nhạc rồi!”
Hứa Tú Ninh lại cầm đũa gõ vào chén của cô: “Chuyện ở nhà trẻ, con nghĩ là con nhớ rõ hay là mẹ nhớ rõ?”
Nhìn thấy hai mẹ con sắp tranh cãi trước mặt khách khứa, Lê Tư Thành ho khan mấy tiếng, lúc này bàn ăn mới khôi phục lại sự yên tĩnh. Hứa Tú Ninh cho Chris ăn rất nhiều món, lại dặn dò cô kiêng kị vài loại thức ăn. Seven cẩn thận ghi nhớ, cẩn thận giúp Chris phân chia thức ăn, Hứa Tú Ninh không khỏi cảm khái, nếu con gái của bà mà có thể tìm được một người con rể tốt như thế…Lê Tiểu Vũ ngại ngùng nói không muốn lấy chồng, chỉ muốn làm cảnh sát ưu tú nhất Trung Quốc, bắt được siêu trộm CL…Lê Tư Thành trách cô có tham vọng quá cao để khách chế giễu…
Bữa tối gia đình thật náo nhiệt, cha mẹ từ ái, con gái hoạt bát, hình ảnh ấm áp vô cùng, ánh mắt Chris dần dừng lại, dần ảm đạm…Cô nghe thấy tiếng chén đĩa vỡ nát, tiếng tranh cãi, tiếng của đứa bé nào đó như có như không, khóc lóc nỉ non run rẩy.
Ban đêm, mây che khuất mặt trăng, hai bảo vệ xách đèn pin tuần tra khu vực. Đột nhiên một người thấy hoa mắt, giơ đèn pin lên chiếu, không thấy gì nên hỏi đồng nghiệp: “Vừa rồi có thấy cái gì không? Trên tường hình như có tiếng động.” Một người khác đáp: “Chắc là mèo rồi!”
Nhà họ Lê ở tầng cao nhất, kết cấu căn nhà bình thường, có một căn gác. Nhà họ Lê ít người nên phòng ốc cũng không lớn, vật tranh trí cũng ít. Cửa sổ trên mái nhà bị mở ra, một thân ảnh hạ xuống, lại thêm một cái.
Quần áo màu đen bó sát, mang kính đi đêm như kính râm, Chris tìm kiếm gì đó, Seven lặng lặng đứng ở một bên nhìn cô.
Tìm không bao lâu, Chris mở ra một cái hộp, ngồi trên mặt đất nhìn. Seven đi đến bên cạnh cô, nhìn thấy trong hộp là vài thứ đồ chơi nhỏ.
Một cuốn tập lớn cỡ bàn tay, những tờ giấy gói kẹo rực rỡ màu sắc, trang giấy đã phai màu, giấy gói kẹo thì còn rất đẹp, cô nhìn qua một lượt nhịn không được mà cười nói: “Trước đây khi còn bé em rất thích những tờ giấy gói kẹo, hiện tại nhìn lại vẫn thấy chúng thật xinh đẹp. Anh thì sao, khi bé anh thích gì?”
Seven nghĩ một chút: “Súng.”
Lườm hắn một cái, Chris lật quyển tập lên lại có vài miếng hình dán, là hình thủy thủ mặt trăng, còn có hình cảnh sát mèo đen cùng với hồng hài nhi. Cô cẩn thận thả lại trong hộp tìm ở trong góc hộp mấy viên bi trong suốt, còn có mấy tấm bài trên đó có hình robot biến hình. Dưới những tấm bài lại là một ít vỏ kem, đã không còn nhìn rõ hoa văn nữa, Chris cầm lên: “Không ngờ còn có cả những cái này.” Lập tức cười: “Khi bé em thích nhất ăn kem, năm xu một cái, mẹ cho em một đồng em không muốn bởi vì người ta phải thối tiền.” Chậm rãi cúi đầu xuống, cằm để trên đầu gối, nhẹ giọng nói: “Thời điểm đó gan em thật nhỏ, vì sao lại không dám để người ta thối tiền nhỉ…”
Cô cứ duy trì tư thế như vậy, ngơ ngẩn nhìn cái hộp chứa đựng ký ức kia, rất lâu rất lâu không nói chuyện. Seven nghĩ nhất định hai chân của cô đã tê rần rồi, hắn đau lòng kéo cô ôm vào trong ngực. Cô nghe lời, ngoan ngoãn dựa trong ngực của hắn, rất lâu vẫn không nói chuyện, hắn cũng không dám quấy rầy cô, chỉ ôm như thế.
Người yêu thì dường như có cảm ứng, hắn duỗi tay sờ gò má của cô, chạm vào sự ướt át, hắn nhẹ nhàng lau đi. Đột nhiên cô cầm tay của hắn để tại chóp mũi, khóc ra tiếng, không kiềm chế được sự run rẩy: “Mẹ không cần em, cha cũng không cần em.”
Thời gian bay trở về hai mươi năm trước, nhà họ Lê cũng có ba người, Lê Tư Thành, Hứa Tú Ninh cùng con gái năm tuổi Lê Tiểu Vũ. Thời điểm ấy nhà họ Lê vẫn chưa khá giả lắm, Hứa Tú Ninh mới được thăng làm y tá trưởng, bà một lòng nhào vào công việc, tăng ca không ngừng, Lê Tư Thành cũng tuổi trẻ hăng hái, trong đội cảnh sát ông là người hăng hái có trách nhiệm nhất, thế là cả hai người đều xem nhẹ gia đình, xem nhẹ lẫn nhau.
Tranh cãi nối gót tới, ai giặt quần áo, ai nấu cơm, ai đưa Tiểu Vũ đi nhà trẻ. Vợ chồng trẻ, chưa học được sự nhượng bộ lẫn nhau, chưa hiểu thế nào là khéo léo bao dung, tình yêu dường như đã tan hết, chỉ còn lại buồn bực và mệt mỏi.
“Nếu không vì tiểu Vũ, anh đã sớm li hôn với em!”
“Một khắc em cũng không muốn nhẫn nhịn với anh, nếu không phải vì Tiểu Vũ!”
Nếu không vì tiểu Vũ, nếu không vì tiểu Vũ…… Có lẽ bọn họ đã quên mất rằng đứa nhỏ cũng có ở trong nhà, có lẽ họ cho rằng đứa nhỏ năm tuổi thì không hiểu cái gì. Mỗi lúc họ cãi nhau, thân thể nho nhỏ kia đều núp trong góc tường, trong cái đầu nhỏ nghĩ rằng: nếu không phải vì mình, cha mẹ sẽ không không vui vẻ thế kia, nếu không phải vì mình…Nếu như không có mình thì thật tốt, thật ra cha mẹ đều không muốn mình…
Yêu cầu duy nhất khi đó của cô với cha mẹ là đón cô trở về từ nhà trẻ, bởi vì cô luôn là đứa bé trở về nhà cuối cùng…luôn là người cuối cùng….Cho đến một ngày cô lặng lẽ chạy đi, trời tối cũng không muốn về nhà, căng thẳng sợ hãi đi ở ven đường, không muốn về nhà.
Phảng phất có một cô gái như từ trên trời rơi xuống che trước mặt cô, mắt xanh tóc vàng, như trong phim hoạt hình vậy. Dì ấy cho cô một cây kẹo qua, nói rất thích cô, hỏi cô có muốn đi cùng dì hay không.
Cô quên đi sợ hãi, nhìn sững sờ, không nói chuyện.
“Dì sẽ dạy cháu bản lĩnh rất lợi hại, sau này muốn cái gì sẽ có cái đó, được không?”
Được không? Không có ô, cha mẹ sẽ vui vẻ đi? Tốt.
Làn nước ấm áp tràn tới, thân thể ấm lên, cô rút ra khỏi ký ức trở về với thực tại. Sau lưng là khuôn ngực rắn chắc của hắn, đột nhiên cô thấy yếu ớt vô cùng, chỉ muốn tựa trong lòng hắn. Ngâm trong làn nước tắm ấm áp, hắn mang sữa tắm mơn trớn khắp nơi trên cơ thể của cô, mỗi lỗ chân lông đều giãn ra, rất thoải mái.
Mặt của cô đỏ tươi, hai tròng mắt rửa qua nước, ướt át lại mênh mông, ngửa đầu hôn hắn, như con chó nhỏ dính trên người hắn. Cô lật người lại, dạng chân trên người hắn, hôn chữ CL trước ngực của hắn, cắn cắn lại liếm liếm.
Căn bản là hắn không thể chịu đựng được sự khiêu khích này, rất nhanh đã tiến vào thân thể của cô, cảm nhận lấy nơi nóng ẩm chặt chẽ đang hút lấy hắn, hơi động đậy một chút thôi thì từng tế bào thần kinh đều tê dại, khoái hoạt đến run rẩy, nhịn không được hắn khàn giọng gọi cô: “Bảo bối, bảo bối của anh.”
Đương nhiên cô rất hưởng thụ cảm giác sủng nịch này, lắc mông nhấp nhô trên người của hắn. Bàn tay to lớn của hắn lau đi mồ hôi cùng nước trên người của cô, lưu luyến dừng lại ở vòng eo cùng bờ ngực. Trong phòng tắm mịt mờ, hai thân thể, một tuyết trắng, một màu lúa mạch dây dưa cùng nhau, tiếng rên rỉ thở gấp khi nam nữ hoan ái, lộng lẫy kiều diễm.
Sáng sớm, thân thể trần trụi của cô gái ngủ say sưa trong lòng hắn, hắn vô cùng cẩn thận hôn lên khóe miệng khẽ nhếch của cô. Bảo bối, em là bảo bối trân quý nhất của anh, có anh là đủ rồi.
Trong hệ thống liên lạc vang lên tiếng của cô gái phục vụ: “Buonaparte tiên sinh, dưới lầu có một vị Lê tiên sinh tìm ngài.”
Tại quán cà phê của khách sạn, Lê Tư Thành không quen uống cà phên nên gọi một cốc nước lọc, nhìn thấy đôi vợ chồng nhỏ đang nắm tay nhau đi đến, cô gái hơi cúi đầu, hai mắt sưng đỏ.
Lê Tư Thành nghĩ xong thì thấy lòng ngực dâng lên từng cơn chua xót, định mở miệng nói mấy lần nhưng rốt cục chỉ có thể kêu lên: “Tiểu…Tiểu Vũ?”
Nước mắt rơi trên khuôn mặt của cô.
Trong mắt Lê Tư Thành cũng nén lệ giải thích chuyện xưa. Năm đó, con gái mất tích, gia đình họ lo lắng đến phát điên, hai vợ chồng hối hận vô cùng, nhưng hối hận cũng không thể đổi được con gái trở về. Vợ ông cả ngày dùng nước mắt rửa mặt, tinh thần hoảng hốt, thiếu chút nữa là mất đi công việc, mãi đến khi…Một sinh mệnh nhỏ khác được thai nghén. Con gái thứ hai ra đời, vợ ông nói đó là Tiểu Vũ, ông dần dần phát hiện ra sự bất thường nên dẫn bà đi khám. Một đống từ ngữ chuyên ngành ông nghe không hiểu, sơ ý là vợ ông chịu kích thích quá lớn, lựa chọn mất trí nhớ cục bộ. Thật ra đây cũng là một phương pháp để bảo vệ bản thân, nếu không có chuyện gì quan trọng thì cứ sinh hoạt bình thường, nếu cứ khăng khăng muốn bà hồi phục trí nhớ thì có khả năng sẽ bị đả kích thêm lần nữa mà rối loạn thần kinh.
Đây cũng là nguyên nhân mà mẹ cô không nhận ra cô.
Lê Tư Thành nói xong thì nắm lấy tay con gái chảy nước mắt nói: “Thực xin lỗi, cha mẹ thực xin lỗi con, mấy năm nay con đi đâu? Có sống tốt hay không?”
Chris rơi lệ đầy mặt, Lê Tiểu Vũ, chỉ gật đầu, không mở miệng.
Seven nói, cô rất tốt, hiện tại là vợ của hắn, hắn sẽ hết sức chăm sóc cho cô ấy, xin cha vợ hãy yên tâm.
Trước khi chia tay, cha ôm cô nói riêng với con rể vài câu, thế là Seven tiễn ông đi. Tại cửa, ông quơ tay về phía cô, cô ngồi trên sofa thật lâu nhưng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Chẳng biết từ lúc nào, ngồi đối diện cô là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, nói rằng muốn nói chuyện với cô, nói Buonaparte là Mafia Italy, cô phải mau chóng rời khỏi hắn. Cô hoảng hốt đứng lên. Cô chỉ biết, hắn là người đàn ông của cô, là người mà cô yêu sâu sắc, là chỗ duy nhất mà cô muốn dựa vào.
Ngoài khách sạn là hai người đàn ông yêu thương cô, Lê Tư Thành thở dài nói: “Nó mất tích khi năm tuổi, một mình lớn lên ở nước ngoài như thế, không có cha mẹ chăm sóc, ba nghĩ nhất định nó sống không tốt…Hi vọng sau này con có thể chăm sóc tốt cho nó, cố gắng một chút…Làm cha mẹ như chúng ta không thể yêu thương nó, chút tâm tư này hi vọng con có thể hiểu. Nếu như…hãy để nó trở về.”
Seven hơi khom người chào: “Xin ba yên tâm, con sẽ chiều cô ấy đến hư.” Không có nếu như, vĩnh viễn sẽ không có.
Lại một buổi hoàng hôn đến, vẫn tiểu khu ấy, chiếc xe yên lặng dừng lại. Những người già cùng con nít đi dạo, tình cảm bạn bè, gia đình hoàn thuận, cuộc sống ở đây thật thanh thản.
Cách đó không xa, có một nhà ba người đi qua, dường như là ra cửa tản bộ.
Ngồi trong xe, Chris chỉ lẳng lặng nhìn, hâm mộ, không muốn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh hạnh phúc của họ.
Mãi cho đến khi không còn thấy họ nữa, Seven bế cô ngồi ở trên đùi, nắng vàng của trời chiều như rủ hết lên khuôn mặt của cô, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp nhưng rất xinh đẹp.
“Chúng ta sẽ có con của chúng ta.” Hắn nói: “Cục cưng cũng xinh đẹp như em, hai đứa, không, ba đứa. Chúng ta trở về Sicili, nơi đó có tổ tiên của anh, thanh tĩnh lại mỹ lệ. Con chúng ta sẽ lớn lên vô ưu vô lo, anh sẽ sủng ái chúng nó, như sủng em vậy.” Nâng tay cô lên hôn khẽ: “Em cũng sẽ yêu thương chúng nó đúng không?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn cười, càng thêm dịu dàng tuấn lãng: “Chúng ta sẽ có gia đình hạnh phúc của riêng mình.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Có con nhé.”
Cô nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Bước lên máy bay rời khỏi quê hương, Chris ngoài ý muốn nhìn thấy Sophie Na, sau đó cười giải thích: “Tiên sinh nói hai người chuẩn bị có con, để tôi đến chăm sóc.” Chris đỏ mặt nhìn Seven, đâu có nhanh như thế chứ.
Quầy bar trong một góc phòng khách, Sophie Na nghe xong Seven kể thì nghiêm túc nói:”Tình huống này có thể trị liệu, tôi nắm chắc 95%.”
Seven nâng ly rượu trong tay lúc sau thì nói: “Không cần.”
“Tiên sinh?”
“Cô ấy có tôi là đủ rồi.”
Trên chiếc cầu thang xoay ở bên kia, Chris dừng bước chân, xoay người trở về phòng.
Edit: Nguyệt Sắc
Thành Đô là một thành phố tại tây nam Trung Quốc, tỉnh lỵ tỉnh Tứ Xuyên, là thành phố thuộc tỉnh, đông dân thứ năm Trung Quốc (). Thành Đô là một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương quan trọng của Trung Quốc. Hơn năm trước, nền văn hóa Kim Sa (Jinsha) thời kỳ đồ đồng được thiết lập tại khu vực này. Đồng bằng màu mỡ Thành Đô được gọi là “Thiên Phủ Chi Quốc”, có nghĩa là “đất nước thiên đường”.
Trời đêm quang đãng, sao dày đặc, một chiếc máy bay tư nhân yên lặng khởi hành ở sân bay Florence. Máy bay được thiết kế như một ngôi nhà hai tầng, Seven đi vào phòng bếp, nhìn thấy cô mặc một quần áo màu trắng, như một tinh linh xinh đẹp không nhiễm bụi trần. Tinh linh đang khom lưng, nửa thân thể đều đang vùi trong tủ lạnh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Sao lại không có trứng gà?” Vẻ mặt ấy ngữ khí ấy, như là cô vợ tân hôn nghiêm khắc chất vấn chồng mình: “Sao lại không có tiền gửi ở ngân hàng?” Seven tỉnh mộng.
Hắn chạy qua ôm cô vào ngực, thân thể mảnh mai mềm mại, mái tóc có hương vị cam tự nhiên, hơi ngọt cùng thô ráp nhưng lại thấm vào trong ruột gan, đây là cô vợ mới cưới của hắn.
Từ khi cô xuất hiện trên sàn catwalk đến hơn một giờ sau, họ đã kết thúc hôn lễ, cô dâu cũng bị hắn vách lên vai trước mặt mọi người lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật. Hắn khẩn cấp vội vã, thậm chí không chờ được tiếng chuông giờ ngân vang, nên quyết định cử hành hôn lễ ngay tức khắc…Từ khi quen nhau đến nay, chỉ có hiện tại hắn mới có cảm giác chân thực.
Người trong lòng ôm cổ hắn, dịu dàng dựa vào trong ngực hắn, ôm rất lâu, sau đó cô dịu dàng đẩy đẩy hắn nói: “Em đói.” Một câu nói nhắc nhở hắn, hắn đã đói từ rất lâu rồi.
Hắn cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng trằn trọc, thâm nhập ngọt ngào, triền miên cùng nhau. Nếu như có người thấy, sẽ cảm giác được đây là giây phút cực kỳ lãng mạng, cô dâu xinh đẹp ngẩng đầu nhận nụ hôn của chú rể, dưới cộ lộ ra những đường cong tao nhã, áo cưới trắng tinh như những đám mây, còn cô thì như nằm giữa những đám mây, thân thể mềm mại không xương, toát ra hạnh phúc ngọt ngào.
Chris từng nói, hôn môi là chuyện người yêu nhau mới làm, mỗi khi cô đều bị hôn đến đầu hoa mắt choáng, hưởng thụ sự mềm mại trong lòng một lúc lâu, Seven liền nghĩ đến câu nói này của cô.
Ôm cô ngồi trên bệ bếp, mặt đá cẩm thạch khiến cô cảm thấy hơi lạnh, xê dịch cái mông nhỏ, nhưng sau đó hai tay nhanh chóng bị hắn cố định không thể động đậy.
Cô cúi đầu, làn môi đỏ rực bị hắn mổ vào liên tục, quần áo bằng lụa bị hắn cởi bỏ, hai con thỏ non mềm nhảy ra, rơi vào trong tay hắn, dưới sự xoa nắn của hắn mà trở nên duyên dáng yêu kiều. Áo cũng không cởi ra hoàn toàn, một miếng vải lụa mỏng che trước ngực, nổi lên hai đóa anh đào xinh đẹp.
Hình ảnh hương sắc này kích thích hắn thật mạnh, hắn cúi đầu hận không thể hung hăng cắn từng miếng, bàn tay vội vã dò xét giữa hai chân của cô, gặp trở ngại liền muốn xé bỏ. Cô ngăn cản đúng lúc, mắng hắn một tiếng dã man, cô hơi đứng dậy, mang quần lụa cùng áo lót cởi xuống, ngượng ngùng hơi tách chân ra. Chiếc quần lụa màu trắng bị kéo xuống đến bắp đùi, tầng tầng lớp lớp cánh hoa hiện ra bảo vệ nhụy hoa ngượng ngùng ướt đẫm.
Mắt hắn đỏ cháy, quỳ một gối, môi miệng hướng về mật hoa hương phấn. Cô dồn sức đánh hắn một cái, rên rỉ thất thanh, mủi chân kéo căng, đầu ngón non nớt cong lên, bất lực lơ lửng trong không trung, chờ đợi ai đó đến cứu. Rốt cuộc hắn cũng buông tha đày đọa cô, chậm rãi tiến vào thân thể cô, cô thở ra một hơi. Hắn thăm dỏ một nửa rồi lại chọc đến đáy, như thế lặp đi lặp lại mấy lần thì rút ra, chỉ để ở cửa nhẹ nhàng vuốt ve khiến cô vừa nhột vừa tê, thân thể không tự giác mà hướng về phía hắn, hắn lại rút lui.
“Ừ?” Cô nghiêng khóe mắt nhìn hắn, ánh mắt có sự quyến rĩ, như con mèo cao quý lười nhác. Hai mắt hắn đã sớm đỏ bừng, thở ra từng luồng khí tại chóp mũi của cô, nóng bỏng đến ngứa ngáy, hắn hỏi: “Muốn anh sao?”
Cô không đáp, thân thể nhỏ nhắn lại cọ sát về phía hắn, hắn cắn răng ra lệnh nói: “Nói em muốn anh!”
“Anh muốn em.” Cô lầu bầu lẩm bẩm như con vẹt.
Cánh tay hắn căng thẳng, ngậm chặt dái tai mềm mại của cô, đầu lưỡi liếm vào trong, cô run lên kịch liệt, trong bụng có một dòng nước ấm chảy thẳng xuống dưới, bắp đùi kẹp chặt eo của hắn, đôi tay lung tay vò lấy áo sơ mi của hắn, trên khuôn ngực trần của hắn vẫn còn, CL, sao nó vẫn ở đây, chẳng lẽ hắn không tắm rửa sao…Ý thức dần mơ hồ, cô vươn đầu lưỡi ra liếm…
Lại nghe thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, thân dưới bị hắn hung hăng xỏ xuyên, cô cắn lên ngực hắn theo nhịp xâm nhập của hắn, khớp hàm căng thẳng dần buông lỏng, buông lỏng…Cuối cùng cô hiểu rõ một chuyện, chữ CL trên lồng ngực hắn không phải là do trước kia cô viết lên, bởi vì nó không phai màu…
Sau khi mệt mỏi đến mức tận cùng, hắn mang cô lên giường, đặt một cốc sữa bò ấm áp trước mặt, cô liền ừng ực uống hết rồi liếm môi nhìn hắn. Hắn suy nghĩ rồi lấy ra một giỏ bách cookie, cô mới ăn được có bốn cái bánh thì hắn đã thu cái giỏ lại. Cô nghi hoặc nhìn hắn, muốn hỏi vì sao không cho cô ăn.
Hắn lấy bàn tay lau nhẹ vụn bánh còn dính bên khóe môi của cô: “Còn hơn ba giờ nữa sẽ đến, nơi đó có rất nhiều đồ ăn ngon, anh sợ em ăn quá no đến đó sẽ không ăn được.”
“Nơi nào?” Đến nay cô vẫn không biết của kỳ trăng mặt, nơi nào mà thức ăn ngon nhỉ?
Hắn tươi cười ôm cô vào ngực, hôn trán của cô: “Ngoan ngoãn ngủ một lát, tỉnh lại sẽ biết.”
Ba giờ sau, khi Chris đứng trong sân bay nhộn nhịp thì cảm thấy như đang ở trong giấc mộng. Xung quanh toàn là chữ Trung Quốc, bên tai tràn đầy giọng nói quê hương, đám người bên cạnh vội vàng như nước chảy, mắt đen, da vàng…
Đầu Chris ong ong, như nằm mơ: “Đây là đâu?”
“Thành Đô.”
Cô vô thức xoay người rời đi lại bị Seven ôm vào ngực, Chris giãy dụa rống hắn: “Không phải nơi này! Trên mấy cái thẻ không có nơi này!”
Seven dịu dàng vuốt ve lưng của cô, dịu dàng dỗ dành bên tai: “Nhưng nơi này là nơi em nghĩ đến nhiều nhất, đặc biệt là hiện tại, đúng không?”
Chris ngây ngốc hồi lâu, sau đó không nói chuyện, Seven nhẹ nhàng hôn lên trán của cô: “Có anh, đừng sợ.”
Nếu như nói điều gì có thể đánh bại sự do dự của Chris, không phải thức ăn ngon thì còn là cái gì, Nếu như nói còn có cái gì có thể đánh mất Chris do dự, như vậy không phải mỹ thực còn có thể là gì, cái gọi là “Ăn tại trung quốc, vị tại Tứ Xuyên”, món cay Tứ Xuyên là một trong bốn món ăn trong từ điển ẩm thực Trung Quốc, chủng loại phong phú với các loại món ăn cùng lẩu quen thuộc. Nhìn những tấm biển rực rỡ muôn màu của cửa hàng ăn uống lướt qua ngoài cửa xe, hơi thở quê hương quen thuộc len lỏi trong từng khu phố, rốt cuộc Chris cũng bị sự thèm ăn trong bụng đánh bại.
Từ đầu thỏ cay đến tay rồng, từ bánh ngọt trứng hồng đến lúa mạch thủy tinh, từ miếng chua cay đến chè trôi nước…Seven chân chính chứng kiến được thực lực của cô vợ, cuối cùng nhìn thấy cô ăn không vô nữa, nhưng vẫn phải đồng ý đóng gói cho cô một cái lẩu mang về thì cô mới chịu từ bỏ.
Ăn quá no lại có chút mệt mỏi, Chris lên xe liền ngủ, lúc tỉnh lại thì trời đã đầy nắng chiều, xe ngừng ở một khu nhà ở, trùng trùng lớp lớp những tòa nhà cao tầng xếp hàng ngay thẳng, mặt tường nửa cũ nửa mới, xung quanh người thì dắt chó đi ven đường, còn có mấy người già ở trong công viên chơi mạt chượt, thỉnh thoảng lại có mấy học sinh tiểu học mang cái cặp sách nặng trĩu chạy qua: “Đánh đi, đánh đi, đánh đi.” “Hahahahahaha!” Tiếng cười trẻ thơ theo gió bay xa, trong lòng cô lại tràn đầy trống rỗng, không thể phân biệt được là cảm giác gì, đôi mắt lại đỏ lên.
Seven ngồi trong ghế lái, nhìn khung cảnh chung quanh, vẫn rất an tĩnh. Cùng ngày, bầu trời dần tối, cảnh vật xung quanh nhợt nhạt đi, Chris vặn tay lái đạp ga đi.
Trước là hít sâu một hơi, đứng hồi lâu ở cửa xe, sau đó di chuyển bước chân, sợ hãi, cẩn thận đi về phía trước, đứng ở bên đường ngẩng đầu nhìn cửa sổ nào đó của khu nhà đang lộ ra màu vàng ấm áp.
Trên đường vẫn còn người đi qua đi lại, trời đã tối hoàn toàn nên cũng không ai để ý đến cô.
“Chào y tá trưởng, trực ca đêm a?”
“Đúng a, vừa mới trở về.”
“Ừ.”
Seven chặt chẽ nhìn thân ảnh của Chris, thân thể cô cứng ngắc, ngây ngốc nhìn hình dáng không rõ ràng của người đi đường kia, nhìn theo bóng lưng người đó, mãi cho đến khi người đó biến mất, vẫn tiếp tục nhìn…
Seven xuống xe, sờ cái đầu của cô, ôm con mèo nhỏ lạnh như băng vào ngực.
Chris có tâm sự nên không thèm ăn lẩu đã đi ngủ, đến tận nửa đêm thì bắt đầu đau bụng, người nóng lên, cuống quýt đưa vào bệnh viện, là viêm dạ dày cấp tính. Tiêm thuốc là một y tá thực tập sinh, cắm kim hai lần đều sai chỗ, dưới ánh mắt lạnh như băng của Seven thì đã bắt đầu chảy mồ hôi. Lúc này có một y tá trưởng trung niên mang kim tiêm qua, Seven lập tức phát hiện sự căng thẳng của người ở trong lòng.
Y tá trưởng cũng phát hiện Chris run rẩy, cười nói: “Cô gái lớn như thế rồi còn sợ chích sao? Nắm chặt tay lại, như thế…” …. “Tốt rồi, thả lỏng tay đi.” … “Được rồi, không đau chứ?”
Chris đỏ mặt rủ mắt lắc đầu, Seven cảm ơn, y tá trưởng dặn dò mấy việc cần chú ý thì đi, không đến một giờ sau thì đổi thuốc, Seven rất nhiệt tình bắt chuyện cùng bà, thế là y tá trưởng biết đôi vợ chồng này vừa mới kết hôn, đến Thành Đô hưởng tuần trăng mật.
“Vì ăn uống quá độ nên đau dạ dày sao?” Y tá trưởng phát hiện cô gái nhỏ này rất thẹn thùng, quả nhiên thấy cô đỏ mặt gật đầu, dáng vẻ cực kỳ đánh yêu, khó trách chồng cô lại cẩn thận dè dặt ôm cô trong lòng như thế, dáng vẻ rất khẩn trương.
Không biết vì sao, y tá trưởng rất thích cô gái này, cảm thấy đặc biệt hợp mắt. Bởi vì Chris chỉ có thể ăn thức ăn lỏng nên y tá trưởng nhớ đến canh gà bà làm để ăn khuya, thế là múc cho cô một chén. Chris ăn cực kỳ ngon miệng, Seven thật muốn nếm thử nhưng cô lại dùng tay bảo vệ chén canh, thế là y tá trưởng bật cười: “Con gái tôi trước đây cũng thích bảo vệ đồ ăn như thế này.”
Có ca bệnh mới, y tá trưởng bị gọi đi, Chris chôn đầu trong cái chén, “lách cách” một tiếng, có gì đó nhỏ giọt vào canh, Seven ôm cô dỗ dành: “Bảo bối, ngoan.”
Chạng vạng hôm nay, như mọi gia đình Trung Quốc bình thường khác, trong một căn nhà nào đó ở tiểu khu của Thành Đô, người vợ là Hứa Tú Ninh đang ở trong bếp chuẩn bị cơm chiều, người chồng là Lê Tư Thành đang ở trong phòng khách xem tin tức. Tin tức tài chính và kinh tế đưa tin về hôn lễ của tổng giám đốc tập đoàn Simon có thể khiến cho thị trường chứng khoán dao động, Lê Tư Thành đang buồn bực suy nghĩ chuyện kết hôn thì có liên quan gì tới thị trường chứng khoáng, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Mở cửa, Lê Tư Thành sửng sốt: “Hai người là…”
“Ai nha?” Hứa Tú Ninh bưng cái khay từ trong bếp đi ra, nhìn thấy người tới cũng sững sờ: “Sao hai người lại đến đây?”
Ngoài cửa là hai người xin đẹp, cô gái Trung Quốc tú lệ cùng một người đàn ông hỗn huyết. Cô gái hình như có chút khẩn trương, nhẹ nhàng cắn môi dưới, ánh mắt bất an. Người đàn ông thì nắm eo của cô, tươi cười giải thích nguyên nhân: Vì cảm tạ hai ngày nay y tá trưởng chăm sóc đặc biệt với vợ, nhất là đã chuẩn bị cháo cho cô ấy mấy lần nên hôm nay ra viện liền đến nhà cảm ơn.
“Chao ôi u! Thực là rất khách khí! Tư Thành, anh sững sờ cái gì nữa? Mời khách vào nhà ngồi nha!”
“Nga? Nga! Mời, mời vào!” Lê Tư Thành suy nghĩ, thu hồi sự sững sờ nhiệt tình mời khách vào phòng khách. Hứa Tú Ninh giữ bọn họ lại ăn cơm chiều, tán gẫu mấy câu rồi vào phòng bếp chuẩn bị tiếp mấy món ăn, hai vị khách đối với Lê Tư Thành còn rất xa lạ, chỉ tán gẫu chuyện thời tiết hay trang hoàng trong nhà. Gần như toàn là người đàn ông nói chuyện, cô gái chỉ cúi đầu ôm tách trà, yên tĩnh ngồi một bên.
Lê Tư Thành đột nhiên hỏi: “Còn chưa biết tiểu thư họ gì?” Người đàn ông nắm tay cô gái: “Cô ấy họ Lê.”
“Nga? Cũng họ Lê sao, vậy tên gì?”
Cô gái chậm rãi ngẩng đầu, mím môi nhìn Lê Tư Thành, đôi mắt long lanh trong suốt, ánh mắt mong chờ khẩn trương có chút bi thương, lúc này đột nhiên cánh cửa mở ra, có người đi vào: “Ba, mẹ, con về đây.”
Phòng bếp truyền tới giọng của Hứa Tú Ninh: “Tiểu Vũ a! Trong nhà có khách!”
Cô gái đứng ở cửa rất trẻ, còn chưa đến hai mươi, mặc quần bò màu xanh nhạt, áo jacket, tóc rất ngắn, chỉ hơn vai một chút, trên vai mang một cái túi, sững sờ nhìn ba người trong phòng khách cũng đang sững sờ nhìn mình.
Lê Tư Thành đứng lên giới thiệu: “Đây là con gái của chú, Lê…Tiểu Vũ.”
Seven cảm giác được bàn tay run rẩy trong lòng hắn đang nắm chặt, hắn dịu dàng vuốt tay cô, một bàn tay khác khoác qua bả vai của cô nhẹ nhàng vỗ vỗ. Lê Tiểu Vũ đặt túi xuống đi đến, lễ phép chào hỏi, sau đó mới chạy vào trong phòng bếp líu ríu nói chuyện với Hứa Tú Ninh. Bởi vì trong phòng khách yên tĩnh dị thường nên ba người có thể nghe được tiếng làm nũng của cô gái cùng với tiếng trách cứ yêu chiều của người mẹ.
Không bao lâu sau Lê Tiểu Vũ dọn cơm lên, nhà ăn của Lê gia ở một góc phòng khách, hình bầu dục kiểu dáng Tây Âu. Lê Tiểu Vũ ngồi đối diện Seven, chắc là có cha mẹ ở đây nên hơi lớn gan hỏi: “Anh trai ngước ngoài này thật quen mặt, là cầu thủ bóng đá sao?”
Seven nhạn chén cơm từ Hứa Tú Ninh để trước mặt Chris, đưa cho cô một đôi đũa sạch rồi cười nói: “Tôi là thương nhân.”
Lê tiểu Vũ “nga” một tiếng, lại quay đầu nhìn Chris: “Vậy chị gái giống búp bê thì sao?”
Chris đang cúi đầu ăn canh, nghe vậy thì sặc một cái, Seven nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, Hứa Tú Ninh thì cầm đũa gõ mấy cái vào chén của con gái: “Sao lại nói như thế với khách? Không lễ phép!”
Lê Tiểu Vũ nhỏ giọng than thở, thật giống búp bê mà, lại hỏi: “Vậy chị làm cái gì?”
Chris không đáp, Seven nói, cô ấy học âm nhạc.
Hứa Tú Ninh nói con gái mà học âm nhạc thì thật tốt, lịch sự lại tao nhã, lại nói, trước đây Tiểu Vũ cũng kêu gào muốn học âm nhạc không hiểu sao khi lớn lên thì không thích nữa, bằng mọi giá thi vào trường cảnh sát.
Lê Tiểu Vũ ở bên cạnh nhắc nhở: “Mẹ nhớ lầm à! Con nhắc đến chuyện âm nhạc khi nào? Từ nhỏ con đã không có tế bào âm nhạc rồi!”
Hứa Tú Ninh lại cầm đũa gõ vào chén của cô: “Chuyện ở nhà trẻ, con nghĩ là con nhớ rõ hay là mẹ nhớ rõ?”
Nhìn thấy hai mẹ con sắp tranh cãi trước mặt khách khứa, Lê Tư Thành ho khan mấy tiếng, lúc này bàn ăn mới khôi phục lại sự yên tĩnh. Hứa Tú Ninh cho Chris ăn rất nhiều món, lại dặn dò cô kiêng kị vài loại thức ăn. Seven cẩn thận ghi nhớ, cẩn thận giúp Chris phân chia thức ăn, Hứa Tú Ninh không khỏi cảm khái, nếu con gái của bà mà có thể tìm được một người con rể tốt như thế…Lê Tiểu Vũ ngại ngùng nói không muốn lấy chồng, chỉ muốn làm cảnh sát ưu tú nhất Trung Quốc, bắt được siêu trộm CL…Lê Tư Thành trách cô có tham vọng quá cao để khách chế giễu…
Bữa tối gia đình thật náo nhiệt, cha mẹ từ ái, con gái hoạt bát, hình ảnh ấm áp vô cùng, ánh mắt Chris dần dừng lại, dần ảm đạm…Cô nghe thấy tiếng chén đĩa vỡ nát, tiếng tranh cãi, tiếng của đứa bé nào đó như có như không, khóc lóc nỉ non run rẩy.
Ban đêm, mây che khuất mặt trăng, hai bảo vệ xách đèn pin tuần tra khu vực. Đột nhiên một người thấy hoa mắt, giơ đèn pin lên chiếu, không thấy gì nên hỏi đồng nghiệp: “Vừa rồi có thấy cái gì không? Trên tường hình như có tiếng động.” Một người khác đáp: “Chắc là mèo rồi!”
Nhà họ Lê ở tầng cao nhất, kết cấu căn nhà bình thường, có một căn gác. Nhà họ Lê ít người nên phòng ốc cũng không lớn, vật tranh trí cũng ít. Cửa sổ trên mái nhà bị mở ra, một thân ảnh hạ xuống, lại thêm một cái.
Quần áo màu đen bó sát, mang kính đi đêm như kính râm, Chris tìm kiếm gì đó, Seven lặng lặng đứng ở một bên nhìn cô.
Tìm không bao lâu, Chris mở ra một cái hộp, ngồi trên mặt đất nhìn. Seven đi đến bên cạnh cô, nhìn thấy trong hộp là vài thứ đồ chơi nhỏ.
Một cuốn tập lớn cỡ bàn tay, những tờ giấy gói kẹo rực rỡ màu sắc, trang giấy đã phai màu, giấy gói kẹo thì còn rất đẹp, cô nhìn qua một lượt nhịn không được mà cười nói: “Trước đây khi còn bé em rất thích những tờ giấy gói kẹo, hiện tại nhìn lại vẫn thấy chúng thật xinh đẹp. Anh thì sao, khi bé anh thích gì?”
Seven nghĩ một chút: “Súng.”
Lườm hắn một cái, Chris lật quyển tập lên lại có vài miếng hình dán, là hình thủy thủ mặt trăng, còn có hình cảnh sát mèo đen cùng với hồng hài nhi. Cô cẩn thận thả lại trong hộp tìm ở trong góc hộp mấy viên bi trong suốt, còn có mấy tấm bài trên đó có hình robot biến hình. Dưới những tấm bài lại là một ít vỏ kem, đã không còn nhìn rõ hoa văn nữa, Chris cầm lên: “Không ngờ còn có cả những cái này.” Lập tức cười: “Khi bé em thích nhất ăn kem, năm xu một cái, mẹ cho em một đồng em không muốn bởi vì người ta phải thối tiền.” Chậm rãi cúi đầu xuống, cằm để trên đầu gối, nhẹ giọng nói: “Thời điểm đó gan em thật nhỏ, vì sao lại không dám để người ta thối tiền nhỉ…”
Cô cứ duy trì tư thế như vậy, ngơ ngẩn nhìn cái hộp chứa đựng ký ức kia, rất lâu rất lâu không nói chuyện. Seven nghĩ nhất định hai chân của cô đã tê rần rồi, hắn đau lòng kéo cô ôm vào trong ngực. Cô nghe lời, ngoan ngoãn dựa trong ngực của hắn, rất lâu vẫn không nói chuyện, hắn cũng không dám quấy rầy cô, chỉ ôm như thế.
Người yêu thì dường như có cảm ứng, hắn duỗi tay sờ gò má của cô, chạm vào sự ướt át, hắn nhẹ nhàng lau đi. Đột nhiên cô cầm tay của hắn để tại chóp mũi, khóc ra tiếng, không kiềm chế được sự run rẩy: “Mẹ không cần em, cha cũng không cần em.”
Thời gian bay trở về hai mươi năm trước, nhà họ Lê cũng có ba người, Lê Tư Thành, Hứa Tú Ninh cùng con gái năm tuổi Lê Tiểu Vũ. Thời điểm ấy nhà họ Lê vẫn chưa khá giả lắm, Hứa Tú Ninh mới được thăng làm y tá trưởng, bà một lòng nhào vào công việc, tăng ca không ngừng, Lê Tư Thành cũng tuổi trẻ hăng hái, trong đội cảnh sát ông là người hăng hái có trách nhiệm nhất, thế là cả hai người đều xem nhẹ gia đình, xem nhẹ lẫn nhau.
Tranh cãi nối gót tới, ai giặt quần áo, ai nấu cơm, ai đưa Tiểu Vũ đi nhà trẻ. Vợ chồng trẻ, chưa học được sự nhượng bộ lẫn nhau, chưa hiểu thế nào là khéo léo bao dung, tình yêu dường như đã tan hết, chỉ còn lại buồn bực và mệt mỏi.
“Nếu không vì tiểu Vũ, anh đã sớm li hôn với em!”
“Một khắc em cũng không muốn nhẫn nhịn với anh, nếu không phải vì Tiểu Vũ!”
Nếu không vì tiểu Vũ, nếu không vì tiểu Vũ…… Có lẽ bọn họ đã quên mất rằng đứa nhỏ cũng có ở trong nhà, có lẽ họ cho rằng đứa nhỏ năm tuổi thì không hiểu cái gì. Mỗi lúc họ cãi nhau, thân thể nho nhỏ kia đều núp trong góc tường, trong cái đầu nhỏ nghĩ rằng: nếu không phải vì mình, cha mẹ sẽ không không vui vẻ thế kia, nếu không phải vì mình…Nếu như không có mình thì thật tốt, thật ra cha mẹ đều không muốn mình…
Yêu cầu duy nhất khi đó của cô với cha mẹ là đón cô trở về từ nhà trẻ, bởi vì cô luôn là đứa bé trở về nhà cuối cùng…luôn là người cuối cùng….Cho đến một ngày cô lặng lẽ chạy đi, trời tối cũng không muốn về nhà, căng thẳng sợ hãi đi ở ven đường, không muốn về nhà.
Phảng phất có một cô gái như từ trên trời rơi xuống che trước mặt cô, mắt xanh tóc vàng, như trong phim hoạt hình vậy. Dì ấy cho cô một cây kẹo qua, nói rất thích cô, hỏi cô có muốn đi cùng dì hay không.
Cô quên đi sợ hãi, nhìn sững sờ, không nói chuyện.
“Dì sẽ dạy cháu bản lĩnh rất lợi hại, sau này muốn cái gì sẽ có cái đó, được không?”
Được không? Không có ô, cha mẹ sẽ vui vẻ đi? Tốt.
Làn nước ấm áp tràn tới, thân thể ấm lên, cô rút ra khỏi ký ức trở về với thực tại. Sau lưng là khuôn ngực rắn chắc của hắn, đột nhiên cô thấy yếu ớt vô cùng, chỉ muốn tựa trong lòng hắn. Ngâm trong làn nước tắm ấm áp, hắn mang sữa tắm mơn trớn khắp nơi trên cơ thể của cô, mỗi lỗ chân lông đều giãn ra, rất thoải mái.
Mặt của cô đỏ tươi, hai tròng mắt rửa qua nước, ướt át lại mênh mông, ngửa đầu hôn hắn, như con chó nhỏ dính trên người hắn. Cô lật người lại, dạng chân trên người hắn, hôn chữ CL trước ngực của hắn, cắn cắn lại liếm liếm.
Căn bản là hắn không thể chịu đựng được sự khiêu khích này, rất nhanh đã tiến vào thân thể của cô, cảm nhận lấy nơi nóng ẩm chặt chẽ đang hút lấy hắn, hơi động đậy một chút thôi thì từng tế bào thần kinh đều tê dại, khoái hoạt đến run rẩy, nhịn không được hắn khàn giọng gọi cô: “Bảo bối, bảo bối của anh.”
Đương nhiên cô rất hưởng thụ cảm giác sủng nịch này, lắc mông nhấp nhô trên người của hắn. Bàn tay to lớn của hắn lau đi mồ hôi cùng nước trên người của cô, lưu luyến dừng lại ở vòng eo cùng bờ ngực. Trong phòng tắm mịt mờ, hai thân thể, một tuyết trắng, một màu lúa mạch dây dưa cùng nhau, tiếng rên rỉ thở gấp khi nam nữ hoan ái, lộng lẫy kiều diễm.
Sáng sớm, thân thể trần trụi của cô gái ngủ say sưa trong lòng hắn, hắn vô cùng cẩn thận hôn lên khóe miệng khẽ nhếch của cô. Bảo bối, em là bảo bối trân quý nhất của anh, có anh là đủ rồi.
Trong hệ thống liên lạc vang lên tiếng của cô gái phục vụ: “Buonaparte tiên sinh, dưới lầu có một vị Lê tiên sinh tìm ngài.”
Tại quán cà phê của khách sạn, Lê Tư Thành không quen uống cà phên nên gọi một cốc nước lọc, nhìn thấy đôi vợ chồng nhỏ đang nắm tay nhau đi đến, cô gái hơi cúi đầu, hai mắt sưng đỏ.
Lê Tư Thành nghĩ xong thì thấy lòng ngực dâng lên từng cơn chua xót, định mở miệng nói mấy lần nhưng rốt cục chỉ có thể kêu lên: “Tiểu…Tiểu Vũ?”
Nước mắt rơi trên khuôn mặt của cô.
Trong mắt Lê Tư Thành cũng nén lệ giải thích chuyện xưa. Năm đó, con gái mất tích, gia đình họ lo lắng đến phát điên, hai vợ chồng hối hận vô cùng, nhưng hối hận cũng không thể đổi được con gái trở về. Vợ ông cả ngày dùng nước mắt rửa mặt, tinh thần hoảng hốt, thiếu chút nữa là mất đi công việc, mãi đến khi…Một sinh mệnh nhỏ khác được thai nghén. Con gái thứ hai ra đời, vợ ông nói đó là Tiểu Vũ, ông dần dần phát hiện ra sự bất thường nên dẫn bà đi khám. Một đống từ ngữ chuyên ngành ông nghe không hiểu, sơ ý là vợ ông chịu kích thích quá lớn, lựa chọn mất trí nhớ cục bộ. Thật ra đây cũng là một phương pháp để bảo vệ bản thân, nếu không có chuyện gì quan trọng thì cứ sinh hoạt bình thường, nếu cứ khăng khăng muốn bà hồi phục trí nhớ thì có khả năng sẽ bị đả kích thêm lần nữa mà rối loạn thần kinh.
Đây cũng là nguyên nhân mà mẹ cô không nhận ra cô.
Lê Tư Thành nói xong thì nắm lấy tay con gái chảy nước mắt nói: “Thực xin lỗi, cha mẹ thực xin lỗi con, mấy năm nay con đi đâu? Có sống tốt hay không?”
Chris rơi lệ đầy mặt, Lê Tiểu Vũ, chỉ gật đầu, không mở miệng.
Seven nói, cô rất tốt, hiện tại là vợ của hắn, hắn sẽ hết sức chăm sóc cho cô ấy, xin cha vợ hãy yên tâm.
Trước khi chia tay, cha ôm cô nói riêng với con rể vài câu, thế là Seven tiễn ông đi. Tại cửa, ông quơ tay về phía cô, cô ngồi trên sofa thật lâu nhưng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Chẳng biết từ lúc nào, ngồi đối diện cô là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, nói rằng muốn nói chuyện với cô, nói Buonaparte là Mafia Italy, cô phải mau chóng rời khỏi hắn. Cô hoảng hốt đứng lên. Cô chỉ biết, hắn là người đàn ông của cô, là người mà cô yêu sâu sắc, là chỗ duy nhất mà cô muốn dựa vào.
Ngoài khách sạn là hai người đàn ông yêu thương cô, Lê Tư Thành thở dài nói: “Nó mất tích khi năm tuổi, một mình lớn lên ở nước ngoài như thế, không có cha mẹ chăm sóc, ba nghĩ nhất định nó sống không tốt…Hi vọng sau này con có thể chăm sóc tốt cho nó, cố gắng một chút…Làm cha mẹ như chúng ta không thể yêu thương nó, chút tâm tư này hi vọng con có thể hiểu. Nếu như…hãy để nó trở về.”
Seven hơi khom người chào: “Xin ba yên tâm, con sẽ chiều cô ấy đến hư.” Không có nếu như, vĩnh viễn sẽ không có.
Lại một buổi hoàng hôn đến, vẫn tiểu khu ấy, chiếc xe yên lặng dừng lại. Những người già cùng con nít đi dạo, tình cảm bạn bè, gia đình hoàn thuận, cuộc sống ở đây thật thanh thản.
Cách đó không xa, có một nhà ba người đi qua, dường như là ra cửa tản bộ.
Ngồi trong xe, Chris chỉ lẳng lặng nhìn, hâm mộ, không muốn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh hạnh phúc của họ.
Mãi cho đến khi không còn thấy họ nữa, Seven bế cô ngồi ở trên đùi, nắng vàng của trời chiều như rủ hết lên khuôn mặt của cô, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp nhưng rất xinh đẹp.
“Chúng ta sẽ có con của chúng ta.” Hắn nói: “Cục cưng cũng xinh đẹp như em, hai đứa, không, ba đứa. Chúng ta trở về Sicili, nơi đó có tổ tiên của anh, thanh tĩnh lại mỹ lệ. Con chúng ta sẽ lớn lên vô ưu vô lo, anh sẽ sủng ái chúng nó, như sủng em vậy.” Nâng tay cô lên hôn khẽ: “Em cũng sẽ yêu thương chúng nó đúng không?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn cười, càng thêm dịu dàng tuấn lãng: “Chúng ta sẽ có gia đình hạnh phúc của riêng mình.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Có con nhé.”
Cô nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Bước lên máy bay rời khỏi quê hương, Chris ngoài ý muốn nhìn thấy Sophie Na, sau đó cười giải thích: “Tiên sinh nói hai người chuẩn bị có con, để tôi đến chăm sóc.” Chris đỏ mặt nhìn Seven, đâu có nhanh như thế chứ.
Quầy bar trong một góc phòng khách, Sophie Na nghe xong Seven kể thì nghiêm túc nói:”Tình huống này có thể trị liệu, tôi nắm chắc %.”
Seven nâng ly rượu trong tay lúc sau thì nói: “Không cần.”
“Tiên sinh?”
“Cô ấy có tôi là đủ rồi.”
Trên chiếc cầu thang xoay ở bên kia, Chris dừng bước chân, xoay người trở về phòng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Nguyệt Sắc
* Thành Đô là một thành phố tại tây nam Trung Quốc, tỉnh lỵ tỉnh Tứ Xuyên, là thành phố thuộc tỉnh, đông dân thứ năm Trung Quốc (2005). Thành Đô là một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương quan trọng của Trung Quốc. Hơn 4000 năm trước, nền văn hóa Kim Sa (Jinsha) thời kỳ đồ đồng được thiết lập tại khu vực này. Đồng bằng màu mỡ Thành Đô được gọi là “Thiên Phủ Chi Quốc”, có nghĩa là “đất nước thiên đường”.
Trời đêm quang đãng, sao dày đặc, một chiếc máy bay tư nhân yên lặng khởi hành ở sân bay Florence. Máy bay được thiết kế như một ngôi nhà hai tầng, Seven đi vào phòng bếp, nhìn thấy cô mặc một quần áo màu trắng, như một tinh linh xinh đẹp không nhiễm bụi trần. Tinh linh đang khom lưng, nửa thân thể đều đang vùi trong tủ lạnh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Sao lại không có trứng gà?” Vẻ mặt ấy ngữ khí ấy, như là cô vợ tân hôn nghiêm khắc chất vấn chồng mình: “Sao lại không có tiền gửi ở ngân hàng?” Seven tỉnh mộng.
Hắn chạy qua ôm cô vào ngực, thân thể mảnh mai mềm mại, mái tóc có hương vị cam tự nhiên, hơi ngọt cùng thô ráp nhưng lại thấm vào trong ruột gan, đây là cô vợ mới cưới của hắn.
Từ khi cô xuất hiện trên sàn catwalk đến hơn một giờ sau, họ đã kết thúc hôn lễ, cô dâu cũng bị hắn vách lên vai trước mặt mọi người lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật. Hắn khẩn cấp vội vã, thậm chí không chờ được tiếng chuông 12 giờ ngân vang, nên quyết định cử hành hôn lễ ngay tức khắc…Từ khi quen nhau đến nay, chỉ có hiện tại hắn mới có cảm giác chân thực.
Người trong lòng ôm cổ hắn, dịu dàng dựa vào trong ngực hắn, ôm rất lâu, sau đó cô dịu dàng đẩy đẩy hắn nói: “Em đói.” Một câu nói nhắc nhở hắn, hắn đã đói từ rất lâu rồi.
Hắn cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng trằn trọc, thâm nhập ngọt ngào, triền miên cùng nhau. Nếu như có người thấy, sẽ cảm giác được đây là giây phút cực kỳ lãng mạng, cô dâu xinh đẹp ngẩng đầu nhận nụ hôn của chú rể, dưới cộ lộ ra những đường cong tao nhã, áo cưới trắng tinh như những đám mây, còn cô thì như nằm giữa những đám mây, thân thể mềm mại không xương, toát ra hạnh phúc ngọt ngào.
Chris từng nói, hôn môi là chuyện người yêu nhau mới làm, mỗi khi cô đều bị hôn đến đầu hoa mắt choáng, hưởng thụ sự mềm mại trong lòng một lúc lâu, Seven liền nghĩ đến câu nói này của cô.
Ôm cô ngồi trên bệ bếp, mặt đá cẩm thạch khiến cô cảm thấy hơi lạnh, xê dịch cái mông nhỏ, nhưng sau đó hai tay nhanh chóng bị hắn cố định không thể động đậy.
Cô cúi đầu, làn môi đỏ rực bị hắn mổ vào liên tục, quần áo bằng lụa bị hắn cởi bỏ, hai con thỏ non mềm nhảy ra, rơi vào trong tay hắn, dưới sự xoa nắn của hắn mà trở nên duyên dáng yêu kiều. Áo cũng không cởi ra hoàn toàn, một miếng vải lụa mỏng che trước ngực, nổi lên hai đóa anh đào xinh đẹp.
Hình ảnh hương sắc này kích thích hắn thật mạnh, hắn cúi đầu hận không thể hung hăng cắn từng miếng, bàn tay vội vã dò xét giữa hai chân của cô, gặp trở ngại liền muốn xé bỏ. Cô ngăn cản đúng lúc, mắng hắn một tiếng dã man, cô hơi đứng dậy, mang quần lụa cùng áo lót cởi xuống, ngượng ngùng hơi tách chân ra. Chiếc quần lụa màu trắng bị kéo xuống đến bắp đùi, tầng tầng lớp lớp cánh hoa hiện ra bảo vệ nhụy hoa ngượng ngùng ướt đẫm.
Mắt hắn đỏ cháy, quỳ một gối, môi miệng hướng về mật hoa hương phấn. Cô dồn sức đánh hắn một cái, rên rỉ thất thanh, mủi chân kéo căng, đầu ngón non nớt cong lên, bất lực lơ lửng trong không trung, chờ đợi ai đó đến cứu. Rốt cuộc hắn cũng buông tha đày đọa cô, chậm rãi tiến vào thân thể cô, cô thở ra một hơi. Hắn thăm dỏ một nửa rồi lại chọc đến đáy, như thế lặp đi lặp lại mấy lần thì rút ra, chỉ để ở cửa nhẹ nhàng vuốt ve khiến cô vừa nhột vừa tê, thân thể không tự giác mà hướng về phía hắn, hắn lại rút lui.
“Ừ?” Cô nghiêng khóe mắt nhìn hắn, ánh mắt có sự quyến rĩ, như con mèo cao quý lười nhác. Hai mắt hắn đã sớm đỏ bừng, thở ra từng luồng khí tại chóp mũi của cô, nóng bỏng đến ngứa ngáy, hắn hỏi: “Muốn anh sao?”
Cô không đáp, thân thể nhỏ nhắn lại cọ sát về phía hắn, hắn cắn răng ra lệnh nói: “Nói em muốn anh!”
“Anh muốn em.” Cô lầu bầu lẩm bẩm như con vẹt.
Cánh tay hắn căng thẳng, ngậm chặt dái tai mềm mại của cô, đầu lưỡi liếm vào trong, cô run lên kịch liệt, trong bụng có một dòng nước ấm chảy thẳng xuống dưới, bắp đùi kẹp chặt eo của hắn, đôi tay lung tay vò lấy áo sơ mi của hắn, trên khuôn ngực trần của hắn vẫn còn, CL, sao nó vẫn ở đây, chẳng lẽ hắn không tắm rửa sao…Ý thức dần mơ hồ, cô vươn đầu lưỡi ra liếm…
Lại nghe thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, thân dưới bị hắn hung hăng xỏ xuyên, cô cắn lên ngực hắn theo nhịp xâm nhập của hắn, khớp hàm căng thẳng dần buông lỏng, buông lỏng…Cuối cùng cô hiểu rõ một chuyện, chữ CL trên lồng ngực hắn không phải là do trước kia cô viết lên, bởi vì nó không phai màu…
Sau khi mệt mỏi đến mức tận cùng, hắn mang cô lên giường, đặt một cốc sữa bò ấm áp trước mặt, cô liền ừng ực uống hết rồi liếm môi nhìn hắn. Hắn suy nghĩ rồi lấy ra một giỏ bách cookie, cô mới ăn được có bốn cái bánh thì hắn đã thu cái giỏ lại. Cô nghi hoặc nhìn hắn, muốn hỏi vì sao không cho cô ăn.
Hắn lấy bàn tay lau nhẹ vụn bánh còn dính bên khóe môi của cô: “Còn hơn ba giờ nữa sẽ đến, nơi đó có rất nhiều đồ ăn ngon, anh sợ em ăn quá no đến đó sẽ không ăn được.”
“Nơi nào?” Đến nay cô vẫn không biết của kỳ trăng mặt, nơi nào mà thức ăn ngon nhỉ?
Hắn tươi cười ôm cô vào ngực, hôn trán của cô: “Ngoan ngoãn ngủ một lát, tỉnh lại sẽ biết.”
Ba giờ sau, khi Chris đứng trong sân bay nhộn nhịp thì cảm thấy như đang ở trong giấc mộng. Xung quanh toàn là chữ Trung Quốc, bên tai tràn đầy giọng nói quê hương, đám người bên cạnh vội vàng như nước chảy, mắt đen, da vàng…
Đầu Chris ong ong, như nằm mơ: “Đây là đâu?”
“Thành Đô.”
Cô vô thức xoay người rời đi lại bị Seven ôm vào ngực, Chris giãy dụa rống hắn: “Không phải nơi này! Trên mấy cái thẻ không có nơi này!”
Seven dịu dàng vuốt ve lưng của cô, dịu dàng dỗ dành bên tai: “Nhưng nơi này là nơi em nghĩ đến nhiều nhất, đặc biệt là hiện tại, đúng không?”
Chris ngây ngốc hồi lâu, sau đó không nói chuyện, Seven nhẹ nhàng hôn lên trán của cô: “Có anh, đừng sợ.”
Nếu như nói điều gì có thể đánh bại sự do dự của Chris, không phải thức ăn ngon thì còn là cái gì, Nếu như nói còn có cái gì có thể đánh mất Chris do dự, như vậy không phải mỹ thực còn có thể là gì, cái gọi là “Ăn tại trung quốc, vị tại Tứ Xuyên”, món cay Tứ Xuyên là một trong bốn món ăn trong từ điển ẩm thực Trung Quốc, chủng loại phong phú với các loại món ăn cùng lẩu quen thuộc. Nhìn những tấm biển rực rỡ muôn màu của cửa hàng ăn uống lướt qua ngoài cửa xe, hơi thở quê hương quen thuộc len lỏi trong từng khu phố, rốt cuộc Chris cũng bị sự thèm ăn trong bụng đánh bại.
Từ đầu thỏ cay đến tay rồng, từ bánh ngọt trứng hồng đến lúa mạch thủy tinh, từ miếng chua cay đến chè trôi nước…Seven chân chính chứng kiến được thực lực của cô vợ, cuối cùng nhìn thấy cô ăn không vô nữa, nhưng vẫn phải đồng ý đóng gói cho cô một cái lẩu mang về thì cô mới chịu từ bỏ.
Ăn quá no lại có chút mệt mỏi, Chris lên xe liền ngủ, lúc tỉnh lại thì trời đã đầy nắng chiều, xe ngừng ở một khu nhà ở, trùng trùng lớp lớp những tòa nhà cao tầng xếp hàng ngay thẳng, mặt tường nửa cũ nửa mới, xung quanh người thì dắt chó đi ven đường, còn có mấy người già ở trong công viên chơi mạt chượt, thỉnh thoảng lại có mấy học sinh tiểu học mang cái cặp sách nặng trĩu chạy qua: “Đánh đi, đánh đi, đánh đi.” “Hahahahahaha!” Tiếng cười trẻ thơ theo gió bay xa, trong lòng cô lại tràn đầy trống rỗng, không thể phân biệt được là cảm giác gì, đôi mắt lại đỏ lên.
Seven ngồi trong ghế lái, nhìn khung cảnh chung quanh, vẫn rất an tĩnh. Cùng ngày, bầu trời dần tối, cảnh vật xung quanh nhợt nhạt đi, Chris vặn tay lái đạp ga đi.
Trước là hít sâu một hơi, đứng hồi lâu ở cửa xe, sau đó di chuyển bước chân, sợ hãi, cẩn thận đi về phía trước, đứng ở bên đường ngẩng đầu nhìn cửa sổ nào đó của khu nhà đang lộ ra màu vàng ấm áp.
Trên đường vẫn còn người đi qua đi lại, trời đã tối hoàn toàn nên cũng không ai để ý đến cô.
“Chào y tá trưởng, trực ca đêm a?”
“Đúng a, vừa mới trở về.”
“Ừ.”
Seven chặt chẽ nhìn thân ảnh của Chris, thân thể cô cứng ngắc, ngây ngốc nhìn hình dáng không rõ ràng của người đi đường kia, nhìn theo bóng lưng người đó, mãi cho đến khi người đó biến mất, vẫn tiếp tục nhìn…
Seven xuống xe, sờ cái đầu của cô, ôm con mèo nhỏ lạnh như băng vào ngực.
Chris có tâm sự nên không thèm ăn lẩu đã đi ngủ, đến tận nửa đêm thì bắt đầu đau bụng, người nóng lên, cuống quýt đưa vào bệnh viện, là viêm dạ dày cấp tính. Tiêm thuốc là một y tá thực tập sinh, cắm kim hai lần đều sai chỗ, dưới ánh mắt lạnh như băng của Seven thì đã bắt đầu chảy mồ hôi. Lúc này có một y tá trưởng trung niên mang kim tiêm qua, Seven lập tức phát hiện sự căng thẳng của người ở trong lòng.
Y tá trưởng cũng phát hiện Chris run rẩy, cười nói: “Cô gái lớn như thế rồi còn sợ chích sao? Nắm chặt tay lại, như thế…” …. “Tốt rồi, thả lỏng tay đi.” … “Được rồi, không đau chứ?”
Chris đỏ mặt rủ mắt lắc đầu, Seven cảm ơn, y tá trưởng dặn dò mấy việc cần chú ý thì đi, không đến một giờ sau thì đổi thuốc, Seven rất nhiệt tình bắt chuyện cùng bà, thế là y tá trưởng biết đôi vợ chồng này vừa mới kết hôn, đến Thành Đô hưởng tuần trăng mật.
“Vì ăn uống quá độ nên đau dạ dày sao?” Y tá trưởng phát hiện cô gái nhỏ này rất thẹn thùng, quả nhiên thấy cô đỏ mặt gật đầu, dáng vẻ cực kỳ đánh yêu, khó trách chồng cô lại cẩn thận dè dặt ôm cô trong lòng như thế, dáng vẻ rất khẩn trương.
Không biết vì sao, y tá trưởng rất thích cô gái này, cảm thấy đặc biệt hợp mắt. Bởi vì Chris chỉ có thể ăn thức ăn lỏng nên y tá trưởng nhớ đến canh gà bà làm để ăn khuya, thế là múc cho cô một chén. Chris ăn cực kỳ ngon miệng, Seven thật muốn nếm thử nhưng cô lại dùng tay bảo vệ chén canh, thế là y tá trưởng bật cười: “Con gái tôi trước đây cũng thích bảo vệ đồ ăn như thế này.”
Có ca bệnh mới, y tá trưởng bị gọi đi, Chris chôn đầu trong cái chén, “lách cách” một tiếng, có gì đó nhỏ giọt vào canh, Seven ôm cô dỗ dành: “Bảo bối, ngoan.”
Chạng vạng hôm nay, như mọi gia đình Trung Quốc bình thường khác, trong một căn nhà nào đó ở tiểu khu của Thành Đô, người vợ là Hứa Tú Ninh đang ở trong bếp chuẩn bị cơm chiều, người chồng là Lê Tư Thành đang ở trong phòng khách xem tin tức. Tin tức tài chính và kinh tế đưa tin về hôn lễ của tổng giám đốc tập đoàn Simon có thể khiến cho thị trường chứng khoán dao động, Lê Tư Thành đang buồn bực suy nghĩ chuyện kết hôn thì có liên quan gì tới thị trường chứng khoáng, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Mở cửa, Lê Tư Thành sửng sốt: “Hai người là…”
“Ai nha?” Hứa Tú Ninh bưng cái khay từ trong bếp đi ra, nhìn thấy người tới cũng sững sờ: “Sao hai người lại đến đây?”
Ngoài cửa là hai người xin đẹp, cô gái Trung Quốc tú lệ cùng một người đàn ông hỗn huyết. Cô gái hình như có chút khẩn trương, nhẹ nhàng cắn môi dưới, ánh mắt bất an. Người đàn ông thì nắm eo của cô, tươi cười giải thích nguyên nhân: Vì cảm tạ hai ngày nay y tá trưởng chăm sóc đặc biệt với vợ, nhất là đã chuẩn bị cháo cho cô ấy mấy lần nên hôm nay ra viện liền đến nhà cảm ơn.
“Chao ôi u! Thực là rất khách khí! Tư Thành, anh sững sờ cái gì nữa? Mời khách vào nhà ngồi nha!”
“Nga? Nga! Mời, mời vào!” Lê Tư Thành suy nghĩ, thu hồi sự sững sờ nhiệt tình mời khách vào phòng khách. Hứa Tú Ninh giữ bọn họ lại ăn cơm chiều, tán gẫu mấy câu rồi vào phòng bếp chuẩn bị tiếp mấy món ăn, hai vị khách đối với Lê Tư Thành còn rất xa lạ, chỉ tán gẫu chuyện thời tiết hay trang hoàng trong nhà. Gần như toàn là người đàn ông nói chuyện, cô gái chỉ cúi đầu ôm tách trà, yên tĩnh ngồi một bên.
Lê Tư Thành đột nhiên hỏi: “Còn chưa biết tiểu thư họ gì?” Người đàn ông nắm tay cô gái: “Cô ấy họ Lê.”
“Nga? Cũng họ Lê sao, vậy tên gì?”
Cô gái chậm rãi ngẩng đầu, mím môi nhìn Lê Tư Thành, đôi mắt long lanh trong suốt, ánh mắt mong chờ khẩn trương có chút bi thương, lúc này đột nhiên cánh cửa mở ra, có người đi vào: “Ba, mẹ, con về đây.”
Phòng bếp truyền tới giọng của Hứa Tú Ninh: “Tiểu Vũ a! Trong nhà có khách!”
Cô gái đứng ở cửa rất trẻ, còn chưa đến hai mươi, mặc quần bò màu xanh nhạt, áo jacket, tóc rất ngắn, chỉ hơn vai một chút, trên vai mang một cái túi, sững sờ nhìn ba người trong phòng khách cũng đang sững sờ nhìn mình.
Lê Tư Thành đứng lên giới thiệu: “Đây là con gái của chú, Lê…Tiểu Vũ.”
Seven cảm giác được bàn tay run rẩy trong lòng hắn đang nắm chặt, hắn dịu dàng vuốt tay cô, một bàn tay khác khoác qua bả vai của cô nhẹ nhàng vỗ vỗ. Lê Tiểu Vũ đặt túi xuống đi đến, lễ phép chào hỏi, sau đó mới chạy vào trong phòng bếp líu ríu nói chuyện với Hứa Tú Ninh. Bởi vì trong phòng khách yên tĩnh dị thường nên ba người có thể nghe được tiếng làm nũng của cô gái cùng với tiếng trách cứ yêu chiều của người mẹ.
Không bao lâu sau Lê Tiểu Vũ dọn cơm lên, nhà ăn của Lê gia ở một góc phòng khách, hình bầu dục kiểu dáng Tây Âu. Lê Tiểu Vũ ngồi đối diện Seven, chắc là có cha mẹ ở đây nên hơi lớn gan hỏi: “Anh trai ngước ngoài này thật quen mặt, là cầu thủ bóng đá sao?”
Seven nhạn chén cơm từ Hứa Tú Ninh để trước mặt Chris, đưa cho cô một đôi đũa sạch rồi cười nói: “Tôi là thương nhân.”
Lê tiểu Vũ “nga” một tiếng, lại quay đầu nhìn Chris: “Vậy chị gái giống búp bê thì sao?”
Chris đang cúi đầu ăn canh, nghe vậy thì sặc một cái, Seven nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, Hứa Tú Ninh thì cầm đũa gõ mấy cái vào chén của con gái: “Sao lại nói như thế với khách? Không lễ phép!”
Lê Tiểu Vũ nhỏ giọng than thở, thật giống búp bê mà, lại hỏi: “Vậy chị làm cái gì?”
Chris không đáp, Seven nói, cô ấy học âm nhạc.
Hứa Tú Ninh nói con gái mà học âm nhạc thì thật tốt, lịch sự lại tao nhã, lại nói, trước đây Tiểu Vũ cũng kêu gào muốn học âm nhạc không hiểu sao khi lớn lên thì không thích nữa, bằng mọi giá thi vào trường cảnh sát.
Lê Tiểu Vũ ở bên cạnh nhắc nhở: “Mẹ nhớ lầm à! Con nhắc đến chuyện âm nhạc khi nào? Từ nhỏ con đã không có tế bào âm nhạc rồi!”
Hứa Tú Ninh lại cầm đũa gõ vào chén của cô: “Chuyện ở nhà trẻ, con nghĩ là con nhớ rõ hay là mẹ nhớ rõ?”
Nhìn thấy hai mẹ con sắp tranh cãi trước mặt khách khứa, Lê Tư Thành ho khan mấy tiếng, lúc này bàn ăn mới khôi phục lại sự yên tĩnh. Hứa Tú Ninh cho Chris ăn rất nhiều món, lại dặn dò cô kiêng kị vài loại thức ăn. Seven cẩn thận ghi nhớ, cẩn thận giúp Chris phân chia thức ăn, Hứa Tú Ninh không khỏi cảm khái, nếu con gái của bà mà có thể tìm được một người con rể tốt như thế…Lê Tiểu Vũ ngại ngùng nói không muốn lấy chồng, chỉ muốn làm cảnh sát ưu tú nhất Trung Quốc, bắt được siêu trộm CL…Lê Tư Thành trách cô có tham vọng quá cao để khách chế giễu…
Bữa tối gia đình thật náo nhiệt, cha mẹ từ ái, con gái hoạt bát, hình ảnh ấm áp vô cùng, ánh mắt Chris dần dừng lại, dần ảm đạm…Cô nghe thấy tiếng chén đĩa vỡ nát, tiếng tranh cãi, tiếng của đứa bé nào đó như có như không, khóc lóc nỉ non run rẩy.
Ban đêm, mây che khuất mặt trăng, hai bảo vệ xách đèn pin tuần tra khu vực. Đột nhiên một người thấy hoa mắt, giơ đèn pin lên chiếu, không thấy gì nên hỏi đồng nghiệp: “Vừa rồi có thấy cái gì không? Trên tường hình như có tiếng động.” Một người khác đáp: “Chắc là mèo rồi!”
Nhà họ Lê ở tầng cao nhất, kết cấu căn nhà bình thường, có một căn gác. Nhà họ Lê ít người nên phòng ốc cũng không lớn, vật tranh trí cũng ít. Cửa sổ trên mái nhà bị mở ra, một thân ảnh hạ xuống, lại thêm một cái.
Quần áo màu đen bó sát, mang kính đi đêm như kính râm, Chris tìm kiếm gì đó, Seven lặng lặng đứng ở một bên nhìn cô.
Tìm không bao lâu, Chris mở ra một cái hộp, ngồi trên mặt đất nhìn. Seven đi đến bên cạnh cô, nhìn thấy trong hộp là vài thứ đồ chơi nhỏ.
Một cuốn tập lớn cỡ bàn tay, những tờ giấy gói kẹo rực rỡ màu sắc, trang giấy đã phai màu, giấy gói kẹo thì còn rất đẹp, cô nhìn qua một lượt nhịn không được mà cười nói: “Trước đây khi còn bé em rất thích những tờ giấy gói kẹo, hiện tại nhìn lại vẫn thấy chúng thật xinh đẹp. Anh thì sao, khi bé anh thích gì?”
Seven nghĩ một chút: “Súng.”
Lườm hắn một cái, Chris lật quyển tập lên lại có vài miếng hình dán, là hình thủy thủ mặt trăng, còn có hình cảnh sát mèo đen cùng với hồng hài nhi. Cô cẩn thận thả lại trong hộp tìm ở trong góc hộp mấy viên bi trong suốt, còn có mấy tấm bài trên đó có hình robot biến hình. Dưới những tấm bài lại là một ít vỏ kem, đã không còn nhìn rõ hoa văn nữa, Chris cầm lên: “Không ngờ còn có cả những cái này.” Lập tức cười: “Khi bé em thích nhất ăn kem, năm xu một cái, mẹ cho em một đồng em không muốn bởi vì người ta phải thối tiền.” Chậm rãi cúi đầu xuống, cằm để trên đầu gối, nhẹ giọng nói: “Thời điểm đó gan em thật nhỏ, vì sao lại không dám để người ta thối tiền nhỉ…”
Cô cứ duy trì tư thế như vậy, ngơ ngẩn nhìn cái hộp chứa đựng ký ức kia, rất lâu rất lâu không nói chuyện. Seven nghĩ nhất định hai chân của cô đã tê rần rồi, hắn đau lòng kéo cô ôm vào trong ngực. Cô nghe lời, ngoan ngoãn dựa trong ngực của hắn, rất lâu vẫn không nói chuyện, hắn cũng không dám quấy rầy cô, chỉ ôm như thế.
Người yêu thì dường như có cảm ứng, hắn duỗi tay sờ gò má của cô, chạm vào sự ướt át, hắn nhẹ nhàng lau đi. Đột nhiên cô cầm tay của hắn để tại chóp mũi, khóc ra tiếng, không kiềm chế được sự run rẩy: “Mẹ không cần em, cha cũng không cần em.”
Thời gian bay trở về hai mươi năm trước, nhà họ Lê cũng có ba người, Lê Tư Thành, Hứa Tú Ninh cùng con gái năm tuổi Lê Tiểu Vũ. Thời điểm ấy nhà họ Lê vẫn chưa khá giả lắm, Hứa Tú Ninh mới được thăng làm y tá trưởng, bà một lòng nhào vào công việc, tăng ca không ngừng, Lê Tư Thành cũng tuổi trẻ hăng hái, trong đội cảnh sát ông là người hăng hái có trách nhiệm nhất, thế là cả hai người đều xem nhẹ gia đình, xem nhẹ lẫn nhau.
Tranh cãi nối gót tới, ai giặt quần áo, ai nấu cơm, ai đưa Tiểu Vũ đi nhà trẻ. Vợ chồng trẻ, chưa học được sự nhượng bộ lẫn nhau, chưa hiểu thế nào là khéo léo bao dung, tình yêu dường như đã tan hết, chỉ còn lại buồn bực và mệt mỏi.
“Nếu không vì tiểu Vũ, anh đã sớm li hôn với em!”
“Một khắc em cũng không muốn nhẫn nhịn với anh, nếu không phải vì Tiểu Vũ!”
Nếu không vì tiểu Vũ, nếu không vì tiểu Vũ…… Có lẽ bọn họ đã quên mất rằng đứa nhỏ cũng có ở trong nhà, có lẽ họ cho rằng đứa nhỏ năm tuổi thì không hiểu cái gì. Mỗi lúc họ cãi nhau, thân thể nho nhỏ kia đều núp trong góc tường, trong cái đầu nhỏ nghĩ rằng: nếu không phải vì mình, cha mẹ sẽ không không vui vẻ thế kia, nếu không phải vì mình…Nếu như không có mình thì thật tốt, thật ra cha mẹ đều không muốn mình…
Yêu cầu duy nhất khi đó của cô với cha mẹ là đón cô trở về từ nhà trẻ, bởi vì cô luôn là đứa bé trở về nhà cuối cùng…luôn là người cuối cùng….Cho đến một ngày cô lặng lẽ chạy đi, trời tối cũng không muốn về nhà, căng thẳng sợ hãi đi ở ven đường, không muốn về nhà.
Phảng phất có một cô gái như từ trên trời rơi xuống che trước mặt cô, mắt xanh tóc vàng, như trong phim hoạt hình vậy. Dì ấy cho cô một cây kẹo qua, nói rất thích cô, hỏi cô có muốn đi cùng dì hay không.
Cô quên đi sợ hãi, nhìn sững sờ, không nói chuyện.
“Dì sẽ dạy cháu bản lĩnh rất lợi hại, sau này muốn cái gì sẽ có cái đó, được không?”
Được không? Không có ô, cha mẹ sẽ vui vẻ đi? Tốt.
Làn nước ấm áp tràn tới, thân thể ấm lên, cô rút ra khỏi ký ức trở về với thực tại. Sau lưng là khuôn ngực rắn chắc của hắn, đột nhiên cô thấy yếu ớt vô cùng, chỉ muốn tựa trong lòng hắn. Ngâm trong làn nước tắm ấm áp, hắn mang sữa tắm mơn trớn khắp nơi trên cơ thể của cô, mỗi lỗ chân lông đều giãn ra, rất thoải mái.
Mặt của cô đỏ tươi, hai tròng mắt rửa qua nước, ướt át lại mênh mông, ngửa đầu hôn hắn, như con chó nhỏ dính trên người hắn. Cô lật người lại, dạng chân trên người hắn, hôn chữ CL trước ngực của hắn, cắn cắn lại liếm liếm.
Căn bản là hắn không thể chịu đựng được sự khiêu khích này, rất nhanh đã tiến vào thân thể của cô, cảm nhận lấy nơi nóng ẩm chặt chẽ đang hút lấy hắn, hơi động đậy một chút thôi thì từng tế bào thần kinh đều tê dại, khoái hoạt đến run rẩy, nhịn không được hắn khàn giọng gọi cô: “Bảo bối, bảo bối của anh.”
Đương nhiên cô rất hưởng thụ cảm giác sủng nịch này, lắc mông nhấp nhô trên người của hắn. Bàn tay to lớn của hắn lau đi mồ hôi cùng nước trên người của cô, lưu luyến dừng lại ở vòng eo cùng bờ ngực. Trong phòng tắm mịt mờ, hai thân thể, một tuyết trắng, một màu lúa mạch dây dưa cùng nhau, tiếng rên rỉ thở gấp khi nam nữ hoan ái, lộng lẫy kiều diễm.
Sáng sớm, thân thể trần trụi của cô gái ngủ say sưa trong lòng hắn, hắn vô cùng cẩn thận hôn lên khóe miệng khẽ nhếch của cô. Bảo bối, em là bảo bối trân quý nhất của anh, có anh là đủ rồi.
Trong hệ thống liên lạc vang lên tiếng của cô gái phục vụ: “Buonaparte tiên sinh, dưới lầu có một vị Lê tiên sinh tìm ngài.”
Tại quán cà phê của khách sạn, Lê Tư Thành không quen uống cà phên nên gọi một cốc nước lọc, nhìn thấy đôi vợ chồng nhỏ đang nắm tay nhau đi đến, cô gái hơi cúi đầu, hai mắt sưng đỏ.
Lê Tư Thành nghĩ xong thì thấy lòng ngực dâng lên từng cơn chua xót, định mở miệng nói mấy lần nhưng rốt cục chỉ có thể kêu lên: “Tiểu…Tiểu Vũ?”
Nước mắt rơi trên khuôn mặt của cô.
Trong mắt Lê Tư Thành cũng nén lệ giải thích chuyện xưa. Năm đó, con gái mất tích, gia đình họ lo lắng đến phát điên, hai vợ chồng hối hận vô cùng, nhưng hối hận cũng không thể đổi được con gái trở về. Vợ ông cả ngày dùng nước mắt rửa mặt, tinh thần hoảng hốt, thiếu chút nữa là mất đi công việc, mãi đến khi…Một sinh mệnh nhỏ khác được thai nghén. Con gái thứ hai ra đời, vợ ông nói đó là Tiểu Vũ, ông dần dần phát hiện ra sự bất thường nên dẫn bà đi khám. Một đống từ ngữ chuyên ngành ông nghe không hiểu, sơ ý là vợ ông chịu kích thích quá lớn, lựa chọn mất trí nhớ cục bộ. Thật ra đây cũng là một phương pháp để bảo vệ bản thân, nếu không có chuyện gì quan trọng thì cứ sinh hoạt bình thường, nếu cứ khăng khăng muốn bà hồi phục trí nhớ thì có khả năng sẽ bị đả kích thêm lần nữa mà rối loạn thần kinh.
Đây cũng là nguyên nhân mà mẹ cô không nhận ra cô.
Lê Tư Thành nói xong thì nắm lấy tay con gái chảy nước mắt nói: “Thực xin lỗi, cha mẹ thực xin lỗi con, mấy năm nay con đi đâu? Có sống tốt hay không?”
Chris rơi lệ đầy mặt, Lê Tiểu Vũ, chỉ gật đầu, không mở miệng.
Seven nói, cô rất tốt, hiện tại là vợ của hắn, hắn sẽ hết sức chăm sóc cho cô ấy, xin cha vợ hãy yên tâm.
Trước khi chia tay, cha ôm cô nói riêng với con rể vài câu, thế là Seven tiễn ông đi. Tại cửa, ông quơ tay về phía cô, cô ngồi trên sofa thật lâu nhưng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Chẳng biết từ lúc nào, ngồi đối diện cô là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, nói rằng muốn nói chuyện với cô, nói Buonaparte là Mafia Italy, cô phải mau chóng rời khỏi hắn. Cô hoảng hốt đứng lên. Cô chỉ biết, hắn là người đàn ông của cô, là người mà cô yêu sâu sắc, là chỗ duy nhất mà cô muốn dựa vào.
Ngoài khách sạn là hai người đàn ông yêu thương cô, Lê Tư Thành thở dài nói: “Nó mất tích khi năm tuổi, một mình lớn lên ở nước ngoài như thế, không có cha mẹ chăm sóc, ba nghĩ nhất định nó sống không tốt…Hi vọng sau này con có thể chăm sóc tốt cho nó, cố gắng một chút…Làm cha mẹ như chúng ta không thể yêu thương nó, chút tâm tư này hi vọng con có thể hiểu. Nếu như…hãy để nó trở về.”
Seven hơi khom người chào: “Xin ba yên tâm, con sẽ chiều cô ấy đến hư.” Không có nếu như, vĩnh viễn sẽ không có.
Lại một buổi hoàng hôn đến, vẫn tiểu khu ấy, chiếc xe yên lặng dừng lại. Những người già cùng con nít đi dạo, tình cảm bạn bè, gia đình hoàn thuận, cuộc sống ở đây thật thanh thản.
Cách đó không xa, có một nhà ba người đi qua, dường như là ra cửa tản bộ.
Ngồi trong xe, Chris chỉ lẳng lặng nhìn, hâm mộ, không muốn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh hạnh phúc của họ.
Mãi cho đến khi không còn thấy họ nữa, Seven bế cô ngồi ở trên đùi, nắng vàng của trời chiều như rủ hết lên khuôn mặt của cô, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp nhưng rất xinh đẹp.
“Chúng ta sẽ có con của chúng ta.” Hắn nói: “Cục cưng cũng xinh đẹp như em, hai đứa, không, ba đứa. Chúng ta trở về Sicili, nơi đó có tổ tiên của anh, thanh tĩnh lại mỹ lệ. Con chúng ta sẽ lớn lên vô ưu vô lo, anh sẽ sủng ái chúng nó, như sủng em vậy.” Nâng tay cô lên hôn khẽ: “Em cũng sẽ yêu thương chúng nó đúng không?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn cười, càng thêm dịu dàng tuấn lãng: “Chúng ta sẽ có gia đình hạnh phúc của riêng mình.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Có con nhé.”
Cô nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Bước lên máy bay rời khỏi quê hương, Chris ngoài ý muốn nhìn thấy Sophie Na, sau đó cười giải thích: “Tiên sinh nói hai người chuẩn bị có con, để tôi đến chăm sóc.” Chris đỏ mặt nhìn Seven, đâu có nhanh như thế chứ.
Quầy bar trong một góc phòng khách, Sophie Na nghe xong Seven kể thì nghiêm túc nói:”Tình huống này có thể trị liệu, tôi nắm chắc 95%.”
Seven nâng ly rượu trong tay lúc sau thì nói: “Không cần.”
“Tiên sinh?”
“Cô ấy có tôi là đủ rồi.”
Trên chiếc cầu thang xoay ở bên kia, Chris dừng bước chân, xoay người trở về phòng.