*Sicili: là một vùng tự trị của Ý. Trong các vùng của Ý, vùng này có diện tích lớn nhất, với 25.708 km² và hiện có 5 triệu dân. Đây cũng là đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải.
Bầu trời thật trong xanh, những đám mây như dải lụa, chiếc đu dây trên bãi cỏ xanh mượt mà, mẹ ngồi kể chuyện xưa cho cục cưng nghe, trong nháy mắt đã không thấy cục cưng đâu, mẹ tìm cục cưng bốn phía: “Tiểu Vũ? Tiểu Vũ?”
Cô ở bên cạnh lớn tiếng kêu mẹ nhưng kêu thế nào cũng không ra âm thanh, mẹ không nghe thấy. Cô gấp đến sắp hỏng rồi, nhưng mà lúc này lại phát hiện bản thân đang ngồi trong lòng mẹ, ngoan ngoãn nghe mẹ kể chuyện. Đó là cô sao? Giống lắm, nhưng mà cũng không giống…
Bầu trời đột nhiên đen lại, có rất nhiều vì sao sáng lung linh, từng vì sao lại rơi xuống đất, lồng ngực thật khó chịu, thở không nổi, cả người không có chút sức lực nào, đau…rất đau…Mẹ, mẹ ở đâu…Tiểu Vũ đau…
Trước mắt có bóng dáng một người, cô nhìn thật lâu mới có thể thấy rõ, dáng vẻ của hắn…Nhìn thật đẹp, mắt xanh đậm, mũi cao cao, môi mỏng quyến rũ, cằm như điêu khắc, rất tinh xảo…Cô ngây ngốc nhìn hắn cười, thế là hắn cũng cười, xinh đẹp như thiên sứ, khóe môi lộ ra hai cái răng, trắng như sứ, trên đỉnh đầu cũng mọc ra hai cái sừng, hắn nói với cô: “Em không có mẹ, chỉ có anh.” Nói xong thì há mồm nuốt cô.
Đột nhiên bừng tỉnh! Lọt vào mắt là bầu trời đêm bát ngát xa xôi, ánh sao chớp chớp, là mơ sao? Cô đang nghi ngờ thì đột nhiên đùi trong hơi đau xót, cô rầu rĩ hừ một tiếng, thân thể lại bị một bóng đen bao phủ, bên tai có một luồng khí nóng thổi qua: “Tỉnh rồi sao?” Dái tai nong nóng lại ngưa ngứa, đã bị ngậm chặt, tê dại lan toàn thân, cô không chịu nổi mà run lên một chút, đùi trong càng trướng càng đau.
Cô mơ màng ngỡ ngàng nhìn bầu trời đầy sao…Giấc mơ, hiện thực, ký ức, tất cả như cuộn phim đang quay chậm…Hắn thở gấp, nói hắn yêu cô rồi lại cử động trên cơ thể của cô, hắn nhắc tới đứa con dịu dàng, chê cô không ngoan ngoãn, hắn thương cô gọi cô là bảo bối, hắn muốn gì có nấy, trước giờ không từng hỏi qua ý nguyện của cô…Cuối cùng quanh quẩn bên tai cô chỉ là câu nói của hắn: “Em có anh là đủ.”…
“Đây là đâu?” Cô mở miệng hỏi một câu như vậy.
“Roma, nhà của chúng ta.” Hắn đáp hàm hồ, chuyên chú nhấm nháp bờ ngực non mềm đầy đặn của cô.
Cô “nga” lên một tiếng, nhẹ nhàng lạnh nhạt nói: “Là nơi em bị anh cưỡng bức.”
Bỗng nhiên thân thể của hắn cứng đờ, phảng phất tất cả xung quanh cũng đông cứng lại, ngay cả thời gian cũng thế, cô vẫn nhìn bầu trời đầy sao, hắn hỏi cô: “Em sao vậy?”
Cô trầm mặc không nói, hắn bật đèn, ngọn đèn đầu giường màu vàng nhạt tản mát từng tia sáng đến đầu cô, cô nheo mắt lại. Hắn ôm lấy mặt cô dịu dàng hỏi: “Bảo bối, em sao thế?”
Cô hạ đôi mắt xuống, dưới lông mi lộ ra một vùng bóng râm, không hiểu sao lại khiến người ta thấy đau lòng, hắn quả thật không biết phải làm thế nào mới tốt, ôm cô, hôn vào trán cô, thì thào gọi cô là bảo bối, bảo bối…
Nhưng cô lại đẩy hắn ra, hắn cẩn thận ôm cô không dám dùng sức, bởi vậy hắn bị đẩy ra dễ dàng. Cô ngồi dậy ở bên giường, đưa lưng về phía hắn mặc quần áo, lúc này hắn mới ý thức được có điều gì đó bất thường, cũng ngồi lên: “Rốt cuộc em làm sao vậy?” Rõ ràng hôm qua mới ngoan ngoãn đáp ứng sẽ có con cùng hắn, sao vừa mới trở về Roma đã trở mặt?
“Em ghét nơi này.” Cô mặc áo qua đầu, không quay lại, lạnh lùng ném ra một câu.
Hắn nheo mắt, thần sắc càng ngày càng lạnh lẽo: “Em cho rằng lúc đó là cưỡng bức sao?”
Cô xoay người, lui một bước, nhìn hắn, cài lại nút áo, để lại một cái nhìn thoáng khinh thường rồi muốn rời khỏi, hắn nhanh chóng giữ chặt: “Đi đâu?”
“Nơi không thuộc về anh…”
Hắn hít một hơi thật sâu, ôm lấy cô: “Bảo bối, là anh sai.”
“Anh luôn luôn như thế, không có gì sai cả.”
Hắn nhíu mày: “Anh luôn như thế nào?”
“Bá đạo cuồng vọng, tự cho là đúng, không tôn trọng người khác, mọi thứ chỉ suy nghĩ cho chính mình, trước giờ không quan tâm đến cảm giác của người khác.”
Hắn hạ dần cánh tay buông cô ra, nắm đắm rung động, giận quá lại cười: “Anh thật sự không hiểu, yêu nhau làm tình với nhau, có gì là sai?”
Cô ngẩng đầu lên: “Lúc ấy em yêu anh sao?”
Hắn hí mắt tới gần cô, bức cô lui về sau từng bước: “Vì sao xuất hiện ở Las Vegas? Vì sao trộm tranh của anh? Vì sao không rời khỏi khách sạn? Vì sao lại đến Roma? Vì sao đồng ý với lời hẹn của anh? Vì sao lúc anh hôn em lại không tránh?” Bức cô vào góc tường, dùng hai cành tay nhốt chặt lại, ánh mắt ngời sáng khóa chặt lấy cô, giọng điệu có chút uy hiếp: “Em nói em không yêu anh sao?”
Cô không trốn tránh ánh mắt của hắn, nâng cằm lên: “Không sai, em thích anh, ngay từ lần đầu tiên đã thích, nhưng lúc ấy em đã nói là em không muốn, rõ ràng em đã nói với anh, em không đồng ý!”
“Vì sao không đồng ý?”
Cô cười lạnh: “Đúng, anh chính là như vậy, anh cảm thấy muốn làm thì làm, anh thấy tốt thì chính là tốt, không cần đến ý nghĩ của em…”
Mặt hắn lạnh lại, cái bóng to lớn che đi ánh sáng mờ nhạt trong phòng, thần sắc đần độn phẫn nộ, bi thương cùng bất đắc dĩ: “Cứ xem như là lỗi của anh, đã qua lâu như thế em còn náo loạn cái gì?” Hắn thử ôn nhu ân cần: “Chúng ta đã kết hôn, anh sẽ cưng chiều em.”
“Cưng chiều như thú cưng sao?”
“Oanh” một quyền hung hăng nệ ở bên tai của cô, bức tranh sơn dầu treo lơ lửng trên vách tường lắc lư vài cái rồi rơi xuống đất, khung sườn dập nát. Thú cưng? Đây chính là đánh giá của cô đối với hắn sao? Sự ăn nói khép nép của hắn, sự lấy lòng của hắn, hắn đuổi theo khắp thế giới để cầu hôn cô, hắn không tiếc tiêu diệt cả một gia tộc, hắn học nấu cơm rửa chén, hắn xăm hình lên ngực, tất cả mọi chuyện hắn làm trước kia, thì ra tất cả chỉ là muốn sủng thú cưng sao? Ha! Cho dù hắn có đem tấm lòng của mình lột ra thì cô cũng không tin tưởng hắn yêu cô.
Một lát sau, cô khép đôi mắt, coi thường sự phẫn nộ của hắn mở cửa đi ra khỏi phòng.
“Lê, Tiểu, Vũ!” Hắn kiềm chế giọng nói cuồng nộ, gằn từng chữ gọi tên của cô, cô quay đầu lại, nhìn hắn không có chút biểu tình nào, đột nhiên nâng cánh tay lên, ra hiệu một ngón cái hướng xuống dưới với hắn.
Động tĩnh kịch liệt đã sớm quấy nhiễu hạ nhân, Chris vừa mới xuống lầu dưới, đèn phòng khách đã mở, vệ sĩ ở hai bên cửa ngăn đường của cô lại, không cho cô đi, chỉ cung kính cúi đầu, quản gia James vừa mới mở miệng: “Thiếu phu nhân…”
“Để cô ấy đi…” Trên lầu truyền tới tiếng nói băng lãnh của người đàn ông, không có một chút cảm tình, quản gia James không còn lời nào để nói, vệ sĩ hai bên lui ra, Chris bước đi không quay đầu lại, quản gia James nhìn lên lầu, nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu tình của người đàn ông kia.
Rời khỏi Roma, Chris trở về Hague, điều này khiến cho hàng xom kiêm chủ nhà Kitty rất ngạc nhiên, Kitty chế giễu Chris một phen, nhưng nhanh chóng lo âu thay cho Chris, bởi vì hôn nhân của Chris đã xuất hiện nguy cơ, chứng cứ có ba:
Thứ nhất, Seven biết cô ở đâu bởi vì sáng hôm sau đã có điện thoại gọi đến, lúc ấy các cô đang xem tin tức, sơn trang Simon ở Roma đột nhiên bị một vụ nổ hủy diệt, trong một tối liền biến thành bình địa, khiến thế giới chấn kinh. Hắn gọi điện thoại đến, đầu tiên âm thanh rất an tĩnh, nhưng sau đó dần lạnh đi: “Vừa lòng rồi sao?” Ngay cả cười lạnh cô cũng lười, chỉ phun ra hai chữ trả lời: “Ngây thơ.” Sau đó lại là một khoảng yên tĩnh, càng yên tĩnh, bỗng nhiên “ba” một tiếng, cắt đứt liên lạc.
Thứ hai, hai ngày sau sự kiện điện thoại ấy, Chris nhận được chuyển phát nhanh là con mèo Garfield, Kitty cảm thấy đây đang có ý phân chia tài sản rồi.
Thứ ba, Chris đã ở Hague hơn một tháng, Seven vẫn không tìm tới, từ sau cuộc điện thoại ấy hai người không còn liên hệ, lúc này thời gian thật dài khiến người ta không thể không lo âu.
Từ những tình tiết trên, Kitty tự nhận thấy bản thân có đầy đủ lý do để tin tưởng, lần sau có thể Seven sẽ gửi đến giấy thỏa thuận li hôn. Nhưng đương sự là Chris thì lại ăn tốt uống tốt, rất giống Garfield của cô ấy, mỗi ngày ngủ đủ mười sáu giờ, so với bình thường thì lúc này rất “điềm đạm”.
Cuối cùng người đưa hiệp nghị ly hôn mà Kitty suy đoán không tới, cũng không phải Seven đến tìm vợ, mà là một người đàn ông trung niên đẹp trai, ách, đẹp trai đến từng milimet.
Chris bị đào lên từ trên giường, nhìn thấy người đến thì sững sờ một chút, gọi chú, thì ra là chú a.
Ở Florence, Chris chỉ gặp Quintin mấy lần, quen thuộc thì chưa tới, nhưng vì Quintin là trưởng bối của Seven nên cũng là trưởng bối của cô, tôn kính là phải phép. Quintin uyển chuyển giải thích lý do đến đây, nguyên nhân là làm thuyết khách cho cháu, muốn đón cô trở về Sicili, Chris cảm thấy kỳ lạ, đây hoàn toàn không phải là phong cách làm việc của Seven.
Nhưng Chris lại đồng ý, âm thầm mang theo cây súng mà Seven đưa cô ở dưới gối. Lúc đó cô không hề biết, lần này cô đã quá tự tin, và cái giá phải trả thật lớn.
Máy bay tư nhân trên đường đến Địa Trung Hải, Quintin vẫn ngủ gật, trừ việc Chris không cẩn thận đánh ngã cốc nước chanh thì mọi việc vẫn rất bình thường. Khi máy bay hạ cánh, Chris quan sát xung quanh, đây là một hòn đảo nhỏ xanh biết, rất nhỏ.
Sau đó Quintin thẳng thắn với cô, nơi này không phải là đảo Sicili, nhưng muốn cô đến đây là ý của Seven — bởi vì gần đây gia tộc cùng cảnh sát có chút mâu thuẫn nên Seven muốn mang cô đến đây để giải sầu.
Mùa hạ đã đến, trên hòn đảo này những cây dầu oliu phát triển mạnh che cả ánh mặt trời, Chris ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ nhưng rất xinh đẹp, bên ngoài cửa sổ là bãi cát trắng, ngày ngày nghe tiếng hải âu kêu, có hai nữ giúp việc ở cùng cô, cũng là vệ sĩ.
Chris còn ngoan ngoãn biết điều hơn so với tưởng tượng của Quintin, không thấy sợ hãi, không đào bới gốc rễ, không yêu cầu muốn gọi điện thoại cho Seven, mỗi đêm chỉ tản bộ một vòng trên đảo.
Trời chiều chậm rãi buông xuống, màu vàng óng của ánh mặt trời tràn ra, Chris một mình ngồi bên bờ cát, chân trần ngâm trong nước biển, nữ giúp việc đã đi xa.
Giám thị thật ra là việc dư thừa, trên đảo ngoại trừ chiếc máy bay nhỏ thì không còn phương tiện giao thông nào khác, sau khi cô phát hiện ra việc này thì hối hận không thôi, nếu lúc trước học lái máy bay thì giờ đã tốt rồi. Chuyện đến bây giờ, Chris đã hiểu rõ tình cảnh của mình — bị Quintin giam lỏng trên đảo này. Sở dĩ hiện tại hắn không động đến cô, có lẽ là vì cả hai bên chưa hoàn toàn trở mặt với nhau, hoặc giả là chưa đến thời điểm để động đến cô. Chris từng nghe Seven nhắc qua, cái chết của cha hắn có liên quan đến việc đấu tranh trong gia tộc, anh em ruột thịt còn có thể hại lẫn nhau, đây chính là nguyên nhân mà hắn không tin tưởng vào tình thân sao?…Chris lắc lắc đầu, cầm con cua nhỏ đang cố gắng vò lên mu bàn chân của mình ném xuống, hiện tại đã là lúc nào mà còn nhớ tới cái con người ích kỷ khốn nạn ấy chứ.
Con người ích kỷ khốn nạn áo mũ chỉnh tề đi ra khỏi cục cảnh sát, mặt trời đã khuất, ngồi trên chiếc xe có rèm che màu đen, lái xe Wells liền nói: “Quintin hi vọng ngài có thể chịu trách nhiệm với sự kiện lần này, không nên để liên lụy đến gia tộc.”
Seven không chút đếm xỉa lặp lại: “Hắn cứ hi vọng đi.”
“Thiếu phu nhân đang nằm trong tay hắn.”
Trầm mặc.
Trăng sáng như cái khay bạc treo cao trên bầu trời Địa Trung Hải, che khuất cả ánh sáng của các vì sao, chiếu sáng một vùng bí ẩn của Địa Trung Hải. Trên hoàn đảo nhỏ yên tĩnh, có một thân hình nhanh như gió lướt qua nhanh chóng nhập vào trong biển, từng đợt bọt sóng lóe lên, như ánh trăng rơi rụng, sau đó lại lặng yên không tiếng động.
Sẽ không có gì bất ngờ xảy ra nếu không phải mười phút sau có người phát hiện ra cô mất tích, hai mươi phút tìm kiếm khắp toàn đảo, nửa giờ sau cô đã bơi đến một bên kia của hòn đảo, gần sân bay, tìm kiếm cơ hội.
Trên đảo bỗng nhiên ồn ào bởi những con chim biển tung bay nháo nhác, thời gian đúng như cô dự đoán, chỉ là hình như nước biển cũng nhận ra gì đó, hơi động, đột nhiên, một lực đánh úp lại, cô chưa kịp phản ứng thì đã bất tỉnh.
Hơi thở mạnh mẽ và ấm áp vây quanh, ôm cô vào lòng như trẻ con trong lòng mẹ, hoàn toàn yên tâm. Thân thể bị di chuyển nhẹ nhàng, cô vùi đầu trong lòng hắn, vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với người đàn ông này, dù cho lúc này họ đang ở trong biển đêm.
Mấy phút đồng hồ sau, cô muốn hô hấp, cánh tay trên eo hắn nắm thật chặt, môi trên chợt lạnh, bị mở ra…Hơi thở của hắn mát lạnh, rót không khí vào cô, không dây dưa khiêu khích nhưng cũng đủ mờ ám để cô cháy cả mặt trong nước biển lạnh lẽo đêm đen…Sao cô có thể nghĩ đến mấy chuyện đó vào lúc này? A~~~~
Tỏng mơ hồ, đột nhiên nhận ra bản thân rời khỏi nước, có không khí ở xung quanh, cô hít lấy từng ngụm không khí, hắn buông cô ra, bỏ đi lấy áo khoác. Cô vô thức ở sau hắn, mắt mở to…Ánh đèn, kim loại, móc móc…Đây hẳn là một cái tàu ngầm.
Một tấm khăn lông lớn từ trên trời giáng xuống, mang theo hương thơm mềm mại bao phủ lấy cô, cô giả vờ nghiêm túc lau tóc, nhìn hắn ngồi trước bàn điều khiển. Những cái nút rực rỡ muôn màu mà cô không biết, chỉ nhìn thấy tóc hắn cũng ướt, cầm khăn đến lau, hành động thân mật tự nhiên, hắn nhìn chòng chọc vào màn hình số liệu trên màn hình, thân thể vẫn không nhúc nhích.
“Oanh” một tiếng, thân thuyền lay động mãnh liệt, bụng cô đánh lên lưng ghế, đứng không vững nên ngã sấp xuống, cánh tay dài của hắn ôm lấy kéo vào trong ngực, đồng thời hắn ấn cái nút màu xanh, con tàu dần chìm trong biển.
Phi cơ chiến đấu có thể phát hiện tín hiệu phát từ tàu thuyền nên liền phát ra công kích, Quintin mạnh hơn dự đoán của hắn, nhưng không sao, chỉ một đêm thôi.
Quần áo người trong lòng đã ướt đẫm, không lau sạch sẽ nên dính sát vào người hắn. Hai ba cái đã mang quần áo của cô lột hết, căn bản không chấp nhận sự phản kháng của cô, dù sao hắn cũng là bá đạo.
Dùng khăn lông lau từ trên xuống dưới, không cho cô mặc y phục, cứ như thế ôm trong lòng. Cô cũng không lên tiếng, thân thể cuộn tròn lại, có thể cảm nhận được nơi nào đó của hắn đang cứng lên. Nhưng kỳ thật hắn căn bản không muốn cô, thân thể là phản đồ, trong lòng hắn một chút cũng không muốn.
Vặn vẹo, vặn vẹo, cô vặn vẹo trong lòng hắn, thân thể căng thẳng, đây là sao a? Muốn câu dẫn hắn nhưng lại sợ? Bờ môi khẩn trương căng thẳng, sự không vui của hắn càng thêm rõ ràng, thờ ơ nhìn màn hình điện tử lóe ra tín hiệu, có thuyền tới gần, FBI cũng muốn tham gia sao.
“Ừ…… Việc ấy……” Giọng nói mềm mại vang lên, mang theo sự run rẩy nho nhỏ khiến tim hắn rung lên: “Khi nào có thể lên bờ?”
Hắn cúi đầu, thấy cô chôn chặt trong lòng hắn, sắt mặt tái nhợt, đổ đầy mồ hôi, hắn kinh hãi, sự nghi ngờ còn chưa ra khỏi miệng thì càng kinh hãi hơn! Giữa hai chân tuyết trắng của cô chảy ra một dòng máu tươi!
Tim phổi như bị thiêu đốt! Căn bản hắn không thể nghĩ thêm gì nữa, cuống quýt cầm máu, đồng thời phát ra tín hiệu. Ở quân hạm không xa bên trên, Daniel thu được tin tức: “Sáu phút nữa, bảo vợ vệ của tôi.”
Cài đặt hướng đi tự động cho tàu ngầm xong, giúp cô mặc quần áo, sau đó đi ra ngoài, cô nhịn đau ôm bụng hỏi: “Anh đi đâu?”
Khi cô thấy hắn khóa trái cửa của khoang thuyền thì hoảng sợ đập cửa: “Anh muốn làm gì? Trờ về! Trở về cho em!”
Hắn không nói lời nào, mở cửa đi ra khoang ngoài, xoay người nhìn cô một cái. Đôi tay cô đang đập lung tung trên cánh cửa, màu da trắng bệch, khuôn mặt nôn nóng hoảng sợ, miệng đang nói gì đó, hắn không thể hiểu được.
Cách một cánh cửa, cô nhìn thấy hắn trong biển, không mặc bất cứ một trang bị phòng hộ nào, thậm chí ngay cả bình hô hấp cũng không có, thân hình màu đen phiêu đãng trong nước, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lại như thần linh tà ác, đôi mắt màu xanh đậm nhìn cô, không có cảm tình, không có độ ấm.
Cô không biết bản thân đã rơi lệ đầy mặt, điên cuồng vỗ vào cửa, đồng thời gọi to không cần biết hắn có nghe được hay không: “Seven! Em xin anh! Seven.”
Hắn buông tay, thân thể bơi lên trên, chậm rãi. Tiếp tục nhìn cô, không có biểu tình, càng lúc càng xa.
Trái tim như nổ tung, cô gần như là thét chói tai, cơn quặn đau trong bụng tàn sát bừa bãi, dòng máu chảy ra càng nhiều, phảng phất như có một sinh mạng đang trôi mất. Khẩu súng của cô không biết làm sao lại ở trong tay, không ngừng bắn về thân ảnh mơ hồ ấy, viên đạn bắn đập vào cửa sổ rồi lại văn ngược về tứ tung, có một viên lướt qua sát cánh tay cô, lưu lại vết máu.
Vì sao không phải là trái tim, nếu đi qua trái tim thì thật tốt, như thế sẽ không đau. Hắn nói sẽ dẫn cô đi nhưng không dẫn. Rốt cuộc cô cũng biết hắn có bao nhiêu hận…
Mặt biển đột nhiên bừng sáng, tựa hồ như có vô số ánh sáng chiếu đến, con thuyền kịch liệt lay động, chỉ trong phút chốc, cô nhìn thấy thân ảnh ấy, cùng với vùng biển xung quanh, đầy máu…
Năm tháng sau.
Tòa án hình sự quốc tế thành lập ở Hague, giờ phút này đang tiến hành thẩm tra và phán quyết, án mưu sát, tổ chức hoạt động khủng bố, tội danh gây nguy hại cho nhân loại, Quintin là bị cáo. Hôm nay là phiên tòa cuối cùng, quan toàn tuyên bố, tất cả tội danh thành lập, phán Quintin tử hình.
Daniel ngồi ở ghế trên, nhìn người đàn ông mặt xám như tro tàn kia, Daniel biết, có một số tội danh Quintin không phải gánh, hắn bị gia tộc Buonaparte đẩy ra làm vật hi sinh, nhưng chỉ dựa vào việc hắn giết chết hai anh em ruột thịt của mình thì tử hình cũng không oan uổng. Huống chi hắn không thể không chết bởi vì có người muốn mạng của hắn.
Ngồi tham gia ở hàng ghế thứ hai, cô gái sau khi nghe tuyên án vẫn trầm mặc sau đó đứng lên, mang kính râm ra ngoài. Khoác chiếc áo gió đen rộng rãi, thân hình đơn bạc, đặc biệt nhỏ gầy.
Daniel đi theo người phụ nữ ra ngoài, nhìn thấy đã có mấy chiếc xe đợi ở bên ngoài, có người đã kéo cửa cho người phụ nữ, Daniel đi nhanh vào bước lên trước: “Buonaparte phu nhân? Buonaparte phu nhân?”
Hai người đàn ông áo đen chặn hắn lại, che dấu súng dưới áo gió đen chĩa về phía hắn, cách đó không xa có cảnh sát nhìn qua, nhưng chỉ nhìn chứ không có động tác gì.
Người phụ nữ dừng bước, quay đầu.
“Buonaparte phu nhân, có thể nói chuyện không?”
Không thể nhìn thấy đôi mắt của cô dưới kính râm, nháy mắt Daniel bỗng nhiên thấy tuyệt vọng, người phụ nữ không lên xe mà xoay người đi ra ngoài.
Phía đông tòa án có một con đường mòn, bên đường là hai hàng phong, mùa thu đến, sắc lá phong cam đỏ lẫn vào nhau lưa thưa dưới ánh mặt trời, một cơn gió thu ngẫu nhiên thổi qua cũng khiến những chiếc lá rơi xuống đất, điềm tĩnh nhưng mỹ lệ.
Chris đi rất chậm, thỉnh thoảng lại đỡ cái bụng, nhóm vệ sĩ không thấy nhưng nhất định là đang ẩn thân ở xung quanh, Daniel đi cách cô một bước chân, nhìn mặt trời đáp trên bờ vai cô, mái tóc màu đen tung bay, vạt áo cũng tung bay.
Ven đường có chiếc ghế dài làm bằng gỗ, Chris không chịu được nữa nên nhẹ nhàng hất đi lá rụng rồi ngồi xuống, Daniel đứng dưới tán cây phong, thấp giọng thì thào: “Chris tiểu thư…”
“Xin hãy gọi tôi là Buonaparte phu nhân.” Giọng nói bình tĩnh, Chris ngẩng đầu, bởi vì không tháo kính râm xuống nên Daniel vẫn không thấy đôi mắt của cô, nhưng hắn vẫn cố gắng, cố gắng nhìn xuyên qua lớp kính đen đó để tìm kiếm điều gì, giọng nói vẫn tiếp tục: “Có nhớ Vienna không? Bên dòng Danube xanh biếc, ‘Em đa sầu đa cảm, em trẻ tuổi mỹ lệ, dịu dàng, giống như viên kim cương sáng lấp lánh, chân tình…’ Gia tộc Buonaparte không phải là nơi mà cô nên dừng chân.” Cô gái như cô…
Chris cúi đầu, dịu dàng khẽ vuốt cái bụng đã lồi lên: “Cục cưng của tôi rất cảm ơn anh, nhưng tôi lại muốn giết anh.” Khi Daniel đang sững sờ thì Chris ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên, tựa như là cười nhưng lại rất lạnh lùng: “Vì thế xin cẩn thận, đừng để tôi có cơ hội.”
Chris đứng lên, đi không đến năm bước đã có một chiếc xe màu đen tiến đến ngừng trước mặt cô. Sau khi lên xe, Chris ngồi ở ghế sau, nghe Wells báo cáo hành trình: “Một tuần sau Quintin chấp hành án tử hình, thứ tư tuần sau có hội nghị tại Roma…”
Chris lên tiếng cắt ngang hắn: “Điều Eleven đến Roma đi.”
“Thiếu phu nhân?”
“Ngày mai đi Sicili.” Một tay đặt lên bung, Chris nhìn ra ngoài cửa kính xe, bầu trời ngày thu, trong sáng không một gợn mây.
Sicili vì sự xinh đẹp và lãng mạn của nó mà nổi tiếng trên thế giới, không thể phủ nhận, đây quả nơi bát ngát dồi dào tài nguyên, đối với gia tộc Buonaparte mà nói, Sicili lại càng có thêm ý nghĩa sâu sắc — nơi này là nhà của bọn họ, là quê hương. Vì thế Seven đã nói, con của bọn phải sinh ra tại Sicili.
Máy nay hạ cánh trong một trang viên cổ, mười mấy người hầu đứng chờ ngoài cửa, đi đầu là một phụ nữ người trung niên: “Thiếu phu nhân, tôi đợi cô đã rất lâu rồi.” Nghiêng người đẩy ra cánh cửa cổ kính, làm tư thế mời: “Là quà tiên sinh tặng cô, mời!”
Cô nắm chặt tay hít một hơi thật sâu, sớm đoán được Sicili sẽ gợi lên nhiều hồi ức về hắn, chỉ là không nghĩ lại nhanh như thế. Vết thương ở ngực còn chưa khép lại, máu vẫn chảy đầm đìa, lúc này đau đớn triệt để nội tâm. Ở chỗ này, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể khép lại, vĩnh viễn sẽ không.
Nhẹ nhàng đỡ bụng, Chris chậm rãi đi vào. Khác với sự tang thương cùng cổ kính bên ngoài, trong thành lũy rất hiện đại, phòng khách rộng lớn, ghế sofa mềm mại, lò sưởi xinh đẹp, một tấm cửa sổ thủy tinh trong suốt, không gian thư thái ấm áp. Thật là, ngay cả cái bình phong cô muốn dùng hắn cũng biết.
Vách tường của cầu thang treo những bức tranh sơn dầu, trong đó to nhất dễ thấy nhất là bức chân dung của hắn, chỉ cần đi lên lầu thì sẽ thấy, thật đúng là cái tên tự kỷ không biết nhục.
Lầu hai có khách phòng, thư phòng, có ba phòng trẻ con, một màu hồng nhạt, một màu xanh lam, một màu trắng đen, Chris sờ cục cưng trong bụng, không biết cục cưng sẽ thích căn phòng nào nhỉ.
Còn có một căn phòng thật lớn, cực kỳ lớn, bên trong để rất nhiều thứ rực rỡ, bình hoa, châu báu, tranh vẽ, trên cửa khắc hàng chữ: Nơi lưu trữ đồ của Chris — Đây là do người đàn ông cô yêu nhất làm. Cô vuốt ve hàng chữ “người đàn ông cô yêu nhất”, tên khốn kiếp này…
Lầu ba có một phòng âm nhạc, phòng thu âm, phòng nhạc cụ, phòng luyện tiếng, phòng chiếu phim, Chris nghiêm túc tỉ mỉ xem xét rồi đi xuống…Cho đến khi tinh thần và thể xác đều mệt mỏi thì cô ngồi vào bên chiếc đàn dương cầm ở ban công.
Bụng hình như hơi đau, một lúc lâu thì cục cưng mệt mỏi, cô dịu dàng xoa bụng an ủi. Cục cưng có mẹ dỗ dành nên nhanh chóng yên tĩnh, nhưng mẹ của cục cưng thì không có ai dỗ dành, không ai cưng chiều.
Đây là một cây đàn dương cầm thủy tinh, thân đàn trong suốt, ngón tay chạm nhẹ phím đàn, tiếng nhạc như nước chảy ra, Chris nghĩ, cô chưa từng đàn cho hắn nghe, nhưng đàn khúc nào đây nhỉ…Còn chưa nghĩ ra thì âm nhạc đã theo đầu ngón tay tuông rơi.
“Nhớ là một thứ tình cảm rất huyền ảo, như ảnh — như hình. Không tiếng động lại phát ra hơi thở, ẩn hiện dưới đáy lòng, đảo mắt lại nuốt lấy bản thân em trong tịch mịch cô đơn. Em vô lực kháng cự đặc biệt là trong đêm đen ~ nhớ anh đến mức không thể hô hấp. Hận không thể chạy đến bên anh, lớn tiếng nói với anh rằng~
Đồng ý với anh, đồng ý với anh, đồng ý vì anh mà quên mất cả tên của em. Cho dù chỉ có một giây được dừng lại trong lòng anh, chết cũng không có gì hối tiếc. Đồng ý với anh, đồng ý với anh, đồng ý cùng anh bị đày đến tận chân trời, chỉ cần anh thật lòng đáp lại tình yêu của em, cái gì cũng đồng ý, cái gì cũng đồng ý với anh.”
Odd đứng bên ngoài, nhìn cô gái mặc trang phục màu đen ngồi trước đàn dương cầm, cúi đầu, nhẹ giọng ngâm nga một bài hát, chỉ tiếng ca đã làm người ta tan nát cõi lòng, rất khó tưởng tượng, nếu đặt mình vào vị trí đó, tâm tình sẽ như thế nào…
Do dự rất lâu, Odd đi vào phòng, mang bức thư trong tay để trên cây đàn, đây là di chúc của tiên sinh, nói rõ phải giao cho thiếu phu nhân.
Ngón tay thon dài run rẩy, qua hồi lâu mới mở bức thư, gần như là trong phút chốc, trang giấy vừa mới rút ra đã bị cơn gió cuốn đi.
Giờ phút này, hoàng hôn đang buông xuống, ánh chiều tà chiếu trên khuôn mặt của cô, khóe môi cong lên, nước mắt từ từ rơi xuống.
Trang giấy bay xuống bãi cỏ, thì ra là một bức hình trắng, dưới tia sáng trời chiều hiện lên một dòng chữ tiếng anh lưu loát tiêu sái.
Love at first sight.
Nhất kiến chung tình – Truyền thuyết.
HẾT
Edit: Nguyệt Sắc
Sicili: là một vùng tự trị của Ý. Trong các vùng của Ý, vùng này có diện tích lớn nhất, với . km² và hiện có triệu dân. Đây cũng là đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải.
Bầu trời thật trong xanh, những đám mây như dải lụa, chiếc đu dây trên bãi cỏ xanh mượt mà, mẹ ngồi kể chuyện xưa cho cục cưng nghe, trong nháy mắt đã không thấy cục cưng đâu, mẹ tìm cục cưng bốn phía: “Tiểu Vũ? Tiểu Vũ?”
Cô ở bên cạnh lớn tiếng kêu mẹ nhưng kêu thế nào cũng không ra âm thanh, mẹ không nghe thấy. Cô gấp đến sắp hỏng rồi, nhưng mà lúc này lại phát hiện bản thân đang ngồi trong lòng mẹ, ngoan ngoãn nghe mẹ kể chuyện. Đó là cô sao? Giống lắm, nhưng mà cũng không giống…
Bầu trời đột nhiên đen lại, có rất nhiều vì sao sáng lung linh, từng vì sao lại rơi xuống đất, lồng ngực thật khó chịu, thở không nổi, cả người không có chút sức lực nào, đau…rất đau…Mẹ, mẹ ở đâu…Tiểu Vũ đau…
Trước mắt có bóng dáng một người, cô nhìn thật lâu mới có thể thấy rõ, dáng vẻ của hắn…Nhìn thật đẹp, mắt xanh đậm, mũi cao cao, môi mỏng quyến rũ, cằm như điêu khắc, rất tinh xảo…Cô ngây ngốc nhìn hắn cười, thế là hắn cũng cười, xinh đẹp như thiên sứ, khóe môi lộ ra hai cái răng, trắng như sứ, trên đỉnh đầu cũng mọc ra hai cái sừng, hắn nói với cô: “Em không có mẹ, chỉ có anh.” Nói xong thì há mồm nuốt cô.
Đột nhiên bừng tỉnh! Lọt vào mắt là bầu trời đêm bát ngát xa xôi, ánh sao chớp chớp, là mơ sao? Cô đang nghi ngờ thì đột nhiên đùi trong hơi đau xót, cô rầu rĩ hừ một tiếng, thân thể lại bị một bóng đen bao phủ, bên tai có một luồng khí nóng thổi qua: “Tỉnh rồi sao?” Dái tai nong nóng lại ngưa ngứa, đã bị ngậm chặt, tê dại lan toàn thân, cô không chịu nổi mà run lên một chút, đùi trong càng trướng càng đau.
Cô mơ màng ngỡ ngàng nhìn bầu trời đầy sao…Giấc mơ, hiện thực, ký ức, tất cả như cuộn phim đang quay chậm…Hắn thở gấp, nói hắn yêu cô rồi lại cử động trên cơ thể của cô, hắn nhắc tới đứa con dịu dàng, chê cô không ngoan ngoãn, hắn thương cô gọi cô là bảo bối, hắn muốn gì có nấy, trước giờ không từng hỏi qua ý nguyện của cô…Cuối cùng quanh quẩn bên tai cô chỉ là câu nói của hắn: “Em có anh là đủ.”…
“Đây là đâu?” Cô mở miệng hỏi một câu như vậy.
“Roma, nhà của chúng ta.” Hắn đáp hàm hồ, chuyên chú nhấm nháp bờ ngực non mềm đầy đặn của cô.
Cô “nga” lên một tiếng, nhẹ nhàng lạnh nhạt nói: “Là nơi em bị anh cưỡng bức.”
Bỗng nhiên thân thể của hắn cứng đờ, phảng phất tất cả xung quanh cũng đông cứng lại, ngay cả thời gian cũng thế, cô vẫn nhìn bầu trời đầy sao, hắn hỏi cô: “Em sao vậy?”
Cô trầm mặc không nói, hắn bật đèn, ngọn đèn đầu giường màu vàng nhạt tản mát từng tia sáng đến đầu cô, cô nheo mắt lại. Hắn ôm lấy mặt cô dịu dàng hỏi: “Bảo bối, em sao thế?”
Cô hạ đôi mắt xuống, dưới lông mi lộ ra một vùng bóng râm, không hiểu sao lại khiến người ta thấy đau lòng, hắn quả thật không biết phải làm thế nào mới tốt, ôm cô, hôn vào trán cô, thì thào gọi cô là bảo bối, bảo bối…
Nhưng cô lại đẩy hắn ra, hắn cẩn thận ôm cô không dám dùng sức, bởi vậy hắn bị đẩy ra dễ dàng. Cô ngồi dậy ở bên giường, đưa lưng về phía hắn mặc quần áo, lúc này hắn mới ý thức được có điều gì đó bất thường, cũng ngồi lên: “Rốt cuộc em làm sao vậy?” Rõ ràng hôm qua mới ngoan ngoãn đáp ứng sẽ có con cùng hắn, sao vừa mới trở về Roma đã trở mặt?
“Em ghét nơi này.” Cô mặc áo qua đầu, không quay lại, lạnh lùng ném ra một câu.
Hắn nheo mắt, thần sắc càng ngày càng lạnh lẽo: “Em cho rằng lúc đó là cưỡng bức sao?”
Cô xoay người, lui một bước, nhìn hắn, cài lại nút áo, để lại một cái nhìn thoáng khinh thường rồi muốn rời khỏi, hắn nhanh chóng giữ chặt: “Đi đâu?”
“Nơi không thuộc về anh…”
Hắn hít một hơi thật sâu, ôm lấy cô: “Bảo bối, là anh sai.”
“Anh luôn luôn như thế, không có gì sai cả.”
Hắn nhíu mày: “Anh luôn như thế nào?”
“Bá đạo cuồng vọng, tự cho là đúng, không tôn trọng người khác, mọi thứ chỉ suy nghĩ cho chính mình, trước giờ không quan tâm đến cảm giác của người khác.”
Hắn hạ dần cánh tay buông cô ra, nắm đắm rung động, giận quá lại cười: “Anh thật sự không hiểu, yêu nhau làm tình với nhau, có gì là sai?”
Cô ngẩng đầu lên: “Lúc ấy em yêu anh sao?”
Hắn hí mắt tới gần cô, bức cô lui về sau từng bước: “Vì sao xuất hiện ở Las Vegas? Vì sao trộm tranh của anh? Vì sao không rời khỏi khách sạn? Vì sao lại đến Roma? Vì sao đồng ý với lời hẹn của anh? Vì sao lúc anh hôn em lại không tránh?” Bức cô vào góc tường, dùng hai cành tay nhốt chặt lại, ánh mắt ngời sáng khóa chặt lấy cô, giọng điệu có chút uy hiếp: “Em nói em không yêu anh sao?”
Cô không trốn tránh ánh mắt của hắn, nâng cằm lên: “Không sai, em thích anh, ngay từ lần đầu tiên đã thích, nhưng lúc ấy em đã nói là em không muốn, rõ ràng em đã nói với anh, em không đồng ý!”
“Vì sao không đồng ý?”
Cô cười lạnh: “Đúng, anh chính là như vậy, anh cảm thấy muốn làm thì làm, anh thấy tốt thì chính là tốt, không cần đến ý nghĩ của em…”
Mặt hắn lạnh lại, cái bóng to lớn che đi ánh sáng mờ nhạt trong phòng, thần sắc đần độn phẫn nộ, bi thương cùng bất đắc dĩ: “Cứ xem như là lỗi của anh, đã qua lâu như thế em còn náo loạn cái gì?” Hắn thử ôn nhu ân cần: “Chúng ta đã kết hôn, anh sẽ cưng chiều em.”
“Cưng chiều như thú cưng sao?”
“Oanh” một quyền hung hăng nệ ở bên tai của cô, bức tranh sơn dầu treo lơ lửng trên vách tường lắc lư vài cái rồi rơi xuống đất, khung sườn dập nát. Thú cưng? Đây chính là đánh giá của cô đối với hắn sao? Sự ăn nói khép nép của hắn, sự lấy lòng của hắn, hắn đuổi theo khắp thế giới để cầu hôn cô, hắn không tiếc tiêu diệt cả một gia tộc, hắn học nấu cơm rửa chén, hắn xăm hình lên ngực, tất cả mọi chuyện hắn làm trước kia, thì ra tất cả chỉ là muốn sủng thú cưng sao? Ha! Cho dù hắn có đem tấm lòng của mình lột ra thì cô cũng không tin tưởng hắn yêu cô.
Một lát sau, cô khép đôi mắt, coi thường sự phẫn nộ của hắn mở cửa đi ra khỏi phòng.
“Lê, Tiểu, Vũ!” Hắn kiềm chế giọng nói cuồng nộ, gằn từng chữ gọi tên của cô, cô quay đầu lại, nhìn hắn không có chút biểu tình nào, đột nhiên nâng cánh tay lên, ra hiệu một ngón cái hướng xuống dưới với hắn.
Động tĩnh kịch liệt đã sớm quấy nhiễu hạ nhân, Chris vừa mới xuống lầu dưới, đèn phòng khách đã mở, vệ sĩ ở hai bên cửa ngăn đường của cô lại, không cho cô đi, chỉ cung kính cúi đầu, quản gia James vừa mới mở miệng: “Thiếu phu nhân…”
“Để cô ấy đi…” Trên lầu truyền tới tiếng nói băng lãnh của người đàn ông, không có một chút cảm tình, quản gia James không còn lời nào để nói, vệ sĩ hai bên lui ra, Chris bước đi không quay đầu lại, quản gia James nhìn lên lầu, nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu tình của người đàn ông kia.
Rời khỏi Roma, Chris trở về Hague, điều này khiến cho hàng xom kiêm chủ nhà Kitty rất ngạc nhiên, Kitty chế giễu Chris một phen, nhưng nhanh chóng lo âu thay cho Chris, bởi vì hôn nhân của Chris đã xuất hiện nguy cơ, chứng cứ có ba:
Thứ nhất, Seven biết cô ở đâu bởi vì sáng hôm sau đã có điện thoại gọi đến, lúc ấy các cô đang xem tin tức, sơn trang Simon ở Roma đột nhiên bị một vụ nổ hủy diệt, trong một tối liền biến thành bình địa, khiến thế giới chấn kinh. Hắn gọi điện thoại đến, đầu tiên âm thanh rất an tĩnh, nhưng sau đó dần lạnh đi: “Vừa lòng rồi sao?” Ngay cả cười lạnh cô cũng lười, chỉ phun ra hai chữ trả lời: “Ngây thơ.” Sau đó lại là một khoảng yên tĩnh, càng yên tĩnh, bỗng nhiên “ba” một tiếng, cắt đứt liên lạc.
Thứ hai, hai ngày sau sự kiện điện thoại ấy, Chris nhận được chuyển phát nhanh là con mèo Garfield, Kitty cảm thấy đây đang có ý phân chia tài sản rồi.
Thứ ba, Chris đã ở Hague hơn một tháng, Seven vẫn không tìm tới, từ sau cuộc điện thoại ấy hai người không còn liên hệ, lúc này thời gian thật dài khiến người ta không thể không lo âu.
Từ những tình tiết trên, Kitty tự nhận thấy bản thân có đầy đủ lý do để tin tưởng, lần sau có thể Seven sẽ gửi đến giấy thỏa thuận li hôn. Nhưng đương sự là Chris thì lại ăn tốt uống tốt, rất giống Garfield của cô ấy, mỗi ngày ngủ đủ mười sáu giờ, so với bình thường thì lúc này rất “điềm đạm”.
Cuối cùng người đưa hiệp nghị ly hôn mà Kitty suy đoán không tới, cũng không phải Seven đến tìm vợ, mà là một người đàn ông trung niên đẹp trai, ách, đẹp trai đến từng milimet.
Chris bị đào lên từ trên giường, nhìn thấy người đến thì sững sờ một chút, gọi chú, thì ra là chú a.
Ở Florence, Chris chỉ gặp Quintin mấy lần, quen thuộc thì chưa tới, nhưng vì Quintin là trưởng bối của Seven nên cũng là trưởng bối của cô, tôn kính là phải phép. Quintin uyển chuyển giải thích lý do đến đây, nguyên nhân là làm thuyết khách cho cháu, muốn đón cô trở về Sicili, Chris cảm thấy kỳ lạ, đây hoàn toàn không phải là phong cách làm việc của Seven.
Nhưng Chris lại đồng ý, âm thầm mang theo cây súng mà Seven đưa cô ở dưới gối. Lúc đó cô không hề biết, lần này cô đã quá tự tin, và cái giá phải trả thật lớn.
Máy bay tư nhân trên đường đến Địa Trung Hải, Quintin vẫn ngủ gật, trừ việc Chris không cẩn thận đánh ngã cốc nước chanh thì mọi việc vẫn rất bình thường. Khi máy bay hạ cánh, Chris quan sát xung quanh, đây là một hòn đảo nhỏ xanh biết, rất nhỏ.
Sau đó Quintin thẳng thắn với cô, nơi này không phải là đảo Sicili, nhưng muốn cô đến đây là ý của Seven — bởi vì gần đây gia tộc cùng cảnh sát có chút mâu thuẫn nên Seven muốn mang cô đến đây để giải sầu.
Mùa hạ đã đến, trên hòn đảo này những cây dầu oliu phát triển mạnh che cả ánh mặt trời, Chris ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ nhưng rất xinh đẹp, bên ngoài cửa sổ là bãi cát trắng, ngày ngày nghe tiếng hải âu kêu, có hai nữ giúp việc ở cùng cô, cũng là vệ sĩ.
Chris còn ngoan ngoãn biết điều hơn so với tưởng tượng của Quintin, không thấy sợ hãi, không đào bới gốc rễ, không yêu cầu muốn gọi điện thoại cho Seven, mỗi đêm chỉ tản bộ một vòng trên đảo.
Trời chiều chậm rãi buông xuống, màu vàng óng của ánh mặt trời tràn ra, Chris một mình ngồi bên bờ cát, chân trần ngâm trong nước biển, nữ giúp việc đã đi xa.
Giám thị thật ra là việc dư thừa, trên đảo ngoại trừ chiếc máy bay nhỏ thì không còn phương tiện giao thông nào khác, sau khi cô phát hiện ra việc này thì hối hận không thôi, nếu lúc trước học lái máy bay thì giờ đã tốt rồi. Chuyện đến bây giờ, Chris đã hiểu rõ tình cảnh của mình — bị Quintin giam lỏng trên đảo này. Sở dĩ hiện tại hắn không động đến cô, có lẽ là vì cả hai bên chưa hoàn toàn trở mặt với nhau, hoặc giả là chưa đến thời điểm để động đến cô. Chris từng nghe Seven nhắc qua, cái chết của cha hắn có liên quan đến việc đấu tranh trong gia tộc, anh em ruột thịt còn có thể hại lẫn nhau, đây chính là nguyên nhân mà hắn không tin tưởng vào tình thân sao?…Chris lắc lắc đầu, cầm con cua nhỏ đang cố gắng vò lên mu bàn chân của mình ném xuống, hiện tại đã là lúc nào mà còn nhớ tới cái con người ích kỷ khốn nạn ấy chứ.
Con người ích kỷ khốn nạn áo mũ chỉnh tề đi ra khỏi cục cảnh sát, mặt trời đã khuất, ngồi trên chiếc xe có rèm che màu đen, lái xe Wells liền nói: “Quintin hi vọng ngài có thể chịu trách nhiệm với sự kiện lần này, không nên để liên lụy đến gia tộc.”
Seven không chút đếm xỉa lặp lại: “Hắn cứ hi vọng đi.”
“Thiếu phu nhân đang nằm trong tay hắn.”
Trầm mặc.
Trăng sáng như cái khay bạc treo cao trên bầu trời Địa Trung Hải, che khuất cả ánh sáng của các vì sao, chiếu sáng một vùng bí ẩn của Địa Trung Hải. Trên hoàn đảo nhỏ yên tĩnh, có một thân hình nhanh như gió lướt qua nhanh chóng nhập vào trong biển, từng đợt bọt sóng lóe lên, như ánh trăng rơi rụng, sau đó lại lặng yên không tiếng động.
Sẽ không có gì bất ngờ xảy ra nếu không phải mười phút sau có người phát hiện ra cô mất tích, hai mươi phút tìm kiếm khắp toàn đảo, nửa giờ sau cô đã bơi đến một bên kia của hòn đảo, gần sân bay, tìm kiếm cơ hội.
Trên đảo bỗng nhiên ồn ào bởi những con chim biển tung bay nháo nhác, thời gian đúng như cô dự đoán, chỉ là hình như nước biển cũng nhận ra gì đó, hơi động, đột nhiên, một lực đánh úp lại, cô chưa kịp phản ứng thì đã bất tỉnh.
Hơi thở mạnh mẽ và ấm áp vây quanh, ôm cô vào lòng như trẻ con trong lòng mẹ, hoàn toàn yên tâm. Thân thể bị di chuyển nhẹ nhàng, cô vùi đầu trong lòng hắn, vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với người đàn ông này, dù cho lúc này họ đang ở trong biển đêm.
Mấy phút đồng hồ sau, cô muốn hô hấp, cánh tay trên eo hắn nắm thật chặt, môi trên chợt lạnh, bị mở ra…Hơi thở của hắn mát lạnh, rót không khí vào cô, không dây dưa khiêu khích nhưng cũng đủ mờ ám để cô cháy cả mặt trong nước biển lạnh lẽo đêm đen…Sao cô có thể nghĩ đến mấy chuyện đó vào lúc này? A~~~~
Tỏng mơ hồ, đột nhiên nhận ra bản thân rời khỏi nước, có không khí ở xung quanh, cô hít lấy từng ngụm không khí, hắn buông cô ra, bỏ đi lấy áo khoác. Cô vô thức ở sau hắn, mắt mở to…Ánh đèn, kim loại, móc móc…Đây hẳn là một cái tàu ngầm.
Một tấm khăn lông lớn từ trên trời giáng xuống, mang theo hương thơm mềm mại bao phủ lấy cô, cô giả vờ nghiêm túc lau tóc, nhìn hắn ngồi trước bàn điều khiển. Những cái nút rực rỡ muôn màu mà cô không biết, chỉ nhìn thấy tóc hắn cũng ướt, cầm khăn đến lau, hành động thân mật tự nhiên, hắn nhìn chòng chọc vào màn hình số liệu trên màn hình, thân thể vẫn không nhúc nhích.
“Oanh” một tiếng, thân thuyền lay động mãnh liệt, bụng cô đánh lên lưng ghế, đứng không vững nên ngã sấp xuống, cánh tay dài của hắn ôm lấy kéo vào trong ngực, đồng thời hắn ấn cái nút màu xanh, con tàu dần chìm trong biển.
Phi cơ chiến đấu có thể phát hiện tín hiệu phát từ tàu thuyền nên liền phát ra công kích, Quintin mạnh hơn dự đoán của hắn, nhưng không sao, chỉ một đêm thôi.
Quần áo người trong lòng đã ướt đẫm, không lau sạch sẽ nên dính sát vào người hắn. Hai ba cái đã mang quần áo của cô lột hết, căn bản không chấp nhận sự phản kháng của cô, dù sao hắn cũng là bá đạo.
Dùng khăn lông lau từ trên xuống dưới, không cho cô mặc y phục, cứ như thế ôm trong lòng. Cô cũng không lên tiếng, thân thể cuộn tròn lại, có thể cảm nhận được nơi nào đó của hắn đang cứng lên. Nhưng kỳ thật hắn căn bản không muốn cô, thân thể là phản đồ, trong lòng hắn một chút cũng không muốn.
Vặn vẹo, vặn vẹo, cô vặn vẹo trong lòng hắn, thân thể căng thẳng, đây là sao a? Muốn câu dẫn hắn nhưng lại sợ? Bờ môi khẩn trương căng thẳng, sự không vui của hắn càng thêm rõ ràng, thờ ơ nhìn màn hình điện tử lóe ra tín hiệu, có thuyền tới gần, FBI cũng muốn tham gia sao.
“Ừ…… Việc ấy……” Giọng nói mềm mại vang lên, mang theo sự run rẩy nho nhỏ khiến tim hắn rung lên: “Khi nào có thể lên bờ?”
Hắn cúi đầu, thấy cô chôn chặt trong lòng hắn, sắt mặt tái nhợt, đổ đầy mồ hôi, hắn kinh hãi, sự nghi ngờ còn chưa ra khỏi miệng thì càng kinh hãi hơn! Giữa hai chân tuyết trắng của cô chảy ra một dòng máu tươi!
Tim phổi như bị thiêu đốt! Căn bản hắn không thể nghĩ thêm gì nữa, cuống quýt cầm máu, đồng thời phát ra tín hiệu. Ở quân hạm không xa bên trên, Daniel thu được tin tức: “Sáu phút nữa, bảo vợ vệ của tôi.”
Cài đặt hướng đi tự động cho tàu ngầm xong, giúp cô mặc quần áo, sau đó đi ra ngoài, cô nhịn đau ôm bụng hỏi: “Anh đi đâu?”
Khi cô thấy hắn khóa trái cửa của khoang thuyền thì hoảng sợ đập cửa: “Anh muốn làm gì? Trờ về! Trở về cho em!”
Hắn không nói lời nào, mở cửa đi ra khoang ngoài, xoay người nhìn cô một cái. Đôi tay cô đang đập lung tung trên cánh cửa, màu da trắng bệch, khuôn mặt nôn nóng hoảng sợ, miệng đang nói gì đó, hắn không thể hiểu được.
Cách một cánh cửa, cô nhìn thấy hắn trong biển, không mặc bất cứ một trang bị phòng hộ nào, thậm chí ngay cả bình hô hấp cũng không có, thân hình màu đen phiêu đãng trong nước, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lại như thần linh tà ác, đôi mắt màu xanh đậm nhìn cô, không có cảm tình, không có độ ấm.
Cô không biết bản thân đã rơi lệ đầy mặt, điên cuồng vỗ vào cửa, đồng thời gọi to không cần biết hắn có nghe được hay không: “Seven! Em xin anh! Seven.”
Hắn buông tay, thân thể bơi lên trên, chậm rãi. Tiếp tục nhìn cô, không có biểu tình, càng lúc càng xa.
Trái tim như nổ tung, cô gần như là thét chói tai, cơn quặn đau trong bụng tàn sát bừa bãi, dòng máu chảy ra càng nhiều, phảng phất như có một sinh mạng đang trôi mất. Khẩu súng của cô không biết làm sao lại ở trong tay, không ngừng bắn về thân ảnh mơ hồ ấy, viên đạn bắn đập vào cửa sổ rồi lại văn ngược về tứ tung, có một viên lướt qua sát cánh tay cô, lưu lại vết máu.
Vì sao không phải là trái tim, nếu đi qua trái tim thì thật tốt, như thế sẽ không đau. Hắn nói sẽ dẫn cô đi nhưng không dẫn. Rốt cuộc cô cũng biết hắn có bao nhiêu hận…
Mặt biển đột nhiên bừng sáng, tựa hồ như có vô số ánh sáng chiếu đến, con thuyền kịch liệt lay động, chỉ trong phút chốc, cô nhìn thấy thân ảnh ấy, cùng với vùng biển xung quanh, đầy máu…
Năm tháng sau.
Tòa án hình sự quốc tế thành lập ở Hague, giờ phút này đang tiến hành thẩm tra và phán quyết, án mưu sát, tổ chức hoạt động khủng bố, tội danh gây nguy hại cho nhân loại, Quintin là bị cáo. Hôm nay là phiên tòa cuối cùng, quan toàn tuyên bố, tất cả tội danh thành lập, phán Quintin tử hình.
Daniel ngồi ở ghế trên, nhìn người đàn ông mặt xám như tro tàn kia, Daniel biết, có một số tội danh Quintin không phải gánh, hắn bị gia tộc Buonaparte đẩy ra làm vật hi sinh, nhưng chỉ dựa vào việc hắn giết chết hai anh em ruột thịt của mình thì tử hình cũng không oan uổng. Huống chi hắn không thể không chết bởi vì có người muốn mạng của hắn.
Ngồi tham gia ở hàng ghế thứ hai, cô gái sau khi nghe tuyên án vẫn trầm mặc sau đó đứng lên, mang kính râm ra ngoài. Khoác chiếc áo gió đen rộng rãi, thân hình đơn bạc, đặc biệt nhỏ gầy.
Daniel đi theo người phụ nữ ra ngoài, nhìn thấy đã có mấy chiếc xe đợi ở bên ngoài, có người đã kéo cửa cho người phụ nữ, Daniel đi nhanh vào bước lên trước: “Buonaparte phu nhân? Buonaparte phu nhân?”
Hai người đàn ông áo đen chặn hắn lại, che dấu súng dưới áo gió đen chĩa về phía hắn, cách đó không xa có cảnh sát nhìn qua, nhưng chỉ nhìn chứ không có động tác gì.
Người phụ nữ dừng bước, quay đầu.
“Buonaparte phu nhân, có thể nói chuyện không?”
Không thể nhìn thấy đôi mắt của cô dưới kính râm, nháy mắt Daniel bỗng nhiên thấy tuyệt vọng, người phụ nữ không lên xe mà xoay người đi ra ngoài.
Phía đông tòa án có một con đường mòn, bên đường là hai hàng phong, mùa thu đến, sắc lá phong cam đỏ lẫn vào nhau lưa thưa dưới ánh mặt trời, một cơn gió thu ngẫu nhiên thổi qua cũng khiến những chiếc lá rơi xuống đất, điềm tĩnh nhưng mỹ lệ.
Chris đi rất chậm, thỉnh thoảng lại đỡ cái bụng, nhóm vệ sĩ không thấy nhưng nhất định là đang ẩn thân ở xung quanh, Daniel đi cách cô một bước chân, nhìn mặt trời đáp trên bờ vai cô, mái tóc màu đen tung bay, vạt áo cũng tung bay.
Ven đường có chiếc ghế dài làm bằng gỗ, Chris không chịu được nữa nên nhẹ nhàng hất đi lá rụng rồi ngồi xuống, Daniel đứng dưới tán cây phong, thấp giọng thì thào: “Chris tiểu thư…”
“Xin hãy gọi tôi là Buonaparte phu nhân.” Giọng nói bình tĩnh, Chris ngẩng đầu, bởi vì không tháo kính râm xuống nên Daniel vẫn không thấy đôi mắt của cô, nhưng hắn vẫn cố gắng, cố gắng nhìn xuyên qua lớp kính đen đó để tìm kiếm điều gì, giọng nói vẫn tiếp tục: “Có nhớ Vienna không? Bên dòng Danube xanh biếc, ‘Em đa sầu đa cảm, em trẻ tuổi mỹ lệ, dịu dàng, giống như viên kim cương sáng lấp lánh, chân tình…’ Gia tộc Buonaparte không phải là nơi mà cô nên dừng chân.” Cô gái như cô…
Chris cúi đầu, dịu dàng khẽ vuốt cái bụng đã lồi lên: “Cục cưng của tôi rất cảm ơn anh, nhưng tôi lại muốn giết anh.” Khi Daniel đang sững sờ thì Chris ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên, tựa như là cười nhưng lại rất lạnh lùng: “Vì thế xin cẩn thận, đừng để tôi có cơ hội.”
Chris đứng lên, đi không đến năm bước đã có một chiếc xe màu đen tiến đến ngừng trước mặt cô. Sau khi lên xe, Chris ngồi ở ghế sau, nghe Wells báo cáo hành trình: “Một tuần sau Quintin chấp hành án tử hình, thứ tư tuần sau có hội nghị tại Roma…”
Chris lên tiếng cắt ngang hắn: “Điều Eleven đến Roma đi.”
“Thiếu phu nhân?”
“Ngày mai đi Sicili.” Một tay đặt lên bung, Chris nhìn ra ngoài cửa kính xe, bầu trời ngày thu, trong sáng không một gợn mây.
Sicili vì sự xinh đẹp và lãng mạn của nó mà nổi tiếng trên thế giới, không thể phủ nhận, đây quả nơi bát ngát dồi dào tài nguyên, đối với gia tộc Buonaparte mà nói, Sicili lại càng có thêm ý nghĩa sâu sắc — nơi này là nhà của bọn họ, là quê hương. Vì thế Seven đã nói, con của bọn phải sinh ra tại Sicili.
Máy nay hạ cánh trong một trang viên cổ, mười mấy người hầu đứng chờ ngoài cửa, đi đầu là một phụ nữ người trung niên: “Thiếu phu nhân, tôi đợi cô đã rất lâu rồi.” Nghiêng người đẩy ra cánh cửa cổ kính, làm tư thế mời: “Là quà tiên sinh tặng cô, mời!”
Cô nắm chặt tay hít một hơi thật sâu, sớm đoán được Sicili sẽ gợi lên nhiều hồi ức về hắn, chỉ là không nghĩ lại nhanh như thế. Vết thương ở ngực còn chưa khép lại, máu vẫn chảy đầm đìa, lúc này đau đớn triệt để nội tâm. Ở chỗ này, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể khép lại, vĩnh viễn sẽ không.
Nhẹ nhàng đỡ bụng, Chris chậm rãi đi vào. Khác với sự tang thương cùng cổ kính bên ngoài, trong thành lũy rất hiện đại, phòng khách rộng lớn, ghế sofa mềm mại, lò sưởi xinh đẹp, một tấm cửa sổ thủy tinh trong suốt, không gian thư thái ấm áp. Thật là, ngay cả cái bình phong cô muốn dùng hắn cũng biết.
Vách tường của cầu thang treo những bức tranh sơn dầu, trong đó to nhất dễ thấy nhất là bức chân dung của hắn, chỉ cần đi lên lầu thì sẽ thấy, thật đúng là cái tên tự kỷ không biết nhục.
Lầu hai có khách phòng, thư phòng, có ba phòng trẻ con, một màu hồng nhạt, một màu xanh lam, một màu trắng đen, Chris sờ cục cưng trong bụng, không biết cục cưng sẽ thích căn phòng nào nhỉ.
Còn có một căn phòng thật lớn, cực kỳ lớn, bên trong để rất nhiều thứ rực rỡ, bình hoa, châu báu, tranh vẽ, trên cửa khắc hàng chữ: Nơi lưu trữ đồ của Chris — Đây là do người đàn ông cô yêu nhất làm. Cô vuốt ve hàng chữ “người đàn ông cô yêu nhất”, tên khốn kiếp này…
Lầu ba có một phòng âm nhạc, phòng thu âm, phòng nhạc cụ, phòng luyện tiếng, phòng chiếu phim, Chris nghiêm túc tỉ mỉ xem xét rồi đi xuống…Cho đến khi tinh thần và thể xác đều mệt mỏi thì cô ngồi vào bên chiếc đàn dương cầm ở ban công.
Bụng hình như hơi đau, một lúc lâu thì cục cưng mệt mỏi, cô dịu dàng xoa bụng an ủi. Cục cưng có mẹ dỗ dành nên nhanh chóng yên tĩnh, nhưng mẹ của cục cưng thì không có ai dỗ dành, không ai cưng chiều.
Đây là một cây đàn dương cầm thủy tinh, thân đàn trong suốt, ngón tay chạm nhẹ phím đàn, tiếng nhạc như nước chảy ra, Chris nghĩ, cô chưa từng đàn cho hắn nghe, nhưng đàn khúc nào đây nhỉ…Còn chưa nghĩ ra thì âm nhạc đã theo đầu ngón tay tuông rơi.
“Nhớ là một thứ tình cảm rất huyền ảo, như ảnh — như hình. Không tiếng động lại phát ra hơi thở, ẩn hiện dưới đáy lòng, đảo mắt lại nuốt lấy bản thân em trong tịch mịch cô đơn. Em vô lực kháng cự đặc biệt là trong đêm đen ~ nhớ anh đến mức không thể hô hấp. Hận không thể chạy đến bên anh, lớn tiếng nói với anh rằng~
Đồng ý với anh, đồng ý với anh, đồng ý vì anh mà quên mất cả tên của em. Cho dù chỉ có một giây được dừng lại trong lòng anh, chết cũng không có gì hối tiếc. Đồng ý với anh, đồng ý với anh, đồng ý cùng anh bị đày đến tận chân trời, chỉ cần anh thật lòng đáp lại tình yêu của em, cái gì cũng đồng ý, cái gì cũng đồng ý với anh.”
Odd đứng bên ngoài, nhìn cô gái mặc trang phục màu đen ngồi trước đàn dương cầm, cúi đầu, nhẹ giọng ngâm nga một bài hát, chỉ tiếng ca đã làm người ta tan nát cõi lòng, rất khó tưởng tượng, nếu đặt mình vào vị trí đó, tâm tình sẽ như thế nào…
Do dự rất lâu, Odd đi vào phòng, mang bức thư trong tay để trên cây đàn, đây là di chúc của tiên sinh, nói rõ phải giao cho thiếu phu nhân.
Ngón tay thon dài run rẩy, qua hồi lâu mới mở bức thư, gần như là trong phút chốc, trang giấy vừa mới rút ra đã bị cơn gió cuốn đi.
Giờ phút này, hoàng hôn đang buông xuống, ánh chiều tà chiếu trên khuôn mặt của cô, khóe môi cong lên, nước mắt từ từ rơi xuống.
Trang giấy bay xuống bãi cỏ, thì ra là một bức hình trắng, dưới tia sáng trời chiều hiện lên một dòng chữ tiếng anh lưu loát tiêu sái.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Nguyệt Sắc
*Sicili: là một vùng tự trị của Ý. Trong các vùng của Ý, vùng này có diện tích lớn nhất, với 25.708 km² và hiện có 5 triệu dân. Đây cũng là đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải.
Bầu trời thật trong xanh, những đám mây như dải lụa, chiếc đu dây trên bãi cỏ xanh mượt mà, mẹ ngồi kể chuyện xưa cho cục cưng nghe, trong nháy mắt đã không thấy cục cưng đâu, mẹ tìm cục cưng bốn phía: “Tiểu Vũ? Tiểu Vũ?”
Cô ở bên cạnh lớn tiếng kêu mẹ nhưng kêu thế nào cũng không ra âm thanh, mẹ không nghe thấy. Cô gấp đến sắp hỏng rồi, nhưng mà lúc này lại phát hiện bản thân đang ngồi trong lòng mẹ, ngoan ngoãn nghe mẹ kể chuyện. Đó là cô sao? Giống lắm, nhưng mà cũng không giống…
Bầu trời đột nhiên đen lại, có rất nhiều vì sao sáng lung linh, từng vì sao lại rơi xuống đất, lồng ngực thật khó chịu, thở không nổi, cả người không có chút sức lực nào, đau…rất đau…Mẹ, mẹ ở đâu…Tiểu Vũ đau…
Trước mắt có bóng dáng một người, cô nhìn thật lâu mới có thể thấy rõ, dáng vẻ của hắn…Nhìn thật đẹp, mắt xanh đậm, mũi cao cao, môi mỏng quyến rũ, cằm như điêu khắc, rất tinh xảo…Cô ngây ngốc nhìn hắn cười, thế là hắn cũng cười, xinh đẹp như thiên sứ, khóe môi lộ ra hai cái răng, trắng như sứ, trên đỉnh đầu cũng mọc ra hai cái sừng, hắn nói với cô: “Em không có mẹ, chỉ có anh.” Nói xong thì há mồm nuốt cô.
Đột nhiên bừng tỉnh! Lọt vào mắt là bầu trời đêm bát ngát xa xôi, ánh sao chớp chớp, là mơ sao? Cô đang nghi ngờ thì đột nhiên đùi trong hơi đau xót, cô rầu rĩ hừ một tiếng, thân thể lại bị một bóng đen bao phủ, bên tai có một luồng khí nóng thổi qua: “Tỉnh rồi sao?” Dái tai nong nóng lại ngưa ngứa, đã bị ngậm chặt, tê dại lan toàn thân, cô không chịu nổi mà run lên một chút, đùi trong càng trướng càng đau.
Cô mơ màng ngỡ ngàng nhìn bầu trời đầy sao…Giấc mơ, hiện thực, ký ức, tất cả như cuộn phim đang quay chậm…Hắn thở gấp, nói hắn yêu cô rồi lại cử động trên cơ thể của cô, hắn nhắc tới đứa con dịu dàng, chê cô không ngoan ngoãn, hắn thương cô gọi cô là bảo bối, hắn muốn gì có nấy, trước giờ không từng hỏi qua ý nguyện của cô…Cuối cùng quanh quẩn bên tai cô chỉ là câu nói của hắn: “Em có anh là đủ.”…
“Đây là đâu?” Cô mở miệng hỏi một câu như vậy.
“Roma, nhà của chúng ta.” Hắn đáp hàm hồ, chuyên chú nhấm nháp bờ ngực non mềm đầy đặn của cô.
Cô “nga” lên một tiếng, nhẹ nhàng lạnh nhạt nói: “Là nơi em bị anh cưỡng bức.”
Bỗng nhiên thân thể của hắn cứng đờ, phảng phất tất cả xung quanh cũng đông cứng lại, ngay cả thời gian cũng thế, cô vẫn nhìn bầu trời đầy sao, hắn hỏi cô: “Em sao vậy?”
Cô trầm mặc không nói, hắn bật đèn, ngọn đèn đầu giường màu vàng nhạt tản mát từng tia sáng đến đầu cô, cô nheo mắt lại. Hắn ôm lấy mặt cô dịu dàng hỏi: “Bảo bối, em sao thế?”
Cô hạ đôi mắt xuống, dưới lông mi lộ ra một vùng bóng râm, không hiểu sao lại khiến người ta thấy đau lòng, hắn quả thật không biết phải làm thế nào mới tốt, ôm cô, hôn vào trán cô, thì thào gọi cô là bảo bối, bảo bối…
Nhưng cô lại đẩy hắn ra, hắn cẩn thận ôm cô không dám dùng sức, bởi vậy hắn bị đẩy ra dễ dàng. Cô ngồi dậy ở bên giường, đưa lưng về phía hắn mặc quần áo, lúc này hắn mới ý thức được có điều gì đó bất thường, cũng ngồi lên: “Rốt cuộc em làm sao vậy?” Rõ ràng hôm qua mới ngoan ngoãn đáp ứng sẽ có con cùng hắn, sao vừa mới trở về Roma đã trở mặt?
“Em ghét nơi này.” Cô mặc áo qua đầu, không quay lại, lạnh lùng ném ra một câu.
Hắn nheo mắt, thần sắc càng ngày càng lạnh lẽo: “Em cho rằng lúc đó là cưỡng bức sao?”
Cô xoay người, lui một bước, nhìn hắn, cài lại nút áo, để lại một cái nhìn thoáng khinh thường rồi muốn rời khỏi, hắn nhanh chóng giữ chặt: “Đi đâu?”
“Nơi không thuộc về anh…”
Hắn hít một hơi thật sâu, ôm lấy cô: “Bảo bối, là anh sai.”
“Anh luôn luôn như thế, không có gì sai cả.”
Hắn nhíu mày: “Anh luôn như thế nào?”
“Bá đạo cuồng vọng, tự cho là đúng, không tôn trọng người khác, mọi thứ chỉ suy nghĩ cho chính mình, trước giờ không quan tâm đến cảm giác của người khác.”
Hắn hạ dần cánh tay buông cô ra, nắm đắm rung động, giận quá lại cười: “Anh thật sự không hiểu, yêu nhau làm tình với nhau, có gì là sai?”
Cô ngẩng đầu lên: “Lúc ấy em yêu anh sao?”
Hắn hí mắt tới gần cô, bức cô lui về sau từng bước: “Vì sao xuất hiện ở Las Vegas? Vì sao trộm tranh của anh? Vì sao không rời khỏi khách sạn? Vì sao lại đến Roma? Vì sao đồng ý với lời hẹn của anh? Vì sao lúc anh hôn em lại không tránh?” Bức cô vào góc tường, dùng hai cành tay nhốt chặt lại, ánh mắt ngời sáng khóa chặt lấy cô, giọng điệu có chút uy hiếp: “Em nói em không yêu anh sao?”
Cô không trốn tránh ánh mắt của hắn, nâng cằm lên: “Không sai, em thích anh, ngay từ lần đầu tiên đã thích, nhưng lúc ấy em đã nói là em không muốn, rõ ràng em đã nói với anh, em không đồng ý!”
“Vì sao không đồng ý?”
Cô cười lạnh: “Đúng, anh chính là như vậy, anh cảm thấy muốn làm thì làm, anh thấy tốt thì chính là tốt, không cần đến ý nghĩ của em…”
Mặt hắn lạnh lại, cái bóng to lớn che đi ánh sáng mờ nhạt trong phòng, thần sắc đần độn phẫn nộ, bi thương cùng bất đắc dĩ: “Cứ xem như là lỗi của anh, đã qua lâu như thế em còn náo loạn cái gì?” Hắn thử ôn nhu ân cần: “Chúng ta đã kết hôn, anh sẽ cưng chiều em.”
“Cưng chiều như thú cưng sao?”
“Oanh” một quyền hung hăng nệ ở bên tai của cô, bức tranh sơn dầu treo lơ lửng trên vách tường lắc lư vài cái rồi rơi xuống đất, khung sườn dập nát. Thú cưng? Đây chính là đánh giá của cô đối với hắn sao? Sự ăn nói khép nép của hắn, sự lấy lòng của hắn, hắn đuổi theo khắp thế giới để cầu hôn cô, hắn không tiếc tiêu diệt cả một gia tộc, hắn học nấu cơm rửa chén, hắn xăm hình lên ngực, tất cả mọi chuyện hắn làm trước kia, thì ra tất cả chỉ là muốn sủng thú cưng sao? Ha! Cho dù hắn có đem tấm lòng của mình lột ra thì cô cũng không tin tưởng hắn yêu cô.
Một lát sau, cô khép đôi mắt, coi thường sự phẫn nộ của hắn mở cửa đi ra khỏi phòng.
“Lê, Tiểu, Vũ!” Hắn kiềm chế giọng nói cuồng nộ, gằn từng chữ gọi tên của cô, cô quay đầu lại, nhìn hắn không có chút biểu tình nào, đột nhiên nâng cánh tay lên, ra hiệu một ngón cái hướng xuống dưới với hắn.
Động tĩnh kịch liệt đã sớm quấy nhiễu hạ nhân, Chris vừa mới xuống lầu dưới, đèn phòng khách đã mở, vệ sĩ ở hai bên cửa ngăn đường của cô lại, không cho cô đi, chỉ cung kính cúi đầu, quản gia James vừa mới mở miệng: “Thiếu phu nhân…”
“Để cô ấy đi…” Trên lầu truyền tới tiếng nói băng lãnh của người đàn ông, không có một chút cảm tình, quản gia James không còn lời nào để nói, vệ sĩ hai bên lui ra, Chris bước đi không quay đầu lại, quản gia James nhìn lên lầu, nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu tình của người đàn ông kia.
Rời khỏi Roma, Chris trở về Hague, điều này khiến cho hàng xom kiêm chủ nhà Kitty rất ngạc nhiên, Kitty chế giễu Chris một phen, nhưng nhanh chóng lo âu thay cho Chris, bởi vì hôn nhân của Chris đã xuất hiện nguy cơ, chứng cứ có ba:
Thứ nhất, Seven biết cô ở đâu bởi vì sáng hôm sau đã có điện thoại gọi đến, lúc ấy các cô đang xem tin tức, sơn trang Simon ở Roma đột nhiên bị một vụ nổ hủy diệt, trong một tối liền biến thành bình địa, khiến thế giới chấn kinh. Hắn gọi điện thoại đến, đầu tiên âm thanh rất an tĩnh, nhưng sau đó dần lạnh đi: “Vừa lòng rồi sao?” Ngay cả cười lạnh cô cũng lười, chỉ phun ra hai chữ trả lời: “Ngây thơ.” Sau đó lại là một khoảng yên tĩnh, càng yên tĩnh, bỗng nhiên “ba” một tiếng, cắt đứt liên lạc.
Thứ hai, hai ngày sau sự kiện điện thoại ấy, Chris nhận được chuyển phát nhanh là con mèo Garfield, Kitty cảm thấy đây đang có ý phân chia tài sản rồi.
Thứ ba, Chris đã ở Hague hơn một tháng, Seven vẫn không tìm tới, từ sau cuộc điện thoại ấy hai người không còn liên hệ, lúc này thời gian thật dài khiến người ta không thể không lo âu.
Từ những tình tiết trên, Kitty tự nhận thấy bản thân có đầy đủ lý do để tin tưởng, lần sau có thể Seven sẽ gửi đến giấy thỏa thuận li hôn. Nhưng đương sự là Chris thì lại ăn tốt uống tốt, rất giống Garfield của cô ấy, mỗi ngày ngủ đủ mười sáu giờ, so với bình thường thì lúc này rất “điềm đạm”.
Cuối cùng người đưa hiệp nghị ly hôn mà Kitty suy đoán không tới, cũng không phải Seven đến tìm vợ, mà là một người đàn ông trung niên đẹp trai, ách, đẹp trai đến từng milimet.
Chris bị đào lên từ trên giường, nhìn thấy người đến thì sững sờ một chút, gọi chú, thì ra là chú a.
Ở Florence, Chris chỉ gặp Quintin mấy lần, quen thuộc thì chưa tới, nhưng vì Quintin là trưởng bối của Seven nên cũng là trưởng bối của cô, tôn kính là phải phép. Quintin uyển chuyển giải thích lý do đến đây, nguyên nhân là làm thuyết khách cho cháu, muốn đón cô trở về Sicili, Chris cảm thấy kỳ lạ, đây hoàn toàn không phải là phong cách làm việc của Seven.
Nhưng Chris lại đồng ý, âm thầm mang theo cây súng mà Seven đưa cô ở dưới gối. Lúc đó cô không hề biết, lần này cô đã quá tự tin, và cái giá phải trả thật lớn.
Máy bay tư nhân trên đường đến Địa Trung Hải, Quintin vẫn ngủ gật, trừ việc Chris không cẩn thận đánh ngã cốc nước chanh thì mọi việc vẫn rất bình thường. Khi máy bay hạ cánh, Chris quan sát xung quanh, đây là một hòn đảo nhỏ xanh biết, rất nhỏ.
Sau đó Quintin thẳng thắn với cô, nơi này không phải là đảo Sicili, nhưng muốn cô đến đây là ý của Seven — bởi vì gần đây gia tộc cùng cảnh sát có chút mâu thuẫn nên Seven muốn mang cô đến đây để giải sầu.
Mùa hạ đã đến, trên hòn đảo này những cây dầu oliu phát triển mạnh che cả ánh mặt trời, Chris ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ nhưng rất xinh đẹp, bên ngoài cửa sổ là bãi cát trắng, ngày ngày nghe tiếng hải âu kêu, có hai nữ giúp việc ở cùng cô, cũng là vệ sĩ.
Chris còn ngoan ngoãn biết điều hơn so với tưởng tượng của Quintin, không thấy sợ hãi, không đào bới gốc rễ, không yêu cầu muốn gọi điện thoại cho Seven, mỗi đêm chỉ tản bộ một vòng trên đảo.
Trời chiều chậm rãi buông xuống, màu vàng óng của ánh mặt trời tràn ra, Chris một mình ngồi bên bờ cát, chân trần ngâm trong nước biển, nữ giúp việc đã đi xa.
Giám thị thật ra là việc dư thừa, trên đảo ngoại trừ chiếc máy bay nhỏ thì không còn phương tiện giao thông nào khác, sau khi cô phát hiện ra việc này thì hối hận không thôi, nếu lúc trước học lái máy bay thì giờ đã tốt rồi. Chuyện đến bây giờ, Chris đã hiểu rõ tình cảnh của mình — bị Quintin giam lỏng trên đảo này. Sở dĩ hiện tại hắn không động đến cô, có lẽ là vì cả hai bên chưa hoàn toàn trở mặt với nhau, hoặc giả là chưa đến thời điểm để động đến cô. Chris từng nghe Seven nhắc qua, cái chết của cha hắn có liên quan đến việc đấu tranh trong gia tộc, anh em ruột thịt còn có thể hại lẫn nhau, đây chính là nguyên nhân mà hắn không tin tưởng vào tình thân sao?…Chris lắc lắc đầu, cầm con cua nhỏ đang cố gắng vò lên mu bàn chân của mình ném xuống, hiện tại đã là lúc nào mà còn nhớ tới cái con người ích kỷ khốn nạn ấy chứ.
Con người ích kỷ khốn nạn áo mũ chỉnh tề đi ra khỏi cục cảnh sát, mặt trời đã khuất, ngồi trên chiếc xe có rèm che màu đen, lái xe Wells liền nói: “Quintin hi vọng ngài có thể chịu trách nhiệm với sự kiện lần này, không nên để liên lụy đến gia tộc.”
Seven không chút đếm xỉa lặp lại: “Hắn cứ hi vọng đi.”
“Thiếu phu nhân đang nằm trong tay hắn.”
Trầm mặc.
Trăng sáng như cái khay bạc treo cao trên bầu trời Địa Trung Hải, che khuất cả ánh sáng của các vì sao, chiếu sáng một vùng bí ẩn của Địa Trung Hải. Trên hoàn đảo nhỏ yên tĩnh, có một thân hình nhanh như gió lướt qua nhanh chóng nhập vào trong biển, từng đợt bọt sóng lóe lên, như ánh trăng rơi rụng, sau đó lại lặng yên không tiếng động.
Sẽ không có gì bất ngờ xảy ra nếu không phải mười phút sau có người phát hiện ra cô mất tích, hai mươi phút tìm kiếm khắp toàn đảo, nửa giờ sau cô đã bơi đến một bên kia của hòn đảo, gần sân bay, tìm kiếm cơ hội.
Trên đảo bỗng nhiên ồn ào bởi những con chim biển tung bay nháo nhác, thời gian đúng như cô dự đoán, chỉ là hình như nước biển cũng nhận ra gì đó, hơi động, đột nhiên, một lực đánh úp lại, cô chưa kịp phản ứng thì đã bất tỉnh.
Hơi thở mạnh mẽ và ấm áp vây quanh, ôm cô vào lòng như trẻ con trong lòng mẹ, hoàn toàn yên tâm. Thân thể bị di chuyển nhẹ nhàng, cô vùi đầu trong lòng hắn, vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với người đàn ông này, dù cho lúc này họ đang ở trong biển đêm.
Mấy phút đồng hồ sau, cô muốn hô hấp, cánh tay trên eo hắn nắm thật chặt, môi trên chợt lạnh, bị mở ra…Hơi thở của hắn mát lạnh, rót không khí vào cô, không dây dưa khiêu khích nhưng cũng đủ mờ ám để cô cháy cả mặt trong nước biển lạnh lẽo đêm đen…Sao cô có thể nghĩ đến mấy chuyện đó vào lúc này? A~~~~
Tỏng mơ hồ, đột nhiên nhận ra bản thân rời khỏi nước, có không khí ở xung quanh, cô hít lấy từng ngụm không khí, hắn buông cô ra, bỏ đi lấy áo khoác. Cô vô thức ở sau hắn, mắt mở to…Ánh đèn, kim loại, móc móc…Đây hẳn là một cái tàu ngầm.
Một tấm khăn lông lớn từ trên trời giáng xuống, mang theo hương thơm mềm mại bao phủ lấy cô, cô giả vờ nghiêm túc lau tóc, nhìn hắn ngồi trước bàn điều khiển. Những cái nút rực rỡ muôn màu mà cô không biết, chỉ nhìn thấy tóc hắn cũng ướt, cầm khăn đến lau, hành động thân mật tự nhiên, hắn nhìn chòng chọc vào màn hình số liệu trên màn hình, thân thể vẫn không nhúc nhích.
“Oanh” một tiếng, thân thuyền lay động mãnh liệt, bụng cô đánh lên lưng ghế, đứng không vững nên ngã sấp xuống, cánh tay dài của hắn ôm lấy kéo vào trong ngực, đồng thời hắn ấn cái nút màu xanh, con tàu dần chìm trong biển.
Phi cơ chiến đấu có thể phát hiện tín hiệu phát từ tàu thuyền nên liền phát ra công kích, Quintin mạnh hơn dự đoán của hắn, nhưng không sao, chỉ một đêm thôi.
Quần áo người trong lòng đã ướt đẫm, không lau sạch sẽ nên dính sát vào người hắn. Hai ba cái đã mang quần áo của cô lột hết, căn bản không chấp nhận sự phản kháng của cô, dù sao hắn cũng là bá đạo.
Dùng khăn lông lau từ trên xuống dưới, không cho cô mặc y phục, cứ như thế ôm trong lòng. Cô cũng không lên tiếng, thân thể cuộn tròn lại, có thể cảm nhận được nơi nào đó của hắn đang cứng lên. Nhưng kỳ thật hắn căn bản không muốn cô, thân thể là phản đồ, trong lòng hắn một chút cũng không muốn.
Vặn vẹo, vặn vẹo, cô vặn vẹo trong lòng hắn, thân thể căng thẳng, đây là sao a? Muốn câu dẫn hắn nhưng lại sợ? Bờ môi khẩn trương căng thẳng, sự không vui của hắn càng thêm rõ ràng, thờ ơ nhìn màn hình điện tử lóe ra tín hiệu, có thuyền tới gần, FBI cũng muốn tham gia sao.
“Ừ…… Việc ấy……” Giọng nói mềm mại vang lên, mang theo sự run rẩy nho nhỏ khiến tim hắn rung lên: “Khi nào có thể lên bờ?”
Hắn cúi đầu, thấy cô chôn chặt trong lòng hắn, sắt mặt tái nhợt, đổ đầy mồ hôi, hắn kinh hãi, sự nghi ngờ còn chưa ra khỏi miệng thì càng kinh hãi hơn! Giữa hai chân tuyết trắng của cô chảy ra một dòng máu tươi!
Tim phổi như bị thiêu đốt! Căn bản hắn không thể nghĩ thêm gì nữa, cuống quýt cầm máu, đồng thời phát ra tín hiệu. Ở quân hạm không xa bên trên, Daniel thu được tin tức: “Sáu phút nữa, bảo vợ vệ của tôi.”
Cài đặt hướng đi tự động cho tàu ngầm xong, giúp cô mặc quần áo, sau đó đi ra ngoài, cô nhịn đau ôm bụng hỏi: “Anh đi đâu?”
Khi cô thấy hắn khóa trái cửa của khoang thuyền thì hoảng sợ đập cửa: “Anh muốn làm gì? Trờ về! Trở về cho em!”
Hắn không nói lời nào, mở cửa đi ra khoang ngoài, xoay người nhìn cô một cái. Đôi tay cô đang đập lung tung trên cánh cửa, màu da trắng bệch, khuôn mặt nôn nóng hoảng sợ, miệng đang nói gì đó, hắn không thể hiểu được.
Cách một cánh cửa, cô nhìn thấy hắn trong biển, không mặc bất cứ một trang bị phòng hộ nào, thậm chí ngay cả bình hô hấp cũng không có, thân hình màu đen phiêu đãng trong nước, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lại như thần linh tà ác, đôi mắt màu xanh đậm nhìn cô, không có cảm tình, không có độ ấm.
Cô không biết bản thân đã rơi lệ đầy mặt, điên cuồng vỗ vào cửa, đồng thời gọi to không cần biết hắn có nghe được hay không: “Seven! Em xin anh! Seven.”
Hắn buông tay, thân thể bơi lên trên, chậm rãi. Tiếp tục nhìn cô, không có biểu tình, càng lúc càng xa.
Trái tim như nổ tung, cô gần như là thét chói tai, cơn quặn đau trong bụng tàn sát bừa bãi, dòng máu chảy ra càng nhiều, phảng phất như có một sinh mạng đang trôi mất. Khẩu súng của cô không biết làm sao lại ở trong tay, không ngừng bắn về thân ảnh mơ hồ ấy, viên đạn bắn đập vào cửa sổ rồi lại văn ngược về tứ tung, có một viên lướt qua sát cánh tay cô, lưu lại vết máu.
Vì sao không phải là trái tim, nếu đi qua trái tim thì thật tốt, như thế sẽ không đau. Hắn nói sẽ dẫn cô đi nhưng không dẫn. Rốt cuộc cô cũng biết hắn có bao nhiêu hận…
Mặt biển đột nhiên bừng sáng, tựa hồ như có vô số ánh sáng chiếu đến, con thuyền kịch liệt lay động, chỉ trong phút chốc, cô nhìn thấy thân ảnh ấy, cùng với vùng biển xung quanh, đầy máu…
Năm tháng sau.
Tòa án hình sự quốc tế thành lập ở Hague, giờ phút này đang tiến hành thẩm tra và phán quyết, án mưu sát, tổ chức hoạt động khủng bố, tội danh gây nguy hại cho nhân loại, Quintin là bị cáo. Hôm nay là phiên tòa cuối cùng, quan toàn tuyên bố, tất cả tội danh thành lập, phán Quintin tử hình.
Daniel ngồi ở ghế trên, nhìn người đàn ông mặt xám như tro tàn kia, Daniel biết, có một số tội danh Quintin không phải gánh, hắn bị gia tộc Buonaparte đẩy ra làm vật hi sinh, nhưng chỉ dựa vào việc hắn giết chết hai anh em ruột thịt của mình thì tử hình cũng không oan uổng. Huống chi hắn không thể không chết bởi vì có người muốn mạng của hắn.
Ngồi tham gia ở hàng ghế thứ hai, cô gái sau khi nghe tuyên án vẫn trầm mặc sau đó đứng lên, mang kính râm ra ngoài. Khoác chiếc áo gió đen rộng rãi, thân hình đơn bạc, đặc biệt nhỏ gầy.
Daniel đi theo người phụ nữ ra ngoài, nhìn thấy đã có mấy chiếc xe đợi ở bên ngoài, có người đã kéo cửa cho người phụ nữ, Daniel đi nhanh vào bước lên trước: “Buonaparte phu nhân? Buonaparte phu nhân?”
Hai người đàn ông áo đen chặn hắn lại, che dấu súng dưới áo gió đen chĩa về phía hắn, cách đó không xa có cảnh sát nhìn qua, nhưng chỉ nhìn chứ không có động tác gì.
Người phụ nữ dừng bước, quay đầu.
“Buonaparte phu nhân, có thể nói chuyện không?”
Không thể nhìn thấy đôi mắt của cô dưới kính râm, nháy mắt Daniel bỗng nhiên thấy tuyệt vọng, người phụ nữ không lên xe mà xoay người đi ra ngoài.
Phía đông tòa án có một con đường mòn, bên đường là hai hàng phong, mùa thu đến, sắc lá phong cam đỏ lẫn vào nhau lưa thưa dưới ánh mặt trời, một cơn gió thu ngẫu nhiên thổi qua cũng khiến những chiếc lá rơi xuống đất, điềm tĩnh nhưng mỹ lệ.
Chris đi rất chậm, thỉnh thoảng lại đỡ cái bụng, nhóm vệ sĩ không thấy nhưng nhất định là đang ẩn thân ở xung quanh, Daniel đi cách cô một bước chân, nhìn mặt trời đáp trên bờ vai cô, mái tóc màu đen tung bay, vạt áo cũng tung bay.
Ven đường có chiếc ghế dài làm bằng gỗ, Chris không chịu được nữa nên nhẹ nhàng hất đi lá rụng rồi ngồi xuống, Daniel đứng dưới tán cây phong, thấp giọng thì thào: “Chris tiểu thư…”
“Xin hãy gọi tôi là Buonaparte phu nhân.” Giọng nói bình tĩnh, Chris ngẩng đầu, bởi vì không tháo kính râm xuống nên Daniel vẫn không thấy đôi mắt của cô, nhưng hắn vẫn cố gắng, cố gắng nhìn xuyên qua lớp kính đen đó để tìm kiếm điều gì, giọng nói vẫn tiếp tục: “Có nhớ Vienna không? Bên dòng Danube xanh biếc, ‘Em đa sầu đa cảm, em trẻ tuổi mỹ lệ, dịu dàng, giống như viên kim cương sáng lấp lánh, chân tình…’ Gia tộc Buonaparte không phải là nơi mà cô nên dừng chân.” Cô gái như cô…
Chris cúi đầu, dịu dàng khẽ vuốt cái bụng đã lồi lên: “Cục cưng của tôi rất cảm ơn anh, nhưng tôi lại muốn giết anh.” Khi Daniel đang sững sờ thì Chris ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên, tựa như là cười nhưng lại rất lạnh lùng: “Vì thế xin cẩn thận, đừng để tôi có cơ hội.”
Chris đứng lên, đi không đến năm bước đã có một chiếc xe màu đen tiến đến ngừng trước mặt cô. Sau khi lên xe, Chris ngồi ở ghế sau, nghe Wells báo cáo hành trình: “Một tuần sau Quintin chấp hành án tử hình, thứ tư tuần sau có hội nghị tại Roma…”
Chris lên tiếng cắt ngang hắn: “Điều Eleven đến Roma đi.”
“Thiếu phu nhân?”
“Ngày mai đi Sicili.” Một tay đặt lên bung, Chris nhìn ra ngoài cửa kính xe, bầu trời ngày thu, trong sáng không một gợn mây.
Sicili vì sự xinh đẹp và lãng mạn của nó mà nổi tiếng trên thế giới, không thể phủ nhận, đây quả nơi bát ngát dồi dào tài nguyên, đối với gia tộc Buonaparte mà nói, Sicili lại càng có thêm ý nghĩa sâu sắc — nơi này là nhà của bọn họ, là quê hương. Vì thế Seven đã nói, con của bọn phải sinh ra tại Sicili.
Máy nay hạ cánh trong một trang viên cổ, mười mấy người hầu đứng chờ ngoài cửa, đi đầu là một phụ nữ người trung niên: “Thiếu phu nhân, tôi đợi cô đã rất lâu rồi.” Nghiêng người đẩy ra cánh cửa cổ kính, làm tư thế mời: “Là quà tiên sinh tặng cô, mời!”
Cô nắm chặt tay hít một hơi thật sâu, sớm đoán được Sicili sẽ gợi lên nhiều hồi ức về hắn, chỉ là không nghĩ lại nhanh như thế. Vết thương ở ngực còn chưa khép lại, máu vẫn chảy đầm đìa, lúc này đau đớn triệt để nội tâm. Ở chỗ này, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể khép lại, vĩnh viễn sẽ không.
Nhẹ nhàng đỡ bụng, Chris chậm rãi đi vào. Khác với sự tang thương cùng cổ kính bên ngoài, trong thành lũy rất hiện đại, phòng khách rộng lớn, ghế sofa mềm mại, lò sưởi xinh đẹp, một tấm cửa sổ thủy tinh trong suốt, không gian thư thái ấm áp. Thật là, ngay cả cái bình phong cô muốn dùng hắn cũng biết.
Vách tường của cầu thang treo những bức tranh sơn dầu, trong đó to nhất dễ thấy nhất là bức chân dung của hắn, chỉ cần đi lên lầu thì sẽ thấy, thật đúng là cái tên tự kỷ không biết nhục.
Lầu hai có khách phòng, thư phòng, có ba phòng trẻ con, một màu hồng nhạt, một màu xanh lam, một màu trắng đen, Chris sờ cục cưng trong bụng, không biết cục cưng sẽ thích căn phòng nào nhỉ.
Còn có một căn phòng thật lớn, cực kỳ lớn, bên trong để rất nhiều thứ rực rỡ, bình hoa, châu báu, tranh vẽ, trên cửa khắc hàng chữ: Nơi lưu trữ đồ của Chris — Đây là do người đàn ông cô yêu nhất làm. Cô vuốt ve hàng chữ “người đàn ông cô yêu nhất”, tên khốn kiếp này…
Lầu ba có một phòng âm nhạc, phòng thu âm, phòng nhạc cụ, phòng luyện tiếng, phòng chiếu phim, Chris nghiêm túc tỉ mỉ xem xét rồi đi xuống…Cho đến khi tinh thần và thể xác đều mệt mỏi thì cô ngồi vào bên chiếc đàn dương cầm ở ban công.
Bụng hình như hơi đau, một lúc lâu thì cục cưng mệt mỏi, cô dịu dàng xoa bụng an ủi. Cục cưng có mẹ dỗ dành nên nhanh chóng yên tĩnh, nhưng mẹ của cục cưng thì không có ai dỗ dành, không ai cưng chiều.
Đây là một cây đàn dương cầm thủy tinh, thân đàn trong suốt, ngón tay chạm nhẹ phím đàn, tiếng nhạc như nước chảy ra, Chris nghĩ, cô chưa từng đàn cho hắn nghe, nhưng đàn khúc nào đây nhỉ…Còn chưa nghĩ ra thì âm nhạc đã theo đầu ngón tay tuông rơi.
“Nhớ là một thứ tình cảm rất huyền ảo, như ảnh — như hình. Không tiếng động lại phát ra hơi thở, ẩn hiện dưới đáy lòng, đảo mắt lại nuốt lấy bản thân em trong tịch mịch cô đơn. Em vô lực kháng cự đặc biệt là trong đêm đen ~ nhớ anh đến mức không thể hô hấp. Hận không thể chạy đến bên anh, lớn tiếng nói với anh rằng~
Đồng ý với anh, đồng ý với anh, đồng ý vì anh mà quên mất cả tên của em. Cho dù chỉ có một giây được dừng lại trong lòng anh, chết cũng không có gì hối tiếc. Đồng ý với anh, đồng ý với anh, đồng ý cùng anh bị đày đến tận chân trời, chỉ cần anh thật lòng đáp lại tình yêu của em, cái gì cũng đồng ý, cái gì cũng đồng ý với anh.”
Odd đứng bên ngoài, nhìn cô gái mặc trang phục màu đen ngồi trước đàn dương cầm, cúi đầu, nhẹ giọng ngâm nga một bài hát, chỉ tiếng ca đã làm người ta tan nát cõi lòng, rất khó tưởng tượng, nếu đặt mình vào vị trí đó, tâm tình sẽ như thế nào…
Do dự rất lâu, Odd đi vào phòng, mang bức thư trong tay để trên cây đàn, đây là di chúc của tiên sinh, nói rõ phải giao cho thiếu phu nhân.
Ngón tay thon dài run rẩy, qua hồi lâu mới mở bức thư, gần như là trong phút chốc, trang giấy vừa mới rút ra đã bị cơn gió cuốn đi.
Giờ phút này, hoàng hôn đang buông xuống, ánh chiều tà chiếu trên khuôn mặt của cô, khóe môi cong lên, nước mắt từ từ rơi xuống.
Trang giấy bay xuống bãi cỏ, thì ra là một bức hình trắng, dưới tia sáng trời chiều hiện lên một dòng chữ tiếng anh lưu loát tiêu sái.