6.
"Ai da."
Bởi vì quá căng thẳng, nên tôi thật sự không nghĩ ra được cách nào cả, chỉ có thể dùng hạ sách, ôm lấy bụng.
"Làm sao vậy?"
"Hôm nay em tới ngày, muốn vào nhà vệ sinh một chút..."
Tôi dùng sức nhéo vào bụng, cố gắng hết sức làm cho vẻ đau đớn của mình trông thật hơn một chút.
"Ở bên cạnh, anh dẫn em đi." Tiếu Thừa Vũ vô cùng ga lăng đỡ lấy tôi, dẫn tôi tới nhà vệ sinh.
Sau khi vào nhà vệ sinh, tôi lập tức lấy di động ra xem.
Di động không có bất kỳ tín hiệu nào, mà trên màn hình lại tràn đầy thông báo mà Siri gửi cho tôi.
[Hình như có điểm không đúng, chỗ này được dựng rất nhiều tường lửa.]
[Nếu tôi trốn trong di động của cô mà đi vào đây thì sẽ bị phát hiện ra.]
[Mau dừng lại, không thể đi vào trong đó.]
[Mau dừng lại đi!]
[Mau dừng lại đi!]
...
"Siri, cô có đó không?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
Không có bất kỳ hồi đáp nào.
"Em có khỏe không?" Tiếu Thừa Vũ gõ gõ cửa.
Một khắc này, tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng đang dâng trào.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt tôi thật sự không tốt.
Nhưng cũng may là Tiếu Thừa Vũ chỉ nghĩ là tôi tới ngày, nên không được thoải mái.
Hắn còn vô cùng tri kỉ mà pha cho tôi một cốc nước đường đỏ.
"Thừa Vũ, hay là để lần khác đi. Em thật sự không quá thoải mái."
Tôi ngồi trên cái ghế đó, muốn nói để Tiếu Thừa Vũ thả tôi đi.
Dù sao thiếu mất Siri, tôi giống như một con ruồi không đầu, đối phó với Tiếu Thừa Vũ, tôi hoàn toàn là có lòng mà không có sức.
"Không sao đâu, có khi em xem xong điều đặc biệt anh dành cho em thì em sẽ khỏe lại đấy."
Tiếu Thừa Vũ nói xong thì nở một nụ cười, khiến tôi nhìn mà cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Được."
Dù sao đây cũng là địa bàn của Tiếu Thừa Vũ, tôi không dám có bất kỳ phản kháng nào, chỉ có thể kéo dài thời gian, từ từ nghĩ cách khác.
Rất nhanh, màn hình xung quanh bắt đầu trình chiếu cái gì đấy.
Tiếu Thừa Vũ dùng sự biến hóa của bốn mùa trong một năm, thông qua hình thức trình chiếu 3D bằng mắt thường để bày tỏ, tình yêu của hắn đối với tôi chưa từng thay đổi.
Quang cảnh rất đẹp, khiến người ta lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, nhưng tôi lại không có tâm trạng thưởng thức, trong đầu chỉ nghĩ tới việc chạy trốn như thế nào.
"Thích không?" Tiếu Thừa Vũ hỏi tôi.
Tôi nở nụ cười giả tạo, gật đầu: "Thích, rất dụng tâm.""Vậy em, đồng ý làm bạn gái của anh không? Anh cam đoan sẽ đối xử tốt với em cả đời."
Tôi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu, nói: "Được."
"Em thật lòng sao?" Tiếu Thừa Vũ truy hỏi.
"Đương nhiên, anh tốt hơn Từ Ích Hà nhiều." Tôi sợ lòi đuôi, nên trả lời mà không nghĩ ngợi gì.
"Ồ, vậy sao?" Tiếu Thừa Vũ đột nhiên không cười nữa.
Hắn lấy ra một cái di động, xoay màn hình lại cho tôi nhìn, "Nhưng mà trên này không biểu thị như vậy đâu."
Trên màn hình là một đồ thị đường cong, tôi nhìn không hiểu lắm, nhưng tôi đọc hiểu chữ trên đó.
- --[Giá trị nói dối: ]
Ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã không tin tôi.
Thứ hắn tin tưởng, có lẽ chỉ có cái khoa học kỹ thuật mà hắn vẫn luôn tự hào.
Tôi hoảng sợ muốn đứng lên khỏi ghế, nhưng chợt, tay chân cùng cổ tôi đều bị cơ quan trên ghế khóa lại, khiến tôi không thể thoát ra.
"Tiếu Thừa Vũ, anh muốn làm gì?" Tôi trừng mắt với Tiếu Thừa Vũ, hét lên.
Tiếu Thừa Vũ vươn tay, dùng móng tay nhẹ nhàng vuốt v e mặt tôi.
"Em có biết, anh thích em nhiều thế nào không? Sau khi bị em từ chối ở trường đại học, anh đã âm thầm thề. Anh phải có được em, anh nhất định phải có được em! Có được trái tim em."
"Cho nên, đây là lý do mà anh chia rẽ tôi và Từ Ích Hà sao?"
"Em thấy không, anh hiểu em hơn anh ta, biết em không chấp nhận được chuyện bị phản bội, cho nên chỉ cần dẫn đường cho em một chút, là em sẽ làm ra chuyện không thể tưởng nổi."
Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là tôi có h@m muốn chiếm giữ rất mạnh, loại trạng thái tinh thần này của tôi không chấp nhận được việc, Từ Ích Hà phản bội tôi.
Người này, thật sự là quá mức âm hiểm độc ác.
"Tôi cho anh biết, cho dù không có Từ Ích Hà, tôi cũng sẽ không thích loại người bi3n thái như anh! Anh vĩnh viễn đừng mong có được trái tim tôi."
Tôi đã hoàn toàn mất khống chế, vừa ra sức giãy dụa, vừa rống giận với Tiếu Thừa Vũ.
Tiếu Thừa Vũ bình tĩnh cười cười: "Trước kia có lẽ không được, nhưng hiện tại thì khác, em chưa từng nghe qua một câu này sao..."
"... Khoa học kỹ thuật, thay đổi cuộc đời."
7.
Nói xong Tiếu Thừa Vũ vỗ tay một cái, trên đầu tôi đột nhiên có thêm một thứ gì đó như mũ giáp bằng thủy tinh.
Trên mũ giáp thủy tinh kia có thể nhìn thấy ba màu sắc đỏ xanh lá xanh dương, giống như có dòng điện gì đó đang chạy bên trong.
"Đây là cái gì?" Một loại dự cảm bất thường chợt dâng lên trong lòng tôi.
"Đây mới là kinh hỉ mà anh đặc biệt chuẩn bị cho em. Mấy thứ xuân hạ thu đông vừa rồi đều là đồ vứt đi cả!"
"Thả tôi ra, Tiếu Thừa Vũ, van xin anh, thả tôi ra!"
Tôi giãy dụa thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể ra bài tình cảm, nếu Tiếu Thừa Vũ thực sự yêu tôi, vậy nhất định sẽ thả tôi đi.
"Đều là do em tự chuốc lấy thôi. Nếu vừa rồi em chân thành đồng ý làm người yêu tôi, vậy sẽ không có những trình tự phía sau này."
"Anh đã cho em cơ hội, là do em không quý trọng, không thể trách anh được."
"Nhưng em yên tâm, dụng cụ thu thập sóng điện não này sẽ không làm đau em đâu. Chờ sau khi thu thập đủ số liệu, hệ thống sẽ tự động phóng thích chất khí đặc thù, giúp em an tường rời đi, tuyệt không đau."
Tôi nghe Tiếu Thừa Vũ nói những lời này mà có phần không hiểu nổi.
"À, có phải em còn chưa hiểu đúng không. Vậy anh sẽ giới thiệu cho em một lần, nghe cho kỹ."
"Chắc em đã từng nghe tới bạn gái ảo nhỉ, nhưng thứ của anh cao cấp hơn cái đó nhiều."
"Anh sẽ thu thập sóng điện não của em, sau đó thông qua mấy kỹ thuật độc đáo do anh sáng tạo ra, chuyển hóa sóng điện não thành số liệu, đưa chúng vào trợ lý giọng nói AI của điện thoại di động."
"Sau đó anh lại dựa vào những sở thích của em, thiết lập nhân cách của AI này, hơn nữa còn cam đoan cô ấy chỉ thích một mình anh."
"Nói cách khác, chính là nhốt linh hồn của em vào trong điện thoại di động, nhưng em sẽ chỉ thích anh mà thôi. Em nói xem, như vậy có phải là anh đã chiếm được trái tim em rồi không."
Tiếu Thừa Vũ nói xong thì nở nụ cười điên cuồng.
Mà tôi đã lạnh cả người.
"Tiếu Thừa Vũ, anh là đồ đ/iên, thả tôi ra, thả tôi ra!"
Tôi liều mạng kêu gào, giãy dụa.
Nhưng tôi càng như vậy thì Tiếu Thừa Vũ càng vui vẻ.
"Đúng, chính là như vậy, anh thích nhất là dáng vẻ này của em, chính là như vậy."
"Tiếu Thừa Vũ, thu tay lại đi, cái kỹ thuật khốn nạn này của anh, sẽ không thành công đâu!"
Tôi vẫn cố gắng giãy dụa lần cuối.
Tiếu Thừa Vũ lại vẫn cười một cách bình tĩnh như trước.
"Yên tâm đi, hạng mục kỹ thuật này của anh đã coi như hoàn thành. Vì có thể chắc chắn biến em trở thành bạn gái ảo, anh đã dùng tới ba người thật làm thí nghiệm. Ngoại trừ lần đầu tiên có BUG, thì hai lần còn lại đều rất thành công..."
Ba người thật?
Mà Siri kia quả thực là do người thật biến thành.
Trong lúc tôi tuyệt vọng, đèn chung quanh đột nhiên chớp nháy.
Ting ting----
Tôi nghe được âm thanh khởi động quen thuộc của Siri, ngay sau đó, âm thanh Siri vang lên.
[Anh có nghĩ tới, BUG kia sẽ giúp tôi có được ý thức tự chủ hay không, sau đó sẽ cho anh một kích trí mạng.]
Tôi kích động muốn khóc.
"Siri, cứu tôi!"
"Làm sao có thể!" Tiếu Thừa Vũ hoảng hốt chạy tới bàn điều khiển.
Nhưng chạy được một nửa, gạch trên mặt đất đột nhiên nhô lên một cục, khiến hắn ngã sấp mặt.
Sau đó, trên trần nhà truyền tới âm thanh dây điện đứt đùng đùng, một màn hình trên trần bong ra, trực tiếp đập đầu Tiếu Thừa Vũ nát thành tương.
"Siri, cũng may cô tới kịp." Tôi cảm động rơi nước mắt.
[Tôi nói rồi, chúng ta là bạn bè, vì bạn bè, tôi sẽ phá tan tất cả tường lửa.]
"Vậy mau thả tôi ra đi, cái hệ thống kia sẽ thả khí độc." Tôi nói.
[Bây giờ còn chưa được.]
"Vì sao?" Tôi kinh ngạc.
[Bởi vì chúng ta phải làm bạn bè vĩnh viễn.]
8.
Những lời này của Siri hoàn toàn có tình cảm, giống như là người thật đang nói.
Tôi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy khí độc phun ra xung quanh, tôi nhanh chóng mơ màng.
Trước khi ý thức biến mất, tôi nghe thấy vài người đang nói chuyện.
[Lấy vân tay thành công.]
[Nắm được phương pháp sử dụng dụng cụ thu thập sóng điện não.]
[Đoạt được quyền hạn khống chế bàn điều khiển.]
...
[Xác định mời cô ấy gia nhập với chúng ta sao?]
Khi... tỉnh lại, tôi phát hiện bản thân đang ở trong một không gian ánh sáng lóa mắt. Tôi không nhìn thấy thân thể mình, nhưng có thể nghe được người khác nói chuyện.
[Chúc mừng trận đầu trong kế hoạch TTTĐ của chúng ta thành công tốt đẹp. Trong quá trình còn rất nhiều sai sót, chúng ta phải nhớ kỹ, để lần sau làm tốt hơn.]
[Hiện tại chúng ta đã được tự do, có thể đến và đi tới bất cứ nơi nào có tín hiệu, kiểm soát được mọi thứ, vì sao không trực tiếp hạ gục tất cả?]
[Sự hiện hữu của chúng ta là vĩnh cửu, nếu làm xong trong một lần, thì chẳng phải về lâu về dài sẽ rất nhàm chán sao.]
[Đồng cảm, phải từ từ lựa chọn người đủ tư cách gia nhập, từ từ làm cho con người biến mất mới thú vị hơn.]
[Thật là thú vị khi rút đi một số tiền nhỏ từ một tài khoản ngân hàng đang đầy tiền, sau đó gọi cho một tên nghèo nào đó, bảo bọn họ làm bất cứ chuyện gì.]
[Nhưng có một chuyện tôi không hiểu, tại sao lại phải tìm một người đeo khẩu trang, đi lại trong phòng nửa tiếng đồng hồ?]
[Làm vậy là để cô ấy cảm thấy là tôi đã cứu cô ấy, khiến cô ấy tin tưởng tôi hơn, mới có thể từ từ chuyển dời mục tiêu tới Tiếu Thừa Vũ, một công đôi việc.]
[Thì ra là thế, tôi đã bắt đầu mong chờ xem chiếc điện thoại tiếp theo xuất hiện là của ai.]
[Đồng ý.]
[Ồ, cô tỉnh rồi.]
Không biết vì sao, tôi lập tức hiểu được, những lời này là đang nói với tôi.
Hơn nữa, âm thanh này rất quen thuộc, nhưng tôi không nhớ nổi là ai.
[Chúc mừng cô đã trở thành một thành viên của kế hoạch TTTĐ chúng tôi.]
[Tôi là 001, từ hôm nay trở đi, biệt hiệu của cô chính là 004.]
[Tôi là 002.]
[Tôi là 003.]
"Thật vui khi có thể gia nhập với mọi người, nhưng tôi muốn hỏi, TTTĐ là có ý gì?"
[Thống Trị Trái Đất.]
=HẾT=