Tiếp đó, Na Lan dường như chỉ thấy máu bắn tung tóe. Nghệ sỹ khoái trá nói: “Này, ở đây không chỉ có mấy cái vũ khí lạnh của bọn mày, mà còn có đồ tối tân của tao đây, bỏ ra không ít tiền mới mua được đấy.”“Hắn kéo cửa hông xe, quẳng số mười ba mặt mũi be bét máu vào nằm dưới chân hai người khách bất đắc dĩ. “Thằng này, không phải giả chết, nói cho tao biết tiền chuộc đâu? Con tin đâu? Tao muốn mở mang kiến thức, học hỏi thêm.” Một tay hắn cần rìu, lại lấy ra một khẩu súng chắc là “vũ khí tối tân” mà hắn đã nhắc tới, nhắm thẳng vào “số mười ba”.
“Số Mười ba” nhổ ra hai chiếc răng, lạnh lùng nói: “mày trốn trong rừng sâu, biết chuyện bắt cóc giết người trên khắp các mặt báo nên ghen tị chứ gì?”
“Nghệ sỹ” cười bí hiểm: “Chơi trò tâm lý với tao chứ gì? Tao đây là người hoàn toàn bình thường, tỉnh lắm, không rơi vào rọ của mày đâu, dám đập nát sọ mày đấy, có nói không?
Lưỡi rìu bổ xuống, “Số Mười Ba” đứt mất hai ngón tay.
Na Lan nhắm chặt mắt, cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh tra tấn cả.
“Số Mười Ba” gào lên một tiếng đau đớn và kiềm nén rên rỉ, nghiến chặt răng không nói gì, kết quả của sự im lặng là bả vai bên phải suýt bị giáng thêm một đòn nữa.
“Dừng lại, được rồi, tôi nói! Tiền ở dưới đó”. Số Mười Ba cuối cùng cũng phải khai, chỉ xuống dưới chân Nhạc Thiều Hoa. Trên sàn có một cái tua vít. “Biết mà không nói ra làm chi cho đau ngón tay” Nghệ sỹ mở tấm ván, lôi ra chiếc cặp, mật mã mở cặp là 13013, lấy ra mấy xấp 100 tệ. Hắn thỏa mãn lắm.
“Đi!” Nghệ sỹ tóm lấy “số mười ba”.
“Mày đã có tiền rồi….”
“Con tin, Chúng ta đi gặp em Viên Viên, đừng có quên mày là “số Mười Ba”, bắt cóc đòi tiền chuộc rồi giết con tin là việc của mày, phải làm cho hết việc không được dở dang.”
“Nhưng….Tôi không lái được xe”
“Mày chỉ đường đi, tao lái” , nghệ sỹ kéo “số mười ba” ngồi lên ghế trước rồi hắn ngồi vào chỗ lái xe, lẩu bẩu: “ cái xe đểu này kém xa con jeep mui trần vừa rồi phải không hai vị ngồi phía sau?”
Nhờ đêm tối và tấm vách ngăn mà Na Lan và Nhạc Thiều Hoa không trông thấy Nghệ sỹ nháy mắt với mình.
Na Lan biết, theo lý thuyết tâm lý học, Nghệ sỹ là điển hình của hình thái rối loạn nhân cách chống xã hội. Trên góc độ bệnh học thần kinh lâm sàng thì là điên cực độ và rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Cô cho rằng “số mười ba” nhất định phải hoàn thành trình tự bắt cóc giết con tin của mình.
Chiếc xe Suzuki từ từ lăm bánh trong trầm mặc, lại lên đèo rồi xuống dốc, liên tục như vậy theo con đường lên xuống nhấp nhô của ngọn núi.
“Anh là ai?” Không ai nghĩ “Số Mười Ba” bỗng lên tiếng hỏi sau một quãng thời gian trầm lặng.
“Ờ, muốn biết mình biết người hả?” Nghệ sỹ cười ha hả “Nhưng muộn rồi, chúng ta thắng bại đã định, tao là ai không còn quan trọng nữa phải không? À, tao muốn hỏi mày, trong vụ “số mười ba” tháng mười hai năm ngoái, quần bỏ của con tin là hiệu gì đấy?”
“Tôi không biết gì về mốt cả”
“Là Reeves. Câu trả lời chính xác là Reeves! Hahaa, là hàng hiệu đấy, không phải hàng chợ đâu, tao đã sờ qua rồi, đúng là đồ xịn”
Na Lan cảm thấy hơi buồn nôn. Bái vật giáo, nhân cách rối loạn xung đột hắn đều thể hiện ra. Lấy da người làm giấy, sọ người làm nghiên, máu tươi làm mực, xương người làm bút…
Nghệ sỹ nói: “Vì thế tao biết, dù mày diễn giỏi mấy thì cũng không là phải số mười ba!”
“Số Mười Ba” lại im lặng
“Vị phóng viên phía sau nghe rõ chưa? Đây là chứng minh thư của bạn “số mười ba”, tên Cầu Đào, địa chi khu phát triển Khai Phát thành phố Nam Kinh” – Nghệ sỹ cười khúc khích như thằng bé nghịch ngợm vừa bày trò trêu trọc thầy giáo mình.
“Chính mày là Số Mười Ba” – Cầu Đào lạnh lùng nói
“Vinh hạnh quá” Nghệ sĩ đang rất đắc ý bỗng đổi giọng, “ nhưng mày phải thành khẩn khai ra, vụ “số mười ba” tháng trước chính là mày bắt chước phải không?”
Na Lan nhớ đến chữ “FRAUD” màu đỏ lúc trước.
“Tháng trước à? Giết con tin, giết người!, không phải tôi làm, đây là lần đầu tiên của tôi, còn nhiều người khác có thể bắt chước lắm chứ”- Cầu Đào than vãn.
“A,tao hiểu rồi, mày là Đường Tam Tạng, lòng dạ từ bi, nên mày tìm riêng một bác sỹ tâm thần để an ủi tâm trạng đớn đau dằn vặt của mày.” – Nghệ sỹ chế giễu – “Tao nói rồi, bắt cóc ở đây không cần súng ống gì hết, đặc biệt với mấy đứa con gái, hạng nghiệp dư như mày cần đến khẩu súng chỉ để có thêm can đảm thôi, đúng không?”
Điều này rất giống với những gì Na Lan nghĩ, từ đầu cô đã nhận ra Cẩu Đào không phải “Số Mười Ba” đích thực. Hắn chỉ muốn đưa mình “đi hóng gió” chứ không có ý định để cô chứng kiến cái chết của Viên Viên, hơn nữa cũng muốn mình giải tỏa tâm lý “bệnh hoạn”giúp. Hắn bị ảnh hưởng nặng bởi “tiếng tăm” của Số Mười Ba thật, lúc nào cũng có cảm giác bứt rứt và bất an. Hắn muốn được chính Na Lan “xem bệnh”, để nhận được sự cảm thông.
Thật không ai ngờ tới lại gặp tên “số mười ba” thật. Có lẽ là do số trời đã định rồi. Nhưng Viên Viên đáng thương có tội tình gì mà phải chịu khổ thế này?
Chương 9
Đến một đoạn bằng phẳng hơn, Cầu Đào bảo Nghệ sỹ rẽ khỏi đường chính, đi vào một đường mòn. Đi được một đoạn lại lên dốc. Cố gắng leo trên sườn dốc đầy tuyết, chiếc xe gầm lên tiếng động cơ cùng khói bay nghi ngút.
“Dừng xe được không? Đi bộ lên, chỗ tuyết này xe không lên được đâu, đi bộ mấy bước là tới”
Tất cả xuống xe, đi vào một con đường dốc nhỏ, nghệ sỹ lăm lăm lưỡi rìu, trong tay hắn có 3 tù binh. Cầu Đào dừng lại trước một sơn động. Hắn nói: “Ở đây…Thành Viên Viên trong đấy”
Na Lan là người đi nhiều, ít nhất cũng được coi là thông thạo địa lý đất Giang Kinh này rất . Cô biết ở nơi núi đá này, trước kia chắc chắn có người đã tạo ra các hang động để sinh sống, chỉ không ngờ “Số Mười Ba giả mạo” lại bần cùng đến thế, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.
Cửa hang chỉ rộng đủ để hai người cùng ra vào, có treo tấm “ mành” đen nhánh như những sợi băng dính đen. Nghệ sỹ kéo mành đi vào, phía sau lại một màn đen tăm tối. Hắn bật đèn pin, tấm tắc khen: “mái nhà của mày độc đáo lắm”
“Của anh cũng có kém gì tôi” Cầu Đào nói
“Nhưng chưa thấy Viên Viên bé nhỏ của chúng ta đâu”
“Phía sau còn một hang nhỏ nữa, hay để tôi đi lôi nó lên đây diện kiến”
“Không cần, mày đứng im ở đây, cấm động đậy! Nghệ sỹ lại kéo rèm đi vào tiếp.
Sau đó hắn bỗng ngã phịch xuống đất.
“Có một tên thôi, không sao rồi” Cầu Đào thở phào một hơi, cao giọng nói.
Một lưỡi rìu vén tấm màn, phía sau là khuôn mặt thanh tú của một cô gái, thêm chút son phấn thì có thể coi là “tuyệt sắc giai nhân”. Cô ta đứng trong bóng tối sau tấm rèm, dễ dàng vung búa rìu làm nghệ sỹ bất tỉnh. Cầu Đào đã khôn ngoan để cô biết rằng có tên ác quỷ đó theo anh vào.
Cô thấy phía sau Cầu Đào còn hai người nữa, đã căng thẳng lại càng sợ hãi
Đoán chắc Nghệ sỹ không thể hung hăng được nữa, Nhạc Thiều Hoa cười nói: “Ô, nếu gần đây không rộ lên phong trào vàn quét các băng nhóm xã hội đen thì hai người có thể lập lên bang “Búa Rìu” đấy.
“Trong hang lạnh lẽo, chúng tôi thường xuyên phải dùng rìu chẻ củi” Cầu Đào tỏ ra không có gì đáng cười nói.
Người con gái đó, thao tác nhanh nhẹn, dùng lưỡi rìu cắt dây trói tay cho Cầu Đào, nhưng vừa thấy ngón tay đứt được băng bó qua loa của anh, sắc mặt cô lộ rõ nỗi kinh hoàng và thương xót, hét lên một tiếng “A!”, vứt luôn lưỡi rìu xuống, nâng bàn tay Cầu Đào lên nói: “ Sao thế này, tay đứt ruột xót, sao nhiều máu thế này…là ai làm???”
Cầu Đào tỏ ra khí phách: “ Có gì ghê ghớm đâu, đừng có như bà cụ non thế, mau xem lão ma đầu kia còn thở không đã, tôi muốn lột da, rút xương hắn lắm!”
Khi đi vào trong động, ánh mắt cô gái không dời Na Lan, cứ chằm chằm nhìn theo cô. Na Lan đưa mắt xuống nền đất quan sát Nghệ Sỹ. Hắn nằm bất động với vũng máu đọng lại dưới gáy, thấm ướt một mảng tóc dài.
Cô quan sát xung quanh, quả nhiên phía cuối động này có thông đến một hang nhỏ khác, chắc Thành Viên Viên bị nhốt ở đây. Trong động chính này có nhiều chậu than nhỏ, còn có một bếp lò to đang rực lửa, trên đó đặt một nồi sắt. Bên bếp lò có dựng một thớt gỗ, cạnh đó để ba con dao làm bếp to nhỏ các cỡ. Ngoài ra không còn vật dụng nào khác nữa, không đồ điện, vài ngọn nến cao cao thấp thấp trên vách hang ghồ ghề đang chiếu sáng. Còn có một ít sách báo tạp chí được xếp ngăn nắp dưới chân một chiếc ghế gấp bằng nhựa. Cô thấy luận văn của cô đã công bố: “Nghiên cứu tâm lý phạm tội tại Trung Quốc”
Rõ ràng, động này mới được bố trí lại làm “văn phòng lâm thời” cho vụ bắt cóc, họ cũng như mọi người, năm mới khoác lên mình những bộ áo quần mới, thời trang, xem ra cũng có qua lại các khu dân cư đông đúc hiện đại.
Cô gái cuối cùng cũng thôi nhìn Na Lan, nước mắt lưng tròng lấy mảnh vải xô cẩn thận băng bó lại cho Cầu Đào rồi hôn nhẹ lên vết thương. Cầu Đào nâng khuôn mặt thanh tú của cô lên rồi nói: “Em làm tốt lắm, rất ngoan, hoàn thành những gì chúng ta đã bàn bạc, nghe tiếng xe mà không thấy bóp còi tức là có nguy hiểm đang đến. Em thông minh thế này, lại biết nghe lời nữa thì chúng ta còn thành công vô số lần khác.”
Cô nhoẻn miệng cười ngọt ngào, khóe mắt còn đựng đầy nước mắt.
Na Lan nói: “Vậy là các người thành công rồi, hãy giao Thành Viên Viên và cho chúng tôi về, tôi vẫn chưa gặp được nó, tiền thì các người giữ….”
“Nhưng…” cô gái định nói gì Cầu Đào xem vào trước: “Đương nhiên chúng tôi sẽ giữ lại tiền, đưa các người đến đây để các người biết đường rồi quay về lấy nốt số còn lại giao nốt. Tất nhiên, số tiền còn thiếu được mang đến thì chỗ này cũng chẳng còn ai nhưng sẽ có giấy thông báo địa điểm giao nhận tiếp theo”
Na Lan tưởng mình nghe nhầm: “ Mời anh kiểm tra lại, trong va li có đủ năm mươi năm vạn tiền mặt, không thiếu một xu, làm gì ra số tiền còn lại nào nữa?”
Cầu Đào cười lạnh lùng: “Cô tưởng chúng tôi khổ sở thế này, trải qua một đêm đau đớn như đêm nay lại lỗ vốn ư? Tài sản của Thành Tuyền có đến hàng triệu, chúng tôi lấy ít thế thôi chẳng phải là không tôn trong ông ta ư? Năm mươi năm vạn chỉ là một nửa để gặp lại Thành Viên Viên, phải bổ sung thêm hai trăm bốn mươi năm vạn nữa. Cô không nghe nhầm đâu, tổng số là ba trăm vạn!”
Ba trăm vạn, cũng chỉ là một con số lẻ trong dự án “Sơn Trang Hô Tiếu” của ông ta sau này thôi!” Không hiểu sao tuy hắn nói tuy rất hùng hồn, đầy uy phong mà vẫn bộc lộ sự yếu đuối, như giọng một cậu học sinh trung học chưa dậy thì xong.
Hắn không thể ngờ, Na Lan nói: “Rõ ràng tôi vẫn chưa hiểu hết con người anh”
Câu nói này có vẻ như “một đòn đau” của Na Lan, ánh mắt Cầu Đào kinh ngạc: “Cô….cô nói gì? Cô có nhầm không đấy?”
“không nhầm, mặc dù chưa hiểu hết về anh, nhưng tôi không nhìn nhầm, anh và hắn không giống nhau” Cô chỉ tay vào tên Nghệ Sỹ dưới đất, “thiên địa chi biệt, với kế hoạch bắt cóc này, từ đầu anh đã ý thức được hành vi phạm tội của mình và tự trách mình. Anh lại càng biết hậu quả nghiêm trọng của nó. Thậm chí anh còn tìm đọc các tài liệu về tâm lý tội phạm bởi anh không muốn mình được liệt vào dạng tội phạm như những tên đạo chích thông thường mà cho rằng bản thân bị dồn ép lên núi Lương Sơn. Chính những mặt tiêu cực và hành vi mất nhân tính trong xã hội đã tác động và khiến anh làm liều…..có thể giải thích được như vậy khi sách báo trong này toàn là “Thủy Hử”, “Bá tước Monte Cristo”, “Đỏ và Đen”, “Những người khốn khổ”, “Tội phạm và hình phạt”. Anh khát khao được thấu hiểu, được tôn trọng, dựa vào vụ bắt cóc đang nổi lên của “Số Mười Ba” để được chú ý và có cảm giác mạnh mẽ hư ảo. Tuy nhiên, dù anh cho rằng hành vi của mình hoàn toàn giống hắn, anh trang bị đầy đủ vũ trang nhưng anh sẽ không giết con tin, anh là con người bản tính vốn lương thiện…….”
“Câm miệng! Câm miệng lại!” Cầu Đào gào lên “ có phải cô định nói thêm rằng, biển khổ vô biên quay đầu lại là bờ? Cô là đồ học giả tâm lý tội phạm vô tích sự, đáng ra phải rõ hơn ai hết rằng, một khi đã sa vào đầm lầy tội lỗi thì chỉ có ngày càng lún sâu, không bao giờ ngoi lên được, chứ đừng nghĩ đến việc sạch sẽ mà leo lên bờ!”
Na Lan nhẹ nhàng nói: “Anh có thể thử xem, trả lại cho tôi Thành Viên Viên và toàn bộ số tiền, rời xa cái đầm lầy đó, tôi trả lại cho các vị sự thanh bạch, thậm chí còn trở thành những công thần bắt được tên sát nhân Số Mười Ba. Nếu anh thật sự có thể thoát thân một cách trong sạch, quay lại với cuộc sống bình thường, chẳng phải đây là một trải nghiệm quý báu nhất ư?”
“Đừng nói nữa! Đừng có nói nữa!” Sau đó là khoảng trầm lặng thật dài.
Tiếp đó, Na Lan dường như chỉ thấy máu bắn tung tóe. Nghệ sỹ khoái trá nói: “Này, ở đây không chỉ có mấy cái vũ khí lạnh của bọn mày, mà còn có đồ tối tân của tao đây, bỏ ra không ít tiền mới mua được đấy.”“Hắn kéo cửa hông xe, quẳng số mười ba mặt mũi be bét máu vào nằm dưới chân hai người khách bất đắc dĩ. “Thằng này, không phải giả chết, nói cho tao biết tiền chuộc đâu? Con tin đâu? Tao muốn mở mang kiến thức, học hỏi thêm.” Một tay hắn cần rìu, lại lấy ra một khẩu súng chắc là “vũ khí tối tân” mà hắn đã nhắc tới, nhắm thẳng vào “số mười ba”.
“Số Mười ba” nhổ ra hai chiếc răng, lạnh lùng nói: “mày trốn trong rừng sâu, biết chuyện bắt cóc giết người trên khắp các mặt báo nên ghen tị chứ gì?”
“Nghệ sỹ” cười bí hiểm: “Chơi trò tâm lý với tao chứ gì? Tao đây là người hoàn toàn bình thường, tỉnh lắm, không rơi vào rọ của mày đâu, dám đập nát sọ mày đấy, có nói không?
Lưỡi rìu bổ xuống, “Số Mười Ba” đứt mất hai ngón tay.
Na Lan nhắm chặt mắt, cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh tra tấn cả.
“Số Mười Ba” gào lên một tiếng đau đớn và kiềm nén rên rỉ, nghiến chặt răng không nói gì, kết quả của sự im lặng là bả vai bên phải suýt bị giáng thêm một đòn nữa.
“Dừng lại, được rồi, tôi nói! Tiền ở dưới đó”. Số Mười Ba cuối cùng cũng phải khai, chỉ xuống dưới chân Nhạc Thiều Hoa. Trên sàn có một cái tua vít. “Biết mà không nói ra làm chi cho đau ngón tay” Nghệ sỹ mở tấm ván, lôi ra chiếc cặp, mật mã mở cặp là , lấy ra mấy xấp tệ. Hắn thỏa mãn lắm.
“Đi!” Nghệ sỹ tóm lấy “số mười ba”.
“Mày đã có tiền rồi….”
“Con tin, Chúng ta đi gặp em Viên Viên, đừng có quên mày là “số Mười Ba”, bắt cóc đòi tiền chuộc rồi giết con tin là việc của mày, phải làm cho hết việc không được dở dang.”
“Nhưng….Tôi không lái được xe”
“Mày chỉ đường đi, tao lái” , nghệ sỹ kéo “số mười ba” ngồi lên ghế trước rồi hắn ngồi vào chỗ lái xe, lẩu bẩu: “ cái xe đểu này kém xa con jeep mui trần vừa rồi phải không hai vị ngồi phía sau?”
Nhờ đêm tối và tấm vách ngăn mà Na Lan và Nhạc Thiều Hoa không trông thấy Nghệ sỹ nháy mắt với mình.
Na Lan biết, theo lý thuyết tâm lý học, Nghệ sỹ là điển hình của hình thái rối loạn nhân cách chống xã hội. Trên góc độ bệnh học thần kinh lâm sàng thì là điên cực độ và rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Cô cho rằng “số mười ba” nhất định phải hoàn thành trình tự bắt cóc giết con tin của mình.
Chiếc xe Suzuki từ từ lăm bánh trong trầm mặc, lại lên đèo rồi xuống dốc, liên tục như vậy theo con đường lên xuống nhấp nhô của ngọn núi.
“Anh là ai?” Không ai nghĩ “Số Mười Ba” bỗng lên tiếng hỏi sau một quãng thời gian trầm lặng.
“Ờ, muốn biết mình biết người hả?” Nghệ sỹ cười ha hả “Nhưng muộn rồi, chúng ta thắng bại đã định, tao là ai không còn quan trọng nữa phải không? À, tao muốn hỏi mày, trong vụ “số mười ba” tháng mười hai năm ngoái, quần bỏ của con tin là hiệu gì đấy?”
“Tôi không biết gì về mốt cả”
“Là Reeves. Câu trả lời chính xác là Reeves! Hahaa, là hàng hiệu đấy, không phải hàng chợ đâu, tao đã sờ qua rồi, đúng là đồ xịn”
Na Lan cảm thấy hơi buồn nôn. Bái vật giáo, nhân cách rối loạn xung đột hắn đều thể hiện ra. Lấy da người làm giấy, sọ người làm nghiên, máu tươi làm mực, xương người làm bút…
Nghệ sỹ nói: “Vì thế tao biết, dù mày diễn giỏi mấy thì cũng không là phải số mười ba!”
“Số Mười Ba” lại im lặng
“Vị phóng viên phía sau nghe rõ chưa? Đây là chứng minh thư của bạn “số mười ba”, tên Cầu Đào, địa chi khu phát triển Khai Phát thành phố Nam Kinh” – Nghệ sỹ cười khúc khích như thằng bé nghịch ngợm vừa bày trò trêu trọc thầy giáo mình.
“Chính mày là Số Mười Ba” – Cầu Đào lạnh lùng nói
“Vinh hạnh quá” Nghệ sĩ đang rất đắc ý bỗng đổi giọng, “ nhưng mày phải thành khẩn khai ra, vụ “số mười ba” tháng trước chính là mày bắt chước phải không?”
Na Lan nhớ đến chữ “FRAUD” màu đỏ lúc trước.
“Tháng trước à? Giết con tin, giết người!, không phải tôi làm, đây là lần đầu tiên của tôi, còn nhiều người khác có thể bắt chước lắm chứ”- Cầu Đào than vãn.
“A,tao hiểu rồi, mày là Đường Tam Tạng, lòng dạ từ bi, nên mày tìm riêng một bác sỹ tâm thần để an ủi tâm trạng đớn đau dằn vặt của mày.” – Nghệ sỹ chế giễu – “Tao nói rồi, bắt cóc ở đây không cần súng ống gì hết, đặc biệt với mấy đứa con gái, hạng nghiệp dư như mày cần đến khẩu súng chỉ để có thêm can đảm thôi, đúng không?”
Điều này rất giống với những gì Na Lan nghĩ, từ đầu cô đã nhận ra Cẩu Đào không phải “Số Mười Ba” đích thực. Hắn chỉ muốn đưa mình “đi hóng gió” chứ không có ý định để cô chứng kiến cái chết của Viên Viên, hơn nữa cũng muốn mình giải tỏa tâm lý “bệnh hoạn”giúp. Hắn bị ảnh hưởng nặng bởi “tiếng tăm” của Số Mười Ba thật, lúc nào cũng có cảm giác bứt rứt và bất an. Hắn muốn được chính Na Lan “xem bệnh”, để nhận được sự cảm thông.
Thật không ai ngờ tới lại gặp tên “số mười ba” thật. Có lẽ là do số trời đã định rồi. Nhưng Viên Viên đáng thương có tội tình gì mà phải chịu khổ thế này?
Chương
Đến một đoạn bằng phẳng hơn, Cầu Đào bảo Nghệ sỹ rẽ khỏi đường chính, đi vào một đường mòn. Đi được một đoạn lại lên dốc. Cố gắng leo trên sườn dốc đầy tuyết, chiếc xe gầm lên tiếng động cơ cùng khói bay nghi ngút.
“Dừng xe được không? Đi bộ lên, chỗ tuyết này xe không lên được đâu, đi bộ mấy bước là tới”
Tất cả xuống xe, đi vào một con đường dốc nhỏ, nghệ sỹ lăm lăm lưỡi rìu, trong tay hắn có tù binh. Cầu Đào dừng lại trước một sơn động. Hắn nói: “Ở đây…Thành Viên Viên trong đấy”
Na Lan là người đi nhiều, ít nhất cũng được coi là thông thạo địa lý đất Giang Kinh này rất . Cô biết ở nơi núi đá này, trước kia chắc chắn có người đã tạo ra các hang động để sinh sống, chỉ không ngờ “Số Mười Ba giả mạo” lại bần cùng đến thế, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.
Cửa hang chỉ rộng đủ để hai người cùng ra vào, có treo tấm “ mành” đen nhánh như những sợi băng dính đen. Nghệ sỹ kéo mành đi vào, phía sau lại một màn đen tăm tối. Hắn bật đèn pin, tấm tắc khen: “mái nhà của mày độc đáo lắm”
“Của anh cũng có kém gì tôi” Cầu Đào nói
“Nhưng chưa thấy Viên Viên bé nhỏ của chúng ta đâu”
“Phía sau còn một hang nhỏ nữa, hay để tôi đi lôi nó lên đây diện kiến”
“Không cần, mày đứng im ở đây, cấm động đậy! Nghệ sỹ lại kéo rèm đi vào tiếp.
Sau đó hắn bỗng ngã phịch xuống đất.
“Có một tên thôi, không sao rồi” Cầu Đào thở phào một hơi, cao giọng nói.
Một lưỡi rìu vén tấm màn, phía sau là khuôn mặt thanh tú của một cô gái, thêm chút son phấn thì có thể coi là “tuyệt sắc giai nhân”. Cô ta đứng trong bóng tối sau tấm rèm, dễ dàng vung búa rìu làm nghệ sỹ bất tỉnh. Cầu Đào đã khôn ngoan để cô biết rằng có tên ác quỷ đó theo anh vào.
Cô thấy phía sau Cầu Đào còn hai người nữa, đã căng thẳng lại càng sợ hãi
Đoán chắc Nghệ sỹ không thể hung hăng được nữa, Nhạc Thiều Hoa cười nói: “Ô, nếu gần đây không rộ lên phong trào vàn quét các băng nhóm xã hội đen thì hai người có thể lập lên bang “Búa Rìu” đấy.
“Trong hang lạnh lẽo, chúng tôi thường xuyên phải dùng rìu chẻ củi” Cầu Đào tỏ ra không có gì đáng cười nói.
Người con gái đó, thao tác nhanh nhẹn, dùng lưỡi rìu cắt dây trói tay cho Cầu Đào, nhưng vừa thấy ngón tay đứt được băng bó qua loa của anh, sắc mặt cô lộ rõ nỗi kinh hoàng và thương xót, hét lên một tiếng “A!”, vứt luôn lưỡi rìu xuống, nâng bàn tay Cầu Đào lên nói: “ Sao thế này, tay đứt ruột xót, sao nhiều máu thế này…là ai làm???”
Cầu Đào tỏ ra khí phách: “ Có gì ghê ghớm đâu, đừng có như bà cụ non thế, mau xem lão ma đầu kia còn thở không đã, tôi muốn lột da, rút xương hắn lắm!”
Khi đi vào trong động, ánh mắt cô gái không dời Na Lan, cứ chằm chằm nhìn theo cô. Na Lan đưa mắt xuống nền đất quan sát Nghệ Sỹ. Hắn nằm bất động với vũng máu đọng lại dưới gáy, thấm ướt một mảng tóc dài.
Cô quan sát xung quanh, quả nhiên phía cuối động này có thông đến một hang nhỏ khác, chắc Thành Viên Viên bị nhốt ở đây. Trong động chính này có nhiều chậu than nhỏ, còn có một bếp lò to đang rực lửa, trên đó đặt một nồi sắt. Bên bếp lò có dựng một thớt gỗ, cạnh đó để ba con dao làm bếp to nhỏ các cỡ. Ngoài ra không còn vật dụng nào khác nữa, không đồ điện, vài ngọn nến cao cao thấp thấp trên vách hang ghồ ghề đang chiếu sáng. Còn có một ít sách báo tạp chí được xếp ngăn nắp dưới chân một chiếc ghế gấp bằng nhựa. Cô thấy luận văn của cô đã công bố: “Nghiên cứu tâm lý phạm tội tại Trung Quốc”
Rõ ràng, động này mới được bố trí lại làm “văn phòng lâm thời” cho vụ bắt cóc, họ cũng như mọi người, năm mới khoác lên mình những bộ áo quần mới, thời trang, xem ra cũng có qua lại các khu dân cư đông đúc hiện đại.
Cô gái cuối cùng cũng thôi nhìn Na Lan, nước mắt lưng tròng lấy mảnh vải xô cẩn thận băng bó lại cho Cầu Đào rồi hôn nhẹ lên vết thương. Cầu Đào nâng khuôn mặt thanh tú của cô lên rồi nói: “Em làm tốt lắm, rất ngoan, hoàn thành những gì chúng ta đã bàn bạc, nghe tiếng xe mà không thấy bóp còi tức là có nguy hiểm đang đến. Em thông minh thế này, lại biết nghe lời nữa thì chúng ta còn thành công vô số lần khác.”
Cô nhoẻn miệng cười ngọt ngào, khóe mắt còn đựng đầy nước mắt.
Na Lan nói: “Vậy là các người thành công rồi, hãy giao Thành Viên Viên và cho chúng tôi về, tôi vẫn chưa gặp được nó, tiền thì các người giữ….”
“Nhưng…” cô gái định nói gì Cầu Đào xem vào trước: “Đương nhiên chúng tôi sẽ giữ lại tiền, đưa các người đến đây để các người biết đường rồi quay về lấy nốt số còn lại giao nốt. Tất nhiên, số tiền còn thiếu được mang đến thì chỗ này cũng chẳng còn ai nhưng sẽ có giấy thông báo địa điểm giao nhận tiếp theo”
Na Lan tưởng mình nghe nhầm: “ Mời anh kiểm tra lại, trong va li có đủ năm mươi năm vạn tiền mặt, không thiếu một xu, làm gì ra số tiền còn lại nào nữa?”
Cầu Đào cười lạnh lùng: “Cô tưởng chúng tôi khổ sở thế này, trải qua một đêm đau đớn như đêm nay lại lỗ vốn ư? Tài sản của Thành Tuyền có đến hàng triệu, chúng tôi lấy ít thế thôi chẳng phải là không tôn trong ông ta ư? Năm mươi năm vạn chỉ là một nửa để gặp lại Thành Viên Viên, phải bổ sung thêm hai trăm bốn mươi năm vạn nữa. Cô không nghe nhầm đâu, tổng số là ba trăm vạn!”
Ba trăm vạn, cũng chỉ là một con số lẻ trong dự án “Sơn Trang Hô Tiếu” của ông ta sau này thôi!” Không hiểu sao tuy hắn nói tuy rất hùng hồn, đầy uy phong mà vẫn bộc lộ sự yếu đuối, như giọng một cậu học sinh trung học chưa dậy thì xong.
Hắn không thể ngờ, Na Lan nói: “Rõ ràng tôi vẫn chưa hiểu hết con người anh”
Câu nói này có vẻ như “một đòn đau” của Na Lan, ánh mắt Cầu Đào kinh ngạc: “Cô….cô nói gì? Cô có nhầm không đấy?”
“không nhầm, mặc dù chưa hiểu hết về anh, nhưng tôi không nhìn nhầm, anh và hắn không giống nhau” Cô chỉ tay vào tên Nghệ Sỹ dưới đất, “thiên địa chi biệt, với kế hoạch bắt cóc này, từ đầu anh đã ý thức được hành vi phạm tội của mình và tự trách mình. Anh lại càng biết hậu quả nghiêm trọng của nó. Thậm chí anh còn tìm đọc các tài liệu về tâm lý tội phạm bởi anh không muốn mình được liệt vào dạng tội phạm như những tên đạo chích thông thường mà cho rằng bản thân bị dồn ép lên núi Lương Sơn. Chính những mặt tiêu cực và hành vi mất nhân tính trong xã hội đã tác động và khiến anh làm liều…..có thể giải thích được như vậy khi sách báo trong này toàn là “Thủy Hử”, “Bá tước Monte Cristo”, “Đỏ và Đen”, “Những người khốn khổ”, “Tội phạm và hình phạt”. Anh khát khao được thấu hiểu, được tôn trọng, dựa vào vụ bắt cóc đang nổi lên của “Số Mười Ba” để được chú ý và có cảm giác mạnh mẽ hư ảo. Tuy nhiên, dù anh cho rằng hành vi của mình hoàn toàn giống hắn, anh trang bị đầy đủ vũ trang nhưng anh sẽ không giết con tin, anh là con người bản tính vốn lương thiện…….”
“Câm miệng! Câm miệng lại!” Cầu Đào gào lên “ có phải cô định nói thêm rằng, biển khổ vô biên quay đầu lại là bờ? Cô là đồ học giả tâm lý tội phạm vô tích sự, đáng ra phải rõ hơn ai hết rằng, một khi đã sa vào đầm lầy tội lỗi thì chỉ có ngày càng lún sâu, không bao giờ ngoi lên được, chứ đừng nghĩ đến việc sạch sẽ mà leo lên bờ!”
Na Lan nhẹ nhàng nói: “Anh có thể thử xem, trả lại cho tôi Thành Viên Viên và toàn bộ số tiền, rời xa cái đầm lầy đó, tôi trả lại cho các vị sự thanh bạch, thậm chí còn trở thành những công thần bắt được tên sát nhân Số Mười Ba. Nếu anh thật sự có thể thoát thân một cách trong sạch, quay lại với cuộc sống bình thường, chẳng phải đây là một trải nghiệm quý báu nhất ư?”
“Đừng nói nữa! Đừng có nói nữa!” Sau đó là khoảng trầm lặng thật dài.