Khi bóng dáng cô mờ dần vào bóng đêm phía xa, cũng là lúc anh gục xuống nền đất lạnh lẽo, máu từ vết đâm ban nãy vẫn không ngừng chảy ra, thấm đẫm một mảng áo. Anh dường như không đủ kiên nhẫn để tiếp tục, anh muốn ngã xuống, một lần cho phép mình được gục ngã sau lưng cô.
Vết thương này dù có lớn đến nhường nào, nếu so với lòng cô, liệu có thể sánh nổi sao ?
Nhưng anh chính là cố chấp như vậy, mặc kệ nỗi đau đã gây ra trong quá khứ mà tiếp tục giằng buộc cô, một lần nữa đem cô trở lại vòng quỹ đạo đã chệch từ ngày nào.
Nếu sự cố chấp trước kia của cô là níu kéo anh, vậy sự cố chấp này của anh chính là níu kéo nỗi đau chưa bao giờ tan hết trong lòng cô. Đào Thụy Tiên, người con gái này đối với anh thực sự quan trọng ?
Phải, rất quan trọng.
Trước đây, khi cô biến mất khỏi anh trong suốt 5 năm, anh ngày nào cũng trầm mặc nghĩ đến cô. Những lúc đó, người duy nhất im lặng nhìn anh cũng chỉ có một mình Tự Uyển.
Cô thực ra là người con gái tốt, trước kia năm lần bảy lượt muốn chia cắt anh và Thụy Tiên, chẳng qua cũng vì quá si tình, nhưng tình cảm cô dành cho anh lớn đến vậy, anh cũng chẳng thể đáp lại cô phần nào.
Có một lần, Tự Uyển hỏi anh rằng "Đào Thụy Tiên đối với anh quan trọng đến vậy sao ?".
Lúc đó, Hứa Mạo Thiên không trả lời, nhưng ánh mắt anh rõ ràng đã nói lên tất cả, chính là rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của anh nữa.
"Anh vì yêu cô ấy mà không chấp nhận bất cứ người phụ nữ nào khác, ngay cả em cũng như vậy sao ? Mà thôi, anh không cần trả lời ngay cũng được, em có đủ thời gian để đợi chờ anh, em không tin tình cảm của em lại không thể lớn hơn so với cô ấy".
Anh cười nhạt, ngay cả ánh mắt cũng mười phần hời hợt "Em có thể đợi được, vậy tôi cũng có thể đợi được, em đợi được tôi một năm...hai năm...hay ba năm đi chăng nữa... thì tôi cũng chẳng thể yêu em, bởi vì tôi sẽ đợi cô ấy cả cuộc đời này. Tôi yêu Đào Thụy Tiên, cũng chỉ mong sống bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy đi dạo phố, cùng cô ấy đi ăn, thậm chí đi xem phim, những gì tôi chưa từng làm với người con gái khác, thì đối với Thụy Tiên, tôi sẵn sàng làm".
– Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ.
Tự Uyển cắn chặt lấy môi mình, gương mặt trắng hồng vào giây phút đó cũng trở nên tái nhợt, cô đau lòng nhìn anh, trái tim cũng bị bóp nghẹt.
"Em không can tâm. Nếu là người phụ nữ khác, em có đủ lý do để từ bỏ, nhưng là Đào Thụy Tiên, cô ta có gì hơn em ? Mọi mặt đều thua kém".
– Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình
Khi bóng dáng cô mờ dần vào bóng đêm phía xa, cũng là lúc anh gục xuống nền đất lạnh lẽo, máu từ vết đâm ban nãy vẫn không ngừng chảy ra, thấm đẫm một mảng áo. Anh dường như không đủ kiên nhẫn để tiếp tục, anh muốn ngã xuống, một lần cho phép mình được gục ngã sau lưng cô.
Vết thương này dù có lớn đến nhường nào, nếu so với lòng cô, liệu có thể sánh nổi sao ?
Nhưng anh chính là cố chấp như vậy, mặc kệ nỗi đau đã gây ra trong quá khứ mà tiếp tục giằng buộc cô, một lần nữa đem cô trở lại vòng quỹ đạo đã chệch từ ngày nào.
Nếu sự cố chấp trước kia của cô là níu kéo anh, vậy sự cố chấp này của anh chính là níu kéo nỗi đau chưa bao giờ tan hết trong lòng cô. Đào Thụy Tiên, người con gái này đối với anh thực sự quan trọng ?
Phải, rất quan trọng.
Trước đây, khi cô biến mất khỏi anh trong suốt năm, anh ngày nào cũng trầm mặc nghĩ đến cô. Những lúc đó, người duy nhất im lặng nhìn anh cũng chỉ có một mình Tự Uyển.
Cô thực ra là người con gái tốt, trước kia năm lần bảy lượt muốn chia cắt anh và Thụy Tiên, chẳng qua cũng vì quá si tình, nhưng tình cảm cô dành cho anh lớn đến vậy, anh cũng chẳng thể đáp lại cô phần nào.
Có một lần, Tự Uyển hỏi anh rằng "Đào Thụy Tiên đối với anh quan trọng đến vậy sao ?".
Lúc đó, Hứa Mạo Thiên không trả lời, nhưng ánh mắt anh rõ ràng đã nói lên tất cả, chính là rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của anh nữa.
"Anh vì yêu cô ấy mà không chấp nhận bất cứ người phụ nữ nào khác, ngay cả em cũng như vậy sao ? Mà thôi, anh không cần trả lời ngay cũng được, em có đủ thời gian để đợi chờ anh, em không tin tình cảm của em lại không thể lớn hơn so với cô ấy".
Anh cười nhạt, ngay cả ánh mắt cũng mười phần hời hợt "Em có thể đợi được, vậy tôi cũng có thể đợi được, em đợi được tôi một năm...hai năm...hay ba năm đi chăng nữa... thì tôi cũng chẳng thể yêu em, bởi vì tôi sẽ đợi cô ấy cả cuộc đời này. Tôi yêu Đào Thụy Tiên, cũng chỉ mong sống bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy đi dạo phố, cùng cô ấy đi ăn, thậm chí đi xem phim, những gì tôi chưa từng làm với người con gái khác, thì đối với Thụy Tiên, tôi sẵn sàng làm".
– Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ.
Tự Uyển cắn chặt lấy môi mình, gương mặt trắng hồng vào giây phút đó cũng trở nên tái nhợt, cô đau lòng nhìn anh, trái tim cũng bị bóp nghẹt.
"Em không can tâm. Nếu là người phụ nữ khác, em có đủ lý do để từ bỏ, nhưng là Đào Thụy Tiên, cô ta có gì hơn em ? Mọi mặt đều thua kém".
– Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình