Dịch Bác bán công ty nhà họ Dịch, nếu trước đây bán, căn bản bán không được bao nhiêu tiền, rất có thể còn phải mắc nợ. Tranh thủ bây giờ còn có thể bán được giá cao, họ cũng có thể nắm trong tay tiền vốn càng nhiều hơn, như thế đợi đến thời cơ thích hợp, một nhà họ có thể đủ tiền vốn đợi thời trở lại.
Dịch Bác biết nhà họ Tưởng và nhà họ Hứa sẽ không buông tha gã ta, nếu để hai nhà này không còn năng lực đối phó gã ta, bản thân gã ta khẳng định không làm được, nhưng gã ta biết có một người có thể làm được, người này chính là Cố Nhạc Sán, thứ gã ta nắm trong tay, khiến gã ta có niềm tin Cố Nhạc Sán nhất định sẽ không buông tha nhà họ Tưởng và nhà họ Hứa.
Dịch Bác và cha mẹ gã ta trong thời gian ngắn nhất, làm xong tất cả sắp xếp, lập tức ra nước ngoài, họ muốn ở nước ngoài trốn một khoảng thời gian, đợi thời cơ thích hợp, lại lần nữa về nước bắt đầu phát triển.
Bố trí ổn thỏa ở nước ngoài, Dịch Bác gửi cho Dịch Duy một đoạn video và âm tần, Dịch Duy sau khi nghe xong, tâm trạng rất phức tạp, có kinh ngạc, có tỉnh ngộ, có căm giận, có đau lòng.
Dịch Duy gửi video và âm tần cho Cố Nhạc Sán, chuyện này, cậu không thể nào giấu giếm, Dịch Bác chắc chắn cậu sẽ không giấu giếm chuyện này với Cố Nhạc Sán, cho nên mới gửi cho cậu.
Cố Nhạc Sán nghe xong, nhắm mắt nói: "Quả nhiên là họ."
Dịch Duy ôm Cố Nhạc Sán nói: "Cái này có thể làm bằng chứng không?"
"Đã nhiều năm trôi qua như vậy, thứ này cho dù có thể làm bằng chứng, cũng không thể khiến họ gánh vác trách nhiệm quá lớn." Cố Nhạc Sán nói.
"Anh chuẩn bị tự mình đến?" Dịch Duy hỏi.
"Họ cần phải vì chuyện mình từng làm mà trả giá."
Dịch Duy ôm Cố Nhạc Sán, mặt dán lên đầu anh, mặc kệ Cố Nhạc Sán làm gì, cậu cũng sẽ ủng hộ anh.
Dịch Bác gửi nội dung âm tần cho Dịch Duy, là đối thoại của hai người, thanh âm hai người này độ nhận ra vẫn rất cao, hơn nữa từ trong nội dung trò chuyện của họ cũng có thể nghe ra, họ một người là ông cụ Hứa anh cả của Hứa Hoa, cũng chính là cậu ruột của Cố Nhạc Sán, một người là ông cụ Tưởng cha của Tưởng Thục Cầm, cũng chính là ông ngoại của Cố Hoành, mà trong cuộc nói chuyện của hai người họ, có nhắc đến chuyện năm đó bắt cóc Cố Nhạc Sán, tuy chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng cũng có thể nghe ra họ chính là chủ mưu trận bắt cóc kia.
Có điều bây giờ không biết là, họ năm đó tại sao phải sắp đặt bắt cóc Cố Nhạc Sán, rõ ràng tình huống năm đó xem ra, Cố Nhạc Sán trở thành người thừa kế nhà họ Cố, chỉ có lợi không có hại với nhà họ Hứa, còn có, Hứa Hoa mẹ ruột của Cố Nhạc Sán có biết chuyện này hay không, mà Dịch Bác rốt cuộc sao có được đoạn thu âm này.
Những đáp án câu hỏi này, với Cố Nhạc Sán mà nói, không vội lúc này, dù sao sau này khẳng định sẽ có đáp án. Nhiều năm như vậy, anh đã xác định được chủ mưu năm đó bắt cóc anh là ai, mặc kệ lý do của họ là gì, đều cần phải vì cái này trả giá.Cố Nhạc Sán đã đặt xong thời gian và địa điểm, hẹn gặp tất cả bạn bè anh có thể tin cậy, mà từ trong giọng điệu của Cố Nhạc Sán, Ngụy Nam Phong Ngô Tố Nghiêm còn có Ngũ Tuấn và những người bạn khác cũng nghe ra sự chuyện nghiêm trong đó, rất nhanh đã chạy đến cuộc hẹn.
Dịch Duy thấy các bạn tốt của Cố Nhạc Sán lục tục đều đến, đi vào phòng nghỉ ngơi bên cạnh chờ đợi, mà cánh của lớn phòng hội nghị cũng đã đóng lại.
Nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng, cũng không phải gia tộc dễ dàng đánh bại, cho dù Cố Nhạc Sán muốn đối phó với họ, cũng không phải một chuyện nhẹ nhàng dễ dàng, cho nên lúc này, cần phải chủ động dùng đến mạng lưới quan hệ của anh, cần các bạn anh trợ giúp anh một tay.
Chẳng qua, tuy họ là bạn rất tốt của Cố Nhạc Sán, nhưng Cố Nhạc Sán muốn nhờ họ giúp đỡ không phải chuyện bình thường, cần phải có một lý do đầy đủ, ví dụ trong họ có ai muốn tìm Cố Nhạc Sán giúp đỡ loại chuyện này, cũng phải có một lý do anh cần phải làm như vậy. Mà lý do Cố Nhạc Sán trước đây bị bắt cóc thiếu chút nữa chết, đủ để khiến họ hiểu rõ tâm tình anh cần thiết phải khiến nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng trả giá.
Sau khi thương lượng ba tiếng, họ đã có kế hoạch đại khái, rồi lục tục rời đi.
Ngụy Nam Phong nhìn Cố Nhạc Sán hỏi: "Chủ mưu năm đó bắt cóc cậu, vậy mà là nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng, ông cụ Hứa là cậu ruột cậu, họ rốt cuộc tại sao muốn làm như vậy?"
Cố Nhạc Sán nói: "Tớ bây giờ cũng không thể xác định cách nghĩ của họ, đến lúc đó, để họ tự mở miệng nói ra lý do."
"Vậy mẹ cậu..." Ngụy Nam Phong muốn hỏi Hứa Hoa có biết chuyện này hay không.
"Tớ sẽ đích thân hỏi bà ấy." Cố Nhạc Sán ánh mắt lạnh lùng nói.
Ngụy Nam Phong ở trong lòng thở dài, đứng lên vỗ vỗ bả vai Cố Nhạc Sán, rồi rời khỏi phòng hội nghị. Hắn hy vọng mẹ của Cố Nhạc Sán không tham gia và cũng không biết chuyện này, không có chuyện gì tàn nhẫn hơn tổn thương hơn, mẹ ruột mình tham gia bắt cóc mình.
Buổi tối về đến nhà họ Cố, Dịch Duy lại lần nữa trị liệu thôi miên cho Cố Nhạc Sán, nhưng trước đây đều rất thuận lợi, lần này thiếu chút xảy ra vấn đề. Mà quá trình thôi miên lần này, cũng khiến Dịch Duy xác định, cậu vốn cho rằng đây là nhân cách chủ, thực ra cũng không phải nhân cách chủ chân chính, nên nói là, hai nhân cách của Cố Nhạc Sán, thực ra đều không thể tính là nhân cách bình thường.
Cho nên cách nghĩ lúc đầu muốn để cho nhân cách nóng nảy biến mất của Dịch Duy là sai lầm, mà cách nghĩ muốn để cho hai nhân cách dung hợp mới là chuẩn xác, chỉ có hai người dung hợp, mới coi như là anh toàn vẹn chân chính.
Dịch Duy nắm chặt tay Cố Nhạc Sán, cậu biết đây là quá trình rất khó khăn, nhưng bất kể như thế nào, họ nhất định phải sẽ thành công.
Sáng hôm sau, Dịch Duy tỉnh lại, phát hiện nhân cách nóng nảy của Cố Nhạc Sán xuất hiện, mà ánh mắt anh thoạt nhìn không đúng lắm.
"Ông xã." Dịch Duy túm lấy tay Cố Nhạc Sán, trong lòng có hơi bất an.
"Nhiều năm như vậy, họ cuối cùng bại lộ rồi." Cố Nhạc Sán ánh mắt hung ác nói: "Anh tuyệt đối sẽ không buông tha họ!"
"Chuyện nên làm, em nhất định ủng hộ anh đi làm, nhưng..." Dịch Duy ôm chặt Cố Nhạc Sán nói: "Anh nhất định phải bình tĩnh, lúc này tuyệt đối không thể nào để họ nhìn ra cái gì."
"Anh chưa từng bình tĩnh giống như bây giờ." Trong ánh mắt Cố Nhạc Sán, lóe lên ánh sáng hung ác: "Lần này, anh tuyệt đối sẽ không để cho họ có bất cứ cơ hội trở mình nào."
Dịch Bác và Dịch Hồng còn có Triệu Trân ba người, sau khi ra nước ngoài, bắt đấu trốn tránh khắp nơi, bởi vì họ biết nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng chắc chắn sẽ phái người đến tìm họ, mà ông cụ Hứa và ông cụ Tưởng lúc này, còn chưa ý thức được, Cố Nhạc Sán bắt đầu bố trí hố bẫy, đã dần dần tiến sát về phía họ.
Thời gian hai tháng sau, Dịch Duy cố gắng hết sức ở bên cạnh Cố Nhạc Sán, mà nhân cách nóng nảy của Cố Nhạc Sán, lần đầu tiên duy trì thời gian lâu như vậy.
Dịch Duy bởi vì không thể yên tâm, nói tất cả mọi chuyện với Mễ Tuyết, và thương lượng với Mễ Tuyết phương án trị liệu tiếp theo, mà Mễ Tuyết cho rằng, đây là cơ hội rất tốt. Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy, duy trì thời gian càng dài, thì càng thuận tiện cho trị liệu tiến hành dung hợp hai nhân cách của anh, hơn nữa anh bởi vì thù hận trong lòng, khiến nhân cách nóng nảy của anh nằm ở một loại trạng thái bình tĩnh cực kì, cho nên bây giờ là cơ hội trị liệu thích hợp nhất, một khi bỏ lỡ thời cơ này, sợ rằng sẽ càng khó trị liệu hơn trước đây, mà Dịch Duy bây giờ phải làm, chính là thuyết phục Cố Nhạc Sán phối hợp trị liệu với cậu.
Dịch Duy đến gần văn phòng của Cố Nhạc Sán, Cố Nhạc Sán vừa vặn đang nói chuyện điện thoại, thế nên đi qua đứng ở bên cạnh anh, tựa vào bàn làm việc đợi anh nói chuyện điện thoại xong.
Cố Nhạc Sán tắt điện thoại, đặt điện thoại lên bàn, xoay ghế sofa tựa lên ghế nhìn Dịch Duy đang ngây ngốc hỏi: "Sao thế?"
Dịch Duy cúi đầu im lặng không nói chuyện.
Cố Nhạc Sán nắm lấy tay Dịch Duy, kéo cậu ngồi lên đùi mình, giơ tay xoa mặt cậu, hôn nhẹ cậu.
Trước đây lúc Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy xuất hiện, lúc thân mật gần như sẽ không dịu dàng như thế, mỗi lần đều rất bá đạo mãnh liệt.
Sau khi kết thúc, Dịch Duy nhìn anh nói: "Phải như thế nào, anh mới có thể đồng ý với em, bây giờ bắt đầu phối hợp trị liệu với em nhé?"
"Chúng ta không phải đã nói, đợi chuyện này kết thúc, anh nhất định tích cực nỗ lực phối hợp với em, nhưng bây giờ, anh muốn đích thân giải quyết những người kia."
Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy xuất hiện, trị liệu của Dịch Duy với anh tạm thời ngừng lại, bởi vì anh nói phải hoàn toàn dựa vào trạng thái bây giờ của anh đối phó những người kia.
Dịch Duy rời khỏi đùi anh, ngồi xổm ở trên sàn ôm chân mình, cái gì cũng không nói.
"Dịch Duy?" Cố Nhạc Sán cũng ngồi xổm theo cậu.
"Em muốn bỏ nhà trốn đi." Dịch Duy nói: "Anh lúc nào đồng ý, em lúc đó về, nếu vượt quá một tuần vẫn chưa đồng ý, em với anh chia phòng."
Dịch Duy biết nói đạo lý với Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy là không có tác dụng, anh bây giờ và anh một nhân cách khác chính là hai thái cực, lúc anh ở một nhân cách khác có thể nói đạo lý với anh, nhưng nhân cách bây giờ, đùa giỡn cáu kỉnh và uy hiếp là phương pháp tốt nhất.
"..." Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy im lặng một lát, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Anh biết rồi, anh đồng ý với em là được."
"Thật sao?" Dịch Duy ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
"Thật." Cố Nhạc Sán giơ tay vuốt ve tóc Dịch Duy.
"Anh nếu lừa em, em vẫn sẽ bỏ nhà ra đi." Dịch Duy nghiêm túc nói.
"Sẽ không lừa em, anh nhất định cố gắng phối hợp với em." Cố Nhạc Sán kéo Dịch Duy lên.
Dịch Duy ôm eo Cố Nhạc Sán nói: "Mẹ nói, nếu bỏ lỡ cơ hội bây giờ, so với trước đây càng khó trị liệu hơn, em có bao nhiêu yêu anh, thì có bấy nhiêu lo lắng cho anh, em không muốn mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ."
Cố Nhạc Sán ôm chặt Dịch Duy nói: "Anh hiểu rõ, xin lỗi, khiến em lo lắng."