Edit: baotri1998
Lương Trạch: Cậu muốn làm cái gì?
Hàng Hàng: Làm tình.
Lương Trạch:... hả? Cậu lập lại lần nữa đi?
Hàng Hàng: Làm tình.
Lương Trạch: Chờ, chờ đã!
Hàng Hàng: Ừ?
Lương Trạch: Không phải chỉ... có cậu... mang gậy, tôi... cũng có mà..( cái đó đó)>_<
Hàng Hàng: Đúng, tôi đâu nói không có.
Lương Trạch: Fuck mẹ nó! (Chửi rủa)
Hàng Hàng:...
Lương Trạch: Đừng hôn, đừng, chờ chút!
Hàng Hàng: Nói đi.
Lương Trạch: Tôi có 1 loại linh cảm không rõ ràng.
Hàng Hàng: (cười trộm) nói.
Lương Trạch: Tôi suy nghĩ hồi lâu, nhất định phải chuẩn bị, thì còn phải xác định... người nào nằm dưới.
Hàng Hàng: Ừ, Thấy cậu 2 một lần không phải là hiếm.
(Tạm dịch. số 2 trên đó có thuật ngữ là ái (yêu), ân ái)
Lương Trạch: Hả?
Hàng Hàng: Không có, không có gì.
Lương Trạch: Quan trọng... cậu nói, ''cây gậy'', hai ta đều có, cái đó... chỗ đó hai ta đều có...
Hàng Hàng: Hiển nhiên.
Lương Trạch: Vậy cậu xem... Phân phối thế nào đây?
Hàng Hàng: Là tôi theo đuổi cậu.
Lương Trạch: Ừ, đúng!
Hàng Hàng: Sở dĩ tôi chủ động cậu bị động.
Lương Trạch: Có vẽ đúng...
Hàng Hàng: Ừ, đúng thế.
Lương Trạch: Không cần nói, ăn khớp! tiến lên!
Hàng Hàng: (nguyên lai đi đối phó cậu ta thực sự có thể đơn giản như vậy.)
" Này..." Lương Trạch không thích ứng liền lộn xộn, thấy Hàng Hàng động 1 chút thì chống lại, đưa tay ấn giử cằm của cậu ta, tên lỗ mảng đem hai ngươi kéo ra cách ly khoảng 1 cánh tay.
"Cậu..." Hàng Hàng tương đối phiền muộn, cả buổi như vậy dể lắm sao, mới cởi được gần hết chỉ còn cái quần lót, sao cậu lại có ý kiến?
"Tôi vẫn không được tự nhiên." Lương Trạch thành khẩn đáp.
"Không được tự nhiên? Ý cậu là gì? Xấu hổ?"
"Tôi là người ngượng ngùng!"
Cậu đừng nói, đây là lời nói thật, "Rồi sao?"
"... Cậu nói xem bình thường là con gái cưỡi trên người tôi, bất thình lình đổi thành soái ca là cậu..."
Mũi Hàng Hàng xuýt chút nữa xiu vẹo, "Người nào cưỡi trên người cậu!"
"Không phải là cậu à!" Lương Trạch buông tay, dáng vẻ vô tội. Cậu sợ cái gì, cậu nói sự thực, cậu tứ ngưỡng bát xoa* bị cậu ta đè ép, đó không phải chính cậu ấy cưỡi cậu sao?
(*Tứ ngưỡng bát xoa: Nằm ngữa trên đất, tứ chí giang ra)
Hàng Hàng chán nản.
"Thực sự, rất kỳ quặc..."
"Vậy cậu cứ kỳ quặc đi." Hàng Hàng cho rằng lý luận chuyện này là không thấu đáo, biện luận ra có ngày phải đại lớn, vì vậy tiếp tục đẩy cổ tay của Lương Trạch ra.Việc đã mức nàu cậu sẽ châm lửa vào người cậu ta.
Lương Trạch vốn cũng không có ý từ chối, cũng có cảm giác mình rất cụt hứng, cũng không còn tránh né. Bọn họ bắt đầu hôn môi, Hàng Hàng còn cố ý dụ dỗ cậu, Lương Trạch bị như vậy, cũng không cảm thấy khó chịu và cũng không cảm thấy thoải mái.
"Soái ca..."
Hai người dính nhau vô cùng sát, Lương Trạch cơ hồ dán ở bên tai Hàng Hàng nói.
"Sao?" Hàng Hàng rất hưởng thụ loại cảm giác này, mẹ nó, cậu cũng không phải dễ dàng gì, Lừa tên lỗ mãng được hơn nữa năm không biết một...hai tế bào não chết được bao nhiêu?
"Sẽ rất thoải mái chứ?"
Nhìn đôi mắt to ngây thơ vô tội của Lương Trạch, Hàng Hàng cứng họng. Ai dám nói dùng chổ ấy sẽ thoải mái, sẽ không giống như bình thường, thế nhưng cậu lại không thể nói khó chịu, vậy mà vừa rồi cậu ta nói còn là người lo liệu? Huống chi, quen dần cũng không có gì khó chịu, đầu dây thần kinh nhiều như vậy tập trung 1 chỗ... Bạn theo thói quen sẽ thật thoải mái, thế nhưng... Ôi, vấn đề này đúng là thật nan giải ở Hàng Hàng.
"Này tôi đang chuyện với cậu đó!" Thấy Hàng Hàng không phản ứng, Lương Trạch còn đẩy cậu một cái, ý là muốn cậu ta chú ý lời mình nói.
"Vấn đề này. Sẽ có chút đau." Hàng Hàng phúc hậu đáp.
"..." Lương Trạch sờ lưng Hàng Hàng, hai người dính sát nhau nhất định ấm lên, cậu ta đều có chút toát mồ hôi. Nhưng cậu không biết, mồ hôi đó của Hàng Hàng chính là mồ hôi lạnh ==
"Không có vấn đề chứ?" Kỳ thực Hàng Hàng nói câu này đơn thuần là thừa thãi, lúc này cho dù Lương Trạch nói có chuyện cậu cũng không dừng lại a...
"Có nên hay không... cùng 1 cô gái phá zin trước @@?"
Cái vấn đề chó mà gì thế== Hàng Hàng sụp đổ, cậu làm sao biết cô gái nào sẽ chấp nhận.
"Thật là phải nói như vậy... Ôi, soái ca, cái đó không phải tôi... Tóm lại thì... Tôi liền cho cậu sao?"
"... Cậu muốn lý giải như vậy sao, cũng được."
"Chuyện này... tôi còn muốn hỏi một chút... trước đây cậu, có cùng người đàn ông khác, phát sinh chưa?"
Hàng Hàng trong lòng: cậu nói cái này không phải là lời vô ích sao =
= nhưng trong miệng cậu vẫn không thể nói như vậy. Người hỏi vấn đề này luôn luôn có động cơ, chắc động cơ này của lương Trạch cùng trước khi đối thoại có liên quan, ý cậu ta là người chưa có kinh nghiệm, không phải chính bản thân mình, mà cậu không có kinh nghiệm thì làm cao hứng đây? Nhưng mày cũng không nên ngang ngược lừa hắn, còn nữa, mà lừa hắn hắn cũng tin mà!
"Từng có đúng không?" Lương Trạch cọ bên tai Hàng Hàng nói đâu đâu, " Đã từng có thì tốt rồi, cậu cũng đừng đem tôi ra mà thực hành..."
"A?"
"A cái gì mà a, tôi phải hỏi cho rõ ràng, đêm đầu chỉ sợ non chống lại non*, bỏ ra cả buổi chỉ lãng phí thời giờ!"
(*Người chưa có kinh nghiệm)
"... Tôi còn tưởng rằng... Ha ha ha..."
"Vui cái gì, tôi cũng chỉ xác định thôi, nữa chừng để cho cậu lừa tới, tôi không có kinh nghiệm, cậu không có, đẹp trai như vậy... người thích cậu không thiếu mà."
Hàng Hàng vẫn còn cười, gối lên vai Lương Trạch cười. Làm sao có thể đánh giá mước độ ghen tuông của cậu ta đây? Cái này không phải não ngắn điển hình sao!
"Này cậu nói đi chứ... Tôi có phải nói rất dài dòng không?"
Tốt, tôi còn tưởng rằng ngài không biết đấy chứ ==
"Nhưng dường như không có gì ảnh hưởng đến cậu, mặc cho 'đồ chơi' cậu đâm vào tôi."
"..."
"Thế nhưng làm cách nào để tôi không có cảm giác (đau)?"
Không ngăn chặn cái miệng này, buổi tối này liền đi tong. Hàng Hàng không muốn để đêm đẹp như vậy mà đánh mất, vì thế phải kịp thời chặn miệng Lương Trạch lại.
Tên lỗ mảng Lương Trạch bị niêm phong cái miệng bằng nụ hôn môi, cũng liền bỏ qua mấy lời nói tàm phào, cậu kỳ thực chỉ là có chút khẩn trương. Dù sao đây là thị giá 'đại cô nương' lên kiệu -- là lần đầu tiên
Hàng Hàng sẽ tiếp tục hôn, Lương Trạch nghĩ, rất phải, mỗi lần hôn cũng không quá quan tâm, miễn cưỡng quy nạp chỉ có một chút -- đều cố gắng làm cho cậu thoải mái. Nhưng ngoại trừ thoải mái, cậu cũng không có cảm giác gì khác, chí ít cùng nữ nhân làm tình rất khác nhau, cậu không có bản năng có loại hưng phấn này.
Hàng Hàng làm sao không cảm thấy được? Đương nhiên làm sao không có khả năng mà không phát hiện ra. Tiểu huynh đệ nằm ở dưới chút xíu ''ngốc lên'' cũng không có.
Hành động quyết luyệt,,,,.
Tay hướng xuống quần lót trượt vào trong, Lương Trạch uốn éo một cái, không có biểu thị cái gì. vừa chạm đến 'tiểu tượng'* còn mềm, Hàng Hàng không biết mình nên khóc hay cười. ''tiểu Trạch tử'' có 1 chút ẩm ướt, đang chôn vùi vào đám cỏ rậm rạp chờ cậu tiếp lấy. Mân mê một chút, có biến hóa, thay đổi này không chỉ có ở khu vực này, còn bao gồm trên cổ và ngoài khu vực. Lờ mờ dưới ánh đèn, liền nhìn thấy khuôn mặt của Lương Trạch, tựa hồ có chút hồng, miệng thì thở hổn hển.
(Trong truyện không có để ''tiểu trạch tử'' mà là tiểu tử, nên mình ghi '' tiểu trạch tử'' để chỉ thị cái vật đàn ông)
(Tiểu tượng*: con voi)
Tiểu huynh đệ dần dần có ý chí chiến đấu. Đúng vậy, cậu 'diệu võ dương oai' tôi cũng không phải là chưa thấy qua. Ừ, đúng, nó đã liền nóng rần lên.
"Tạm được... Không tệ." Lương Trạch nhìn Hàng Hàng cũng không kiên dè, nói cũng thành khẩn.
"Không tệ?"
"Ừ. Tôi vốn cho rằng cùng đàn ông sẽ không cương lên."
"Tôi sẽ làm cho cậu khoan khoái."
"Được không... Tôi tin cậu."
Lướt qua Lương Trạch, từ trong ngăn kéo Hàng Hàng lấy ra dầu bôi trơn, Lương Trạch cũng theo nhìn.
"Vật gì vậy?"
"Dầu bôi trơn."
"A. Ha ha ha..."
"..."
"Cậu khiến tôi vui vẻ làm sao thế... Tôi có chút khẩn trương."
Hàng Hàng nhịn không được hôn tên lỗ mảng một cái, tên này quả nhiên rất dể thương ^_^
Trong lúc Hôn, cậu liền nặn ra chất dầu bôi trơn... hướng xuống dưới.
Lương Trạch cắn đầu lưởi Hàng Hàng, cũng cảm giác, có vật gì đang lách vào trong ass (thật ra bồi thêm ass cho các bạn hiểu).
"Ách, khó chịu?" Ngón tay Hàng Hàng bị kẹp chặc.
"Tạm ổn... Có chút là lạ, bất quá không có chuyện gì, tiếp tục đi, vật kia của cậu thế nào lại tinh tế như thế?"
Hàng Hàng xị mặt nói, "Đây là ngón tay được chứ?"@@
"Ách... thế à..."
||||||||||||
"... Vật kia của cậu... lớn cở nào? Tôi chỉ thấy qua nó mềm, chưa gặp qua nó cương lên.."
Hàng Hàng kéo tay của Lương Trạch, bàn tay bị điều khiển di chuyển xuống, bắt được, sau đó...
"Mẹ nó, điều này là không muốn sống nữa nè!"
"..."
"Cậu có thể... khiến nó nhỏ hơn không?"
"..."
"Quên đi coi như tôi chưa nói, nào tiếp tục đi."
Cậu muốn tôi tiếp tục cũng không có cách nào tiếp tục == bây giờ tiến vào rất kỳ! đầu Hàng Hàng như bị đung sôi, dật vu ngôn biểu*.
(* tình cảm bộc lộ trong lời nói (không nói ra) nhưng người thấy có thể hiểu được từ sắc mặt trên, suy cho cùng là nhìn sắc mặt biết người đó giận hay vui)
"Soái ca... Cậu cũng khẩn trương sao?" Lương Trạch thấy Hàng Hàng không có động tĩnh, ngón tay vẫn còn để chổ đó, tò mò hỏi.
"Khẩn trương..." Hàng Hàng vốn muốn nói là khuẩn trương cái con quỷ, nhưng lại sợ làm tổn thương nhân tình, đành phải tiếp tố biến thành "Chứ.'
"Đừng, cậu chớ đừng khẩn trương..."
A, vẫn còn quan tâm tới tôi, Hàng Hàng vừa vặn đắc ý, liền nghe được nửa câu sau -- "Vậy tôi không lãng phí để làm cậu khẩn trương nữa."
Tiểu tử cậu được lắm, cậu đã có ý định... không muốn tìm đến khoan khoái mà!
Trong lòng hung ác, nhưng người ôn nhu tốt bụng như chủ tiệm làm sao có thể để đêm đầu của cậu cùng người ''vợ'' lưu lại nét bút hỏng? Mà thôi, nhịn ==
Ngón tay phía sau chuẩn bị rút ra, Lương Trạch không cảm thấy quá khó chịu, hơn nữa'' tiểu huynh đệ'' không có bị lãnh lạc ( không có mềm), chính là cảm giác có chút thích, cậu có một nghi vấn, "Soái ca..."
"Hả?"
"Tôi nghĩ hỏi cậu cái chuyện này..."
"Hỏi đi." Hàng Hàng đã không nghĩ ra cái gì càng tệ hơn nữa đây.
"Ngón tay cậu... có cách nào có thể trở nên lớn hơn hoặc nhỏ hơn không?"
==
"Tích lũy số lượng sẽ thay đổi về chất lượng, biết chưa?"
"Ồ... A! Như vậy à!"
"..."
"Tôi thực không có chuyên nghiệp."
"... Đúng là rất không chuyên nghiệp!".
"Ách..." Lương Trạch le lưởi, "Có đặc biệt khiến cậu mất hứng không?"
Bất quá đầu óc bị dụ dỗ, chính là quá 'hot', Hàng Hàng tách chân Lương Trạch ra, xác định không sai biệt lắm thì... Dùng hành động nói cho cậu biết, kỳ thực một chút cũng không thất vọng. Đúng vậy, một lần đâm thẳng vào...
"A a a a a a a a a a a a a..."
Tiếng hét, đúng là tiếng la. Cái này gọi là khiến người ta... cả người lạnh sóng lưng.
"Cậu đừng la!" Hàng Hàng nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo có chút hoảng sợ, thật là luống cuống mà.
"Con mẹ nó cậu đừng động, ông đây..."
"... Cậu đừng làm tôi sợ..."
"A a a a a a a a a a a a a..."
"Đừng hét..."
"Xin cậu soái ca, đừng nhúc nhích, một chút cũng đừng động..." Mặt Lương Trạch đổ mồ hôi rào rào, "Đây không phải là một tí đau đâu... A a a a a a a a a a a a..."
"Cậu lại hét, âm thanh sẽ vọng lại vào lỗ tai tôi."
"... Không hét nữa."
"Muốn ngặm kẹo thanh họng* không?" Hàng Hàng cảm giác được Lương Trạch vô cùng không phối hợp và vô cùng khẩn trương còn cực kỳ khó chịu không thích ứng, liền để cậu ấy yên tâm cậu buông lỏng một chút.
( *Kẹo thanh cổ họng hay Lozenges, ai bị miệng hôi, khan cổ họng, đau họng sẽ ngặm kẹo này)
"Ha ha ha... Soái ca cậu thật tốt."
"... Muốn chăm sóc toàn diện cho cậu."
"Đúng là chăm sóc toàn diện..." Lương Trạch vẻ mặt đau khổ, nhưng có thể khiến cậu ta phân tán lực chú ý để có thể nới lỏng.
Hai người như thế cầm cự được 35 phút đồng hồ, ở trong đó nóng như vậy chặc như vậy, 'tiểu huynh đệ' của Hàng Hàng tất nhiên muốn vội vã khám phá thăm dò, vì thế... Cậu hỏi: "Tôi có thể cử động không?"
"A... Được, đại khái có thể."
Chậm rãi co rút, Lương Trạch liên tục toát mồ hôi lạnh, trong tai nghe tiếng Hàng Hàng ồ ồ thở dốc, cậu lại không muốn người ta cụt hứng, vì thế liền chịu đựng. Rốt cuộc phải chịu đựng nhất định phải chịu đựng, dù khó chịu quá mức cũng không há mồm. Thế nhưng giữa nhẫn nại, lại có một loại kích thích lạ thường nào đó cảm giác càng lúc càng lớn, cự vật tiến vào càng sâu càng rõ ràng. Mạnh mẽ mà rất kích thích.
Hàng Hàng không nghĩ tới Lương Trạch phối hợp như vậy, không nói bất cứ cái gì, chỉ là thỉnh thoảng nhịn không được phát ra tiêng rên rĩ. Lúc phát hiện cậu đặc biệt mềm dẻo, cậu cũng chú ý tới 'tiểu huynh đệ' Lương Trạch cũng biến hóa, vật kia chút xíu cũng không mềm, thẳng cứng, còn tiết ra dịch nhờn...
Cậu cảm thấy khoan khoái chưa?
Còn chưa hỏi, đã thấy hai tay cậu ta, tay kia mò xuống, bàn tay đó đang cầm chặt hiển nhiên thuộc về người ở dưới thân.
Cậu nhất định cảm thấy khoan khoái, chí ít có thể tiếp nhận trong phạm vi không khó chịu.
Cậu ấy như vậy ở dưới thân cậu, làm ra dáng vẽ khiêu khích, cái này trên thực tế giống như là ở trước mặt cậu DIY* (* Tự sướng), cái loại này rõ ràng kích thích trực quan thị giác mà, hơn nữa còn kêu la rên rĩ, cùng với biểu tình vi diệu trên mặt nữa...
Bọn họ đồng thời cơ hồ giao nộp vũ khí đầu hàng.
Lúc Hàng Hàng đè Lương Trạch trên người, 'tiểu huynh đệ' cũng tuột ra, hai người cùng nhau lên đỉnh, ngực đều phập phồng đang cùng nhau đánh nhịp.
"Con mẹ nó, cả người tôi không dễ chịu mà." Lương Trạch xoay người, hướng đến tủ đầu giường tìm điếu thuốc, không có thuốc lá.
Hàng Hàng nghiêng người ôm lấy cậu, gương mặt dán trên lưng cậu.
"Tôi muốn hút thuốc..."
"Để cho tôi ôm một chút, ngoan." Cậu gạt đi mồ hôi ẩm ướt trên tóc.
"Được chưa." Lương Trạch mệt chết đi được, nằm nghiêng, bị Hàng Hàng ôm, coi như là thoải mái. Hết thảy mọi thứ điều không nghĩ là tệ, chỉ là... Có cái gì sai sai. Loại quan hệ tình dục này có cái gì là sai. Lương Trạch không biết nói sai chổ nào, cậu cao trào phóng tinh, nhưng... Cậu lại không ham muốn loại tình dục này, hết thảy đều là vì kích thích, cố ý, đúng là thân thể cậu kích thích. Nhưng tâm lý của cậu không có cảm giác thỏa mãn.
"Này." Một lúc lâu, Hàng Hàng mở miệng, không xác định Lương Trạch có phải đang ngủ hay không, cậu còn phải xách nó vào phòng tắm để rửa mà==
"Sao?" Vô cùng may mắn, không có ngủ.
"Cơ thể cậu mềm dẽo vô cùng." Mới nói tới tư thế kia, chân cậu ấy có thể tách ra rộng như thế có chút không bình thường.
"Lời nói vô ích, ông đây không phải tập yoga sao... Nói tới mới..."
"Sao?"
"Tôi chợt nhớ tới người kia, thì hại tôi phải tập yô-ga, huấn luyện tập thể hình, cuối cùng quấy rối tôi."
"Hửm?" Hàng Hàng ngũ quan đều cau lại, ý là tôi... Quấy rối tình dục cậu?
"Cậu nhớ kỹ đi, dù sao vẫn dán cái đó trên người tôi, buồn nôn chết đi được, tôi còn hỏi qua cậu làm sao bây giờ. cậu liền nói... ngôn ngữ I-ta-li-a?"
Phải, đừng nhớ lại, đều là lôi ==
"Dậy, tắm một cái đi." Hàng Hàng thôi thúc Lương Trạch.
"Vẫn cmn tắm? Không phải mới vừa tắm rồi sao!"
(cmn: con mẹ nó)
"Mới rồi còn làm đấy!"
"Cậu..."
"Đứng lên, đừng giả bộ chết."
"Tôi chính là đã chết."
"Dậy đi!"
"Cậu tha cho tôi được không? Không đứng lên nỗi nữa!"
"Là muốn làm nũng để cho tôi ôm cậu sao?" Hàng Hàng nhe răng cười.
"Tôi toàn thân mạnh mẽ,mạnh mẽ vô cùng!" Lương Trạch một chút liền nhảy cởn lên. Con mẹ nó, cậu còn muốn khiến ông đây buồn nôn sao, bị cậu xxoo không nói, cậu còn muốn ngang ngược ôm ông đây phải không?
Hàng Hàng cứ vui vẽ nhìn Lương Trạch, cùng nhau cùng cậu cứ như vậy vui vẻ sao?
Lương Trạch khoát áo ngủ đứng lên, Hàng Hàng hôn lên đôi môi cậu 1 cái, Lương Trạch cười lên, cười đến có chút chả biết gì. Cậu cảm giác mình đúng là thích cậu ta, bằng không cũng sẽ không như vậy... Nhưng... cùng cậu ấy làm tình trong lòng vì sao không có chút hưng phấn chứ?
Lương Trạch: Cậu muốn làm cái gì?
Hàng Hàng: Làm tình.
Lương Trạch:... hả? Cậu lập lại lần nữa đi?
Hàng Hàng: Làm tình.
Lương Trạch: Chờ, chờ đã!
Hàng Hàng: Ừ?
Lương Trạch: Không phải chỉ... có cậu... mang gậy, tôi... cũng có mà..( cái đó đó)>_<
Hàng Hàng: Đúng, tôi đâu nói không có.
Lương Trạch: Fuck mẹ nó! (Chửi rủa)
Hàng Hàng:...
Lương Trạch: Đừng hôn, đừng, chờ chút!
Hàng Hàng: Nói đi.
Lương Trạch: Tôi có 1 loại linh cảm không rõ ràng.
Hàng Hàng: (cười trộm) nói.
Lương Trạch: Tôi suy nghĩ hồi lâu, nhất định phải chuẩn bị, thì còn phải xác định... người nào nằm dưới.
Hàng Hàng: Ừ, Thấy cậu 2 một lần không phải là hiếm.
(Tạm dịch. số 2 trên đó có thuật ngữ là ái (yêu), ân ái)
Lương Trạch: Hả?
Hàng Hàng: Không có, không có gì.
Lương Trạch: Quan trọng... cậu nói, ''cây gậy'', hai ta đều có, cái đó... chỗ đó hai ta đều có...
Hàng Hàng: Hiển nhiên.
Lương Trạch: Vậy cậu xem... Phân phối thế nào đây?
Hàng Hàng: Là tôi theo đuổi cậu.
Lương Trạch: Ừ, đúng!
Hàng Hàng: Sở dĩ tôi chủ động cậu bị động.
Lương Trạch: Có vẽ đúng...
Hàng Hàng: Ừ, đúng thế.
Lương Trạch: Không cần nói, ăn khớp! tiến lên!
Hàng Hàng: (nguyên lai đi đối phó cậu ta thực sự có thể đơn giản như vậy.)
" Này..." Lương Trạch không thích ứng liền lộn xộn, thấy Hàng Hàng động 1 chút thì chống lại, đưa tay ấn giử cằm của cậu ta, tên lỗ mảng đem hai ngươi kéo ra cách ly khoảng 1 cánh tay.
"Cậu..." Hàng Hàng tương đối phiền muộn, cả buổi như vậy dể lắm sao, mới cởi được gần hết chỉ còn cái quần lót, sao cậu lại có ý kiến?
"Tôi vẫn không được tự nhiên." Lương Trạch thành khẩn đáp.
"Không được tự nhiên? Ý cậu là gì? Xấu hổ?"
"Tôi là người ngượng ngùng!"
Cậu đừng nói, đây là lời nói thật, "Rồi sao?"
"... Cậu nói xem bình thường là con gái cưỡi trên người tôi, bất thình lình đổi thành soái ca là cậu..."
Mũi Hàng Hàng xuýt chút nữa xiu vẹo, "Người nào cưỡi trên người cậu!"
"Không phải là cậu à!" Lương Trạch buông tay, dáng vẻ vô tội. Cậu sợ cái gì, cậu nói sự thực, cậu tứ ngưỡng bát xoa* bị cậu ta đè ép, đó không phải chính cậu ấy cưỡi cậu sao?
(*Tứ ngưỡng bát xoa: Nằm ngữa trên đất, tứ chí giang ra)
Hàng Hàng chán nản.
"Thực sự, rất kỳ quặc..."
"Vậy cậu cứ kỳ quặc đi." Hàng Hàng cho rằng lý luận chuyện này là không thấu đáo, biện luận ra có ngày phải đại lớn, vì vậy tiếp tục đẩy cổ tay của Lương Trạch ra.Việc đã mức nàu cậu sẽ châm lửa vào người cậu ta.
Lương Trạch vốn cũng không có ý từ chối, cũng có cảm giác mình rất cụt hứng, cũng không còn tránh né. Bọn họ bắt đầu hôn môi, Hàng Hàng còn cố ý dụ dỗ cậu, Lương Trạch bị như vậy, cũng không cảm thấy khó chịu và cũng không cảm thấy thoải mái.
"Soái ca..."
Hai người dính nhau vô cùng sát, Lương Trạch cơ hồ dán ở bên tai Hàng Hàng nói.
"Sao?" Hàng Hàng rất hưởng thụ loại cảm giác này, mẹ nó, cậu cũng không phải dễ dàng gì, Lừa tên lỗ mãng được hơn nữa năm không biết một...hai tế bào não chết được bao nhiêu?
"Sẽ rất thoải mái chứ?"
Nhìn đôi mắt to ngây thơ vô tội của Lương Trạch, Hàng Hàng cứng họng. Ai dám nói dùng chổ ấy sẽ thoải mái, sẽ không giống như bình thường, thế nhưng cậu lại không thể nói khó chịu, vậy mà vừa rồi cậu ta nói còn là người lo liệu? Huống chi, quen dần cũng không có gì khó chịu, đầu dây thần kinh nhiều như vậy tập trung 1 chỗ... Bạn theo thói quen sẽ thật thoải mái, thế nhưng... Ôi, vấn đề này đúng là thật nan giải ở Hàng Hàng.
"Này tôi đang chuyện với cậu đó!" Thấy Hàng Hàng không phản ứng, Lương Trạch còn đẩy cậu một cái, ý là muốn cậu ta chú ý lời mình nói.
"Vấn đề này. Sẽ có chút đau." Hàng Hàng phúc hậu đáp.
"..." Lương Trạch sờ lưng Hàng Hàng, hai người dính sát nhau nhất định ấm lên, cậu ta đều có chút toát mồ hôi. Nhưng cậu không biết, mồ hôi đó của Hàng Hàng chính là mồ hôi lạnh ==
"Không có vấn đề chứ?" Kỳ thực Hàng Hàng nói câu này đơn thuần là thừa thãi, lúc này cho dù Lương Trạch nói có chuyện cậu cũng không dừng lại a...
"Có nên hay không... cùng 1 cô gái phá zin trước @@?"
Cái vấn đề chó mà gì thế== Hàng Hàng sụp đổ, cậu làm sao biết cô gái nào sẽ chấp nhận.
"Thật là phải nói như vậy... Ôi, soái ca, cái đó không phải tôi... Tóm lại thì... Tôi liền cho cậu sao?"
"... Cậu muốn lý giải như vậy sao, cũng được."
"Chuyện này... tôi còn muốn hỏi một chút... trước đây cậu, có cùng người đàn ông khác, phát sinh chưa?"
Hàng Hàng trong lòng: cậu nói cái này không phải là lời vô ích sao =
= nhưng trong miệng cậu vẫn không thể nói như vậy. Người hỏi vấn đề này luôn luôn có động cơ, chắc động cơ này của lương Trạch cùng trước khi đối thoại có liên quan, ý cậu ta là người chưa có kinh nghiệm, không phải chính bản thân mình, mà cậu không có kinh nghiệm thì làm cao hứng đây? Nhưng mày cũng không nên ngang ngược lừa hắn, còn nữa, mà lừa hắn hắn cũng tin mà!
"Từng có đúng không?" Lương Trạch cọ bên tai Hàng Hàng nói đâu đâu, " Đã từng có thì tốt rồi, cậu cũng đừng đem tôi ra mà thực hành..."
"A?"
"A cái gì mà a, tôi phải hỏi cho rõ ràng, đêm đầu chỉ sợ non chống lại non*, bỏ ra cả buổi chỉ lãng phí thời giờ!"
(*Người chưa có kinh nghiệm)
"... Tôi còn tưởng rằng... Ha ha ha..."
"Vui cái gì, tôi cũng chỉ xác định thôi, nữa chừng để cho cậu lừa tới, tôi không có kinh nghiệm, cậu không có, đẹp trai như vậy... người thích cậu không thiếu mà."
Hàng Hàng vẫn còn cười, gối lên vai Lương Trạch cười. Làm sao có thể đánh giá mước độ ghen tuông của cậu ta đây? Cái này không phải não ngắn điển hình sao!
"Này cậu nói đi chứ... Tôi có phải nói rất dài dòng không?"
Tốt, tôi còn tưởng rằng ngài không biết đấy chứ ==
"Nhưng dường như không có gì ảnh hưởng đến cậu, mặc cho 'đồ chơi' cậu đâm vào tôi."
"..."
"Thế nhưng làm cách nào để tôi không có cảm giác (đau)?"
Không ngăn chặn cái miệng này, buổi tối này liền đi tong. Hàng Hàng không muốn để đêm đẹp như vậy mà đánh mất, vì thế phải kịp thời chặn miệng Lương Trạch lại.
Tên lỗ mảng Lương Trạch bị niêm phong cái miệng bằng nụ hôn môi, cũng liền bỏ qua mấy lời nói tàm phào, cậu kỳ thực chỉ là có chút khẩn trương. Dù sao đây là thị giá 'đại cô nương' lên kiệu -- là lần đầu tiên
Hàng Hàng sẽ tiếp tục hôn, Lương Trạch nghĩ, rất phải, mỗi lần hôn cũng không quá quan tâm, miễn cưỡng quy nạp chỉ có một chút -- đều cố gắng làm cho cậu thoải mái. Nhưng ngoại trừ thoải mái, cậu cũng không có cảm giác gì khác, chí ít cùng nữ nhân làm tình rất khác nhau, cậu không có bản năng có loại hưng phấn này.
Hàng Hàng làm sao không cảm thấy được? Đương nhiên làm sao không có khả năng mà không phát hiện ra. Tiểu huynh đệ nằm ở dưới chút xíu ''ngốc lên'' cũng không có.
Hành động quyết luyệt,,,,.
Tay hướng xuống quần lót trượt vào trong, Lương Trạch uốn éo một cái, không có biểu thị cái gì. vừa chạm đến 'tiểu tượng'* còn mềm, Hàng Hàng không biết mình nên khóc hay cười. ''tiểu Trạch tử'' có 1 chút ẩm ướt, đang chôn vùi vào đám cỏ rậm rạp chờ cậu tiếp lấy. Mân mê một chút, có biến hóa, thay đổi này không chỉ có ở khu vực này, còn bao gồm trên cổ và ngoài khu vực. Lờ mờ dưới ánh đèn, liền nhìn thấy khuôn mặt của Lương Trạch, tựa hồ có chút hồng, miệng thì thở hổn hển.
(Trong truyện không có để ''tiểu trạch tử'' mà là tiểu tử, nên mình ghi '' tiểu trạch tử'' để chỉ thị cái vật đàn ông)
(Tiểu tượng*: con voi)
Tiểu huynh đệ dần dần có ý chí chiến đấu. Đúng vậy, cậu 'diệu võ dương oai' tôi cũng không phải là chưa thấy qua. Ừ, đúng, nó đã liền nóng rần lên.
"Tạm được... Không tệ." Lương Trạch nhìn Hàng Hàng cũng không kiên dè, nói cũng thành khẩn.
"Không tệ?"
"Ừ. Tôi vốn cho rằng cùng đàn ông sẽ không cương lên."
"Tôi sẽ làm cho cậu khoan khoái."
"Được không... Tôi tin cậu."
Lướt qua Lương Trạch, từ trong ngăn kéo Hàng Hàng lấy ra dầu bôi trơn, Lương Trạch cũng theo nhìn.
"Vật gì vậy?"
"Dầu bôi trơn."
"A. Ha ha ha..."
"..."
"Cậu khiến tôi vui vẻ làm sao thế... Tôi có chút khẩn trương."
Hàng Hàng nhịn không được hôn tên lỗ mảng một cái, tên này quả nhiên rất dể thương ^_^
Trong lúc Hôn, cậu liền nặn ra chất dầu bôi trơn... hướng xuống dưới.
Lương Trạch cắn đầu lưởi Hàng Hàng, cũng cảm giác, có vật gì đang lách vào trong ass (thật ra bồi thêm ass cho các bạn hiểu).
"Ách, khó chịu?" Ngón tay Hàng Hàng bị kẹp chặc.
"Tạm ổn... Có chút là lạ, bất quá không có chuyện gì, tiếp tục đi, vật kia của cậu thế nào lại tinh tế như thế?"
Hàng Hàng xị mặt nói, "Đây là ngón tay được chứ?"@@
"Ách... thế à..."
||||||||||||
"... Vật kia của cậu... lớn cở nào? Tôi chỉ thấy qua nó mềm, chưa gặp qua nó cương lên.."
Hàng Hàng kéo tay của Lương Trạch, bàn tay bị điều khiển di chuyển xuống, bắt được, sau đó...
"Mẹ nó, điều này là không muốn sống nữa nè!"
"..."
"Cậu có thể... khiến nó nhỏ hơn không?"
"..."
"Quên đi coi như tôi chưa nói, nào tiếp tục đi."
Cậu muốn tôi tiếp tục cũng không có cách nào tiếp tục == bây giờ tiến vào rất kỳ! đầu Hàng Hàng như bị đung sôi, dật vu ngôn biểu*.
(* tình cảm bộc lộ trong lời nói (không nói ra) nhưng người thấy có thể hiểu được từ sắc mặt trên, suy cho cùng là nhìn sắc mặt biết người đó giận hay vui)
"Soái ca... Cậu cũng khẩn trương sao?" Lương Trạch thấy Hàng Hàng không có động tĩnh, ngón tay vẫn còn để chổ đó, tò mò hỏi.
"Khẩn trương..." Hàng Hàng vốn muốn nói là khuẩn trương cái con quỷ, nhưng lại sợ làm tổn thương nhân tình, đành phải tiếp tố biến thành "Chứ.'
"Đừng, cậu chớ đừng khẩn trương..."
A, vẫn còn quan tâm tới tôi, Hàng Hàng vừa vặn đắc ý, liền nghe được nửa câu sau -- "Vậy tôi không lãng phí để làm cậu khẩn trương nữa."
Tiểu tử cậu được lắm, cậu đã có ý định... không muốn tìm đến khoan khoái mà!
Trong lòng hung ác, nhưng người ôn nhu tốt bụng như chủ tiệm làm sao có thể để đêm đầu của cậu cùng người ''vợ'' lưu lại nét bút hỏng? Mà thôi, nhịn ==
Ngón tay phía sau chuẩn bị rút ra, Lương Trạch không cảm thấy quá khó chịu, hơn nữa'' tiểu huynh đệ'' không có bị lãnh lạc ( không có mềm), chính là cảm giác có chút thích, cậu có một nghi vấn, "Soái ca..."
"Hả?"
"Tôi nghĩ hỏi cậu cái chuyện này..."
"Hỏi đi." Hàng Hàng đã không nghĩ ra cái gì càng tệ hơn nữa đây.
"Ngón tay cậu... có cách nào có thể trở nên lớn hơn hoặc nhỏ hơn không?"
==
"Tích lũy số lượng sẽ thay đổi về chất lượng, biết chưa?"
"Ồ... A! Như vậy à!"
"..."
"Tôi thực không có chuyên nghiệp."
"... Đúng là rất không chuyên nghiệp!".
"Ách..." Lương Trạch le lưởi, "Có đặc biệt khiến cậu mất hứng không?"
Bất quá đầu óc bị dụ dỗ, chính là quá 'hot', Hàng Hàng tách chân Lương Trạch ra, xác định không sai biệt lắm thì... Dùng hành động nói cho cậu biết, kỳ thực một chút cũng không thất vọng. Đúng vậy, một lần đâm thẳng vào...
"A a a a a a a a a a a a a..."
Tiếng hét, đúng là tiếng la. Cái này gọi là khiến người ta... cả người lạnh sóng lưng.
"Cậu đừng la!" Hàng Hàng nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo có chút hoảng sợ, thật là luống cuống mà.
"Con mẹ nó cậu đừng động, ông đây..."
"... Cậu đừng làm tôi sợ..."
"A a a a a a a a a a a a a..."
"Đừng hét..."
"Xin cậu soái ca, đừng nhúc nhích, một chút cũng đừng động..." Mặt Lương Trạch đổ mồ hôi rào rào, "Đây không phải là một tí đau đâu... A a a a a a a a a a a a..."
"Cậu lại hét, âm thanh sẽ vọng lại vào lỗ tai tôi."
"... Không hét nữa."
"Muốn ngặm kẹo thanh họng* không?" Hàng Hàng cảm giác được Lương Trạch vô cùng không phối hợp và vô cùng khẩn trương còn cực kỳ khó chịu không thích ứng, liền để cậu ấy yên tâm cậu buông lỏng một chút.
( *Kẹo thanh cổ họng hay Lozenges, ai bị miệng hôi, khan cổ họng, đau họng sẽ ngặm kẹo này)
"Ha ha ha... Soái ca cậu thật tốt."
"... Muốn chăm sóc toàn diện cho cậu."
"Đúng là chăm sóc toàn diện..." Lương Trạch vẻ mặt đau khổ, nhưng có thể khiến cậu ta phân tán lực chú ý để có thể nới lỏng.
Hai người như thế cầm cự được 35 phút đồng hồ, ở trong đó nóng như vậy chặc như vậy, 'tiểu huynh đệ' của Hàng Hàng tất nhiên muốn vội vã khám phá thăm dò, vì thế... Cậu hỏi: "Tôi có thể cử động không?"
"A... Được, đại khái có thể."
Chậm rãi co rút, Lương Trạch liên tục toát mồ hôi lạnh, trong tai nghe tiếng Hàng Hàng ồ ồ thở dốc, cậu lại không muốn người ta cụt hứng, vì thế liền chịu đựng. Rốt cuộc phải chịu đựng nhất định phải chịu đựng, dù khó chịu quá mức cũng không há mồm. Thế nhưng giữa nhẫn nại, lại có một loại kích thích lạ thường nào đó cảm giác càng lúc càng lớn, cự vật tiến vào càng sâu càng rõ ràng. Mạnh mẽ mà rất kích thích.
Hàng Hàng không nghĩ tới Lương Trạch phối hợp như vậy, không nói bất cứ cái gì, chỉ là thỉnh thoảng nhịn không được phát ra tiêng rên rĩ. Lúc phát hiện cậu đặc biệt mềm dẻo, cậu cũng chú ý tới 'tiểu huynh đệ' Lương Trạch cũng biến hóa, vật kia chút xíu cũng không mềm, thẳng cứng, còn tiết ra dịch nhờn...
Cậu cảm thấy khoan khoái chưa?
Còn chưa hỏi, đã thấy hai tay cậu ta, tay kia mò xuống, bàn tay đó đang cầm chặt hiển nhiên thuộc về người ở dưới thân.
Cậu nhất định cảm thấy khoan khoái, chí ít có thể tiếp nhận trong phạm vi không khó chịu.
Cậu ấy như vậy ở dưới thân cậu, làm ra dáng vẽ khiêu khích, cái này trên thực tế giống như là ở trước mặt cậu DIY* (* Tự sướng), cái loại này rõ ràng kích thích trực quan thị giác mà, hơn nữa còn kêu la rên rĩ, cùng với biểu tình vi diệu trên mặt nữa...
Bọn họ đồng thời cơ hồ giao nộp vũ khí đầu hàng.
Lúc Hàng Hàng đè Lương Trạch trên người, 'tiểu huynh đệ' cũng tuột ra, hai người cùng nhau lên đỉnh, ngực đều phập phồng đang cùng nhau đánh nhịp.
"Con mẹ nó, cả người tôi không dễ chịu mà." Lương Trạch xoay người, hướng đến tủ đầu giường tìm điếu thuốc, không có thuốc lá.
Hàng Hàng nghiêng người ôm lấy cậu, gương mặt dán trên lưng cậu.
"Tôi muốn hút thuốc..."
"Để cho tôi ôm một chút, ngoan." Cậu gạt đi mồ hôi ẩm ướt trên tóc.
"Được chưa." Lương Trạch mệt chết đi được, nằm nghiêng, bị Hàng Hàng ôm, coi như là thoải mái. Hết thảy mọi thứ điều không nghĩ là tệ, chỉ là... Có cái gì sai sai. Loại quan hệ tình dục này có cái gì là sai. Lương Trạch không biết nói sai chổ nào, cậu cao trào phóng tinh, nhưng... Cậu lại không ham muốn loại tình dục này, hết thảy đều là vì kích thích, cố ý, đúng là thân thể cậu kích thích. Nhưng tâm lý của cậu không có cảm giác thỏa mãn.
"Này." Một lúc lâu, Hàng Hàng mở miệng, không xác định Lương Trạch có phải đang ngủ hay không, cậu còn phải xách nó vào phòng tắm để rửa mà==
"Sao?" Vô cùng may mắn, không có ngủ.
"Cơ thể cậu mềm dẽo vô cùng." Mới nói tới tư thế kia, chân cậu ấy có thể tách ra rộng như thế có chút không bình thường.
"Lời nói vô ích, ông đây không phải tập yoga sao... Nói tới mới..."
"Sao?"
"Tôi chợt nhớ tới người kia, thì hại tôi phải tập yô-ga, huấn luyện tập thể hình, cuối cùng quấy rối tôi."
"Hửm?" Hàng Hàng ngũ quan đều cau lại, ý là tôi... Quấy rối tình dục cậu?
"Cậu nhớ kỹ đi, dù sao vẫn dán cái đó trên người tôi, buồn nôn chết đi được, tôi còn hỏi qua cậu làm sao bây giờ. cậu liền nói... ngôn ngữ I-ta-li-a?"
Phải, đừng nhớ lại, đều là lôi ==
"Dậy, tắm một cái đi." Hàng Hàng thôi thúc Lương Trạch.
"Vẫn cmn tắm? Không phải mới vừa tắm rồi sao!"
(cmn: con mẹ nó)
"Mới rồi còn làm đấy!"
"Cậu..."
"Đứng lên, đừng giả bộ chết."
"Tôi chính là đã chết."
"Dậy đi!"
"Cậu tha cho tôi được không? Không đứng lên nỗi nữa!"
"Là muốn làm nũng để cho tôi ôm cậu sao?" Hàng Hàng nhe răng cười.
"Tôi toàn thân mạnh mẽ,mạnh mẽ vô cùng!" Lương Trạch một chút liền nhảy cởn lên. Con mẹ nó, cậu còn muốn khiến ông đây buồn nôn sao, bị cậu xxoo không nói, cậu còn muốn ngang ngược ôm ông đây phải không?
Hàng Hàng cứ vui vẽ nhìn Lương Trạch, cùng nhau cùng cậu cứ như vậy vui vẻ sao?
Lương Trạch khoát áo ngủ đứng lên, Hàng Hàng hôn lên đôi môi cậu 1 cái, Lương Trạch cười lên, cười đến có chút chả biết gì. Cậu cảm giác mình đúng là thích cậu ta, bằng không cũng sẽ không như vậy... Nhưng... cùng cậu ấy làm tình trong lòng vì sao không có chút hưng phấn chứ?