Người nhà họ Mễ đã đến, Dịch Duy ôm con đi qua nghênh đón, sau khi mẹ nuôi cậu từ nước ngoài về, gần như không ra khỏi cửa, lần trước đi học viện của bọn họ là lần đầu tiên ra khỏi cửa, lần này là lần thứ hai ra khỏi cửa, đặc biệt đến tham gia tiệc đầy tháng của cháu ngoại trai.
"Mẹ." Dịch Duy mỉm cười gọi, rồi lại chào hỏi với người nhà họ Mễ.
Mễ Tuyết giơ hai tay, từ trong tay Dịch Duy đón lấy đứa nhỏ ôm vào trong lòng, mỉm cười nhìn đứa nhỏ hỏi: "Cục cưng, nhớ bà ngoại không?"
Dịch Duy đích thân đẩy xe lăn cho mẹ nuôi, dẫn người nhà họ Mễ, đi đến chỗ ngồi đặc biệt chuẩn bị cho nhà ngoại đứa nhỏ.
"Về đến chỗ này, đứa nhỏ có quen không?" Mễ Tuyết hỏi.
"Đứa nhỏ này, chẳng hề lạ chỗ, lúc nên ăn thì ăn, lúc nên ngủ thì ngủ, cũng không thích quấy khóc, thật sự đỡ lo lại dễ nuôi." Dịch Duy ngồi xuống ở bên cạnh mẹ nuôi, cười dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn của con.
"Đứa nhỏ này thân thể tốt." Mễ Tuyết nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của đứa nhỏ nói: "Từ sau khi bé sinh ra, mẹ ngày ngày nhìn bé, nhìn sắp hai tháng, mới mấy ngày không gặp, trong lòng vẫn luôn nhớ bé."
"Chỉ cần có thời gian, con nhất định thường xuyên mang con về thăm người." Dịch Duy nắm một bàn tay nhỏ khác của con nhỏ tiếng nói: "Sau này việc học của con bắt đầu bận rộn, Cố đổng công việc cũng bận, nhà họ Cố không có trưởng bối có thể khiến chúng con an tâm giao phó chăm sóc con, sau này chỉ có thể thường xuyên đưa con về nhà họ Mễ, nhờ cậy mẹ giúp con chăm sóc con."
"Mẹ rất vui lòng chăm sóc bé, chỉ cần các con có thể an tâm giao bé cho mẹ chăm sóc, mẹ nhất định dùng phương thức thích hợp nhất chăm sóc bé." Mễ Tuyết nhìn đứa nhỏ sinh ra, lại lần nữa cảm thấy sự thần kì và ý nghĩa của sinh mệnh, bà thật sự rất thích đứa nhỏ này, chăm sóc đứa nhỏ này với bà mà nói, là việc hạnh phúc.
"Đương nhiên an tâm, trừ mẹ, không có bất kì người nào khác có thể khiến chúng con an tâm hơn nữa." Dịch Duy mỉm cười nói, cậu cảm thấy, lúc họ bận, có trưởng bối thân thiết chăm sóc con, tốt với con, họ cũng càng yên tâm hơn, hơn nữa Anna chăm sóc cậu lớn, bây giờ lại giúp đỡ chăm sóc con cậu, rất có ý nghĩa.
Người nhà họ Dịch, trừ Dịch Bác không đến, Dịch Hồng và Triệu Trân đều đến.
Dịch Hồng và Triệu Trân nhìn thấy người nhà họ Mễ ngồi ở vị trí nhà ngoại đứa nhỏ, bộ dáng thân mật của Dịch Duy và Mễ Tuyết, giống như họ thật sự là mẹ con ruột, cái này khiến trong lòng họ rất chạnh lòng.
Triệu Trân nhỏ tiếng oán giận với Dịch Hồng nói: "Chúng ta mới là ông ngoại bà ngoại ruột của đứa nhỏ, từ lúc vào đến bây giờ, Dịch Duy không chỉ không đến chào hỏi với chúng ta, cũng chẳng thèm nhìn chúng ta, dù là khách mời bình thường, xuất phát từ lễ phép cũng nên đến chào hỏi với em."
"Đứa nhỏ này tính khí quá lớn, trước đây chúng ta xác thực tốt với Dịch Tuyên hơn nó một chút, nhưng cũng không đáng để nó coi chúng ta như kẻ thù." Dịch Hồng lắc đầu thở dài nói: "Có thể nó và chúng ta, thật sự không có duyên phận cha mẹ, nếu không vào lúc sinh ra, đã không bị bế nhầm."
"Nhưng anh nhìn thái độ của Dịch Duy và Cố đổng với người nhà họ Mễ, sau này toàn bộ chỗ tốt, đều là của nhà họ Mễ, nghĩ thôi em đã cảm thấy không cam tâm, chúng ta là cha mẹ ruột của Dịch Duy, cũng nuôi nó mấy năm, dựa vào cái gì chỗ tốt đều để cho nhà họ Mễ chiếm?!" Triệu Trân càng nói càng tức giận.
"Được rồi, được rồi." Dịch Hồng nhìn xung quanh nói: "Đừng nói nữa, muốn nói cái gì đợi sau khi về nhà lại nói, ở chỗ này nói những lời này, nếu để người khác nghe thấy, càng khiến người chê cười hơn.""Chỗ này em ở không nổi nữa, em đi xem Thục Cầm có ổn hay không." Triệu Trân nói xong bèn muốn rời đi.
"Đợi tiệc rượu kết thúc lại đi." Dịch Hồng kéo bà lại nói: "Em bây giờ đi, có khác gì với không đến? Vậy không bằng từ đầu không đến."
Tưởng Thục Cầm hôm nay không đến, bởi vì bà bị bệnh, không muốn đến, nhưng cũng bị bệnh thật, thân thể rất khó chịu, không cách nào tham gia tiệc đầy hai tháng của đứa nhỏ.
Dịch Duy đã kết hôn với Cố Nhạc Sán, ngay cả con cũng đã sinh, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, thậm chí mặc kệ người nhà họ Cố nghĩ thế nào, Dịch Duy đã ngồi lên vị trí phu nhân gia chủ nhà họ Cố, lúc này cậu đang ôm con ngồi bên cạnh Cố Nhạc Sán, mỉm cười tiếp nhận chúc phúc của các khách mời.
Đến lúc mở tiệc, khách mời cũng đến gần đủ, người nhiều như vậy, đứa nhỏ ở lâu không tốt lắm, Mễ Tuyết cũng không thích ở chỗ có quá nhiều người, Dịch Duy bèn đưa con cho Mễ Tuyết trước trở về trong sân nghỉ ngơi, rồi mới quay lại đại sảnh.
Cố Hoành ngồi bên cạnh Hứa Hoa, Dịch Tuyên ngồi bên cạnh Cố Hoành, hai người miễn cưỡng lên tinh thần, sau khi mở tiệc, cho dù nuốt không trôi đồ ăn, cũng phải giả vờ bộ dáng bình thản, miễn cưỡng chính mình ăn từng miếng. Hai người thỉnh thoảng nhìn về phía Dịch Duy ngồi bên cạnh Cố Nhạc Sán, ngay cả hai cụ bà cũng chỉ có thể ngồi phía dưới, nhưng Dịch Duy gần như có thể nói chỉ trong một đêm, đã ngồi lên vị trí chủ nhân nhà họ Cố.
Trước đây Cố Hoành thực sự từng nghĩ, Dịch Duy nói không chừng sẽ kết hôn với chú tư gã, nhưng lúc việc chân chính xảy ra, gã vẫn chịu phải đả kích rất lớn, hơn nữa còn cùng lúc hai đả kích, trước đây Dịch Duy từng đính hôn với gã, gã thật ra cũng từng rung động với Dịch Duy, nếu không phải quá yêu Dịch Tuyên, gã thật sự từng có suy nghĩ muốn ở bên Dịch Duy, nhưng Dịch Duy bây giờ đã trở thành thím tư gã, còn sinh con cho chú tư gã, cũng chính là em họ gã, mà đứa nhỏ này sinh ra, sẽ là ngăn cản lớn nhất trong cuộc đời gã.
Ăn một lát, Cố Nhạc Sán quay đầu nhìn Dịch Duy hỏi: "Mệt chưa? Muốn về sân nghỉ ngơi một lát không?"
"Không mệt." Dịch Duy cười nói: "Ngồi thôi sao mà mệt được? Hơn nữa hôm nay là tiệc đầy hai tháng của con chúng ta, trong lòng em vui vẻ, cho dù mệt em cũng vui."
Cố Nhạc Sán nắm lấy tay Dịch Duy nói: "Hôm nay nhiều người như vậy, từng người đến chào hỏi em, sao có thể không mệt? Trong lòng tôi cũng vui, nhưng không muốn em miễn cưỡng chống đỡ, em đi thăm con nghỉ ngơi một lát cũng không sao, tôi ở chỗ này trông coi, sẽ không mất lễ nghi."
"Con đã đầy hai tháng, thân thể em cũng đã dưỡng tốt, khôi phục rất nhanh cũng rất tốt." Dịch Duy nắm lấy tay Cố Nhạc Sán, mặt hơi đỏ cúi đầu nói.
Cố Nhạc Sán sáp đến gần nhìn cậu nói: "Tôi biết, cho nên mới để em đi thăm con nghỉ ngơi một lát, chỗ này có tôi ứng phó là được."
Hai người kề sát nhau nói một vài chuyện riêng tư trong phòng, mặt cũng sắp dính vào nhau, trong mắt người khác, là quá mức thân mật.
Cố Nhạc Sán đưa tay xoa xoa mặt có hơi nóng lên của Dịch Duy nói: "Đi thôi."
Dịch Duy đứng lên về trong sân thăm con, thuận tiện nghỉ ngơi một lát, Cố Nhạc Sán nhìn cậu rời đi, đứng lên mời rượu nói chuyện với khách mời.
Dịch Duy về đến trong sân, con đã ngủ, cậu ngồi tựa nằm trên giường, nhỏ tiếng nói chuyện với Mễ Tuyết và Anna.
Hơn một tiếng sau, tiệc rượu đã gần kết thúc, các khách mời hoặc ngồi hoặc đứng tán gẫu.
Đợi sau khi con tỉnh ngủ, Dịch Duy ôm con về lại trong đại sảnh, các bạn bè thân thiết đều tặng không ít quà cho đứa nhỏ, Dịch Duy ôm con đi cảm ơn họ.
Tất cả quà và tiền biếu, Cố Nhạc Sán đều để cho Dịch Duy nhận thay con, thực ra trong lòng mọi người rất rõ ràng, cái gọi là nhận thay con, là để cho Dịch Duy đến quản lý và sắp đặt.
Cố Nhạc Sán cũng chuẩn bị quà cho con, một trong những món quà là Lai Hải Biệt Uyển, cũng để cho Dịch Duy nhận thay con. Lai Hải Biệt Uyển thực ra sớm đã cho Dịch Duy, chỉ có điều lợi dụng cơ hội lần này công khai Dịch Duy nhận thay con, sau này thuận tiện cho Dịch Duy có thể công khai tự do sử dụng.
Thứ khác còn đỡ, vừa nghe đến Lai Hải Biệt Uyển, sắc mặt người nhà họ Cố không tốt lắm, nhất là hai cụ bà và Cố Hoành. Tuy Lai Hải Biệt Uyển là Cố Nhạc Sán bỏ tiền và thông qua một vài quan hệ mua được, nhưng với nhà họ Cố gia mà nói, Lai Hải Biệt Uyển là một trong những biểu tượng hào môn của nhà họ Cố, bây giờ cứ như vậy cho Dịch Duy, nói là cho đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ nhỏ như vậy, bảo để Dịch Duy trước nhận thay đứa nhỏ, nhưng thế có khác gì với cho Dịch Duy?
Cho dù trong lòng họ không thoải, trường hợp thế này cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, hai cụ bà nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, còn phải giả vờ ra nét mặt đã biết từ sớm.
Lai Hải Biệt Uyển là thứ Cố Hoành từ nhỏ đã mong muốn có được, gã vốn cho rằng chỉ cần gã thừa kế sản nghiệp nhà họ Cố, thì cũng có thể thừa kế Lai Hải Biệt Uyển, hiện tại hy vọng tan vỡ, đương nhiên lại bị đả kích một lần nữa, Cố Hoành hãy còn trẻ, không thể giống hai cụ bà, nhanh chóng khống chế cảm xúc nét mặt của mình.
Ngay cả trong lòng khách mời, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trái lại tâm tình của Diệp Phượng điều chỉnh nhanh hơn, bởi vì mặc kệ như thế nào Lai Hải Biệt Uyển cũng không thể đến trong tay bà, thế nên bà cười nói với Cố Nhạc Sán: "Dịch Duy sinh con trai trưởng cho con, là người có công lớn với nhà họ Cố chúng ta, Lai Hải Biệt Uyển đã cho đứa nhỏ, vậy do nó trước thay đứa nhỏ quản lý, là rất thích hợp."
Dịch Duy nhanh chóng quan sát nét mặt người khác, trừ người trẻ tuổi gần như giấu không được cảm xúc, hai người chú ruột của Cố Nhạc Sán và bác họ chú họ cùng thế hệ, có vài người tâm tư che giấu rất sâu khó nhìn ra cảm xúc, cũng có vài người cảm xúc hơi hơi biểu hiện ra, Dịch Duy nghĩ ở trong lòng, rồi ôm con trở về trong sân.
Tiệc đầy tháng kết thúc, các khách mời lục tục kết bạn rời đi.
"Đứa nhỏ này mới hai tháng, Cố đổng đã trực tiếp đem Lai Hải Biệt Uyển cho nó, này lẽ nào đang nói cho người nhà họ Cố biết, sau này tài sản của nhà họ Cố đều là của con trai anh ta, khiến cho người khác không cần nghĩ nữa?"
"Cố đổng cũng đã hơn 30, truyền ra vô sinh nhiều năm như vậy, cho dù bản thân anh ta cố ý giấu giếm, nhưng là một người đàn ông trong lòng nhất định cũng sẽ không thoải mái, bây giờ đã có con trai, đương nhiên là vui, đang vui, lại là con trai ruột của mình, có cái gì không thể cho?"
"Tôi cũng thấy vậy, Cố đổng đặc biệt làm cho người nhà họ Cố nhìn, nhưng chắc chắn cũng đang rất vui."
"Đứa nhỏ kia còn nhỏ như vậy, tôi cứ cảm thấy, Cố đổng đang biến tướng đem Lai Hải Biệt Uyển cho Dịch Duy vậy?"
"Đúng thế, nói là trước nhận thay đứa nhỏ, nhưng nghe thì giống như đang mượn cớ, thực ra là muốn đem Lai Hải Biệt Uyển cho Dịch Duy?"
"Hôm nay người nhà họ Mễ ngồi ở vị trí bàn tiệc nhà ngoại đứa nhỏ, xem thái độ của Cố đổng với người nhà họ Mễ, sau này nhà họ Mễ gia, mượn gió đông tập đoàn Cố thị, khẳng định sẽ ngày càng tốt."
"Các người nói Dịch Hồng và vợ ông ta rốt cuộc là nghĩ thế nào? Con bị bế nhầm nhiều năm như vậy mới đón được về nhà, không cố gắng bồi thường, thì ít nhất cũng nên đối xử như nhau, lại cực kì thiên vị với đứa không phải con ruột, đổi lại trong lòng ai cũng sẽ không thoải mái."
"Việc này tôi cũng nghe nói, nếu con của tôi bị bế nhầm nhiều năm mới tìm về được, vậy tôi thật sự đau lòng chết mất, bồi thường thế nào tôi cũng cảm thấy không đủ, thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của hai vợ chồng họ, bây giờ đoán chừng hối hận chết rồi đi?"
"Dù sao nhìn thái độ của Dịch Duy còn có Cố đổng, sau này sẽ không có việc gì của nhà họ Dịch."
Triệu Trân đi thăm Tưởng Thục Cầm, Tưởng Thục Cầm sai người hầu đỡ bà ngồi tựa lên, ỉu xìu nói: "Cậu từ, nhà chính bên kia đến?"
"Ừ." Triệu Trân gật đầu.
"Tiệc đầy hai tháng của đứa nhỏ, rất náo nhiệt chứ?" Tưởng Thục Cầm nói.
"Rất náo nhiệt." Triệu Trân nói xong thở dài, trong lòng có loại cảm giác hối hận không thể nói ra.
"Hazzz." Tưởng Thục Cầm cũng thở dài nói: "Tuy bà nội và ông ngoại Cố Hoành đều nói với tớ, việc sau này, có thể từ từ lập kế hoạch, nhưng trong lòng tớ rõ ràng, trước đây muốn trở thành người thừa kế, đã là cố gắng hết sức, khả năng sau này trở thành người thừa kế gần như là không."
"Việc sau này, ai lại có thể nói chuẩn được?" Triệu Trân nói: "Như, trước đây chúng ta ai có thể ngờ, Dịch Duy sẽ kết hôn với Cố đổng, còn sinh con cho Cố đổng."
"Nếu lúc bắt đầu không có ý nghĩ như thế, không mong chờ nhiều năm như vậy, tớ cũng sẽ không khó chịu như thế. Chú tư Cố Hoành, nó thật sự đủ ác, mặc kệ là với người nhà họ Cố, hay với bản thân nó, đều ác. Ngay cả chuyện vô sinh, nó cũng có thể lấy ra lừa người, tớ suy nghĩ mãi không rõ, nó tại sao phải dùng lời nói dối này đến lừa người."
"Cậu nghỉ ngơi cho tốt." Triệu Trân vỗ tay bà nói: "Cho dù không cam tâm, ngày tháng vẫn phải trôi qua, không có gì quan trọng hơn dưỡng tốt thân thể."
Tưởng Thục Cầm gật đầu.