Thời gian Tự Uyển bên anh lâu như vậy, nhưng cũng chẳng thể làm rung chuyển trái tim anh. Lúc trước anh từng nói với cô "Tôi chỉ yêu một người con gái, sau này và mãi mãi, không bao giờ đổi thay" đáng lẽ cô đã nên từ bỏ, nếu vậy, giờ phút này cũng chẳng đau lòng đến thế.
Lúc cô muốn buông tay, cũng là lúc Đào Thụy Tiên kia xuất hiện.
- Nực cười thật đấy ! 5 năm rồi, người con gái anh yêu cũng trở về. Người con gái mà anh yêu hơn chính sinh mệnh anh. Người con gái ấy, liệu có yêu anh nhiều hơn em ? Cô ấy hận đến tận cốt tủy, hận đến nỗi có thể chĩa súng về phía anh, làm tổn thương anh, nhưng anh vẫn cố chấp không muốn buông tay. Còn em, em có thể đợi anh, cũng có thể vì anh hứng chịu 3 phát súng ấy. Chỉ cần anh nói với em "hãy đợi anh", chỉ cần như vậy em sẵn sàng đợi chờ, dù có là 1 năm, 2 năm, 3 năm...hay cả cuộc đời này đi nữa, nhưng không, anh kêu em phải buông tay anh ... Hứa Mạo Thiên...vì yêu anh, em mới có thể nếm thử mùi vị tình yêu, nhiều lúc ngọt ngào, bởi chỉ cần ngồi bên anh, lặng lẽ ngắm nhìn anh, em cũng đã thấy rất hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc em nhận được lại luôn đi kèm với nỗi đau, nỗi đau này em biết phải xoa dịu như thế nào ?
....
Vào một ngày mưa, Đào Thụy Tiên nhận được điện thoại của một số máy lạ gọi đến, cô đã không định bắt máy vào lúc này, nhưng số máy kia cứ liên tục gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Thụy Tiên nhấn vào nút nghe, lặng lẽ đưa chiếc điện thoại lên tai mình, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn những giọt mưa ngoài kia, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đường lạnh lẽo, khung cảnh này, bất giác khiến người ta có cảm giác buồn bã vô cùng.
"Thụy Tiên" Người ở đầu dây bên kia lên tiếng.
Hòa lẫn với tiếng mưa rơi tí tách, Đào Thụy Tiên không nhận ra giọng người này, chỉ biết đó là giọng nói của một cô gái, chắc chắn là như vậy. Nhưng cô gái này sao có thể biết số cô, hơn nữa ở thành phố A này, ngoài Triệu Mặc Vân ra, cô cũng chẳng quen với bất kể cô gái nào.
-Không nhẽ là Tự Uyển ? - Đào Thụy Tiên bỗng nghĩ ra cái tên này, trong lòng lại nảy sinh cảm giác bức bối. Mặc dù đã biết rõ lý do trước kia Hứa Mạo Thiên vì đâu mà làm tổn thương cô, nhưng không hiểu sao vẫn có ác cảm với cô gái này, nhất là khi nhìn thấy hai người họ cùng bước xuống xe trước cánh cổng biệt thự nhà họ Hứa.
Không thấy Đào Thụy Tiên lên tiếng, Tự Uyển thở dài một hơi, nói tiếp "Tôi biết cậu ghét tôi, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng trước kia chúng ta từng làm bạn, phải không ? Thụy Tiên, chúng ta gặp nhau đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu".
"Không cần, tôi không muốn nghe, tôi cũng không muốn phủ nhận cái gì hết, tình bạn của chúng ta vốn dĩ đã chấm dứt rồi, hiện tại và quá khứ, chẳng lẽ một người thông minh như cậu lại không thể phân biệt sao ?'
Tự Uyển im lặng, vào giây phút này, cô cảm thấy như bị rút đi toàn bộ sinh khí của mình.
- Hai người thật giống nhau, đều thuộc một thể loại người cố chấp, nếu cứ như vậy, hai người chẳng thể ở bên nhau, vì yêu- vì hận, hết lần này đến lần khác đâm vào trái tim người kia.
Đào Thụy Tiên thấy đầu dây không lên tiếng, cô liền tắt máy, một lúc sau lại nhận được điện thoại gọi đến, lần này vẫn là số máy như cũ.
"Tự Uyển, cô không hiểu sao, tôi thực sự không có thời gian tám chuyện với cô, xin đừng làm phiền tôi".
"Tôi sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa, chỉ cần cậu gặp tôi, chúng ta nói chuyện một lần, nói rõ ràng chuyện giữa cậu và Hứa Mạo Thiên".
Nhắc đến Hứa Mạo Thiên, lòng Đào Thụy Tiên lại nhói đau. Lần trước cô dùng dao đâm một nhát vào ngực anh, nhát dao đó mặc dù không sâu, cũng không thể lấy đi sinh mệnh của kẻ cô hận nhất, nhưng lại giống như cô đang làm tổn thương chính bản thân mình, cảm giác đó, có lẽ còn đau hơn gấp vạn lần.
- Anh nói đúng, anh chẳng vì ai, cũng chẳng thể vì bất kể cô gái nào, không thể vì Tự Uyển, vậy sao có thể vì tôi ? Hứa Mạo Thiên, lời nói của anh từ trước tới giờ, bao nhiêu phần là giả dối ?
"Được, tôi sẽ gặp cậu một lần".
Thời gian Tự Uyển bên anh lâu như vậy, nhưng cũng chẳng thể làm rung chuyển trái tim anh. Lúc trước anh từng nói với cô "Tôi chỉ yêu một người con gái, sau này và mãi mãi, không bao giờ đổi thay" đáng lẽ cô đã nên từ bỏ, nếu vậy, giờ phút này cũng chẳng đau lòng đến thế.
Lúc cô muốn buông tay, cũng là lúc Đào Thụy Tiên kia xuất hiện.
- Nực cười thật đấy ! năm rồi, người con gái anh yêu cũng trở về. Người con gái mà anh yêu hơn chính sinh mệnh anh. Người con gái ấy, liệu có yêu anh nhiều hơn em ? Cô ấy hận đến tận cốt tủy, hận đến nỗi có thể chĩa súng về phía anh, làm tổn thương anh, nhưng anh vẫn cố chấp không muốn buông tay. Còn em, em có thể đợi anh, cũng có thể vì anh hứng chịu phát súng ấy. Chỉ cần anh nói với em "hãy đợi anh", chỉ cần như vậy em sẵn sàng đợi chờ, dù có là năm, năm, năm...hay cả cuộc đời này đi nữa, nhưng không, anh kêu em phải buông tay anh ... Hứa Mạo Thiên...vì yêu anh, em mới có thể nếm thử mùi vị tình yêu, nhiều lúc ngọt ngào, bởi chỉ cần ngồi bên anh, lặng lẽ ngắm nhìn anh, em cũng đã thấy rất hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc em nhận được lại luôn đi kèm với nỗi đau, nỗi đau này em biết phải xoa dịu như thế nào ?
....
Vào một ngày mưa, Đào Thụy Tiên nhận được điện thoại của một số máy lạ gọi đến, cô đã không định bắt máy vào lúc này, nhưng số máy kia cứ liên tục gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Thụy Tiên nhấn vào nút nghe, lặng lẽ đưa chiếc điện thoại lên tai mình, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn những giọt mưa ngoài kia, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đường lạnh lẽo, khung cảnh này, bất giác khiến người ta có cảm giác buồn bã vô cùng.
"Thụy Tiên" Người ở đầu dây bên kia lên tiếng.
Hòa lẫn với tiếng mưa rơi tí tách, Đào Thụy Tiên không nhận ra giọng người này, chỉ biết đó là giọng nói của một cô gái, chắc chắn là như vậy. Nhưng cô gái này sao có thể biết số cô, hơn nữa ở thành phố A này, ngoài Triệu Mặc Vân ra, cô cũng chẳng quen với bất kể cô gái nào.
-Không nhẽ là Tự Uyển ? - Đào Thụy Tiên bỗng nghĩ ra cái tên này, trong lòng lại nảy sinh cảm giác bức bối. Mặc dù đã biết rõ lý do trước kia Hứa Mạo Thiên vì đâu mà làm tổn thương cô, nhưng không hiểu sao vẫn có ác cảm với cô gái này, nhất là khi nhìn thấy hai người họ cùng bước xuống xe trước cánh cổng biệt thự nhà họ Hứa.
Không thấy Đào Thụy Tiên lên tiếng, Tự Uyển thở dài một hơi, nói tiếp "Tôi biết cậu ghét tôi, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng trước kia chúng ta từng làm bạn, phải không ? Thụy Tiên, chúng ta gặp nhau đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu".
"Không cần, tôi không muốn nghe, tôi cũng không muốn phủ nhận cái gì hết, tình bạn của chúng ta vốn dĩ đã chấm dứt rồi, hiện tại và quá khứ, chẳng lẽ một người thông minh như cậu lại không thể phân biệt sao ?'
Tự Uyển im lặng, vào giây phút này, cô cảm thấy như bị rút đi toàn bộ sinh khí của mình.
- Hai người thật giống nhau, đều thuộc một thể loại người cố chấp, nếu cứ như vậy, hai người chẳng thể ở bên nhau, vì yêu- vì hận, hết lần này đến lần khác đâm vào trái tim người kia.
Đào Thụy Tiên thấy đầu dây không lên tiếng, cô liền tắt máy, một lúc sau lại nhận được điện thoại gọi đến, lần này vẫn là số máy như cũ.
"Tự Uyển, cô không hiểu sao, tôi thực sự không có thời gian tám chuyện với cô, xin đừng làm phiền tôi".
"Tôi sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa, chỉ cần cậu gặp tôi, chúng ta nói chuyện một lần, nói rõ ràng chuyện giữa cậu và Hứa Mạo Thiên".
Nhắc đến Hứa Mạo Thiên, lòng Đào Thụy Tiên lại nhói đau. Lần trước cô dùng dao đâm một nhát vào ngực anh, nhát dao đó mặc dù không sâu, cũng không thể lấy đi sinh mệnh của kẻ cô hận nhất, nhưng lại giống như cô đang làm tổn thương chính bản thân mình, cảm giác đó, có lẽ còn đau hơn gấp vạn lần.
- Anh nói đúng, anh chẳng vì ai, cũng chẳng thể vì bất kể cô gái nào, không thể vì Tự Uyển, vậy sao có thể vì tôi ? Hứa Mạo Thiên, lời nói của anh từ trước tới giờ, bao nhiêu phần là giả dối ?
"Được, tôi sẽ gặp cậu một lần".
Sinh Mệnh Của Anh Chính Là Muốn Cho Em - Chapter 17
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thời gian Tự Uyển bên anh lâu như vậy, nhưng cũng chẳng thể làm rung chuyển trái tim anh. Lúc trước anh từng nói với cô "Tôi chỉ yêu một người con gái, sau này và mãi mãi, không bao giờ đổi thay" đáng lẽ cô đã nên từ bỏ, nếu vậy, giờ phút này cũng chẳng đau lòng đến thế.
Lúc cô muốn buông tay, cũng là lúc Đào Thụy Tiên kia xuất hiện.
- Nực cười thật đấy ! 5 năm rồi, người con gái anh yêu cũng trở về. Người con gái mà anh yêu hơn chính sinh mệnh anh. Người con gái ấy, liệu có yêu anh nhiều hơn em ? Cô ấy hận đến tận cốt tủy, hận đến nỗi có thể chĩa súng về phía anh, làm tổn thương anh, nhưng anh vẫn cố chấp không muốn buông tay. Còn em, em có thể đợi anh, cũng có thể vì anh hứng chịu 3 phát súng ấy. Chỉ cần anh nói với em "hãy đợi anh", chỉ cần như vậy em sẵn sàng đợi chờ, dù có là 1 năm, 2 năm, 3 năm...hay cả cuộc đời này đi nữa, nhưng không, anh kêu em phải buông tay anh ... Hứa Mạo Thiên...vì yêu anh, em mới có thể nếm thử mùi vị tình yêu, nhiều lúc ngọt ngào, bởi chỉ cần ngồi bên anh, lặng lẽ ngắm nhìn anh, em cũng đã thấy rất hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc em nhận được lại luôn đi kèm với nỗi đau, nỗi đau này em biết phải xoa dịu như thế nào ?
....
Vào một ngày mưa, Đào Thụy Tiên nhận được điện thoại của một số máy lạ gọi đến, cô đã không định bắt máy vào lúc này, nhưng số máy kia cứ liên tục gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Thụy Tiên nhấn vào nút nghe, lặng lẽ đưa chiếc điện thoại lên tai mình, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn những giọt mưa ngoài kia, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đường lạnh lẽo, khung cảnh này, bất giác khiến người ta có cảm giác buồn bã vô cùng.
"Thụy Tiên" Người ở đầu dây bên kia lên tiếng.
Hòa lẫn với tiếng mưa rơi tí tách, Đào Thụy Tiên không nhận ra giọng người này, chỉ biết đó là giọng nói của một cô gái, chắc chắn là như vậy. Nhưng cô gái này sao có thể biết số cô, hơn nữa ở thành phố A này, ngoài Triệu Mặc Vân ra, cô cũng chẳng quen với bất kể cô gái nào.
-Không nhẽ là Tự Uyển ? - Đào Thụy Tiên bỗng nghĩ ra cái tên này, trong lòng lại nảy sinh cảm giác bức bối. Mặc dù đã biết rõ lý do trước kia Hứa Mạo Thiên vì đâu mà làm tổn thương cô, nhưng không hiểu sao vẫn có ác cảm với cô gái này, nhất là khi nhìn thấy hai người họ cùng bước xuống xe trước cánh cổng biệt thự nhà họ Hứa.
Không thấy Đào Thụy Tiên lên tiếng, Tự Uyển thở dài một hơi, nói tiếp "Tôi biết cậu ghét tôi, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng trước kia chúng ta từng làm bạn, phải không ? Thụy Tiên, chúng ta gặp nhau đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu".
"Không cần, tôi không muốn nghe, tôi cũng không muốn phủ nhận cái gì hết, tình bạn của chúng ta vốn dĩ đã chấm dứt rồi, hiện tại và quá khứ, chẳng lẽ một người thông minh như cậu lại không thể phân biệt sao ?'
Tự Uyển im lặng, vào giây phút này, cô cảm thấy như bị rút đi toàn bộ sinh khí của mình.
- Hai người thật giống nhau, đều thuộc một thể loại người cố chấp, nếu cứ như vậy, hai người chẳng thể ở bên nhau, vì yêu- vì hận, hết lần này đến lần khác đâm vào trái tim người kia.
Đào Thụy Tiên thấy đầu dây không lên tiếng, cô liền tắt máy, một lúc sau lại nhận được điện thoại gọi đến, lần này vẫn là số máy như cũ.
"Tự Uyển, cô không hiểu sao, tôi thực sự không có thời gian tám chuyện với cô, xin đừng làm phiền tôi".
"Tôi sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa, chỉ cần cậu gặp tôi, chúng ta nói chuyện một lần, nói rõ ràng chuyện giữa cậu và Hứa Mạo Thiên".
Nhắc đến Hứa Mạo Thiên, lòng Đào Thụy Tiên lại nhói đau. Lần trước cô dùng dao đâm một nhát vào ngực anh, nhát dao đó mặc dù không sâu, cũng không thể lấy đi sinh mệnh của kẻ cô hận nhất, nhưng lại giống như cô đang làm tổn thương chính bản thân mình, cảm giác đó, có lẽ còn đau hơn gấp vạn lần.
- Anh nói đúng, anh chẳng vì ai, cũng chẳng thể vì bất kể cô gái nào, không thể vì Tự Uyển, vậy sao có thể vì tôi ? Hứa Mạo Thiên, lời nói của anh từ trước tới giờ, bao nhiêu phần là giả dối ?