Chớp mắt, thời gian nửa năm đã trôi qua.
Dịch Bác bọn họ đã sống hơn nửa năm như lưu vong, cảm thấy kiệt quệ về cả tinh thần lẫn thể xác, không muốn lại như vậy nữa.
"Ngày tháng trốn tránh khắp nơi như vậy, đến cùng lúc nào mới có thể kết thúc?" Triệu Trân sắc mặt rất tiều tụy, bất cứ ai trải qua nửa năm ăn không ngon ngủ không yên, cuộc sống nơm nớp lo sợ trốn chạy khắp nơi, cũng sẽ không có sắc mặt tốt.
"Phải." Dịch Hồng thở dài nói: "Lại như vậy nữa cũng không phải biện pháp, ngày tháng như vậy quá khó chịu đựng."
Thực ra trước đây họ cũng bị tìm thấy hai lần, nhưng lúc Dịch Bác cùng ông cụ Hứa đàm phán đã nói, nếu gã ta hoặc người nhà gã ta xảy ra chuyện, chuyện kia sẽ đúng thời gian gửi đến cho Cố Nhạc Sán, bởi vì trừ gã ta không ai có thể sửa thời gian, cho nên nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng cho dù tìm được họ cũng không dám manh động. Mà cả nhà họ sở dĩ luôn trốn chạy và trốn tránh, là bởi vì lo lắng nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng phát hiện Cố Nhạc Sán đã biết chuyện kia, sẽ lập tức báo thù họ.
Nhưng họ trốn đông trốn tây hơn nửa năm, trong nước lại không có động tĩnh nào, Dịch Hồng suy đoán nói: "Có khi nào Dịch Duy căn bản không nói chuyện này cho Cố đổng biết? Nếu không tại sao trong nước lại không có động tĩnh nào."
"Loại chuyện này nó lẽ nào cũng giấu giếm?" Dịch Bác túm tóc mình nói: "Chẳng qua cũng xác định có khả năng như vậy, dù sao người như Dịch Duy, chúng ta vĩnh viễn đoán không được cách nghĩ của nó, cũng dự đoán không được nó rốt cuộc sẽ làm gì, có lẽ nó cùng nhà họ Hứa hoặc nhà họ Tưởng làm giao dịch, cố ý giấu giếm Cố đổng cái gì cũng không nói ra."
"Chúng ta tiếp theo phải làm thế nào?" Triệu Trân hỏi.
"Nếu như thật sự là vậy....vậy con liền đích thân đi nói chuyện với Cố đổng." Dịch Bác nói.
"Như thế quá mạo hiểm, chúng ta bây giờ ở đây an toàn hơn về nước." Dịch Hồng không yên tâm cũng không tán thành cách nghĩ của Dịch Bác.
"Bây giờ chỉ có thể mạo hiểm, nói không chừng có thể bàn điều kiện với Cố đổng, nếu anh ta đồng ý bảo vệ chúng ta, con sẽ đưa bằng chứng cho anh ta." Dịch Bác âu sầu túm tóc mình nói: "Lúc đầu nên làm như vậy..."
Lúc Dịch Bác đang cảm thấy âu sầu, bỗng nhiên lại nghĩ, nếu Dịch Duy không đưa bằng chứng cho Cố Nhạc Sán, như vậy cậu ta rất có thể thật sự làm giao dịch với nhà họ Tưởng và nhà họ Hứa, vừa vặn tranh thủ cơ hội vạch trần cậu ta trước mặt Cố Nhạc Sán, cũng coi như báo thù cậu ta.
Sau khi Dịch Bác quyết định, lập tức đặt vé máy bay, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nước. Bởi vì họ vẫn luôn trong trạng thái trốn tránh khắp nơi, trên thực tế cũng không có bao nhiều đồ đạc, cho nên rất nhanh đã thu dọn đồ xong, rồi lái xe đi sân bay.Ở trên đường đến sân bay, Triệu Trân bởi vì khoảng thời gian này luôn trốn tránh tạo thành bất an, vẫn luôn không ngừng quay đầu nhìn, rồi phát hiện có một chiếc xe luôn đi theo họ.
"Phía sau có xe đi theo chúng ta!" Triệu Trân căng thẳng nói.
Dịch Bác nhìn gương chiếu hậu bên ngoài cửa xe, rồi nhanh chóng tăng tốc, muốn ném ra cái xe phía sau.
Dịch Bác vì để ném chiếc xe đi theo họ, cố ý đi đường vòng, vì quá mức căng thẳng, lại vừa nhìn phía sau vừa lái xe, Dịch Bác không lập tức nhìn thấy phía trước khúc ngoặt có một cái xe bỗng nhiên lái qua.
"Dịch Bác! Xe! Xe!" Triệu Trân bị dọa đến lớn tiếng gọi.
Dịch Bác lập tức nhanh chóng xoay tay lái, không kịp thời thắng lại, đâm vào bên tường một quán ăn ven đường.
"A!!"
..........................................
Ở trong nước, nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng cuối cùng đã tiến vào bên trong hố bẫy Cố Nhạc Sán thiết lập, đợi lúc họ chú ý, đã không kịp nữa.
Ông cụ Hứa và ông cụ Tưởng đã biết, Cố Nhạc Sán từ lâu đã bắt đầu bố trí những chuyện kia, khẳng định Dịch Bác sớm đưa bằng chứng cho anh.
Hứa Hoa sau khi biết đại khái mọi chuyện, lại xỉu, bởi vì chịu phải đả kích quá lớn thiếu chút nữa cứ như vậy đi, chẳng qua may mắn đưa đến bệnh viện kịp thời, cho nên cứu về được. Lúc bà ở bệnh viện điều trị, anh trai bà đến xin bà, để bà cùng ông đi tìm Cố Nhạc Sán cầu xin tha thứ, nhất định phải tha cho nhà họ Hứa một lần.
Hứa Hoa chỉ có thể ngồi trên xe lăn, cùng ông đi gặp Cố Nhạc Sán.
Cố Nhạc Sán và Dịch Duy đang đợi họ, họ đã đến, thì chuẩn bị nghe ông cụ Hứa tự mình mở miệng nói ra tất cả những chuyện trải qua năm đó, với nguyên nhân họ bắt cóc Cố Nhạc Sán.
Năm đó vì Cố Nhạc Sán là con nuôi bác cả anh, không thân thiết với người mẹ Hứa Hoa, càng đừng nói là người nhà họ Hứa, thế nên cụ Hứa và người nhà họ Hứa rất lo lắng, đợi Cố Nhạc Sán sau khi thừa kế sản nghiệp nhà họ Cố, có thể sẽ thiên vị nhà họ Diệp, thế nên ông cụ Hứa muốn tự biên tự diễn bắt cóc Cố Nhạc Sán, rồi dựa vào nhà họ Hứa liều mình ra sức cứu Cố Nhạc Sán về, như vậy thì, tự nhiên có thể khiến Cố Nhạc Sán cảm kích trong lòng với nhà họ Hứa.
Nhưng trong đó lại xảy ra sai sót, bởi vì Cố Nhạc Xuyên biết chuyện, nói chuyện này cho ông cụ Tưởng cha vợ hắn biết, ông cụ Tưởng cũng muốn tham gia vào trong kế hoạch của ông cụ Hứa, muốn cùng nhà họ Hứa "cứu ra" Cố Nhạc Sán, ông cụ Hứa cảm thấy nếu đã bị ông cụ Tưởng biết, vậy thì để cho ông tham gia vào, với nhà họ Hứa mà nói mới càng an toàn hơn, thế nên đồng ý.
Mà Cố Nhạc Xuyên sở dĩ nói chuyện này cho nhà họ Tưởng biết, thực ra có dự tính khác, hắn vốn chuẩn bị lúc người nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng bắt cóc Cố Nhạc Sán, lại vạch trần họ, như thế ông nội hắn chắc chắn sẽ không buông tha nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng, hắn có thể ly hôn với Tưởng Thục Cầm, cưới người phụ nữ hắn chân chính yêu, bởi vì lúc đầu chính Tưởng Thục Cầm không phải hắn không gả, Hứa Hoa và cụ Hứa lại nhất định phải để hắn cưới Tưởng Thục Cầm, cho nên hắn hận nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng cũng hận Hứa Hoa. Nhưng hắn không biết nhà họ Hứa sắp xếp người bên cạnh, mưu đồ của hắn bại lộ, thế nên không bao lâu hắn và người tình của hắn đã xảy ra tai nạn xe qua đời.
Vì tránh cho ông nội Cố Nhạc Sán phát hiện chỗ sơ hở, họ tìm bọn bắt cóc chân chính, không có tiền tuyệt đối sẽ không thả người, nhưng sau đó bởi vì ông cụ Hứa và ông cụ Tưởng, ai trước phái người đi cứu Cố Nhạc Sán nảy sinh tranh chấp, trì hoãn thời gian đi cứu Cố Nhạc Sán, bản thân Cố Nhạc Sán tìm được cơ hội chuẩn bị chạy trốn, nhưng không chạy trốn thành công, mới có chuyện xảy ra sau đó.
Dịch Duy nghe xong nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng căm phẫn, những người này trong đó không có một ai đáng được tha thứ, ông cụ Hứa cũng vậy, ông cụ Tưởng cũng thế, Cố Nhạc Xuyên cũng không khác gì, mục đích ban đầu của họ có lẽ cũng không phải tổn thương Cố Nhạc Sán, nhưng bởi vì tư lợi của từng người họ, thiếu chút nữa Cố Nhạc Sán toi mạng, cũng tạo thành nhân cách Cố Nhạc Sán phân liệt và lúc nào cũng tồn tại nguy cơ.
Trong lòng Cố Nhạc Sán cũng rất căm giận, nhưng còn coi như bình tĩnh, anh nhìn Hứa Hoa hỏi: "Thím biết những chuyện này không?"
Dịch Duy cũng lập tức nhìn về phía Hứa Hoa, nghiêm túc nhìn nét mặt bà, chú ý bà có nói dối hay không.
"Thím không biết." Hứa Hoa yếu ớt lắc đầu nói: "Thím thật sự không biết, nếu thím biết, tuyệt đối sẽ không cho phép họ làm như thế."
"Tôi có thể thề với trời, mẹ cậu xác thực không hề biết chuyện gì." Ông cụ Hứa nói.
Hứa Hoa xác thực không biết chuyện, hổ dữ còn không ăn thịt con, Hứa Hoa còn chưa phát rồ đến mức có tâm tư thế với con trai ruột mình, hơn nữa bà lúc đó một lòng trông mong Cố Nhạc Sán sớm thừa kế sản nghiệp nhà họ Cố, bà có thể đè Diệp Phượng, nếu biết tất cả chuyện họ làm, tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Dịch Duy cũng nhìn ra Hứa Hoa và ông cụ Hứa không nói dối, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, vì nếu cả mẹ ruột của Cố Nhạc Sán cũng tham gia vào trong chuyện này, quá tàn nhẫn với Cố Nhạc Sán.
Tuy Hứa Hoa không biết chuyện, nhưng không thể thay đổi sự thật Cố Nhạc Xuyên cũng tham gia chuyện này, cho dù xã hội hiện đại không còn câu cha nợ con trả nữa, nhưng Cố Hoành sau này ở nhà họ Cố, khó có chỗ đứng.
"Thím vì họ đến cầu xin tha thứ?" Cố Nhạc Sán mặt không cảm xúc nhìn Hứa Hoa hỏi.
Hứa Hoa có mấy tháng chưa gặp Cố Nhạc Sán, bà cảm thấy Cố Nhạc Sán có hơi khác với trước đây, nhưng không nói ra được rốt cuộc khác chỗ nào, bà vốn muốn nói giúp họ, nhưng nghe xong tất cả quá trình, trong lòng bà rất rõ ràng, bà dù nói hộ cũng không có ích gì, còn sẽ chọc giận Cố Nhạc Sán hơn.
Hứa Hoa thở dài, lắc đầu nói: "Thím không có lời gì để nói, con muốn thế nào thì thế đó đi, những cái này là họ nợ con."
Ông cụ Hứa lập tức căng thẳng xoay đầu, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hứa Hoa.
"Như vậy thím có thể rời đi." Cố Nhạc Sán nói.
Hứa Hoa nhìn ông cụ Hứa, bà há há miệng, nhưng gì cũng không nói, giơ tay tỏ ý người hầu đẩy bà rời đi.
"Em hai...em hai!" Ông cụ Hứa lớn tiếng gọi.
Hứa Hoa như không nghe thấy, không làm ra bất cứ trả lời nào, bà thoạt nhìn già nua hơn trước đây, tóc cũng trắng rất nhiều, vốn bộ dáng bảo dưỡng rất tốt, bây giờ thoạt nhìn thật sự giống một bà cụ tóc trắng xóa.
Hứa Hoa hai mắt đục ngầu đờ đẫn nghĩ, bà cả đời, rốt cuộc nhận được gì, mất đi gì? Tất cả của tất cả cái này, lại có ý nghĩa gì? Từ đầu đến cuối, tất cả bà trông mong, đều là công dã tràng, bà muốn nhìn thấy, cũng không thể nào nhìn thấy nữa. Có lẽ từ lúc bắt đầu, tất cả bà làm, tất cả suy nghĩ, tất cả trông mong, thì đã sai, cho nên mới chú định sẽ là kết quả như bây giờ.
Hứa Hoa chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, trong lòng lại không nhớ thương bất cứ cái gì nữa.
Ông cụ Hứa thấy Hứa Hoa rời đi, chỉ có thể tự mình cầu xin tha thứ với Cố Nhạc Sán, tất cả trách nhiệm đều đẩy đến trên đầu nhà họ Tưởng, Cố Nhạc Sán tạm thời trước ổn định ông, chuẩn bị đợi đối phó xong nhà họ Tưởng, lại chậm rãi giải quyết nhà họ Hứa.