Nhà lớn nhà họ Cố kiến tạo theo phong cách kết hợp giữa hiện đại và cổ điển, cho nên màn hôn lễ vào hôm nay, cũng kết hợp phong cách giữa hiện đại và cổ điển, sân trước rộng rãi chủ yếu thiên về phong cách hiện đại, trong sân thiên về phong cách cổ điển, hôm nay mặt trời tỏa sáng rực rỡ, mặc kệ ở bên ngoài nói chuyện tắm nắng hay ở bên trong trò chuyện uống trà đều khá tốt.
Khách mời đã lục tục đến, bốn người nhà họ Dịch toàn bộ đều đã đến, họ xuống xe ở ngoài sân sau đó đi vào trong. Từ sau khi xe lái vào nhà họ Cố, khắp dọc đường đều có thể thấy được sự dày công bố trí, đi vào trong sân, bố trí xa hoa long trọng hơn hẳn trong tưởng tượng. Màn hôn lễ này tổ chức càng long trọng, chứng mình Cố Nhạc Sán càng xem trọng Dịch Duy, tâm tình họ trở nên càng phức tạp.
Tưởng Thục Cầm đang nói chuyện với người khác, thấy một nhà họ đi qua, bèn xoay người đi về phía họ.
"Đến rồi." Tưởng Thục Cầm nói.
"Thân thể tốt hơn chưa?" Tưởng Thục Cầm nắm tay bà hỏi.
"Đã khỏe rồi." Tưởng Thục Cầm thở dài nói: "Cho dù không tốt, trường hợp như hôm nay tớ cũng phải đến, nếu không lại không biết bị nói những lời khó nghe gì."
"Việc đã như vậy, nghĩ thoáng hơn đi." Triệu Trân khuyên nói.
Tưởng Thục Cầm gật đầu, rồi nói với Dịch Tuyên: "Cố Hoành ở đại sảnh, con đi tìm nó đi."
"Vâng." Dịch Tuyên gật đầu, rồi xoay người đi về phía đại sảnh, nhưng chưa đi đến đại sảnh, đã nhìn thấy Cố Hoành vừa vặn đi ra, thế nên đứng đợi gã.
Cố Hoành đi đến gần, nhìn Dịch Tuyên hỏi: "Ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Dịch Tuyên nói.
Sau đó hai người giống như không biết phải nói gì, cứ đứng như vậy im lặng rất lâu, Cố Hoành mới nói: "Xin lỗi."
"Tại sao phải xin lỗi?" Dịch Tuyên hỏi.
"Anh trước đây, luôn muốn cho em một hôn lễ như vậy, nhưng...hôn lễ của chúng ta, không thể cử hành ở chỗ này." Cố Hoành mang theo áy náy nói: "Hơn nữa, hôn lễ của chúng ta, rất có thể phải hoãn lại."
Mùi vị đắng chát trong lòng Dịch Tuyên không ngừng bốc lên, y mạnh mẽ nhịn xuống chua xót và thôi thúc muốn khóc nói: "Không sao cả, không thể tổ chức hôn lễ ở chỗ này, thì tổ chức ở chỗ khác, hoãn lại cũng không sao, dù sao chúng ta cũng còn rất trẻ."
"Cảm ơn em có thể thông cảm và hiểu anh." Cố Hoành nắm tay Dịch Tuyên, trong lòng càng thêm áy náy hơn.
Dịch Tuyên miễn cưỡng bản thân mỉm cười, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Chỉ cần anh sau này luôn tốt với em là được."
"Anh nhất định sẽ tốt với em." Cố Hoành nghiêm túc hứa hẹn.Dịch Duy và Cố Nhạc Sán thay xong lễ phục, đứa nhỏ cũng thay xong quần áo, Dịch Duy đặt con vào trong xe nôi em bé, Cố Nhạc Sán đẩy xe nôi em bé, Dịch Duy khoác cánh tay Cố Nhạc Sán, cùng nhau đi ra ngoài.
Sau khi hai người đi ra, các khách mời đều vây lên, rồi nhường ra một con đường. Dịch Duy mỉm cười đáp trả, để lại Cố Nhạc Sán và khách mời trò chuyện, bản thân đẩy con đến chỗ mẹ nuôi.
Dịch Duy sai người đặt biệt sắp xếp chỗ riêng trong ngoài phòng cho người nhà họ Mễ, như vậy mẹ nuôi cậu có thể luôn tham gia hôn lễ của cậu, lại không cần lăn lộn ở trong đám người, có thể trong ồn ào có được yên tĩnh.
Tôn Kỳ ở bên cạnh Dịch Duy, giúp cậu cùng đẩy xe em bé, đợi đến chỗ Mễ Tuyết ngồi, Tôn Kỳ mới ngồi xuống bên cạnh xe em bé, khom lưng nhìn đứa nhỏ nói: "Cục cưng hôm nay rất đẹp, không phải là hoàng tử bé chuyển thế chứ?"
"Bé là tiểu vương tử, vậy tớ chẳng phải là đại vương tử rồi?" Dịch Duy cười nói.
"Cậu lại loạn vai vế, con trai cậu là vương tử, cậu là vương hậu." Tôn Kỳ nói.
"Tớ không, tớ cũng phải làm vương tử." Dịch Duy cúi đầu nhìn lễ phục màu trắng trên người mình nói: "Nhìn bộ đồ này của tớ, rất giống vương tử."
Mễ Tuyết và Anna bật cười, nhưng bộ lễ phục màu trắng Dịch Duy mặc hôm nay, xác thực rất đẹp trai, cực kì giống vương tử tôn quý tuấn tú trong câu chuyện cổ tích.
Khách mời đến vào hôm nay, còn nhiều hơn tiệc đầy hai tháng hôm đó, các học sinh gia học cũng đã đến, đang vây quanh của hồi môn của Dịch Duy còn có sính lễ Cố Nhạc Sán cho Dịch Duy.
Phương thức hào môn khoe khoang sính lễ của hồi môn vào hiện đại, đương nhiên không hề giống với cổ đại, tất cả bất động sản và đồ vật khác, được chế tạo thành vật mẫu theo tỷ lệ cố định, hơn nữa chế tạo khá tinh xảo giống y như thật.
Của hồi môn của Dịch Duy, có nhà họ Mễ cho, có Mễ Tuyết cho, còn có Cố Nhạc Sán lén lút thêm vào làm thành nhà họ Mễ cho, chống đỡ đủ thể diện cho Dịch Duy. Mà sính lễ Cố Nhạc Sán cho, càng khiến cho toàn bộ đám học sinh kinh ngạc.
"Nhà họ Cố thật sự không hổ là đại hào môn, cho sính lễ cũng quá kinh người, khắp nơi trên toàn quốc chỉ có năm sáu căn cao ốc vùng đất hoàng kim, bên trong còn có cửa hàng."
"Phải đó, tiền thuê mỗi năm của mấy căn này, đã đủ chi tiêu xa hoa mấy đời, còn có những biệt thự, villa, sơn trang, bãi biển tư nhân, du thuyền...ông trời của tôi ơi."
"Ngọn núi kia có ý nghĩa gì?"
"Cả ngọn núi bao gồm nhà trên núi, còn có hồ dưới chân núi đều là của cậu ta, trên mô hình có cái gì thì đều là sính lễ Cố đổng cho cậu ta, có giấy chứng nhận, mới có thể làm mô hình."
"Tớ coi như đã biết, tại sao người trong hào môn, ngay cả anh em ruột đều phải đấu chết đi sống lại, những thứ này ai sẽ không rung động?"
"Những cái này chỉ là sính lễ, tài sản của nhà họ Cố khẳng định không chỉ những cái này, cho nên có thể tưởng tượng, Cố Hoành và đám anh em họ của cậu ta, tại sao một lòng muốn làm con thừa tự của Cố đổng, mà người sau lưng họ tại sao bằng lòng hao tâm tốn sức ủng hộ họ."
"Cậu nghĩ quá đơn giản, những thứ này, chẳng qua chỉ là trứng vàng, tập đoàn Cố thị, mới là gà mẹ đẻ trứng vàng, họ chủ yếu muốn có được con gà mẹ kia, chứ không chỉ trứng vàng. Tớ nghe cha tớ nói, hơn nữa cha tớ còn nói, người của nhà họ Cố muốn từ trong tay Cố đổng đoạt đi con gà mẹ này, chính là đang nằm mơ."
"Nếu nói như vậy cũng khó trách từ sau khi Cố đổng công khai anh ta có con, Cố Hoành giống như bị mất hồn, không còn...cảm giác hăng hái."
"Đó là đương nhiên, trước đây anh ta cảm thấy bản thân chắc chắn là thừa kế nhà họ Cố, đương nhiên hăng hái, bây giờ ngay cả có thể ở lại nhà họ Cố bao lâu cũng không biết, còn hăng hái thế nào nữa?"
"Hazzz hazzzz, các cậu xem, sao bỗng nhiên nhiều người nước ngoài đến như thế?"
Toàn bộ các học sinh đang vây quanh sính lễ nghi ngờ lại tò mò nhìn qua.
Dịch Duy đích thân đi nghênh đón các bạn tốt và các giáo viên đến tham gia hôn lễ của cậu, bản thân cậu cũng không ngờ, sẽ có nhiều người đến như vậy.
"Chúc mừng cậu Evie."
"Tân hôn vui vẻ."
"Chúc mừng cậu, Evie."
Những người bạn và giáo viên này là cậu trước đây quen biết ở nước ngoài, lần lượt ôm nhau với cậu, bày tỏ chúc mừng và chúc phúc với cậu.
"Cảm ơn các cậu có thể đến." Dịch Duy trong lòng có hơi cảm động, đám bạn này đều là những người ở trong khoảng thời gian kí ức vui vẻ nhất của cậu.
Dịch Duy dẫn họ đến chỗ mẹ nuôi, để mẹ nuôi và người nhà họ Mễ còn có Tôn Kỳ giúp cậu chiêu đãi, hiếm khi họ có thể đến một chuyến, Dịch Duy sai quản gia sắp xếp thêm mấy căn phòng, nếu họ không vội trở về, Dịch Duy muốn giữ họ ở lại thêm hai ngày, trò chuyện vài tiếng.
Nghi lễ hôn lễ sắp bắt đầu, Dịch Duy đi đến bên cạnh Cố Nhạc Sán làm chuẩn bị, Ngụy Nam Phong và Tôn Kỳ làm phù rể cho hai người, đợi hai người đến trên thảm đỏ, Ngụy Nam Phong và Tôn Kỳ đẩy xe em bé đi phía sau, mà Cố Diệu vừa tròn 100 ngày chính là tiểu hoa đồng hôm nay.
Cánh hoa tươi đẹp từ trên trời rơi xuống, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, Dịch Duy và Cố Nhạc Sán chậm rãi đi lên bục cao hoa lệ thiêng liêng kia.
Dịch Tuyên nhìn Dịch Duy khoác tay Cố Nhạc Sán, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau, trong nụ cười mỉm trên mặt Dịch Duy có hào quang hạnh phúc chói mắt, mà trong ánh mắt cưng chiều của Cố Nhạc Sán lóe lên ánh sáng hạnh phúc. Đây là cảnh tượng trước đây, y từng ảo tưởng rất nhiều lần, chỉ là bây giờ, người đi bên cạnh Cố Nhạc Sán khoác tay Cố Nhạc Sán, cũng không phải y. Dịch Tuyên quá bàng hoàng, không ý thức và cảm nhận được, nước mắt của y đang không ngừng rơi xuống.
Cố Hoành nhìn tất cả trước mắt, vẫn hy vọng này chỉ là một giấc mơ, lúc tỉnh mộng, tất cả đều chưa từng xảy ra. Từ sau khi chú tư tuyên bố có con đến bây giờ, tâm tình gã vẫn rất rối loạn, mà bà nội gã nói với gã, lúc trong lòng rối loạn, cái gì cũng không cần làm, bản thân không cần đưa ra bất kì quyết định nào. Thực ra dù gã muốn đưa ra quyết định, gã cũng không biết nên đưa ra quyết định gì, gã không thấy rõ con đường trước mắt của gã, chỉ cảm thấy tiền đồ một mảnh mơ hồ.
Dịch Bác nhìn Tôn Kỳ và Ngụy Nam Phong đi song song, trong lòng đắng chát khó chịu, Ngụy Nam Phong lén lút phá hoại công ty trò chơi của gã ta, là đang cảnh cáo gã ta, gã ta tạm thời không dám có bất cứ hành động nào, nhưng gã ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ Tôn Kỳ, vì trong lòng gã ta có một thanh âm luôn nói cho gã ta biết, gã ta đời này, chỉ ở bên Tôn Kỳ, mới có thể hạnh phúc viên mãn.
Đợi bốn người đều đi lên bục cao, Dịch Bác xoay đầu nhìn Dịch Tuyên, thấy Dịch Tuyên nước mắt đầy mặt, gã ta lập tức lặng lẽ kéo Dịch Tuyên đi. Dịch Tuyên thích Cố Nhạc Sán gã ta biết, hai anh em họ trước đây luôn kể cho nhau nghe mọi thứ, Dịch Tuyên mặc kệ là tâm sự gì cũng sẽ nói với gã ta, mà chuyện Dịch Tuyên thích Cố Nhạc Sán, tuyệt đối không thể để cho Cố Hoành biết, nếu không hai người sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Trong tiếng nhạc ban nhạc diễn tấu, Dịch Duy và Cố Nhạc Sán dưới cái nhìn chăm chú của mọi người nói ra lời thề và trao đổi nhẫn, trong tiếng vỗ tay của mọi người hai người ôm hôn nhau. Cánh hoa không ngừng rơi xuống, bóng bay dưới đất bay lên không trung, trong nhà chính nhà họ Cố cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.
Sau khi nghi lễ kết thức, hai người đi chào hỏi khách mời, Tôn Kỳ cầm một ly sâm panh chạm ly với Dịch Duy, cười nói: "Chúc mừng cậu, vương tử và quốc vương, từ nay về sau trải qua cuộc sống hạnh phúc, còn có tiểu vương tử, đây là kết cục tiêu chuẩn của câu chuyện đồng thoại."
"Cảm ơn." Dịch Duy mỉm cười nói cảm ơn, thầm nghĩ tuy trong cuộc sống hạnh phúc, còn tồn tại một vài ngăn trở, nhưng không sao, đời này, cậu nhất định sẽ có một kết cục hạnh phúc và hoàn mỹ, cậu sẽ vì nó mà cố gắng.
Sắp đến chiều, tất cả khách mời đều di chuyển vào trong phòng, trong phòng không chỉ đại sảnh đã sắp xếp bố trí xong, tất cả đại sảnh nhỏ cũng đã sắp xếp bố trí xong. Người nhà họ Mễ và đám bạn của Dịch Duy, được sắp xếp vào trong đại sảnh nhỏ lớn nhất trò chuyện, phần lớn thời gian Dịch Duy đều đang nói chuyện với họ.
Đợi ăn xong buổi tối, Cố Nhạc Sán và Dịch Duy lại về đến trong sân của họ, hai người thay xong lễ phục tân lang cổ đại màu đỏ, đây là bộ cuối cùng của hôm nay.
Sau khi vào đại sảnh, Cố Nhạc Sán mang theo Dịch Duy đi kính tra nhận lì xì.
"Mời mẹ uống trà." Dịch Duy bưng khay đứng trước mặt Diệp Phượng nói.
"Được." Diệp Phượng cười từ trong khay bưng lên trà táo đỏ uống xuống, rồi đặt lì xì vào trong khay.
Dịch Duy xoay người giao khay cho người hầu, từ trong tay người hầu nhận lấy khay đặt trà táo đỏ, đi đến trước mặt Hứa Hoa nói: "Mời thím hai uống trà."
Hứa Hoa bưng lên ly trà, uống xong trà, đặt lì xì vào trong khay. Tuổi của Dịch Duy có thể làm cháu trai bà, trước đây cũng thiếu chút nữa trở thành cháu dâu bà, nhưng bây giờ lại trở thành con dâu bà, hơn nữa còn gọi bà là thím hai, bà trong lòng có hơi không thoải mái lắm, nhưng cũng không hề biểu hiện ra.
Dịch Duy đổi khay bưng trà, đi đến trước mặt hai người chú ruột của Cố Nhạc Sán.
Sau khi kính xong trà cho tất cả trưởng bối của nhà họ Cố, Dịch Duy lại đi kính trà người có cùng bối phận với cậu.
"Mời chị dâu uống trà." Dịch Duy đứng trước mặt Tưởng Thục Cầm, bưng khay mỉm cười nhìn bà nói.
Tưởng Thục Cầm nghe tiếng chị dâu này của Dịch Duy, giống như bị người đánh một quyền vào lồng ngực, trước đây Dịch Duy gọi bà là dì Cầm rất nhiều năm, bây giờ lại sửa miệng gọi bà là chị dâu, biến thành chung bối phận với bà, là trưởng bối của con trai bà, dù trong lòng bà khó mà tiếp nhận, này cũng đã là sự thật.
Dịch Duy nhìn Tưởng Thục Cầm uống ly trà táo đỏ, bộ dáng khó chịu giống như uống thuốc độc, cảm thấy buồn cười.
Sau khi Dịch Duy kính trà xong tất cả mọi người cần phải kính trà, tiệc cũng sắp kết thúc, các khách mời lục tục rời đi, người ở xa thì ở lại nhà họ Cố ngủ một đêm. Dịch Duy xác định quản gia đều sắp xếp xong cho đám bạn của cậu, mới theo Cố Nhạc Sán về đến trong sân của họ, hôm nay là đêm động phòng của hai người họ.