Đào Thụy Tiên đến chỗ hẹn với Tự Uyển. Khi bước vào một quán nhỏ ở gần công viên Thảo Ly, cô thấy Tự Uyển đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ, bên ngoài rọi vào những tia nắng vàng nhạt, trận mưa ngắn ngủi ban nãy, không ngờ lại khiến cho cỏ cây xung quanh lung linh lạ thường, đến người con gái đó cũng hiện lên sống động đến si mê.
"Thụy Tiên" Tự Uyển mỉm cười, nụ cười này có đến chín phần gượng gạo, một phần còn lại, có lẽ là chân thật.
Đào Thụy Tiên ngồi xuống ghế, cô chăm chú nhìn gương mặt người đối diện. Tự Uyển ngày đó và bây giờ, gương mặt vẫn không hề đổi thay, thậm chí còn xinh đẹp và sắc sảo hơn trước. Nếu là trước kia, Đào Thụy Tiên sẽ chọn cách né tránh, nhưng là hiện tại cô sẽ chọn cách đối mặt. Lần gặp này, Đào Thụy Tiên cũng không chắc sẽ có cơ hội gặp lại người bạn năm xưa nữa, người mà cô đã cho là thân thiết hơn cả tình chị em.
Oán hận năm xưa mặc dù đã được tháo gỡ hoàn toàn, nhưng lại không có cách nào chấp nhận, không cách nào hòa hợp. Đây phải chăng chính là định mệnh của thế gian này. Cho hai người gặp nhau, lại cùng yêu thương một người đàn ông đến khắc cốt ghi tâm, để rồi hủy hoại đi mối quan hệ tốt đẹp gầy dựng ngày nào.
"Hoa mẫu đơn mùa này nở rộ rồi, nó vẫn đẹp như hồi ấy".
"Phải, không giống như lòng người, thời gian trôi qua, ai cũng đều đổi thay" Đào Thụy Tiên chỉ biết cười nhạt nhẽo, cô quay đầu về hướng cửa sổ, trông xuống bên dưới, một vườn hoa mẫu đơn mang sắc hồng rực rỡ, dưới những tia nắng ấm áp lại càng trở nên vi diệu hơn bao giờ hết.
Tự Uyển đưa tay vuốt lại mấy lọn tóc xõa trước mặt, ánh mắt cô cũng rời khỏi những bông hoa ngoài kia mà chĩa thẳng về hướng Đào Thụy Tiên. Vào lúc này, Thụy Tiên lại chẳng hề thấy được.
"Cậu còn yêu anh ấy, phải không ?"
Đào Thụy Tiên im lặng trong giây lát, sau đó liền rời mắt đến gương mặt kiều diễm của Tự Uyển, hai người lúc này, mặt đối mặt, ánh mắt giao nhau tại một điểm, dường như ai nấy đều chăm chú đến cảm xúc hiện hữu trên gương mặt đối phương.
Đối với Đào Thụy Tiên, câu hỏi này lại trở nên thừa thãi vô cùng. Yêu thì sao mà không yêu thì sao ? điều này có ảnh hưởng gì đến cô ?
"Đến trái tim mình cũng không thể điều khiển, tôi thật vô dụng. Tôi đã từng nghĩ, nếu người đầu tiên gặp anh ấy là tôi, có phải tôi cũng sẽ là người con gái may mắn nhất bước vào trái tim anh. Nhưng không phải, thực sự không phải, suốt thời gian qua, mặc dù không có sự xuất hiện của cậu, tôi cũng chẳng có cơ hội lấp kín lỗ hổng bên trong nó. Tôi không tin vào định mệnh, cũng không tin vào tình yêu bất diệt như ý nghĩa của loài hoa tử đằng, bởi lẽ tôi chưa bao giờ yêu sâu sắc một người nào".
Đào Thụy Tiên nghe xong những lời nói này của Tự Uyển, trong lòng không hiểu sao lại có chút đau xót, mặc dù vậy nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng như cũ, đến một tia nhìn thương cảm trong ánh mắt cũng trở nên lạnh ngắt.
"Những lời đó hãy nói với Hứa Mạo Thiên, tôi vào anh ta, kể từ 5 năm trước đã không còn bất cứ mối quan hệ nào. Tình yêu giữa hai người có nảy sinh hay không, điều đó liên quan đến sự có mặt của tôi hay sao ? Nếu cậu thực sự yêu anh ta, vậy thì hãy tiếp tục theo đuổi, đừng bao giờ buộc bản thân phải dừng lại vì bất cứ ai, cũng đừng vì tôi. Bản thân tôi không cần sự ban ơn từ cậu".
Đào Thụy Tiên đứng dậy bỏ đi, cô không muốn tiếp tục lắng nghe, cũng không muốn bản thân vì những lời nói này mà xao động. Hứa Mạo Thiên không xứng đáng với cô, nhưng với Tự Uyển thì khác, cô ta yêu anh ấy đến vậy, cũng không đến mức tàn nhẫn như cô.
Tự Uyển không đành lòng nhìn Đào Thụy Tiên bước đi, khoảng cách hai người ngày càng xa cách, cho đến khi cánh tay Đào Thụy Tiên bị giật mạnh về đằng sau, ngay lập tức nhận được một ly nước tạt thẳng vào mặt mình.
Đào Thụy Tiên bất ngờ vì điều này, đến khi cô có thể mở mắt nhìn rõ kẻ đã tạt nước vào mặt mình cũng chỉ có thể nhếch miệng cười nhạt nhẽo.
"Cô thực sự muốn cái gì đây hả ?"
"Tôi muốn cậu đừng tiếp tục làm tổn thương đến anh ấy" Tự Uyển nói lớn, trên gương mặt xinh đẹp ẩn hiện nỗi tức giận tràn trề. Người đàn ông mà cô yêu thương nhất, sao có thể giao vào tay một kẻ ích kỉ như người phụ nữ này ?
"Cậu nói tôi không nên, vậy anh ta có thể hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi sao hả ? Tôi không buộc anh ta phải quay trở về bên tôi, là anh ta muốn như vậy, là anh ta muốn giao sinh mệnh vào lòng bàn tay tôi. Chính miệng người đàn ông mà cậu yêu thương hơn chính sinh mệnh mình lại nói với tôi rằng, anh ta thực sự muốn chết trong tay tôi. Tự Uyển, cậu nghĩ tôi muốn làm hại anh ta ? Tôi thực sự không muốn một chút nào, trái tim tôi chẳng lẽ không biết đau hay sao, nỗi đau này còn lớn hơn cậu gấp vạn lần. Cậu nói mình yêu Hứa Mạo Thiên, vậy sao còn muốn tìm đến tôi, chẳng lẽ cậu sợ tôi một lần nữa sẽ cướp đi người đàn ông đó ? Cậu nhầm rồi Tự Uyển, tôi chỉ hận không thể tự tay bóp nát sinh mệnh kẻ khốn nạn đó". Đào Thụy Tiên đến giây phút này cũng không thể kìm lòng, nước mắt từ khóe mi tuôn rơi, từng phút trôi qua, lòng cô lại đau như cắt. Thời gian trôi qua, vết thương lòng chưa bao giờ lành.
"Cô đau, vậy anh ấy không biết đau hay sao ? Người anh ấy yêu đến cuối cùng không muốn buông tay vẫn chính là cô, đến tính mạng cũng không màng đến. Vết thương mà cô gây ra dường như muốn tước đoạt sinh mệnh của anh ấy... đã hai ngày qua, anh ấy kìm nén nỗi đau này rồi, tất cả là vì người phụ nữ ích kỉ như cô. Đào Thuỵ Tiên, nếu anh ấy có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ tìm cô trả mối thù này."
Đào Thụy Tiên đến chỗ hẹn với Tự Uyển. Khi bước vào một quán nhỏ ở gần công viên Thảo Ly, cô thấy Tự Uyển đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ, bên ngoài rọi vào những tia nắng vàng nhạt, trận mưa ngắn ngủi ban nãy, không ngờ lại khiến cho cỏ cây xung quanh lung linh lạ thường, đến người con gái đó cũng hiện lên sống động đến si mê.
"Thụy Tiên" Tự Uyển mỉm cười, nụ cười này có đến chín phần gượng gạo, một phần còn lại, có lẽ là chân thật.
Đào Thụy Tiên ngồi xuống ghế, cô chăm chú nhìn gương mặt người đối diện. Tự Uyển ngày đó và bây giờ, gương mặt vẫn không hề đổi thay, thậm chí còn xinh đẹp và sắc sảo hơn trước. Nếu là trước kia, Đào Thụy Tiên sẽ chọn cách né tránh, nhưng là hiện tại cô sẽ chọn cách đối mặt. Lần gặp này, Đào Thụy Tiên cũng không chắc sẽ có cơ hội gặp lại người bạn năm xưa nữa, người mà cô đã cho là thân thiết hơn cả tình chị em.
Oán hận năm xưa mặc dù đã được tháo gỡ hoàn toàn, nhưng lại không có cách nào chấp nhận, không cách nào hòa hợp. Đây phải chăng chính là định mệnh của thế gian này. Cho hai người gặp nhau, lại cùng yêu thương một người đàn ông đến khắc cốt ghi tâm, để rồi hủy hoại đi mối quan hệ tốt đẹp gầy dựng ngày nào.
"Hoa mẫu đơn mùa này nở rộ rồi, nó vẫn đẹp như hồi ấy".
"Phải, không giống như lòng người, thời gian trôi qua, ai cũng đều đổi thay" Đào Thụy Tiên chỉ biết cười nhạt nhẽo, cô quay đầu về hướng cửa sổ, trông xuống bên dưới, một vườn hoa mẫu đơn mang sắc hồng rực rỡ, dưới những tia nắng ấm áp lại càng trở nên vi diệu hơn bao giờ hết.
Tự Uyển đưa tay vuốt lại mấy lọn tóc xõa trước mặt, ánh mắt cô cũng rời khỏi những bông hoa ngoài kia mà chĩa thẳng về hướng Đào Thụy Tiên. Vào lúc này, Thụy Tiên lại chẳng hề thấy được.
"Cậu còn yêu anh ấy, phải không ?"
Đào Thụy Tiên im lặng trong giây lát, sau đó liền rời mắt đến gương mặt kiều diễm của Tự Uyển, hai người lúc này, mặt đối mặt, ánh mắt giao nhau tại một điểm, dường như ai nấy đều chăm chú đến cảm xúc hiện hữu trên gương mặt đối phương.
Đối với Đào Thụy Tiên, câu hỏi này lại trở nên thừa thãi vô cùng. Yêu thì sao mà không yêu thì sao ? điều này có ảnh hưởng gì đến cô ?
"Đến trái tim mình cũng không thể điều khiển, tôi thật vô dụng. Tôi đã từng nghĩ, nếu người đầu tiên gặp anh ấy là tôi, có phải tôi cũng sẽ là người con gái may mắn nhất bước vào trái tim anh. Nhưng không phải, thực sự không phải, suốt thời gian qua, mặc dù không có sự xuất hiện của cậu, tôi cũng chẳng có cơ hội lấp kín lỗ hổng bên trong nó. Tôi không tin vào định mệnh, cũng không tin vào tình yêu bất diệt như ý nghĩa của loài hoa tử đằng, bởi lẽ tôi chưa bao giờ yêu sâu sắc một người nào".
Đào Thụy Tiên nghe xong những lời nói này của Tự Uyển, trong lòng không hiểu sao lại có chút đau xót, mặc dù vậy nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng như cũ, đến một tia nhìn thương cảm trong ánh mắt cũng trở nên lạnh ngắt.
"Những lời đó hãy nói với Hứa Mạo Thiên, tôi vào anh ta, kể từ năm trước đã không còn bất cứ mối quan hệ nào. Tình yêu giữa hai người có nảy sinh hay không, điều đó liên quan đến sự có mặt của tôi hay sao ? Nếu cậu thực sự yêu anh ta, vậy thì hãy tiếp tục theo đuổi, đừng bao giờ buộc bản thân phải dừng lại vì bất cứ ai, cũng đừng vì tôi. Bản thân tôi không cần sự ban ơn từ cậu".
Đào Thụy Tiên đứng dậy bỏ đi, cô không muốn tiếp tục lắng nghe, cũng không muốn bản thân vì những lời nói này mà xao động. Hứa Mạo Thiên không xứng đáng với cô, nhưng với Tự Uyển thì khác, cô ta yêu anh ấy đến vậy, cũng không đến mức tàn nhẫn như cô.
Tự Uyển không đành lòng nhìn Đào Thụy Tiên bước đi, khoảng cách hai người ngày càng xa cách, cho đến khi cánh tay Đào Thụy Tiên bị giật mạnh về đằng sau, ngay lập tức nhận được một ly nước tạt thẳng vào mặt mình.
Đào Thụy Tiên bất ngờ vì điều này, đến khi cô có thể mở mắt nhìn rõ kẻ đã tạt nước vào mặt mình cũng chỉ có thể nhếch miệng cười nhạt nhẽo.
"Cô thực sự muốn cái gì đây hả ?"
"Tôi muốn cậu đừng tiếp tục làm tổn thương đến anh ấy" Tự Uyển nói lớn, trên gương mặt xinh đẹp ẩn hiện nỗi tức giận tràn trề. Người đàn ông mà cô yêu thương nhất, sao có thể giao vào tay một kẻ ích kỉ như người phụ nữ này ?
"Cậu nói tôi không nên, vậy anh ta có thể hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi sao hả ? Tôi không buộc anh ta phải quay trở về bên tôi, là anh ta muốn như vậy, là anh ta muốn giao sinh mệnh vào lòng bàn tay tôi. Chính miệng người đàn ông mà cậu yêu thương hơn chính sinh mệnh mình lại nói với tôi rằng, anh ta thực sự muốn chết trong tay tôi. Tự Uyển, cậu nghĩ tôi muốn làm hại anh ta ? Tôi thực sự không muốn một chút nào, trái tim tôi chẳng lẽ không biết đau hay sao, nỗi đau này còn lớn hơn cậu gấp vạn lần. Cậu nói mình yêu Hứa Mạo Thiên, vậy sao còn muốn tìm đến tôi, chẳng lẽ cậu sợ tôi một lần nữa sẽ cướp đi người đàn ông đó ? Cậu nhầm rồi Tự Uyển, tôi chỉ hận không thể tự tay bóp nát sinh mệnh kẻ khốn nạn đó". Đào Thụy Tiên đến giây phút này cũng không thể kìm lòng, nước mắt từ khóe mi tuôn rơi, từng phút trôi qua, lòng cô lại đau như cắt. Thời gian trôi qua, vết thương lòng chưa bao giờ lành.
"Cô đau, vậy anh ấy không biết đau hay sao ? Người anh ấy yêu đến cuối cùng không muốn buông tay vẫn chính là cô, đến tính mạng cũng không màng đến. Vết thương mà cô gây ra dường như muốn tước đoạt sinh mệnh của anh ấy... đã hai ngày qua, anh ấy kìm nén nỗi đau này rồi, tất cả là vì người phụ nữ ích kỉ như cô. Đào Thuỵ Tiên, nếu anh ấy có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ tìm cô trả mối thù này."
Sinh Mệnh Của Anh Chính Là Muốn Cho Em - Chapter 18
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đào Thụy Tiên đến chỗ hẹn với Tự Uyển. Khi bước vào một quán nhỏ ở gần công viên Thảo Ly, cô thấy Tự Uyển đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ, bên ngoài rọi vào những tia nắng vàng nhạt, trận mưa ngắn ngủi ban nãy, không ngờ lại khiến cho cỏ cây xung quanh lung linh lạ thường, đến người con gái đó cũng hiện lên sống động đến si mê.
"Thụy Tiên" Tự Uyển mỉm cười, nụ cười này có đến chín phần gượng gạo, một phần còn lại, có lẽ là chân thật.
Đào Thụy Tiên ngồi xuống ghế, cô chăm chú nhìn gương mặt người đối diện. Tự Uyển ngày đó và bây giờ, gương mặt vẫn không hề đổi thay, thậm chí còn xinh đẹp và sắc sảo hơn trước. Nếu là trước kia, Đào Thụy Tiên sẽ chọn cách né tránh, nhưng là hiện tại cô sẽ chọn cách đối mặt. Lần gặp này, Đào Thụy Tiên cũng không chắc sẽ có cơ hội gặp lại người bạn năm xưa nữa, người mà cô đã cho là thân thiết hơn cả tình chị em.
Oán hận năm xưa mặc dù đã được tháo gỡ hoàn toàn, nhưng lại không có cách nào chấp nhận, không cách nào hòa hợp. Đây phải chăng chính là định mệnh của thế gian này. Cho hai người gặp nhau, lại cùng yêu thương một người đàn ông đến khắc cốt ghi tâm, để rồi hủy hoại đi mối quan hệ tốt đẹp gầy dựng ngày nào.
"Hoa mẫu đơn mùa này nở rộ rồi, nó vẫn đẹp như hồi ấy".
"Phải, không giống như lòng người, thời gian trôi qua, ai cũng đều đổi thay" Đào Thụy Tiên chỉ biết cười nhạt nhẽo, cô quay đầu về hướng cửa sổ, trông xuống bên dưới, một vườn hoa mẫu đơn mang sắc hồng rực rỡ, dưới những tia nắng ấm áp lại càng trở nên vi diệu hơn bao giờ hết.
Tự Uyển đưa tay vuốt lại mấy lọn tóc xõa trước mặt, ánh mắt cô cũng rời khỏi những bông hoa ngoài kia mà chĩa thẳng về hướng Đào Thụy Tiên. Vào lúc này, Thụy Tiên lại chẳng hề thấy được.
"Cậu còn yêu anh ấy, phải không ?"
Đào Thụy Tiên im lặng trong giây lát, sau đó liền rời mắt đến gương mặt kiều diễm của Tự Uyển, hai người lúc này, mặt đối mặt, ánh mắt giao nhau tại một điểm, dường như ai nấy đều chăm chú đến cảm xúc hiện hữu trên gương mặt đối phương.
Đối với Đào Thụy Tiên, câu hỏi này lại trở nên thừa thãi vô cùng. Yêu thì sao mà không yêu thì sao ? điều này có ảnh hưởng gì đến cô ?
"Đến trái tim mình cũng không thể điều khiển, tôi thật vô dụng. Tôi đã từng nghĩ, nếu người đầu tiên gặp anh ấy là tôi, có phải tôi cũng sẽ là người con gái may mắn nhất bước vào trái tim anh. Nhưng không phải, thực sự không phải, suốt thời gian qua, mặc dù không có sự xuất hiện của cậu, tôi cũng chẳng có cơ hội lấp kín lỗ hổng bên trong nó. Tôi không tin vào định mệnh, cũng không tin vào tình yêu bất diệt như ý nghĩa của loài hoa tử đằng, bởi lẽ tôi chưa bao giờ yêu sâu sắc một người nào".
Đào Thụy Tiên nghe xong những lời nói này của Tự Uyển, trong lòng không hiểu sao lại có chút đau xót, mặc dù vậy nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng như cũ, đến một tia nhìn thương cảm trong ánh mắt cũng trở nên lạnh ngắt.
"Những lời đó hãy nói với Hứa Mạo Thiên, tôi vào anh ta, kể từ 5 năm trước đã không còn bất cứ mối quan hệ nào. Tình yêu giữa hai người có nảy sinh hay không, điều đó liên quan đến sự có mặt của tôi hay sao ? Nếu cậu thực sự yêu anh ta, vậy thì hãy tiếp tục theo đuổi, đừng bao giờ buộc bản thân phải dừng lại vì bất cứ ai, cũng đừng vì tôi. Bản thân tôi không cần sự ban ơn từ cậu".
Đào Thụy Tiên đứng dậy bỏ đi, cô không muốn tiếp tục lắng nghe, cũng không muốn bản thân vì những lời nói này mà xao động. Hứa Mạo Thiên không xứng đáng với cô, nhưng với Tự Uyển thì khác, cô ta yêu anh ấy đến vậy, cũng không đến mức tàn nhẫn như cô.
Tự Uyển không đành lòng nhìn Đào Thụy Tiên bước đi, khoảng cách hai người ngày càng xa cách, cho đến khi cánh tay Đào Thụy Tiên bị giật mạnh về đằng sau, ngay lập tức nhận được một ly nước tạt thẳng vào mặt mình.
Đào Thụy Tiên bất ngờ vì điều này, đến khi cô có thể mở mắt nhìn rõ kẻ đã tạt nước vào mặt mình cũng chỉ có thể nhếch miệng cười nhạt nhẽo.
"Cô thực sự muốn cái gì đây hả ?"
"Tôi muốn cậu đừng tiếp tục làm tổn thương đến anh ấy" Tự Uyển nói lớn, trên gương mặt xinh đẹp ẩn hiện nỗi tức giận tràn trề. Người đàn ông mà cô yêu thương nhất, sao có thể giao vào tay một kẻ ích kỉ như người phụ nữ này ?
"Cậu nói tôi không nên, vậy anh ta có thể hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi sao hả ? Tôi không buộc anh ta phải quay trở về bên tôi, là anh ta muốn như vậy, là anh ta muốn giao sinh mệnh vào lòng bàn tay tôi. Chính miệng người đàn ông mà cậu yêu thương hơn chính sinh mệnh mình lại nói với tôi rằng, anh ta thực sự muốn chết trong tay tôi. Tự Uyển, cậu nghĩ tôi muốn làm hại anh ta ? Tôi thực sự không muốn một chút nào, trái tim tôi chẳng lẽ không biết đau hay sao, nỗi đau này còn lớn hơn cậu gấp vạn lần. Cậu nói mình yêu Hứa Mạo Thiên, vậy sao còn muốn tìm đến tôi, chẳng lẽ cậu sợ tôi một lần nữa sẽ cướp đi người đàn ông đó ? Cậu nhầm rồi Tự Uyển, tôi chỉ hận không thể tự tay bóp nát sinh mệnh kẻ khốn nạn đó". Đào Thụy Tiên đến giây phút này cũng không thể kìm lòng, nước mắt từ khóe mi tuôn rơi, từng phút trôi qua, lòng cô lại đau như cắt. Thời gian trôi qua, vết thương lòng chưa bao giờ lành.
"Cô đau, vậy anh ấy không biết đau hay sao ? Người anh ấy yêu đến cuối cùng không muốn buông tay vẫn chính là cô, đến tính mạng cũng không màng đến. Vết thương mà cô gây ra dường như muốn tước đoạt sinh mệnh của anh ấy... đã hai ngày qua, anh ấy kìm nén nỗi đau này rồi, tất cả là vì người phụ nữ ích kỉ như cô. Đào Thuỵ Tiên, nếu anh ấy có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ tìm cô trả mối thù này."