Nó đung đưa trên con đường đầy nắng và gió những
ngày thu, mặc dù còn rất sớm nhưng nắng đã kịp trải dài trên khắp các con đường,
vì là nắng buổi sớm và có gió nữa nên rất dịu. Nắng gió vẽ lên nền trời xanh một
nụ cười, một nụ cười tưởng như đã là kí ức nay lại một lần nữa tìm về...
Hôm nay, em sẽ nói
những điều
Vì sao
bao lâu nay em quá khó hiểu
Vì sao em
không vui khi nhìn thấy anh
Đang kề
vai đi bên ai
Em không
vui, nhưng cố giả vờ
Rằng em
không yêu anh.
...
Ghét con tim em đã
thuộc về ai
Mà sao chẳng
khi nào nghe lời em
Yêu dại
khờ, dù có khi...
Giả vờ
không yêu...
Nhưng
lòng đau....
Lòng đau..
Nó
vừa đi vừa vu vơ những câu hát chợt hiện nên trong đầu, nhưng tự nhiên hình ảnh
của Dương lại hiện lên khiến cho nó mất hứng hát hò, không phải vì ghét cậu mà
là nó thấy ghét chính bản thân mình...
Chẳng
phải vừa rồi nó vẫn nhớ tới Huy Vũ sao bây giờ lại là Dương? Nó sợ mình sẽ
thích, à không, có tình cảm với cả hai người mất, nói là có tình cảm là bởi nó
không thấy thích mà lại cảm chẳng thấy yêu, bây giờ là vậy...
Cảm
xúc trái tim thì chẳng làm sao để điều khiển được nên nó rất sợ khi nghĩ đến việc
rồi một ngày nó sẽ đem lòng yêu cả hai, nó sợ mình sẽ thành một đứa con gái
tham lam. Nó thấy sợ khi nghĩ đến thảm cảnh của mối tình này. Nó biết nhừng người
có trái tim lăng nhang thì chẳng bao giờ có được hạnh phúc.
Người
ta đã nói hạnh phúc là con đường mà ta đang đi chứ không phải là đích đến nơi
cuối đường, vậy nên nó làm sao có thể hạnh phúc khi trái tim lại rẽ ngang cả
hai con đường?
Đúng
lúc đó nó gặp Huy Vũ, mỉm cười rồi nó thở phào nhẹ nhõm, anh đang đèo Hạnh Bi,
vẫn cười đùa hạnh phúc như vài năm trước nhưng trái tim của nó đã chẳng còn đau
nữa, nó không thấy buồn và cũng chẳng còn khóc nữa. Có lẽ lời giải thích đơn giản
nhất là mối tình đơn phương của nó đã đặt dấu chấm rồi. Khi thấy họ hạnh phúc một
cảm giác vô cùng thanh thản tìm đến nơi tâm hồn nó...
Nó
chợt hiểu ra rằng, anh chỉ là quá khứ, chỉ là kí ức và đôi khi chúng vẫn tìm về
với chúng ta, vì thế mà thỉnh thoảng hình ảnh của anh vẫn hiện hữu trong đầu nó
là điều tất nhiên.
Gió
trong trẻo và thuần khiết...
Nhưng
nó vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận lời yêu của Dương, nó cần thời gian để điều
chỉnh lại cảm xúc của mình, có lẽ vậy...
“Chờ
tao nhé! Chỉ một chút nữa thôi!” nó mỉm cười thì thầm vào nắng, vào gió...
Nó đung đưa trên con đường đầy nắng và gió những ngày thu, mặc dù còn rất sớm nhưng nắng đã kịp trải dài trên khắp các con đường, vì là nắng buổi sớm và có gió nữa nên rất dịu. Nắng gió vẽ lên nền trời xanh một nụ cười, một nụ cười tưởng như đã là kí ức nay lại một lần nữa tìm về...
Hôm nay, em sẽ nói những điều
Vì sao bao lâu nay em quá khó hiểu
Vì sao em không vui khi nhìn thấy anh
Đang kề vai đi bên ai
Em không vui, nhưng cố giả vờ
Rằng em không yêu anh.
...
Ghét con tim em đã thuộc về ai
Mà sao chẳng khi nào nghe lời em
Yêu dại khờ, dù có khi...
Giả vờ không yêu...
Nhưng lòng đau....
Lòng đau..
Nó vừa đi vừa vu vơ những câu hát chợt hiện nên trong đầu, nhưng tự nhiên hình ảnh của Dương lại hiện lên khiến cho nó mất hứng hát hò, không phải vì ghét cậu mà là nó thấy ghét chính bản thân mình...
Chẳng phải vừa rồi nó vẫn nhớ tới Huy Vũ sao bây giờ lại là Dương? Nó sợ mình sẽ thích, à không, có tình cảm với cả hai người mất, nói là có tình cảm là bởi nó không thấy thích mà lại cảm chẳng thấy yêu, bây giờ là vậy...
Cảm xúc trái tim thì chẳng làm sao để điều khiển được nên nó rất sợ khi nghĩ đến việc rồi một ngày nó sẽ đem lòng yêu cả hai, nó sợ mình sẽ thành một đứa con gái tham lam. Nó thấy sợ khi nghĩ đến thảm cảnh của mối tình này. Nó biết nhừng người có trái tim lăng nhang thì chẳng bao giờ có được hạnh phúc.
Người ta đã nói hạnh phúc là con đường mà ta đang đi chứ không phải là đích đến nơi cuối đường, vậy nên nó làm sao có thể hạnh phúc khi trái tim lại rẽ ngang cả hai con đường?
Đúng lúc đó nó gặp Huy Vũ, mỉm cười rồi nó thở phào nhẹ nhõm, anh đang đèo Hạnh Bi, vẫn cười đùa hạnh phúc như vài năm trước nhưng trái tim của nó đã chẳng còn đau nữa, nó không thấy buồn và cũng chẳng còn khóc nữa. Có lẽ lời giải thích đơn giản nhất là mối tình đơn phương của nó đã đặt dấu chấm rồi. Khi thấy họ hạnh phúc một cảm giác vô cùng thanh thản tìm đến nơi tâm hồn nó...
Nó chợt hiểu ra rằng, anh chỉ là quá khứ, chỉ là kí ức và đôi khi chúng vẫn tìm về với chúng ta, vì thế mà thỉnh thoảng hình ảnh của anh vẫn hiện hữu trong đầu nó là điều tất nhiên.
Gió trong trẻo và thuần khiết...
Nhưng nó vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận lời yêu của Dương, nó cần thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, có lẽ vậy...
“Chờ tao nhé! Chỉ một chút nữa thôi!” nó mỉm cười thì thầm vào nắng, vào gió...