Sau khi khu thi đấu A kết thúc, đào thải rất nhiều người, còn lại chỉ có 8 người tiến vào thi đấu bán kết, vì số người không nhiều, buổi sáng sau khi kết thúc thi đấu bán kết, buổi chiều trực tiếp tiến hành chung kết.
Nội dung thi đấu bán kết là hai chuyên gia tâm lý nhận được kịch bản cuộc sống khác nhau và tiến hành rút thăm thi đấu, người thi đấu tiến hành nêu câu hỏi với chuyên gia tâm lý, rồi phán đoán hắn nói thật hay nói dối, cũng từ trong nội dung nêu ra câu hỏi và trò chuyện, thu hoạch được tin tức bản thân cần biết, chuyên gia tâm lý tiến hành dẫn dắt và lừa dối người tham gia thi đấu.
Trận thi đấu bán kết này, là cuộc đọ sức giữa người thi đấu và chuyên gia tâm lý, cuối cùng sẽ lấy ra hai người của mỗi tổ thắng, vào trận chung kết tiến hành cuộc thách đấu.
Trong đại sảnh đợi, đã đứng đầy người đợi quan sát thi đấu, sau khi thi đấu bắt đầu, màn hình lớn trên tường sẽ phát trực tiếp cả quá trình thi đấu.
Các học sinh của Mễ Tuyết hôm nay cũng đều đến, Dịch Duy giúp Mễ Tuyết đẩy xe lăn, học sinh của bà đứng phía sau, họ trực tiếp từ đường nội bộ, tiến vào trong phòng khách quý.
"Mẹ." Dịch Duy đi đến đằng trước Mễ Tuyết gọi.
"Đi thôi." Mễ Tuyết nhìn Dịch Duy nói.
Dịch Duy gật đầu, rồi xoay người rời khỏi phòng khách quý, đến bên ngoài phòng chờ người tham gia thi đấu tiến hành rút thăm.
Dịch Duy rút được phòng số một, cậu đi vào phòng số một, nhìn thấy trong ba người đang chờ, không có Tề Nhiên, chính là nói, Tề Nhiên đang ở phòng số hai bên cạnh. Tuy hai người họ không chung tổ, nhưng cũng không chắc hai người họ sẽ tiến hành thi đấu chung kết, nói không chừng sẽ có người giỏi hơn.
Ba người khác rất nghiêm túc xem "kịch bản", Dịch Duy cũng đi qua ngồi xuống, rồi mở ra "kịch bản" lật xem. Bốn người bốn nội dung câu chuyện khác nhau, toàn bộ đều là chuyện có thật, nhưng không biết xảy ra vào lúc nào. Dịch Duy lấy được "kịch bản", cái chết của Tô San, cậu phải hỏi ra người giết chết Tô San là ai.
"Kịch bản" cậu lấy được, không chi tiết cụ thể như hai chuyên gia tâm lý, chỉ có một vài giới thiệu đơn giản về nhân vật và khái quát nội dung câu chuyện, đương nhiên hai chuyên gia tâm lý cũng không biết họ biết những gì, đây chính là một loại đọ sức chiến đấu tâm lý.
Mỗi một người tham gia thi đấu có ba mươi phút nêu ra câu hỏi, sau khi kết thúc nêu ra câu hỏi, có thể rời khỏi phòng chờ đi đến trong đại sảnh.
Đợi ba người trước đều kết thúc, Dịch Duy hít sâu một hơi, thả xuống "kịch bản", đứng lên đi vào phòng dò hỏi, mà Tề Nhiên sát vách, cũng đã đứng lên đi vào phòng dò hỏi khác.
"Hi, Jack." Dịch Duy vừa chào hỏi vừa ngồi xuống.
"Hi." Jack cũng giơ tay chào hỏi với Dịch Duy, thái độ rất thoải mái.
"Giữa anh và Tô San, thật sự chỉ là quan hệ bạn bè?"
"Bề ngoài là như vậy." Jack nói: "Nhưng thực ra cô ấy vẫn luôn quyến rũ tôi, chúng tôi yêu đương vụng trộm mấy lần, cho nên cũng coi như là quan hệ tình nhân."
Dịch Duy vừa gật đầu, vừa ghi chép lại lời hắn, rồi tiếp tục hỏi: "Các anh từng yêu đương vụng trộm ở trong nhà chưa?"
"Đương nhiên, cô ấy là hàng xóm nhà chúng tôi, sống gần như vậy, cô ấy thường xuyên đến nhà tôi, có lúc còn nấu cơm tối với vợ tôi."
"Các anh yêu đương vụng trộm, từng bị vợ anh phát hiện chưa?"
"Có lẽ từng phát hiện.""Có lẽ?"
"Vợ tôi cũng có tình nhân ở bên ngoài, chúng tôi từng nói tự mình chơi, cho dù cô ấy phát hiện cũng sẽ không nói ra."
"Cô ấy nấu ngon hơn, hay vợ anh nấu ngon hơn?"
Jack sửng sờ, rồi suy nghĩ nói: "Đồ ăn vợ tôi nấu hợp khẩu vị tôi hơn."
"Quan hệ giữa vợ anh và cô ấy như thế nào?"
"Khá tốt, các cô ấy hay nói chuyện, thỉnh thoảng còn cùng nhau đi mua sắm."
"Như vậy anh biết các cô ấy bình thường nói những gì không?"
"Có lẽ là chuyện có liên quan đến con cái, tuổi con cô ấy và con trai tôi xêm xêm nhau, nhưng đi vùng khác học đại học, cô ấy sống một mình, khá cô đơn."
"Quan hệ giữa anh và con trai như thế nào?"
"Rất tốt, chúng tôi bây giờ thường xuyên cùng nhau chơi bóng."
"Cậu ấy thân thiết với anh hơn, hay thân thiết với vợ anh hơn?"
"Chúng tôi đều là đàn ông, có thể giao lưu và trao đổi nhiều hơn."
"Vậy thái độ của con trai anh với Tô San như thế nào?"
"Thái độ bình thường, không có gì đặc biệt."
Dịch Duy gật đầu: "Chúng ta quay lại câu hỏi trước đó, tài nghệ nấu ăn của Tô San rất tốt, tại sao anh cảm thấy đồ ăn vợ anh nấu hợp khẩu vị của anh hơn?"
"Tài nghệ nấu ăn của vợ tôi cũng rất tốt, hơn nữa chúng tôi cùng nhau sinh sống nhiều năm như thế, khẳng định vợ tôi càng hiểu rõ khẩu vị của tôi hơn."
"Nhưng Tô San vẫn luôn quyến rũ anh, một người muốn quyến rũ người ta, phải thu hút sự chú ý của người ta, phải càng tìm hiểu rõ người ta hơn chứ? Tô San thường xuyên đến nhà anh, nấu cơm tối với vợ anh, nhưng chưa từng nấu đồ ăn hợp khẩu vị anh, cái này không phải rất kì lạ sao?"
"Tôi không cảm thấy đồ ăn Tô San nấu không hợp khẩu vị tôi, chỉ cảm thấy vợ tôi nấu đồ ăn hợp khẩu vị tôi hơn." Trong "kịch bản" của Jack, không có nội dung tài nghệ nấu ăn của Tô San rất tốt, mà nhân vật của hắn cảm thấy đồ ăn Tô San nấu cũng không ngon.
"Anh nói dối." Dịch Duy nhìn mắt hắn, khẳng định nói: "Câu nói vừa rồi kia, anh hoàn toàn là đang nói dối."
"Tôi không nói dối." Jack nhìn Dịch Duy nghiêm túc nói.
Dịch Duy cười nói: "Để tôi nói phán đoán của tôi, đầu tiên anh nói Tô San vẫn luôn quyến rũ anh, tôi nhìn ra anh đang nói dối, câu hỏi phía sau đã chứng thực phán đoán của tôi, rõ ràng tài nghệ nấu ăn của Tô San rất tốt, nhưng nấu ra đồ ăn không hợp khẩu vị anh, là tại sao? Có phải bởi vì cô ấy ghét anh không? Nếu cô ấy ghét anh, tại sao phải thường xuyên đến nhà anh tương tác với vợ anh? Lẽ nào nói....cô ấy thích, thực ra là vợ anh?"
"Cho nên....cậu cảm thấy tôi phát hiện chuyện của hai cô ấy, rồi dưới sự tức giận giết Tô San?" Jack tiếp lời của Dịch Duy.
"Có khả năng, nhưng cũng có thể vợ anh phát hiện chuyện của anh và cô ấy, rồi dưới sự tức giận giết cô ấy." Dịch Duy nói: "Cũng có thể là ba người các anh có tranh chấp, rồi một trong các anh, lỡ tay giết cô ấy."
"Như vậy cậu cảm thấy, là tôi lỡ tay, hay vợ tôi lỡ tay?" Jack nhìn Dịch Duy hỏi.
"Vợ anh, bình thường có sở thích hứng thú gì?" Dịch Duy hỏi.
"Cô ấy là bà nội trợ, không có công việc, thời gian rảnh rỗi, dạo phố, làm đẹp xoa bóp, thỉnh thoảng tập yoga, hoặc hẹn hò với tình nhân."
"Cô ấy từng mang tình nhân về nhà chưa?"
"Không rõ, tôi chưa từng bắt gặp."
"Con trai các anh, có biết các anh từng người đều có tình nhân không?"
"Có lẽ biết, chúng tôi cũng không cố ý giấu giếm nó cái gì."
"Vậy anh cảm thấy, cậu ta có biết chuyện giữa Tô San và hai vợ chồng các anh không?"
"Tôi không rõ."
"Anh nói dối." Dịch Duy hỏi: "Tại sao phải nói dối với câu hỏi bên trên? Cậu ta biết hoặc không biết, đằng sau che giấu chân tướng gì sao?"
"Được thôi, tôi xác thực đang nói dối." Jack thừa nhận nói: "Tôi chắc chắn con trai tôi không biết chuyện của chúng tôi."
"Nói đến thì, con trai anh đã đại học, nhưng còn sống ở trong nhà, tại sao cậu ấy không sống ở trong trường?"
"Bởi vì trường cách nhà rất gần, vợ tôi bảo nó sống ở nhà, thuận tiện chăm sóc, đồng ý đợi nó sau khi tốt nghiệp đại học, mua cho nó một căn nhà để nó chuyển ra ngoài sống."
"Con trai anh học tập như thế nào?"
"Nó học rất tốt."
"Anh trước đó nói cậu ta sẽ chơi bóng với anh, cho nên cậu ta vận động cũng rất giỏi?"
"Còn ổn."
"Cậu ta có bạn gái chưa?"
"Không có."
"Bạn trai thì sao?"
"Cũng không có."
"Anh khẳng định chứ?"
"Tôi khẳng định con trai tôi là dị tính luyến ái." Jack nghi ngờ hỏi: "Cậu hỏi những cái này có quan hệ gì với cái chết của Tô San không?"
Dịch Duy nhìn thời gian nói: "Còn có năm phút, tôi nói một vài phán đoán của tôi, lúc anh trả lời câu hỏi của tôi, nói dối mấy lần tôi đều nhìn ra. Anh nói anh và vợ anh đều có tình nhân, từng người tự chơi, vợ anh cũng có tình nhân, tạo sao còn phải yêu cầu con trai đã học đại học sống ở trong nhà thuận tiện chăm sóc? Con trai ở trong trường hoặc chuyển ra ngoài sống, anh đi làm, cô ấy không phải có nhiều thời gian hẹn hò với tình nhân hơn sao?"
Sau khi Dịch Duy quan sát phản ứng của hắn, tiếp tục nói: "Anh có rất nhiều tình nhân ở bên ngoài, vợ anh cũng biết, nhưng cô ấy có lẽ đã chai cảm xúc, cho nên đặt hết tâm tư lên người con. Nhiều năm như vậy cũng không ly hôn, vậy chắc chắc là bởi vì trong lòng cô ấy còn yêu anh, yêu anh đến mức không muốn ly hôn, vậy làm sao có tình nhân khác được chứ? Đằng trước anh cố ý dẫn dắt tôi, khiến tôi cảm thấy, người Tô San thích là vợ anh, thực ra Tô San thích con trai anh. Anh nói Tô San vẫn luôn quyến rũ anh, thực ra là anh quấy rầy Tô San, cho nên Tô San rất ghét anh. Nhưng dù ghét anh, Tô San vẫn thường đến nhà anh, thật ra là vì quyến rũ con trai anh. Con trai anh học tốt vận động cũng tốt, nhưng không có bạn gái cũng không có bạn trai, Tô San lại thường xuyên đến nhà các anh quyến rũ con trai anh, cậu ta không đưa ra đề nghị muốn chuyển ra ngoài, vậy thì rất có thể cậu ta cũng thích Tô San."
Dịch Duy hơi ngừng lại rồi nói: "Một người phụ nữ có chồng có rất nhiều tình nhân ở bên ngoài, sau đó lại đặt hết tâm tư lên người con, lại phát hiện bạn tốt của mình và con trai ngoan của mình yêu nhau, sẽ có tâm tình ra sao? Khả năng dưới cơn tức giận lỡ tay giết người rất lớn, tôi nói đúng không?"
Quy tắc thi đấu là không thể im lặng, mặc kệ đưa ra câu hỏi gì, nhất định phải mở miệng trả lời.
Jack nhắm mắt, thở dài nói: "Cậu thắng, cậu nói đúng toàn bộ."
Người trong đại sảnh quan sát thi đấu, đều bắt đầu thảo luận.
"Giỏi thật, không hổ là học sinh của quý bà Miller."
"Có thể vừa nhìn đã nhìn ra đối phương có nói dối hay không, lại là một máy phát hiện nói dối hình người."
"Năm đó quý bà Miller có danh hiệu máy phát hiện nói dối hình người, bây giờ học sinh của bà kế thừa danh hiệu này, thật sự không tệ."
"Người tổ này, khẳng định là Evie tiến vào thi đấu chung kết."
"Chắc chắn rồi, không nghe thấy đối phương nói Evie nói đúng toàn bộ rồi sao?"
Trong cuộc sống thường ngày, nhiều người, sẽ vô ý thức thông qua một vài cảm xúc và động tác nhỏ, còn có phương diện ánh mắt và tần suất hô hấp biểu hiện ra, cảm xúc và cách nghĩ chân thực trong lòng mình, mà cái gọi là vô thức, chính là ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Giống như chuyên gia tâm lý, rất hiểu che giấu cảm xúc và cách nghĩ của mình, muốn nhìn thấu họ rất khó, càng nghiêm túc quan sát, càng dễ dàng bị chi tiết lừa gạt, Dịch Duy chủ yếu nhìn ánh mắt đối phương rồi dựa vào cảm giác, mà cảm giác của cậu chính xác như vậy, có thể nói là thiên phú cao.
Người bên ngoài đại sảnh, đều đang cảm thán Dịch Duy giỏi, mà trong phòng giám khảo, Frenson đang ngồi trên ghế giám khảo dùng nụ cười châm biếm nói: "Học sinh của Mễ Tuyết Miller, cũng chẳng qua như vậy, tôi trước đây từng nói, quý bà Miller mấy năm không xuất hiện, năng lực khẳng định giảm xuống rất nhiều, xem biểu hiện của học sinh này của cô ta, tôi quả nhiên không nói sai."
Giám khảo khác cũng nhìn nhau, nghĩ danh tiếng của Mễ Tuyết Miller, xuất hiện xu thế hạ xuống từ trên người học sinh này rồi, xem ra bà vẫn quá vội, không nên tiến cử một học sinh học tâm lý học trong thời gian ngắn như vậy đến tham gia thi đấu.
Mà Frenson đã không thể chờ đợi được, muốn ở trước mặt Mễ Tuyết châm biếm, nhiều năm như vậy, hắn cuối cùng có thể trút được cơn giận.