Nhà họ Cố và nhà họ Ngụy lại mang theo mấy đứa nhỏ cùng nhau đi chơi, thời tiết nắng ráo như thế, mặt trời tỏa sáng rực rỡ, người hai nhà cùng nhau lái du thuyền ra biển, vừa câu cá vừa nướng, đám người lớn nói chuyện, mấy đứa nhỏ cướp súng nước chơi đùa.
Cố Diệu đã mười tuổi là đứa lớn nhất trong đám nhỏ, tướng mạo bé hoàn mỹ, kế thừa tất cả ưu điểm của Cố Nhạc Sán và Dịch Duy, tính cách cũng là bản kết hợp của Cố Nhạc Sán và Dịch Duy, mới mười tuổi nhưng bề ngoài và khí chất có sức quyến rũ hấp dẫn người. Tôn Kỳ luôn cảm thán, đứa nhỏ này lớn lên, không biết phải khiến cho bao nhiêu người cầu mà không được tan nát cõi lòng.
Nhỏ tuổi nhất là bé ba nhà họ Ngụy, bây giờ còn chưa đến hai tuổi, mấy ông anh khác đang chơi, bé chỉ có thể lười biếng dựa vào trong lòng Tôn Kỳ.
Dịch Duy đang thoa kem chống nắng cho đứa con thứ ba của cậu và Cố Nhạc Sán, Cố Hoán năm nay đã năm tuổi, thoa xong kem chống nắng, vỗ gương mặt nhỏ đã bị nắng chiếu đỏ lên của bé, để bé tiếp tục chơi với các anh trai.
Tôn Kỳ bế bé ba sắp ngủ, ngồi dưới ô che nắng với Dịch Duy, nói chuyện xảy ra gần đây, Cố Nhạc Sán và Ngụy Nam Phong đang đeo kính đen câu cá, cũng đang tán gẫu. Các vệ sĩ trên du thuyền mỗi hai người phụ trách một đứa nhỏ, sẽ không để cho tụi nhỏ tời khoảng tầm nhìn vượt quá ba giây.
Bé hai nhà họ Ngụy tên Ngụy Lê, lại chơi hơn một tiếng, Ngụy Lê tê liệt ngồi trên sàn nói: "Anh Diệu, bụng em đói."
"Đi tắm rửa rồi ăn chút đồ." Cố Diệu cũng ngồi xuống sàn, vẫy tay với Ngụy Chiêu và Cố Hạo còn có Cố Hoán, để tụi nó đi qua.
Ba người đi qua, Ngụy Chiêu hỏi: "Không chơi nữa sao?""Ăn chút đồ nghỉ ngơi một lát." Cố Diệu đứng lên nói: "Trước đi tắm rửa thay đồ."
Ngụy Chiêu giơ tay, dùng súng nước nhắm vào bắn lên mặt Ngụy Lê đang ngồi trên sàn.
Ngụy Lê lập tức tức giận, nhanh chóng đứng lên lớn tiếng nói: "Anh Diệu giúp em ấn anh ấy xuống!"
Song bào thai nhà họ Ngụy từ nhỏ đánh nhau quậy phá như vậy cho đến lớn, đứa nhỏ hai nhà cùng nhau lớn, đều quen rồi, Cố Diệu đi qua làm ngã Ngụy Chiêu, để Ngụy Lê dùng súng nước nhắm vào mặt Ngụy Chiêu bắn ra một lát trút giận mới thả bé ra.
Năm đứa nhỏ trước đi tắm rửa thay đồ, rồi ra ngoài đi đến ngồi xuống bên cạnh Dịch Duy và Tôn Kỳ ăn đồ ăn.
Cố Diệu rất nhanh đã ăn xong, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cố Nhạc Sán, nhìn cha nhóc câu cá.
Dịch Duy giơ tay xoa xoa tóc Ngụy Lê nói: "Bé hai, buồn ngủ chưa?"
Ngụy Lê đang ăn đồ ăn gật đầu, bé xác thực có hơi buồn ngủ, bé đã quen với chuyện Dịch Duy có thể nhìn ra cách nghĩ và trạng thái của các bé.
"Ăn xong ngủ với em trai một lát nhé." Tôn Kỳ bế bé ba đã ngủ ngon lành nói.
"Con muốn ngủ ở chỗ này." Ngụy Lê ôm cánh tay Dịch Duy nói.
Dù sao chỗ này đủ rộng, Dịch Duy để cho người chuyển giường gấp đôi đến, lại chống lên ô che nắng rất lớn, để đứa nhỏ muốn đi ngủ ở bên dưới ngủ một lát.
Tuy ánh mặt trời rất lớn, nhưng bởi vì trên biển, gió cũng rất to, Dịch Duy sai người cầm thảm đến, đắp lên bụng tụi nhỏ, Ngụy Lê vừa nằm lên, rất nhanh đã ngủ, Tôn Kỳ cũng đặt bé ba đang ngủ đến bên cạnh Ngụy Lê, cho tụi nhỏ ngủ cùng nhau, hôn lên gương mặt nhỏ xinh đẹp của Ngụy Lê.
"Đứa nhỏ này tử nhỏ thích dính cậu, chỉ ở trước mặt cậu mới là cục cưng ngoan ngoãn, ở trong nhà có thể quậy banh nhà với anh nó, mỗi ngày phải đánh một trận với anh nó mới thoải mái." Tôn Kỳ nói.
Song bào thai nhà họ Ngụy đánh nhau quậy phá từ nhỏ đến lớn, nhưng tình cảm rất tốt, Ngụy Lê từ nhỏ thích dính Dịch Duy, Dịch Duy cũng rất thích Ngụy Lê, coi Ngụy Lê và Ngụy Chiêu như con mình. Ngụy Lê và Ngụy Chiêu cũng có phòng của mình ở nhà họ Cố, có lúc sẽ ở lại nhà họ Cố, Dịch Duy cảm thấy, Ngụy Lê sau này thật sự trở thành con nhà họ.
Dịch Duy xoay đầu nhìn Cố Nhạc Sán Cố Diệu, Cố Hạo và Cố Hoán bốn cha con cùng ngồi xếp hàng, cảnh tượng bóng lưng từ lớn đến nhỏ rất đáng yêu, khiến cậu nhịn không được lộ ra nụ cười mỉm. Dịch Duy bây giờ nghiêm túc cảm nhận cuộc sống và hưởng thụ cuộc đời, cậu mỗi ngày đều cảm thấy rất hạnh phúc, cũng trân trọng hạnh phúc mỗi một ngày.
Hứa Hoa ba năm trước qua đời, Cố Hoành bởi vì uống say té xuống từ chỗ cao, gãy một chân, gã bây giờ còn có vấn đề tinh thần rất nghiêm trọng, mỗi ngày sống hoảng hốt, còn thường xuyên xuất hiện ảo giác, trong cuộc sống tuy không thiếu gì, nhưng trên tinh thần chịu phải dày vò rất lớn.
Dịch Bác trở thành người thực vật, đến bây giờ cũng chưa có tỉnh lại, Triệu Trân bởi vì Dịch Bác vẫn luôn không tỉnh, tính tình ngày càng nóng nảy, cuộc sống của Dịch Tuyên ở nhà họ Dịch cũng không trôi qua tốt lắm, nhưng rời khỏi nhà họ Dịch cũng không thể sống tốt, cho nên y mỗi lần rời đi lại quay về nhà họ Dịch, lặp lại nhiều lần cũng cảm thấy rất đau khổ.
Ở Lai Hải Biệt Uyển sống hai ngày, họ về đến trong nhà, việc phải làm thì làm, phải học thì học, chuyện người khác đã không liên quan đến họ, mà cuộc sống của họ còn đang tiếp diễn.
Buổi tối, Dịch Duy nằm sấp trong lòng Cố Nhạc Sán, phát ra tiếng than thở thỏa mãn. Được hạnh phúc bao quanh xác thực quá tốt, cuộc sống như thế, cậu vĩnh viễn sẽ không cảm thấy chán.
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ này đến đây là kết thúc rồi, cảm ơn mỗi một đọc giả kiên trì ủng hộ đọc bản gốc, cảm ơn sự đồng hành và ủng hộ của các bạn.