Khổng Tước mang theo Côn Bằng trở về Vạn Yêu Quật, mặt mày âm trầm đến đáng sợ.
Chết một vạn đại quân không nói, suýt nữa ngay cả Côn Bằng cũng chôn cùng, cũng may hắn rốt cuộc đến nhanh, Côn Bằng pháp lực cao thâm, mới may mắn không bị Thao Thiết tham ăn tiêu hóa mất.
Khổng Tước nhìn chăm chú vào Côn Bằng hôn mê bất tỉnh trên giường, nâng tay phân phó: "Người đâu, thanh lý cho tả sứ một chút."
Côn Bằng cho dù có hiếu chiến không câu nệ tiểu tiết hơn nữa, rốt cuộc cũng là một nữ tử, ở trong bụng Thao Thiết nửa ngày, trên người nhiễm một chút vị đạo khó ngửi, nên hảo hảo thanh lý một chút. Nàng hôn mê một ngày liền tỉnh lại, trong nháy mắt sinh long hoạt hổ, không khác trước đây, lập tức xoay người đi tìm Khổng Tước.
Khổng Tước đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng, trong tay nắm tước linh phiến của hắn,, như có như không phe phẩy, trước mặt bưng tấm thủy kính lần trước, như có chút suy nghĩ.
Côn Bằng một cước đá văng cửa, hơn mười con mắt trên tước linh phiến bao gồm Khổng Tước nhất tề nhìn qua.
"Yêu nam chết tiệt." Trong lòng Côn Bằng run lên: "Ngươi, ngươi cầm cây quạt đó đi chỗ khác, ta mắt mắt!"
Khổng Tước biết nghe lời úp ngược cây quạt ở trên bàn, ôn giọng nói: "Ngươi tỉnh."
"Ân, mới vừa tỉnh."
Khổng Tước không giống ngày xưa muốn trêu chọc nàng vài câu, trái lại mơ hồ ân ừ một tiếng, nói câu Vậy là tốt rồi, sau đó tiếp tục nhập định nhìn thủy kính.
Côn Bằng: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
"Đang nhìn Sở Tỳ."
Côn Bằng nhìn qua, nói: "Đây rõ ràng cái gì cũng không có a."
"Chính là cái gì cũng không có ta mới nhìn." Khổng Tước nói: "Lần trước chúng ta hạ chú thuật cho nàng ngươi còn nhớ rõ đi, tuy rằng chưa từng ôm hy vọng có thể mang đến tác dụng gì, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nắm giữ hành tung của nàng, nhưng mà ngươi xem hiện tại, trong này cái gì cũng không có."
Côn Bằng cũng nhíu mày: "Không có là có ý gì? Bị thương nặng không chữa trị được, đã chết?"
Khổng Tước: "...."
Nên nói ngươi đơn thuần hay là ngu xuẩn đây?
Hắn thở dài, nói: "Không có khả năng, ngươi và ta hiểu rõ tính cách của nàng hơn bất cứ ai khác, lúc trước nàng một mình đại phá thiên quân vạn mã Vạn Yêu Quật, toàn thân bị cắn xé đến không một khối thịt nguyên, không phải cũng đã thu phục trưởng bối của ta và ngươi thu làm thuộc hạ, làm việc cho nàng, ngồi lên ngôi vương. Khi đó nàng không chết? Hiện tại chút tiểu thương sẽ chết? Không nên mơ mộng hão huyền nữa, sẽ hại chết bản thân."
"Ta càng lúc càng cảm thấy, vô luận là chúng ta bốn vạn năm trước âm thầm trợ giúp thiên đình, hay là hôm nay trắng trợn đối đầu, kết quả chung quy sẽ là công dã tràng."
"Lẽ nào để nàng chôn vùi tương lai của yêu giới chúng ta sao? Yêu giới một ngày còn có nàng, thì một ngày không có khả năng sống dưới ánh mặt trời!" Côn Bằng vỗ bàn, giọng căm hận nói: "Đều do côn gì đó sơn gì đó, nếu không có nàng, vương thượng cũng sẽ không nhân từ nương tay, mấy vạn năm trước đã sớm thay đổi cách cục thiên địa, nói không chừng hai chúng ta đại la thần tiên được phàm nhân cung phụng đây! Còn đến phiên một tiểu tử da ngắn lông ngắn như Phong Tuấn sao?!"
Nàng càng nói càng giận, phất tay áo liền đi: "Ta muốn đi chém thứ côn và vân vân kia!"
Khổng Tước một lần nữa cầm lấy cây quạt, quạt quạt trong người, không nói được một lời mà tiếp tục chăm chú nhìn cái gương.
Côn Bằng sắp đi tới cửa rồi, đưa lưng về phía hắn hỏi: "Yêu nam, ta muốn đi chém người đây!"
"Ân, đi đi."
"Sao ngươi cũng không ngăn cản ta?"
"Không có gì phải ngăn cản."
"Ngươi không sợ ta gặp rắc rối sao?"
"Hữu sứ đại nhân, vạn yêu chi thượng, ta muốn cản cũng cản không được a, gặp rắc rối ta cũng chỉ hảo hảo dẫn người đi cứu ngươi."
Côn Bằng tức giận xoay người 'bịch bịch bịc' chạy trở về, quay đầu lại bị cây quạt của Khổng Tước chói mắt, hận không thể lập tức đem mỗi đôi mắt trên cây quạt đều chọt mù. Khổng Tước vừa nhìn ánh mắt của nàng, cuống quít che cây quạt lại.
Hắn bỗng nhiên 'di' một tiếng, ánh mắt đăm đăm chăm chú nhìn thủy kính , một lát sau, kêu lên: "Ta biết rồi!"
"Ngươi lại biết cái gì nữa?"
Sắc mặt luôn tái nhợt của Khổng Tước bởi vì kích động mà có chút hồng nhuận, hắn nói: "Ta biết nàng ở nơi nào rồi, nàng ở Cửu U!"
"Biết cũng vô dụng, chúng ta lại không biết lối vào ở nơi nào, bắt không được nàng."
"Nhưng chúng ta biết lối ra ở nơi nào, 'nàng' chính là đi ra từ nơi này, đi ra ngươi đã quên sao?" Khổng Tước trầm thấp nở nụ cười. Liếm liếm môi, dường như đã thấy con mồi mắc câu: "Chúng ta mai phục tại lối ra, chờ nàng đi ra."
Côn Bằng trầm ngâm nói: "Năm đó Sở Tỳ ở Cửu U, chẳng biết vì sao Nguyên Thần một phân thành hai, ác niệm trốn đi gặp chúng ta, chúng ta tương kế tựu kế lợi dụng nàng làm một âm mưu thiên y vô phùng, nguyên ý vốn là muốn nàng tương sát Côn Lôn, làm sao biết sau đó lại biến khéo thành vụn, trái lại khiến vương thượng chiến bại. Hôm nay mặc dù làm lại trò cũ, nhưng nàng dù sao cũng không phải vương thượng trước đây nữa, còn có thể phân ra ác niệm cường đại như vậy để chúng ta thi chú lợi dụng sao? Cho dù lại có một lần, vị kia của Côn Lôn Sơn cũng sẽ không tin nữa."
Đôi mắt của Khổng Tước nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến Côn Bằng sởi gai ốc: "Yêu nam chết tiệt! Ngươi nhìn cái gì vậy?"
Yêu nam duỗi thắt lưng, chậm rãi ngã ra sau, ngón tay gõ mặt bàn, biến ra một cái nhuyễn tháp, bệnh tật mà tựa vào trên đó, tước vũ thất sắc phía sau xèo ra, bàn tay vuốt qua vuốt lại, không hé răng nữa.
Côn Bằng: "Nói a, ta đã vội muốn chết!"
Khổng Tước: "Gọi một tiếng dễ nghe, ta nói cho ngươi nghe."
Côn Bằng cười lạnh một tiếng, trường đao đảo ngược, một đao đánh vào trên lưng hắn, có câu là ' Nữ sợ đánh bụng nam sợ đánh lưng', Khổng Tước tại chỗ hút một ngụm lãnh khí, cảm thấy trước khi bản thân chết ở trên tay Sở Tỳ vô cùng có khả năng sẽ chết trên tay Côn Bằng trước: "Ta nói ta nói — hữu sứ tha mạng! Đợi không được Sở Tỳ chúng ta có thể chờ vị kia của Côn Lôn Sơn! Cho dù hai người đều đợi không được, ta còn có biện pháp khác!"
"Vậy máu đâu?"
"Cái gì máu?"
"Máu của Côn Lôn! Lần trước chúng ta chỉ phái người lấy máu của Sở Tỳ, ngươi đã quên sao yêu nam chết tiệt!"
Khổng Tước đưa tay đến trước mặt nàng, bàn tay biến ra mấy cái thấu tinh xích, mặt trên nhiễm vết máu loang lổ do quá độ cố sức, hắn nghiêng đầu, xiết chặt xiềng xích, âm trầm nói: "Côn Bằng, ngươi nghĩ rằng ta động can qua đến Quang Bạch Thành, chỉ vì cứu một mình ngươi thôi sao?"
Sở Tỳ cảm thấy trên người lúc nóng lúc lạnh, lúc nóng cả người như là bị nướng trên lửa, lúc lạnh giống như cả người đều bị ném vào trong nước giữa trời đông giá rét. Ngay cả ý thức cũng một hồi thanh tỉnh một hồi hồ đồ, vết thương trên người cũng kỳ dị mà không hề cảm thấy đau.
Nàng phân không rõ bản thân rốt cuộc ở nơi nào, trong hỗn độn mở mí mắt trầm trọng, mơ hồ thấy hình như đang ở một sơn động tối như mực. Bên cạnh còn có một bóng người thanh sắc, đốt lửa, nàng yên tâm, cảm giác uể oải trước nay chưa từng có nhất tề kéo đến, mơ mơ màng màng lại ngất đi.
Trong đầu loạn thất bát tao từng mảnh vụn ký ức không trước không sau, một lúc là đại trạch bên hồ hơn mười vạn năm trước, nàng tựa trên cành cây lớn phơi nắng, tiểu quỷ dưới tàng cây vẻ mặt hiếu kỳ, Côn Lôn lớn lên quá chậm, cho nên tuổi tác tuy rằng không chênh lệch nhiều nhưng bên ngoài thoạt nhìn cách biệt một trời một vực.
— ngươi là ai?
— ngươi lại là thứ gì?
— ta? Ta là Côn Lôn. Ngươi không giống với ta, ngươi là ai?
— ta sao? Ta gọi Tỳ. Sở Tỳ. Ta ở tại Côn Lôn Sơn.
— ngươi cũng ở Côn Lôn Sơn? Vậy ngươi là con dân của ta rồi.
Một hồi hình ảnh ngây ngô điên đảo, nàng trốn ở một góc hẻo lánh của tam giới, hóa thành nguyên hình một mình liếm máu trên vết thương, có người phát hiện ra nàng, không muốn sống mà xông lên, nàng tiện tay liền chém đầu kẻ đó, lại có càng nhiều người không sợ chết xông lên, người sau tiếp người trước.
Trong miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ma đầu! Ngươi làm hại tam giới, người người muốn tru diệt!"
Nàng đồng tử sung huyết, quát lớn: "Mẹ kiếp! Tốt, ta đây giết hết bọn ngươi! Gây họa tam giới cho các ngươi xem!"
Mảnh vụn ký ức hỗn loạn, có chút là ký ức những năm gần đây nàng nhớ được, có một số việc trong trí nhớ căn bản không có ấn tượng, trong đầu óc hỗn độn đan xen, tựa hồ một cổ ý thức toàn bộ kín đáo đưa cho nàng.
Cái đĩa chứa nước không biết tên trong tay Côn Lôn bị lật úp, lá cây cũng tán trên mặt đất, Sở Tỳ kinh hoảng ngồi dậy, ngụm lớn thở hổn hển.
Nàng nhìn đến Côn Lôn ở bên cạnh, run sợ hồi lâu, định ngồi dây , đôi mắt huyết hồng chậm rãi toát ra màu sắc, song chưởng ôm lấy thắt lưng Côn Lôn, khuôn mặt chôn ở bụng nàng, bất động.
"Gặp ác mộng rồi?" Côn Lôn sờ sờ tóc dài của nàng.
Sở Tỳ ở trong lòng nàng trầm mặc gật đầu.
Côn Lôn cũng không biết ở nơi nào học được vừa vuốt đầu nàng vừa dỗ dành: "Xoa đầu xoa đầu, bảo bối nhà ta.... Ngô...đừng sợ."
Sở Tỳ cũng không lợi dụng sơ hở trêu chọc nàng, chỉ là ôm càng chặt hơn, một hồi bàn tay sờ đến trên lưng Côn Lôn, chống người ngồi dậy, tay kia câu qua sau cổ đối phương sau đó hôn lên. Cùng với nói đây là một nụ hôn triền miên giữa tình nhân, không bằng nói đơn giản là răng môi gắn bó.
"Nơi này là chỗ nào?" Sở Tỳ hoàn toàn tỉnh táo, bắt đầu quan sát chỗ của các nàng.
Bầu trời nơi đây rất kỳ quái, không phải lộ ra bóng đêm sâu sắc, mà chỉ là đỏ như máu, đỏ đến sắp biến thành màu đen, vô cùng kỳ lạ. Bầu trời dĩ nhiên còn có sao — không, đó không phải sao, hình như là đôi mắt của thứ gì đó, cũng là màu đỏ, bởi vì sâu cạn khác nhau cho nên có vẻ ảm đạm. Thỉnh thoảng có bóng đen nhanh chóng xẹt qua trên bầu trời, với nhãn lực của Sở Tỳ hoàn toàn thấy không rõ là vật gì đó, trong miệng còn phát sinh tiếng kêu sắc nhọn, Sở Tỳ nghe mấy lần, da đầu tê dại mấy lần.
"Là Cửu U. Thần tủy của Phụ thân chôn ở chỗ này."
"Ân?"
Côn Lôn biết nàng đang hỏi cái gì, liền đáp: "Lúc trước ta nghe ngươi nói, người của Vạn Yêu Quật biết hành tung của ngươi, ngươi lại bị trọng thương, nhất thời không biết chạy đi đâu, nên trốn vào đây, ở đây an toàn, chỉ cần ta không ra cửa, người bên ngoài sẽ không vào được."
Sở Tỳ nghe xong, vỗ vỗ quần áo đứng lên, nói: "Được, ta ra ngoài xem."
Côn Lôn theo kịp: "Ta đi cùng ngươi."
"Kinh Mặc đâu?" Sở Tỳ liếc mắt nhìn thanh niên nằm trên mặt đất vài cái, hỏi: "Hắn hẳn là cũng không có việc gì đi?"
"Cũng đã khỏi hẳn giống như ngươi vậy."
Sở Tỳ dẫn Côn Lôn ra khỏi sơn động, theo sơn đạo huyết hồng đi lên trên, ở đây dường như cũng chỉ có hai loại màu sắc, không phải đỏ thì chính là đen, Côn Lôn vừa đi vừa giải thích: "Nơi này là chỉ có đêm tối, không có ban ngày. Cho nên vẫn đều là dáng vẻ này."
Sở Tỳ hỏi: "Ngươi đã từng đến sao?"
"Lần đầu tiên đến, nhưng ta dường như rất quen thuộc."
"Thật không? Ta cũng cảm thấy rất quen thuộc." Hai người các nàng cước trình rất nhanh, chớp mắt đã ra khỏi đỉnh núi. Sở Tỳ chỉ vào dòng sông cùng cây cỏ hồng sắc dưới chân núi, nói với Côn Lôn: "Ngô, dường như trước đây đã gặp qua."
"Cẩn thận!" Sắc mặt của nàng đột nhiên biến đổi, con ngươi phản chiếu ra một bóng đen nho nhỏ, tay trái đẩy Côn Lôn về phía trước, đồng thời tay phải bắn ra móng tay dài nửa thước, không chút nghĩ ngợi đâm vào bên gáy Côn Lôn, tốc độ của nàng nhanh chóng không gì sánh được.
"Phốc phốc." Liên tục hai tiếng.
Một tiếng là ngón tay đâm vào vật gì đó, Sở Tỳ nhanh như điện quang đem một con quái điểu da bọc xương đen như mực từ bên này ném đến bên kia, quái điểu ngay cả một tiếng cũng chưa kịp kêu ra, thì đã chết.
Còn có một tiếng là —
Sở Tỳ cúi đầu, ngạc nhiên nhìn thanh kiếm cắm trong ngực, ánh mắt theo thân kiếm chậm rãi chuyển qua trên mặt nữ nhân nắm chuôi kiếm, trong mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ: "Vì sao? Ngươi lại...."