Kinh Mặc nói: "Phụ thân bảo ta đến tìm ngươi, gọi ngươi không nên trở về, cũng không để ta trở lại."
Những lời này mặc dù ngắn, lượng tin tức lại rất lớn, có hai khả năng, thứ nhất là giống như phụ mẫu mãnh thú trong giới động vật, chờ hài tử thành niên liền đuổi hài tử ra khỏi nhà, để cho bọn họ tự do săn bắn, thứ hai chính là có thể Cổ đã gặp phiền toái không thể giải quyết, bất đắc dĩ mới gọi con trai đi tìm nữ nhi lưu lạc bên ngoài, báo cho nàng biết đồng thời vĩnh viễn ở lại bên ngoài.
Hai khả năng này rốt cuộc là loại nào?
Sở Tỳ lại bắt đầu bối rối, nếu như người bên cạnh nàng có thể đe dọa hoặc dụ lợi thì tốt rồi, nhưng đối mặt con ngạc ngay thẳng không hề ác ý, vô dục vô cầu, nàng dĩ nhiên vô kế khả thi.
Đinh linh đinh linh.
Sở Tỳ ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, khiến chuông bạc trên mái tóc vang lên vài tiếng.
Kinh Mặc ngạc nhiên nói: "Thật là dễ nghe, đây là âm thanh gì?"
Sở Tỳ đờ đẫn nghĩ: Quả nhiên huyễn thuật đối với người như hắn một chút tác dụng cũng không có, giống như tảng đá Côn Lôn, ngoại trừ lúc ý loạn thần mê có chút tác dụng, những thời gian khác các thủ đoạn nàng học được từ Cửu Vĩ thiên hồ có một phần lớn đều tự động mất đi hiệu lực.
Côn Lôn nhận được ánh mắt oán hận của Sở Tỳ, khiến nàng giống như hòa thượng không sờ được tóc.
Phần sau hoàn toàn là nàng tự phát nghĩ đến, ý niệm này chợt lóe mà qua, nàng ấy dĩ nhiên không hề cảm thấy.
"Này a, là chuông, ngươi thích?"
Kinh Mặc ngậm miệng, cũng không gật đầu cũng không lắc đầu.
Sở Tỳ: "...."
Nàng cảm thấy bản thân cần bình tĩnh một chút, để tránh nổi tính tình không khống chế được muốn đập vỡ cái hồ lô này.
Côn Lôn hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Sở Tỳ, ở bên cạnh tựa như thấy mùi ngon, đều đã quên hẳn là tiếp chuyện một chút. Lúc này Kinh Mặc lại tự mình mở miệng: "Thích, nhưng ta không thể lấy."
Sở Tỳ có lẽ là tức giận, mạc danh kỳ diệu đã nghĩ cùng hắn động thủ: "Ta cũng chưa nói cho ngươi a, tổng cộng chỉ có ba chiếc chuông, cho ngươi ta dùng cái gì?"
Vốn tưởng rằng Kinh Mặc sẽ tức giận, cùng Sở Tỳ hảo hảo hòa nhau một lần, ai biết Kinh Mặc thoải mái nói: "Không cho ta là tốt rồi, ta rất thích. Ngươi quả nhiên là nữ nhi của phụ thân, những thứ sử dụng đều xinh đẹp như vậy."
Phụ thân ngươi người không người rồng không rồng, bản tọa đường đường yêu vương, mới không thèm làm nữ nhi của hắn!
Sở Tỳ trọng trọng hừ một tiếng, tại chỗ giận thành một cái hồ lô.
Kinh Mặc: "...."
Côn Lôn thấy thế gật đầu với Kinh Mặc: "Ta mang nàng đi ra ngoài một chút."
Nàng lôi kéo Sở Tỳ ra ngoài.
"Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!" Sở Tỳ ở trong phòng bước qua bước lại, trong miệng oán giận như đạn pháo bắn ra: "Ngươi nói trên đời thế nào sẽ có người chất phác như vậy, so với ngươi còn muốn cứng nhắc so với ngươi còn không biết nói chuyện! Còn không bằng ta ăn thịt hắn, bản thân chậm rãi đi tìm Chung Sơn, cũng tốt hơn hiện tại bị tươi sống nghẹn chết!"
Côn Lôn: "....."
"Côn Lôn, sao ngươi không nói lời nào?"
"Ta cứng nhắc, không biết nói chuyện."
Sở Tỳ nắm lấy tay nàng, vỗ mấy cái trên miệng mình, dỗ dành nói: "Ta mới không biết nói chuyện, ngươi là nghĩ sao nói vậy, trực lai trực vãng, ta là khen ngươi, khen ngươi tính cách tốt."
Tròng trắng mắt của Côn Lôn hiếm thấy mà trợn lên một chút, sau đó lại khôi phục như thường — đó là một cái trợn mắt chưa hoàn chỉnh.
Sở Tỳ ngạc nhiên nói: "Ngươi dĩ nhiên trợn mắt với ta?"
Côn Lôn: "Ta có sao?"
Sở Tỳ ôm cổ nàng, kêu lên: "Ta hảo hài lòng a, ngươi dĩ nhiên biết trợn mắt."
"Không phải là ngươi bị Kinh Mặc làm tức giận đến ngu người rồi đi?" Côn Lôn bất đắc dĩ nói.
" Giận đến ngốc thì thật không có." Côn Lôn lắc đầu, chỉ thấy Sở Tỳ bổ sung một câu: "Bất quá cũng không kém làm mấy, từ trong miệng hắn cạy không ra lời. Ta đem tất cả kiên trì của đời này đều tiêu hao trên người ngươi, đối với người bên ngoài thật sự là tĩnh tâm không được nữa."
Côn Lôn: "Ta đây không cần nhiều như vậy, ngươi chia cho hắn một chút, trước tiên dụ hắn nói ra."
Sở Tỳ trợn mắt há mồm nhìn nàng.
Côn Lôn: "Làm sao vậy?"
Sở Tỳ: "Ngươi có biết bản thân đang nói cái gì hay không?"
Côn Lôn: "Cái gì?"
Sở Tỳ 'tê' một tiếng, bưng kín ngực bản thân: "Sau này nếu như ta chết đi, không phải bị ngươi tức chết, chính là bị ngươi ngốc chết."
Côn Lôn nhíu mày.
"Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa." Sở Tỳ xoa nhẹ mi tâm, đem người kéo vào, đặt trên giường: "Ngươi ngủ trưa cùng ta chốc lát, ta muốn hạ bớt cơn giận."
"Để Kinh Mặc chờ lâu sẽ không thất lễ sao?"
"Thất lễ cái gì, hắn biết chữ lễ viết như thế nào sao?" Sở Tỳ nói: "Hắn sẽ không chú ý, yên tâm."
Côn Lôn suy nghĩ một chút, vẫn từ trên giường đứng lên: "Ta đi nói cùng hắn một chút."
"Họ côn tên lôn! Ngươi đứng lại đó cho ta!"
"...." Một chân của Côn Lôn còn ở trên không trung.
Sở Tỳ thở phào nhẹ nhõm, bình ổn hô hấp, nói: "Ngươi nằm xuống, ta đi nói."
Nếu như nói lúc Sở Tỳ đi chỉ là sắc mặt không tốt, như vậy lúc trở về chính là nổi giận đùng đùng, nàng vừa tiến vào liền nhào vào lòng Côn Lôn, thở hổn hển mấy hơi, tức giận đến một chữ cũng nói không được. Côn Lôn nhìn nàng tức giận đến đôi mắt phiếm hồng, lần này dĩ nhiên chân chính thể hội cái gì là đồng bệnh tương lân.
Nàng vuốt ve tóc dài của Sở Tỳ, ôn nhu nói: "Không vội, chậm rãi nói."
"Ta không sợ người thông minh, thực sự, chỉ sợ người ngốc." Sở Tỳ nức nở hai tiếng, cọ cọ vào cổ nàng, nói: "Ngươi biết vừa rồi ta ra nói một tiếng với hắn, hắn cuối cùng nói câu gì sao? Hắn dĩ nhiên nói 'hảo, ngươi đi đi, muội muội', ta đã một đống lớn tuổi tác, hắn dám gọi ta muội muội?!"
Nàng lấy lại tinh thần cảm thấy "một đống lớn tuổi tác" Những lời này không được tốt, lại đổi thành: "Ta là thân phận gì, nhi tử của Cổ ngu ngốc như hắn cũng dám gọi ta muội muội!"
Côn Lôn: "Lúc hắn hỏi ngươi có phải nữ nhi của phụ thân hắn hay không, không phải ngươi nói là phải sao?"
"Không phải ta đã trao đổi ánh mắt với ngươi sao, ngươi cũng gật đầu."
"Mỗi lần ngươi nhìn ta, ta đều gật đầu a."
Sở Tỳ một ngụm cắn trên cổ nàng, ngậm lấy một khối da thịt non mềm: "Ngay cả ngươi cũng muốn làm ta tức giận!"
"Ân...." Côn Lôn ngửa cổ ra sau, ngây ngẩn một chút: "Ta không có."
"Ngươi có!"
Răng nanh sắc nhọn trằn trọc trên da thịt, thỉnh thoảng còn có xúc cảm nóng ẩm liếm qua, ánh mắt của Côn Lôn dần dần trở nên mê ly, ngũ chỉ vốn dĩ sờ trên đỉnh đầu Sở Tỳ cũng luồn vào trong mái tóc của nàng, tay kia cũng hướng về phía trước ôm lấy cổ đối phương.
Môi nàng dán bên tai Sở Tỳ, khí tức bất ổn nói: "Ta... Không có."
Sở Tỳ cảm giác khuôn mặt dán gần khuôn mặt nàng càng thêm ấm áp, ngay cả thân thể trong tay cũng bắt đầu nóng lên, nàng hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn Côn Lôn, lại bất ngờ đối diện đôi mắt sâu sắc như biển rộng.
Nếu như nói đôi mắt của Sở Tỳ là trong suốt, như vậy đôi mắt của Côn Lôn chính là thâm trầm, đen đến cực kỳ trầm uẩn, dường như đem tính cách của hai người hoàn toàn chuyển đổi. Lúc trong lòng có ánh dương quang, trong mắt nàng sẽ rơi đầy quang ảnh, lúc có mưa cũng tựa như mưa phùn cuối hạ. Bàn Cổ cho nàng một đôi mắt trung thành mà mỹ lệ phản ánh tất cả tình tự, vừa xem đã hiểu.
Hôm nay đôi mắt của nàng thanh trạch, dường như có ánh dương quang chiếu rọi giữa mưa phùn, phiếm lấy ánh sáng nhợt nhạt.
Sở Tỳ trong lòng sáng tỏ, đưa tay sờ lấy thắt lưng của nàng, giọng nói nhẹ đến thoáng như không nghe thấy: "Côn Lôn...."
Côn Lôn chậm rãi khép hờ đôi mắt.
Đông đông đông.
Không phải cọc cọc cọc nhưng cũng là tiếng gõ cửa, nga không, có thể xưng là tiếng phá cửa.
"Muội muội!"
Sở Tỳ lập tức kéo áo Côn Lôn lên, tức giận trong lòng, loại lửa này chuyển thành loại lửa khác, quả thực sắp đem nàng đốt thành tro.
Nàng nhảy xuống giường mở rộng cửa, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ta chính là muốn nhìn một chút xem ngươi có ở trong phòng hay không." Kinh Mặc thăm dò vào trong, bị Sở Tỳ đưa tay cản lại, hắn gãi gãi cái ót nói: "Ngươi ở đây thì tốt rồi, ta sợ ngươi biết phụ thân sắp chết trong lòng nôn nóng, sẽ không nghe lời mà lén lút chạy về."
Sở Tỳ hít sâu một hơi, rít gào nói: "Ai muốn âm thầm.... Ngươi nói cái gì? Cổ sắp chết?!"
Kinh Mặc: "Vừa rồi không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?"
Sở Tỳ mặt xám như tro tàn quay đầu hỏi Côn Lôn: "Ngươi nghe được hắn nói sao?"
"Ngô... Hẳn là không có." Côn Lôn ở trong chăn chỉnh lý quần áo xong rồi mới hất chăn rời giường.
"Vậy có thể là ta nhớ lầm rồi, vậy hiện tại ta nói cũng không chậm." Kinh Mặc chăm chú nhìn khuôn mặt Sở Tỳ, ngạc nhiên nói: "Muội muội, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy?"
"Muội muội ngươi." Sở Tỳ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta đây là tức giận, nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi."
"Ai chọc giận ngươi nha."
"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt."
"Nga, ngươi là nghe được tin tức của phụ thân nên cảm thấy tức giận sao? Vậy cũng không có cách nào, ta còn có chuyện khác muốn nói cùng ngươi."
Sở Tỳ: "Chuyện trọng yếu hơn cũng để ngày mai nói đi. Ngươi hiện tại, lập tức, lập tức, cút cho ta!"
Cánh cửa kịch liệt chấn động, dường như muốn đột ngột phá đất chui lên, Côn Lôn lập tức thi pháp đem gian nhà ổn định lại.
Vẫn là lần đầu tiên thấy nàng tức giận đến như vậy.
Điện Mẫu tới tới lui lui rót ba chén trà, rốt cục mới được chỉ thị của thiên đế, ngưng hẳn trận lôi kiếp vô vọng này.
Liên lông tóc không tổn hao bước ra từ trong lôi kiếp, Khương Ương còn muốn tự mình tiến lên cùng nàng đánh một trận, lại bị Phong Tuấn ngăn cản: "Được rồi, xin bớt giận xin bớt giận."
Hắn hạ giọng: "Đây là người cần mời chào lên thiên đình, nhĩ hảo cho ta một chút thể diện đi. Cho dù không xem mặt mũi của ta, hai người các ngươi cũng là bạn cũ, vừa thấy mặt đã dánh thành dáng vẻ này, chẳng phải tổn hại tình cảm sao?"
Người "bạn cũ" không phải "bạn cũ' này bất quá thật đúng là khuyên được Khương Ương, tốt xấu gì Liên cũng theo vương chinh chiến sát phạt, không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật, nàng đánh nàng ấy cũng không thể đòi lại tiện nghi đã bị chiếm.
Bất quá nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy rất giận a!
Nàng thẳng thắn vung tay áo, tự mình đi xa: "Phong Tuấn, muốn kéo nàng lên thiên đình thì chính ngươi nói cùng nàng, ta một chút cũng không muốn gặp lại bản mặt của nàng!"