Dịch Duy đi về phía bàn văn phòng nhân viên quản lý tư liệu, nhân viên quản lý lập tức đứng lên nhường ghế cho cậu.
Dịch Duy sử dụng quyền hạn của Cố Nhạc Sán, ngay cả mật khẩu cũng không dùng, tất cả tư liệu đều có thể tùy ý mở ra. Cậu mở ra tra xem tất cả tư liệu có liên quan đến danh sách tiến cử lần này, bao gồm tất cả thành tích và ghi chép của mấy học sinh nằm trong danh sách tiến cử. Trên danh sách tổng cổng có năm người, có ba người hoàn toàn không có bất cứ vấn đề nào, nhưng có hai học sinh có thể chen Tôn Ngọc ra khỏi danh sách, rất không thích hợp.
Dịch Duy ghi chép thành tích và lưu trình tiến cử của hai người này, lại xem mấy lần, dựa theo đạo lý mà nói, Tôn Ngọc tuyệt đối thích hợp vào danh sách tiến cử hơn hai người này, nhưng toàn bộ ghi chép lưu trình lại không có bất kì vấn đề nào.
"Như thế nào?" Hứa Bằng nhàn nhã nói: "Xem ra vấn đề gì rồi sao?"
"Không xem ra vấn đề gì." Dịch Duy nói: "Những ghi chép tư liệu này làm...thật sự đủ đẹp."
"Nếu đã không vấn đề, lúc cậu báo cáo với Nhạc Sán, phải một năm một mười nói rõ ràng, không cần làm giống như phó giám sát tôi có tư lợi, động tay động chân trên lưu trình tiến cử và tư liệu." Hứa Bằng dùng giọng điệu châm chọc nói.
"Phó giám sát hình như rất không phục?" Dịch Duy đứng lên, đi đến trước mặt Hứa Bằng nói: "Tôi đại biểu cho Cố đổng tra xem những tư liệu này, đồng nghĩa bản thân Cố đổng muốn tra xem những tư liệu này, phó giám sát từ lúc bắt đầu đã không tình nguyện, đến bây giờ là không phục, cảm thấy Cố đổng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của gia học?"
"Cậu không cần đụng một tí lại lấy Nhạc Sán ra đè tôi, những tư liệu và lưu trình tiến cử không có vấn đề nào, cậu có thể làm gì được tôi?!" Hứa Bằng hung dữ nhìn Dịch Duy nói.
"Tôi không làm gì ông." Dịch Duy cười nói: "Chỉ có điều, sau này tôi sẽ thường xuyên thay Cố đổng đến tra xem tư liệu, phó giám sát tốt nhất nên sớm làm quen sẽ tốt hơn, nếu không sớm muộn phải tức hư thân thể."
Những nhân viên công tác kia không hề dám phát ra tiếng, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, đến lúc Dịch Duy mang theo Tôn Kỳ rời đi, Hứa Bằng đi vào văn phòng dùng sức đóng lại cửa, họ mới bắt đầu tiếp tục làm việc, không dám nghị luận cái gì.
"Dịch Duy, ông ta dù sao cũng là cậu Cố đổng, cậu đắc tội ông ta, không tốt lắm nhỉ?" Tôn Kỳ hơi lo lắng nói: "Nếu ông ấy đi cáo trạng với mẹ ruột Cố đổng, đến lúc đó nói không chừng sẽ dẫn đến mẹ chồng con dâu các cậu mâu thuẫn."
Dịch Duy vì lời của Tôn Kỳ mà buồn cười nói: "Cái gì mâu thuẫn mẹ chồng con dâu, yên tâm, bà ta không thể làm gì được tớ. Hơn nữa tớ vốn có thể hỏi thẳng Cố đổng muốn quyền hạn tra xem, biết tại sao tớ cố ý đi tìm phó giám sát muốn quyền hạn trước không?"
"Tại sao?" Tôn Kỳ nghi ngờ hỏi.
"Chuyện học sinh mới của tổ Cố Hoành lần trước, so đàn piano với tớ, do phó giám sát này lén lút làm thủ tục để sinh viên mới trước thời hạn gia nhập tổ Cố Hoành, tớ là người rất ghi thù, người phải báo thù một người tớ cũng không buông tha." Dịch Duy nói: "Hơn nữa tớ có vài việc phải làm, trước tiên lấy phó giám sát này khai đao."
"Cậu có chuyện gì cần làm?" Tôn Kỳ hỏi.
"Sau này cậu sẽ biết."Tôn Kỳ thở dài nói: "Ghi chép lưu trình tiến cử không vấn đề, vậy thì lần này thật sự có người thích hợp vào danh sách tiến cử hơn em trai tớ."
"Cũng không phải." Dịch Duy lắc đầu nói: "Có hai người, em trai cậu thích hợp được tiến cử hơn họ, có điều lưu trình tiến cử của họ làm rất tốt, tìm không ra vấn đề. Tớ dám khẳng định, chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, nhưng... còn cần phải chậm rãi lên kế hoạch."
Tôn Kỳ xoay đầu nhìn Dịch Duy, trong lòng hơi không rõ lắm ý của cậu.
"Bảo em trai cậu không cần quá khó chịu, gia học không tiến cử cho em ấy, tớ tiến cử cho em ấy." Dịch Duy nói: "Mấy học sinh thầy Pheromone dạy, trừ tớ ra đều đã nổi tiếng, tớ sẽ liên hệ với thầy, đưa tư liệu em trai cậu cho thầy, để thầy giúp em trai cậu lựa chọn một giáo viên thích hợp."
Tôn Kỳ sửng sờ nói: "Thật không?"
Dịch Duy gật đầu: "Đến lúc đó tất cả chi phí do gia học đảm đương, tớ sẽ sai người làm thủ tục riêng cho em ấy, vẫn đi theo lưu trình tiến cử của học gia, do tớ trợ lý của Cố đổng làm người tiến cử cho em ấy."
"Chi phí vẫn do nhà chúng tớ tự mình chi trả, không cần đi theo lưu trình gia học." Tôn Kỳ nói: "Coi như nhà chúng tớ thiếu cậu một tình nghĩa."
"Tớ làm vậy, không chỉ vì em trai cậu, là tớ bắt đầu nhúng tay vào quản lý gia học, cho nên các cậu không cần cảm thấy thiếu tớ tình nghĩa." Dịch Duy nói.
Hứa Bằng càng nghĩ càng tức giận, quá mức tức giận, bèn đi đến chỗ chị gái hắn Hứa Hoa cáo trạng.
Hứa Hoa nghe xong trình bày của hắn, nhìn hắn hỏi: "Tất cả tư liệu và ghi chép lưu trình đều không có vấn đề, em tại sao ngăn cản không cho nó xem? Cái này không phải tỏ rõ em chột dạ?"
"Em...em nhìn không quen bộ dáng kiêu ngạo của nó, muốn mài bớt nhuệ khí của nó, hơn nữa em cũng là trưởng bối, nó lại không hề có bộ dáng tôn trọng, cho nên em cực kì tức giận á chị." Hứa Bằng rất tức giận nói.
"Nó vừa sinh con trai trưởng cho Nhạc Sán, Nhạc Sán một lòng bênh vực nó, ngay cả chị cũng né tránh mũi dùi của nó có thể nhịn thì nhịn, em còn bày ra cái giá trưởng bối gì với nó!" Hứa Hoa tức giận nhìn hắn nói: "Nó đã muốn xem, em để nó xem cho đủ! Chị cẩn thận từng tí, tất cả hành động đều phải nghĩ cặn kẽ, hao tâm tổn sức muốn tìm nhược điểm của nó, bây giờ nhược điểm của nó chị còn chưa tìm được, em thì hay lắm dứt khoát tặng cho nó một điểm yếu lớn như vậy!"
"Những tư liệu và lưu trình kia không có vấn đề, dù đưa đến trước mặt Nhạc Sán, nó cũng không thể nói gì, em không có điểm yếu để cho nó tóm được." Hứa Bằng rất uất ức và không hiểu nói.
"Thái độ của em với nó, là điểm yếu lớn nhất!" Hứa Hoa đè xuống thanh âm gào rống: "Chỗ này là nhà họ Cố, chỉ cần Nhạc Sán không nói gì, nó có thể ỷ vào danh nghĩa của Nhạc Sán, muốn làm gì thì làm cái đó, em bất mãn với nó, là bất mãn với Nhạc Sán, nó nếu làm nũng với Nhạc Sán nhất định đá em từ vị trí phó giám sát xuống, vậy cũng không phải chuyện không thể nào, từng người các em, sao cứ không bình tĩnh như vậy chứ?!"
"Nhưng...nhưng chị hai chị là mẹ ruột của Nhạc Sán, lời của chị lẽ nào nó..."
"Nó không chỉ có một người mẹ là chị, nhận người mẹ là chị, hay nhận phòng phía tây là mẹ, hoàn toàn dựa vào bản thân nó muốn." Hứa Hoa nhắm mắt nói: "Nó nếu chỉ có chị một người mẹ, chị cũng không cần nhịn. Nó nếu ác một tí, có thể tìm một lý do đưa người thím hai là chị rời khỏi nhà họ Cố."
"Vậy...vậy chúng ta thật sự không có biện pháp gì sao, chỉ có thể mở mắt như vậy nhìn nhịn?"
"Nhịn!" Hứa Hoa nghiêm túc nói: "Trước khi cơ hội xuất hiện, cần phải nhịn! Bây giờ nó khí thế uy phong, em không cần lại chọc nó, cho dù nó thái độ không tốt, em cũng phải khách khí với nó, không cần để nó có lý do có cớ đi đến trước mặt Nhạc Sán cáo trạng, chỉ cần không để nó chiếm lý, chị sẽ dễ nói chuyện hơn."
"Vậy đợi đến lúc nào, mới có thể đợi được cơ hội?"
"Chuyện này không thể vội vàng, người một khi vội vàng dễ xảy ra sai lầm, nên chị mới nhiều lần nói với các em, phải giữ bình tĩnh." Hứa Hoa thở dài, rồi nói: "Người phụ nữ Nhạc Sán nuôi ở bên ngoài, có thể trở thành cơ hội để chúng ta lợi dụng, chỉ là luôn tra không được tình hình bên trong của cô ta, chị không thể đưa ra kế hoạch sắp xếp thích hợp. Nhạc Sán giấu cô ta quá kĩ, nhưng cái này vừa vặn chứng minh, cô ta có vốn để chống đối với Dịch Duy."
Dịch Duy đã liên hệ với giáo viên của cậu, giáo viên của cậu đã đồng ý giúp cậu chuyện này, thế nên Dịch Duy gửi qua tư liệu của Tôn Ngọc, sau đó đợi hồi âm là được.
Sau khi Dịch Duy dỗ con ngủ thì đặt ở bên cạnh, rồi ngồi xổm trên giường lướt nhìn số liên lạc trong điện thoại của mình, nghĩ có cần mời những người bạn nước ngoài đến tham gia hôn lễ của cậu hay không. Cậu và những người bạn ở nước ngoài trước đây, cũng không phải hoàn toàn không liên lạc, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi thăm lẫn nhau, sinh nhật mỗi năm của cậu, họ cũng sẽ gửi tin nhắn chúc phúc cậu, chỉ là tình cảm rốt cuộc đã nhạt, nếu cậu bây giờ bỗng nhiên nhiệt tình liên lạc với họ, cậu thật sự làm không được chuyện như vậy, mặt cũng quá dày. Quả nhiên tình người với nhau, cần phải giữa người với người, thường xuyên liên lạc tình cảm với nhau mới có thể duy trì.
Dịch Duy nghiêm túc suy xét, cảm thấy dù sao cũng là bạn bè một khoảng thời gian, xuất phát từ lễ phép cũng phải mời, còn đến hay không đến do bản thân họ. Thế nên gửi ra lời mời với họ, phương diện dùng từ khá cẩn thận, nói với họ nếu họ có thời gian và thuận tiện, hy vọng họ có thể đến tham gia hôn lễ của cậu.
Cố Nhạc Sán về rồi, Dịch Duy lập tức ngồi dậy, nhìn anh hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"
"Còn chưa ăn." Cố Nhạc Sán đứng ở đuôi giường nhìn con.
"Vậy anh đi tắm trước, ngâm người thả lỏng, em bảo phòng bếp nấu mấy món cho anh." Dịch Duy nói.
"Được." Cố Nhạc Sán gật đầu, xoay người đi về phía phòng tắm.
Dịch Duy thông báo xong với phòng bếp, bế con lên, đặt vào trong giường nhỏ bên cạnh, lại thả xuống tấm màn giường nhỏ.
Đợi Cố Nhạc Sán tắm xong từ phòng tắm đi ra, phòng bếp cũng đã làm xong đồ ăn đưa đến, Dịch Duy còn sai người đưa đến một bình rượu nếp nhỏ, nồng độ cồn không cao, ngửi rất thơm.
"Em uống một chút với anh, buổi tối ngủ một giấc thật ngon." Dịch Duy rót đầy rượu vào hai ly rượu, còn nghiêm trang giơ lên ly rượu chạm vào ly của Cố Nhạc Sán, rồi nhấp một hớp nhỏ.
Cố Nhạc Sán nâng ly rượu lại không uống, nhìn Dịch Duy bộ dáng đáng yêu không nỡ dời tầm mắt, không khỏi lộ ra nụ cười mỉm.
"Anh cũng uống nha, đừng nhìn nữa em sẽ không chạy." Dịch Duy nói.
Cố Nhạc Sán một hơi uống hết rượu trong ly rồi đặt lên bàn, Dịch Duy lại rót thêm đầy ly cho anh, rồi nói đến chuyện xảy ra vào ban ngày ở gia học.
"Sau đó Hứa Bằng đến chỗ bà hai, khẳng định là đi cáo trạng." Dịch Duy nói: "Phải nói bà hai, không hổ là mẹ ruột anh, thật sự có thể giữ bình tĩnh. Em còn cho rằng bà ấy sẽ tìm em qua dạy dỗ em một trận, vậy em có thể làm mâu thuẫn sâu hơn, càng có lý do đối kháng với bà ấy, kết quả bà ấy không có động tĩnh gì, điểm này là em dự liệu sai rồi."
Cố Nhạc Sán gắp một miếng thịt đút cho Dịch Duy.
Dịch Duy há miệng ăn thịt, rồi tiếp tục nói: "Gia học quả nhiên có vấn đề, tuy trước đây anh vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, không đi quản, bây giờ để cho em dùng để luyện tập. Em từng nói sẽ hoàn thành trách nhiệm làm trợ lý của anh, sau này nhất định có thể giúp được anh, nhưng chuyện của công ty, có thể nói là rắc rối phức tạp, muốn làm rõ lợi và hại trong đó thật sự rất hao phí tâm thần. Em bây giờ cũng đã đổi chuyên ngành, chuyện công ty em không tìm hiểu nữa, nhưng chuyện bên ngoài công ty, em giúp anh trông coi."
"Được, chỉ cần em vui là được." Cố Nhạc Sán giơ tay xoa xoa mặt Dịch Duy.
"Nào, Cố đổng, uống một ly." Dịch Duy dịch chuyển đến bên cạnh Cố Nhạc Sán, ôm cánh tay anh, giơ lên ly rượu đút anh uống một ít, rồi nói: "Hôm nay em hầu hạ Cố đổng uống rượu, sau này Cố đổng để cho em ỷ thế hiếp người được không?"
"Tôi...suy xét một chút." Cố Nhạc Sán nói.
"Suy xét một chút?" Dịch Duy giơ tay nâng mặt anh, nhìn anh nói: "Cho anh cơ hội, lại lần nữa trả lời."
Cố Nhạc Sán trả lời nói: "Chỉ cần em vui, như thế nào cũng được."
"Câu trả lời chuẩn xác." Dịch Duy hôn một cái lên miệng anh, mỉm cười nói: "Cảm ơn ông xã."
Dịch Duy ánh mắt đung đưa xoay chuyển, cố ý dùng ánh mắt hấp dẫn anh.
Bữa cơm này Cố Nhạc Sán vốn rất nhanh đã có thể ăn xong, nhưng ăn rồi ăn, nhiều thêm một món đậu hủ non Dịch Duy chủ động đưa lên, cho nên trì hoãn thêm chút thời gian.
Sau khi ăn xong bữa cơm, hai người cùng nhau đi phòng tắm đánh răng rửa mặt, rồi một trước một sau từ phòng tắm đi ra.
Cố Nhạc Sán ngồi vào bên giường ôm cậu, Dịch Duy ôm cổ anh chậm rãi ngã xuống, xoay đầu nhìn giường nhỏ bên cạnh nói: "Đừng đánh thức con."
"Được." Cố Nhạc Sán trả lời.