“Để tôi nghĩ!” Cầu Đào dùng cánh tay trái không bị trật khớp ôm đầu, đau đớn nhắm nghiền hai mắt.
Cô gái nhẹ nhàng nói: “Cô ấy nói thật dễ nghe, nhưng Tiểu Đào này….”
“Lúc này em đừng làm anh loạn thêm nữa, để anh yên tĩnh suy nghĩ được không?”
Na Lan nói: “Đương nhiên, anh có thể từ từ mà nghĩ, chỉ phiền vị cô nương này hãy đưa Viên Viên ra cho tôi gặp, được chứ?”
Khuôn mặt gái bỗng biến sắc, Na Lan cũng giật mình, đây không phải điềm lành.
“Em hãy đưa con bé ra trước, cho họ gặp nhau cũng được.” Cầu Đào nói, ánh mắt có chút đờ đẫn.
“Nhưng…” Cô gái dường như sắp khóc, thì thầm bên tai Cầu Đào, không biết nói gì mà cuối cùng nức nở khóc.
Cầu Đào quát lên: “Em điên à? Làm sao em…em cho rằng mình thật sự là “Số Mười Ba à?” Hắn xông vào động nhỏ, sau đó đau đớn gào lên: “Xong rồi, xong rồi, chúng ta xong rồi!”
Lẽ nào Viên Viên gặp bất trắc rồi?
Cầu Đào đi ra với vẻ vô hồn chán nản, giữ chặt vai cô gái, lay mạnh nói: “Em làm hỏng hết mọi việc rồi! Em thực sự cho rằng anh có thể làm được những việc như thế ư?”
“Ánh mắt anh nhìn cô ta như thế, em biết việc đó sớm muộn gì anh cũng làm”
Na Lan lại không thể kiềm chế được, nói: “Các người đang nói gì vậy? Việc gì? Viên Viên đâu? Viên Viên ở đâu?”
“Chết rồi!” . Cầu Đào chỉ vào cô gái nói: “Cô ấy tưởng tôi thích Viên Viên, sợ tôi quay về sẽ cưỡng hiếp Viên Viên, nên bóp cổ chết Viên Viên rồi!”
Viên Viên? Cầu Đào gọi Thành Viên Viên thân mật thế này? Trong lúc hoảng loạn cực độ Na Lan nghĩ ra, lúc mới gặp, tính cách hắn đích thực có xu hướng bạo lực, nhưng đặc trưng tính cách của hắn là tự ti, khát khao quyền lực, điển hình của tính phạm tội.
“Nhất định anh sẽ làm thế!” Cô gái nói, “ Chẳng phải trước kia anh cũng đối với em như vậy? Chỉ có điều bây giờ em yêu anh rồi, em nguyện đi theo anh, anh là của em, chỉ là của em thôi, em không thể để anh chạm đến bất kỳ người con gái nào khác! Giết cô ta có gì ghê ghớm đâu, thì làm “số mười ba” lấy tiền giết con tin!” . Tiếng cô nhỏ dần, bi thương hơn, nức nở khóc rằng “Ai mà biết được anh lại đưa hai người này đến, lại còn cầu cứu nhà tâm lý gì gì, anh đúng là nhu nhược!”
Na Lan biết, trước mặt là diễn biến tâm lý lệch pha rất nghiêm trọng, không chỉ của một người. Cô ép mình phải bình tĩnh nói: “Tất cả vẫn có thể cứu vãn…cô bóp cổ Viên Viên bao lâu rồi? Nếu chưa lâu thì vẫn có thể cấp cứu”
“Tôi vừa bóp cổ xong thì nghe thấy tiếng ô tô….”
“Mau làm cấp cứu nhân tạo cho cô ấy, gọi xe cấp cứu mau!” La Nan hét lên.
“Tại sao tôi phải nghe theo cô? Sao phải để cô ta sống lại làm gì?”
Cầu Đào vẫn đứng thất thần, hai mắt đờ đẫn, lúc thì như ma quỷ, có lúc như người bệnh. Đây là lúc Na Lan lo sợ nhất, cô quyết định làm việc “trừ cỏ tận gốc”: “Đã sai lầm giết một người, không bằng sai lại càng sai, như Tào Tháo năm đó giết nhầm cả nhà ân nhân Trần Cung.”
Nhạc Thiều Hoa bỗng lên tiếng: “Không nói nhiều nữa, các người xem, Viên Viên ra rồi kia kìa!”
Trong chớp mắt khi Cầu Đào và cô gái ngoành đầu hướng vào hang, Na Lan nhanh chóng ngồi xuống, lấy vội khẩu súng trong túi quần tên Nghệ sỹ: Cô nhớ Nghệ sỹ đã tịch thu khẩu súng của “Số Mười Ba”, vừa rồi quan sát kỹ dưới đất thấy túi quần bên phải của hắn phồng lên, liền đoán là súng. May là sau khi Cầu Đào đi vào trong hang, tinh thần hắn rối loạn quên mất việc lấy lại khẩu súng.
Khi vào trong hang, chỗ Na Lan đứng cách một cây nến không xa. Trong lúc mấy người nói chuyện, tranh cãi, cô dịch dần đến gần ngọn lửa. Vì bị trói tay về phía sau nên việc cô đốt đứt sợi dây thừng Cầu Đào và cô gái đó không biết được. Nhạc Thiều Hoa trông thấy hết, kịp thời lôi kéo sự chú ý của hai người đó, giúp Na Lan dễ dàng hành động.
Lúc này, họng súng chĩa thẳng về phía Cầu Đào
Tôi đã chỉ cho anh con đường sống, một cơ hội cực tốt, anh có thể tiếp tục suy nghĩ cho kỹ, nhưng không được làm loạn, anh tìm hiểu rất kỹ về tôi chắc cũng biết tôi đã tập qua bắn súng phải không?”
Nhạc Thiều Hoa bị trói hai tay về phía trước, khi thấy Na Lan cầm được khẩu súng cũng lập tức đến bên một ngọn nến đốt đứt dây trói. Bạn gái Cầu Đào định chạy tới nhặt lưỡi rìu lên ngăn lại, nhưng nhìn thấy họng súng không dám hành động.
Na Lan gọi: “Thiều Hoa, anh mau trói họ lại!” Nhạc Thiều Hoa theo lệnh kéo hai người sát gần nhau, dùng dây thừng trói chung hai người lại. Sau đó, cả hai liền xông vào trong động, từ trong bóng tối, Nhạc Thiều Hoa ôm Thành Viên Viên ra.
Quả nhiên, trên cổ Thành Viên Viên còn hằn vết dây màu than, dường như đã tắt thở. Na Lan sờ đến bên gáy của Viên Viên, không biết là cô đang mong muốn hay thực sự cảm thấy mạch còn đập yếu ớt? Lập tức cô cúi đầu, mở to miệng, bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo cho Viên Viên.
Viên Viên, cô đến muộn rồi, nhưng cháu không thể ra đi như thế này được.
Bố cháu đang nóng lòng chờ cháu về nhà lắm.
Không chút động tĩnh gì
Nước mắt nhỏ xuống khuôn mặt trắng bệch của Viên Viên. Na Lan làm đi làm lại các bước hô hấp nhân tạo.
Nhạc Thiều Hoa tìm được trên người bạn gái Cầu Đào một chiếc điện thoại di động, nhưng đúng là không thể dự liệu được gì, ở nơi hoang sơn này không có sóng điện thoại. Dù có gọi được xe cấp cứu thì cũng không thể đến kịp mà cứu Viên Viên được.
Bỗng nhiên, vang lên một trận ho, Thành Viên Viên đã thở, hai mắt hé mở nhìn vào hư vô.
Na Lan mừng quá, ôm chặt Viên Viên: “Viên Viên, Viên Viên ơi, ổn cả rồi, chúng ta có thể về nhà rồi”
Cuối cùng hồn Thành Viên Viên cũng quay về, sợ hãi nhìn Na Lan, lại nhìn xung quanh, sau khi đại khái hiểu ra tình cảnh của mình, nước mắt cứ tuôn trào.
Nhạc Thiều Hoa đợi hai người như hai chị em gái nhìn lên nhìn xuống rồi ôm nhau khóc thút thít một lúc rồi nói: “Các cô có cảm thấy nơi này không nên ở lâu không? Trước hết chúng ta phải thoát ra ngoài đã, tôi tìm được một điện thoại di động, cùng ra ngoài bắt ít sóng để gọi cảnh sát, ít nhất chúng ta có thể lái chiếc xe suzuki kia xuống núi, trở về Giang Kinh”
Na Lan đồng ý, dìu Thành Viên Viên đã được tháo dây trói, cùng Nhạc Thiều Hoa đi ra khỏi hang. Đến tới chỗ rèm trước cửa hang, quay đầu lại nhìn Cầu Đào và bạn gái hắn, nhẹ nhàng nói: “Tôi thực sự đã tạo cơ hội cho các người, tôi thực sự tin anh không phải người mắc tội ác tày trời, tôi cũng tin rằng cuối cùng anh sẽ có một cuộc sống bình an.”
Ba người bước ra khỏi hang chưa được mấy bước mà đôi chân như cứng lại đi trên băng tuyết lạnh giá.
Một chút tiếng động nho nhỏ, một đôi mắt đỏ ám muội, đôi mắt đói bụng nấp trong bóng tối chăm chú nhìn theo họ.
“Để tôi nghĩ!” Cầu Đào dùng cánh tay trái không bị trật khớp ôm đầu, đau đớn nhắm nghiền hai mắt.
Cô gái nhẹ nhàng nói: “Cô ấy nói thật dễ nghe, nhưng Tiểu Đào này….”
“Lúc này em đừng làm anh loạn thêm nữa, để anh yên tĩnh suy nghĩ được không?”
Na Lan nói: “Đương nhiên, anh có thể từ từ mà nghĩ, chỉ phiền vị cô nương này hãy đưa Viên Viên ra cho tôi gặp, được chứ?”
Khuôn mặt gái bỗng biến sắc, Na Lan cũng giật mình, đây không phải điềm lành.
“Em hãy đưa con bé ra trước, cho họ gặp nhau cũng được.” Cầu Đào nói, ánh mắt có chút đờ đẫn.
“Nhưng…” Cô gái dường như sắp khóc, thì thầm bên tai Cầu Đào, không biết nói gì mà cuối cùng nức nở khóc.
Cầu Đào quát lên: “Em điên à? Làm sao em…em cho rằng mình thật sự là “Số Mười Ba à?” Hắn xông vào động nhỏ, sau đó đau đớn gào lên: “Xong rồi, xong rồi, chúng ta xong rồi!”
Lẽ nào Viên Viên gặp bất trắc rồi?
Cầu Đào đi ra với vẻ vô hồn chán nản, giữ chặt vai cô gái, lay mạnh nói: “Em làm hỏng hết mọi việc rồi! Em thực sự cho rằng anh có thể làm được những việc như thế ư?”
“Ánh mắt anh nhìn cô ta như thế, em biết việc đó sớm muộn gì anh cũng làm”
Na Lan lại không thể kiềm chế được, nói: “Các người đang nói gì vậy? Việc gì? Viên Viên đâu? Viên Viên ở đâu?”
“Chết rồi!” . Cầu Đào chỉ vào cô gái nói: “Cô ấy tưởng tôi thích Viên Viên, sợ tôi quay về sẽ cưỡng hiếp Viên Viên, nên bóp cổ chết Viên Viên rồi!”
Viên Viên? Cầu Đào gọi Thành Viên Viên thân mật thế này? Trong lúc hoảng loạn cực độ Na Lan nghĩ ra, lúc mới gặp, tính cách hắn đích thực có xu hướng bạo lực, nhưng đặc trưng tính cách của hắn là tự ti, khát khao quyền lực, điển hình của tính phạm tội.
“Nhất định anh sẽ làm thế!” Cô gái nói, “ Chẳng phải trước kia anh cũng đối với em như vậy? Chỉ có điều bây giờ em yêu anh rồi, em nguyện đi theo anh, anh là của em, chỉ là của em thôi, em không thể để anh chạm đến bất kỳ người con gái nào khác! Giết cô ta có gì ghê ghớm đâu, thì làm “số mười ba” lấy tiền giết con tin!” . Tiếng cô nhỏ dần, bi thương hơn, nức nở khóc rằng “Ai mà biết được anh lại đưa hai người này đến, lại còn cầu cứu nhà tâm lý gì gì, anh đúng là nhu nhược!”
Na Lan biết, trước mặt là diễn biến tâm lý lệch pha rất nghiêm trọng, không chỉ của một người. Cô ép mình phải bình tĩnh nói: “Tất cả vẫn có thể cứu vãn…cô bóp cổ Viên Viên bao lâu rồi? Nếu chưa lâu thì vẫn có thể cấp cứu”
“Tôi vừa bóp cổ xong thì nghe thấy tiếng ô tô….”
“Mau làm cấp cứu nhân tạo cho cô ấy, gọi xe cấp cứu mau!” La Nan hét lên.
“Tại sao tôi phải nghe theo cô? Sao phải để cô ta sống lại làm gì?”
Cầu Đào vẫn đứng thất thần, hai mắt đờ đẫn, lúc thì như ma quỷ, có lúc như người bệnh. Đây là lúc Na Lan lo sợ nhất, cô quyết định làm việc “trừ cỏ tận gốc”: “Đã sai lầm giết một người, không bằng sai lại càng sai, như Tào Tháo năm đó giết nhầm cả nhà ân nhân Trần Cung.”
Nhạc Thiều Hoa bỗng lên tiếng: “Không nói nhiều nữa, các người xem, Viên Viên ra rồi kia kìa!”
Trong chớp mắt khi Cầu Đào và cô gái ngoành đầu hướng vào hang, Na Lan nhanh chóng ngồi xuống, lấy vội khẩu súng trong túi quần tên Nghệ sỹ: Cô nhớ Nghệ sỹ đã tịch thu khẩu súng của “Số Mười Ba”, vừa rồi quan sát kỹ dưới đất thấy túi quần bên phải của hắn phồng lên, liền đoán là súng. May là sau khi Cầu Đào đi vào trong hang, tinh thần hắn rối loạn quên mất việc lấy lại khẩu súng.
Khi vào trong hang, chỗ Na Lan đứng cách một cây nến không xa. Trong lúc mấy người nói chuyện, tranh cãi, cô dịch dần đến gần ngọn lửa. Vì bị trói tay về phía sau nên việc cô đốt đứt sợi dây thừng Cầu Đào và cô gái đó không biết được. Nhạc Thiều Hoa trông thấy hết, kịp thời lôi kéo sự chú ý của hai người đó, giúp Na Lan dễ dàng hành động.
Lúc này, họng súng chĩa thẳng về phía Cầu Đào
Tôi đã chỉ cho anh con đường sống, một cơ hội cực tốt, anh có thể tiếp tục suy nghĩ cho kỹ, nhưng không được làm loạn, anh tìm hiểu rất kỹ về tôi chắc cũng biết tôi đã tập qua bắn súng phải không?”
Nhạc Thiều Hoa bị trói hai tay về phía trước, khi thấy Na Lan cầm được khẩu súng cũng lập tức đến bên một ngọn nến đốt đứt dây trói. Bạn gái Cầu Đào định chạy tới nhặt lưỡi rìu lên ngăn lại, nhưng nhìn thấy họng súng không dám hành động.
Na Lan gọi: “Thiều Hoa, anh mau trói họ lại!” Nhạc Thiều Hoa theo lệnh kéo hai người sát gần nhau, dùng dây thừng trói chung hai người lại. Sau đó, cả hai liền xông vào trong động, từ trong bóng tối, Nhạc Thiều Hoa ôm Thành Viên Viên ra.
Quả nhiên, trên cổ Thành Viên Viên còn hằn vết dây màu than, dường như đã tắt thở. Na Lan sờ đến bên gáy của Viên Viên, không biết là cô đang mong muốn hay thực sự cảm thấy mạch còn đập yếu ớt? Lập tức cô cúi đầu, mở to miệng, bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo cho Viên Viên.
Viên Viên, cô đến muộn rồi, nhưng cháu không thể ra đi như thế này được.
Bố cháu đang nóng lòng chờ cháu về nhà lắm.
Không chút động tĩnh gì
Nước mắt nhỏ xuống khuôn mặt trắng bệch của Viên Viên. Na Lan làm đi làm lại các bước hô hấp nhân tạo.
Nhạc Thiều Hoa tìm được trên người bạn gái Cầu Đào một chiếc điện thoại di động, nhưng đúng là không thể dự liệu được gì, ở nơi hoang sơn này không có sóng điện thoại. Dù có gọi được xe cấp cứu thì cũng không thể đến kịp mà cứu Viên Viên được.
Bỗng nhiên, vang lên một trận ho, Thành Viên Viên đã thở, hai mắt hé mở nhìn vào hư vô.
Na Lan mừng quá, ôm chặt Viên Viên: “Viên Viên, Viên Viên ơi, ổn cả rồi, chúng ta có thể về nhà rồi”
Cuối cùng hồn Thành Viên Viên cũng quay về, sợ hãi nhìn Na Lan, lại nhìn xung quanh, sau khi đại khái hiểu ra tình cảnh của mình, nước mắt cứ tuôn trào.
Nhạc Thiều Hoa đợi hai người như hai chị em gái nhìn lên nhìn xuống rồi ôm nhau khóc thút thít một lúc rồi nói: “Các cô có cảm thấy nơi này không nên ở lâu không? Trước hết chúng ta phải thoát ra ngoài đã, tôi tìm được một điện thoại di động, cùng ra ngoài bắt ít sóng để gọi cảnh sát, ít nhất chúng ta có thể lái chiếc xe suzuki kia xuống núi, trở về Giang Kinh”
Na Lan đồng ý, dìu Thành Viên Viên đã được tháo dây trói, cùng Nhạc Thiều Hoa đi ra khỏi hang. Đến tới chỗ rèm trước cửa hang, quay đầu lại nhìn Cầu Đào và bạn gái hắn, nhẹ nhàng nói: “Tôi thực sự đã tạo cơ hội cho các người, tôi thực sự tin anh không phải người mắc tội ác tày trời, tôi cũng tin rằng cuối cùng anh sẽ có một cuộc sống bình an.”
Ba người bước ra khỏi hang chưa được mấy bước mà đôi chân như cứng lại đi trên băng tuyết lạnh giá.
Một chút tiếng động nho nhỏ, một đôi mắt đỏ ám muội, đôi mắt đói bụng nấp trong bóng tối chăm chú nhìn theo họ.