Sau lần được “khách hàng” tỏ tình khiến cho Nhật đánh nhau trong quán (cái này là lỗi lớn của anh chủ) cô quyết định nghỉ làm để đi học lại.
Cô cũng nhân ra một điều rằng mình đang ngày một lấn sau vào cuộc sống của anh, lại còn khiến cho anh bị thương.
Biết rằng cô và anh sẽ chẳng thể đi đâu về đâu nên cô không muốn bước trên một con đường với anh, vậy mà trong ột phút nhất thời cô đã chấp nhận sự giúp đỡ từ anh, hay đúng hơn là cô nhờ anh giúp...
Cuối con đường cô chọn là anh Yun...
Sau một khi dùng tiền lương một tuần làm việc tại quán ăn để trả tiền nhà cho Nhật cô quyết định sẽ trở về nhà. Dù rằng căn nhà ấy bây giờ chẳng còn lại gì nữa...
Mọi thứ vẫn vậy, tuy cô và Nhật đã dọn dẹp rồi nhưng vì lâu không có người ở nên nó khá là bụi bặm. Cắt đồ lên phòng xong cô đi xuống để quét dọn lại.
“Công ty cử bố đi công tác trong hai tuần, nếu con có về thì lấy tiền bố để ở bàn làm việc trên phòng nhé! Xin lỗi con gái của bố, yêu con!” đọc lá thư bố mình để lại trên bàn mắt cô rưng rưng, nhưng ngay lập tức cô ngẩng đầu lên trời và hít thở thật sâu ngăn cho mình không khóc. Bây giờ không còn ai ở bên nữ nên cô phải tập cho mình trở lên mạnh mẽ hơn.
“Bố à, con không giận bố đâu! Nhưng bố mau chóng đưa anh Yun về với con nhé?!”
***
Khi thấy phong thư chứa tiền trên bàn thì anh vô cùng buồn, mặc dù vẫn biết cô chưa bao giờ có ý định cho anh cơ hội nhưng thời gian qua anh đã sống rất hạnh phúc, bây giờ cô bỏ đi rồi. cô rất nhẫn tâm...
“Hai người họ đúng là rất tàn nhẫn đấy nhỉ!” chị Lam nhìn phong bì thư trên tay em trai mình rồi kéo ghế ngồi xuống, trong thời gian qua chị đã cố không ghé qua cửa hàng để cho hai người họ có không gian riêng vậy mà vẫn không được.
“Đúng rồi! Họ chỉ biết có người họ yêu thôi còn những người yêu họ thì... haiz. Thôi nào! Em là ai cơ chứ?! Với lại cũng chính người đó đã bằng lòng giao cô ấy cho em rồi mà!” anh thở dài rồi mỉm cười đứng dậy. Anh không muốn từ bỏ, không thể từ bỏ. Anh đã quyết tâm là sẽ theo đuổi cô đến cùng.
“Em nói vậy là có ý gì?”chi thấy thái độ của em trai mình đột nhiên thay đổi, có vẻ gì đó hơi đáng sợ chút.
“Chị không cần phải hiểu đâu!” anh mở tủ cất tiền vào rồi đi ra ngoài mặ cho chị mình có gọi khản cả cổ phía sau.
Tình yêu có thể thay đổi cả một con người.
***
“Anh sẽ không theo đuổi em nữa, anh từ bỏ rồi, anh chịu bó tay rồi đấy. Nhưng mà anh chấp nhận làm bạn em.” Anh đứng nhìn cô, vừa cười vừa nói rất vui vẻ. Cô thì vẫn ngơ ngác đứng nhìn anh đầy vẻ khó hiểu. Mãi sau cô mới gật đầu.
“Được thôi, nhưng mà anh hơn tuổi em nên em có thể châm trước cho anh lên chức anh trai.”
“Không. Anh không thích. Anh thích làm bạn em.”
“...”
“Vậy nhé!” cô vẫn chưa kịp nói gì thì anh đã mỉm cười rồi đi từ lúc nào không hay. Trong đầu không thôi nhen nhóm một suy nghĩ...
Sau lần được “khách hàng” tỏ tình khiến cho Nhật đánh nhau trong quán (cái này là lỗi lớn của anh chủ) cô quyết định nghỉ làm để đi học lại.
Cô cũng nhân ra một điều rằng mình đang ngày một lấn sau vào cuộc sống của anh, lại còn khiến cho anh bị thương.
Biết rằng cô và anh sẽ chẳng thể đi đâu về đâu nên cô không muốn bước trên một con đường với anh, vậy mà trong ột phút nhất thời cô đã chấp nhận sự giúp đỡ từ anh, hay đúng hơn là cô nhờ anh giúp...
Cuối con đường cô chọn là anh Yun...
Sau một khi dùng tiền lương một tuần làm việc tại quán ăn để trả tiền nhà cho Nhật cô quyết định sẽ trở về nhà. Dù rằng căn nhà ấy bây giờ chẳng còn lại gì nữa...
Mọi thứ vẫn vậy, tuy cô và Nhật đã dọn dẹp rồi nhưng vì lâu không có người ở nên nó khá là bụi bặm. Cắt đồ lên phòng xong cô đi xuống để quét dọn lại.
“Công ty cử bố đi công tác trong hai tuần, nếu con có về thì lấy tiền bố để ở bàn làm việc trên phòng nhé! Xin lỗi con gái của bố, yêu con!” đọc lá thư bố mình để lại trên bàn mắt cô rưng rưng, nhưng ngay lập tức cô ngẩng đầu lên trời và hít thở thật sâu ngăn cho mình không khóc. Bây giờ không còn ai ở bên nữ nên cô phải tập cho mình trở lên mạnh mẽ hơn.
“Bố à, con không giận bố đâu! Nhưng bố mau chóng đưa anh Yun về với con nhé?!”
Khi thấy phong thư chứa tiền trên bàn thì anh vô cùng buồn, mặc dù vẫn biết cô chưa bao giờ có ý định cho anh cơ hội nhưng thời gian qua anh đã sống rất hạnh phúc, bây giờ cô bỏ đi rồi. cô rất nhẫn tâm...
“Hai người họ đúng là rất tàn nhẫn đấy nhỉ!” chị Lam nhìn phong bì thư trên tay em trai mình rồi kéo ghế ngồi xuống, trong thời gian qua chị đã cố không ghé qua cửa hàng để cho hai người họ có không gian riêng vậy mà vẫn không được.
“Đúng rồi! Họ chỉ biết có người họ yêu thôi còn những người yêu họ thì... haiz. Thôi nào! Em là ai cơ chứ?! Với lại cũng chính người đó đã bằng lòng giao cô ấy cho em rồi mà!” anh thở dài rồi mỉm cười đứng dậy. Anh không muốn từ bỏ, không thể từ bỏ. Anh đã quyết tâm là sẽ theo đuổi cô đến cùng.
“Em nói vậy là có ý gì?”chi thấy thái độ của em trai mình đột nhiên thay đổi, có vẻ gì đó hơi đáng sợ chút.
“Chị không cần phải hiểu đâu!” anh mở tủ cất tiền vào rồi đi ra ngoài mặ cho chị mình có gọi khản cả cổ phía sau.
Tình yêu có thể thay đổi cả một con người.
“Anh sẽ không theo đuổi em nữa, anh từ bỏ rồi, anh chịu bó tay rồi đấy. Nhưng mà anh chấp nhận làm bạn em.” Anh đứng nhìn cô, vừa cười vừa nói rất vui vẻ. Cô thì vẫn ngơ ngác đứng nhìn anh đầy vẻ khó hiểu. Mãi sau cô mới gật đầu.
“Được thôi, nhưng mà anh hơn tuổi em nên em có thể châm trước cho anh lên chức anh trai.”
“Không. Anh không thích. Anh thích làm bạn em.”
“...”
“Vậy nhé!” cô vẫn chưa kịp nói gì thì anh đã mỉm cười rồi đi từ lúc nào không hay. Trong đầu không thôi nhen nhóm một suy nghĩ...