Dịch Duy đi vào phòng khách, nhìn Triệu Trân và Dịch Hồng, đi qua ngồi xuống.
"Hai người có chuyện gì quan trong muốn nói với tôi?" Dịch Duy nhìn họ nói: "Tôi còn có chuyện phải làm, không có thời gian phí lời, mời hai người trực tiếp nói trọng điểm. Cái gì tôi là con ruột của hai người, các người là cha mẹ ruột của tôi, hai người đã nuôi tôi bốn năm những lời vô nghĩa này, không cần lại nói nữa, không muốn lãng phí thời gian lặp lại những lời này, các người nếu muốn nghe, tôi có thể ghi âm cho hai người, hai người mang về muốn nghe bao nhiêu lần thì nghe bấy nhiêu lần."
Triệu Trân và Dịch Hồng nhìn nhau: "Dịch Duy, chúng ta xin lỗi con, trước đây là chúng ta không đúng, chúng ta không nên quá mức thiên vị Dịch Tuyên, tạo thành tổn thương trong lòng con, chúng ta nói xin lỗi với con. Nhưng thực ra trong lòng chúng ta vẫn yêu con, nếu không cũng sẽ không đặc biệt đón con từ nước ngoài về, hơn nữa tuy chúng ta tốt với Dịch Tuyên hơn, nhưng cũng không có không tốt với con, thiên vị cũng không phải tội ác tày trời gì không thể tha thứ phải không? Từ sau tiệc sinh nhật con, con biết mẹ có bao nhiêu khó chịu không? Mẹ khóc một đêm không ngủ, bởi vì con là con của mẹ."
"Nói thật dễ nghe." Dịch Duy châm chọc nói: "Hai người nhất định phải đón tôi về, mới là khởi điểm đau khổ của tôi, là chuyện tôi căm thù hai người nhất. Thực ra ban đầu, hai người sở dĩ tìm tôi, chỉ muốn xem thử tôi sống thế nào, vốn không tính đón tôi về, bởi vì các người không muốn vạch trần chuyện Dịch Tuyên không phải con ruột hai người. Nhưng hai người sau khi điều tra biết mẹ nuôi tôi là con gái của nhà họ Mễ, cho nên quyết định phải đón tôi về, bởi vì hai người không muốn tôi thành đứa nhỏ nhà họ Mễ, tôi nói đúng không?"
Sắc mặt Triệu Trân và Dịch Hồng không tốt lắm, bởi vì Dịch Duy nói hoàn toàn chính xác, họ ban đầu xác thực nghĩ như vậy.
Dịch Duy nhìn họ tiếp tục nói: "Nếu tôi không kết hôn sinh con với Cố Nhạc Sán, sau khi tôi rời khỏi nhà họ Dịch, hai người khẳng định chẳng thèm nhìn tôi một cái, chỉ một lòng đợi tôi nghèo nàn, về nhận sai với hai người, đi cầu xin hai người, mà không giống bây giờ, là các người nhận sai với tôi, xin lỗi tôi, tôi nói đúng không?"
Chất vấn của Dịch Duy, lại lần nữa khiến Dịch Hồng và Triệu Trân cấm khẩu không nói được gì, nhưng họ lần này đến, vì công ty vì nhà họ Dịch, bất kể như thế nào cũng phải nhận được sự tha thứ của Dịch Duy, nhận được sự giúp đỡ của cậu.
"Ngoại trừ xin lỗi, chúng ta không đưa ra bất cứ phản biện nào, mặc kệ con tin hay không tin, mẹ và cha con, khoảng thời gian này đều tự kiểm điểm sai lầm về thái độ trước đây đối xử với con và Dịch Tuyên. Lần này đến, thực sự muốn nhờ con giúp đỡ nhà họ Dịch, dù sao cũng chung dòng máu, con coi như thương hại chúng ta, chúng ta sẽ ghi nhớ cái tốt của con." Triệu Trân trong mắt mang theo nước mắt nói.
"Không cần tỏ ra yếu thế đánh bài tình cảm với tôi, tôi biết các người muốn gì." Dịch Duy mặt không cảm xúc nói: "Tôi cho dù không muốn có liên can gì với hai người, nhưng vẫn hiểu đối nhân xử thế, nếu hai người đi kể khổ với người khác giả vờ đáng thương, dư luận bên ngoài, sẽ nói tôi hẹp hòi máu lạnh vô tình, chỉ trích tôi. Hai người yên tâm, vì thanh danh của bản thân, tôi sẽ không hoàn toàn mặc kệ nhà họ Dịch."
Triệu Trân và Dịch Hồng song song thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có câu này của Dịch Duy là đủ, có lời này của Dịch Duy, họ lần này không đến uổng công.
Triệu Trân lại nói một vài thứ hy vọng Dịch Duy có thời gian rảnh có thể về nhà họ Dịch, Dịch Duy chỉ im lặng không trả lời.
Đợi họ rời đi, Dịch Duy mới cười lạnh, rồi đứng lên về trong sân. Cậu sao có thể sẽ để ý người khác nói gì cậu, chỉ cần quan hệ hôn nhân của cậu và Cố Nhạc Sán không đổi, mặc kệ những thánh mẫu thảo luận cậu thế nào ở sau lưng, lúc ở trước mặt cậu vẫn phải khách sáo.
Nhưng này cũng là một cơ hội, để họ tự mình cảm nhận, bị phân biệt đối xử là tâm tình gì. Nếu cậu từ chối họ, khiến họ không ôm bất cứ nhớ thương nào, chênh lệch tâm lý khi bị phân biệt đối xử sẽ rất nhỏ, chỉ có lúc trong lòng ôm hy vọng và mong chờ, chênh lệch tâm lý khi bị phân biệt đối xử mới sẽ rất rõ ràng.
Nếu chỉ là chuyện xảy ra mấy năm trở về nhà họ Dịch, thực ra Dịch Duy có thể không so đo với họ, cũng sẽ không làm gì họ, nhiều nhất là cả đời không qua lại. Nhưng đời trước những chuyện xảy ra kia, cậu thật sự trải qua, những đau khổ kia, cậu bất kể như thế nào cũng không cách nào coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Dịch Hồng và Triệu Trân về đến nhà, vừa vào phòng, nhìn thấy đại sảnh hỗn loạn, hai người đều bị dọa."Đây là sao vậy?" Triệu Trân lớn tiếng gọi: "Người đâu?! Người ở đâu rồi?!"
Đám người hầu đang trốn nghe thấy thanh âm, mới bước nhanh chạy ra gọi: "Bà chủ."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Trân nhìn các cô hỏi.
"Cậu cả bỗng nhiên giống như phát điện, trong đại sảnh có thứ gì đều đập hết, chúng tôi...chúng tôi thấy sợ, không dám ngăn cản, cho nên trốn đi." Người hầu nói.
"Nó ở đâu?" Triệu Trân lại hỏi.
"Chắc về phòng rồi."
Triệu Trân và Dịch Hồng bước nhanh lên lầu, đi về phía phòng Dịch Bác, trong lòng họ rất hoảng, trước đây Dịch Bác chưa từng như vậy, đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, khiến cho gã ta kích động căm giận như thế?
"Dịch Bác, Dịch Bác!" Triệu Trân dùng sức vỗ cửa gọi: "Dịch Bác, con ở bên trong sao?!"
Triệu Trân gọi hồi lâu, bên trong phòng không có phản ứng gì, bà xoay người nhìn đám người hầu nói: "Các người khẳng định cậu cả ở trong phòng sao?"
"Chúng tôi chỉ chắc chắn cậu cả không ra ngoài, không chắc cậu cả có ở trong phòng hay không."
Dịch Hồng nói: "Tìm mấy người đi lên, mở cửa ra."
Người hầu gọi mấy người nam lên, cưỡng ép làm hư khóa cửa phòng Dịch Bác, mới mở cửa phòng ra.
Họ vừa vào đến, đã nhìn thấy Dịch Bác tê liệt ngồi trên sàn nhà, trong tay cầm chai rượu rót vào miệng.
"Con lại sao nữa?!" Triệu Trân bước nhanh qua, cướp đoạt chai rượu trong tay Dịch Bác, nhìn gã ta hỏi: "Công ty xảy ra chuyện gì sao?"
Dịch Bác lắc đầu nói: "Công ty không có việc gì, cha mẹ ra ngoài đi, để cho con một mình yên tĩnh."
"Cái gì để cho con một mình yên tĩnh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi con nói đi!" Triệu Trân sốt ruột nói: "Cái gì cũng không nói, chúng ta có thể an tâm sao?"
Dịch Hồng thấy Dịch Bác không có chuyện gì, đã gọi điện thoại cho công ty, dò hỏi tình huống, biết công ty không xảy ra chuyện quan trọng gì, lúc này mới yên tâm. Ông đến gần nhìn thấy tay Dịch Bác nắm chặt thứ gì đó, tỏ ý Triệu Trân lấy thứ trong tay gã ta ra.
Triệu Trân dùng sức bẻ ra tay của Dịch Bác, phát hiện là một tấm thiệp mời, bà sửng sờ, mở ra thiệp mời xem thử, là thiệp mời của nhà họ Ngụy gửi đến.
Dịch Hồng xem qua thiệp mời, cau mày nhìn Dịch Bác hỏi: "Con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Phải, con xảy ra chuyện gì?" Triệu Trân cũng hỏi: "Người ta kết hôn có quan hệ gì với con không?"
Dịch Bác vừa biết Tôn Kỳ sắp kết hôn với Ngụy Nam Phong, hơn nữa đã có con, gã ta trong lòng rất khó chịu, vừa về đến nhà nhìn thấy thiệp mời, lập tức nhịn không được bùng nổ, nhưng bất kể gã ta phát tiết thế nào, trong lòng cũng chỉ thêm khó chịu hơn.
"Con thích người bạn Tôn Kỳ của Dịch Duy?" Dịch Hồng nhìn Dịch Bác hỏi.
Dịch Bác im lặng không nói chuyện.
"Con thật sự thích Tôn Kỳ?" Triệu Trân quỳ xuống sốt ruột nhìn Dịch Bác nói: "Ngụy Nam Phong biết con thích Tôn Kỳ không?! Bây giờ tình huống công ty là cái dạng gì rồi, con đừng lại chọc đến nhà họ Ngụy!"
"Công ty game của con, do Ngụy Nam Phong khiến nó không thể kinh doanh tiếp phải không?" Dịch Hồng lại hỏi.
Dịch Bác chỉ cúi đầu im lặng, gì cũng không nói.
"Con nói chuyện đi!" Triệu Trân vừa vội vừa tức, dùng sức nện Dịch Bác mấy cái nói: "Mẹ và cha con ba lần bốn lượt cúi đầu cầu xin Dịch Duy tha thứ, khó lắm mới khiến nó đồng ý giúp nhà chúng ta, con lại quậy ra những chuyện này! Mẹ và cha con còn có công ty nhà chúng ta, sau này đều trông chờ vào con, con có thể cố gắng tranh đấu cho chúng ta được không?!"
Triệu Trân tức đến hít thở đều không thông, ấn lồng ngực khó chịu của mình, dùng sức hít thở.
"Được rồi." Dịch Hồng đỡ lấy Triệu Trân nói: "Em bây giờ mắng nó cũng không có tác dụng, để nó một mình yên tĩnh, sau này chúng ta lại nói chuyện."
Dịch Hồng đỡ Triệu Trân ra ngoài, để lại Dịch Bác một mình, dùng sức túm tóc mình, chịu đựng đau đớn và khó chịu dày vò trong lòng.
Dịch Bác biết gã ta và Tôn Kỳ không thể nào nữa rồi, cho dù gã ta không muốn tiếp nhận sự thật này, chuyện cũng đã xảy ra. Gã ta vốn cho rằng, chỉ cần Tôn Kỳ và Ngụy Nam Phong chưa công khai yêu đương, thì nói rõ tình yêu của họ cũng không vững chắc, gã ta vẫn còn cơ hội. Bỗng nhiên biết tin tức Tôn Kỳ sắp kết hôn với Ngụy Nam Phong, hơn nữa Tôn Kỳ đã mang thai, khoảng khắc đó, gã ta cảm thấy bản thân gã ta đời này sẽ không thể nào hạnh phúc nữa.
Dịch Bác dùng sức đánh xuống mặt sàn trút giận, gã ta hận bản thân không có năng lực cũng không làm được gì.
.........................................
Đã đến ngày Ngụy Nam Phong và Tôn Kỳ cử hành hôn lễ, Dịch Duy và Cố Nhạc Sán sớm rời giường, mang theo con xuất phát đi đến nhà họ Ngụy.
Dịch Duy bế con đi vào trong phòng của Tôn Kỳ và Ngụy Nam Phong, thấy Tôn Kỳ đã thay xong quần áo đang chờ, Dịch Duy cười nói: "Cục cưng nhanh xem, anh Tôn Kỳ hôm nay có phải rất đẹp trai không?"
Tôn Kỳ đưa tay đón lấy đứa nhỏ qua nói: "Đừng để ý ba con, cậu ta chỉ biết chiếm hời của chú, lại qua mấy tháng nữa, có em trai nhỏ sinh ra chơi với con, các con sau này phải làm bạn tốt."
"Cảm thấy căng thẳng không?" Dịch Duy ngồi xuống hỏi
"Không có." Tôn Kỳ lắc đầu nói: "Lúc vừa vào sống có chút bất an và căng thẳng, nhưng sống nhiều ngày như vậy, đã bắt đầu thích ứng và quen, tổ chức hôn lễ cũng không có cảm giác căng thẳng."
"Tâm tư rộng cũng có chỗ tốt." Dịch Duy nhớ đến tâm tình căng thẳng, lúc mình tổ chức hôn lễ.
Hai người trò chuyện một lát, Ngụy Nam Phong đi vào, Dịch Duy bế con ra ngoài trước, để hai người họ ở riêng.
Tuy màn hôn lễ này thời gian chuẩn bị khá gấp gáp, nhưng vẫn trọng thể long trọng, khách mời đến cũng rất nhiều.
Dịch Duy bế con đi bên cạnh Cố Nhạc Sán, Cố Nhạc Sán đón lấy con ôm vào trong lòng, động tác bế con thuần thục, và ánh mắt anh nhìn con, khiến người xung quanh rất bất ngờ, bởi vì trong lòng họ, Cố Nhạc Sán là người bận rộn, nào có thời gian thường xuyên bế con? Hơn người đàn ông lạnh lùng như anh, cho dù với con trai cũng là vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, vậy mà cũng sẽ có ánh mắt dịu dàng ấm áp như thế.
Ngụy Nam Phong và Tôn Kỳ đi ra, các khách mời đều vây lại, rồi nhường ra một con đường, Dịch Duy khoác tay Cố Nhạc Sán, mỉm cười nhìn Tôn Kỳ, trong lòng lặng lẽ chúc phúc cậu ta. Đời này, có thể nhìn thấy Tôn Kỳ mở ra cuộc đời hạnh phúc khác hoàn toàn với đời trước, trong lòng cậu rất vui vẻ yên tâm, hy vọng cậu ta có thể tiếp tục hạnh phúc như vậy.
Dịch Duy vừa rồi đặc biệt nhìn qua, Dịch Bác không đến tham gia hôn lễ, đời này với Tôn Kỳ mà nói, Dịch Bác hoàn toàn là người ngoài cuộc, về phần Dịch Bác bây giờ rốt cuộc là tâm tình gì, Dịch Duy chẳng hề có hứng thú muốn biết, cậu sẽ dùng kế hoạch và phương thức của mình, tiến hành báo thù Dịch Bác và nhà họ Dịch.