Mấy ngày gần đây, lão Bạch đã phát hiện ra manh mối nguy hiểm trên người Y Bối Kỳ. Chỉ cần y vừa phê bình Chu Tiểu Thôn, bất kể là có phê bình đúng hay không, mà thực tế lão Bạch nghĩ mình phê bình đều đúng, đều sẽ lọt vào sự công kích kinh khủng của nữ nhân kia.
Tỷ như lão Bạch nói Chu Tiểu Thôn rời giường quá muộn, Y Bối Kỳ sẽ nói khẳng định là do đem qua ngủ với ngươi không ngon giấc. Lại tỷ như lão Bạch nói Chu Tiểu Thôn không chăm chỉ luyện công, Y Bối Kỳ sẽ cãi lại nói, hắn vẽ ngày đêm chưa từng ngừng bút, ta làm chứng. Còn quá đáng hơn, lão Bạch nói Chu Tiểu Thôn vẽ tranh mà vô thần, Y Bối Kỳ lại còn nói ta rõ ràng là cái hình dạng kia.
Lão Bạch bị bà nương này triệt để đánh bại. Tư thế của Y Bối Kỳ giống như một người đàn bà đanh đá vì nhi tử mà đến trường liều mạng với thầy giáo, bao che khuyết điểm bao đến mức sống chết còn chưa nói, có khi còn hạ vài quyền cước công phu. Lão Bạch gào thét chơi văn không chơi võ, đương nhiên ở trong mắt học sinh là kẻ đáng ghét kì thực cũng chỉ là một thầy giáo tư thục đáng thương.
Mà làm cho lão Bạch khó tiếp thu nhất là, Chu Tiểu Thôn lại thật đúng là vì thế mà bị thu mua mất! Một dạng quỷ có mẹ che chở đỡ lưng.
Ngày hôm nay, tình hình như thế lần thứ hai xuất hiện. Lão Bạch chịu không nổi nữa, bỏ lại một câu: “Ngươi cứ lười đi, học giỏi hay không tự ngươi biết!” Nghênh ngang đi mất.
Lão Bạch tức giận cũng không có nhiều dạng, đơn giản chính là lên đỉnh núi lượn quanh mấy vòng. Cứ dạo dạo mãi, thẳng đến khi hết giận.
Từ khi mùa đông bắt đầu tới nay, trong núi đã rơi hai đợt tuyết. Trận đầu nhỏ, trận thứ hai lớn hơn, hôm nay, núi non đã bị bao bằng một mảnh trắng xóa. Tùng bách bị tuyết đọng đến cong cả cành, lộ ra một chút sắc xanh, trông như là phỉ thúy.
Lão Bạch vất vả leo lên được đến đỉnh núi, nhìn ra xa xa, Bạch gia trấn nho nhỏ dưới chân núi có vẻ thanh tú mà khả ái. Lão Bạch rất thích ngọn núi này, bởi vì nó đủ yên tĩnh, đủ mộc mạc, đủ xuất thế. Bảo y thấy lòng mình thoải mái cũng được, nói y lừa mình dối người cũng tốt, vào đời buôn bán đã quá sâu, liền thấy về nhà xong có thể thanh thản siêu thoát ra.
Cũng phải nói, ở trong núi này đều là bảo. Nguyên nhân Y Bối Kỳ thích ở đây, đó là có rất nhiều thảo dược quý hiếm mà nàng hái được ở đây. Nhất là ở trên giữa sườn núi, đều là những thứ hiếm mà chỉ phương bắc mới có. Một trong số đó là loại thảo dược tên Đống Liên, nếu cho thêm một chút phụ liệu ngao chử (đun) thích hợp, có thể giải bách độc. Trong thiên hạ chỉ ở trên đỉnh ngọn núi này mới có, một năm mới nở hoa, ba năm mới kết quả, vàng bạc khó cầu.
Nhưng thái độ của lão Bạch đối với loại thảo dược quý hiếm này rất là bình thường, bất cứ ai cứ cách ba năm lại một lần thấy từng phiến hoa nhỏ theo gió bắc chập chờn về phía mình, dù muốn kích động cũng không kích động nổi.
Bất quá gần đây hoa càng ngày càng ít rồi, lão Bạch hơi thu hạ ánh mắt, nhìn cách đó không xa mấy đóa hoa tím nhạt lộ ra trong sắc trắng, mấy năm trước Đống Liên trên đỉnh núi này còn mọc thành từng phiến từng phiến, giờ nhưng đã thưa thớt hơn rất nhiều.
Người thế gian đều ái lợi, nhưng quân tử lấy câu ái tài làm đầu. Lão Bạch ở trên ngọn núi này nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghĩ dùng chúng để kiếm tiền, nhưng cũng không thể uổng phí tiện nghi cho đám trộm thảo dược vô lương được.
Đám trộm thảo dược luôn thích đến đây vào những dịp cuối năm, đúng, chính là lúc này.
Đám trộm thảo dược luôn thích đem mình che thành một dạng cồng kềnh chỉ chừa có hai con mắt giống như gấu chó, đúng, giống như con cách đó không xa vậy.
Đám trộm thảo dược luôn thích đem thảo dược từng phiến từng phiến nhổ sạch đến tận gốc liên cả cơ hội gió xuân thổi tới lại sinh sôi cũng không lưu, đùng, chính là cái tư thế vung vung cánh tay nhổ bên trái kéo bên phải......
Chờ chút! Lão Bạch trừng to mắt, cách đó không xa đang cúi người phát sinh ra tiếng tất tất tốt tốt hình như không phải là một con gấu chó......
Lão Bạch ba bước làm hai tiến đến gần, quả nhiên là một kẻ trộm dược. Đang nhổ đám Đống Liên không còn lại được bao nhiêu.
Lão Bạch tức giận đến mức thanh âm cũng run lên: “Vị huynh đài này, nhà ngài nếu là có bệnh nhân bệnh nặng bộc phát cần đến thảo dược thì thật ra cũng không sao, nhìn điệu bộ của ngài cứ như là có đến tận một trăm tám mươi người sinh bệnh vậy.”
Kẻ trộm dược nghe vậy hoảng sợ, chờ quay đầu lại thấy được lão Bạch xong, nháy mắt liền yên tâm rồi lộ ra ngay một biểu tình tàn bạo: “Bớt lo chuyện người.”
Lão Bạch cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, lãnh tĩnh nói: “Ngươi nhổ như thế, lần sau trở lại sợ rằng không gặp được Đống Liên nữa đâu.”
Không ngờ kẻ trộm dược cư nhiên lại nở nụ cười: “Không gặp được nữa thì sao? Ta có thể đi về phía nam tìm ngọn núi khác. Thiên hạ to lớn, dược liệu quý hiếm còn không nhiều sao?”
Lão Bạch mài răng cả nửa ngày, ngẩn người không tìm được lời để nói lại đối phương. Trong lúc giận dữ, nhân lúc đối phương không để ý đột nhiên đoạt lấy đám Đống Liên đối phương mới nhổ xong đang cầm trong tay.
Tên trộm dược nheo lại nửa con mắt, chậm rãi đứng dậy, con ngươi mang theo một tia nguy hiểm nhìn chằm chằm vào lão Bạch: “Xem ngươi hữu lễ ta đã nể ngươi ba phần, ngươi ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước, ta đếm ba tiếng, ngươi ngoan ngoãn đem hoa trả về đây, bằng không, tới điện Diêm La đừng nói Nhạc Đạo Nhiên ta không nhắc nhở ngươi.”
Lão Bạch cả kinh, không nghĩ tới đối phương lại là đạo thương ác danh nổi tiếng trên giang hồ.
“Một.”
Lão Bạch khẩn trương nuốt nuốt nước bọt.
“Hai.”
Lão Bạch ấu trĩ dùng Đống Liên che đi mặt mình.
“Ba...... Ách......”
Lão Bạch mất đi cơ hội tráng niên tảo thệ (trẻ mà chết sớm), xuyên qua khe hở của Đống Liên, y mục trừng khẩu ngốc (đờ đẫn) nhìn thân thể Nhạc Đạo Nhiên ở trước mắt mình chậm rãi trượt xuống, cuối cùng rơi vào trong tuyết.
Chết rồi? Lão Bạch ở dưới đáy lòng tự hỏi chính mình. Chờ y thấy được bóng người phía sau Nhạc Đạo Nhiên, rốt cuộc vững tin, tên kia đã phúc hậu đi đến điện Diêm La trước để mở đường rồi.
Duy trì tư thế giơ hoa lên rất ưu nhã, lão Bạch ở trong lòng tự nói, hắn không nhìn thấy ta, hắn không không thấy ta, hắn không nhìn thấy ta, hắn không nhìn thấy ta một trăm lần.
Ông trời, tựa hồ trước giờ đều không nghe được những lời thành kính của lão Bạch.
“Có thể đem hoa cho ta không?” Thanh âm Ôn Thiển vẫn trước sau như một ôn hòa hữu lễ.
Vô thức, lão Bạch liền đem hoa giao qua đó.
Ôn Thiển gật đầu: “Đa tạ.”
Lão Bạch chớp mắt mấy cái: “Không cần khách khí.”
Ôn Thiển hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt ngưng mắt nhìn lão Bạch một hồi, cuối cùng cũng hiểu rõ: “Đây là công việc của ta, xin lỗi, làm ngươi giật mình rồi.”
Lão Bạch ngốc ngốc lắc đầu, dùng một động tác phi thường không có sức thuyết phục để biểu hiện mình hiện tại, hảo, rất hảo, phi thường hảo.
Ôn Thiển tựa hồ nở nụ cười, nhưng lại nhạt tựa như ảo giác.
Trận trận âm phong không biết tên từ đâu thổi tới.
“Tráng sĩ...... Cần diệt khẩu không?”
“Trên núi thật là lạnh.”
“Ách, đây là tuyết sơn.”
“Thảo nào.”
“...... Nhìn cũng biết mà.”
“Trước không để ý.”
“......”
“......”
“Hoa này...... Ngươi không phải chỉ tiếp việc giết người thôi sao?”
“Nhạc Đạo Nhiên là công việc lần này, về phần Đống Liên, bất quá là trả một cái nhân tình mà thôi. Chờ chút, ngươi nhận ra ta?”
“Ách, lúc trước trên giang hồ từng gặp qua.”
“Kỳ quái, ta lại không có ấn tượng gì với ngươi hết.”
“Những người có ấn tượng đều cùng Chung Quỳ chơi cờ rồi.”
“A, cũng đúng.”
“......”
Đối thoại vớ vẩn ngừng ở đây, lão Bạch dùng trầm mặc để thu đuôi. Y đã quên mất lúc này là khuôn mặt thật, suýt chút nữa thì lộ.
Cũng may Ôn Thiển vốn không thích nói nhiều, kết cũng rất tự tại. Chỉ thấy hắn đem hoa bọc vào trong bố bao (bao vải) mang theo trên người xong, thu vào trong lòng, xoay người muốn rời đi.
Mắt thấy Ôn Thiển sắp rời đi, lão Bạch bỗng nhiên nhớ tới lời Y Bối Kỳ đã từng nói qua, vội vàng kêu: “Chờ một chút!”
“Ân?” Ôn Thiển nghe vậy dừng bước, xoay người lại nghi hoặc hất mi.
“Hoa này của ngươi là muốn dùng để cứu người.” Lão Bạch thử hỏi.
“Đương nhiên.” Ôn Thiển không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Lão Bạch giải thích nói: “Đống Liên này rời khỏi đất quá một canh giờ, sẽ không dùng được nữa.”
Quả nhiên, trên mặt Ôn Thiển hơi lộ ra vẻ bối rối.
“Nếu muốn giữ Đống Liên trong thời gian dài, chỉ có thể lấy rễ mang cả đất.” Lão Bạch nói, quyết định làm người tốt cho triệt để.
Chỉ thấy y gỡ xuống chủy thủ (đao nhỏ) mà Nhạc Đạo Nhiên mang theo bên người, đi tới trước chỗ có Đống Liên ngồi xuống, dùng đao lấy rễ của Đống Liên làm trung tâm vẽ một cái hình vuông bốn cạnh bằng bàn tay, tiếp dùng sức vào đao chọc xuống theo vết tích đã vẽ ra, từng đao từng đao một, rất tập trung. Hơn nửa ngày, một khối cả dược cả đất bị lão Bạch đào ra.
Một tay cẩn cẩn dực dực đỡ dược thảo một tay nâng bùn đất phía dưới, lão Bạch hướng Ôn Thiển nói: “Đem cái bao ngươi vừa bọc dược cho ta.”
Ôn Thiển nghe vậy lập tức từ trong lòng móc ra bố bao, đem Đống Liên trong đó chấn cho rớt xuống đất, sau đó nhẹ nhàng bao lấy khỏa trong tay lão Bạch. Phạ gãy mất hoa, Ôn Thiển không có bao chặt, mà lưu ra một kẽ hở buộc một cái nút, vừa vặn có thể mang theo mà đi.
Tất cả thỏa đáng, Ôn Thiển lần thứ hai tạ ơn lão Bạch. Sau đó xoay người rời đi, rất nhanh đã tiêu hình thất bóng. Lữu lại một mình lão Bạch, hướng về phía cái lưng không thể nói là đẹp của Nhạc Đạo Nhiên.
Lão Bạch hiếm khi có có hội được gần như thế quan sát Thiển Thương kiếm vang danh trong thiên hạ. Đúng như lời thế nhân vẫn nói, vết mỏng vết trí mạng. Máu tươi phun ra từ lâu đã đem tuyết nhuộm thành màu đỏ tươi, nhưng mà vết thương của Nhạc Đạo Nhiên, chỉ là một đạo nhỏ nhỏ mảnh mảnh kép dài từ sau cổ đến xương bả vai. Mỏng đến mức không thể nào tin được nhiều máu như vậy dĩ nhiên là từ chỗ đó chảy ra.
Thảo nào lúc xem tay đoán mệnh cho Ôn Thiển thì, chai tay của hắn lại mỏng như vậy, đao pháp như thế không dựa vào lực, mà chính là dựa vào cách làm, là một góc độ vừa tinh chuẩn mà lại xảo toản, chỉ nhè nhẹ vạch một cái, thế là đủ rồi.
Không biết có phải bị gió lạnh thổi lâu quá không, lão Bạch nghĩ có chút ngẩn ngơ. Giết người chính là Ôn Thiển, cùng y khách khí cũng là Ôn Thiển. Lão Bạch nghe qua trên giang hồ có một loại thần công như thế, người luyện qua khi thì cuồng tính, khi lại tao nhã, y hoài nghi bí tịch kia ở ngay trong tay Ôn Thiển.
“Cho ngươi trộm hoa, cho ngươi lòng dạ hiểm độc, giờ gặp báo ứng rồi đó.” Lão Bạch quay hướng Nhạc Đạo Nhiên lầm bầm vài câu, xoay người trở về nhà.
Bất quá một lát sau, y lại trở về, trên vai có thêm một cái xẻng.
Đỉnh núi bị đóng băng cũng không dễ đào bới, lão Bạch đơn giản dời trận địa tìm một nơi gần với tùng lân, đất mềm hơn một chút, không bao lâu, hố đã được đào ra. Lão Bạch lại hao hết sức của chín trâu hai hổ đem Nhạc Đạo Nhiên ném vào trong, sau đó chăm chú đem đất lấp lại, cuối cùng nặn mấy cói màn thầu nho nhỏ bằng đất.
“Ác giả ác báo, cũng không thể trách người khác đúng không?” Lão Bạch quay đống đất lẩm bẩm, “Ai, núi này thật lạnh muốn chết, bất quá ở đây cũng rất an tĩnh, ta cố ý đem hố đào sâu một chút, ngươi cứ chấp nhận ngủ đi. Bao giờ đến ngày Tết ta sẽ đến thiêu hóa giấy vàng cho ngươi......”
“Người chết! Còn không nhanh về ăn ——”
Y Bối Kỳ lớn giọng làm một đám chim sẻ trong núi kinh hoảng bay lên, đương nhiên cũng kinh hoảng luôn cả lão Bạch. Vô thức rụt rụt cổ lại, lão Bạch nhanh chóng hướng về phía khói bếp lượn lờ mà trở về.
Tỷ như lão Bạch nói Chu Tiểu Thôn rời giường quá muộn, Y Bối Kỳ sẽ nói khẳng định là do đem qua ngủ với ngươi không ngon giấc. Lại tỷ như lão Bạch nói Chu Tiểu Thôn không chăm chỉ luyện công, Y Bối Kỳ sẽ cãi lại nói, hắn vẽ ngày đêm chưa từng ngừng bút, ta làm chứng. Còn quá đáng hơn, lão Bạch nói Chu Tiểu Thôn vẽ tranh mà vô thần, Y Bối Kỳ lại còn nói ta rõ ràng là cái hình dạng kia.
Lão Bạch bị bà nương này triệt để đánh bại. Tư thế của Y Bối Kỳ giống như một người đàn bà đanh đá vì nhi tử mà đến trường liều mạng với thầy giáo, bao che khuyết điểm bao đến mức sống chết còn chưa nói, có khi còn hạ vài quyền cước công phu. Lão Bạch gào thét chơi văn không chơi võ, đương nhiên ở trong mắt học sinh là kẻ đáng ghét kì thực cũng chỉ là một thầy giáo tư thục đáng thương.
Mà làm cho lão Bạch khó tiếp thu nhất là, Chu Tiểu Thôn lại thật đúng là vì thế mà bị thu mua mất! Một dạng quỷ có mẹ che chở đỡ lưng.
Ngày hôm nay, tình hình như thế lần thứ hai xuất hiện. Lão Bạch chịu không nổi nữa, bỏ lại một câu: “Ngươi cứ lười đi, học giỏi hay không tự ngươi biết!” Nghênh ngang đi mất.
Lão Bạch tức giận cũng không có nhiều dạng, đơn giản chính là lên đỉnh núi lượn quanh mấy vòng. Cứ dạo dạo mãi, thẳng đến khi hết giận.
Từ khi mùa đông bắt đầu tới nay, trong núi đã rơi hai đợt tuyết. Trận đầu nhỏ, trận thứ hai lớn hơn, hôm nay, núi non đã bị bao bằng một mảnh trắng xóa. Tùng bách bị tuyết đọng đến cong cả cành, lộ ra một chút sắc xanh, trông như là phỉ thúy.
Lão Bạch vất vả leo lên được đến đỉnh núi, nhìn ra xa xa, Bạch gia trấn nho nhỏ dưới chân núi có vẻ thanh tú mà khả ái. Lão Bạch rất thích ngọn núi này, bởi vì nó đủ yên tĩnh, đủ mộc mạc, đủ xuất thế. Bảo y thấy lòng mình thoải mái cũng được, nói y lừa mình dối người cũng tốt, vào đời buôn bán đã quá sâu, liền thấy về nhà xong có thể thanh thản siêu thoát ra.
Cũng phải nói, ở trong núi này đều là bảo. Nguyên nhân Y Bối Kỳ thích ở đây, đó là có rất nhiều thảo dược quý hiếm mà nàng hái được ở đây. Nhất là ở trên giữa sườn núi, đều là những thứ hiếm mà chỉ phương bắc mới có. Một trong số đó là loại thảo dược tên Đống Liên, nếu cho thêm một chút phụ liệu ngao chử (đun) thích hợp, có thể giải bách độc. Trong thiên hạ chỉ ở trên đỉnh ngọn núi này mới có, một năm mới nở hoa, ba năm mới kết quả, vàng bạc khó cầu.
Nhưng thái độ của lão Bạch đối với loại thảo dược quý hiếm này rất là bình thường, bất cứ ai cứ cách ba năm lại một lần thấy từng phiến hoa nhỏ theo gió bắc chập chờn về phía mình, dù muốn kích động cũng không kích động nổi.
Bất quá gần đây hoa càng ngày càng ít rồi, lão Bạch hơi thu hạ ánh mắt, nhìn cách đó không xa mấy đóa hoa tím nhạt lộ ra trong sắc trắng, mấy năm trước Đống Liên trên đỉnh núi này còn mọc thành từng phiến từng phiến, giờ nhưng đã thưa thớt hơn rất nhiều.
Người thế gian đều ái lợi, nhưng quân tử lấy câu ái tài làm đầu. Lão Bạch ở trên ngọn núi này nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghĩ dùng chúng để kiếm tiền, nhưng cũng không thể uổng phí tiện nghi cho đám trộm thảo dược vô lương được.
Đám trộm thảo dược luôn thích đến đây vào những dịp cuối năm, đúng, chính là lúc này.
Đám trộm thảo dược luôn thích đem mình che thành một dạng cồng kềnh chỉ chừa có hai con mắt giống như gấu chó, đúng, giống như con cách đó không xa vậy.
Đám trộm thảo dược luôn thích đem thảo dược từng phiến từng phiến nhổ sạch đến tận gốc liên cả cơ hội gió xuân thổi tới lại sinh sôi cũng không lưu, đùng, chính là cái tư thế vung vung cánh tay nhổ bên trái kéo bên phải......
Chờ chút! Lão Bạch trừng to mắt, cách đó không xa đang cúi người phát sinh ra tiếng tất tất tốt tốt hình như không phải là một con gấu chó......
Lão Bạch ba bước làm hai tiến đến gần, quả nhiên là một kẻ trộm dược. Đang nhổ đám Đống Liên không còn lại được bao nhiêu.
Lão Bạch tức giận đến mức thanh âm cũng run lên: “Vị huynh đài này, nhà ngài nếu là có bệnh nhân bệnh nặng bộc phát cần đến thảo dược thì thật ra cũng không sao, nhìn điệu bộ của ngài cứ như là có đến tận một trăm tám mươi người sinh bệnh vậy.”
Kẻ trộm dược nghe vậy hoảng sợ, chờ quay đầu lại thấy được lão Bạch xong, nháy mắt liền yên tâm rồi lộ ra ngay một biểu tình tàn bạo: “Bớt lo chuyện người.”
Lão Bạch cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, lãnh tĩnh nói: “Ngươi nhổ như thế, lần sau trở lại sợ rằng không gặp được Đống Liên nữa đâu.”
Không ngờ kẻ trộm dược cư nhiên lại nở nụ cười: “Không gặp được nữa thì sao? Ta có thể đi về phía nam tìm ngọn núi khác. Thiên hạ to lớn, dược liệu quý hiếm còn không nhiều sao?”
Lão Bạch mài răng cả nửa ngày, ngẩn người không tìm được lời để nói lại đối phương. Trong lúc giận dữ, nhân lúc đối phương không để ý đột nhiên đoạt lấy đám Đống Liên đối phương mới nhổ xong đang cầm trong tay.
Tên trộm dược nheo lại nửa con mắt, chậm rãi đứng dậy, con ngươi mang theo một tia nguy hiểm nhìn chằm chằm vào lão Bạch: “Xem ngươi hữu lễ ta đã nể ngươi ba phần, ngươi ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước, ta đếm ba tiếng, ngươi ngoan ngoãn đem hoa trả về đây, bằng không, tới điện Diêm La đừng nói Nhạc Đạo Nhiên ta không nhắc nhở ngươi.”
Lão Bạch cả kinh, không nghĩ tới đối phương lại là đạo thương ác danh nổi tiếng trên giang hồ.
“Một.”
Lão Bạch khẩn trương nuốt nuốt nước bọt.
“Hai.”
Lão Bạch ấu trĩ dùng Đống Liên che đi mặt mình.
“Ba...... Ách......”
Lão Bạch mất đi cơ hội tráng niên tảo thệ (trẻ mà chết sớm), xuyên qua khe hở của Đống Liên, y mục trừng khẩu ngốc (đờ đẫn) nhìn thân thể Nhạc Đạo Nhiên ở trước mắt mình chậm rãi trượt xuống, cuối cùng rơi vào trong tuyết.
Chết rồi? Lão Bạch ở dưới đáy lòng tự hỏi chính mình. Chờ y thấy được bóng người phía sau Nhạc Đạo Nhiên, rốt cuộc vững tin, tên kia đã phúc hậu đi đến điện Diêm La trước để mở đường rồi.
Duy trì tư thế giơ hoa lên rất ưu nhã, lão Bạch ở trong lòng tự nói, hắn không nhìn thấy ta, hắn không không thấy ta, hắn không nhìn thấy ta, hắn không nhìn thấy ta một trăm lần.
Ông trời, tựa hồ trước giờ đều không nghe được những lời thành kính của lão Bạch.
“Có thể đem hoa cho ta không?” Thanh âm Ôn Thiển vẫn trước sau như một ôn hòa hữu lễ.
Vô thức, lão Bạch liền đem hoa giao qua đó.
Ôn Thiển gật đầu: “Đa tạ.”
Lão Bạch chớp mắt mấy cái: “Không cần khách khí.”
Ôn Thiển hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt ngưng mắt nhìn lão Bạch một hồi, cuối cùng cũng hiểu rõ: “Đây là công việc của ta, xin lỗi, làm ngươi giật mình rồi.”
Lão Bạch ngốc ngốc lắc đầu, dùng một động tác phi thường không có sức thuyết phục để biểu hiện mình hiện tại, hảo, rất hảo, phi thường hảo.
Ôn Thiển tựa hồ nở nụ cười, nhưng lại nhạt tựa như ảo giác.
Trận trận âm phong không biết tên từ đâu thổi tới.
“Tráng sĩ...... Cần diệt khẩu không?”
“Trên núi thật là lạnh.”
“Ách, đây là tuyết sơn.”
“Thảo nào.”
“...... Nhìn cũng biết mà.”
“Trước không để ý.”
“......”
“......”
“Hoa này...... Ngươi không phải chỉ tiếp việc giết người thôi sao?”
“Nhạc Đạo Nhiên là công việc lần này, về phần Đống Liên, bất quá là trả một cái nhân tình mà thôi. Chờ chút, ngươi nhận ra ta?”
“Ách, lúc trước trên giang hồ từng gặp qua.”
“Kỳ quái, ta lại không có ấn tượng gì với ngươi hết.”
“Những người có ấn tượng đều cùng Chung Quỳ chơi cờ rồi.”
“A, cũng đúng.”
“......”
Đối thoại vớ vẩn ngừng ở đây, lão Bạch dùng trầm mặc để thu đuôi. Y đã quên mất lúc này là khuôn mặt thật, suýt chút nữa thì lộ.
Cũng may Ôn Thiển vốn không thích nói nhiều, kết cũng rất tự tại. Chỉ thấy hắn đem hoa bọc vào trong bố bao (bao vải) mang theo trên người xong, thu vào trong lòng, xoay người muốn rời đi.
Mắt thấy Ôn Thiển sắp rời đi, lão Bạch bỗng nhiên nhớ tới lời Y Bối Kỳ đã từng nói qua, vội vàng kêu: “Chờ một chút!”
“Ân?” Ôn Thiển nghe vậy dừng bước, xoay người lại nghi hoặc hất mi.
“Hoa này của ngươi là muốn dùng để cứu người.” Lão Bạch thử hỏi.
“Đương nhiên.” Ôn Thiển không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Lão Bạch giải thích nói: “Đống Liên này rời khỏi đất quá một canh giờ, sẽ không dùng được nữa.”
Quả nhiên, trên mặt Ôn Thiển hơi lộ ra vẻ bối rối.
“Nếu muốn giữ Đống Liên trong thời gian dài, chỉ có thể lấy rễ mang cả đất.” Lão Bạch nói, quyết định làm người tốt cho triệt để.
Chỉ thấy y gỡ xuống chủy thủ (đao nhỏ) mà Nhạc Đạo Nhiên mang theo bên người, đi tới trước chỗ có Đống Liên ngồi xuống, dùng đao lấy rễ của Đống Liên làm trung tâm vẽ một cái hình vuông bốn cạnh bằng bàn tay, tiếp dùng sức vào đao chọc xuống theo vết tích đã vẽ ra, từng đao từng đao một, rất tập trung. Hơn nửa ngày, một khối cả dược cả đất bị lão Bạch đào ra.
Một tay cẩn cẩn dực dực đỡ dược thảo một tay nâng bùn đất phía dưới, lão Bạch hướng Ôn Thiển nói: “Đem cái bao ngươi vừa bọc dược cho ta.”
Ôn Thiển nghe vậy lập tức từ trong lòng móc ra bố bao, đem Đống Liên trong đó chấn cho rớt xuống đất, sau đó nhẹ nhàng bao lấy khỏa trong tay lão Bạch. Phạ gãy mất hoa, Ôn Thiển không có bao chặt, mà lưu ra một kẽ hở buộc một cái nút, vừa vặn có thể mang theo mà đi.
Tất cả thỏa đáng, Ôn Thiển lần thứ hai tạ ơn lão Bạch. Sau đó xoay người rời đi, rất nhanh đã tiêu hình thất bóng. Lữu lại một mình lão Bạch, hướng về phía cái lưng không thể nói là đẹp của Nhạc Đạo Nhiên.
Lão Bạch hiếm khi có có hội được gần như thế quan sát Thiển Thương kiếm vang danh trong thiên hạ. Đúng như lời thế nhân vẫn nói, vết mỏng vết trí mạng. Máu tươi phun ra từ lâu đã đem tuyết nhuộm thành màu đỏ tươi, nhưng mà vết thương của Nhạc Đạo Nhiên, chỉ là một đạo nhỏ nhỏ mảnh mảnh kép dài từ sau cổ đến xương bả vai. Mỏng đến mức không thể nào tin được nhiều máu như vậy dĩ nhiên là từ chỗ đó chảy ra.
Thảo nào lúc xem tay đoán mệnh cho Ôn Thiển thì, chai tay của hắn lại mỏng như vậy, đao pháp như thế không dựa vào lực, mà chính là dựa vào cách làm, là một góc độ vừa tinh chuẩn mà lại xảo toản, chỉ nhè nhẹ vạch một cái, thế là đủ rồi.
Không biết có phải bị gió lạnh thổi lâu quá không, lão Bạch nghĩ có chút ngẩn ngơ. Giết người chính là Ôn Thiển, cùng y khách khí cũng là Ôn Thiển. Lão Bạch nghe qua trên giang hồ có một loại thần công như thế, người luyện qua khi thì cuồng tính, khi lại tao nhã, y hoài nghi bí tịch kia ở ngay trong tay Ôn Thiển.
“Cho ngươi trộm hoa, cho ngươi lòng dạ hiểm độc, giờ gặp báo ứng rồi đó.” Lão Bạch quay hướng Nhạc Đạo Nhiên lầm bầm vài câu, xoay người trở về nhà.
Bất quá một lát sau, y lại trở về, trên vai có thêm một cái xẻng.
Đỉnh núi bị đóng băng cũng không dễ đào bới, lão Bạch đơn giản dời trận địa tìm một nơi gần với tùng lân, đất mềm hơn một chút, không bao lâu, hố đã được đào ra. Lão Bạch lại hao hết sức của chín trâu hai hổ đem Nhạc Đạo Nhiên ném vào trong, sau đó chăm chú đem đất lấp lại, cuối cùng nặn mấy cói màn thầu nho nhỏ bằng đất.
“Ác giả ác báo, cũng không thể trách người khác đúng không?” Lão Bạch quay đống đất lẩm bẩm, “Ai, núi này thật lạnh muốn chết, bất quá ở đây cũng rất an tĩnh, ta cố ý đem hố đào sâu một chút, ngươi cứ chấp nhận ngủ đi. Bao giờ đến ngày Tết ta sẽ đến thiêu hóa giấy vàng cho ngươi......”
“Người chết! Còn không nhanh về ăn ——”
Y Bối Kỳ lớn giọng làm một đám chim sẻ trong núi kinh hoảng bay lên, đương nhiên cũng kinh hoảng luôn cả lão Bạch. Vô thức rụt rụt cổ lại, lão Bạch nhanh chóng hướng về phía khói bếp lượn lờ mà trở về.