" Cậu nói đi, Thẩm Khả vì sao lại bị như vậy ? Là ai đã hại cô ấy " - Lục Chiêu Thuấn đứng trước mặt cô nàng, sốt ruột hỏi.
Hạ Hương khẽ nhìn hắn. Không biết vì sao đang yên đang lành ngồi trong lớp thì Lục Chiêu Thuấn lại đến lớp hai người, vừa đúng lúc Thẩm Khả vừa đi ra ngoài.
Hại cho đám học sinh trong lớp vừa nhìn thấy hắn đã sợ sệt chạy mất biến hoặc là giữ khoảng cách 5 mét.
Vừa hay Hạ Hương cũng muốn nói chuyện với hắn, mấy ngày nay cô nàng cảm thấy Thẩm Khả cứ hay ngồi ngẩn ra, vẻ mặt rất phiền muộn. Cô nàng cũng biết lý do xuất phát từ Lục Chiêu Thuấn.
Trước đây, Hạ Hương cũng hay bắt gặp hắn đến lớp hai người sau giờ ra về để phụ Thẩm Khả trực lớp. Cô nàng cũng chỉ chào hỏi mấy câu cho lịch sự. Nhìn cách hắn quan tâm bạn mình, cái nhìn của Hạ Hương về hắn cũng cải thiện hơn rất nhiều. Nếu không phải dạo gần đây Thẩm Khả rất buồn thì cô nàng đã ủng hộ hai người hai tay hai chân rồi.
Hạ Hương chần chừ trả lời - " Là do Trương Uyển Như làm. Thẩm Khả không cho tôi biết lý do nhưng tôi có thể đoán ra cô ta ganh ghét với Thẩm Khả "
Cô nàng thấy Lục Chiêu Thuấn không trả lời. Chỉ thấy ánh mắt hắn dần tối hơn.
Bàn tay to lớn khẽ siết. Cô ta quả thực to gan, dám động vào người con gái của hắn !
Nhưng điều hắn thực sự lo sợ đang dần hình thành. Rốt cục, Trương Uyển Như kia đã nói với cô những gì.
" Lục Chiêu Thuấn, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu. Cậu và Thẩm Khả đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày trở lại đây cậu ấy rất mất tập trung, tâm trạng còn thường xuyên buồn phiền. Tôi còn thấy Thẩm Khả khóc "
Hạ Hương cao giọng hỏi thẳng.
Lục Chiêu Thuấn vẫn không trả lời, ánh mắt càng biến hóa. Trong lòng khẽ nhói đau.
Một lúc sau mới lạnh nhạt trả lời cô nàng - " Chuyện của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự giải quyết "
Nói xong hắn xoay người bước đi làm Hạ Hương tức giận. Cái tên này thật không biết phép lịch sự là gì ! Còn dám nói "chuyện của chúng tôi, chúng tôi tự giải quyết ", Thẩm Khả đúng là chọn nhầm người rồi !
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Suốt một ngày hôm nay, Thẩm Khả gần như tránh mặt hắn. Ra chơi hay giờ nghỉ trưa cô đều đi ra ngoài, biến mất dạng đến khi chuông reo vào tiết mới vào lớp học. Hạ Hương lo cho bộ dạng của cô đến sốt vó nhưng hỏi mãi cô cũng không trả lời.
Vừa kết thúc giờ học, Thẩm Khả đã xách ba lô đi vào nhà vệ sinh nữ. Chui vào một cái phòng rồi cài kín cửa.
Mấy phút sau, có mấy nữ sinh bước vào, bọn họ vừa rửa mặt vừa nói chuyện. Đang luyên thuyên được vài câu thì bỗng dưng nghe thấy tiếng người.
" Này, cậu có nghe thấy tiếng gì không ? "
Cả ba người cùng đưa mắt nhìn về cái phòng vệ sinh cuối cùng.
" Là tiếng khóc, không phải là ma đấy chứ ? " - Một nữ sinh lo ngại.
" Bậy bạ, trời nắng như vậy, ma cỏ cái gì "
Tiếng khóc trở nên đứt quãng. Nghe vô cùng não nề.
Thấy vậy, một trong ba nữ sinh mạnh dạn bước lên gõ cửa phòng vệ sinh.
" Này, bạn gì ơi, bạn có sao không ? "
Người ngồi bên trong khóc càng lớn hơn.
" Thôi, hay là mình đi về đi "
Hai nữ sinh còn lại giật mình khó xử kéo kéo bạn mình. Một lúc sau cả ba cùng đi ra ngoài.
Thẩm Khả bên trong ngồi bó gối. Cô khóc đã sưng hết cả hai mắt. Cô không biết cảm giác này lại đau đến như vậy.
Nhìn người con trai mình thích nhất quấn quýt cùng người phụ nữ khác triền miên dây dưa. Chỉ nghĩ đến thôi cô đã không chấp nhận được, nếu còn chứng kiến cảnh tưởng đó cô sợ mình không thể thở nổi.
Thẩm Khả, mày thật là mềm yếu.
....
...
Hạ Hương dọn dẹp tập vở vào cặp, dặn dò hai học sinh trực lớp mấy câu rồi đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa lớp, cô nàng đã nhìn thấy thân thể cao lớn đứng chình ình phía trước. Cô nàng giật mình ngước mắt.
" Lại là cậu à ? "
Lục Chiêu Thuấn mím môi nhìn cô - " Thẩm Khả đâu ? "
Từ sáng đến giờ, hắn có cố gắng đến mấy cũng không tìm được cô. Dù trực chờ hết mấy buổi ra chơi trước cửa lớp cô, hắn cũng không gặp được. Thẩm Khả luôn đợi hắn quay đi mới trở về lớp. Mà hắn thì luôn bị thầy giám thị nhắc nhở về lớp khi chuông reo hết giờ ra chơi.
Lục Chiêu Thuấn cảm thấy rất bức bối. Tại sao cô lại tàn nhẫn như vậy, ít ra phải để hắn biết hắn đã làm sai những gì. Ít ra hãy để hắn giải thích.
Hắn không biết Trương Uyển Như kia rốt cục đã nói với cô những gì nhưng hắn muốn giải thích rõ ràng với cô.
" Chẳng phải cậu nói đây là chuyện của hai người sao ? Vậy hỏi tôi làm gì ? Thẩm Khả bị cậu làm cho mặt mày suốt ngày buồn bã. Tôi làm sao dám chắc cậu có đối xử tốt với cậu ấy hay không ? " - Hạ Hương trừng mắt với hắn.
Lục Chiêu Thuấn không quan tâm đến lời nói của cô nàng. Ánh mắt ngày càng sắc nhọn hơn, làm cho người đối diện có cảm giác sóng lưng lạnh một phen. Hạ Hương trong lòng âm thầm khẽ sợ. Bộ dạng của hắn vốn dĩ đã rất đáng sợ, khi trở nên tức giận lại càng đáng sợ hơn.
Lúc này, hai học sinh đang trực trong lớp ló đầu ra. Vừa nhìn thấy bộ dạng của Lục Chiêu Thuấn đứng trước cửa đã hoảng hốt chui vào lại trong lớp.
" Tôi hỏi lại một lần nữa. Cô ấy đâu rồi ? " - Giọng của hắn nhạt đi như nước lã. Cố gắng kiềm chế mình.
" Cậu ấy chẳng phải đã ra về rồi sao ? Giờ này cũng đã trễ rồi. Không có ở trong lớp thì tất nhiên đã về rồi "
Hạ Hương có chút nhượng bộ nhưng lời nói cũng rất miễn cưỡng.
Đáy mắt của hắn lại càng sâu hơn, đến mức không thể nhìn thấy điểm dừng - " Thẩm Khả vẫn chưa ra về "
Cô nàng vẻ mặt hơi ngạc nhiên - " Sao có thể ? Lúc nãy cậu ấy đeo ba lô ra về từ sớm rồi cơ mà "
Nhìn thấy bộ dạng không thể "ngây thơ" hơn của cô nàng. Lục Chiêu Thuấn không kiên nhẫn mà xoay người nhanh chân chạy. Nơi đầu tiên mà hắn nghĩ đến là nhà vệ sinh.
Bước tới nơi, hắn không kiêng dè gì mà xông thẳng vào. Lục Chiêu Thuấn nhìn qua một lượt dãy các phòng vệ sinh, tất cả đều không có người. Rồi bất thình lình hắn dừng lại ở phòng cuối cùng, có người ở bên trong. Lại nhìn thấy đôi giày quen thuộc của cô.
Hắn không nhẫn nhịn được mà gõ cửa liên tục.
" Thẩm Khả, em ở trong đó đúng không ? "
Cô ngồi bên trong sửng sốt. Nhất thời miệng không thể mở ra.
Thấy người bên trong không trả lời. Lục Chiêu Thuấn lại càng gấp gáp đập cửa.
" Em mở cửa ra cho tôi "
Hắn trở nên tức giận, đập cửa lại càng mạnh hơn - " Em còn muốn tránh mặt tôi đến chừng nào. Có chuyện gì thì chúng ta cùng nói chuyện. Tôi không cho phép em trốn tránh tôi ! "
Nghe thấy lời nói giận dữ của hắn, nước mắt cô lại trào ra nhiều hơn. Hắn rốt cục là đang lo lắng cho cô ? Hay là đang sợ con bướm xinh đẹp mình bắt được bay mất ?
Nếu có thể cô tình nguyện tin rằng hắn là đang lo lắng cho cô. Nếu không có những bức ảnh đó, có thể cô đã tha thứ cho hắn, việc hắn giấu diếm mình sắp đính hôn.
Nhưng mà bây giờ cô phải làm sao đây ? Cô cảm thấy mình thật khờ khạo, ngay cả muốn tức giận với hắn, cô cũng không biết phải làm thế nào.
Thẩm Khả khóc càng dữ hơn. Bàn tay nhỏ nhắn bịt chặt miệng mình lại.
" Em mở cửa ra cho tôi ! Nếu em còn không chịu mở, tôi sẽ phá cửa ! " - Hắn lại đập cửa với cô.
Cô bị làm cho giật mình, tức giận lớn tiếng - " Anh đi đi ! Tôi không muốn nhìn thấy anh ! "
" Tôi sẽ không đi, em ra đây cho tôi ! " - Lục Chiêu Thuấn quát ầm lên, giọng nói không thể kiên nhẫn hơn.
Thẩm Khả ở bên trong nước mắt mặn chát thi nhau rơi xuống, chà xát vào trái tim yếu ớt của cô. Cô lấy hết hơi sức của mình mà mở miệng.
" Chiêu Thuấn, chúng ta chia tay đi "
" Em đừng hòng ! Thẩm Khả, em đừng hòng nghĩ đến chuyện đó ! Tôi đã nói tôi không cho phép em hối hận ! " - Hắn ánh mắt trở nên điên cuồng, gầm lên với cô.
Ngay một giây sau, cánh cửa phòng đã bị hắn dùng sức mở bung ra. Then chốt bị gãy ngang. Hắn không dám đạp cửa vì sợ đụng trúng cô.
Thẩm Khả ngồi bên trong hai mắt đã sưng húp lên. Cơ thể khẽ run rẩy.
Lục Chiêu Thuấn ngọn lửa giận dữ trong lòng lại bùng lên. Hắn vừa giận lại vừa đau lòng. Túm lấy cô lôi ra ngoài.
Thẩm Khả bị hơi thở hắn tấn công một cách triệt để. Cô kinh hãi đẩy hắn ra nhưng với hắn mà nói không ăn thua gì. Lục Chiêu Thuấn ép cô vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Dùng sức cắn vào làn môi cô.
Hắn trút toàn bộ sự giận dữ của mình vào môi cô. Hai cánh tay siết chặt thân thể nhỏ bé, vây hãm toàn bộ không gian của cô. Thẩm Khả đau đớn điên cuồng đánh hắn. Trời sinh phái mạnh sức khoẻ đã chiếm phần ưu thế, cô làm sao có thể cản lại sự cuồng dã của hắn.
Vậy nên cô buông tay, mặc kệ cho hắn suồng sã tàn sát hai cánh môi cô. Lục Chiêu Thuấn càng phát điên xâm nhập vào bên trong, quấn chặt lấy lưỡi cô.
Cô bất giác nghĩ đến những bức hình kia. Cánh tay này của hắn cũng đã từng ôm lấy người phụ nữ đó cùng nhau quấn quýt, làm chuyện ân ái nam nữ trên giường. Có phải hắn cũng đã từng hôn người phụ nữ đó như vậy ?
Nghĩ đến đây, cô chỉ cảm thấy chán ghét.
Đợi khi hắn đã hôn đến thỏa mãn, trút bỏ xong những tức giận trong lòng. Cô chỉ nhàn nhạt nói một câu - " Anh đã xong chưa ? "
Hắn cau mày nhìn cô.
" Xong rồi thì để tôi đi " - Cô đẩy hắn ra. Hai cánh môi sưng đỏ khẽ động đậy.
Lục Chiêu Thuấn ánh mắt trực chờ giông tố. Lạnh buốt như gió tuyết.
" Em... "
" Nếu anh đã hôn đủ rồi thì để tôi đi " - Thẩm Khả lặp lại. Đôi mắt xinh đẹp hờ hững nhìn hắn.
" Cậu nói đi, Thẩm Khả vì sao lại bị như vậy ? Là ai đã hại cô ấy " - Lục Chiêu Thuấn đứng trước mặt cô nàng, sốt ruột hỏi.
Hạ Hương khẽ nhìn hắn. Không biết vì sao đang yên đang lành ngồi trong lớp thì Lục Chiêu Thuấn lại đến lớp hai người, vừa đúng lúc Thẩm Khả vừa đi ra ngoài.
Hại cho đám học sinh trong lớp vừa nhìn thấy hắn đã sợ sệt chạy mất biến hoặc là giữ khoảng cách mét.
Vừa hay Hạ Hương cũng muốn nói chuyện với hắn, mấy ngày nay cô nàng cảm thấy Thẩm Khả cứ hay ngồi ngẩn ra, vẻ mặt rất phiền muộn. Cô nàng cũng biết lý do xuất phát từ Lục Chiêu Thuấn.
Trước đây, Hạ Hương cũng hay bắt gặp hắn đến lớp hai người sau giờ ra về để phụ Thẩm Khả trực lớp. Cô nàng cũng chỉ chào hỏi mấy câu cho lịch sự. Nhìn cách hắn quan tâm bạn mình, cái nhìn của Hạ Hương về hắn cũng cải thiện hơn rất nhiều. Nếu không phải dạo gần đây Thẩm Khả rất buồn thì cô nàng đã ủng hộ hai người hai tay hai chân rồi.
Hạ Hương chần chừ trả lời - " Là do Trương Uyển Như làm. Thẩm Khả không cho tôi biết lý do nhưng tôi có thể đoán ra cô ta ganh ghét với Thẩm Khả "
Cô nàng thấy Lục Chiêu Thuấn không trả lời. Chỉ thấy ánh mắt hắn dần tối hơn.
Bàn tay to lớn khẽ siết. Cô ta quả thực to gan, dám động vào người con gái của hắn !
Nhưng điều hắn thực sự lo sợ đang dần hình thành. Rốt cục, Trương Uyển Như kia đã nói với cô những gì.
" Lục Chiêu Thuấn, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu. Cậu và Thẩm Khả đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày trở lại đây cậu ấy rất mất tập trung, tâm trạng còn thường xuyên buồn phiền. Tôi còn thấy Thẩm Khả khóc "
Hạ Hương cao giọng hỏi thẳng.
Lục Chiêu Thuấn vẫn không trả lời, ánh mắt càng biến hóa. Trong lòng khẽ nhói đau.
Một lúc sau mới lạnh nhạt trả lời cô nàng - " Chuyện của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự giải quyết "
Nói xong hắn xoay người bước đi làm Hạ Hương tức giận. Cái tên này thật không biết phép lịch sự là gì ! Còn dám nói "chuyện của chúng tôi, chúng tôi tự giải quyết ", Thẩm Khả đúng là chọn nhầm người rồi !
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Suốt một ngày hôm nay, Thẩm Khả gần như tránh mặt hắn. Ra chơi hay giờ nghỉ trưa cô đều đi ra ngoài, biến mất dạng đến khi chuông reo vào tiết mới vào lớp học. Hạ Hương lo cho bộ dạng của cô đến sốt vó nhưng hỏi mãi cô cũng không trả lời.
Vừa kết thúc giờ học, Thẩm Khả đã xách ba lô đi vào nhà vệ sinh nữ. Chui vào một cái phòng rồi cài kín cửa.
Mấy phút sau, có mấy nữ sinh bước vào, bọn họ vừa rửa mặt vừa nói chuyện. Đang luyên thuyên được vài câu thì bỗng dưng nghe thấy tiếng người.
" Này, cậu có nghe thấy tiếng gì không ? "
Cả ba người cùng đưa mắt nhìn về cái phòng vệ sinh cuối cùng.
" Là tiếng khóc, không phải là ma đấy chứ ? " - Một nữ sinh lo ngại.
" Bậy bạ, trời nắng như vậy, ma cỏ cái gì "
Tiếng khóc trở nên đứt quãng. Nghe vô cùng não nề.
Thấy vậy, một trong ba nữ sinh mạnh dạn bước lên gõ cửa phòng vệ sinh.
" Này, bạn gì ơi, bạn có sao không ? "
Người ngồi bên trong khóc càng lớn hơn.
" Thôi, hay là mình đi về đi "
Hai nữ sinh còn lại giật mình khó xử kéo kéo bạn mình. Một lúc sau cả ba cùng đi ra ngoài.
Thẩm Khả bên trong ngồi bó gối. Cô khóc đã sưng hết cả hai mắt. Cô không biết cảm giác này lại đau đến như vậy.
Nhìn người con trai mình thích nhất quấn quýt cùng người phụ nữ khác triền miên dây dưa. Chỉ nghĩ đến thôi cô đã không chấp nhận được, nếu còn chứng kiến cảnh tưởng đó cô sợ mình không thể thở nổi.
Thẩm Khả, mày thật là mềm yếu.
....
...
Hạ Hương dọn dẹp tập vở vào cặp, dặn dò hai học sinh trực lớp mấy câu rồi đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa lớp, cô nàng đã nhìn thấy thân thể cao lớn đứng chình ình phía trước. Cô nàng giật mình ngước mắt.
" Lại là cậu à ? "
Lục Chiêu Thuấn mím môi nhìn cô - " Thẩm Khả đâu ? "
Từ sáng đến giờ, hắn có cố gắng đến mấy cũng không tìm được cô. Dù trực chờ hết mấy buổi ra chơi trước cửa lớp cô, hắn cũng không gặp được. Thẩm Khả luôn đợi hắn quay đi mới trở về lớp. Mà hắn thì luôn bị thầy giám thị nhắc nhở về lớp khi chuông reo hết giờ ra chơi.
Lục Chiêu Thuấn cảm thấy rất bức bối. Tại sao cô lại tàn nhẫn như vậy, ít ra phải để hắn biết hắn đã làm sai những gì. Ít ra hãy để hắn giải thích.
Hắn không biết Trương Uyển Như kia rốt cục đã nói với cô những gì nhưng hắn muốn giải thích rõ ràng với cô.
" Chẳng phải cậu nói đây là chuyện của hai người sao ? Vậy hỏi tôi làm gì ? Thẩm Khả bị cậu làm cho mặt mày suốt ngày buồn bã. Tôi làm sao dám chắc cậu có đối xử tốt với cậu ấy hay không ? " - Hạ Hương trừng mắt với hắn.
Lục Chiêu Thuấn không quan tâm đến lời nói của cô nàng. Ánh mắt ngày càng sắc nhọn hơn, làm cho người đối diện có cảm giác sóng lưng lạnh một phen. Hạ Hương trong lòng âm thầm khẽ sợ. Bộ dạng của hắn vốn dĩ đã rất đáng sợ, khi trở nên tức giận lại càng đáng sợ hơn.
Lúc này, hai học sinh đang trực trong lớp ló đầu ra. Vừa nhìn thấy bộ dạng của Lục Chiêu Thuấn đứng trước cửa đã hoảng hốt chui vào lại trong lớp.
" Tôi hỏi lại một lần nữa. Cô ấy đâu rồi ? " - Giọng của hắn nhạt đi như nước lã. Cố gắng kiềm chế mình.
" Cậu ấy chẳng phải đã ra về rồi sao ? Giờ này cũng đã trễ rồi. Không có ở trong lớp thì tất nhiên đã về rồi "
Hạ Hương có chút nhượng bộ nhưng lời nói cũng rất miễn cưỡng.
Đáy mắt của hắn lại càng sâu hơn, đến mức không thể nhìn thấy điểm dừng - " Thẩm Khả vẫn chưa ra về "
Cô nàng vẻ mặt hơi ngạc nhiên - " Sao có thể ? Lúc nãy cậu ấy đeo ba lô ra về từ sớm rồi cơ mà "
Nhìn thấy bộ dạng không thể "ngây thơ" hơn của cô nàng. Lục Chiêu Thuấn không kiên nhẫn mà xoay người nhanh chân chạy. Nơi đầu tiên mà hắn nghĩ đến là nhà vệ sinh.
Bước tới nơi, hắn không kiêng dè gì mà xông thẳng vào. Lục Chiêu Thuấn nhìn qua một lượt dãy các phòng vệ sinh, tất cả đều không có người. Rồi bất thình lình hắn dừng lại ở phòng cuối cùng, có người ở bên trong. Lại nhìn thấy đôi giày quen thuộc của cô.
Hắn không nhẫn nhịn được mà gõ cửa liên tục.
" Thẩm Khả, em ở trong đó đúng không ? "
Cô ngồi bên trong sửng sốt. Nhất thời miệng không thể mở ra.
Thấy người bên trong không trả lời. Lục Chiêu Thuấn lại càng gấp gáp đập cửa.
" Em mở cửa ra cho tôi "
Hắn trở nên tức giận, đập cửa lại càng mạnh hơn - " Em còn muốn tránh mặt tôi đến chừng nào. Có chuyện gì thì chúng ta cùng nói chuyện. Tôi không cho phép em trốn tránh tôi ! "
Nghe thấy lời nói giận dữ của hắn, nước mắt cô lại trào ra nhiều hơn. Hắn rốt cục là đang lo lắng cho cô ? Hay là đang sợ con bướm xinh đẹp mình bắt được bay mất ?
Nếu có thể cô tình nguyện tin rằng hắn là đang lo lắng cho cô. Nếu không có những bức ảnh đó, có thể cô đã tha thứ cho hắn, việc hắn giấu diếm mình sắp đính hôn.
Nhưng mà bây giờ cô phải làm sao đây ? Cô cảm thấy mình thật khờ khạo, ngay cả muốn tức giận với hắn, cô cũng không biết phải làm thế nào.
Thẩm Khả khóc càng dữ hơn. Bàn tay nhỏ nhắn bịt chặt miệng mình lại.
" Em mở cửa ra cho tôi ! Nếu em còn không chịu mở, tôi sẽ phá cửa ! " - Hắn lại đập cửa với cô.
Cô bị làm cho giật mình, tức giận lớn tiếng - " Anh đi đi ! Tôi không muốn nhìn thấy anh ! "
" Tôi sẽ không đi, em ra đây cho tôi ! " - Lục Chiêu Thuấn quát ầm lên, giọng nói không thể kiên nhẫn hơn.
Thẩm Khả ở bên trong nước mắt mặn chát thi nhau rơi xuống, chà xát vào trái tim yếu ớt của cô. Cô lấy hết hơi sức của mình mà mở miệng.
" Chiêu Thuấn, chúng ta chia tay đi "
" Em đừng hòng ! Thẩm Khả, em đừng hòng nghĩ đến chuyện đó ! Tôi đã nói tôi không cho phép em hối hận ! " - Hắn ánh mắt trở nên điên cuồng, gầm lên với cô.
Ngay một giây sau, cánh cửa phòng đã bị hắn dùng sức mở bung ra. Then chốt bị gãy ngang. Hắn không dám đạp cửa vì sợ đụng trúng cô.
Thẩm Khả ngồi bên trong hai mắt đã sưng húp lên. Cơ thể khẽ run rẩy.
Lục Chiêu Thuấn ngọn lửa giận dữ trong lòng lại bùng lên. Hắn vừa giận lại vừa đau lòng. Túm lấy cô lôi ra ngoài.
Thẩm Khả bị hơi thở hắn tấn công một cách triệt để. Cô kinh hãi đẩy hắn ra nhưng với hắn mà nói không ăn thua gì. Lục Chiêu Thuấn ép cô vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Dùng sức cắn vào làn môi cô.
Hắn trút toàn bộ sự giận dữ của mình vào môi cô. Hai cánh tay siết chặt thân thể nhỏ bé, vây hãm toàn bộ không gian của cô. Thẩm Khả đau đớn điên cuồng đánh hắn. Trời sinh phái mạnh sức khoẻ đã chiếm phần ưu thế, cô làm sao có thể cản lại sự cuồng dã của hắn.
Vậy nên cô buông tay, mặc kệ cho hắn suồng sã tàn sát hai cánh môi cô. Lục Chiêu Thuấn càng phát điên xâm nhập vào bên trong, quấn chặt lấy lưỡi cô.
Cô bất giác nghĩ đến những bức hình kia. Cánh tay này của hắn cũng đã từng ôm lấy người phụ nữ đó cùng nhau quấn quýt, làm chuyện ân ái nam nữ trên giường. Có phải hắn cũng đã từng hôn người phụ nữ đó như vậy ?
Nghĩ đến đây, cô chỉ cảm thấy chán ghét.
Đợi khi hắn đã hôn đến thỏa mãn, trút bỏ xong những tức giận trong lòng. Cô chỉ nhàn nhạt nói một câu - " Anh đã xong chưa ? "
Hắn cau mày nhìn cô.
" Xong rồi thì để tôi đi " - Cô đẩy hắn ra. Hai cánh môi sưng đỏ khẽ động đậy.
Lục Chiêu Thuấn ánh mắt trực chờ giông tố. Lạnh buốt như gió tuyết.
" Em... "
" Nếu anh đã hôn đủ rồi thì để tôi đi " - Thẩm Khả lặp lại. Đôi mắt xinh đẹp hờ hững nhìn hắn.