Người phụ nữ này có lẽ đã nói quá lời. Đối với Đào Thụy Tiên như vậy đã đủ dư thừa. Cô chính là muốn anh ta chết không thể nhắm mắt, chết trong đau đớn và dằn vặt. Nhưng tại sao, lòng cô lại đau đớn hơn ? Phải chăng, cô yêu người đàn ông đó rất nhiều, nhiều đến nỗi không nỡ nhìn thấy anh chịu thương tổn ?
Cô không thể trả lời được câu hỏi này, vậy ai có thể lý giải giúp cô ?
Không ai cả, trừ một người, người đó yêu cô và hiểu cô hơn bất cứ ai trên thế giới này. Sinh mệnh của cô, vào giây phút nào đó trong quá khứ đã nằm gọn trong tay người đàn ông này. Nhưng rồi, anh lại không muốn lấy đi. Ngược lại, đặt sinh mệnh của bản thân vào tay cô, nói cô hãy mang nó đi theo mình. Lúc đó, anh chưa từng nói yêu cô, khi xưa chẳng qua là do cô ngộ nhận, tất cả chỉ là một cơn ác mộng ngọt ngào. Nhưng hiện tại thì sao ? Anh nói yêu cô, vì nhận một nhát dao từ cô mà đến sinh mệnh của bản thân cũng chẳng màng tới. Tự Uyển nói cô là người phụ nữ ích kỉ, câu nói đó rất đúng. Người phụ nữ ích kỉ này, năm lần bảy lượt làm tổn thương anh, năm lần bảy lượt đổ hết tội lỗi lên đầu anh. Cô chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu, cũng không biết tha thứ và chấp nhận, chính vì vậy mà khiến bản thân mình bị thương, khiến những người xung quanh cũng phải chịu chung số mệnh. Trong cuộc chiến tình yêu này, người duy nhất chịu thương tổn không chỉ mình cô mà còn có Tự Uyển, còn có anh - Hứa Mạo Thiên.
Đào Thụy Tiên không bước thêm một bước nào nữa, cô đứng nguyên đó, dòng nước mắt năn dài trên bờ má. Cho đến giây phút này, trái tim bấy lâu bị đóng băng đã tan chảy hoàn toàn, cô không thể tiếp tục ép buộc bản thân ngừng yêu anh, cũng không thể ép buộc bản thân phải căm thù anh.
...
"Cộc...cộc...cộc"
"Cút hết, đừng làm phiền tôi"
"Cốc...cốc...cốc"
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên đều đều, không hề có dấu hiệu chấm dứt. Lần này, anh thực sự không thể tha mạng cho kẻ phá đám đó. Phải giết chết hắn, bẻ cổ vặn răng hắn, thậm chí chôn sống hắn hoặc cho cá sấu ăn thịt... Những liên tưởng đó thật đáng sợ.
"Đồ khốn, muốn chết..." Anh chợt dừng lại, khi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ đối diện thì hoàn toàn sững sờ. Sao cô ấy lại ở đây vào lúc này, tại sao lại trở lên thảm hại như vậy ?
"Sao anh không nói tiếp, có phải anh rất muốn giết chết tôi ? Phải không hả, vậy giờ làm đi, tôi sẽ thấy thoải mái hơn. Ít nhất cũng không còn cảm giác tội lỗi hay nợ lần gì anh cả".
"Thụy Tiên..."
"Có phải anh rất muốn biết tại sao tôi lại có mặt tại đây ?"
"Không ! Dù với bất kể lý do gì, nơi đây vẫn luôn trào đón em. Anh chỉ không ngờ, sẽ có ngày em quay trở lại".
Đào Thụy Tiên mỉm cười. Cô đưa tay chạm lên vết thương trên ngực anh, nhẹ nhàng xoa xoa nơi miệng vết thương, khẽ nói "Còn đau không hả ?"
"Không, nó đỡ hơn nhiều kể từ khi em chạm tới".
Đào Thụy Tiên im lặng, ánh mắt bất chợt gợn sóng. Trong kí ức của cô, Hứa Mạo Thiên không phải người thích đùa cợt. Nhưng lời nói ban nãy mang ý nghĩa ngược lại hoàn toàn, thậm trí rất thú vị, rất lãng mạn. Tự Uyển nói anh rất yêu cô, điều này là thật ?
Cô bỗng ôm chầm lấy anh, hoàn cảnh lúc đó, chính Hứa Mạo Thiên cũng không hề nghĩ tới, rồi sẽ có ngày người phụ nữ này lại hành động lớn mật như vậy. Mấy ngày trước đó còn không ngừng nguyền rủa anh, thậm chí lấy dao đâm anh, chưa kể trước đây từng dùng súng ban tặng anh 3 viên đạn, cho đến giờ vẫn còn cảm giác đau đớn mỗi khi trái gió trở trời. Không chỉ thế, khi anh tỏ tình với cô, Đào Thụy Tiên còn giám tuyên bố thẳng thừng với anh, không ngớt lời nói tàn nhẫn dội vào tai anh. Nhưng ngày hôm nay, cô tự lộp mình tới nơi này, rốt cục có mục đích gì, không nhẽ lại muốn lấy mạng anh ?
Nợ lần như vậy, chẳng lẽ cô còn chưa thỏa mãn ?
Cảm giác được người phụ nữ mình yêu ôm chặt như vậy, có mơ cũng không giám nghĩ tới nữa, tưởng rằng không còn cơ hội, hoặc nếu có là do anh ép buộc cô.
Anh nói "Nếu em muốn giết tôi lần nữa, thật ra không cần làm quá lên như vậy, chỉ cần dùng dao đâm đúng chỗ là được. Những lần trước đó mặc dù dùng lực rất mạnh, nhưng kĩ thuật quá kém nên mới không thể giết được tôi. Nhưng lần này chắc chắn là được, nếu cần thì tôi có thể chỉ cho em. Nhưng tôi không thích chết trong nhà mình, nơi đây không hợp phong thủy chút nào, chúng ta tới ngọn núi khi xưa được không hả. Ở đó, tôi sẽ trả nợ cho em".
Nghe xong những lời này, Đào Thụy Tiên thực sự muốn đánh cho anh tỉnh ngộ. Tại sao anh không hiểu ý cô ? Thụy Tiên cô đã hạ mình tới tận nơi đây, chẳng lẽ người thông minh như anh lại không hiểu nổi, cô chính là muốn nối lại tình xưa. Mục đích rõ ràng, đâu cần phải trả nợ cái gì nữa. Người cần trả, hiện giờ phải là cô. Dù vậy, cô vẫn gật đầu đồng ý, cùng anh tới nơi trả lại ân tình.
Người phụ nữ này có lẽ đã nói quá lời. Đối với Đào Thụy Tiên như vậy đã đủ dư thừa. Cô chính là muốn anh ta chết không thể nhắm mắt, chết trong đau đớn và dằn vặt. Nhưng tại sao, lòng cô lại đau đớn hơn ? Phải chăng, cô yêu người đàn ông đó rất nhiều, nhiều đến nỗi không nỡ nhìn thấy anh chịu thương tổn ?
Cô không thể trả lời được câu hỏi này, vậy ai có thể lý giải giúp cô ?
Không ai cả, trừ một người, người đó yêu cô và hiểu cô hơn bất cứ ai trên thế giới này. Sinh mệnh của cô, vào giây phút nào đó trong quá khứ đã nằm gọn trong tay người đàn ông này. Nhưng rồi, anh lại không muốn lấy đi. Ngược lại, đặt sinh mệnh của bản thân vào tay cô, nói cô hãy mang nó đi theo mình. Lúc đó, anh chưa từng nói yêu cô, khi xưa chẳng qua là do cô ngộ nhận, tất cả chỉ là một cơn ác mộng ngọt ngào. Nhưng hiện tại thì sao ? Anh nói yêu cô, vì nhận một nhát dao từ cô mà đến sinh mệnh của bản thân cũng chẳng màng tới. Tự Uyển nói cô là người phụ nữ ích kỉ, câu nói đó rất đúng. Người phụ nữ ích kỉ này, năm lần bảy lượt làm tổn thương anh, năm lần bảy lượt đổ hết tội lỗi lên đầu anh. Cô chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu, cũng không biết tha thứ và chấp nhận, chính vì vậy mà khiến bản thân mình bị thương, khiến những người xung quanh cũng phải chịu chung số mệnh. Trong cuộc chiến tình yêu này, người duy nhất chịu thương tổn không chỉ mình cô mà còn có Tự Uyển, còn có anh - Hứa Mạo Thiên.
Đào Thụy Tiên không bước thêm một bước nào nữa, cô đứng nguyên đó, dòng nước mắt năn dài trên bờ má. Cho đến giây phút này, trái tim bấy lâu bị đóng băng đã tan chảy hoàn toàn, cô không thể tiếp tục ép buộc bản thân ngừng yêu anh, cũng không thể ép buộc bản thân phải căm thù anh.
...
"Cộc...cộc...cộc"
"Cút hết, đừng làm phiền tôi"
"Cốc...cốc...cốc"
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên đều đều, không hề có dấu hiệu chấm dứt. Lần này, anh thực sự không thể tha mạng cho kẻ phá đám đó. Phải giết chết hắn, bẻ cổ vặn răng hắn, thậm chí chôn sống hắn hoặc cho cá sấu ăn thịt... Những liên tưởng đó thật đáng sợ.
"Đồ khốn, muốn chết..." Anh chợt dừng lại, khi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ đối diện thì hoàn toàn sững sờ. Sao cô ấy lại ở đây vào lúc này, tại sao lại trở lên thảm hại như vậy ?
"Sao anh không nói tiếp, có phải anh rất muốn giết chết tôi ? Phải không hả, vậy giờ làm đi, tôi sẽ thấy thoải mái hơn. Ít nhất cũng không còn cảm giác tội lỗi hay nợ lần gì anh cả".
"Thụy Tiên..."
"Có phải anh rất muốn biết tại sao tôi lại có mặt tại đây ?"
"Không ! Dù với bất kể lý do gì, nơi đây vẫn luôn trào đón em. Anh chỉ không ngờ, sẽ có ngày em quay trở lại".
Đào Thụy Tiên mỉm cười. Cô đưa tay chạm lên vết thương trên ngực anh, nhẹ nhàng xoa xoa nơi miệng vết thương, khẽ nói "Còn đau không hả ?"
"Không, nó đỡ hơn nhiều kể từ khi em chạm tới".
Đào Thụy Tiên im lặng, ánh mắt bất chợt gợn sóng. Trong kí ức của cô, Hứa Mạo Thiên không phải người thích đùa cợt. Nhưng lời nói ban nãy mang ý nghĩa ngược lại hoàn toàn, thậm trí rất thú vị, rất lãng mạn. Tự Uyển nói anh rất yêu cô, điều này là thật ?
Cô bỗng ôm chầm lấy anh, hoàn cảnh lúc đó, chính Hứa Mạo Thiên cũng không hề nghĩ tới, rồi sẽ có ngày người phụ nữ này lại hành động lớn mật như vậy. Mấy ngày trước đó còn không ngừng nguyền rủa anh, thậm chí lấy dao đâm anh, chưa kể trước đây từng dùng súng ban tặng anh viên đạn, cho đến giờ vẫn còn cảm giác đau đớn mỗi khi trái gió trở trời. Không chỉ thế, khi anh tỏ tình với cô, Đào Thụy Tiên còn giám tuyên bố thẳng thừng với anh, không ngớt lời nói tàn nhẫn dội vào tai anh. Nhưng ngày hôm nay, cô tự lộp mình tới nơi này, rốt cục có mục đích gì, không nhẽ lại muốn lấy mạng anh ?
Nợ lần như vậy, chẳng lẽ cô còn chưa thỏa mãn ?
Cảm giác được người phụ nữ mình yêu ôm chặt như vậy, có mơ cũng không giám nghĩ tới nữa, tưởng rằng không còn cơ hội, hoặc nếu có là do anh ép buộc cô.
Anh nói "Nếu em muốn giết tôi lần nữa, thật ra không cần làm quá lên như vậy, chỉ cần dùng dao đâm đúng chỗ là được. Những lần trước đó mặc dù dùng lực rất mạnh, nhưng kĩ thuật quá kém nên mới không thể giết được tôi. Nhưng lần này chắc chắn là được, nếu cần thì tôi có thể chỉ cho em. Nhưng tôi không thích chết trong nhà mình, nơi đây không hợp phong thủy chút nào, chúng ta tới ngọn núi khi xưa được không hả. Ở đó, tôi sẽ trả nợ cho em".
Nghe xong những lời này, Đào Thụy Tiên thực sự muốn đánh cho anh tỉnh ngộ. Tại sao anh không hiểu ý cô ? Thụy Tiên cô đã hạ mình tới tận nơi đây, chẳng lẽ người thông minh như anh lại không hiểu nổi, cô chính là muốn nối lại tình xưa. Mục đích rõ ràng, đâu cần phải trả nợ cái gì nữa. Người cần trả, hiện giờ phải là cô. Dù vậy, cô vẫn gật đầu đồng ý, cùng anh tới nơi trả lại ân tình.
Sinh Mệnh Của Anh Chính Là Muốn Cho Em - Chapter 20
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Người phụ nữ này có lẽ đã nói quá lời. Đối với Đào Thụy Tiên như vậy đã đủ dư thừa. Cô chính là muốn anh ta chết không thể nhắm mắt, chết trong đau đớn và dằn vặt. Nhưng tại sao, lòng cô lại đau đớn hơn ? Phải chăng, cô yêu người đàn ông đó rất nhiều, nhiều đến nỗi không nỡ nhìn thấy anh chịu thương tổn ?
Cô không thể trả lời được câu hỏi này, vậy ai có thể lý giải giúp cô ?
Không ai cả, trừ một người, người đó yêu cô và hiểu cô hơn bất cứ ai trên thế giới này. Sinh mệnh của cô, vào giây phút nào đó trong quá khứ đã nằm gọn trong tay người đàn ông này. Nhưng rồi, anh lại không muốn lấy đi. Ngược lại, đặt sinh mệnh của bản thân vào tay cô, nói cô hãy mang nó đi theo mình. Lúc đó, anh chưa từng nói yêu cô, khi xưa chẳng qua là do cô ngộ nhận, tất cả chỉ là một cơn ác mộng ngọt ngào. Nhưng hiện tại thì sao ? Anh nói yêu cô, vì nhận một nhát dao từ cô mà đến sinh mệnh của bản thân cũng chẳng màng tới. Tự Uyển nói cô là người phụ nữ ích kỉ, câu nói đó rất đúng. Người phụ nữ ích kỉ này, năm lần bảy lượt làm tổn thương anh, năm lần bảy lượt đổ hết tội lỗi lên đầu anh. Cô chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu, cũng không biết tha thứ và chấp nhận, chính vì vậy mà khiến bản thân mình bị thương, khiến những người xung quanh cũng phải chịu chung số mệnh. Trong cuộc chiến tình yêu này, người duy nhất chịu thương tổn không chỉ mình cô mà còn có Tự Uyển, còn có anh - Hứa Mạo Thiên.
Đào Thụy Tiên không bước thêm một bước nào nữa, cô đứng nguyên đó, dòng nước mắt năn dài trên bờ má. Cho đến giây phút này, trái tim bấy lâu bị đóng băng đã tan chảy hoàn toàn, cô không thể tiếp tục ép buộc bản thân ngừng yêu anh, cũng không thể ép buộc bản thân phải căm thù anh.
...
"Cộc...cộc...cộc"
"Cút hết, đừng làm phiền tôi"
"Cốc...cốc...cốc"
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên đều đều, không hề có dấu hiệu chấm dứt. Lần này, anh thực sự không thể tha mạng cho kẻ phá đám đó. Phải giết chết hắn, bẻ cổ vặn răng hắn, thậm chí chôn sống hắn hoặc cho cá sấu ăn thịt... Những liên tưởng đó thật đáng sợ.
"Đồ khốn, muốn chết..." Anh chợt dừng lại, khi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ đối diện thì hoàn toàn sững sờ. Sao cô ấy lại ở đây vào lúc này, tại sao lại trở lên thảm hại như vậy ?
"Sao anh không nói tiếp, có phải anh rất muốn giết chết tôi ? Phải không hả, vậy giờ làm đi, tôi sẽ thấy thoải mái hơn. Ít nhất cũng không còn cảm giác tội lỗi hay nợ lần gì anh cả".
"Thụy Tiên..."
"Có phải anh rất muốn biết tại sao tôi lại có mặt tại đây ?"
"Không ! Dù với bất kể lý do gì, nơi đây vẫn luôn trào đón em. Anh chỉ không ngờ, sẽ có ngày em quay trở lại".
Đào Thụy Tiên mỉm cười. Cô đưa tay chạm lên vết thương trên ngực anh, nhẹ nhàng xoa xoa nơi miệng vết thương, khẽ nói "Còn đau không hả ?"
"Không, nó đỡ hơn nhiều kể từ khi em chạm tới".
Đào Thụy Tiên im lặng, ánh mắt bất chợt gợn sóng. Trong kí ức của cô, Hứa Mạo Thiên không phải người thích đùa cợt. Nhưng lời nói ban nãy mang ý nghĩa ngược lại hoàn toàn, thậm trí rất thú vị, rất lãng mạn. Tự Uyển nói anh rất yêu cô, điều này là thật ?
Cô bỗng ôm chầm lấy anh, hoàn cảnh lúc đó, chính Hứa Mạo Thiên cũng không hề nghĩ tới, rồi sẽ có ngày người phụ nữ này lại hành động lớn mật như vậy. Mấy ngày trước đó còn không ngừng nguyền rủa anh, thậm chí lấy dao đâm anh, chưa kể trước đây từng dùng súng ban tặng anh 3 viên đạn, cho đến giờ vẫn còn cảm giác đau đớn mỗi khi trái gió trở trời. Không chỉ thế, khi anh tỏ tình với cô, Đào Thụy Tiên còn giám tuyên bố thẳng thừng với anh, không ngớt lời nói tàn nhẫn dội vào tai anh. Nhưng ngày hôm nay, cô tự lộp mình tới nơi này, rốt cục có mục đích gì, không nhẽ lại muốn lấy mạng anh ?
Nợ lần như vậy, chẳng lẽ cô còn chưa thỏa mãn ?
Cảm giác được người phụ nữ mình yêu ôm chặt như vậy, có mơ cũng không giám nghĩ tới nữa, tưởng rằng không còn cơ hội, hoặc nếu có là do anh ép buộc cô.
Anh nói "Nếu em muốn giết tôi lần nữa, thật ra không cần làm quá lên như vậy, chỉ cần dùng dao đâm đúng chỗ là được. Những lần trước đó mặc dù dùng lực rất mạnh, nhưng kĩ thuật quá kém nên mới không thể giết được tôi. Nhưng lần này chắc chắn là được, nếu cần thì tôi có thể chỉ cho em. Nhưng tôi không thích chết trong nhà mình, nơi đây không hợp phong thủy chút nào, chúng ta tới ngọn núi khi xưa được không hả. Ở đó, tôi sẽ trả nợ cho em".
Nghe xong những lời này, Đào Thụy Tiên thực sự muốn đánh cho anh tỉnh ngộ. Tại sao anh không hiểu ý cô ? Thụy Tiên cô đã hạ mình tới tận nơi đây, chẳng lẽ người thông minh như anh lại không hiểu nổi, cô chính là muốn nối lại tình xưa. Mục đích rõ ràng, đâu cần phải trả nợ cái gì nữa. Người cần trả, hiện giờ phải là cô. Dù vậy, cô vẫn gật đầu đồng ý, cùng anh tới nơi trả lại ân tình.